Đến Lâm thành mất khoảng 3,4 giờ đi xe, ngay từ đầu mọi người còn có thể dùng sức hò hét ầm ĩ, nhưng theo thời gian trôi qua, dần dần trên xe ngày yên ắng hẳn, đến cuối cùng đại bộ phận học sinh đều lăn ra ngủ.
Thời tiết cũng không tốt lắm, âm u, phóng mắt nhìn ra xa thấy bầu trời đầy mây, nhưng vẫn có những tia nắng quấy nhiễu chiếu vào, Diêm Trừng nhìn chằm chằm Kỉ Tiễu đang ngủ một bên hồi lâu, sau đó rón ra rón rén giúp cậu kéo rèm che lại.
Thế nhưng hắn vừa động một chút, Kỉ Tiễu vốn thính ngủ liền tỉnh, cậu nhìn Diêm Trừng trên mặt mang theo chút mờ mịt chưa tỉnh hẳn.
Diêm Trừng nhìn thấy một bên má của Kỉ Tiễu ửng hồng, tay nhịn không nổi đưa lên nhu nhu cho người ta, hỏi: “Cứ ôm balo như vậy không khó chịu sao, để tớ để lên trên giá cho nhé?”
Kỉ Tiễu không lên tiếng, cậu bỗng mở khóa kéo lấy ra một thứ đưa tới trước mặt Diêm Trừng nói: “Của cậu.”
Diêm Trừng tiếp nhận, hóa ra là bộ quần áo bẩn lần trước ở phòng kí túc của Kĩ Tiễu vì gặp mưa mà thay ra, đương nhiên, giờ này đã được giặt sạch bong không một hạt bụi, lại còn được gấp rất đẹp.
“Cậu cố ý mang theo à?” Diêm Trừng giật mình, cười nói.
Kỉ Tiễu kỳ thật hôm qua đã giặt và treo lên phơi khô, vì thời tiết gần đây lại không có nắng mấy, nên quần áo không được thơm tho lại ẩm, thừa dịp hết mưa, Kỉ Tiễu đã giặt lại một lần, phơi khô tốt lắm, nghĩ hôm nay gặp sẽ đem trả lại, không ngờ hiện tại bị hỏi như vậy, chính mình có điểm ngốc lăng.
Thấy Kỉ Tiễu nhắm mắt, Diêm Trừng vội hỏi: “Tớ vừa lúc không mang theo quần áo thay, hiện tại vừa thuận tiện.”
Ngũ Tử Húc vừa tỉnh, nghe những lời này nhịn không đường choài người qua hóng hớt: “Huh? Quế bà bà sao có thể không chuẩn bị đủ cho mày, bà luôn cực kỳ chu đáo…cũng có khả năng là do lớn tuổi rồi.” Nửa câu sau là do lâm trận đổi lập trường, Ngũ Tử Húc có cảm giác mình chuyển đặc biệt hợp lý, chỉ quái là Diêm Vương rõ ràng đang cười, nhưng trong mắt sát khí không hề che dấu biểu tình thực sự quá đáng sợ.
Diêm Trừng cẩn thận đem quần áo bỏ vào trong balo.
Xe sau khi vượt qua đoạn đường cao tốc, rốt cục cũng tới nơi, khu công viên phi thường lớn, các cửa hàng ngoài mặt tiền cũng phi thường nhộn nhịp, bọn học sinh vừa thấy lập tức sức căng trào sức lực, tinh thần lên phơi phới.
Xuống xe, lớp trưởng Thái Hiểu Mông trước tiên chạy tới hỏi bọn Diêm Trừng việc phân phòng của nhóm, cậu ta cố ý cường điệu: “điều kiện ở chung không được tốt lắm đâu.” Có phòng 4 người có phòng 6 người, đương nhiên, Thiết ca lén dặn dò qua, nếu Diêm Trừng muốn, có thể ở 2 người một phòng, bên phía khách sạn cũng có thể thương lượng.
Diêm Trừng cầm giấy ghi ghi, cuối cùng dưới ánh mắt ngoài ý muốn của mọi người, hắn ghi 6 người một phòng.
“Đây là sao?” Hồng Hạo không hiểu.
Diêm Trừng nói: “Nếu đã đi chơi tập thể phải thể nghiệm cuộc sống của tập thể.”
Hắn đã nói như vậy, người khác nào dám có ý kiến, bọn họ bốn người tự nhiên ở một phòng, còn thiếu 2 người nữa, một là Kĩ Tiễu, còn người cuối cùng được xếp chung là cán sự thể dục Hùng Dược Kì.
Đi nhận phòng, cái gọi là ‘điều kiện ở chung không tốt lắm’ kỳ thật thì cũng không đến nỗi, không gian phòng cũng khá lớn, rất sạch sẽ, trong phòng còn có mấy đồ giải trí, thiết kế cũng rất trang nhã, có phòng tắm có wc, còn có một cái bàn và 4 cái ghế dựa, cạnh tường có 2 cái giường tầng, còn bên phía kia có một cái.
Hồng Hạo hỏi Diêm Trừng muốn ngủ ở cái nào, Diêm Trừng lại nhìn Kỉ Tiễu xem.
Kỉ Tiễu ở trong phòng chuyển chuyển, cuối cùng chọn cái giường ở trong góc trên cùng.
Diêm Trừng liền vỗ vỗ cái giường ở ngay dưới nói: “Cái này không tệ.”
Còn lại thì 4 tên kia chia nhau.
Tham quan phòng cùng sắp xếp đồ đạc xong, cả đám chuẩn bị ra ngoài chơi, Kĩ Tiễu lại không có ý tứ muốn tham gia.
Diêm Trừng biết sẽ có kết quả này, đang nghĩ xem làm thế nào để có thể đem người lừa gạt ra ngoài, thì Hùng Dược Kì một câu đã trực tiếp giải quyết vấn đề.
Cán sự thể dục nói: “Tớ phụ trách khóa cửa, khóa xong xuống gửi lễ tân khi về mới lấy lại được.” Này cũng là phòng ngừa mất tài sản cá nhân trong phòng.
Sự tình liên quan tới tiền tài, Kỉ Tiễu cũng biết tốt nhất nên tránh đi, vì thế ngoan ngoãn đội mũ đi cùng.
Này một đường nói cũng khéo, vừa ra ngoài đã gặp ngay Kinh Dao, nhỏ gần đây cũng thường xuất hiện trước mặt Diêm Trừng, tin này được coi như một cái tin tức oanh động gần đây ở trường Phụ Trung, mặc dù đã có tin [từ chính miệng Chiến gia] là hai người vẫn chưa quay lại với nhau thế nhưng quần chúng vẫn cảm giác chuyện đó không sớm thì muộn cũng xảy ra thôi, chỉ là hai người lúc này còn đang ngại ngùng tí ti. Cho nên người lớp 2 cũng phi thường thức thời trực tiếp đem Kinh Dao bỏ lại còn bọn họ chuồn đi chơi mất, nên cuối cùng Kinh Dao chỉ có thể gia nhập nhóm bọn họ cùng đi.
Tiếp lại gặp bọn Khương Chân, này tuyệt đối là công lao hỏa nhãn kim tinh của Ngũ Tử Húc, cậu ta vẫn đang trong giai đoạn cưa cẩm người ta, nên khi tìm vớ được giai nhân, chiến gia liền lôi kéo bọn Diêm Trừng không thể không vòng qua khối lớp 10 nhưng đáng tiếc người ta lại vừa lên bánh xe khổng lồ mất rồi.
Ở trước bánh xe khổng lồ người không ít, phần lớn đều là học sinh túm năm tụm ba hoặc là các đôi tình nhân, bọn Diêm Trừng toàn tuấn nam mỹ nữ vừa đi qua liền hấp dẫn vô số ánh mắt mọi người xung quanh, thế nhưng Ngũ Tử Húc tựa hồ không cố kị hình tượng của mình, ở đó không mặt mũi khóc lóc kể lể.
“Khương muội muội của tao! Tao cũng muốn ngồi vòng quay khổng lồ a a a a~”
Hồng Hạo cực độ khinh bỉ cậu ta: “Vòng xoay ngựa gỗ cũng đang chờ mày lâm hạnh đấy, đừng có nói mày quen tao.”
Đi dạo qua một vòng, Khương Chân cũng xuống, Ngũ Tử Húc vội vàng chạy lại, thế nhưng Khương Chân cái nhìn đầu tiên lại dừng trên người Kỉ Tiễu.
“Khương muội…Khương Chân, cùng đi chơi nhé?” Ngũ Tử Húc nhiệt liệt mời mọc, các nữ sinh bên cạnh cũng âm thầm khuyến khích Khương Chân mau đồng ý.
Kỉ Tiễu cho rằng Khương Chân sẽ cự tuyệt, thế nhưng đối phương lại ngoài dự đoán của mọi người đáp ứng.
Ngũ Tử Húc cao hứng, vì thế cậu ta lập tức đề nghị đi chơi thuyền hải tặc, thuyền hải tặc cũng thực kích thích, Khương muội muội khẳng định sẽ sợ hãi, em ấy nhất định sợ mình liền có đất dụng võ, sau đó thuyền lại nhoáng lên một cái, tay mình liền duỗi ra, Khương muội muội sẽ lập tức ngả vào lòng mình, mình sẽ ôm em ấy… chậc chậc chậc chậc, nhân sinh thực tốt đẹp.
Đến chỗ thuyền hải tặc, thật xa nhìn thấy được hai người quen.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, Hồng Hạo rốt cục nhịn không được chửi má nó: “Đệt, nơi này không phải là khu vui chơi giải trí rộng lớn nhất sao, muốn đi hết cũng phải mất 2 ngày, sao đến đâu cũng đụng phải oan gia vậy.”
Hai người kia không phải ai khác chính là Mai Nghiên Nghiên và Dương Khiếu – người bị tập thể bọn Hồng Hạo ghét cay ghét đắng.
Dương Khiếu cũng thuộc dạng nổi trội tuy so ra kém Diêm Trừng, nhưng nhà cậu ta ở Phụ Trung cũng coi như nổi tiếng, cậu là bí thứ đoàn lớp 3, hội phó hội học sinh, các loại tiệc tùng lễ hội hầu như đều do cậu ta phụ trách, chính là loại nhân vật tiêu chuẩn của trường học. Kì Tiễu mới chỉ ở chung với bọn Diêm Trừng có vài ngày nhưng mỗi khi có ai nhắc tới người này thì không bao giờ nghe được lời hay ý đẹp gì, đặc biệt là từ miệng Hồng Hạo, Dương Khiếu hoàn toàn bị chửi thành một tên hề luôn nhảy nhót tìm cảm giác tồn tại, bội bạc, hai mặt, nhát gan, nói chung là tội lỗi chất chồng, cùng với hình tượng trong trường học của cậu hoàn toàn bất đồng phải nói là một trời một vực.
Nhưng khi gặp mặt mới phát hiện, bộ dạng Dương Khiếu khí chất phi thường tốt, nhã nhặn tuấn tú, ngay cả Hồng Hạo ở đằng kia lớn giọng mắng mỏ cậu ta đều có thể nghe được, nhưng tươi cười bên miệng Dương Khiếu cũng chưa từng phai nhạt.
So với Mai Nghiên Nghiên bên cạnh có vẻ xấu hổ, Dương Khiếu rất hào phóng đến trước mặt Diêm Trừng chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”
Ngũ Tử Húc nói nhỏ: “Lâu cái rắm ấy, mỗi ngày đều dùng chung một cái hành lang, dối trá.”
Diêm Trừng biểu hiện nhất quán bình thường, không quá nhiệt tình cũng không tính là lãnh đạm, đối Dương Khiếu gật đầu coi như đáp lại.
Dương Khiếu lui về sau hai bước, nhường ra vài chỗ trống: “Bọn tớ đã đợi được một lúc, các cậu vừa tới phỏng chừng phải chờ thật lâu, cùng nhau đi?”
“Không cần, bọn tao tự có chân, sẽ chờ.” Hồng Hạo nói: “Hơn nữa, mày mặc kệ người khác chen ngang là phong phạm của dự bị đảng viên sao? Không sợ các thầy cô biết được đến lúc đó trừ điểm của mày à.” Một câu nói cũng thực vang.
Dương Khiếu sửng sốt, tiện đà cười nói: “Đúng nha, là tớ không nghĩ tới, cám ơn đã nhắc nhở.”
Vương Hi Đường không muốn cùng cậu ta vô nghĩa, trực tiếp vòng tới cuối hàng đứng, lúc này Diêm Trừng phát hiện Kỉ Tiễu đứng không nhúc nhích, Kỉ Tiễu nói: “Tôi không chơi, các cậu chơi đi.”
Kinh Dao bỗng nhiên cũng nói: “Tôi cũng không chơi.” Nhỏ chỉ chỉ một căn nhà nhỏ cách đó không xa bảo: “Tớ muốn xem kịch, cùng đi nhé?”
Kỉ Tiễu nghĩ nghĩ rồi cũng gật đầu.
Diêm Trừng ngẩn ra, Kinh Dao liếc hắn, thuận miệng hỏi: “Anh đi hay không đi?” Nhỏ biết tính tình của Diêm Trừng, hỏi chỉ là thói quen thôi.
Ai ngờ, Diêm Trừng cũng gật đầu: “Đi xem thôi.”
Kinh Dao chỉ hơi kinh ngạc, mà Mai Nghiên Nghiên một bên sắc mặt đại biến, từ khi thấy Kinh Dao xuất hiện, nhỏ liền biểu tình thực mất tự nhiên, có loại muốn nói lại thôi, nhưng nỗ lực khắc chế cũng thực cứng ngắc, lúc này, miệng so với đầu óc càng nhanh hơn bật thốt ra: “Tớ cũng muốn xem.”
Nhỏ vừa nói như vậy, làm người lập tức thấy xấu hổ lại trở thành Dương Khiếu, nhưng Dương Khiếu phản ứng cũng nhanh, cười nói: “Cũng được, vừa lúc đem chỗ nhường lại cho bọn Ngũ Tử Húc đi.” nói xong liền lôi kéo Mai Nghiên Nghiên hướng ngôi nhà nhỏ đi.
Đối với hành vi khiêu khích ngây thơ của Mai Nghiên Nghiên, Kinh Dao chỉ thấy buồn cười, vô thanh mắng một câu: con ngu.
Sau đó phi thường thuận tay kéo Kỉ Tiễu cũng hướng nhà nhỏ đi vào.
Diêm Trừng ở đằng sau nhìn chằm chằm hai người phía trước khoác tay nhau đi, trong mắt cơ hồ phun ra lửa điện thiêu đốt.
Trong nhà nhỏ người cũng không nhiều, năm người liền tìm vị trí chính giữa ngồi xuống, trên đài diễn viên mặc hí phục khoa trương diễn lại bộ truyện Pinocchio, có thực sự chăm chú xem vở kịch hay không cũng chỉ có 5 người bọn họ tự biết, tóm lại từ kịch trường đi ra, chỉ có một mình Kinh Dao cười nhạo Pinocchio gắn không chặt cái mũi cà rốt giả nên bị rớt mấy trăm lần.
Nhỏ hiển nhiên rất cao hứng, còn bọn Ngũ Tử Húc chơi xong rồi chạy đâu không biết, Diêm Trừng và Kỉ Tiễu chọn tới phòng game cách đó không xa, phòng game náo nhiệt hơn rất nhiều, nơi nơi đều là người đang chiến game hăng say, Kinh Dao cũng một hơi đổi mấy chục cái xèng ngồi chơi quên trời đất.
Mai Nghiên Nghiên vài lần muốn tìm cơ hội nói chuyện với Diêm Trừng, nhưng không phải đông người thì chính là Dương Khiếu luôn cố ý vô tình ngăn cản, đến cuối cùng nhỏ cũng không hy vọng nên cùng Dương Khiếu chơi game hai người.
Kỉ Tiễu vốn không có việc gì đứng bên cạnh Kinh Dao xem nhỏ chơi, nhưng khi lia mắt ra cách đó không xa biểu tình thay đổi chút, sau đó hướng chỗ đó qua chơi thử.
Diêm Trừng luôn chú ý tới nên cũng đi qua theo, thấy Kỉ Tiễu vươn tay sờ sờ máy chơi bóng rổ, liền hỏi: “Đơn giản lắm, muốn chơi không?”
Kỉ Tiễu vẫn nhìn, Diêm Trừng không đợi cậu trả lời liền lấy xèng ra ném vào.
Đến Lâm thành mất khoảng , giờ đi xe, ngay từ đầu mọi người còn có thể dùng sức hò hét ầm ĩ, nhưng theo thời gian trôi qua, dần dần trên xe ngày yên ắng hẳn, đến cuối cùng đại bộ phận học sinh đều lăn ra ngủ.
Thời tiết cũng không tốt lắm, âm u, phóng mắt nhìn ra xa thấy bầu trời đầy mây, nhưng vẫn có những tia nắng quấy nhiễu chiếu vào, Diêm Trừng nhìn chằm chằm Kỉ Tiễu đang ngủ một bên hồi lâu, sau đó rón ra rón rén giúp cậu kéo rèm che lại.
Thế nhưng hắn vừa động một chút, Kỉ Tiễu vốn thính ngủ liền tỉnh, cậu nhìn Diêm Trừng trên mặt mang theo chút mờ mịt chưa tỉnh hẳn.
Diêm Trừng nhìn thấy một bên má của Kỉ Tiễu ửng hồng, tay nhịn không nổi đưa lên nhu nhu cho người ta, hỏi: “Cứ ôm balo như vậy không khó chịu sao, để tớ để lên trên giá cho nhé?”
Kỉ Tiễu không lên tiếng, cậu bỗng mở khóa kéo lấy ra một thứ đưa tới trước mặt Diêm Trừng nói: “Của cậu.”
Diêm Trừng tiếp nhận, hóa ra là bộ quần áo bẩn lần trước ở phòng kí túc của Kĩ Tiễu vì gặp mưa mà thay ra, đương nhiên, giờ này đã được giặt sạch bong không một hạt bụi, lại còn được gấp rất đẹp.
“Cậu cố ý mang theo à?” Diêm Trừng giật mình, cười nói.
Kỉ Tiễu kỳ thật hôm qua đã giặt và treo lên phơi khô, vì thời tiết gần đây lại không có nắng mấy, nên quần áo không được thơm tho lại ẩm, thừa dịp hết mưa, Kỉ Tiễu đã giặt lại một lần, phơi khô tốt lắm, nghĩ hôm nay gặp sẽ đem trả lại, không ngờ hiện tại bị hỏi như vậy, chính mình có điểm ngốc lăng.
Thấy Kỉ Tiễu nhắm mắt, Diêm Trừng vội hỏi: “Tớ vừa lúc không mang theo quần áo thay, hiện tại vừa thuận tiện.”
Ngũ Tử Húc vừa tỉnh, nghe những lời này nhịn không đường choài người qua hóng hớt: “Huh? Quế bà bà sao có thể không chuẩn bị đủ cho mày, bà luôn cực kỳ chu đáo…cũng có khả năng là do lớn tuổi rồi.” Nửa câu sau là do lâm trận đổi lập trường, Ngũ Tử Húc có cảm giác mình chuyển đặc biệt hợp lý, chỉ quái là Diêm Vương rõ ràng đang cười, nhưng trong mắt sát khí không hề che dấu biểu tình thực sự quá đáng sợ.
Diêm Trừng cẩn thận đem quần áo bỏ vào trong balo.
Xe sau khi vượt qua đoạn đường cao tốc, rốt cục cũng tới nơi, khu công viên phi thường lớn, các cửa hàng ngoài mặt tiền cũng phi thường nhộn nhịp, bọn học sinh vừa thấy lập tức sức căng trào sức lực, tinh thần lên phơi phới.
Xuống xe, lớp trưởng Thái Hiểu Mông trước tiên chạy tới hỏi bọn Diêm Trừng việc phân phòng của nhóm, cậu ta cố ý cường điệu: “điều kiện ở chung không được tốt lắm đâu.” Có phòng người có phòng người, đương nhiên, Thiết ca lén dặn dò qua, nếu Diêm Trừng muốn, có thể ở người một phòng, bên phía khách sạn cũng có thể thương lượng.
Diêm Trừng cầm giấy ghi ghi, cuối cùng dưới ánh mắt ngoài ý muốn của mọi người, hắn ghi người một phòng.
“Đây là sao?” Hồng Hạo không hiểu.
Diêm Trừng nói: “Nếu đã đi chơi tập thể phải thể nghiệm cuộc sống của tập thể.”
Hắn đã nói như vậy, người khác nào dám có ý kiến, bọn họ bốn người tự nhiên ở một phòng, còn thiếu người nữa, một là Kĩ Tiễu, còn người cuối cùng được xếp chung là cán sự thể dục Hùng Dược Kì.
Đi nhận phòng, cái gọi là ‘điều kiện ở chung không tốt lắm’ kỳ thật thì cũng không đến nỗi, không gian phòng cũng khá lớn, rất sạch sẽ, trong phòng còn có mấy đồ giải trí, thiết kế cũng rất trang nhã, có phòng tắm có wc, còn có một cái bàn và cái ghế dựa, cạnh tường có cái giường tầng, còn bên phía kia có một cái.
Hồng Hạo hỏi Diêm Trừng muốn ngủ ở cái nào, Diêm Trừng lại nhìn Kỉ Tiễu xem.
Kỉ Tiễu ở trong phòng chuyển chuyển, cuối cùng chọn cái giường ở trong góc trên cùng.
Diêm Trừng liền vỗ vỗ cái giường ở ngay dưới nói: “Cái này không tệ.”
Còn lại thì tên kia chia nhau.
Tham quan phòng cùng sắp xếp đồ đạc xong, cả đám chuẩn bị ra ngoài chơi, Kĩ Tiễu lại không có ý tứ muốn tham gia.
Diêm Trừng biết sẽ có kết quả này, đang nghĩ xem làm thế nào để có thể đem người lừa gạt ra ngoài, thì Hùng Dược Kì một câu đã trực tiếp giải quyết vấn đề.
Cán sự thể dục nói: “Tớ phụ trách khóa cửa, khóa xong xuống gửi lễ tân khi về mới lấy lại được.” Này cũng là phòng ngừa mất tài sản cá nhân trong phòng.
Sự tình liên quan tới tiền tài, Kỉ Tiễu cũng biết tốt nhất nên tránh đi, vì thế ngoan ngoãn đội mũ đi cùng.
Này một đường nói cũng khéo, vừa ra ngoài đã gặp ngay Kinh Dao, nhỏ gần đây cũng thường xuất hiện trước mặt Diêm Trừng, tin này được coi như một cái tin tức oanh động gần đây ở trường Phụ Trung, mặc dù đã có tin [từ chính miệng Chiến gia] là hai người vẫn chưa quay lại với nhau thế nhưng quần chúng vẫn cảm giác chuyện đó không sớm thì muộn cũng xảy ra thôi, chỉ là hai người lúc này còn đang ngại ngùng tí ti. Cho nên người lớp cũng phi thường thức thời trực tiếp đem Kinh Dao bỏ lại còn bọn họ chuồn đi chơi mất, nên cuối cùng Kinh Dao chỉ có thể gia nhập nhóm bọn họ cùng đi.
Tiếp lại gặp bọn Khương Chân, này tuyệt đối là công lao hỏa nhãn kim tinh của Ngũ Tử Húc, cậu ta vẫn đang trong giai đoạn cưa cẩm người ta, nên khi tìm vớ được giai nhân, chiến gia liền lôi kéo bọn Diêm Trừng không thể không vòng qua khối lớp nhưng đáng tiếc người ta lại vừa lên bánh xe khổng lồ mất rồi.
Ở trước bánh xe khổng lồ người không ít, phần lớn đều là học sinh túm năm tụm ba hoặc là các đôi tình nhân, bọn Diêm Trừng toàn tuấn nam mỹ nữ vừa đi qua liền hấp dẫn vô số ánh mắt mọi người xung quanh, thế nhưng Ngũ Tử Húc tựa hồ không cố kị hình tượng của mình, ở đó không mặt mũi khóc lóc kể lể.
“Khương muội muội của tao! Tao cũng muốn ngồi vòng quay khổng lồ a a a a~”
Hồng Hạo cực độ khinh bỉ cậu ta: “Vòng xoay ngựa gỗ cũng đang chờ mày lâm hạnh đấy, đừng có nói mày quen tao.”
Đi dạo qua một vòng, Khương Chân cũng xuống, Ngũ Tử Húc vội vàng chạy lại, thế nhưng Khương Chân cái nhìn đầu tiên lại dừng trên người Kỉ Tiễu.
“Khương muội…Khương Chân, cùng đi chơi nhé?” Ngũ Tử Húc nhiệt liệt mời mọc, các nữ sinh bên cạnh cũng âm thầm khuyến khích Khương Chân mau đồng ý.
Kỉ Tiễu cho rằng Khương Chân sẽ cự tuyệt, thế nhưng đối phương lại ngoài dự đoán của mọi người đáp ứng.
Ngũ Tử Húc cao hứng, vì thế cậu ta lập tức đề nghị đi chơi thuyền hải tặc, thuyền hải tặc cũng thực kích thích, Khương muội muội khẳng định sẽ sợ hãi, em ấy nhất định sợ mình liền có đất dụng võ, sau đó thuyền lại nhoáng lên một cái, tay mình liền duỗi ra, Khương muội muội sẽ lập tức ngả vào lòng mình, mình sẽ ôm em ấy… chậc chậc chậc chậc, nhân sinh thực tốt đẹp.
Đến chỗ thuyền hải tặc, thật xa nhìn thấy được hai người quen.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, Hồng Hạo rốt cục nhịn không được chửi má nó: “Đệt, nơi này không phải là khu vui chơi giải trí rộng lớn nhất sao, muốn đi hết cũng phải mất ngày, sao đến đâu cũng đụng phải oan gia vậy.”
Hai người kia không phải ai khác chính là Mai Nghiên Nghiên và Dương Khiếu – người bị tập thể bọn Hồng Hạo ghét cay ghét đắng.
Dương Khiếu cũng thuộc dạng nổi trội tuy so ra kém Diêm Trừng, nhưng nhà cậu ta ở Phụ Trung cũng coi như nổi tiếng, cậu là bí thứ đoàn lớp , hội phó hội học sinh, các loại tiệc tùng lễ hội hầu như đều do cậu ta phụ trách, chính là loại nhân vật tiêu chuẩn của trường học. Kì Tiễu mới chỉ ở chung với bọn Diêm Trừng có vài ngày nhưng mỗi khi có ai nhắc tới người này thì không bao giờ nghe được lời hay ý đẹp gì, đặc biệt là từ miệng Hồng Hạo, Dương Khiếu hoàn toàn bị chửi thành một tên hề luôn nhảy nhót tìm cảm giác tồn tại, bội bạc, hai mặt, nhát gan, nói chung là tội lỗi chất chồng, cùng với hình tượng trong trường học của cậu hoàn toàn bất đồng phải nói là một trời một vực.
Nhưng khi gặp mặt mới phát hiện, bộ dạng Dương Khiếu khí chất phi thường tốt, nhã nhặn tuấn tú, ngay cả Hồng Hạo ở đằng kia lớn giọng mắng mỏ cậu ta đều có thể nghe được, nhưng tươi cười bên miệng Dương Khiếu cũng chưa từng phai nhạt.
So với Mai Nghiên Nghiên bên cạnh có vẻ xấu hổ, Dương Khiếu rất hào phóng đến trước mặt Diêm Trừng chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”
Ngũ Tử Húc nói nhỏ: “Lâu cái rắm ấy, mỗi ngày đều dùng chung một cái hành lang, dối trá.”
Diêm Trừng biểu hiện nhất quán bình thường, không quá nhiệt tình cũng không tính là lãnh đạm, đối Dương Khiếu gật đầu coi như đáp lại.
Dương Khiếu lui về sau hai bước, nhường ra vài chỗ trống: “Bọn tớ đã đợi được một lúc, các cậu vừa tới phỏng chừng phải chờ thật lâu, cùng nhau đi?”
“Không cần, bọn tao tự có chân, sẽ chờ.” Hồng Hạo nói: “Hơn nữa, mày mặc kệ người khác chen ngang là phong phạm của dự bị đảng viên sao? Không sợ các thầy cô biết được đến lúc đó trừ điểm của mày à.” Một câu nói cũng thực vang.
Dương Khiếu sửng sốt, tiện đà cười nói: “Đúng nha, là tớ không nghĩ tới, cám ơn đã nhắc nhở.”
Vương Hi Đường không muốn cùng cậu ta vô nghĩa, trực tiếp vòng tới cuối hàng đứng, lúc này Diêm Trừng phát hiện Kỉ Tiễu đứng không nhúc nhích, Kỉ Tiễu nói: “Tôi không chơi, các cậu chơi đi.”
Kinh Dao bỗng nhiên cũng nói: “Tôi cũng không chơi.” Nhỏ chỉ chỉ một căn nhà nhỏ cách đó không xa bảo: “Tớ muốn xem kịch, cùng đi nhé?”
Kỉ Tiễu nghĩ nghĩ rồi cũng gật đầu.
Diêm Trừng ngẩn ra, Kinh Dao liếc hắn, thuận miệng hỏi: “Anh đi hay không đi?” Nhỏ biết tính tình của Diêm Trừng, hỏi chỉ là thói quen thôi.
Ai ngờ, Diêm Trừng cũng gật đầu: “Đi xem thôi.”
Kinh Dao chỉ hơi kinh ngạc, mà Mai Nghiên Nghiên một bên sắc mặt đại biến, từ khi thấy Kinh Dao xuất hiện, nhỏ liền biểu tình thực mất tự nhiên, có loại muốn nói lại thôi, nhưng nỗ lực khắc chế cũng thực cứng ngắc, lúc này, miệng so với đầu óc càng nhanh hơn bật thốt ra: “Tớ cũng muốn xem.”
Nhỏ vừa nói như vậy, làm người lập tức thấy xấu hổ lại trở thành Dương Khiếu, nhưng Dương Khiếu phản ứng cũng nhanh, cười nói: “Cũng được, vừa lúc đem chỗ nhường lại cho bọn Ngũ Tử Húc đi.” nói xong liền lôi kéo Mai Nghiên Nghiên hướng ngôi nhà nhỏ đi.
Đối với hành vi khiêu khích ngây thơ của Mai Nghiên Nghiên, Kinh Dao chỉ thấy buồn cười, vô thanh mắng một câu: con ngu.
Sau đó phi thường thuận tay kéo Kỉ Tiễu cũng hướng nhà nhỏ đi vào.
Diêm Trừng ở đằng sau nhìn chằm chằm hai người phía trước khoác tay nhau đi, trong mắt cơ hồ phun ra lửa điện thiêu đốt.
Trong nhà nhỏ người cũng không nhiều, năm người liền tìm vị trí chính giữa ngồi xuống, trên đài diễn viên mặc hí phục khoa trương diễn lại bộ truyện Pinocchio, có thực sự chăm chú xem vở kịch hay không cũng chỉ có người bọn họ tự biết, tóm lại từ kịch trường đi ra, chỉ có một mình Kinh Dao cười nhạo Pinocchio gắn không chặt cái mũi cà rốt giả nên bị rớt mấy trăm lần.
Nhỏ hiển nhiên rất cao hứng, còn bọn Ngũ Tử Húc chơi xong rồi chạy đâu không biết, Diêm Trừng và Kỉ Tiễu chọn tới phòng game cách đó không xa, phòng game náo nhiệt hơn rất nhiều, nơi nơi đều là người đang chiến game hăng say, Kinh Dao cũng một hơi đổi mấy chục cái xèng ngồi chơi quên trời đất.
Mai Nghiên Nghiên vài lần muốn tìm cơ hội nói chuyện với Diêm Trừng, nhưng không phải đông người thì chính là Dương Khiếu luôn cố ý vô tình ngăn cản, đến cuối cùng nhỏ cũng không hy vọng nên cùng Dương Khiếu chơi game hai người.
Kỉ Tiễu vốn không có việc gì đứng bên cạnh Kinh Dao xem nhỏ chơi, nhưng khi lia mắt ra cách đó không xa biểu tình thay đổi chút, sau đó hướng chỗ đó qua chơi thử.
Diêm Trừng luôn chú ý tới nên cũng đi qua theo, thấy Kỉ Tiễu vươn tay sờ sờ máy chơi bóng rổ, liền hỏi: “Đơn giản lắm, muốn chơi không?”
Kỉ Tiễu vẫn nhìn, Diêm Trừng không đợi cậu trả lời liền lấy xèng ra ném vào.