Giữa trưa trời còn nắng nóng như thiêu như đốt vậy mà buổi chiều vừa học được 2 tiết bỗng nhiên trời đổ mưa rào, đúng lúc lớp 11-1 có tiết thể dục, đám nam sinh oán thán vang trời dậy đất, còn đám nữ sinh ngược lại rất vui vẻ, có thể không cần xuống sân là được rồi.
Mặc dù mới chỉ lớp 11 nhưng trường trung học Phụ Trung U Đại lại luôn tạo áp lực cao cho đám học trò ép chúng học hành, thầy thể dục thường nói: tự nguyện trên tinh thần ép buộc, ra ngoài sân để thay đổi không khí, vui chơi cũng được, nếu chơi thể thao có thể cho bọn họ mượn dụng cụ để chơi, không phải vì sợ lạnh mà cứ ru rú trong phòng, vì thế đa phần đám nam sinh đều kéo ra ngoài sân thể dục, sau lại nghe nói đội bóng rổ đang luyện tập, liền kéo theo một đám nữ sinh nữa chạy hết vào sân bóng rổ, trong phòng học chỉ còn lại lác đác vài người.
Chủ nhiệm lớp Thiết ca lúc này từ cửa sau ló đầu vào lớp gọi Kỉ Tiểu, rồi đảo quanh lớp một vòng, Hùng Dược Kì cán sự thể dục bị ông thầy thể dục giữ lại đang ngồi ghi chép lịch mượn dụng cụ.
“Lát nữa em qua phòng giáo vụ lấy dụng cụ học tập của em nhé.” Thiết Ca đối Kỉ Tiểu nói tiếp: “Lát nữa tan học em tới phòng giáo viên tìm tôi, tôi đưa cho em chìa khóa phòng kí túc của em.” Rồi lại quay về phía Hùng Dược Kì nói: “sách vở rất nhiều một mình cậu ấy không bê nổi, em đi bê giúp cậu ấy đi.”
Hùng Dược Kì có chút mất hứng: “Thầy thể dục còn có nhiệm vụ giao em nữa mà.”
“Hoãn một chút thì chết à.” Thiết ca không để ý tới cậu ta: “Tôi giờ phải đi họp, cho nên gánh nặng này liền giao cho em, nếu không tôi đã tự đi rồi.”
Thiết ca sảng khoái nói những lời này xong liền ly khai, lưu lại Hùng Dược Kì không tình nguyện lắm dẫn Kỉ Tiễu xuống dưới lầu. dọc đường đi Hùng Dược Kì muốn bắt chuyện với Kỉ Tiễu tựa như hỏi trước kia học ở trường nào, vì sao muộn như vậy mới nhập học, bất quá hỏi mười câu mới được 1 câu trả lời “Ừ.”… đừng nói tới biểu tình, người ta ngay cả con mắt cũng không nhích một li, cho dù Hùng Dược Kì thần kinh có thô tới đâu thì cũng có chút mất mặt, ngượng ngùng mà im miệng, nhưng ánh mắt nhịn không được vẫn lén nhìn gương mặt trắng bệch kia mấy lần.
Sách giáo khoa không ít, ngoài bộ sách chính còn có những quyển nâng cao, rồi tài liệu tham khảo, hai người mỗi người một chồng sách cao tới tận cằm, thật sự nếu một mình thì sẽ bê không nổi. Hùng Dược Kì có biệt hiệu là cẩu hùng, thiếu niên 17, 18 đã cao 1m84, trong lớp trừ bỏ Diêm Trừng là cao nhất lớp thì cậu ta cao thứ hai, nhưng Diêm Trừng nhìn không đô con bằng, mà Hùng Dược Kì thuộc dạng lưng dài vai rộng, tứ chi phát triển, có thể nói câu ‘lưng hùm vai gấu’ chính là miêu tả hình dáng chính xác nhất của cậu ta, cho nên khí lực tự nhiên phải rất lớn, bằng không cũng sẽ không bị Thiết ca sai đi làm việc khổ cực này.
Hùng Dược Kì bê chồng sách đó lên được tầng 4 thì hai cánh tay bắt đầu tê rần, nhưng người bên cạnh thân thể đơn bạc giống như tiểu bạch kiểm yếu đuối…thế nào mà cũng bê chồng sách như vậy mặt không đổi sắc, hơi thở không nhuyễn, cước bộ vẫn đều đều không thay đổi, thật làm cho Hùng Dược Kì vốn đang thấy bất mãn vì thái độ lãnh đạm với cậu trước kia lại nhìn Kỉ Tiễu bằng cặp mắt khác xưa.
Nhưng tới khi trở lại phòng học thấy sau lưng áo sơ mi của Kỉ Tiểu đã ướt một mảng lớn, tóc mái cũng dính bết lại trên trán, lòng tự trọng của Hùng Dược Kì mới trở về một chút.
Rõ ràng chịu không nổi còn bày đặt, thằng nhóc này cũng đủ quật cường, Hùng Dược Kì trong lòng thầm nghĩ.
“Cám ơn…” Bỏ chồng sách xuống, Kỉ Tiểu thản nhiên nói.
Tuy rằng gương mặt vẫn băng lãnh, khẩu khí cũng không có ý tứ đặc biệt cảm kích, nhưng Hùng Dược Kì vốn làm không công nghe được một tiếng tạ ơn này cũng không còn cảm thấy uất ức nữa, lại nhiệt tình hơn với bạn mới nên mở miệng nói: “Cậu ở trong kí túc xá hả? lát nữa học xong…nhiều sách thế này cậu một mình cũng khó mang hết được, nếu cần hỗ trợ thì cứ nói với tớ một tiếng.”
Ai ngờ Kỉ Tiễu lập tức từ chối ý tốt của cậu ta: “Không cần.”
Hùng Dược Kì tràn đầy nhiệt tình bỗng bị một chậu nước lạnh hất thẳng vào mặt, lạnh thấu gan, trong lòng thề không bao giờ…giúp đỡ người này nữa.
Kỉ Tiểu bên này còn muốn quay trở lại đem nốt mấy quyển sách lên lớp thì một nam sinh ngồi cuối lớp đã gọi cậu lại, thuận miệng nói: “A, cậu lấy luôn giùm tớ một quyển vật lí lên với, hai ngày trước không cẩn thận làm mất rồi.”
Nam sinh đang nói chuyện tên Hồng Hạo, là một trong những người quậy nhất lớp, sáng nay cậu ta cùng Diêm Trừng chơi bóng tới trưa nên giờ không qua đó chơi nữa, cậu ta đang theo đuổi một cô bạn trong lớp, hiện tại đang cùng người ta tán gẫu thật vui vẻ, sao có thời gian đi lấy sách.
Nói xong câu này cậu ta cũng hiểu được có chút không đúng dù sao đối phương cũng là người mới, tuy rằng không quá quen biết nhưng vẫn không làm Hồng Hạo buông tha suy nghĩ nhờ vả đối phương, nên bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn trước.”
Hùng Dược Kì đứng một bên nhìn Kì Tiễu không có phản ứng, lại nhìn sang Hồng Hạo đang mải tán gái, cảm thấy việc này đại khái sẽ không được như ý cậu ta đi.
Quả nhiên, Kỉ Tiễu đi một vòng trở về, chỉ cầm mấy quyển sách của mình, hoàn toàn không để lời nói của Hồng Hạo vào tai, cố tình Hồng Hạo cũng không nhớ tới, mãi tới tiết cuối chính là tiết Lí, mà bà dạy lí có tiếng là ma quỷ hôm nay yêu cầu sử dụng cả sách tham khảo, cậu ta mới vỗ đùi nhìn Kỉ Tiểu.
“Sao vậy?” Diêm Trừng ngồi sau lưng Hồng Hạo, chú ý tới tầm mắt cậu ta liền hỏi một câu.
Hồng Hạo cẳn răng: “Tao nhờ cậu ta lấy giùm một quyển sách mới…”
Diêm Trừng nhìn Kỉ Tiễu ngồi cách mình một lối đi, Kỉ Tiễu chỉ lo cúi đầu dùng bút nhớ ghi ghi cái gì đó, hoàn toàn không chú ý tới tầm mắt muốn giết người bắn từ bên này sang.
Diêm Trừng nói: “Việc của mày thì tự đi mà lấy.”
Hồng Hạo không phục, nhưng chỉ có thể ngậm miệng lại.
Bà giáo ma quỷ muốn dùng sách tham khảo để làm bài tập mà Hồng Hạo vừa vặn bị bả túm được, liền lĩnh ngay một quả trứng ngỗng to tướng, thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới thành tích môn lí học kì này. Nhưng thành tích chỉ là chuyện nhỏ, mặt mũi mới là chuyện lớn, chuyện này đối với Hồng Hạo chính là một đả kích không nhỏ, chỉ có thể quay sang trừng mắt lườm Kỉ Tiễu, mà lúc cậu ta bị ông thầy ma quỷ túm được, Kỉ Tiễu ngay cả cái đầu cũng không chuyển một chút.
Kỳ thật cũng khó trách trong lòng Hồng Hạo không thoải mái, cậu ta có thể thuận miệng nhờ vả học sinh mới có thể thấy được thằng nhãi này không chỉ ở nhà, trong lớp mà thậm chí cả ở trong trường cũng toàn diễu võ dương oai, cậu ta cũng biết vì chuyện này mà tìm học sinh mới phiền toái thì thực sự bản thân quá nhỏ mọn nhưng khẩu khí trong bụng nhất thời nuốt không trôi, còn đám bạn hồ bằng cẩu hữu tới kéo cậu ta đi chơi thì cũng chả quan tâm.
Diêm Trừng không để ý tới cậu ta, cầm bóng cùng một đám người hi hi ha ha tiêu sái, bỏ lại Hồng Hạo lườm Kỉ Tiểu hơn nửa ngày mới không cam lòng rời đi.
Kỉ Tiểu tới chỗ Thiết ca lấy chìa khóa phòng kí túc xá, sau đó mang sách vở dụng cụ về phòng.
Kí túc xá trường điều kiện cũng không tồi, chỉ từ 4-6 người một phòng, còn bao toàn bộ đồ dùng mới, chủ yếu ở trong kí túc đa phần là học sinh năm cuối chuẩn bị thi đại học thuận tiện ôn tập và tới thư viện trường thường xuyên, miễn cho việc đi lại trên đường lãng phí thời gian. Ngược lại học sinh lớp 10 và lớp 11 bình thường hầu hết đều ở với gia đình hoặc trọ ngoài, nhưng nếu chuyển vào trong kí túc trường thì thường là do xa nhà hoặc là có hoàn cảnh đặc thù.
Kỉ Tiễu đi vào phòng, bên trong đã có một người, cậu ta đang nằm trên giường đọc sách, sau khi thấy Kỉ Tiễu vào liền ngồi dậy, trên mặt lộ biểu tình không dám tin.
“Sao cậu lại ở đây?”
Kỉ Tiễu nhìn cậu ta một cái, tìm được giường của mình liền đem vật dụng buông xuống, rồi quay lại lớp học mang nốt đồ về, ước chừng đi tới đi lui khoảng 3 lượt, mới đem tất cả vật dụng sách vở về tới kí túc xá. Mà đối phương vẫn như trước ngồi trên giường ngơ ngác nhìn cậu, tư thế và vẻ mặt cũng không thay đổi.
Ý thức được Kỉ Tiễu không phản ứng với mình, nam sinh xuống giường cũng không tính buông tha cậu, cứ đi theo đằng sau Kỉ Tiễu không ngừng truy vấn: “Là người nhà đuổi cậu vào kí túc xá đúng không? Cậu học lớp nào?” Lớp 11-11? Không có khả năng, lớp 11-11 ở trong khu kí túc khác: “Sao giờ cậu mới đi học?”
Đợi Kỉ Tiễu đem mọi đồ vật đều sắp xếp ổn thỏa mới nhìn sang nam sinh nãy giờ hỏi liên tục thần tình cũng đã không còn giữ được kiên nhẫn, sau đó cậu hỏi một câu khiến đối phương muốn hộc máu:
“Cậu là ai?”
Nam sinh ban đầu là khiếp sợ, tiếp theo trên mặt biểu tình rõ ràng bị khuất nhục, cho dù cậu ta biết Kỉ Tiểu nhưng lại không biết tính tình của cậu nên nghĩ rằng cậu cố ý, nhưng cậu ta vẫn chịu đựng cơn tức nói: “Tớ là Hà Bình, là lớp trưởng lớp 10-1 trường Phân Hiệu, năm ngoái học cùng lớp với cậu!!”
Hà Bình nghĩ Kỉ Tiểu sẽ có biểu tình đại loại như ‘bừng tỉnh đại ngộ’ hay ít ra cũng là ‘thì ra là thế’ nhưng những loại thần sắc đó hoàn toàn không xuất hiện, Kỉ Tiểu vẫn một bộ mặt không đổi sắc, sau một lúc lâu cũng không nói thêm lời nào.
Đúng lúc Hà Bình còn muốn nói thêm cái gì thì chuông di động của Kỉ Tiểu lại vang lên.
Hà Bình lúc này mới chú ý di động của Kỉ Tiễu là một chiếc điện thoại thông minh một thương hiệu nổi tiếng của Hàn Quốc, ít nhất cũng phải 5, 6 triệu một cái, thực sự là thứ xa xỉ đối với một học sinh trung học.
Chung lớp một năm thế nhưng Hà Bình cũng không biết gia cảnh Kỉ Tiểu lại tốt như vậy?
Kỉ Tiễu lần thứ 2 không để ý tới Hà Bình, trực tiếp cầm di động tới cuối hành lang tiếp điện thoại.
“Alo. Tiễu Tiễu à?” di động truyền ra một giọng nữ ôn nhu.
Kỉ Tiễu khẽ “vâng” một tiếng, khẩu khí cũng không chút phập phồng, nhưng lông mày khẽ nhíu lại.
Hết chương 2
Giữa trưa trời còn nắng nóng như thiêu như đốt vậy mà buổi chiều vừa học được tiết bỗng nhiên trời đổ mưa rào, đúng lúc lớp - có tiết thể dục, đám nam sinh oán thán vang trời dậy đất, còn đám nữ sinh ngược lại rất vui vẻ, có thể không cần xuống sân là được rồi.
Mặc dù mới chỉ lớp nhưng trường trung học Phụ Trung U Đại lại luôn tạo áp lực cao cho đám học trò ép chúng học hành, thầy thể dục thường nói: tự nguyện trên tinh thần ép buộc, ra ngoài sân để thay đổi không khí, vui chơi cũng được, nếu chơi thể thao có thể cho bọn họ mượn dụng cụ để chơi, không phải vì sợ lạnh mà cứ ru rú trong phòng, vì thế đa phần đám nam sinh đều kéo ra ngoài sân thể dục, sau lại nghe nói đội bóng rổ đang luyện tập, liền kéo theo một đám nữ sinh nữa chạy hết vào sân bóng rổ, trong phòng học chỉ còn lại lác đác vài người.
Chủ nhiệm lớp Thiết ca lúc này từ cửa sau ló đầu vào lớp gọi Kỉ Tiểu, rồi đảo quanh lớp một vòng, Hùng Dược Kì cán sự thể dục bị ông thầy thể dục giữ lại đang ngồi ghi chép lịch mượn dụng cụ.
“Lát nữa em qua phòng giáo vụ lấy dụng cụ học tập của em nhé.” Thiết Ca đối Kỉ Tiểu nói tiếp: “Lát nữa tan học em tới phòng giáo viên tìm tôi, tôi đưa cho em chìa khóa phòng kí túc của em.” Rồi lại quay về phía Hùng Dược Kì nói: “sách vở rất nhiều một mình cậu ấy không bê nổi, em đi bê giúp cậu ấy đi.”
Hùng Dược Kì có chút mất hứng: “Thầy thể dục còn có nhiệm vụ giao em nữa mà.”
“Hoãn một chút thì chết à.” Thiết ca không để ý tới cậu ta: “Tôi giờ phải đi họp, cho nên gánh nặng này liền giao cho em, nếu không tôi đã tự đi rồi.”
Thiết ca sảng khoái nói những lời này xong liền ly khai, lưu lại Hùng Dược Kì không tình nguyện lắm dẫn Kỉ Tiễu xuống dưới lầu. dọc đường đi Hùng Dược Kì muốn bắt chuyện với Kỉ Tiễu tựa như hỏi trước kia học ở trường nào, vì sao muộn như vậy mới nhập học, bất quá hỏi mười câu mới được câu trả lời “Ừ.”… đừng nói tới biểu tình, người ta ngay cả con mắt cũng không nhích một li, cho dù Hùng Dược Kì thần kinh có thô tới đâu thì cũng có chút mất mặt, ngượng ngùng mà im miệng, nhưng ánh mắt nhịn không được vẫn lén nhìn gương mặt trắng bệch kia mấy lần.
Sách giáo khoa không ít, ngoài bộ sách chính còn có những quyển nâng cao, rồi tài liệu tham khảo, hai người mỗi người một chồng sách cao tới tận cằm, thật sự nếu một mình thì sẽ bê không nổi. Hùng Dược Kì có biệt hiệu là cẩu hùng, thiếu niên , đã cao m, trong lớp trừ bỏ Diêm Trừng là cao nhất lớp thì cậu ta cao thứ hai, nhưng Diêm Trừng nhìn không đô con bằng, mà Hùng Dược Kì thuộc dạng lưng dài vai rộng, tứ chi phát triển, có thể nói câu ‘lưng hùm vai gấu’ chính là miêu tả hình dáng chính xác nhất của cậu ta, cho nên khí lực tự nhiên phải rất lớn, bằng không cũng sẽ không bị Thiết ca sai đi làm việc khổ cực này.
Hùng Dược Kì bê chồng sách đó lên được tầng thì hai cánh tay bắt đầu tê rần, nhưng người bên cạnh thân thể đơn bạc giống như tiểu bạch kiểm yếu đuối…thế nào mà cũng bê chồng sách như vậy mặt không đổi sắc, hơi thở không nhuyễn, cước bộ vẫn đều đều không thay đổi, thật làm cho Hùng Dược Kì vốn đang thấy bất mãn vì thái độ lãnh đạm với cậu trước kia lại nhìn Kỉ Tiễu bằng cặp mắt khác xưa.
Nhưng tới khi trở lại phòng học thấy sau lưng áo sơ mi của Kỉ Tiểu đã ướt một mảng lớn, tóc mái cũng dính bết lại trên trán, lòng tự trọng của Hùng Dược Kì mới trở về một chút.
Rõ ràng chịu không nổi còn bày đặt, thằng nhóc này cũng đủ quật cường, Hùng Dược Kì trong lòng thầm nghĩ.
“Cám ơn…” Bỏ chồng sách xuống, Kỉ Tiểu thản nhiên nói.
Tuy rằng gương mặt vẫn băng lãnh, khẩu khí cũng không có ý tứ đặc biệt cảm kích, nhưng Hùng Dược Kì vốn làm không công nghe được một tiếng tạ ơn này cũng không còn cảm thấy uất ức nữa, lại nhiệt tình hơn với bạn mới nên mở miệng nói: “Cậu ở trong kí túc xá hả? lát nữa học xong…nhiều sách thế này cậu một mình cũng khó mang hết được, nếu cần hỗ trợ thì cứ nói với tớ một tiếng.”
Ai ngờ Kỉ Tiễu lập tức từ chối ý tốt của cậu ta: “Không cần.”
Hùng Dược Kì tràn đầy nhiệt tình bỗng bị một chậu nước lạnh hất thẳng vào mặt, lạnh thấu gan, trong lòng thề không bao giờ…giúp đỡ người này nữa.
Kỉ Tiểu bên này còn muốn quay trở lại đem nốt mấy quyển sách lên lớp thì một nam sinh ngồi cuối lớp đã gọi cậu lại, thuận miệng nói: “A, cậu lấy luôn giùm tớ một quyển vật lí lên với, hai ngày trước không cẩn thận làm mất rồi.”
Nam sinh đang nói chuyện tên Hồng Hạo, là một trong những người quậy nhất lớp, sáng nay cậu ta cùng Diêm Trừng chơi bóng tới trưa nên giờ không qua đó chơi nữa, cậu ta đang theo đuổi một cô bạn trong lớp, hiện tại đang cùng người ta tán gẫu thật vui vẻ, sao có thời gian đi lấy sách.
Nói xong câu này cậu ta cũng hiểu được có chút không đúng dù sao đối phương cũng là người mới, tuy rằng không quá quen biết nhưng vẫn không làm Hồng Hạo buông tha suy nghĩ nhờ vả đối phương, nên bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn trước.”
Hùng Dược Kì đứng một bên nhìn Kì Tiễu không có phản ứng, lại nhìn sang Hồng Hạo đang mải tán gái, cảm thấy việc này đại khái sẽ không được như ý cậu ta đi.
Quả nhiên, Kỉ Tiễu đi một vòng trở về, chỉ cầm mấy quyển sách của mình, hoàn toàn không để lời nói của Hồng Hạo vào tai, cố tình Hồng Hạo cũng không nhớ tới, mãi tới tiết cuối chính là tiết Lí, mà bà dạy lí có tiếng là ma quỷ hôm nay yêu cầu sử dụng cả sách tham khảo, cậu ta mới vỗ đùi nhìn Kỉ Tiểu.
“Sao vậy?” Diêm Trừng ngồi sau lưng Hồng Hạo, chú ý tới tầm mắt cậu ta liền hỏi một câu.
Hồng Hạo cẳn răng: “Tao nhờ cậu ta lấy giùm một quyển sách mới…”
Diêm Trừng nhìn Kỉ Tiễu ngồi cách mình một lối đi, Kỉ Tiễu chỉ lo cúi đầu dùng bút nhớ ghi ghi cái gì đó, hoàn toàn không chú ý tới tầm mắt muốn giết người bắn từ bên này sang.
Diêm Trừng nói: “Việc của mày thì tự đi mà lấy.”
Hồng Hạo không phục, nhưng chỉ có thể ngậm miệng lại.
Bà giáo ma quỷ muốn dùng sách tham khảo để làm bài tập mà Hồng Hạo vừa vặn bị bả túm được, liền lĩnh ngay một quả trứng ngỗng to tướng, thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới thành tích môn lí học kì này. Nhưng thành tích chỉ là chuyện nhỏ, mặt mũi mới là chuyện lớn, chuyện này đối với Hồng Hạo chính là một đả kích không nhỏ, chỉ có thể quay sang trừng mắt lườm Kỉ Tiễu, mà lúc cậu ta bị ông thầy ma quỷ túm được, Kỉ Tiễu ngay cả cái đầu cũng không chuyển một chút.
Kỳ thật cũng khó trách trong lòng Hồng Hạo không thoải mái, cậu ta có thể thuận miệng nhờ vả học sinh mới có thể thấy được thằng nhãi này không chỉ ở nhà, trong lớp mà thậm chí cả ở trong trường cũng toàn diễu võ dương oai, cậu ta cũng biết vì chuyện này mà tìm học sinh mới phiền toái thì thực sự bản thân quá nhỏ mọn nhưng khẩu khí trong bụng nhất thời nuốt không trôi, còn đám bạn hồ bằng cẩu hữu tới kéo cậu ta đi chơi thì cũng chả quan tâm.
Diêm Trừng không để ý tới cậu ta, cầm bóng cùng một đám người hi hi ha ha tiêu sái, bỏ lại Hồng Hạo lườm Kỉ Tiểu hơn nửa ngày mới không cam lòng rời đi.
Kỉ Tiểu tới chỗ Thiết ca lấy chìa khóa phòng kí túc xá, sau đó mang sách vở dụng cụ về phòng.
Kí túc xá trường điều kiện cũng không tồi, chỉ từ - người một phòng, còn bao toàn bộ đồ dùng mới, chủ yếu ở trong kí túc đa phần là học sinh năm cuối chuẩn bị thi đại học thuận tiện ôn tập và tới thư viện trường thường xuyên, miễn cho việc đi lại trên đường lãng phí thời gian. Ngược lại học sinh lớp và lớp bình thường hầu hết đều ở với gia đình hoặc trọ ngoài, nhưng nếu chuyển vào trong kí túc trường thì thường là do xa nhà hoặc là có hoàn cảnh đặc thù.
Kỉ Tiễu đi vào phòng, bên trong đã có một người, cậu ta đang nằm trên giường đọc sách, sau khi thấy Kỉ Tiễu vào liền ngồi dậy, trên mặt lộ biểu tình không dám tin.
“Sao cậu lại ở đây?”
Kỉ Tiễu nhìn cậu ta một cái, tìm được giường của mình liền đem vật dụng buông xuống, rồi quay lại lớp học mang nốt đồ về, ước chừng đi tới đi lui khoảng lượt, mới đem tất cả vật dụng sách vở về tới kí túc xá. Mà đối phương vẫn như trước ngồi trên giường ngơ ngác nhìn cậu, tư thế và vẻ mặt cũng không thay đổi.
Ý thức được Kỉ Tiễu không phản ứng với mình, nam sinh xuống giường cũng không tính buông tha cậu, cứ đi theo đằng sau Kỉ Tiễu không ngừng truy vấn: “Là người nhà đuổi cậu vào kí túc xá đúng không? Cậu học lớp nào?” Lớp -? Không có khả năng, lớp - ở trong khu kí túc khác: “Sao giờ cậu mới đi học?”
Đợi Kỉ Tiễu đem mọi đồ vật đều sắp xếp ổn thỏa mới nhìn sang nam sinh nãy giờ hỏi liên tục thần tình cũng đã không còn giữ được kiên nhẫn, sau đó cậu hỏi một câu khiến đối phương muốn hộc máu:
“Cậu là ai?”
Nam sinh ban đầu là khiếp sợ, tiếp theo trên mặt biểu tình rõ ràng bị khuất nhục, cho dù cậu ta biết Kỉ Tiểu nhưng lại không biết tính tình của cậu nên nghĩ rằng cậu cố ý, nhưng cậu ta vẫn chịu đựng cơn tức nói: “Tớ là Hà Bình, là lớp trưởng lớp - trường Phân Hiệu, năm ngoái học cùng lớp với cậu!!”
Hà Bình nghĩ Kỉ Tiểu sẽ có biểu tình đại loại như ‘bừng tỉnh đại ngộ’ hay ít ra cũng là ‘thì ra là thế’ nhưng những loại thần sắc đó hoàn toàn không xuất hiện, Kỉ Tiểu vẫn một bộ mặt không đổi sắc, sau một lúc lâu cũng không nói thêm lời nào.
Đúng lúc Hà Bình còn muốn nói thêm cái gì thì chuông di động của Kỉ Tiểu lại vang lên.
Hà Bình lúc này mới chú ý di động của Kỉ Tiễu là một chiếc điện thoại thông minh một thương hiệu nổi tiếng của Hàn Quốc, ít nhất cũng phải , triệu một cái, thực sự là thứ xa xỉ đối với một học sinh trung học.
Chung lớp một năm thế nhưng Hà Bình cũng không biết gia cảnh Kỉ Tiểu lại tốt như vậy?
Kỉ Tiễu lần thứ không để ý tới Hà Bình, trực tiếp cầm di động tới cuối hành lang tiếp điện thoại.
“Alo. Tiễu Tiễu à?” di động truyền ra một giọng nữ ôn nhu.
Kỉ Tiễu khẽ “vâng” một tiếng, khẩu khí cũng không chút phập phồng, nhưng lông mày khẽ nhíu lại.
Hết chương