Kỉ Tiễu hôm nay trở về sớm, kí túc xá chỉ có mình cậu, cậu cầm khăn mặt đi qua hành lang tới nhà vệ sinh chung rửa mặt, đi vào liền thấy Hà Bình đang ngồi trước bể nước cầm bàn chải nghiêm túc chà chà một đôi giày thể thao.
Hà Bình dường như không nghĩ sẽ có người tới, vừa quay đầu thấy Kỉ Tiễu đang đứng đó, sắc mặt cứng đờ, đem giày hướng sang một bên giấu giấu diếm diếm cười gượng nói: “Cậu…lớp cậu tan học rồi à?”
“Tiết cuối là giờ tự học.”
Không ngờ được người ta để ý tới, Hà Bình nghe Kỉ Tiễu trả lời nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh.
“Nga nga, nếu là lớp tớ thì tiết tự học thường bị cô chủ nhiệm chiếm dụng làm mấy chuyện khác.”
Nhưng câu sau vô nghĩa nên Kỉ Tiểu không để ý tới cậu ta, rửa mặt xong liền trực tiếp trở về phòng kí túc.
Thoáng chốc, Hà Bình cũng theo vào, cậu ta đem giày đã giặt xong phơi ở ban công, một bên lén liếc nhìn Kỉ Tiễu đang làm bài tập. Hà Bình dừng một chút, đến gần 2 bước hỏi: “Lớp 1…hai ngày nay có môn nào kiểm tra không?”
Kỉ Tiễu không dừng bút nói: “Không.” Nói xong qua vài giây, thấy Hà Bình vẫn còn đứng đó, Ki Tiễu nghi hoặc: “Làm sao?”
Hà Bình ha ha cười: “không..không có gì…tớ chỉ xem chút thôi.”
Kỉ Tiễu tiếp tục làm bài: “Đây là tư liệu ôn tập.”
“Hả hả, tư liệu ôn tập…” Hà Bình trở lại bàn học của mình ngồi xuống, nhưng vẫn lén quay đầu sang nhìn Kỉ Tiễu.
Lúc này, di động trên giường vang lên tiếng nhạc lớn, Kỉ Tiễu vừa nghe liền nhăn mi lại, nhưng cậu vẫn buông bút, đi ra ngoài nghe điện thoại.
“Tiễu Tiễu, con tan học chưa?” thanh âm Trì Xu Huyên trước sau như một ôn nhu vang lên ở đầu dây.
“Ân.”
“Gần đây có phải sắp thi không? Không cần lo lắng, phải chú ý nghỉ ngơi.”
“Ân.”
“Cái kia…thi xong là ngày 11 đi, Phụ Trung có được nghỉ không?”
Kỉ Tiễu nghĩ nghĩ, mới không quá tình nguyện “Ân” một tiếng
“A, vậy là tốt rồi, dì bên này cũng sắp xong rồi, quốc khánh là có thể về, đến lúc đó…về nhà cùng nhau ăn một bữa cơm đi?” Trì Xu Huyên nói xong, Kỉ Tiễu có hơn 10 giây đều không có thanh âm, Trì Xu Huyên cũng không gấp, kiên nhẫn chờ, đợi tới bên kia truyền tới một tiếng như có như không ‘ân…’
Trì Xu Huyên mừng rỡ: “Vậy được, đến lúc đó dì sẽ tới trường đón các con, con muốn ăn cái gì? Dì tự mình vào bếp?”
“Tùy.”
Cho dù thái độ Kỉ Tiễu vẫn lãnh đạm như thế, nhưng Trì Xu Huyên vẫn cao hứng phấn chấn luyên thuyên một đống kế hoạch, hơn nữa còn lặp đi lặp lại dặn dò Kỉ Tiễu phải đợi bà tới đón, rồi cùng về nhà.
Kỉ Tiễu cúp điện thoại, ở ngoài cửa đứng ngẩn người trong chốc lát, mới quay về phòng.
Ngồi vào bàn học, nhìn nhìn Hà Bình đang nghiêm túc cúi đầu bên kia, một lần nữa mở tư liệu ôn tập ra làm tiếp, toàn bộ làm xong, đem nó tùy tay kẹp vào một quyển từ điển Hán ngữ.
*******
Giờ nghỉ trưa, hôm trước, Ngũ Tử Húc vốn lười biếng lại cùng bạn học cách lối đi đòi đổi chỗ, chuyển thành ngồi sau lưng Diêm Trừng cố gắng chép bài.
Vừa chép vừa hỏi Diêm Trừng: “11 này mày về chỗ ba mày sao?’
Diêm Trừng nói: “Khoảng 2,3 ngày sau, về sớm ổng cũng không có ở nhà.”
“Vậy mày về nhà ông bà ngoại?”
“Ông ngoại hôm đó phải ra ngoài nên ở nhà chỉ còn tao và bà ngoại, thuận tiện qua thăm mẹ tao luôn.”
“Ừm, quyết định hôm nào bay thì mua luôn giùm tao một vé.”
Diêm Trừng quay đầu nhìn thằng bạn: “Sao mày không về trước đi?”
Ngũ Tử Húc nhăn nhăn nhó nhó: “Phiền, mày cũng biết ba tao phiền phức thế nào mà, lúc nào cũng bởi móc khuyết điểm để đánh tao nhừ tử.”
“Đáng đời.” Diêm Trừng nửa điểm không đồng tình với cậu ta.
Ngũ Tử Húc không bằng lòng: “ Tao ngàn dặm xa xôi đi học ở đây là vì ai hả, đồ vô lương tâm.”
“Mày là vì mày thôi, Hoàng đế ở xa không ai quản mày.” Vương Hi Đường chêm một câu công đạo.
“Bọn mày đều là lang tâm cẩu phế, lang tâm cẩu phế.” Ngũ Tử Húc một bên múa bút thành văn, trên mặt lại là biểu tình cực độ phong phú: “Tao cũng chỉ còn vài ngày lành sống sót nữa, mà bọn mày không biết tiếc thương bạn bè gì cả.”
“Để dành sau này mày bị tống vào trại huấn luyện quân đội hành tơi tả đi.” Vương Hi Đường ngoài miệng không buông tha, Diêm Trừng nghe xong cười ha ha.
Ngũ Tử Húc bị bọn họ làm cho nghẹn họng, tức tối ném cây bút đi: “Bài cuối cùng đứa nào làm chưa?”
Diêm Trừng liếc mắt nhìn quyển lịch sử nói “Chưa.” Trừ tiếng anh thì mấy môn xã hội hắn rất bình thường.
Ngũ Tử Húc nhìn đồng hồ: “Chỉ còn 5p nữa là lên lớp rồi, mẹ nó, hôm nay tới phiên tao lên bảng trả lời, tao mà không đáp được mệnh tao liền xong đời a.” Lão sư môn lịch sử không giống lão ngốc đầu chỉ thích thuyết giáo, cũng không giống ma quỷ lão thái môn vật lý thích phi phấn, nhưng ông thầy lịch sử trông thì phi thường nhã nhặn, gọng kính màu bạc trông thì thư sinh một năm 365 ngày tùy thời đều thấy ổng cười, nhưng ổng rất bí ẩn, ngươi sẽ không biết lúc nào đắc tội ổng, hoặc là khiến ổng nhìn không vừa mắt, ổng trong lòng bất mãn trực tiếp phản ánh bằng những câu hỏi trên lớp hoặc là thành tích môn thi, môn lịch sử không đạt liền teo luôn, có đôi khi ổng sẽ bắt thóp ngươi, còn tìm không ra cơ hội hành người sao, yên tâm một điều là không để ngươi chết khó coi chỉ là mất hết danh dự thôi.
Ngũ Tử Húc vừa bộc trực vừa hấp tấp vốn không sợ trời không sợ đất còn cố tình đi gây sự với quỷ, nhưng cố tình thấy vị lão sư lúc nào trông cũng ôn nhu như nước này lại sợ như cầy sấy. Lúc này, đã gấp tới độ mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
“Hỏi người khác xem có đứa nào làm chưa?” Vương Hi Đường nêu ý kiến, thuận tay chọc chọc Ngưu Vân Hải ngồi trước.
Ngưu Vân Hải bận rộn xua tay: “Tôi không có, bài đó có một phần thuộc nội dung của bài mới, dù sao không làm chắc cũng không sao đi.”
“, mày không làm thì không có việc gì nhưng lão tử không làm liền đại xui xẻo a.” Ngũ Tử Húc hỏa đại: “Mày cảm giác lão nham hiểm kia sẽ bỏ qua cho tao không? Ổng đã sớm nhìn tao không vừa mắt, đến kì thi tháng kêu mày đổi điểm số cho tao, mày vui không?”
Ngưu Vân Hải bị mắng không dám nói lời nào, nghĩ nghĩ lại nhìn qua Kỉ Tiễu.
Ngũ Tử Húc cũng thực thông minh, biết ý tứ của cậu ta, thanh thanh giọng nói: “Cái kia….bạn mới ơi bạn mới, cậu đã làm câu cuối chưa?”
Không phản ứng.
“Bạn mới….bạn mới, tớ gọi cậu nghe rõ trả lời!” Kiên nhẫn của Ngũ Tử Húc tụt dần đều.
Nhưng vẫn không có phản ứng.
Hồng Hạo ngồi phía trước nghe thấy quay đầu cười lạnh nói: “Khỏi gọi, sao mày biết người ta sẽ làm, mày quá xem trọng người ta rồi, làm như ổ gà sẽ bay ra Phượng Hoàng ấy, đúng là ảo tưởng!”
Một câu này của cậu ta nửa điểm cũng không kiêng kị, cả góc nhất thời không khí có chút xấu hổ, bất quá trên mặt Ngưu Vân Hải và Hồng Hạo đều lộ ra vẻ xem kịch vui.
Kỉ Tiễu chỉ cúi đầu, tựa như hoàn toàn không quan tâm tới ngoại vật xung quanh.
Hồng Hạo thấy vậy, còn định kích thêm vài câu, Diêm Trừng đột nhiên mở miệng đánh gãy lời nói của cậu ta: “Vậy còn mày làm chưa? Lấy ra coi?”
Khẩu khí của hắn miễn cưỡng, nghe không ra cảm xúc, trên mặt còn mang theo chút tươi cười, nhưng lập tức đem lời Hồng Hạo định nói nuốt trở về cổ họng, nghẹn tới mức mặt mũi trắng bệch. Mà Ngưu Vân Hải bên kia cũng thay đổi sắc mặt, ngượng ngùng cầm quyển sách ra đọc.
Diêm Trừng nói xong, quay đầu đối với Kỉ Tiễu nói: “Có thể cho tớ mượn vở bài tập lịch sử xem chút không?”
Kỉ Tiễu lúc đầu không nhúc nhích, mọi người còn cho rằng Diêm Trừng cũng bị người ta lơ đẹp thì Kỉ Tiễu một tay thò xuống dưới gầm bàn, tùy tay vớ lấy một quyển vở ném qua chỗ Ngũ Tử Húc.
Ngũ Tử Húc đối với hai chữ “Lịch sử” in đậm ngoài bìa mà ngẩn ngơ, lập tức cuống cuồng tay chân mở ra, giây tiếp theo gào to: “Đậu má, thật sự có làm! Bạn mới, cậu thực lợi hại! Còn trả lời chi tiết như vậy!”
Ngũ Tử Húc tay chân lanh lẹ tốc kí: “Về sau đi chép bài liền tới mượn vở cậu, cậu nhất định là bằng hữu của tớ!”
Kỉ Tiễu cũng chả quay đầu hay nhúc nhích gì.
Diêm Trừng nghe Ngũ Tử Húc ở sau lưng không ngừng lẩm bẩm: “Cậu ấy sao không để tới mình…” thì khẽ cong cong khóe miệng.
Thành công vượt qua nham hiểm hãm hại, Ngũ Tử Húc thời gian tiếp theo tâm tình phi thường tốt, tan học thiếu chút nữa còn cứng rắn kéo Kỉ Tiễu mời đi ăn thịt nướng, cuối cùng bị Diêm Trừng cản trở về.
Hôm nay lại vừa lúc là phiên trực nhật của Kỉ Tiễu, cậu trở về phòng kí túc, nhưng người khác đã đi ăn tối, Kỉ Tiễu ngồi trước bàn học của mình trong chốc lát, rút quyển từ điển hán ngữ ra xem xem, nhìn nhìn số trang lại thả trở về.
Hết chương 20
Kỉ Tiễu hôm nay trở về sớm, kí túc xá chỉ có mình cậu, cậu cầm khăn mặt đi qua hành lang tới nhà vệ sinh chung rửa mặt, đi vào liền thấy Hà Bình đang ngồi trước bể nước cầm bàn chải nghiêm túc chà chà một đôi giày thể thao.
Hà Bình dường như không nghĩ sẽ có người tới, vừa quay đầu thấy Kỉ Tiễu đang đứng đó, sắc mặt cứng đờ, đem giày hướng sang một bên giấu giấu diếm diếm cười gượng nói: “Cậu…lớp cậu tan học rồi à?”
“Tiết cuối là giờ tự học.”
Không ngờ được người ta để ý tới, Hà Bình nghe Kỉ Tiễu trả lời nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh.
“Nga nga, nếu là lớp tớ thì tiết tự học thường bị cô chủ nhiệm chiếm dụng làm mấy chuyện khác.”
Nhưng câu sau vô nghĩa nên Kỉ Tiểu không để ý tới cậu ta, rửa mặt xong liền trực tiếp trở về phòng kí túc.
Thoáng chốc, Hà Bình cũng theo vào, cậu ta đem giày đã giặt xong phơi ở ban công, một bên lén liếc nhìn Kỉ Tiễu đang làm bài tập. Hà Bình dừng một chút, đến gần bước hỏi: “Lớp …hai ngày nay có môn nào kiểm tra không?”
Kỉ Tiễu không dừng bút nói: “Không.” Nói xong qua vài giây, thấy Hà Bình vẫn còn đứng đó, Ki Tiễu nghi hoặc: “Làm sao?”
Hà Bình ha ha cười: “không..không có gì…tớ chỉ xem chút thôi.”
Kỉ Tiễu tiếp tục làm bài: “Đây là tư liệu ôn tập.”
“Hả hả, tư liệu ôn tập…” Hà Bình trở lại bàn học của mình ngồi xuống, nhưng vẫn lén quay đầu sang nhìn Kỉ Tiễu.
Lúc này, di động trên giường vang lên tiếng nhạc lớn, Kỉ Tiễu vừa nghe liền nhăn mi lại, nhưng cậu vẫn buông bút, đi ra ngoài nghe điện thoại.
“Tiễu Tiễu, con tan học chưa?” thanh âm Trì Xu Huyên trước sau như một ôn nhu vang lên ở đầu dây.
“Ân.”
“Gần đây có phải sắp thi không? Không cần lo lắng, phải chú ý nghỉ ngơi.”
“Ân.”
“Cái kia…thi xong là ngày đi, Phụ Trung có được nghỉ không?”
Kỉ Tiễu nghĩ nghĩ, mới không quá tình nguyện “Ân” một tiếng
“A, vậy là tốt rồi, dì bên này cũng sắp xong rồi, quốc khánh là có thể về, đến lúc đó…về nhà cùng nhau ăn một bữa cơm đi?” Trì Xu Huyên nói xong, Kỉ Tiễu có hơn giây đều không có thanh âm, Trì Xu Huyên cũng không gấp, kiên nhẫn chờ, đợi tới bên kia truyền tới một tiếng như có như không ‘ân…’
Trì Xu Huyên mừng rỡ: “Vậy được, đến lúc đó dì sẽ tới trường đón các con, con muốn ăn cái gì? Dì tự mình vào bếp?”
“Tùy.”
Cho dù thái độ Kỉ Tiễu vẫn lãnh đạm như thế, nhưng Trì Xu Huyên vẫn cao hứng phấn chấn luyên thuyên một đống kế hoạch, hơn nữa còn lặp đi lặp lại dặn dò Kỉ Tiễu phải đợi bà tới đón, rồi cùng về nhà.
Kỉ Tiễu cúp điện thoại, ở ngoài cửa đứng ngẩn người trong chốc lát, mới quay về phòng.
Ngồi vào bàn học, nhìn nhìn Hà Bình đang nghiêm túc cúi đầu bên kia, một lần nữa mở tư liệu ôn tập ra làm tiếp, toàn bộ làm xong, đem nó tùy tay kẹp vào một quyển từ điển Hán ngữ.
Giờ nghỉ trưa, hôm trước, Ngũ Tử Húc vốn lười biếng lại cùng bạn học cách lối đi đòi đổi chỗ, chuyển thành ngồi sau lưng Diêm Trừng cố gắng chép bài.
Vừa chép vừa hỏi Diêm Trừng: “ này mày về chỗ ba mày sao?’
Diêm Trừng nói: “Khoảng , ngày sau, về sớm ổng cũng không có ở nhà.”
“Vậy mày về nhà ông bà ngoại?”
“Ông ngoại hôm đó phải ra ngoài nên ở nhà chỉ còn tao và bà ngoại, thuận tiện qua thăm mẹ tao luôn.”
“Ừm, quyết định hôm nào bay thì mua luôn giùm tao một vé.”
Diêm Trừng quay đầu nhìn thằng bạn: “Sao mày không về trước đi?”
Ngũ Tử Húc nhăn nhăn nhó nhó: “Phiền, mày cũng biết ba tao phiền phức thế nào mà, lúc nào cũng bởi móc khuyết điểm để đánh tao nhừ tử.”
“Đáng đời.” Diêm Trừng nửa điểm không đồng tình với cậu ta.
Ngũ Tử Húc không bằng lòng: “ Tao ngàn dặm xa xôi đi học ở đây là vì ai hả, đồ vô lương tâm.”
“Mày là vì mày thôi, Hoàng đế ở xa không ai quản mày.” Vương Hi Đường chêm một câu công đạo.
“Bọn mày đều là lang tâm cẩu phế, lang tâm cẩu phế.” Ngũ Tử Húc một bên múa bút thành văn, trên mặt lại là biểu tình cực độ phong phú: “Tao cũng chỉ còn vài ngày lành sống sót nữa, mà bọn mày không biết tiếc thương bạn bè gì cả.”
“Để dành sau này mày bị tống vào trại huấn luyện quân đội hành tơi tả đi.” Vương Hi Đường ngoài miệng không buông tha, Diêm Trừng nghe xong cười ha ha.
Ngũ Tử Húc bị bọn họ làm cho nghẹn họng, tức tối ném cây bút đi: “Bài cuối cùng đứa nào làm chưa?”
Diêm Trừng liếc mắt nhìn quyển lịch sử nói “Chưa.” Trừ tiếng anh thì mấy môn xã hội hắn rất bình thường.
Ngũ Tử Húc nhìn đồng hồ: “Chỉ còn p nữa là lên lớp rồi, mẹ nó, hôm nay tới phiên tao lên bảng trả lời, tao mà không đáp được mệnh tao liền xong đời a.” Lão sư môn lịch sử không giống lão ngốc đầu chỉ thích thuyết giáo, cũng không giống ma quỷ lão thái môn vật lý thích phi phấn, nhưng ông thầy lịch sử trông thì phi thường nhã nhặn, gọng kính màu bạc trông thì thư sinh một năm ngày tùy thời đều thấy ổng cười, nhưng ổng rất bí ẩn, ngươi sẽ không biết lúc nào đắc tội ổng, hoặc là khiến ổng nhìn không vừa mắt, ổng trong lòng bất mãn trực tiếp phản ánh bằng những câu hỏi trên lớp hoặc là thành tích môn thi, môn lịch sử không đạt liền teo luôn, có đôi khi ổng sẽ bắt thóp ngươi, còn tìm không ra cơ hội hành người sao, yên tâm một điều là không để ngươi chết khó coi chỉ là mất hết danh dự thôi.
Ngũ Tử Húc vừa bộc trực vừa hấp tấp vốn không sợ trời không sợ đất còn cố tình đi gây sự với quỷ, nhưng cố tình thấy vị lão sư lúc nào trông cũng ôn nhu như nước này lại sợ như cầy sấy. Lúc này, đã gấp tới độ mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
“Hỏi người khác xem có đứa nào làm chưa?” Vương Hi Đường nêu ý kiến, thuận tay chọc chọc Ngưu Vân Hải ngồi trước.
Ngưu Vân Hải bận rộn xua tay: “Tôi không có, bài đó có một phần thuộc nội dung của bài mới, dù sao không làm chắc cũng không sao đi.”
“, mày không làm thì không có việc gì nhưng lão tử không làm liền đại xui xẻo a.” Ngũ Tử Húc hỏa đại: “Mày cảm giác lão nham hiểm kia sẽ bỏ qua cho tao không? Ổng đã sớm nhìn tao không vừa mắt, đến kì thi tháng kêu mày đổi điểm số cho tao, mày vui không?”
Ngưu Vân Hải bị mắng không dám nói lời nào, nghĩ nghĩ lại nhìn qua Kỉ Tiễu.
Ngũ Tử Húc cũng thực thông minh, biết ý tứ của cậu ta, thanh thanh giọng nói: “Cái kia….bạn mới ơi bạn mới, cậu đã làm câu cuối chưa?”
Không phản ứng.
“Bạn mới….bạn mới, tớ gọi cậu nghe rõ trả lời!” Kiên nhẫn của Ngũ Tử Húc tụt dần đều.
Nhưng vẫn không có phản ứng.
Hồng Hạo ngồi phía trước nghe thấy quay đầu cười lạnh nói: “Khỏi gọi, sao mày biết người ta sẽ làm, mày quá xem trọng người ta rồi, làm như ổ gà sẽ bay ra Phượng Hoàng ấy, đúng là ảo tưởng!”
Một câu này của cậu ta nửa điểm cũng không kiêng kị, cả góc nhất thời không khí có chút xấu hổ, bất quá trên mặt Ngưu Vân Hải và Hồng Hạo đều lộ ra vẻ xem kịch vui.
Kỉ Tiễu chỉ cúi đầu, tựa như hoàn toàn không quan tâm tới ngoại vật xung quanh.
Hồng Hạo thấy vậy, còn định kích thêm vài câu, Diêm Trừng đột nhiên mở miệng đánh gãy lời nói của cậu ta: “Vậy còn mày làm chưa? Lấy ra coi?”
Khẩu khí của hắn miễn cưỡng, nghe không ra cảm xúc, trên mặt còn mang theo chút tươi cười, nhưng lập tức đem lời Hồng Hạo định nói nuốt trở về cổ họng, nghẹn tới mức mặt mũi trắng bệch. Mà Ngưu Vân Hải bên kia cũng thay đổi sắc mặt, ngượng ngùng cầm quyển sách ra đọc.
Diêm Trừng nói xong, quay đầu đối với Kỉ Tiễu nói: “Có thể cho tớ mượn vở bài tập lịch sử xem chút không?”
Kỉ Tiễu lúc đầu không nhúc nhích, mọi người còn cho rằng Diêm Trừng cũng bị người ta lơ đẹp thì Kỉ Tiễu một tay thò xuống dưới gầm bàn, tùy tay vớ lấy một quyển vở ném qua chỗ Ngũ Tử Húc.
Ngũ Tử Húc đối với hai chữ “Lịch sử” in đậm ngoài bìa mà ngẩn ngơ, lập tức cuống cuồng tay chân mở ra, giây tiếp theo gào to: “Đậu má, thật sự có làm! Bạn mới, cậu thực lợi hại! Còn trả lời chi tiết như vậy!”
Ngũ Tử Húc tay chân lanh lẹ tốc kí: “Về sau đi chép bài liền tới mượn vở cậu, cậu nhất định là bằng hữu của tớ!”
Kỉ Tiễu cũng chả quay đầu hay nhúc nhích gì.
Diêm Trừng nghe Ngũ Tử Húc ở sau lưng không ngừng lẩm bẩm: “Cậu ấy sao không để tới mình…” thì khẽ cong cong khóe miệng.
Thành công vượt qua nham hiểm hãm hại, Ngũ Tử Húc thời gian tiếp theo tâm tình phi thường tốt, tan học thiếu chút nữa còn cứng rắn kéo Kỉ Tiễu mời đi ăn thịt nướng, cuối cùng bị Diêm Trừng cản trở về.
Hôm nay lại vừa lúc là phiên trực nhật của Kỉ Tiễu, cậu trở về phòng kí túc, nhưng người khác đã đi ăn tối, Kỉ Tiễu ngồi trước bàn học của mình trong chốc lát, rút quyển từ điển hán ngữ ra xem xem, nhìn nhìn số trang lại thả trở về.
Hết chương