Đêm nay Diêm Trừng ngủ thật sự không kiên định, đứt quãng tỉnh lại vài lần, hắn nhiệt độ cơ thể cao, khiến cho Kỉ Tiễu bị ôm chặt một thân cũng đầy mồ hôi, Diêm Trừng lại vẫn không yên lòng cách một khoảng thời gian dậy giúp cậu chỉnh góc chăn cùng kiểm tra nhiệt độ cơ thể, cứ như vậy ép buộc tới sáng.
Kỉ Tiễu lại mở mắt ra, chóng lại đôi mắt chăm chú từ gối đầu bên cạnh bắn tới, Diêm Trừng cũng không biết tỉnh từ khi nào, thủy chung vẫn không động đậy nhìn chằm chằm cậu, thấy Kỉ Tiễu nhìn qua mới mỉm cười nói: “Sớm an.”
Câu chào buổi sáng này nghe thật ôn nhu, khiến Kỉ Tiễu mới tỉnh ngủ còn chưa kịp đem sắc lạnh võ trang trên mặt nghe được tim đập có chút gia tốc, cậu nhịn không được mà hơi hơi dời mắt đi, một lúc sau mới đáp lại một câu: “Sớm….”
Diêm Trừng ngưng lại, tươi cười lan tràn càng lớn, nhưng hắn cũng biết hiện tại không phải thời cơ tốt, vì thế chỉ ở bên môi Kỉ Tiễu hạ xuống một nụ hôn nhẹ rồi nhanh chóng rời giường rửa mặt chải đầu.
Từ phòng tắm đi ra đã thấy Kỉ Tiễu cũng đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở bên giường, Diêm Trừng kinh ngạc nói: “Cậu nằm nghỉ nữa đi.”
Kỉ Tiễu lắc đầu.
Diêm Trừng trong lòng vừa động: “Vậy cậu cùng tớ đi…ăn sáng nhé?”
Kỉ Tiễu nghĩ nghĩ, gật đầu.
Thấy Diêm Trừng và Kỉ Tiễu cùng nhau từ trên lầu đi vào phòng ăn, Đàm Oanh cũng không có biểu hiện ngoài ý muốn nào, dường như sớm đoán được hai người sẽ xuất hiện cùng nhau, bà Trần để hai người bọn họ ngồi xuống rồi mới bưng lên hai phần điểm tâm đã được chuẩn bị sẵn mang tới.
Diêm Trừng sợ Kỉ Tiễu mất tự nhiên, phi thường chú ý tới cậu, vừa quan sát mẹ mình, vừa đổ sữa vào cốc cho Kỉ Tiễu, trong đầu đang cân nhắc phải mở màn thế nào cho tốt.
Ai ngờ, Đàm Oanh đã lên tiếng trước, bà trực tiếp hỏi Kỉ Tiễu.
“Thân thể đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Kỉ Tiễu ngẩng đầu, nhìn về phía đối phương: “Rồi ạ, cám ơn.” Cậu là chân tâm cảm ơn Đàm Oanh tối qua đã mang cậu vào nhà.
Đàm Oanh cùng cậu tầm mắt tương giao, bỗng nhiên phát hiện, thiếu niên trước mặt so với trước đây, tuy rằng vẫn không có tiếu dung nhưng thần sắc tối tăm nồng đậm vốn có đã phai nhạt đi rất nhiều, mà ánh mắt mỗi khi nhìn về phía Diêm Trừng lại không thể giấu nổi nét ấm áp.
Đàm Oanh trong lòng nhịn không được chấn kinh, nếu suy nghĩ Diêm Trừng đã vô pháp thay đổi, là một người mẹ, tự nhiên hi vọng con mình càng ít trở ngại càng tốt, trong đó lớn nhất một điều, chính là hy vọng Kỉ Tiễu có thể nghĩ thông suốt.
Không khí bữa sáng coi như không tệ, người bình thường có thể sẽ cảm giác Đàm Oanh bất cẩu ngôn tiếu (không nói cười tùy tiện), sẽ khiến người khác cảm giác áp bách ngột ngạt, nhưng đối với Kỉ Tiễu mà nói, bọn họ cùng thuộc về dạng ít lời ít ngữ, ngẫu nhiên xen kẽ vài câu nói của Diêm Trừng, ngược lại cũng không có cảm giác xấu hổ hay khó khăn gì.
Cơm nước xong xuôi, Kỉ Tiễu cùng Diêm Trừng trở về phòng, bác sỹ Hạ lại tới kiểm tra lần nữa cho Kỉ Tiễu, nói cậu về sau chú ý dinh dưỡng cùng nghỉ ngơi nhiều, không thể bởi vì tuổi trẻ mà không yêu quý thân thể như vậy.
Nghe bác sỹ Hạ từng câu quở trách, Kỉ Tiễu ngược lại không có phản ứng gì, mà Diêm Trừng một bên sắc mặt càng thêm khó coi, cậu vốn không khinh thường bản thân, nhưng chỉ bởi vì chia tay, hắn cảm giác Kỉ Tiễu không đến mức biến thành như vậy, bác sỹ Hạ trước khi ra khỏi cửa còn lén nói với hắn, Kỉ Tiễu chỉ sợ có chứng bệnh trầm cảm giai đoạn đầu, cần chú ý nhiều hơn nữa, điều này khiến Diêm Trừng sợ hãi không nhẹ, hắn cảm giác trong mấy ngày tách ra, nhất định còn có chuyện khác phát sinh nữa.
Mà chuyện đó cũng không khó đoán, Kỉ Tiễu kết cấu sinh hoạt đơn giản như vậy, có thể dao động nhân tâm cậu cũng chỉ có mất người, Trì gia nếu có vấn đề thì Ngũ Tử Húc hôm đó khẳng định sẽ nói ngay cho hắn, nó đã không đề cập tới chứng tỏ không phải do Khương Chân bọn họ.
Cho nên là….Trì Xu Di sao?
Kỉ Tiễu đã thừa nhận một lần sinh ly này, lại có thể gây sốc tới cậu đơn giản chính là…tử biệt.
Nhìn kỹ gương mặt trầm tĩnh của Kỉ Tiễu, Diêm Trừng chân mày gắt gao nhíu chặt lại, hắn có chút không dám suy nghĩ, mấy ngày đó một mình Kỉ Tiễu đến tột cùng đã chịu đựng thế nào?
Kỉ Tiễu tựa người vào bên cửa sổ tầng hai nhìn ra những chiếc xe thường thường ra vào ngoài biệt việt, hôm nay là mùng một đầu năm, là ngày náo nhiệt nhất của Diêm gia, hẳn là có rất nhiều người tới chúc tết, mà trưởng tôn Diêm gia lại không như thường lui tới cùng tiếp đón, ngược lại đang ngốc ở chỗ này, lại cũng không có người quen nào tới quấy rầy?
Kỉ Tiễu không hỏi vì sao, Diêm Trừng cũng không nói, hắn chỉ đi lên từ sau lưng yên lặng ôm eo Kỉ Tiễu, gác cằm lên vai cậu, ôm thật chặt thật chặt, chặt tới độ ngay cả hô hấp cũng hòa tan.
“Kỉ Tiễu….” Diêm Trừng ngập ngừng gọi tên cậu, tựa như lẩm bẩm bình thường: “Tớ về sau nhất định sẽ không để cậu cô đơn một mình.”
Kỉ Tiễu vẫn không lên tiếng, cậu chỉ cảm thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp của người sau lưng, nhẹ nhàng chớp mắt.
Khi chạng vạng, có người lên lầu, nghe tiếng bước chân sau đó truyền tới tiếng mở cửa, Diêm Trừng rốt cuộc chậm rãi buông Kỉ Tiễu ra.
Hai người cùng nhau quay đầu nhìn về phía người tới.
Là một nam nhân cho dù là lễ tết thì vẫn một thân tây trang hắc sắc phẳng phiu, anh mời hai người đi.
Đi đâu, tự nhiên không cần nói cũng biết, Diêm Trừng rất rõ ràng, cũng đã sớm làm tốt chuẩn bị, hắn biết Diêm Hồng Tá hôm qua đã biết Kỉ Tiễu tới đây, mỗi lần trong nhà có bác sỹ kiểm tra thân thể cho Đàm Oanh xong đều phải báo cáo lại với ông ấy, Diêm Hồng Tá có thể đợi tới bây giờ mới tìm người, đã là phi thường kiên nhẫn rồi.
Diêm Trừng đối với người nọ nói: “Được, nhưng chỉ mình tôi qua là đủ rồi.” hắn muốn Kỉ Tiễu ở lại.
Người tới hình như có chút khó xử, bởi vì Diêm Hồng Tá yêu cầu cả hai người đều phải đi, ngay khi anh ta đang định lên tiếng tranh luận với Diêm Trừng thì Kỉ Tiễu không đợi Diêm Trừng mở miệng liền đi thẳng qua người hắn về phía trước.
Diêm Trừng kinh ngạc: “Kỷ…..”
Kỉ Tiễu lại không nhìn hắn, chỉ đối với người nọ nói: “Dẫn đường đi.”
Vị vệ sỹ kia liếc mắt nhìn Diêm Trừng một cái rồi xoay người đi ở đằng trước.
Nhìn thấy Kỉ Tiễu theo người kia rời đi, Diêm Trừng cũng chỉ có thể cắn răng đi theo.
Dọc đường đi Diêm Trừng đều suy nghĩ lát nữa Diêm Hồng Tá sẽ nói cái gì, nếu chỉ có mình hắn, Diêm Trừng tự nhiên cái gì cũng không sợ, nhưng trước mắt còn có Kỉ Tiễu, Kỉ Tiễu vẫn còn chưa hoàn toàn ổn định, lúc này nếu lại xảy ra chuyện gì, tuyệt đối là điều Diêm Trừng không muốn nhìn thấy nhất, cũng là điều kinh hoảng nhất.
Cho nên khi Diêm Hồng Tá ngồi trong thư phòng thấy hai thiếu niên đi vào, một nhất phái lạnh lùng, một khuôn mặt căng thẳng.
Đối với Diêm Trừng như sắp lâm đại địch ngược lại Diêm Hồng Tá đã đoán trước được, chỉ là Kỉ Tiễu quá mức bình tĩnh khiến ông có chút nhìn với cặp mắt khác xưa, bởi vì ông có thể nhìn ra được, đứa nhỏ này không phải phô trương thanh thế cũng không phải cố tỏ ra bình tĩnh, mà là cậu ta thật sự không sợ hãi. Cho dù hiện tại nhiều người đã từng lăn lộn nhiều năm đứng trước mặt ông cũng không thể giữ được khí chất trầm ổn được như thế, càng đừng nói trong phòng này còn có Diêm lão thái gia cũng đang ngồi đó, mà thiếu niên kia chỉ mới hơn 18 tuổi.
Diêm Hồng Tá đối với Kỉ Tiễu có chút ấn tượng mới, nhưng chỉ chút đó cũng không đủ dùng, vô luận đứa nhỏ này có xuất sắc thế nào cũng chỉ là một đứa nhỏ bình thường, chỉ cần cố chấp ở cạnh Diêm Trừng, không có ăn năn hối cải như vậy trong mắt Diêm Hồng Tá cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ càng không khả năng thành tài.
Cảm giác tầm mắt Diêm Hồng Tá và Diêm lão thái gia không chút khách khí dừng ở trên người Kỉ Tiễu, Diêm Trừng không khỏi tiến lên một bước ngăn trở bọn họ, lại bị lão thái gia gọi lại.
“Diêm Trừng, con có phải cảm thấy ông nội không nỡ ra tay với con phải con?” lão thái gia lần này đã sinh khí thật sự, rõ ràng người cũng đã trở về, quan hệ cũng đã cắt đứt, ai ngờ không hiểu tại sao tro tàn lại bắt đầu bùng cháy, hơn nữa lúc này cậu ta lại đúng vào lúc năm mới cả nhà đoàn viên xuất hiện lần nữa ở Diêm gia, điều này không phải đã coi bọn họ như đã chết rồi sao!
Diêm Trừng lại hừ cười một tiếng: “Ông nội, người đâu có không nỡ, con lúc trước không phải đã bị trở thành như vậy sao?” giọng nói mỉa mai, ông làm cho Kỉ Tiễu cùng đường tự nhiên cũng tương đương với bức tử cháu mình.
“Con…!!” lão thái gia tức giận đến nói không nên lời, ngược lại hung ác nói: “đó là ta còn chưa bức tới tử lộ đâu, mà đã khiến con đã coi trời bằng vung rồi.”
Diêm Trừng nhíu mày, nhìn sang Diêm Hồng Tá vẫn trầm mặc, lại nhìn Diêm lão thái gia đang mặt đỏ tía tai, rũ mắt xuống.
“Hai người không lấy cái đó để ép con thì cũng không còn biện pháp nào khác đi?”
Lão thái gia nghe đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức trừng mắt, tức giận tới liên tiếp gõ quải trượng lên sàn nhà, dường như muốn đánh Diêm Trừng mấy cái, nhưng sau một lúc tự đấu tranh, vẫn không hạ thủ được.
Lúc này, Diêm Hồng Tá rốt cục mở miệng, ông không giống Diêm lão thái gia đối với tôn tử này quá mức bận tâm, đầy bụng cảm xúc ẩn nhẫn không nổi mà lộ hết ra ngoài, Diêm Hồng Tá đến cùng quen với địa vị cao, mặt không đổi sắc tự nhiên làm được hoàn chỉnh mười trên mười.
“Cậu nghĩ thế nào?”
Những lời này không phải hỏi Diêm Trừng.
Kỉ Tiễu từ khi bước vào đều không lên tiếng, lúc này nâng mắt lên, thắng tắp nghênh diện ánh mắt Diêm Hồng Tá, cậu không phải lần đầu nhìn thấy đối phương, nhưng nói thật, ánh mắt Diêm Hồng Tá đích xác không giống bình thường, tầm mắt Kỉ Tiễu tuy không di chuyển nhưng đáy lòng tim vẫn đập bang bang, may mà lời nói ra coi như bình tĩnh vững chắc.
“Cháu nghĩ thế nào, trọng yếu sao?”
Những lời này không khách khí, nhưng Diêm Hồng Tá không sinh khí, chỉ nói: “Cậu có thể nói ra xem, ta nghe một chút.”
Kỉ Tiễu mím môi, cậu có thể cảm giác được ngoại trừ tầm mắt của Diêm lão thái gia và Diêm Hồng Tá đều dừng ở trên người mình thì cách đó không xa Diêm Trừng cũng đang chăm chú nhìn cậu, nhưng bất đồng ở chỗ, trong mắt Diêm Trừng tràn đầy căng thẳng.
Diêm Trừng đích xác chưa từng khẩn trương như vậy, khẩn trương đó còn mang theo cả hỗn loạn, thấp thỏm, kinh hoảng cùng sợ hãi. Hắn tự nhủ phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, nhưng tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực hắn dường như trong căn phòng yên tĩnh này đều có thể nghe được. Diêm Hồng Tá quả nhiên lão luyện, một chút liền chọc trúng điểm uy hiếp lớn nhất của Diêm Trừng, nếu Kỉ Tiễu lúc này biểu hiện ra một chút ý tứ muốn rời hắn đi, Diêm Trừng ở Diêm gia cũng không còn lý do để kiên trì nữa, một người tự biên tự diễn cho dù hắn dùng cả cuộc đời để diễn thì cũng vĩnh viễn không có kết cục viên mãn.
Diêm Trừng từ ngày hôm qua cho tới hôm nay vẫn do dự không dám hỏi đáp án, hiện tại Diêm Hồng Tá đã thay hắn hỏi.
Kỉ Tiễu nhất thời không đáp lại, Diêm Hồng Tá nhân tiện nói: “Trước đó cậu đã một lần lựa chọn, vì sao lại dao động, không phải mỗi người đều có quyền hối hận như vậy đâu, khi cậu quyết định vào lúc đó, cũng nên ngẫm lại năng lực của bản thân, cùng ảnh hưởng đối với người khác, một lần sai lầm, rất có thể liền thay đổi nhân sinh một con người, tôi đã trải qua cảm giác như vậy, cậu hẳn là phi thường minh bạch điều đó!”
Kỉ Tiễu minh bạch, cậu sao có thể không hiểu rõ cơ chứ, mọi ám chỉ của Diêm Hồng Tá, đơn giản là nói cho cậu đừng dẫm vào vết xe đổ của cha cậu, nhất thời tùy hứng dùng cái gọi là tình cảm để hủy hoại một đời người khác, cuộc sống của ông ấy cũng đã vỡ nát, mà Diêm Trừng vốn đang có tiền đô vô lượng, so ra Kỉ Tiễu đều cảm giác mình chính là đầu sỏ gây tội.
Nhưng ngay sau đó, Kỉ Tiễu lại hơi cong cong môi, cậu lộ ra tươi cười không có trào phúng, không có băng lãnh, cũng không có bất cứ cảm xúc phản đối nào, đối với Diêm Hồng Tá khẽ nói một câu.
Diêm Hồng Tá ngẩn ra không khỏi hỏi lại: “Cậu nói cái gì?!”
Kỉ Tiễu dừng một chút, lại trịnh trọng lặp lại một lần, lúc này thanh âm cậu rõ ràng mà vang dội.
Kỉ Tiễu nói: “Cháu yêu cậu ấy.”
Hết chương 140
Đêm nay Diêm Trừng ngủ thật sự không kiên định, đứt quãng tỉnh lại vài lần, hắn nhiệt độ cơ thể cao, khiến cho Kỉ Tiễu bị ôm chặt một thân cũng đầy mồ hôi, Diêm Trừng lại vẫn không yên lòng cách một khoảng thời gian dậy giúp cậu chỉnh góc chăn cùng kiểm tra nhiệt độ cơ thể, cứ như vậy ép buộc tới sáng.
Kỉ Tiễu lại mở mắt ra, chóng lại đôi mắt chăm chú từ gối đầu bên cạnh bắn tới, Diêm Trừng cũng không biết tỉnh từ khi nào, thủy chung vẫn không động đậy nhìn chằm chằm cậu, thấy Kỉ Tiễu nhìn qua mới mỉm cười nói: “Sớm an.”
Câu chào buổi sáng này nghe thật ôn nhu, khiến Kỉ Tiễu mới tỉnh ngủ còn chưa kịp đem sắc lạnh võ trang trên mặt nghe được tim đập có chút gia tốc, cậu nhịn không được mà hơi hơi dời mắt đi, một lúc sau mới đáp lại một câu: “Sớm….”
Diêm Trừng ngưng lại, tươi cười lan tràn càng lớn, nhưng hắn cũng biết hiện tại không phải thời cơ tốt, vì thế chỉ ở bên môi Kỉ Tiễu hạ xuống một nụ hôn nhẹ rồi nhanh chóng rời giường rửa mặt chải đầu.
Từ phòng tắm đi ra đã thấy Kỉ Tiễu cũng đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở bên giường, Diêm Trừng kinh ngạc nói: “Cậu nằm nghỉ nữa đi.”
Kỉ Tiễu lắc đầu.
Diêm Trừng trong lòng vừa động: “Vậy cậu cùng tớ đi…ăn sáng nhé?”
Kỉ Tiễu nghĩ nghĩ, gật đầu.
Thấy Diêm Trừng và Kỉ Tiễu cùng nhau từ trên lầu đi vào phòng ăn, Đàm Oanh cũng không có biểu hiện ngoài ý muốn nào, dường như sớm đoán được hai người sẽ xuất hiện cùng nhau, bà Trần để hai người bọn họ ngồi xuống rồi mới bưng lên hai phần điểm tâm đã được chuẩn bị sẵn mang tới.
Diêm Trừng sợ Kỉ Tiễu mất tự nhiên, phi thường chú ý tới cậu, vừa quan sát mẹ mình, vừa đổ sữa vào cốc cho Kỉ Tiễu, trong đầu đang cân nhắc phải mở màn thế nào cho tốt.
Ai ngờ, Đàm Oanh đã lên tiếng trước, bà trực tiếp hỏi Kỉ Tiễu.
“Thân thể đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Kỉ Tiễu ngẩng đầu, nhìn về phía đối phương: “Rồi ạ, cám ơn.” Cậu là chân tâm cảm ơn Đàm Oanh tối qua đã mang cậu vào nhà.
Đàm Oanh cùng cậu tầm mắt tương giao, bỗng nhiên phát hiện, thiếu niên trước mặt so với trước đây, tuy rằng vẫn không có tiếu dung nhưng thần sắc tối tăm nồng đậm vốn có đã phai nhạt đi rất nhiều, mà ánh mắt mỗi khi nhìn về phía Diêm Trừng lại không thể giấu nổi nét ấm áp.
Đàm Oanh trong lòng nhịn không được chấn kinh, nếu suy nghĩ Diêm Trừng đã vô pháp thay đổi, là một người mẹ, tự nhiên hi vọng con mình càng ít trở ngại càng tốt, trong đó lớn nhất một điều, chính là hy vọng Kỉ Tiễu có thể nghĩ thông suốt.
Không khí bữa sáng coi như không tệ, người bình thường có thể sẽ cảm giác Đàm Oanh bất cẩu ngôn tiếu (không nói cười tùy tiện), sẽ khiến người khác cảm giác áp bách ngột ngạt, nhưng đối với Kỉ Tiễu mà nói, bọn họ cùng thuộc về dạng ít lời ít ngữ, ngẫu nhiên xen kẽ vài câu nói của Diêm Trừng, ngược lại cũng không có cảm giác xấu hổ hay khó khăn gì.
Cơm nước xong xuôi, Kỉ Tiễu cùng Diêm Trừng trở về phòng, bác sỹ Hạ lại tới kiểm tra lần nữa cho Kỉ Tiễu, nói cậu về sau chú ý dinh dưỡng cùng nghỉ ngơi nhiều, không thể bởi vì tuổi trẻ mà không yêu quý thân thể như vậy.
Nghe bác sỹ Hạ từng câu quở trách, Kỉ Tiễu ngược lại không có phản ứng gì, mà Diêm Trừng một bên sắc mặt càng thêm khó coi, cậu vốn không khinh thường bản thân, nhưng chỉ bởi vì chia tay, hắn cảm giác Kỉ Tiễu không đến mức biến thành như vậy, bác sỹ Hạ trước khi ra khỏi cửa còn lén nói với hắn, Kỉ Tiễu chỉ sợ có chứng bệnh trầm cảm giai đoạn đầu, cần chú ý nhiều hơn nữa, điều này khiến Diêm Trừng sợ hãi không nhẹ, hắn cảm giác trong mấy ngày tách ra, nhất định còn có chuyện khác phát sinh nữa.
Mà chuyện đó cũng không khó đoán, Kỉ Tiễu kết cấu sinh hoạt đơn giản như vậy, có thể dao động nhân tâm cậu cũng chỉ có mất người, Trì gia nếu có vấn đề thì Ngũ Tử Húc hôm đó khẳng định sẽ nói ngay cho hắn, nó đã không đề cập tới chứng tỏ không phải do Khương Chân bọn họ.
Cho nên là….Trì Xu Di sao?
Kỉ Tiễu đã thừa nhận một lần sinh ly này, lại có thể gây sốc tới cậu đơn giản chính là…tử biệt.
Nhìn kỹ gương mặt trầm tĩnh của Kỉ Tiễu, Diêm Trừng chân mày gắt gao nhíu chặt lại, hắn có chút không dám suy nghĩ, mấy ngày đó một mình Kỉ Tiễu đến tột cùng đã chịu đựng thế nào?
Kỉ Tiễu tựa người vào bên cửa sổ tầng hai nhìn ra những chiếc xe thường thường ra vào ngoài biệt việt, hôm nay là mùng một đầu năm, là ngày náo nhiệt nhất của Diêm gia, hẳn là có rất nhiều người tới chúc tết, mà trưởng tôn Diêm gia lại không như thường lui tới cùng tiếp đón, ngược lại đang ngốc ở chỗ này, lại cũng không có người quen nào tới quấy rầy?
Kỉ Tiễu không hỏi vì sao, Diêm Trừng cũng không nói, hắn chỉ đi lên từ sau lưng yên lặng ôm eo Kỉ Tiễu, gác cằm lên vai cậu, ôm thật chặt thật chặt, chặt tới độ ngay cả hô hấp cũng hòa tan.
“Kỉ Tiễu….” Diêm Trừng ngập ngừng gọi tên cậu, tựa như lẩm bẩm bình thường: “Tớ về sau nhất định sẽ không để cậu cô đơn một mình.”
Kỉ Tiễu vẫn không lên tiếng, cậu chỉ cảm thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp của người sau lưng, nhẹ nhàng chớp mắt.
Khi chạng vạng, có người lên lầu, nghe tiếng bước chân sau đó truyền tới tiếng mở cửa, Diêm Trừng rốt cuộc chậm rãi buông Kỉ Tiễu ra.
Hai người cùng nhau quay đầu nhìn về phía người tới.
Là một nam nhân cho dù là lễ tết thì vẫn một thân tây trang hắc sắc phẳng phiu, anh mời hai người đi.
Đi đâu, tự nhiên không cần nói cũng biết, Diêm Trừng rất rõ ràng, cũng đã sớm làm tốt chuẩn bị, hắn biết Diêm Hồng Tá hôm qua đã biết Kỉ Tiễu tới đây, mỗi lần trong nhà có bác sỹ kiểm tra thân thể cho Đàm Oanh xong đều phải báo cáo lại với ông ấy, Diêm Hồng Tá có thể đợi tới bây giờ mới tìm người, đã là phi thường kiên nhẫn rồi.
Diêm Trừng đối với người nọ nói: “Được, nhưng chỉ mình tôi qua là đủ rồi.” hắn muốn Kỉ Tiễu ở lại.
Người tới hình như có chút khó xử, bởi vì Diêm Hồng Tá yêu cầu cả hai người đều phải đi, ngay khi anh ta đang định lên tiếng tranh luận với Diêm Trừng thì Kỉ Tiễu không đợi Diêm Trừng mở miệng liền đi thẳng qua người hắn về phía trước.
Diêm Trừng kinh ngạc: “Kỷ…..”
Kỉ Tiễu lại không nhìn hắn, chỉ đối với người nọ nói: “Dẫn đường đi.”
Vị vệ sỹ kia liếc mắt nhìn Diêm Trừng một cái rồi xoay người đi ở đằng trước.
Nhìn thấy Kỉ Tiễu theo người kia rời đi, Diêm Trừng cũng chỉ có thể cắn răng đi theo.
Dọc đường đi Diêm Trừng đều suy nghĩ lát nữa Diêm Hồng Tá sẽ nói cái gì, nếu chỉ có mình hắn, Diêm Trừng tự nhiên cái gì cũng không sợ, nhưng trước mắt còn có Kỉ Tiễu, Kỉ Tiễu vẫn còn chưa hoàn toàn ổn định, lúc này nếu lại xảy ra chuyện gì, tuyệt đối là điều Diêm Trừng không muốn nhìn thấy nhất, cũng là điều kinh hoảng nhất.
Cho nên khi Diêm Hồng Tá ngồi trong thư phòng thấy hai thiếu niên đi vào, một nhất phái lạnh lùng, một khuôn mặt căng thẳng.
Đối với Diêm Trừng như sắp lâm đại địch ngược lại Diêm Hồng Tá đã đoán trước được, chỉ là Kỉ Tiễu quá mức bình tĩnh khiến ông có chút nhìn với cặp mắt khác xưa, bởi vì ông có thể nhìn ra được, đứa nhỏ này không phải phô trương thanh thế cũng không phải cố tỏ ra bình tĩnh, mà là cậu ta thật sự không sợ hãi. Cho dù hiện tại nhiều người đã từng lăn lộn nhiều năm đứng trước mặt ông cũng không thể giữ được khí chất trầm ổn được như thế, càng đừng nói trong phòng này còn có Diêm lão thái gia cũng đang ngồi đó, mà thiếu niên kia chỉ mới hơn tuổi.
Diêm Hồng Tá đối với Kỉ Tiễu có chút ấn tượng mới, nhưng chỉ chút đó cũng không đủ dùng, vô luận đứa nhỏ này có xuất sắc thế nào cũng chỉ là một đứa nhỏ bình thường, chỉ cần cố chấp ở cạnh Diêm Trừng, không có ăn năn hối cải như vậy trong mắt Diêm Hồng Tá cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ càng không khả năng thành tài.
Cảm giác tầm mắt Diêm Hồng Tá và Diêm lão thái gia không chút khách khí dừng ở trên người Kỉ Tiễu, Diêm Trừng không khỏi tiến lên một bước ngăn trở bọn họ, lại bị lão thái gia gọi lại.
“Diêm Trừng, con có phải cảm thấy ông nội không nỡ ra tay với con phải con?” lão thái gia lần này đã sinh khí thật sự, rõ ràng người cũng đã trở về, quan hệ cũng đã cắt đứt, ai ngờ không hiểu tại sao tro tàn lại bắt đầu bùng cháy, hơn nữa lúc này cậu ta lại đúng vào lúc năm mới cả nhà đoàn viên xuất hiện lần nữa ở Diêm gia, điều này không phải đã coi bọn họ như đã chết rồi sao!
Diêm Trừng lại hừ cười một tiếng: “Ông nội, người đâu có không nỡ, con lúc trước không phải đã bị trở thành như vậy sao?” giọng nói mỉa mai, ông làm cho Kỉ Tiễu cùng đường tự nhiên cũng tương đương với bức tử cháu mình.
“Con…!!” lão thái gia tức giận đến nói không nên lời, ngược lại hung ác nói: “đó là ta còn chưa bức tới tử lộ đâu, mà đã khiến con đã coi trời bằng vung rồi.”
Diêm Trừng nhíu mày, nhìn sang Diêm Hồng Tá vẫn trầm mặc, lại nhìn Diêm lão thái gia đang mặt đỏ tía tai, rũ mắt xuống.
“Hai người không lấy cái đó để ép con thì cũng không còn biện pháp nào khác đi?”
Lão thái gia nghe đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức trừng mắt, tức giận tới liên tiếp gõ quải trượng lên sàn nhà, dường như muốn đánh Diêm Trừng mấy cái, nhưng sau một lúc tự đấu tranh, vẫn không hạ thủ được.
Lúc này, Diêm Hồng Tá rốt cục mở miệng, ông không giống Diêm lão thái gia đối với tôn tử này quá mức bận tâm, đầy bụng cảm xúc ẩn nhẫn không nổi mà lộ hết ra ngoài, Diêm Hồng Tá đến cùng quen với địa vị cao, mặt không đổi sắc tự nhiên làm được hoàn chỉnh mười trên mười.
“Cậu nghĩ thế nào?”
Những lời này không phải hỏi Diêm Trừng.
Kỉ Tiễu từ khi bước vào đều không lên tiếng, lúc này nâng mắt lên, thắng tắp nghênh diện ánh mắt Diêm Hồng Tá, cậu không phải lần đầu nhìn thấy đối phương, nhưng nói thật, ánh mắt Diêm Hồng Tá đích xác không giống bình thường, tầm mắt Kỉ Tiễu tuy không di chuyển nhưng đáy lòng tim vẫn đập bang bang, may mà lời nói ra coi như bình tĩnh vững chắc.
“Cháu nghĩ thế nào, trọng yếu sao?”
Những lời này không khách khí, nhưng Diêm Hồng Tá không sinh khí, chỉ nói: “Cậu có thể nói ra xem, ta nghe một chút.”
Kỉ Tiễu mím môi, cậu có thể cảm giác được ngoại trừ tầm mắt của Diêm lão thái gia và Diêm Hồng Tá đều dừng ở trên người mình thì cách đó không xa Diêm Trừng cũng đang chăm chú nhìn cậu, nhưng bất đồng ở chỗ, trong mắt Diêm Trừng tràn đầy căng thẳng.
Diêm Trừng đích xác chưa từng khẩn trương như vậy, khẩn trương đó còn mang theo cả hỗn loạn, thấp thỏm, kinh hoảng cùng sợ hãi. Hắn tự nhủ phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, nhưng tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực hắn dường như trong căn phòng yên tĩnh này đều có thể nghe được. Diêm Hồng Tá quả nhiên lão luyện, một chút liền chọc trúng điểm uy hiếp lớn nhất của Diêm Trừng, nếu Kỉ Tiễu lúc này biểu hiện ra một chút ý tứ muốn rời hắn đi, Diêm Trừng ở Diêm gia cũng không còn lý do để kiên trì nữa, một người tự biên tự diễn cho dù hắn dùng cả cuộc đời để diễn thì cũng vĩnh viễn không có kết cục viên mãn.
Diêm Trừng từ ngày hôm qua cho tới hôm nay vẫn do dự không dám hỏi đáp án, hiện tại Diêm Hồng Tá đã thay hắn hỏi.
Kỉ Tiễu nhất thời không đáp lại, Diêm Hồng Tá nhân tiện nói: “Trước đó cậu đã một lần lựa chọn, vì sao lại dao động, không phải mỗi người đều có quyền hối hận như vậy đâu, khi cậu quyết định vào lúc đó, cũng nên ngẫm lại năng lực của bản thân, cùng ảnh hưởng đối với người khác, một lần sai lầm, rất có thể liền thay đổi nhân sinh một con người, tôi đã trải qua cảm giác như vậy, cậu hẳn là phi thường minh bạch điều đó!”
Kỉ Tiễu minh bạch, cậu sao có thể không hiểu rõ cơ chứ, mọi ám chỉ của Diêm Hồng Tá, đơn giản là nói cho cậu đừng dẫm vào vết xe đổ của cha cậu, nhất thời tùy hứng dùng cái gọi là tình cảm để hủy hoại một đời người khác, cuộc sống của ông ấy cũng đã vỡ nát, mà Diêm Trừng vốn đang có tiền đô vô lượng, so ra Kỉ Tiễu đều cảm giác mình chính là đầu sỏ gây tội.
Nhưng ngay sau đó, Kỉ Tiễu lại hơi cong cong môi, cậu lộ ra tươi cười không có trào phúng, không có băng lãnh, cũng không có bất cứ cảm xúc phản đối nào, đối với Diêm Hồng Tá khẽ nói một câu.
Diêm Hồng Tá ngẩn ra không khỏi hỏi lại: “Cậu nói cái gì?!”
Kỉ Tiễu dừng một chút, lại trịnh trọng lặp lại một lần, lúc này thanh âm cậu rõ ràng mà vang dội.
Kỉ Tiễu nói: “Cháu yêu cậu ấy.”
Hết chương