Khi Kỉ Tiễu trở về Trì gia thì Tri Xu Huyên không còn ở nhà, Khương Duệ chuẩn bị ra ngoài, anh ta thấy bộ dáng của Kỉ Tiễu thì sửng sốt, sau đó làm như không thấy đi qua người cậu. Kỉ Tiễu đi vào phòng khách, lại thấy Khương Chân đang uống nước, Khương Chân ngược lại đối với vết cà phê dính trên áo cậu nhìn chằm chằm, mày nhíu chặt lại, nhưng cái gì cũng không nói quay người đi lên phòng.
Kỉ Tiễu vào phòng tắm rửa thay quần áo, sau đó thu dọn balo trực tiếp trở về trường luôn.
Đi vào phòng kí túc, trừ Tiêu Kiện Thạc và Khổng Bân, những người khác đều đã tới, Tôn Tiểu Quân đối với Hà Bình nói: “Món cánh gà rán này của mẹ ông làm ngon thật, thay tôi cảm ơn bác gái…”
Hà Bình vừa thấy Kỉ Tiễu, liền thu hồi túi vải trên tay, cười chào hỏi: “Cậu đã về rồi.”
Kỉ Tiễu “ân” một tiếng đáp lại.
Hà Bình nói tiếp: “Ngại quá, đồ ăn tớ mang từ nhà tới, vừa chia hết cho mọi người xong, tớ nghĩ cậu ngày mai mới về nên… lần sau sẽ để lại cho cậu một chút.”
Kỉ Tiễu đầu cũng không ngẩng bắt đầu trải giường chiếu: “Không cần.”
Khi tới kí túc, Kỉ Tiễu đã chuẩn bị sẽ bị mất ngủ, không phải cậu lạ giường mà là không quen cùng người khác ngủ chung một phòng, nhưng kết quả chất lượng giấc ngủ buổi tối so với tưởng tượng của cậu tốt hơn rất nhiều, cơ bản có thể cam đoan ngủ đủ 4,5 tiếng, ngược lại lần này trở về vài ngày, một ngày cậu ngủ gần 15 tiếng đồng hồ, mỗi đêm Kỉ Tiễu đều thức tới 3,4h sáng, thậm chí có hôm còn hai mắt mở trừng trừng nhìn mặt trời mọc.
Lúc này, dựa vào gối đầu, Kỉ Tiễu nhắm mắt, cảm giác cả người xương cốt đều bủn rủn, đại khái ban ngày đều mệt muốn chết cho nên cậu rất nhanh liền mơ mơ màng màng thiếp đi, mãi cho tới khi Tiêu Kiện Thạc cùng Khổng Bân gõ cửa phòng mới đem cậu đánh thức.
Hà Bình đi mở cửa, Tiêu Kiện Thạc cùng Khổng Bân một đường ồn ào gào to, lại cứ động bàn động ghế ầm ầm, khiến cho cả căn phòng không chút nào yên tĩnh nổi.
Kỉ Tiễu nằm yên không nhúc nhích, mãi cho tới khi bọn họ bận rộn thu thập hành lí xong hết, cũng tới giờ tắt đèn đi ngủ.
Tôn Tiểu Quân ở trên giường lăn qua lộn lại, Hà Bình hỏi cậu ta làm sao, cậu ta nói: “Tôi có chút lo lắng.”
“Vì ngày mai phát thành thích thi tháng sao?”
“Ừ, ông không biết sao, thi giữa kỳ, thi cuối kỳ, thi tháng đầu tiên, thi tháng cuối cùng, mỗi năm 4 lần, thành tích rất quan trọng đó, lấy điểm đó chia đều lấy tính vào điểm tổng kết, nghe nói còn ảnh hưởng trực tiếp tới thành tích phân ban năm sau.”
Hà Bình “nga” một tiếng.
Tôn Tiểu Quân kỳ quái hỏi: “Sao? Dường như ông không chút nào lo lắng vậy? Thi rất tốt sao?”
Hà Bình cười: “Sao có thể, ông còn không biết tôi sao? Đâu có hơn gì so với ông.”
“Tôi thấy ông cũng ôn tập nghiêm túc mà.”
“Sao có thể nghiêm túc bằng ông được?”
Một bên Tiêu Kiện Thạc nghe bọn họ nịnh hót nhau, bỗng nhiên kêu lên: “Tao đói bụng đã chết, bọn mày có cái gì ăn không?”
Không ai trả lời, qua một lúc lâu sau, Hà Bình nói: “Tớ có.”
Một trận sột soạt qua đi, truyền tới thanh âm cắn nuốt của Tiêu Kiện Thạc, cậu ta khó được đối với Hà Bình có thái độ tốt hơn chút: “Mùi vị không tệ, mua ở đâu đấy?”
Hà Bình nhẹ nhàng nói: “Mẹ tớ làm…”
Kỉ Tiễu nghe bọn họ trò chuyện, dần dần lại chìm vào mơ hồ…..
********
Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ lễ đặc biệt bận rộn, rõ ràng Kỉ Tiễu đi rất sớm nhưng tới siêu thị vẫn phải xếp hàng dài, đợi tới khi Kỉ Tiễu ăn gần xong cái bánh mì, thì cũng sắp chuông reo vào lớp.
Cậu bước nhanh tới cửa lớp, không ngờ ở giữa đường lại có người gọi lại, vừa quay đầu, thấy hóa ra là Ngũ Tử Húc.
Từng một lần ‘hữu tình trao đổi’ qua lại chép bài, Ngũ Tử Húc tựa hồ đã coi Kỉ Tiễu là bạn tốt, cao hứng cùng cậu chào hỏi.
Kỉ Tiễu nhìn cậu ta, lại nhìn sang Diêm Trừng ở bên cạnh, thản nhiên nói một câu: “Sớm.”
Khó được khi Diêm Trừng không đáp lại.
Khoảng cách 4 tầng lầu, cũng chỉ có một mình Ngũ Tử Húc thao thao bất tuyệt, mà cậu ta sở dĩ nhiệt tình như vậy vẫn là bởi vì vẫn còn nhiều bài tập nghỉ lễ chưa làm xong, ý muốn mượn vở Kỉ Tiễu chép nốt.
“Tớ không thể chép hết bài của Diêm Vương được, tớ phải đổi người nếu không sẽ bị phát hiện, cậu không biết mấy ông bà kia khôn khéo thế nào, bất quá những người khác tớ cũng không mấy tin tưởng, bạn học mới, cậu…là người tớ yên tâm nhất!” Cậu ta thực nể tình hướng Kỉ Tiễu giơ một ngón cái, sau đó dùng lực vỗ vỗ ngực mình thể hiện chân thành.
Kỉ Tiễu lại làm như không có nghe thấy, vừa vào lớp liền đi tới chỗ mình ngồi xuống.
Ngũ Tử Húc ngẩn ngơ, bận rộn chạy tới chỗ Diêm Trừng: “Mày nói giúp tao chút đi, bạn bè thế à.”
Diêm Trừng nhìn sang Kỉ Tiểu, một lát mới hồi thần nói: “Mày không làm còn quát ai, mà mày tìm tao thì có ích gì…”
“Quan hệ giữa mày và cậu ấy không phải rất tốt sao, cậu ấy lần trước cũng nghe lời mày mà.”
“Cậu ấy…” Diêm Trừng ngẩn người, câu ‘Bọn tao kỳ thật không quá quen…’ vẫn không thể nào nói ra miệng được.
Đáng tiếc là, Ngũ Tử Húc cuối cùng vẫn không thể chép bài của Kỉ Tiễu được, Diêm Trừng coi như nghĩa khí mượn vở của lớp trưởng Thái Hiểu Mông giúp cậu ta vượt qua cửa ải, mà chính hắn, khi Ngũ Tử Húc rủ xuống lầu chơi bóng, hắn cũng xuống cùng.
Hồng Hạo hỏi hắn: “Diêm Vương tay vẫn chưa khỏi sao?”
Diêm Trừng kéo tay áo lên cho cậu ta nhìn, trên cánh tay có một vết sẹo uốn lượn, nhìn rất xấu xí: “Tốt hơn rồi, da non cũng đã mọc.”
“Vậy có thể chơi bóng chưa?”
Ngũ Tử Húc vội hỏi: “Chắc vẫn chưa, bác sỹ nói tối thiểu 2 tháng không được vận động mạnh, bị tổn thương sẽ rất nghiêm trọng.”
Diêm Trừng nói: “Chưa chết được.”
Một lần nữa Kỉ Tiễu một mình ngồi trong căn phòng vắng lặng, nhìn nhìn vị trí trống rỗng bên kia, sau một lúc lâu, cúi đầu tiếp tục làm bài tập
…….
Lớp 1 lần này vận khí thực không tốt, tiết đầu tiên chính là giờ của ma quỷ lão thái, những người thi không đạt yêu cầu sẽ bị một ngày mù mịt chướng khí.
Đến khi tất cả học sinh trong lớp đã muốn căng da đầu chuẩn bị tinh thần đón nhận bão nhiệt đới thì kết quả lại thực bi hài, lão thái thái hôm nay thế nhưng không tức giận? Lúc báo điểm mặt còn mỉm cười?!
Nguyên nhân là bởi vì kì thi lần này có 2 người được 100 điểm tròn, hơn nữa còn đều ở lớp 1.
Đề thi của Phụ Trung luôn khó hơn trình độ của học sinh phổ thông bình thường, bởi vì tiến độ dạy học của các lớp không giống nhau, vì để chiếu cố các lớp học chậm, phạm vi thi đều ra ở những chương đầu, phạm vi chỉ ít ỏi thế nhưng lại được đào sâu tận cùng vào từng nội dung nên đề thi cũng phức tạp khó khăn khiến đám học sinh sốt ruột muốn chết, mà Phụ Trưng lại không ngại học sinh thi bị điểm thấp, kì thi trước có hơn 70% học sinh dưới điểm trung bình cũng có sao, theo như lời các thầy cô giáo là điểm thấp thì mới khiến cho đám học sinh thấy đó mà chăm chỉ học hành tiến bộ, cố gắng thu hẹp trình độ chênh lệch với những người đứng trên, cho từng học sinh nhìn rõ vị trí của mình so với người đứng đầu có khoảng cách bao xa.
Lần này cũng như thế, nghe nói lớp 11 còn không ít học sinh bị đội sổ, cả khối số người trên điểm trung bình chưa được một nửa, đạt trên 90 thì không vượt quá 3 người, mà trong đó có hai người đạt 100 lại cùng ở lớp 1, điều này khiến ma quỷ lão thái rất rất cao hứng.
Một là Diêm Trừng, điều này cũng không còn mới lạ, từ khi hắn vào Phụ Trung cho tới giờ, toán học không cao hơn 65, thế nhưng vật lí chưa từng thấp hơn 90, đây cũng là nguyên nhân ma quỷ lão thái rất quý hắn.
Mà người còn lại, tuy thành tích thi tuần lần trước đứng trong top nhưng lúc đó bà chỉ cảm thấy đứa nhỏ này kiến thức cơ bản vững chắc, rất có tiềm lực, có thể đào tạo, lại không ngờ rằng, năng lực của cậu ta lại mạnh như vậy, đúng là hù chết người.
Người nọ chính là Kỉ Tiễu.
Ma quỷ lão thái cầm hai bài thi đứng giữa bục giảng khinh bỉ lũ học trò phía dưới: “Xem xem, cái gì gọi là học tập, đây mới gọi là học biết chưa? Còn các cô các cậu? Đầu óc để đâu hả, có phải để dưới mông không? Chuyện này với chuyện đến từ trường nào có quan hệ gì, đừng tưởng rằng các cô các cậu hiện tại đã có thể hơn người khác, núi cao còn có núi cao hơn, các cô các cậu chưa giỏi hơn người ta, chưa là cái gì đâu!”
Câu mắng này cùng bình thường không có gì khác biệt, nhưng có Kỉ Tiễu ở bên trong kích thích so với bất cứ cái gì cũng hiệu quả hơn.
Hết tiết, một đám khó được ủ rũ tập thể, nhìn Kỉ Tiễu với nhiều loại ánh mắt khó tả không rõ cảm xúc.
Có kinh ngạc, có hâm mộ, có ghen tị, có bội phục…
Kỉ Tiễu vừa ngẩng đầu, phát hiện Diêm Trừng bên kia cũng đang nhìn mình, ánh mắt hắn đồng dạng là phức tạp nhưng lại không quá giống với những học sinh còn lại trong lớp.
Hai người chỉ nhìn nhau một chút, Diêm Trừng cái gì cũng chưa nói liền quay đầu đi.
Những tiết kế tiếp, lịch sử, sinh vật, ngữ văn, toán học…Kỉ Tiễu lần lượt đều đứng trong top 3 của lớp khiến đám học sinh há hốc mồm, trừ tiếng anh không qua 80 thì toàn bộ các môn còn lại đều hơn 85 điểm, phải biết rằng trong mỗi kì thi của trường nếu môn nào được 75 điểm đã có thể cười rồi thì Kỉ Tiễu môn toán lại lần nữa hoa hoa lệ lệ được tròn 100 điểm, cũng là học sinh duy nhất trong khối được 100 điểm môn toán, mọi người đều từ kinh ngạc cho tới chết lặng.
Chẳng lẽ là….Phân Hiệu có tàng trữ thiên tài mà không ai biết sao?
Chuyện nửa đùa nửa thật này được mọi người trêu đùa mà lan tràn khắp toàn bộ khối 11, khiến cho toàn bộ học sinh lớp 11 đều chú ý đến, chỉ là so với Kỉ Tiễu thành tích vĩ đại như vậy thì thành tích của bọn họ lại có vẻ cực kỳ thê thảm, loại đối lập hoàn toàn này chỉ càng làm bọn họ thêm xấu hổ.
Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ được mọi người chú ý một trận, chí ít cũng phải tới kì thi tuần kế tiếp lại không ngờ, có một sự kiện lớn khác lập tức đoạt đi phân nửa nổi bật của Kỉ Tiễu.
Đó là khi lớp trưởng Thái Hiểu Mông sau khi làm công tác thống kê điểm cho học sinh từ chỗ các thầy cô giáo về lớp nói một tin động trời: Có người gian lận thi cử
Hết chương 25
Jeremy: Vâng, chương sau em Hà Bình tiêu =))))….
Lời của tác giả: có không ít người chưa nhớ được mối quan hệ của các nhân vật, nên ta đơn giản bổ sung một chút, kỳ thật rất dễ hiểu.
Chi làm ba nhóm:
– Trường học : Ngũ Tử Húc, Kinh Dao, Dương Khiếu… còn phòng kí túc của Kỉ Tiễu có mấy người, một ít thầy cô giáo là xuất hiện trong những chuyện xảy ra ở trường.
– Trong nhà Kỉ Tiễu: tạm thời có 4 người, Khương gia huynh muội, bà dì, và người phụ nữ hôm qua đi gặp, thân phận sẽ nói sau.
– Cuối cùng là nhà Diêm Trừng: ông bà ngoại, ba mẹ, ông nội, còn mấy người chú thím thì không cần để ý, nhiều nhất chỉ có mấy bằng hữu ở a thị như Liêu Viễn Đông, về sau lại nói.
Nhân vật chủ yếu chỉ có thế, về phần yên hận tình thù giữa bọn họ thì trong truyện sẽ từ từ giải quyết từng chút một. Thỉnh kiên nhẫn ^^
Khi Kỉ Tiễu trở về Trì gia thì Tri Xu Huyên không còn ở nhà, Khương Duệ chuẩn bị ra ngoài, anh ta thấy bộ dáng của Kỉ Tiễu thì sửng sốt, sau đó làm như không thấy đi qua người cậu. Kỉ Tiễu đi vào phòng khách, lại thấy Khương Chân đang uống nước, Khương Chân ngược lại đối với vết cà phê dính trên áo cậu nhìn chằm chằm, mày nhíu chặt lại, nhưng cái gì cũng không nói quay người đi lên phòng.
Kỉ Tiễu vào phòng tắm rửa thay quần áo, sau đó thu dọn balo trực tiếp trở về trường luôn.
Đi vào phòng kí túc, trừ Tiêu Kiện Thạc và Khổng Bân, những người khác đều đã tới, Tôn Tiểu Quân đối với Hà Bình nói: “Món cánh gà rán này của mẹ ông làm ngon thật, thay tôi cảm ơn bác gái…”
Hà Bình vừa thấy Kỉ Tiễu, liền thu hồi túi vải trên tay, cười chào hỏi: “Cậu đã về rồi.”
Kỉ Tiễu “ân” một tiếng đáp lại.
Hà Bình nói tiếp: “Ngại quá, đồ ăn tớ mang từ nhà tới, vừa chia hết cho mọi người xong, tớ nghĩ cậu ngày mai mới về nên… lần sau sẽ để lại cho cậu một chút.”
Kỉ Tiễu đầu cũng không ngẩng bắt đầu trải giường chiếu: “Không cần.”
Khi tới kí túc, Kỉ Tiễu đã chuẩn bị sẽ bị mất ngủ, không phải cậu lạ giường mà là không quen cùng người khác ngủ chung một phòng, nhưng kết quả chất lượng giấc ngủ buổi tối so với tưởng tượng của cậu tốt hơn rất nhiều, cơ bản có thể cam đoan ngủ đủ , tiếng, ngược lại lần này trở về vài ngày, một ngày cậu ngủ gần tiếng đồng hồ, mỗi đêm Kỉ Tiễu đều thức tới ,h sáng, thậm chí có hôm còn hai mắt mở trừng trừng nhìn mặt trời mọc.
Lúc này, dựa vào gối đầu, Kỉ Tiễu nhắm mắt, cảm giác cả người xương cốt đều bủn rủn, đại khái ban ngày đều mệt muốn chết cho nên cậu rất nhanh liền mơ mơ màng màng thiếp đi, mãi cho tới khi Tiêu Kiện Thạc cùng Khổng Bân gõ cửa phòng mới đem cậu đánh thức.
Hà Bình đi mở cửa, Tiêu Kiện Thạc cùng Khổng Bân một đường ồn ào gào to, lại cứ động bàn động ghế ầm ầm, khiến cho cả căn phòng không chút nào yên tĩnh nổi.
Kỉ Tiễu nằm yên không nhúc nhích, mãi cho tới khi bọn họ bận rộn thu thập hành lí xong hết, cũng tới giờ tắt đèn đi ngủ.
Tôn Tiểu Quân ở trên giường lăn qua lộn lại, Hà Bình hỏi cậu ta làm sao, cậu ta nói: “Tôi có chút lo lắng.”
“Vì ngày mai phát thành thích thi tháng sao?”
“Ừ, ông không biết sao, thi giữa kỳ, thi cuối kỳ, thi tháng đầu tiên, thi tháng cuối cùng, mỗi năm lần, thành tích rất quan trọng đó, lấy điểm đó chia đều lấy tính vào điểm tổng kết, nghe nói còn ảnh hưởng trực tiếp tới thành tích phân ban năm sau.”
Hà Bình “nga” một tiếng.
Tôn Tiểu Quân kỳ quái hỏi: “Sao? Dường như ông không chút nào lo lắng vậy? Thi rất tốt sao?”
Hà Bình cười: “Sao có thể, ông còn không biết tôi sao? Đâu có hơn gì so với ông.”
“Tôi thấy ông cũng ôn tập nghiêm túc mà.”
“Sao có thể nghiêm túc bằng ông được?”
Một bên Tiêu Kiện Thạc nghe bọn họ nịnh hót nhau, bỗng nhiên kêu lên: “Tao đói bụng đã chết, bọn mày có cái gì ăn không?”
Không ai trả lời, qua một lúc lâu sau, Hà Bình nói: “Tớ có.”
Một trận sột soạt qua đi, truyền tới thanh âm cắn nuốt của Tiêu Kiện Thạc, cậu ta khó được đối với Hà Bình có thái độ tốt hơn chút: “Mùi vị không tệ, mua ở đâu đấy?”
Hà Bình nhẹ nhàng nói: “Mẹ tớ làm…”
Kỉ Tiễu nghe bọn họ trò chuyện, dần dần lại chìm vào mơ hồ…..
Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ lễ đặc biệt bận rộn, rõ ràng Kỉ Tiễu đi rất sớm nhưng tới siêu thị vẫn phải xếp hàng dài, đợi tới khi Kỉ Tiễu ăn gần xong cái bánh mì, thì cũng sắp chuông reo vào lớp.
Cậu bước nhanh tới cửa lớp, không ngờ ở giữa đường lại có người gọi lại, vừa quay đầu, thấy hóa ra là Ngũ Tử Húc.
Từng một lần ‘hữu tình trao đổi’ qua lại chép bài, Ngũ Tử Húc tựa hồ đã coi Kỉ Tiễu là bạn tốt, cao hứng cùng cậu chào hỏi.
Kỉ Tiễu nhìn cậu ta, lại nhìn sang Diêm Trừng ở bên cạnh, thản nhiên nói một câu: “Sớm.”
Khó được khi Diêm Trừng không đáp lại.
Khoảng cách tầng lầu, cũng chỉ có một mình Ngũ Tử Húc thao thao bất tuyệt, mà cậu ta sở dĩ nhiệt tình như vậy vẫn là bởi vì vẫn còn nhiều bài tập nghỉ lễ chưa làm xong, ý muốn mượn vở Kỉ Tiễu chép nốt.
“Tớ không thể chép hết bài của Diêm Vương được, tớ phải đổi người nếu không sẽ bị phát hiện, cậu không biết mấy ông bà kia khôn khéo thế nào, bất quá những người khác tớ cũng không mấy tin tưởng, bạn học mới, cậu…là người tớ yên tâm nhất!” Cậu ta thực nể tình hướng Kỉ Tiễu giơ một ngón cái, sau đó dùng lực vỗ vỗ ngực mình thể hiện chân thành.
Kỉ Tiễu lại làm như không có nghe thấy, vừa vào lớp liền đi tới chỗ mình ngồi xuống.
Ngũ Tử Húc ngẩn ngơ, bận rộn chạy tới chỗ Diêm Trừng: “Mày nói giúp tao chút đi, bạn bè thế à.”
Diêm Trừng nhìn sang Kỉ Tiểu, một lát mới hồi thần nói: “Mày không làm còn quát ai, mà mày tìm tao thì có ích gì…”
“Quan hệ giữa mày và cậu ấy không phải rất tốt sao, cậu ấy lần trước cũng nghe lời mày mà.”
“Cậu ấy…” Diêm Trừng ngẩn người, câu ‘Bọn tao kỳ thật không quá quen…’ vẫn không thể nào nói ra miệng được.
Đáng tiếc là, Ngũ Tử Húc cuối cùng vẫn không thể chép bài của Kỉ Tiễu được, Diêm Trừng coi như nghĩa khí mượn vở của lớp trưởng Thái Hiểu Mông giúp cậu ta vượt qua cửa ải, mà chính hắn, khi Ngũ Tử Húc rủ xuống lầu chơi bóng, hắn cũng xuống cùng.
Hồng Hạo hỏi hắn: “Diêm Vương tay vẫn chưa khỏi sao?”
Diêm Trừng kéo tay áo lên cho cậu ta nhìn, trên cánh tay có một vết sẹo uốn lượn, nhìn rất xấu xí: “Tốt hơn rồi, da non cũng đã mọc.”
“Vậy có thể chơi bóng chưa?”
Ngũ Tử Húc vội hỏi: “Chắc vẫn chưa, bác sỹ nói tối thiểu tháng không được vận động mạnh, bị tổn thương sẽ rất nghiêm trọng.”
Diêm Trừng nói: “Chưa chết được.”
Một lần nữa Kỉ Tiễu một mình ngồi trong căn phòng vắng lặng, nhìn nhìn vị trí trống rỗng bên kia, sau một lúc lâu, cúi đầu tiếp tục làm bài tập
…….
Lớp lần này vận khí thực không tốt, tiết đầu tiên chính là giờ của ma quỷ lão thái, những người thi không đạt yêu cầu sẽ bị một ngày mù mịt chướng khí.
Đến khi tất cả học sinh trong lớp đã muốn căng da đầu chuẩn bị tinh thần đón nhận bão nhiệt đới thì kết quả lại thực bi hài, lão thái thái hôm nay thế nhưng không tức giận? Lúc báo điểm mặt còn mỉm cười?!
Nguyên nhân là bởi vì kì thi lần này có người được điểm tròn, hơn nữa còn đều ở lớp .
Đề thi của Phụ Trung luôn khó hơn trình độ của học sinh phổ thông bình thường, bởi vì tiến độ dạy học của các lớp không giống nhau, vì để chiếu cố các lớp học chậm, phạm vi thi đều ra ở những chương đầu, phạm vi chỉ ít ỏi thế nhưng lại được đào sâu tận cùng vào từng nội dung nên đề thi cũng phức tạp khó khăn khiến đám học sinh sốt ruột muốn chết, mà Phụ Trưng lại không ngại học sinh thi bị điểm thấp, kì thi trước có hơn % học sinh dưới điểm trung bình cũng có sao, theo như lời các thầy cô giáo là điểm thấp thì mới khiến cho đám học sinh thấy đó mà chăm chỉ học hành tiến bộ, cố gắng thu hẹp trình độ chênh lệch với những người đứng trên, cho từng học sinh nhìn rõ vị trí của mình so với người đứng đầu có khoảng cách bao xa.
Lần này cũng như thế, nghe nói lớp còn không ít học sinh bị đội sổ, cả khối số người trên điểm trung bình chưa được một nửa, đạt trên thì không vượt quá người, mà trong đó có hai người đạt lại cùng ở lớp , điều này khiến ma quỷ lão thái rất rất cao hứng.
Một là Diêm Trừng, điều này cũng không còn mới lạ, từ khi hắn vào Phụ Trung cho tới giờ, toán học không cao hơn , thế nhưng vật lí chưa từng thấp hơn , đây cũng là nguyên nhân ma quỷ lão thái rất quý hắn.
Mà người còn lại, tuy thành tích thi tuần lần trước đứng trong top nhưng lúc đó bà chỉ cảm thấy đứa nhỏ này kiến thức cơ bản vững chắc, rất có tiềm lực, có thể đào tạo, lại không ngờ rằng, năng lực của cậu ta lại mạnh như vậy, đúng là hù chết người.
Người nọ chính là Kỉ Tiễu.
Ma quỷ lão thái cầm hai bài thi đứng giữa bục giảng khinh bỉ lũ học trò phía dưới: “Xem xem, cái gì gọi là học tập, đây mới gọi là học biết chưa? Còn các cô các cậu? Đầu óc để đâu hả, có phải để dưới mông không? Chuyện này với chuyện đến từ trường nào có quan hệ gì, đừng tưởng rằng các cô các cậu hiện tại đã có thể hơn người khác, núi cao còn có núi cao hơn, các cô các cậu chưa giỏi hơn người ta, chưa là cái gì đâu!”
Câu mắng này cùng bình thường không có gì khác biệt, nhưng có Kỉ Tiễu ở bên trong kích thích so với bất cứ cái gì cũng hiệu quả hơn.
Hết tiết, một đám khó được ủ rũ tập thể, nhìn Kỉ Tiễu với nhiều loại ánh mắt khó tả không rõ cảm xúc.
Có kinh ngạc, có hâm mộ, có ghen tị, có bội phục…
Kỉ Tiễu vừa ngẩng đầu, phát hiện Diêm Trừng bên kia cũng đang nhìn mình, ánh mắt hắn đồng dạng là phức tạp nhưng lại không quá giống với những học sinh còn lại trong lớp.
Hai người chỉ nhìn nhau một chút, Diêm Trừng cái gì cũng chưa nói liền quay đầu đi.
Những tiết kế tiếp, lịch sử, sinh vật, ngữ văn, toán học…Kỉ Tiễu lần lượt đều đứng trong top của lớp khiến đám học sinh há hốc mồm, trừ tiếng anh không qua thì toàn bộ các môn còn lại đều hơn điểm, phải biết rằng trong mỗi kì thi của trường nếu môn nào được điểm đã có thể cười rồi thì Kỉ Tiễu môn toán lại lần nữa hoa hoa lệ lệ được tròn điểm, cũng là học sinh duy nhất trong khối được điểm môn toán, mọi người đều từ kinh ngạc cho tới chết lặng.
Chẳng lẽ là….Phân Hiệu có tàng trữ thiên tài mà không ai biết sao?
Chuyện nửa đùa nửa thật này được mọi người trêu đùa mà lan tràn khắp toàn bộ khối , khiến cho toàn bộ học sinh lớp đều chú ý đến, chỉ là so với Kỉ Tiễu thành tích vĩ đại như vậy thì thành tích của bọn họ lại có vẻ cực kỳ thê thảm, loại đối lập hoàn toàn này chỉ càng làm bọn họ thêm xấu hổ.
Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ được mọi người chú ý một trận, chí ít cũng phải tới kì thi tuần kế tiếp lại không ngờ, có một sự kiện lớn khác lập tức đoạt đi phân nửa nổi bật của Kỉ Tiễu.
Đó là khi lớp trưởng Thái Hiểu Mông sau khi làm công tác thống kê điểm cho học sinh từ chỗ các thầy cô giáo về lớp nói một tin động trời: Có người gian lận thi cử
Hết chương
Jeremy: Vâng, chương sau em Hà Bình tiêu =))))….
Lời của tác giả: có không ít người chưa nhớ được mối quan hệ của các nhân vật, nên ta đơn giản bổ sung một chút, kỳ thật rất dễ hiểu.
Chi làm ba nhóm:
– Trường học : Ngũ Tử Húc, Kinh Dao, Dương Khiếu… còn phòng kí túc của Kỉ Tiễu có mấy người, một ít thầy cô giáo là xuất hiện trong những chuyện xảy ra ở trường.
– Trong nhà Kỉ Tiễu: tạm thời có người, Khương gia huynh muội, bà dì, và người phụ nữ hôm qua đi gặp, thân phận sẽ nói sau.
– Cuối cùng là nhà Diêm Trừng: ông bà ngoại, ba mẹ, ông nội, còn mấy người chú thím thì không cần để ý, nhiều nhất chỉ có mấy bằng hữu ở a thị như Liêu Viễn Đông, về sau lại nói.
Nhân vật chủ yếu chỉ có thế, về phần yên hận tình thù giữa bọn họ thì trong truyện sẽ từ từ giải quyết từng chút một. Thỉnh kiên nhẫn ^^