Tối hôm qua hắn nằm mộng, trong mộng có rất nhiều người quen thuộc, sự vật quen thuộc, sinh hoạt quen thuộc, còn có…. Kỉ Tiễu.
Diêm Trừng nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, vẫn không nhớ nội dung trong giấc mộng, đơn giản rời giường tập thể dục buổi sáng, không tới phòng thể thao mà chạy vòng quanh nhà chính hai vòng rồi về, khi về thấy bà Trần xách giỏ đi ra khỏi biệt viện bên cạnh.
Trong nhà, đồ ăn mỗi ngày đều có xe đưa tới, bình thường không cần tự đi mua, thế nhưng bà Trần vẫn vui vẻ xách giỏ ra chợ cùng các bà các mẹ chọn này chọn nọ, mỗi ngày đi lại một chút cũng có lợi cho giãn gân giãn cốt.
Thường lui tới lúc này Diêm Trừng đều chào hỏi bà xong rồi đi, hôm nay chào hỏi xong, Diêm Trừng do dự một chút mới hỏi câu: “Mẹ con đã dậy chưa?”
Bà Trần hơi kinh ngạc, sau đó mỉm cười hiền từ: “Đã dậy rồi, mẹ con đều dậy rất sớm, hiện tại đang ăn sáng, con ăn chưa? Cùng ăn đi.”
Nói xong không đợi Diêm Trừng trả lời liền kéo hắn vào nhà.
Đàm Oanh ngồi trên ban công lầu hai ăn điểm tâm sáng, quay đầu liền thấy bà Trần vừa đi đã quay lại, phía sau còn có Diêm Trừng.
Diêm Trừng đối diện với tầm mắt của Đàm Oanh có chút mất tự nhiên, hai mẹ con bình thường gặp nhau không khác gì quá trình giao nhiệm vụ, Diêm Trừng mỗi lần trở về đều chiếu lệ tới thăm bà một lần, khi đi lại tới nhìn bà một lần, tiếp đó hoặc là Đàm Oanh muốn kiểm tra tình hình học tập của hắn sẽ gọi hắn tới, trừ đó ra, cũng không có phương thức gặp mặt thứ ba, bình thường cho dù có người khuyến khích, Diêm Trừng cũng rất ít tới, hơn nữa bà ngoại cũng đã trở về, đổi lại trước kia, nơi này tuyệt đối là địa phương Diêm Trừng tránh lui tới.
Đàm Oanh ngược lại khong có biểu tình quá độ gì, chỉ thản nhiên gật đầu, chỉ chỉ đối diện, ý bảo Diêm Trừng ngồi xuống đi.
Diêm Trừng ngồi xuống.
Đàm Oanh thuận miệng nói: “Ăn sáng chưa?”
Diêm Trừng dừng chút rồi lắc đầu.
Một thoáng chốc, bà Trần liền mang một bát bánh trôi lên.
Đàm Oanh nói: “Nếm thử đi, bà Trần tự làm đấy.”
Diêm Trừng nhìn bát bánh trôi, bên trong trong viên bột trắng mịn tròn vo giống như những viên ngọc, xúc một thìa lên cho vào miệng mềm mại vô cùng.
Diêm Trừng không phải chưa từng ăn qua điểm tâm bà Trần làm, nhưng chỉ là khi còn rất nhỏ, cách nhiều năm như vậy, hương vị này cùng với hương vị bà Quế làm rất giống nhau, là hương vị chính gốc thuộc về Đàm gia, không biết vì cái gì, hốc mắt Diêm Trừng đột nhiên nóng lên.
Hắn vội vàng chớp mắt không ngừng mới đem cảm xúc này cố áp chế đi, ngẩng đầu liền thấy Đàm Oanh và bà Trần đang yên lặng nhìn mình, trên mặt bà Trần còn có biểu lộ chờ mong.
Diêm Trừng ho nhẹ, không để bản thân thất thố nói: “Ăn rất ngon ạ.”
Bà Trần lập tức mắt cười cong cong: “Bà đi mua đồ ăn, Tiểu Trừng ăn xong nếu không đủ dưới lầu vẫn còn đấy.”
Sau khi bà Trần rời đi, trong phòng khôi phục yên lặng, Diêm Trừng cúi đầu chầm chậm dùng thìa múc nước chậm chạm ăn hết, không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Đàm Oanh lên tiếng trước, chỉ là vẫn như trước kia không thay đổi: “Trường học đã quen chưa?”
Một khắc đó Diêm Trừng thế nhưng lại nghe ra trong lời nói của bà có chút mất tự nhiên, cái loại cảm xúc đó phi thường nhỏ, nhưng chân thật tồn tại. Diêm Trừng bỗng dưng nghĩ tới, có thể mẹ hắn kỳ thật mỗi khi ở cùng mình đều mang theo vô thố (không biết cách thể hiện) không, chính là bởi vì sự vô thố này mà khiến bà đồng dạng tìm không thấy đề tài thích hợp để nói, nội dung cũng không dám hỏi vượt quá phạm vi, sợ chạm tới nghịch lân của mình, sợ lại làm giãn khoảng cách giữa hai người càng thêm rộng, cho nên bà chỉ đảo quanh vấn đề học tập của hắn, dùng biểu tình đạm mạc để che dấu nội tâm co quắp.
Giữa bọn họ rất xa lạ, khiến cho trước đây Diêm Trừng thấy bà lãnh đạm, kỳ thật chỉ là Đàm Oanh ngụy trang quá cẩn thận, nhưng đáng tiếc, Diêm Trừng chưa từng dụng tâm cảm nhận được điều đó.
Diêm Trừng trong lòng chua xót, mở miệng muốn ôn nhu một chút, nhưng lại bởi vì kích động mà có chút dồn dập.
“rất tốt ạ!”
Đàm Oanh ngược lại không để ý, chỉ “ừ” một tiếng: “Nếu chọn trường đó thì hảo hảo tập trung học.”
Diêm Trừng gật đầu.
Hai người còn nói một lúc nữa, Diêm Trừng lúc này mới đứng dậy tính toán rời đi.
Lúc đi ra ngoài, Đàm Oanh nghĩ nghĩ nói: “Nếu con thích ăn bánh trôi, ngày mai ta sẽ bảo bà Trần lại làm thêm cho con một phần, đưa qua.” Hai chữ đằng sau là bà thêm vào.
Diêm Trừng lắc đầu: “Không cần ạ.”
Khi hắn xoay người xuống lầu, không phát hiện trong mắt Đàm Oanh chợt lóe thần sắc thất vọng.
Nhưng ngày hôm sau, Diêm Trừng lại tới nữa, vẫn tới đúng giờ ăn sáng.
Bà Trần đối với việc này mừng rỡ không chịu nổi, vội vàng đi làm bánh trôi, Diêm Trừng lại nói: “Không sao đâu ạ, hôm nay có gì con ăn cái đó cũng được.”
Mấy ngày kế tiếp, Diêm Trừng mỗi ngày đều tới ăn sáng với Đàm Oanh, sau đó hai người cũng nói hai ba câu qua lại.
Nếu nói ngay từ đầu Đàm Oanh không biết vì cái gì mà Diêm Trừng lại thay đổi như vậy, nhưng thường xuyên qua lại bà cũng có thể đoán được. đối với việc này bà cũng không nói gì, cũng không có ý tứ giải thích hay tố khổ chuyện cũ với con trai.
Nói ra ủy khuất của mình? Nói ra ấm ức đau thương mấy năm qua?
Đàm Oanh sẽ không, bà cũng hiểu được không cần thiết phải cho Diêm Trừng biết, quá khứ hết thảy sẽ không vì mấy lời giải thích mà thay đổi, ai cũng có cuộc sống riêng của mình, càng phải cố gắng bước về phía trước.
Tuy rằng hai người đều có cảm giác đối phương đang từng chút thử khôi phục lại quan hệ, nhưng bởi vì đoạn quan hệ này do nhiều năm tích lũy tháng ngày mưa gió đã sớm vỡ nát, không phải một sớm một chiều liền có thể tu bổ viên mãn.
Nhưng dù vậy, Đàm Oanh vẫn cảm tạ Diêm Trừng nguyện ý lùi lại một bước quý giá, hắn so với bà có dũng khí hơn rất nhiều.
………….
Tiểu động tĩnh ở bên này đương nhiên không thể qua mắt được Diêm lão thái gia, cao hứng là điều không thể tránh khỏi, tôn tử cũng đã lớn, đã hiểu chuyện, nếu có nó ở giữa nói thêm vào, không chừng có ngày nào đó, gia đình này sẽ lại trở lại ấm áp như trước kia.
Lão thái gia càng nghĩ càng vui vẻ, vừa nhìn hoàng lịch vừa thầm nghĩ, tết âm lịch lần này không phải là cơ hội rất tốt đó sao, tuy không trông cậy mọi chuyện lập tức sẽ tốt đẹp nhưng ít gia một nhà vui vẻ hòa thuận quây quần cùng ăn một bữa cơm cũng được rồi đi.
Chỉ là hiện thực lại không tốt đẹp như ông đã nghĩ, hòa thuận quân quần tạm thời không chờ mong tới, gió lạnh trước tiên đổ lên Diêm gia.
Nguyên nhân chính là, Diêm Hồng Tá đã về.
Không giống như lão thái gia và bà ngoại, không đề cập tới chuyện của Diêm Trừng, bọn họ có thể cho qua chuyện xử sự của hắn và nam sinh, nhưng Diêm Hồng Tá lại muốn Diêm Trừng cam đoan, mình làm cái gì cũng phải rõ ràng, về sau không thể tái phạm, bằng không hôm nay có một Kỉ Tiễu, ngày mai lại có thể có Trương Tam Lý Tứ, mỗi lần đều ép buộc như vậy, tiền đồ của Diêm Trừng có còn nữa hay không.
Đương nhiên, ông ta cũng biết con trai mình không có khả năng gặp ai liền yêu, nhưng những lời nói nhẫn tâm trước đây của Diêm Trừng, ông vẫn còn nhớ kỹ, cuộc sống là của hắn, hắn muốn đọa lạc học theo cái xấu, ai cũng không thể ngăn được, điều này khiến Diêm Hồng Tá không thể không phòng.
Cho nên Diêm Hồng Tá trực tiếp đối với Diêm Trừng nói ra suy nghĩ của mình.
Diêm Trừng cho dù trong lòng đã có chuẩn bị nhưng khi nghe thấy vẫn ngốc lăng một chút, không khỏi hỏi lại: “Cái gì?”
Diêm Hồng Tá lặp lại một lần: “Sau học kỳ, con sẽ chuyển tới A thị, học khoa kinh tế của A đại, thủ tục ta sẽ cho người làm, con không cần phải lo.”
Diêm Trừng chớp mắt một cái liền kích động, ngay sau đó lại cố bình tĩnh lại, chỉ lạnh lùng đối diện với cha mình.
Diêm Hồng Tá đối với anh mắt của con trai như vậy thực không thích, giống như khiêu khích, cũng giống như lên án không lưu tình, đây chính là ánh mắt trước kia hắn chưa từng có.
Diêm Hồng Tá nói: “Con không phục? có ý kiến khác? Vậy được, con nói cho ta biết con có tư cách gì cùng ta bàn điều kiện?”
Cái này như một vòng luân hồi, lần trước Diêm Hồng Tá đã từng hỏi như vậy, Diêm Trừng còn có tự tin, có bốc đồng, mà lúc này, Diêm Hồng Tá cảm giác những cái đó mấy ngày nay đều đã chậm rãi tiêu biến, thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết, không kéo dài được lâu.
Sau đó Diêm Trừng nhẹ nhàng hỏi lại: “Vậy ba có tư cách gì cùng con bàn chuyện tình cảm?”
Diêm Hồng Tá sửng sốt, khuôn mặt cứng lại, rõ rệt thấy hai gò má ông dùng lực cắn chặt hàm răng, như là cố đè nén xúc động xuống, ông không nghĩ tới Diêm Trừng lại biết việc này, lại dùng phương thức này để vạch trần mình.
Diêm Hồng Tá trầm mặc hồi lâu, nghẹn một câu: “Việc này không tới phiên con quản….”
Diêm Trừng hừ cười một tiếng: “Con sẽ không quản, chỉ là nhắc nhở bà đừng dùng mấy lời nói dối đó dạy bảo con, ở trong mắt con, không chỉ không xứng mà còn quá khó coi!”
“Chát…”
Diêm Trừng không lưu tình châm chọc tự nhiên khiến Diêm Hồng Tá dứt khoát tát cho hắn một cái đau điếng, đây là lần thứ hai Diêm Hồng Tá đánh hắn, lần trước là chuyện xấu của Diêm Trừng lộ ra mà giận tím mặt, lần này là bởi vì chuyện xấu của bản thân bị lộ ra mà có vẻ khó thở.
Sau khi đánh xong, Diêm Hồng Tá liền thấy bản thân đã thất thố.
Nhìn Diêm Trừng quẳng tới ánh mắt mỉa mai, Diêm Hồng Tá lần đầu chuyển mắt, chỉ ra ngoài cửa, bảo hắn cút đi.
Diêm Trừng không nói hai lời, đi thực sảng khoái, lưu lại Diêm Hồng Tá ngã ngồi sau bàn, một lúc lâu sau, trên mặt dần không còn tìm được chút nàn lòng nào.
Mà hậu quả cái tát của Diêm Hồng Tá ngày hôm sau liền có, nhưng hậu quả không phải rơi trên người hai cha con mà là gia đình bác hai.
Diêm lão thái gia trong cơn tức giận trực tiếp đem hai vợ chồng bác hai đuổi ra ngoài, trước khi đuổi còn hung hăng mắng bác gái một trận, nói bà ta không phân rõ thị phi, châm ngòi lắm mồm, về sau nếu ông không gọi thì đừng hòng bước vào Diêm gia một bước, tuy nói không có khả năng thật sự từ nay vè sau không thể trở về, nhưng trong một thời gian ngắn vẫn đừng nghĩ có thể lộ mặt, về phần tội lỗi của cháu ngoại bà ta, lão thái gia nói thẳng luôn: Để kết án, răn đe!
Chuyện này Đàm Oanh cũng biết, bà Trần sáng nay đã nói cho Đàm Oanh, chỉ thấy khuông mặt Đàm Oanh lãnh đạm, biểu tình gì cũng không có.
Bà Trần thở dài, trong lòng cảm thấy thực không đáng giá, muốn khuyên nhủ nhưng cũng không biết nói gì cho phải, nhiều năm chịu đựng như vậy, hiện tại con trai đã hiểu chuyệnm biết vì mẹ mà ra mặt, nhưng cũng là vô dụng.
Bà Trần nhìn Đàm Oanh một đường đi tới, bà minh bạch tiểu thư nhà mình tâm cao khí ngạo, thà rằng chính mình chịu đủ một khổ sở cũng không nguyện cho người ngoài biết được, nhưng vì Diêm Trừng, cơ hồ đang buông xuống mọi tự tôn của bản thân, kết quả là, đổi dược hết thảy, nhưng vẫn không đáng giá, ai có thể nói rõ ràng đây.
Nghĩ tới Diêm Trừng chốc lát sẽ tới, bà Trần vội đổi đề tài: “Vừa rồi bà thấy có một người đứng ở ngoài, thấy rất quen mắt….”
Bà Trần sau khi rời khỏi, Đàm Oanh nghĩ gì đó khó được khi ngây người, vừa quay đầu liền thấy Diêm Trừng đang đi tới, xa xa liền thấy nửa bên mặt có chút sưng đỏ.
Chính là hắn không để ý lắm, sau khi ngồi xuống, còn đối với Đàm Oanh cười một cái, hiện tại tới đây ăn sáng đã tương đối quen thuộc, hắn tự nhiên cầm dĩa lên lấy một chiếc bánh bao ăn.
Đàm Oanh không hỏi, chỉ nhìn bà Trần, bà Trần lúc này liền xuống dưới chuẩn bị thuốc mỡ giảm sưng cùng khăn mặt.
Diêm Trừng cũng không từ chối, nói cảm ơn rồi dùng khăn xoa xoa mặt, vừa xoa vừa ăn bánh bao, tinh thần so với lúc trước tốt hơn không ít.
Bà Trần lại mang thuốc tới cho Đàm Oanh, bà một ngày uống 5lần, sau bữa điểm tâm phải uống không thể quên.
Diêm Trừng nhìn lọ thuốc gì đó, mày Đàm oanh không nhăn liền cho thuốc vào miệng nuốt, tiết tấu ăn của hắn cũng chậm lại.
“Mẹ sẽ tốt chứ?” hắn đột nhiên hỏi.
Đàm Oanh tay cầm cốc nước dừng một chút, mới ý thức được hắn đang hỏi cái gì, liền gật đầu: “Sẽ.”
Diêm Trừng cũng nghiêm túc gật đầu.
Đàm Oanh nhìn sắc mặt của hắn, ở góc độ này Diêm Trừng và Diêm Hồng Tá thời trẻ rất giống nhau, mà lo lắng trong mắt hắn cũng rất chân thật.
Đàm Oanh rốt cuộc nhịn không được nói: “Nói cho ta về cậu bé kia đi….”
Hết chương 136