Từ ngày Diêm Trừng giúp Kỉ Tiễu bê sách, hắn rõ rệt phát hiện thái độ của Kỉ Tiễu đối hắn đã tốt dần lên. Ít nhất mỗi khi hai người ở chung, Diêm Trừng đặt câu hỏi thì Kỉ Tiễu sẽ lên tiếng trả lời, sau đó giữa bọn họ có thể viên mãn hoàn thành một đoạn đối thoại không có nội dung gì.
Diêm Trừng trong lòng vui sướng.
Bão đã rời xa U thị, thế nhưng mưa to vẫn như trước trút xuống, Ngũ Tử Húc ở căn tin ăn trưa bỗng nhìn thấy Diêm Trừng xuất hiện ở đây thì có chút kinh ngạc, mà khi cậu ta nhìn thấy người bên cạnh hắn thì cả con mắt cũng phải rớt ra khỏi tròng.
“Mày, bọn mày…sao lại xuống đây ăn cơm?”
Vương Hi Đường coi như bình tĩnh nhất lại bị những lời này của Ngũ Tử Húc chọc cười, thiếu chút mắc nghẹn, thật vất vả mới nuốt cơm xuống được vội hỏi: “Chiến gia, những lời này của ngài có khác gì cái câu thường xuất hiện trên mạng ‘lãnh đạo tự mình đi WC’ có ý nghĩa tương đương a.”
Tên cậu ta cùng với đại tướng Ngũ Tử Tư thời Xuân Thu chiến quốc chỉ khác nhau có một chữ, nên Ngũ Tử Húc bình thường toàn thổi phồng ngoại hiệu trâu bò của mình, cậu ta tự xưng mình là ‘chiến gia, chiến thần’ linh tinh gì đó, nhưng Vương Hi Đường chỉ khi nào nói móc cậu ta mới gọi như vậy.
Ngũ Tử Húc mặt trắng: “Đây không phải là tao biểu đạt sự kinh ngạc sao, chính bọn mày cũng biết Diêm Vương đã lâu không tới ăn cơm rồi.” Đương nhiên, trừ Diêm Trừng ra, thì người không thể tưởng tượng được xuống căn tin ăn cơm mới là Kỉ Tiễu, trước đây cả hai toàn ở trên lớp không hề ló mặt ra ngoài, Hồng Hạo không ít lần sau lưng nói hươu nói vượn Kỉ Tiễu sở dĩ trốn tránh không ra ngoài không chừng là vì có tật xấu sợ người khác nhận ra hoặc là sợ người khác nhìn thấy cậu ta từ Phân Hiệu chuyển tới hay là nghèo quá không có tiền ăn cơm, vân vân và mây mây…. Tối hoang đường nhất là khi cậu ta nói Kỉ Tiễu kỳ thật là thể chất Thuần Âm như trên TV hay nói, không thể phơi nắng, sợ thấy ánh mặt trời sẽ hồn phi phách tán, cũng không dám tới nơi có nhiều người, dương khí quá nặng có thể giết chết cậu ta, cũng chính là cái gọi ‘Gặp quang tử’ (Thấy ánh sáng là chết)
Nhớ rõ lúc ấy Vương Hi Đường cùng Ngũ Tử Húc tròng mắt cũng đều lười cấp cho Hồng Hạo một cái, cảm giác tiểu tử này chính là não tàn xem phim thần yêu dị quái quá nhiều đâm ra lậm phim. Hồng Hạo tuy ngoài miệng tiện, Kỉ Tiễu quái gở điểm này ai cũng thấy, nhưng hôm nay có thể thấy cậu ta xuất hiện ở căn tin, khiến ai cũng sửng sốt một hồi.
Diêm Trừng ngược lại thực bình tĩnh kéo một bên ghế ra cho Kỉ Tiễu ngồi xuống, căn tin trường có chia ra làm vài khu đồ ăn, có đồ ăn phổ thông chính là các loại cà men, cơm phiếu phát cho học sinh cố định là loại này, đồ ăn cũng tương đối đơn giản, còn có loại tự bỏ tiền ra mua đồ ăn, chính là đồ ăn của các công ty thực phẩm bên ngoài.
Lúc trước Diêm Trừng và Kỉ Tiễu thường ăn cơm thịt bò là thuộc về loại này. Mà bọn họ hiện tại lại đang ăn cơm rang chính là đồ ăn gọi ngoài, mùi vị so với ngoài khách sạn cũng không sai biệt lắm, kỳ thật điều này không áp dụng với học sinh, căn tin này chỉ có giáo viên trong trường mới có thể đi vào, đương nhiên, bọn Diêm Trừng đều là ngoại lệ.
Diêm Trừng đưa menu cho Kỉ Tiễu, hỏi cậu muốn ăn gì, Kỉ Tiễu đẩy menu lại lắc đầu.
Diêm Trừng cầm menu chỉ từng món, mỗi lần đều nói cho Kỉ Tiễu về món ăn đó, đến khi Kỉ Tiễu đồng ý hắn mới chuyển sang món khác, tình huống khiến cho những người còn lại có chút ngây ngốc, không hiểu làm sao.
Hồng Hạo hướng Vương Hi Đường cho một cái ánh mắt, ý tứ là muốn hỏi chuyện này là thế nào?
Vương Hi Đường cho dù đầu óc bình thường cũng thực thông minh lanh lẹ nhưng nhất thời cũng trống rỗng không nghĩ được cái gì. Nếu nói là bạn bè, cũng là không sai, Diêm Vương tại trường học có thể biểu lộ cảm xúc cũng chỉ với mấy người bọn họ, chuyện này cũng không thể trách hắn, càng là người có địa vị cao, của cải nhiều thì càng không thể để lộ bất cứ cái gì, đương nhiên Diêm Trừng rất có khí chất loại này, nhưng cũng không tỏ ra cao cao tại thượng quan nhị đại, hơn nữa khi tiếp xúc liền biết, bình thường ai tới hỏi vấn đề gì hắn đều lộ ra khuôn mặt tươi cười đáp lại nhưng vẫn rất kín kẽ thậm chí cả khi thanh danh lai lịch đã bị đồn ra ngoài, ngay cả khi bên ngoài trường cũng biết tới trong Phụ Trung có một vị thái tử gia được cung phụng như bồ tát như vậy cũng chẳng sợ hãi hay nề hà cái gì.
Tiểu dân chúng bình thường đều có suy nghĩ chim sẻ muốn biến thành phượng hoàng, nhưng lại không có can đảm, trong trường cũng nhiều mỹ nữ như vậy, một Kinh Dao sao có thể giữ chân hắn lại, trừ khuôn mặt ra thì ngươi cũng phải có lá gan, có chừng mực, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, không nịnh nọt không ba hoa mới được, trong điểm này Mai Nghiên Nghiên cũng coi như đủ tiêu chuẩn, Vương Hi Đường cũng nhịn không được mà cho nhỏ một lời khen ngợi.
Cho nên khi Diêm Trừng đối xử với Kỉ Tiễu như thế, hơn nữa lại rất chủ động, người sáng suốt liền có thể dễ dàng nhìn ra được là Diêm Trừng rất để ý Kỉ Tiễu, đương nhiên, trong lòng bọn Ngũ Tử Húc, loại để ý này cũng chỉ dừng lại ở mức ‘thưởng thức’.
Vô luận là Tiêu Kiện Thạc hay Ngưu Vân Hải, bình thường ai đối với Kỉ Tiễu nói những lời không tốt, Diêm Trừng đều có biểu hiện bảo hộ cậu, ngay cả Hồng Hạo trong nhóm thân thiết thì Diêm Trừng cũng không lưu tình, chỉ là lúc trước ai cũng chỉ nghĩ là Diêm Trừng không thích việc ma cũ bắt nạt ma mới, thế nhưng bây giờ thấy tình cảnh này, liền hảo hảo cân nhắc cân nhắc lại.
Trong đó, Ngũ Tử Húc khẳng định là vui như mở hội, đầu óc cậu ta không dùng trong việc đọc sách, các môn xã hội mỗi lần đều đứng đầu lớp từ dưới đếm lên, môn tự nhiên thì có nhỉnh hơn tý, nếu không phải có người chống lưng phỏng chừng đã sớm bị đá ra khỏi lớp 1 lâu rồi.
Nhưng cậu ta cũng không phải Tôn Tiểu Quân, từ trước đến nay không mơ mộng xa vời, cậu ta chuyển tới Phụ Trung học cũng là vì theo chân huynh đệ đến vui đùa mà thôi, cậu ta có thể đem ba ngày thi nhỏ, năm này thi lớn nhẫn được, còn có thể chịu đựng được nhưng cũng không thể thay đổi thứ tự xếp hạng thành tích quá xấu hổ này.
Lúc đầu cậu ta cũng không ưa gì Kỉ Tiễu, khó được thấy có người biết thân thế bọn họ mà còn coi thường khinh người như vậy, thế nhưng, sau này phát hiện Kỉ Tiễu không phải là khinh người mà cậu ta chính là tính tình quá mức trầm lặng, đối với Thiết ca hay Diêm Trừng cũng vẫn không để vào mắt, dần dần tiếp xúc mới thấy hiện ra chút cá tính đặc biệt không nịnh bợ không nhát gan, hơn nữa trừ cái này ra cũng không có tật xấu gì khác. Thêm việc Kỉ Tiễu đầu óc thông minh, vừa chuyển từ Phân Hiệu sang lớp 1 đã có thể thi đứng thứ 3 toàn khối, lần đầu ra trận đã đánh cho bọn họ không còn manh giáp, bình thường từ trước tới nay cũng không coi đây là vinh quang, lại càng không lắm miệng, quen biết bằng hữu như vậy, Ngũ Tử Húc cảm giác nửa điểm cũng không thiệt thòi.
Vì thế rất nhanh liền bỏ qua hết mọi chuyện ngược lại là Hồng Hạo, rất mất tự nhiên nhìn Diêm Trừng đang tính tự mình đứng dậy đi gọi món ăn, nhịn không được nói: “A, đợi đã, để tao đi cho, tao cũng gọi thêm chút đồ, vẫn chưa ăn no.” Bọn họ đều đang ngồi đây, nào đến phiên thái tử gia tự mình động thủ chứ. Nếu Hồng Hạo đã vui vẻ chạy đi, Diêm Trừng cũng không cản, liền sai cậu ta đi mua.
Đồ ăn rất nhanh được chuyển tới, Kỉ Tiễu nếu đã ngồi xuống tự nhiên cũng không còn ngại ngùng, còn ăn rất tự tại, Diêm Trừng nhìn những thứ Kỉ Tiểu gắp phát hiện Kỉ Tiễu thích ăn tôm bóc vỏ, thích ăn cà chua tráng trứng, thích ăn bí đỏ.
Đang quan sát cẩn thận, liền nghe thấy Ngũ Tử Húc ở đối diện khoa trương “A” lên một tiếng, mọi người đều ngẩng đầu lên, liền thấy cách đó một người không xa.
Vốn tưởng rằng nhỏ chỉ đi ngang qua ai ngờ, người ta mục tiêu minh xác, trực tiếp hướng bên này đi tới, sau đó thản nhiên kéo ghế ngồi xuống, cười cười nhìn nhiều khuôn mặt kinh ngạc.
“Sao? Trên mặt tôi có nhọ à?” Kinh Dao thấy bọn họ không động, gõ gõ bàn.
Vẫn là Diêm Trừng phản ứng nhanh, hơn nữa biểu hiện cũng thực tự nhiên, bình tĩnh hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Kinh Dao lắc đầu: “Chưa, cũng không tính ăn ở đây.”
Trước kia nhỏ cùng Diêm Trừng còn bên nhau, Kinh Dao tự nhiên cũng theo bọn họ ăn ở căn tin này, nhưng từ khi hai người chia tay, đừng nói là nơi này, ngay cả căn tin lớn của học sinh cũng không thấy nhỏ, không ngờ hôm nay nhỏ đột nhiên lại chạy tới đây.
Thế này là thế nào? Trừ Diêm Kỉ hai người, phỏng chừng trong lòng những người còn lại ở đây đều tràn ngập nghi vấn như thế.
Từ ngày Diêm Trừng giúp Kỉ Tiễu bê sách, hắn rõ rệt phát hiện thái độ của Kỉ Tiễu đối hắn đã tốt dần lên. Ít nhất mỗi khi hai người ở chung, Diêm Trừng đặt câu hỏi thì Kỉ Tiễu sẽ lên tiếng trả lời, sau đó giữa bọn họ có thể viên mãn hoàn thành một đoạn đối thoại không có nội dung gì.
Diêm Trừng trong lòng vui sướng.
Bão đã rời xa U thị, thế nhưng mưa to vẫn như trước trút xuống, Ngũ Tử Húc ở căn tin ăn trưa bỗng nhìn thấy Diêm Trừng xuất hiện ở đây thì có chút kinh ngạc, mà khi cậu ta nhìn thấy người bên cạnh hắn thì cả con mắt cũng phải rớt ra khỏi tròng.
“Mày, bọn mày…sao lại xuống đây ăn cơm?”
Vương Hi Đường coi như bình tĩnh nhất lại bị những lời này của Ngũ Tử Húc chọc cười, thiếu chút mắc nghẹn, thật vất vả mới nuốt cơm xuống được vội hỏi: “Chiến gia, những lời này của ngài có khác gì cái câu thường xuất hiện trên mạng ‘lãnh đạo tự mình đi WC’ có ý nghĩa tương đương a.”
Tên cậu ta cùng với đại tướng Ngũ Tử Tư thời Xuân Thu chiến quốc chỉ khác nhau có một chữ, nên Ngũ Tử Húc bình thường toàn thổi phồng ngoại hiệu trâu bò của mình, cậu ta tự xưng mình là ‘chiến gia, chiến thần’ linh tinh gì đó, nhưng Vương Hi Đường chỉ khi nào nói móc cậu ta mới gọi như vậy.
Ngũ Tử Húc mặt trắng: “Đây không phải là tao biểu đạt sự kinh ngạc sao, chính bọn mày cũng biết Diêm Vương đã lâu không tới ăn cơm rồi.” Đương nhiên, trừ Diêm Trừng ra, thì người không thể tưởng tượng được xuống căn tin ăn cơm mới là Kỉ Tiễu, trước đây cả hai toàn ở trên lớp không hề ló mặt ra ngoài, Hồng Hạo không ít lần sau lưng nói hươu nói vượn Kỉ Tiễu sở dĩ trốn tránh không ra ngoài không chừng là vì có tật xấu sợ người khác nhận ra hoặc là sợ người khác nhìn thấy cậu ta từ Phân Hiệu chuyển tới hay là nghèo quá không có tiền ăn cơm, vân vân và mây mây…. Tối hoang đường nhất là khi cậu ta nói Kỉ Tiễu kỳ thật là thể chất Thuần Âm như trên TV hay nói, không thể phơi nắng, sợ thấy ánh mặt trời sẽ hồn phi phách tán, cũng không dám tới nơi có nhiều người, dương khí quá nặng có thể giết chết cậu ta, cũng chính là cái gọi ‘Gặp quang tử’ (Thấy ánh sáng là chết)
Nhớ rõ lúc ấy Vương Hi Đường cùng Ngũ Tử Húc tròng mắt cũng đều lười cấp cho Hồng Hạo một cái, cảm giác tiểu tử này chính là não tàn xem phim thần yêu dị quái quá nhiều đâm ra lậm phim. Hồng Hạo tuy ngoài miệng tiện, Kỉ Tiễu quái gở điểm này ai cũng thấy, nhưng hôm nay có thể thấy cậu ta xuất hiện ở căn tin, khiến ai cũng sửng sốt một hồi.
Diêm Trừng ngược lại thực bình tĩnh kéo một bên ghế ra cho Kỉ Tiễu ngồi xuống, căn tin trường có chia ra làm vài khu đồ ăn, có đồ ăn phổ thông chính là các loại cà men, cơm phiếu phát cho học sinh cố định là loại này, đồ ăn cũng tương đối đơn giản, còn có loại tự bỏ tiền ra mua đồ ăn, chính là đồ ăn của các công ty thực phẩm bên ngoài.
Lúc trước Diêm Trừng và Kỉ Tiễu thường ăn cơm thịt bò là thuộc về loại này. Mà bọn họ hiện tại lại đang ăn cơm rang chính là đồ ăn gọi ngoài, mùi vị so với ngoài khách sạn cũng không sai biệt lắm, kỳ thật điều này không áp dụng với học sinh, căn tin này chỉ có giáo viên trong trường mới có thể đi vào, đương nhiên, bọn Diêm Trừng đều là ngoại lệ.
Diêm Trừng đưa menu cho Kỉ Tiễu, hỏi cậu muốn ăn gì, Kỉ Tiễu đẩy menu lại lắc đầu.
Diêm Trừng cầm menu chỉ từng món, mỗi lần đều nói cho Kỉ Tiễu về món ăn đó, đến khi Kỉ Tiễu đồng ý hắn mới chuyển sang món khác, tình huống khiến cho những người còn lại có chút ngây ngốc, không hiểu làm sao.
Hồng Hạo hướng Vương Hi Đường cho một cái ánh mắt, ý tứ là muốn hỏi chuyện này là thế nào?
Vương Hi Đường cho dù đầu óc bình thường cũng thực thông minh lanh lẹ nhưng nhất thời cũng trống rỗng không nghĩ được cái gì. Nếu nói là bạn bè, cũng là không sai, Diêm Vương tại trường học có thể biểu lộ cảm xúc cũng chỉ với mấy người bọn họ, chuyện này cũng không thể trách hắn, càng là người có địa vị cao, của cải nhiều thì càng không thể để lộ bất cứ cái gì, đương nhiên Diêm Trừng rất có khí chất loại này, nhưng cũng không tỏ ra cao cao tại thượng quan nhị đại, hơn nữa khi tiếp xúc liền biết, bình thường ai tới hỏi vấn đề gì hắn đều lộ ra khuôn mặt tươi cười đáp lại nhưng vẫn rất kín kẽ thậm chí cả khi thanh danh lai lịch đã bị đồn ra ngoài, ngay cả khi bên ngoài trường cũng biết tới trong Phụ Trung có một vị thái tử gia được cung phụng như bồ tát như vậy cũng chẳng sợ hãi hay nề hà cái gì.
Tiểu dân chúng bình thường đều có suy nghĩ chim sẻ muốn biến thành phượng hoàng, nhưng lại không có can đảm, trong trường cũng nhiều mỹ nữ như vậy, một Kinh Dao sao có thể giữ chân hắn lại, trừ khuôn mặt ra thì ngươi cũng phải có lá gan, có chừng mực, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, không nịnh nọt không ba hoa mới được, trong điểm này Mai Nghiên Nghiên cũng coi như đủ tiêu chuẩn, Vương Hi Đường cũng nhịn không được mà cho nhỏ một lời khen ngợi.
Cho nên khi Diêm Trừng đối xử với Kỉ Tiễu như thế, hơn nữa lại rất chủ động, người sáng suốt liền có thể dễ dàng nhìn ra được là Diêm Trừng rất để ý Kỉ Tiễu, đương nhiên, trong lòng bọn Ngũ Tử Húc, loại để ý này cũng chỉ dừng lại ở mức ‘thưởng thức’.
Vô luận là Tiêu Kiện Thạc hay Ngưu Vân Hải, bình thường ai đối với Kỉ Tiễu nói những lời không tốt, Diêm Trừng đều có biểu hiện bảo hộ cậu, ngay cả Hồng Hạo trong nhóm thân thiết thì Diêm Trừng cũng không lưu tình, chỉ là lúc trước ai cũng chỉ nghĩ là Diêm Trừng không thích việc ma cũ bắt nạt ma mới, thế nhưng bây giờ thấy tình cảnh này, liền hảo hảo cân nhắc cân nhắc lại.
Trong đó, Ngũ Tử Húc khẳng định là vui như mở hội, đầu óc cậu ta không dùng trong việc đọc sách, các môn xã hội mỗi lần đều đứng đầu lớp từ dưới đếm lên, môn tự nhiên thì có nhỉnh hơn tý, nếu không phải có người chống lưng phỏng chừng đã sớm bị đá ra khỏi lớp lâu rồi.
Nhưng cậu ta cũng không phải Tôn Tiểu Quân, từ trước đến nay không mơ mộng xa vời, cậu ta chuyển tới Phụ Trung học cũng là vì theo chân huynh đệ đến vui đùa mà thôi, cậu ta có thể đem ba ngày thi nhỏ, năm này thi lớn nhẫn được, còn có thể chịu đựng được nhưng cũng không thể thay đổi thứ tự xếp hạng thành tích quá xấu hổ này.
Lúc đầu cậu ta cũng không ưa gì Kỉ Tiễu, khó được thấy có người biết thân thế bọn họ mà còn coi thường khinh người như vậy, thế nhưng, sau này phát hiện Kỉ Tiễu không phải là khinh người mà cậu ta chính là tính tình quá mức trầm lặng, đối với Thiết ca hay Diêm Trừng cũng vẫn không để vào mắt, dần dần tiếp xúc mới thấy hiện ra chút cá tính đặc biệt không nịnh bợ không nhát gan, hơn nữa trừ cái này ra cũng không có tật xấu gì khác. Thêm việc Kỉ Tiễu đầu óc thông minh, vừa chuyển từ Phân Hiệu sang lớp đã có thể thi đứng thứ toàn khối, lần đầu ra trận đã đánh cho bọn họ không còn manh giáp, bình thường từ trước tới nay cũng không coi đây là vinh quang, lại càng không lắm miệng, quen biết bằng hữu như vậy, Ngũ Tử Húc cảm giác nửa điểm cũng không thiệt thòi.
Vì thế rất nhanh liền bỏ qua hết mọi chuyện ngược lại là Hồng Hạo, rất mất tự nhiên nhìn Diêm Trừng đang tính tự mình đứng dậy đi gọi món ăn, nhịn không được nói: “A, đợi đã, để tao đi cho, tao cũng gọi thêm chút đồ, vẫn chưa ăn no.” Bọn họ đều đang ngồi đây, nào đến phiên thái tử gia tự mình động thủ chứ. Nếu Hồng Hạo đã vui vẻ chạy đi, Diêm Trừng cũng không cản, liền sai cậu ta đi mua.
Đồ ăn rất nhanh được chuyển tới, Kỉ Tiễu nếu đã ngồi xuống tự nhiên cũng không còn ngại ngùng, còn ăn rất tự tại, Diêm Trừng nhìn những thứ Kỉ Tiểu gắp phát hiện Kỉ Tiễu thích ăn tôm bóc vỏ, thích ăn cà chua tráng trứng, thích ăn bí đỏ.
Đang quan sát cẩn thận, liền nghe thấy Ngũ Tử Húc ở đối diện khoa trương “A” lên một tiếng, mọi người đều ngẩng đầu lên, liền thấy cách đó một người không xa.
Vốn tưởng rằng nhỏ chỉ đi ngang qua ai ngờ, người ta mục tiêu minh xác, trực tiếp hướng bên này đi tới, sau đó thản nhiên kéo ghế ngồi xuống, cười cười nhìn nhiều khuôn mặt kinh ngạc.
“Sao? Trên mặt tôi có nhọ à?” Kinh Dao thấy bọn họ không động, gõ gõ bàn.
Vẫn là Diêm Trừng phản ứng nhanh, hơn nữa biểu hiện cũng thực tự nhiên, bình tĩnh hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Kinh Dao lắc đầu: “Chưa, cũng không tính ăn ở đây.”
Trước kia nhỏ cùng Diêm Trừng còn bên nhau, Kinh Dao tự nhiên cũng theo bọn họ ăn ở căn tin này, nhưng từ khi hai người chia tay, đừng nói là nơi này, ngay cả căn tin lớn của học sinh cũng không thấy nhỏ, không ngờ hôm nay nhỏ đột nhiên lại chạy tới đây.
Thế này là thế nào? Trừ Diêm Kỉ hai người, phỏng chừng trong lòng những người còn lại ở đây đều tràn ngập nghi vấn như thế.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Từ ngày Diêm Trừng giúp Kỉ Tiễu bê sách, hắn rõ rệt phát hiện thái độ của Kỉ Tiễu đối hắn đã tốt dần lên. Ít nhất mỗi khi hai người ở chung, Diêm Trừng đặt câu hỏi thì Kỉ Tiễu sẽ lên tiếng trả lời, sau đó giữa bọn họ có thể viên mãn hoàn thành một đoạn đối thoại không có nội dung gì.
Diêm Trừng trong lòng vui sướng.
Bão đã rời xa U thị, thế nhưng mưa to vẫn như trước trút xuống, Ngũ Tử Húc ở căn tin ăn trưa bỗng nhìn thấy Diêm Trừng xuất hiện ở đây thì có chút kinh ngạc, mà khi cậu ta nhìn thấy người bên cạnh hắn thì cả con mắt cũng phải rớt ra khỏi tròng.
“Mày, bọn mày…sao lại xuống đây ăn cơm?”
Vương Hi Đường coi như bình tĩnh nhất lại bị những lời này của Ngũ Tử Húc chọc cười, thiếu chút mắc nghẹn, thật vất vả mới nuốt cơm xuống được vội hỏi: “Chiến gia, những lời này của ngài có khác gì cái câu thường xuất hiện trên mạng ‘lãnh đạo tự mình đi WC’ có ý nghĩa tương đương a.”
Tên cậu ta cùng với đại tướng Ngũ Tử Tư thời Xuân Thu chiến quốc chỉ khác nhau có một chữ, nên Ngũ Tử Húc bình thường toàn thổi phồng ngoại hiệu trâu bò của mình, cậu ta tự xưng mình là ‘chiến gia, chiến thần’ linh tinh gì đó, nhưng Vương Hi Đường chỉ khi nào nói móc cậu ta mới gọi như vậy.
Ngũ Tử Húc mặt trắng: “Đây không phải là tao biểu đạt sự kinh ngạc sao, chính bọn mày cũng biết Diêm Vương đã lâu không tới ăn cơm rồi.” Đương nhiên, trừ Diêm Trừng ra, thì người không thể tưởng tượng được xuống căn tin ăn cơm mới là Kỉ Tiễu, trước đây cả hai toàn ở trên lớp không hề ló mặt ra ngoài, Hồng Hạo không ít lần sau lưng nói hươu nói vượn Kỉ Tiễu sở dĩ trốn tránh không ra ngoài không chừng là vì có tật xấu sợ người khác nhận ra hoặc là sợ người khác nhìn thấy cậu ta từ Phân Hiệu chuyển tới hay là nghèo quá không có tiền ăn cơm, vân vân và mây mây…. Tối hoang đường nhất là khi cậu ta nói Kỉ Tiễu kỳ thật là thể chất Thuần Âm như trên TV hay nói, không thể phơi nắng, sợ thấy ánh mặt trời sẽ hồn phi phách tán, cũng không dám tới nơi có nhiều người, dương khí quá nặng có thể giết chết cậu ta, cũng chính là cái gọi ‘Gặp quang tử’ (Thấy ánh sáng là chết)
Nhớ rõ lúc ấy Vương Hi Đường cùng Ngũ Tử Húc tròng mắt cũng đều lười cấp cho Hồng Hạo một cái, cảm giác tiểu tử này chính là não tàn xem phim thần yêu dị quái quá nhiều đâm ra lậm phim. Hồng Hạo tuy ngoài miệng tiện, Kỉ Tiễu quái gở điểm này ai cũng thấy, nhưng hôm nay có thể thấy cậu ta xuất hiện ở căn tin, khiến ai cũng sửng sốt một hồi.
Diêm Trừng ngược lại thực bình tĩnh kéo một bên ghế ra cho Kỉ Tiễu ngồi xuống, căn tin trường có chia ra làm vài khu đồ ăn, có đồ ăn phổ thông chính là các loại cà men, cơm phiếu phát cho học sinh cố định là loại này, đồ ăn cũng tương đối đơn giản, còn có loại tự bỏ tiền ra mua đồ ăn, chính là đồ ăn của các công ty thực phẩm bên ngoài.
Lúc trước Diêm Trừng và Kỉ Tiễu thường ăn cơm thịt bò là thuộc về loại này. Mà bọn họ hiện tại lại đang ăn cơm rang chính là đồ ăn gọi ngoài, mùi vị so với ngoài khách sạn cũng không sai biệt lắm, kỳ thật điều này không áp dụng với học sinh, căn tin này chỉ có giáo viên trong trường mới có thể đi vào, đương nhiên, bọn Diêm Trừng đều là ngoại lệ.
Diêm Trừng đưa menu cho Kỉ Tiễu, hỏi cậu muốn ăn gì, Kỉ Tiễu đẩy menu lại lắc đầu.
Diêm Trừng cầm menu chỉ từng món, mỗi lần đều nói cho Kỉ Tiễu về món ăn đó, đến khi Kỉ Tiễu đồng ý hắn mới chuyển sang món khác, tình huống khiến cho những người còn lại có chút ngây ngốc, không hiểu làm sao.
Hồng Hạo hướng Vương Hi Đường cho một cái ánh mắt, ý tứ là muốn hỏi chuyện này là thế nào?
Vương Hi Đường cho dù đầu óc bình thường cũng thực thông minh lanh lẹ nhưng nhất thời cũng trống rỗng không nghĩ được cái gì. Nếu nói là bạn bè, cũng là không sai, Diêm Vương tại trường học có thể biểu lộ cảm xúc cũng chỉ với mấy người bọn họ, chuyện này cũng không thể trách hắn, càng là người có địa vị cao, của cải nhiều thì càng không thể để lộ bất cứ cái gì, đương nhiên Diêm Trừng rất có khí chất loại này, nhưng cũng không tỏ ra cao cao tại thượng quan nhị đại, hơn nữa khi tiếp xúc liền biết, bình thường ai tới hỏi vấn đề gì hắn đều lộ ra khuôn mặt tươi cười đáp lại nhưng vẫn rất kín kẽ thậm chí cả khi thanh danh lai lịch đã bị đồn ra ngoài, ngay cả khi bên ngoài trường cũng biết tới trong Phụ Trung có một vị thái tử gia được cung phụng như bồ tát như vậy cũng chẳng sợ hãi hay nề hà cái gì.
Tiểu dân chúng bình thường đều có suy nghĩ chim sẻ muốn biến thành phượng hoàng, nhưng lại không có can đảm, trong trường cũng nhiều mỹ nữ như vậy, một Kinh Dao sao có thể giữ chân hắn lại, trừ khuôn mặt ra thì ngươi cũng phải có lá gan, có chừng mực, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, không nịnh nọt không ba hoa mới được, trong điểm này Mai Nghiên Nghiên cũng coi như đủ tiêu chuẩn, Vương Hi Đường cũng nhịn không được mà cho nhỏ một lời khen ngợi.
Cho nên khi Diêm Trừng đối xử với Kỉ Tiễu như thế, hơn nữa lại rất chủ động, người sáng suốt liền có thể dễ dàng nhìn ra được là Diêm Trừng rất để ý Kỉ Tiễu, đương nhiên, trong lòng bọn Ngũ Tử Húc, loại để ý này cũng chỉ dừng lại ở mức ‘thưởng thức’.
Vô luận là Tiêu Kiện Thạc hay Ngưu Vân Hải, bình thường ai đối với Kỉ Tiễu nói những lời không tốt, Diêm Trừng đều có biểu hiện bảo hộ cậu, ngay cả Hồng Hạo trong nhóm thân thiết thì Diêm Trừng cũng không lưu tình, chỉ là lúc trước ai cũng chỉ nghĩ là Diêm Trừng không thích việc ma cũ bắt nạt ma mới, thế nhưng bây giờ thấy tình cảnh này, liền hảo hảo cân nhắc cân nhắc lại.
Trong đó, Ngũ Tử Húc khẳng định là vui như mở hội, đầu óc cậu ta không dùng trong việc đọc sách, các môn xã hội mỗi lần đều đứng đầu lớp từ dưới đếm lên, môn tự nhiên thì có nhỉnh hơn tý, nếu không phải có người chống lưng phỏng chừng đã sớm bị đá ra khỏi lớp 1 lâu rồi.
Nhưng cậu ta cũng không phải Tôn Tiểu Quân, từ trước đến nay không mơ mộng xa vời, cậu ta chuyển tới Phụ Trung học cũng là vì theo chân huynh đệ đến vui đùa mà thôi, cậu ta có thể đem ba ngày thi nhỏ, năm này thi lớn nhẫn được, còn có thể chịu đựng được nhưng cũng không thể thay đổi thứ tự xếp hạng thành tích quá xấu hổ này.
Lúc đầu cậu ta cũng không ưa gì Kỉ Tiễu, khó được thấy có người biết thân thế bọn họ mà còn coi thường khinh người như vậy, thế nhưng, sau này phát hiện Kỉ Tiễu không phải là khinh người mà cậu ta chính là tính tình quá mức trầm lặng, đối với Thiết ca hay Diêm Trừng cũng vẫn không để vào mắt, dần dần tiếp xúc mới thấy hiện ra chút cá tính đặc biệt không nịnh bợ không nhát gan, hơn nữa trừ cái này ra cũng không có tật xấu gì khác. Thêm việc Kỉ Tiễu đầu óc thông minh, vừa chuyển từ Phân Hiệu sang lớp 1 đã có thể thi đứng thứ 3 toàn khối, lần đầu ra trận đã đánh cho bọn họ không còn manh giáp, bình thường từ trước tới nay cũng không coi đây là vinh quang, lại càng không lắm miệng, quen biết bằng hữu như vậy, Ngũ Tử Húc cảm giác nửa điểm cũng không thiệt thòi.
Vì thế rất nhanh liền bỏ qua hết mọi chuyện ngược lại là Hồng Hạo, rất mất tự nhiên nhìn Diêm Trừng đang tính tự mình đứng dậy đi gọi món ăn, nhịn không được nói: “A, đợi đã, để tao đi cho, tao cũng gọi thêm chút đồ, vẫn chưa ăn no.” Bọn họ đều đang ngồi đây, nào đến phiên thái tử gia tự mình động thủ chứ. Nếu Hồng Hạo đã vui vẻ chạy đi, Diêm Trừng cũng không cản, liền sai cậu ta đi mua.
Đồ ăn rất nhanh được chuyển tới, Kỉ Tiễu nếu đã ngồi xuống tự nhiên cũng không còn ngại ngùng, còn ăn rất tự tại, Diêm Trừng nhìn những thứ Kỉ Tiểu gắp phát hiện Kỉ Tiễu thích ăn tôm bóc vỏ, thích ăn cà chua tráng trứng, thích ăn bí đỏ.
Đang quan sát cẩn thận, liền nghe thấy Ngũ Tử Húc ở đối diện khoa trương “A” lên một tiếng, mọi người đều ngẩng đầu lên, liền thấy cách đó một người không xa.
Vốn tưởng rằng nhỏ chỉ đi ngang qua ai ngờ, người ta mục tiêu minh xác, trực tiếp hướng bên này đi tới, sau đó thản nhiên kéo ghế ngồi xuống, cười cười nhìn nhiều khuôn mặt kinh ngạc.
“Sao? Trên mặt tôi có nhọ à?” Kinh Dao thấy bọn họ không động, gõ gõ bàn.
Vẫn là Diêm Trừng phản ứng nhanh, hơn nữa biểu hiện cũng thực tự nhiên, bình tĩnh hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Kinh Dao lắc đầu: “Chưa, cũng không tính ăn ở đây.”
Trước kia nhỏ cùng Diêm Trừng còn bên nhau, Kinh Dao tự nhiên cũng theo bọn họ ăn ở căn tin này, nhưng từ khi hai người chia tay, đừng nói là nơi này, ngay cả căn tin lớn của học sinh cũng không thấy nhỏ, không ngờ hôm nay nhỏ đột nhiên lại chạy tới đây.
Thế này là thế nào? Trừ Diêm Kỉ hai người, phỏng chừng trong lòng những người còn lại ở đây đều tràn ngập nghi vấn như thế.