Kỉ Tiễu thấy Khương Chân đứng ở đó chỉ sửng sốt một chút, rồi lại tiếp tục thẳng tiến tới phòng mình.
Thanh âm Khương Chân sâu kín mà nhẹ nhàng vang tới.
“Anh là đồng tính luyến ái?”
Kỉ Tiễu tiếp tục đi về phía trước.
“Người kia…là Diêm Trừng?” Khương Chân dò hỏi.
Kỉ Tiễu cũng không quay đầu lại.
Khương Chân lại cao giọng hơn: “Kỉ Tiễu! Anh chẳng lẽ…muốn biến thành đức hạnh như mẹ anh sao?”
Kỉ Tiễu mãnh liệt dừng cước bộ lại, cậu quay đầu nhìn thẳng Khương Chân.
Tại Khương gia, đã từng có một khoảng thời gian Trì Xu Huyên thực xấu xa, bà cơ hồ bị vây kín trong trạng thái thần kinh hoảng loạn, người bên ngoài tùy ý nói một câu cũng có thể chạm tới nghịch lân của bà, sau đó dẫn tới hiệu quả nghiêng trời lệch đất. nhưng hiện tại bà đã sửa đổi, Khương Chân đã dần dần kế thừa một chút phong phạm này của mẹ mình, tuy tính tình nhỏ không được tốt lắm, nhưng rất ít khi cuồng loạn như Trì Xu Huyên, phần lớn thời gian Khương Chân đều là lạnh lùng cao ngạo, tính cách này ngoài Trì gia huynh muội ngay cả trên người Kỉ Tiễu cũng có thể thấy được, chính là mức độ lớn nhỏ bất đồng, mà Khương Chân càng lớn thì mức độ cao ngạo càng nhiều, với nhỏ không cần mở miệng liền mang theo khí thế công kích người khác đích xác coi ai cũng đồng trang phải lứa với nhỏ, bất luận nam nữ đều như nhau.
Nhưng đối mặt với im lặng của Kỉ Tiễu, ánh mắt Kỉ Tiễu toát lên vẻ hung ác nham hiểm rõ ràng không vừa lòng, kiêu ngạo của Khương Chân lập tức thu lại, nhỏ cũng biết mình nói sai rồi, nhưng lại không biết giải thích thế nào, vì thế chỉ có thể cắn môi, quật cường chống lại ánh mắt Kỉ Tiễu, ngược lại thái độ hiện ra một tia ủy khuất.
Thấy nhỏ ở bộ dạng này Kỉ Tiễu không tiếp tục so đo, chỉ nói một câu: “Không liên quan tới em.” Liền đóng sầm cửa phòng lại.
…..
Mãi cho tới kì nghỉ đông chỉ còn vài ngày, Trì Xu Huyên mới trở về, mà năm nay cùng những năm trước không khác biệt mấy.
Khương Chân không thèm nhìn tới những món quà bà mang về, từ đầu tới cuối đều coi bà như người vô hình mà đối đãi. Kỉ Tiễu cũng tính hôm kí túc mở cửa trở lại thì quay về trường học, trước khi cậu đi, Trì Xu Huyên thật sự làm một bàn đồ ăn ngon mắt phong phú, nhưng Khương Chân sẽ không thưởng thức mà Khương Duệ lại không có ở nhà.
Vẫn là Kỉ Tiễu nhìn những món ngon dần dàn nguội lạnh không được ai để ý, cuối cùng kéo ghế ra ngồi xuống.
Trì Xu Huyên cao hứng phi thường, không ngừng mà gắp đồ ăn vào trong bát của cậu, Kỉ Tiễu không khách khí mà xê dịch cái bát sang một bên, Trì Xu Huyên mới xấu hổ mà dừng đũa.
Bà miễn cưỡng cười nói: “Dì công việc bận rộn, về chậm vài ngày, không ngờ lúc về lại gặp thời tiết không tốt…aiz, đều là tại dì.”
Kỉ Tiễu không trả lời, biểu tình lãnh đạm.
Trì Xu Huyên lại nói: “Dì ở nước Pháp cũng thực sốt ruột, nghĩ các con năm mới ăn toàn đồ lạnh, chỉ mong có thể nhanh chóng được lên máy bay, nhưng mà sau đó tín hiệu yếu không liên lạc được, dì không thể gọi điện cho các con được…”
Kỉ Tiễu nhịn không được đánh gãy bà: “Dì nếu không thể về được thì cũng không cần gián đoạn lịch trình công tác.”
Trì Xu Huyên ngẩn ra, nụ cười trên mặt cứng đờ không chống đỡ nổi nữa, bà rũ mắt xuống, thở dài thật dài.
“Đúng vậy, cho nên dù không phải là một người mẹ tốt, chưa bao giờ là…”
Kỉ Tiễu không muốn nhìn thấy bộ dạng đáng thương của bà, đứng dậy rời đi.
“Tiễu Tiễu…” Trì Xu Huyên gọi cậu, giọng nói có chút run run, do dự một lúc mới gian nan hỏi một câu: “Dì có thể…chờ tới ngày được con tha thứ không? Có thể không?”
Kỉ Tiễu vẫn nhìn phía trước, biểu tình không mảy may thay đổi, cậu nói: “Người dì cần được tha thứ, cho tới bây giờ cũng không phải cháu…”
********
Kỉ Tiễu về trường học, cậu đến trường chưa được vài ngày thì Tôn Tiểu Quân cũng tới, vừa mới tới phòng kí túc liền bắt đầu kể lể với cậu kiếp sống ma quỷ của học kỳ II lớp 11 sắp bắt đầu.
“Trước phải tập trung ôn thi, sau đó phân ban, nếu tớ có thể được chuyển vào lớp 1 ít nhất học kì này phải đứng trong top 5 của lớp, may ra mới có hy vọng, nếu không, tiền đồ lớp 12 thực xa vời.” Học kì trước cậu ta đứng trong top 60 học sinh của khối, nếu lúc đó lớp 1 bị chia thành hai lớp tự nhiên và xã hội, Tôn Tiểu Quân vẫn có cơ hội để chen chân lên top đầu, đương nhiên, tiền đề là cậu ta phải tiếp tục liều mạng như trước.
Kỉ Tiễu nhìn di động, Diêm Trừng nhắn cho cậu một đại tin tức, nói là ngày mai sẽ trở lại, Tôn Tiểu Quân hỏi Kỉ Tiễu: “Cậu định thi đại học nào?”
Kỉ Tiễu ấn ấn bàn phím, trực giá nói: “F đại.”
“F đại?” Tôn Tiểu Quân kinh ngạc: “Vậy hẳn là không khó, tớ còn cho rằng mục tiêu của cậu là U đại cơ.”
Kỉ Tiễu cũng phát hiện mình nói không đúng, sau khi hoàn hồn liền gật đầu: “Ừ, nói sau đi.”
……
Sáng sớm hôm sau, cửa phòng ngủ đã bị đập rẩm rầm, Kỉ Tiễu cũng đã thức, đi qua mở cửa, thấy Diêm Trừng đang đứng bên ngoài, một tay xách hành lí một tay mang theo túi lớn túi nhỏ.
Hắn cười nói: “Vốn nghĩ sẽ về nhà trước, lại phát hiện không mang chìa khóa, cho nên tới chỗ cậu trước…” nói được một nửa thấy Tôn Tiểu Quân đang ở bên trong, mày lập tức nhíu lại.
Tôn Tiểu Quân cũng nhìn thấy hắn, đang xỏ được 1 ống tay áo bông liền quên luôn xỏ tay còn lại.
Kỉ Tiễu lại thực bình tĩnh, người đã tới trước cửa, đem hắn đuổi đi lại càng kì quái, vì thế chỉ có thể tránh sang một bên cho Diêm Trừng vào.
Diêm Trừng đem đồ vật để sang một bên, liếc liếc mắt nhìn người đang ngồi ở giường đối diện: “Cậu tới sớm như vậy làm gì?”
Tôn Tiểu Quân thầm nghĩ: cậu cũng tới không muộn a.
Trên mặt lại là nụ cười làm lành: “Muốn tới sớm để ôn tập.” Nói xong, tốc tốc cầm vật dụng rửa mặt chạy ra ngoài.
Diêm Trừng mắt lạnh nhìn theo bóng dáng Tôn Tiểu Quân biến mất, vừa quay đầu liền gửi lại cho Kỉ Tiễu một ánh mắt nhiệt thành.
Đến phiên Kỉ Tiễu mặt lạnh, đêm câu nói của Diêm Trừng trả lại cho hắn: “Sao cậu tới sớm vậy?”
Diêm Trừng không bị nghẹn, vẫn thản nhiên nói: “Muốn tới nhìn cậu sớm một chút.”
Kỉ Tiễu: “….”
Diêm Trừng từ một túi nilon lấy ra một hũ đậu hoa nóng hổi đưa qua cho cậu: “Trên đường mua, nhanh ăn đi cho nóng.”
Kỉ Tiễu không động, nhìn hắn.
Diêm Trừng nói: “Tớ ăn rồi.” (Jer: 0.o 2 a hiếu ý nhau qua ánh mắt =)) )
Kỉ Tiễu mới tiếp nhận.
Diêm Trừng cười không thấy tổ quốc đâu.
Tôn Tiểu Quân cũng coi như thức thời, cậu cũng không cảm thấy giữa hai người này có gì khác lạ, mà là ở đây dưới áp lực quá lớn của Diêm Trừng, trực tiếp ảnh hưởng tâm tình học tập của cậu, căn bản không có biện pháp ngồi yên đọc sách chuẩn bị bài, cho nên cầm sách vở tự giác đi ra ngoài tới thư viện ngồi.
Kỉ Tiễu và Diêm Trừng bên nhau cả ngày, tựa như hình thức ở cùng nhau trước năm mới, mà Kỉ Tiễu như ý nguyện được ăn đậu hũ mềm mềm như trước, tâm tình cũng tốt hơn không ít, cho nên quá trình ở chung cũng coi như khoái trá, ít nhất đối với Diêm Trừng là vậy.
Nhưng đến tối, Tôn Tiểu Quân quay về vẫn thấy Diêm Trừng ở đây, tình huống này có chút kì lạ.
Kỉ Tiễu cũng cho rằng Diêm Trừng sẽ về, ai ngờ, hắn lại tỏ ra hợp tình hợp lí nói: “Ông bà ngoại tớ xuất ngoại rồi, Tử Húc, Hồng Hạo còn chưa về.” Ý là, tớ không còn nơi nào để đi nữa.
Tôn Tiểu Quân kinh ngạc: “Vậy hôm nay cậu muốn ngủ ở đây?”
Diêm Trừng muốn ở chỗ này một đêm là bình thường nhưng Tôn Tiểu Quân thực sự không thể tin được là quan hệ của Diêm Trừng và Kỉ Tiễu lại tốt đẹp như vậy.
Phải biết rằng trong toàn trường, mọi người đều biết Diêm gia là thế nào, nhìn qua Diêm Trừng giao hảo với các thầy cô và bạn bè nhưng người chân chính khiến hắn tín nhiệm cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chẳng lẽ không ai nghĩ ra sao? Vậy cũng phải xem mình có xứng hay không.
Nhưng mà Kỉ Tiễu mới tới trường không bao lâu? Thành tích tuy rất tốt nhưng Diêm Trừng cũng đâu có hiếm lạ cái này? Sao không thấy hắn có quen hệ tốt với học sinh giỏi nhất trường Thái Hiểu Mông?
Cho nên, Kỉ Tiễu có ưu điểm gì đáng giá khiến Diêm Trừng nhìn với cặp mắt khác xưa trở thành đối tượng tá túc sau mấy người bạn chí cốt là Ngũ Tử Húc và Hồng Hạo?
Vấn đề này trước đây Tôn Tiểu Quân hiểu lầm Diêm Trừng chạy tới muốn đánh Kỉ Tiễu, nhưng ai ngờ sau một hồi hiểu lầm qua đi liền suy nghĩ lại, nhưng dù cậu ta có nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng không thể nghĩ ra chuyện gì, hiện tại cũng thế, cậu ta chỉ có thể coi Diêm Trừng là sở thích kì quái của giai cấp thượng lưu, Kỉ Tiễu coi như món đổi khẩu vị của hắn, hoặc là quan hệ của hai người thay đổi từ sau khi cùng nhau thi vật lí quốc gia.
Cho nên nói, con người a, hết thảy phải xem kì ngộ, Tôn Tiểu Quân nằm trên giường cảm thán
Mà bên kia, Kỉ Tiễu lại không nguyện ý cho Diêm Trừng ở lại, bởi vì cậu không tín nhiệm cái tên này chút nào.
Nhưng khi cậu nhỏ giọng đề xuất Diêm Trừng ra thuê khách sạn, biểu tình của hắn đáng thương khiến cho quyết định của cậu phải tiêu tan.
“Vẫn còn trong năm mới đó, cậu muốn tớ ở một mình bên ngoài sao? Không nhà để về…”
Kỉ Tiễu môi khẽ giật giật, nghĩ cũng biết là không còn cách nào khác, vì thế không nhắc lại nữa.
Diêm Trừng hướng giường Kỉ Tiễu trèo lên, Tôn Tiểu Quân lắm miệng nói: “hai cậu ngủ chung à? Kì thật mấy cái giường kia đều trống, cậu có thể nằm.” dù sao cũng không ai dám có ý kiến.
Diêm Trừng khó chịu: “Chăn đệm kia bao lâu không phơi nắng rồi?”
Tôn Tiểu Quân lập tức á khẩu.
Diêm Trừng vừa định hướng Kỉ Tiễu ôm lại bị cậu một cước đá văng, nhưng chỉ một chốc hắn lại kiên cường sán lại gần.
Kỉ Tiễu trừng hắn, chỉ tiếc hoàn cảnh quá tối, sát khí suy giảm, trong bóng đêm chỉ có thể mơ hồ thấy được vầng sáng mắt di chuyển.
Diêm Trừng tự động coi đó là ánh mắt câu dẫn, lòng tràn đầy hoan hỉ mà đem người quắp thật chặt trong lòng, lúc đầu Kỉ Tiễu còn chút kiên nhẫn, nhiều nhất cũng chỉ chạm mông vào người hắn, nhưng dần dà tên kia bắt đầu không an phận, tay ôm người Kỉ Tiễu theo dọc thắt lưng cậu đi dần xuống dưới, tìm được góc áo ngủ liền chui vào trong.
Kỉ Tiễu đem tay hắn kéo ra, chính là Diêm Trừng thế nhưng không buông tha, ngược lại cầm chặt tay cậu ngăn không cho cậu phản kháng, một tay thì tiếp tục hành vi không quy củ.
Kỉ Tiễu không dám giãu dụa quá lớn, sợ Tôn Tiểu Quân ở giường đối diện phát hiện động tĩnh, nhưng Diêm Trừng chính là lợi dụng tâm tình khó nói này mà tận tình khi dễ Kỉ Tiễu mấy khi ngoan ngoãn.
Tay Diêm Trừng đã tiến vào trong quần Kỉ Tiễu, thuận lợi tiến tới trung tâm, dưới vỏ chăn bông dày che dấu, chậm rãi bắt đầu tiến hành hành vi không vẻ vang, mà Kỉ Tiếu không thể di chuyển đi đâu chỉ có thể đem mặt vùi vào trong gối đầu, thân thể run nhè nhè, cố gắng điều chỉnh hô hấp đang không ngừng nhanh dần.
Tư thế cậu lúc này hoàn toàn đem sau lưng bại lộ trước mặt Diêm Trừng, hắn vùi đầu vào gáy cậu khẽ liếm, thuận lợi đổi được cái run rẩy kịch liệt của Kỉ Tiễu.
Giường Tôn Tiểu Quân cách giường cậu chưa đến 2m, xoay người là có thể phát hiện tư thế hai người không thích hợp, cho nên Kỉ Tiễu chỉ có thể đem mọi cảm giác gắt gão nhẫn nhịn. nhưng hai người mới ở chung không bao lâu, mà Diêm Trừng đã hiểu rõ toàn bộ thân thể cậu, thuận lợi khám phá hết những điểm mẫn cảm trên người, kỹ xảo thì càng lúc càng tiên bộ, tựa như bản thân hắn muốn đối phó Kỉ Tiễu trên phương diện này thì giờ đã dễ như trở bàn tay, cho nên, Kỉ Tiễu xác thực ẩn nhẫn rất khó chịu.
Diêm Trừng tay dừng một chút, đem Kỉ Tiễu kéo qua, hôn lên môi cậu, quả nhiên môi đã bị cậu cắn tới chảy máu.
Diêm Trừng đau lòng liếm lên miệng vết thương ở môi cậu, thầm nghĩ bản thân dường như đã quá phận rồi.
Nhưng hiện tại nếu hắn dừng tay, vậy thì càng quá phận hơn, cho nên Diêm Trừng chỉ có tiếp tục đi xuống, mà hắn cũng không tiếp tục gây sức ép cho Kỉ Tiễu nữa, chỉ một lòng nhượng cậu phát tiết, nhưng nói thật, dưới tình huống này, cảm giác bí ẩn yêu đương vụng trộm lại càng khiến Diêm Trừng càng thêm hưng phấn, cộng thêm Kỉ Tiễu đang ở trong lòng, hơi thở nóng hổi không ngừng phả lên sườn mặt, hai người đều rơi vào trạng thái dục si, khiến cảm giác áy náy của Diêm Trừng hòa tan đi không ít.
Hắn nhịn không được ảo tưởng, không biết sau khi kết thúc Kỉ Tiễu có thể sẽ làm lại với hắn hay không, thế thì khoảng thời gian tách ra mới miễn cường bù đắp lại.
Mà kế tiếp không bao lâu, Kỉ Tiễu liền lâm vào dục vọng cao trào, cậu ngửa cổ, cần cổ mảnh khảnh trong đêm đen tạo thành một độ cung xinh đẹp, Diêm Trừng nhìn chằm chằm làn da trắng tuyết, chỉ cảm thấy miệng lưỡi càng thêm khô khốc.
Hết chương 65
Kỉ Tiễu thấy Khương Chân đứng ở đó chỉ sửng sốt một chút, rồi lại tiếp tục thẳng tiến tới phòng mình.
Thanh âm Khương Chân sâu kín mà nhẹ nhàng vang tới.
“Anh là đồng tính luyến ái?”
Kỉ Tiễu tiếp tục đi về phía trước.
“Người kia…là Diêm Trừng?” Khương Chân dò hỏi.
Kỉ Tiễu cũng không quay đầu lại.
Khương Chân lại cao giọng hơn: “Kỉ Tiễu! Anh chẳng lẽ…muốn biến thành đức hạnh như mẹ anh sao?”
Kỉ Tiễu mãnh liệt dừng cước bộ lại, cậu quay đầu nhìn thẳng Khương Chân.
Tại Khương gia, đã từng có một khoảng thời gian Trì Xu Huyên thực xấu xa, bà cơ hồ bị vây kín trong trạng thái thần kinh hoảng loạn, người bên ngoài tùy ý nói một câu cũng có thể chạm tới nghịch lân của bà, sau đó dẫn tới hiệu quả nghiêng trời lệch đất. nhưng hiện tại bà đã sửa đổi, Khương Chân đã dần dần kế thừa một chút phong phạm này của mẹ mình, tuy tính tình nhỏ không được tốt lắm, nhưng rất ít khi cuồng loạn như Trì Xu Huyên, phần lớn thời gian Khương Chân đều là lạnh lùng cao ngạo, tính cách này ngoài Trì gia huynh muội ngay cả trên người Kỉ Tiễu cũng có thể thấy được, chính là mức độ lớn nhỏ bất đồng, mà Khương Chân càng lớn thì mức độ cao ngạo càng nhiều, với nhỏ không cần mở miệng liền mang theo khí thế công kích người khác đích xác coi ai cũng đồng trang phải lứa với nhỏ, bất luận nam nữ đều như nhau.
Nhưng đối mặt với im lặng của Kỉ Tiễu, ánh mắt Kỉ Tiễu toát lên vẻ hung ác nham hiểm rõ ràng không vừa lòng, kiêu ngạo của Khương Chân lập tức thu lại, nhỏ cũng biết mình nói sai rồi, nhưng lại không biết giải thích thế nào, vì thế chỉ có thể cắn môi, quật cường chống lại ánh mắt Kỉ Tiễu, ngược lại thái độ hiện ra một tia ủy khuất.
Thấy nhỏ ở bộ dạng này Kỉ Tiễu không tiếp tục so đo, chỉ nói một câu: “Không liên quan tới em.” Liền đóng sầm cửa phòng lại.
…..
Mãi cho tới kì nghỉ đông chỉ còn vài ngày, Trì Xu Huyên mới trở về, mà năm nay cùng những năm trước không khác biệt mấy.
Khương Chân không thèm nhìn tới những món quà bà mang về, từ đầu tới cuối đều coi bà như người vô hình mà đối đãi. Kỉ Tiễu cũng tính hôm kí túc mở cửa trở lại thì quay về trường học, trước khi cậu đi, Trì Xu Huyên thật sự làm một bàn đồ ăn ngon mắt phong phú, nhưng Khương Chân sẽ không thưởng thức mà Khương Duệ lại không có ở nhà.
Vẫn là Kỉ Tiễu nhìn những món ngon dần dàn nguội lạnh không được ai để ý, cuối cùng kéo ghế ra ngồi xuống.
Trì Xu Huyên cao hứng phi thường, không ngừng mà gắp đồ ăn vào trong bát của cậu, Kỉ Tiễu không khách khí mà xê dịch cái bát sang một bên, Trì Xu Huyên mới xấu hổ mà dừng đũa.
Bà miễn cưỡng cười nói: “Dì công việc bận rộn, về chậm vài ngày, không ngờ lúc về lại gặp thời tiết không tốt…aiz, đều là tại dì.”
Kỉ Tiễu không trả lời, biểu tình lãnh đạm.
Trì Xu Huyên lại nói: “Dì ở nước Pháp cũng thực sốt ruột, nghĩ các con năm mới ăn toàn đồ lạnh, chỉ mong có thể nhanh chóng được lên máy bay, nhưng mà sau đó tín hiệu yếu không liên lạc được, dì không thể gọi điện cho các con được…”
Kỉ Tiễu nhịn không được đánh gãy bà: “Dì nếu không thể về được thì cũng không cần gián đoạn lịch trình công tác.”
Trì Xu Huyên ngẩn ra, nụ cười trên mặt cứng đờ không chống đỡ nổi nữa, bà rũ mắt xuống, thở dài thật dài.
“Đúng vậy, cho nên dù không phải là một người mẹ tốt, chưa bao giờ là…”
Kỉ Tiễu không muốn nhìn thấy bộ dạng đáng thương của bà, đứng dậy rời đi.
“Tiễu Tiễu…” Trì Xu Huyên gọi cậu, giọng nói có chút run run, do dự một lúc mới gian nan hỏi một câu: “Dì có thể…chờ tới ngày được con tha thứ không? Có thể không?”
Kỉ Tiễu vẫn nhìn phía trước, biểu tình không mảy may thay đổi, cậu nói: “Người dì cần được tha thứ, cho tới bây giờ cũng không phải cháu…”
Kỉ Tiễu về trường học, cậu đến trường chưa được vài ngày thì Tôn Tiểu Quân cũng tới, vừa mới tới phòng kí túc liền bắt đầu kể lể với cậu kiếp sống ma quỷ của học kỳ II lớp sắp bắt đầu.
“Trước phải tập trung ôn thi, sau đó phân ban, nếu tớ có thể được chuyển vào lớp ít nhất học kì này phải đứng trong top của lớp, may ra mới có hy vọng, nếu không, tiền đồ lớp thực xa vời.” Học kì trước cậu ta đứng trong top học sinh của khối, nếu lúc đó lớp bị chia thành hai lớp tự nhiên và xã hội, Tôn Tiểu Quân vẫn có cơ hội để chen chân lên top đầu, đương nhiên, tiền đề là cậu ta phải tiếp tục liều mạng như trước.
Kỉ Tiễu nhìn di động, Diêm Trừng nhắn cho cậu một đại tin tức, nói là ngày mai sẽ trở lại, Tôn Tiểu Quân hỏi Kỉ Tiễu: “Cậu định thi đại học nào?”
Kỉ Tiễu ấn ấn bàn phím, trực giá nói: “F đại.”
“F đại?” Tôn Tiểu Quân kinh ngạc: “Vậy hẳn là không khó, tớ còn cho rằng mục tiêu của cậu là U đại cơ.”
Kỉ Tiễu cũng phát hiện mình nói không đúng, sau khi hoàn hồn liền gật đầu: “Ừ, nói sau đi.”
……
Sáng sớm hôm sau, cửa phòng ngủ đã bị đập rẩm rầm, Kỉ Tiễu cũng đã thức, đi qua mở cửa, thấy Diêm Trừng đang đứng bên ngoài, một tay xách hành lí một tay mang theo túi lớn túi nhỏ.
Hắn cười nói: “Vốn nghĩ sẽ về nhà trước, lại phát hiện không mang chìa khóa, cho nên tới chỗ cậu trước…” nói được một nửa thấy Tôn Tiểu Quân đang ở bên trong, mày lập tức nhíu lại.
Tôn Tiểu Quân cũng nhìn thấy hắn, đang xỏ được ống tay áo bông liền quên luôn xỏ tay còn lại.
Kỉ Tiễu lại thực bình tĩnh, người đã tới trước cửa, đem hắn đuổi đi lại càng kì quái, vì thế chỉ có thể tránh sang một bên cho Diêm Trừng vào.
Diêm Trừng đem đồ vật để sang một bên, liếc liếc mắt nhìn người đang ngồi ở giường đối diện: “Cậu tới sớm như vậy làm gì?”
Tôn Tiểu Quân thầm nghĩ: cậu cũng tới không muộn a.
Trên mặt lại là nụ cười làm lành: “Muốn tới sớm để ôn tập.” Nói xong, tốc tốc cầm vật dụng rửa mặt chạy ra ngoài.
Diêm Trừng mắt lạnh nhìn theo bóng dáng Tôn Tiểu Quân biến mất, vừa quay đầu liền gửi lại cho Kỉ Tiễu một ánh mắt nhiệt thành.
Đến phiên Kỉ Tiễu mặt lạnh, đêm câu nói của Diêm Trừng trả lại cho hắn: “Sao cậu tới sớm vậy?”
Diêm Trừng không bị nghẹn, vẫn thản nhiên nói: “Muốn tới nhìn cậu sớm một chút.”
Kỉ Tiễu: “….”
Diêm Trừng từ một túi nilon lấy ra một hũ đậu hoa nóng hổi đưa qua cho cậu: “Trên đường mua, nhanh ăn đi cho nóng.”
Kỉ Tiễu không động, nhìn hắn.
Diêm Trừng nói: “Tớ ăn rồi.” (Jer: .o a hiếu ý nhau qua ánh mắt =)) )
Kỉ Tiễu mới tiếp nhận.
Diêm Trừng cười không thấy tổ quốc đâu.
Tôn Tiểu Quân cũng coi như thức thời, cậu cũng không cảm thấy giữa hai người này có gì khác lạ, mà là ở đây dưới áp lực quá lớn của Diêm Trừng, trực tiếp ảnh hưởng tâm tình học tập của cậu, căn bản không có biện pháp ngồi yên đọc sách chuẩn bị bài, cho nên cầm sách vở tự giác đi ra ngoài tới thư viện ngồi.
Kỉ Tiễu và Diêm Trừng bên nhau cả ngày, tựa như hình thức ở cùng nhau trước năm mới, mà Kỉ Tiễu như ý nguyện được ăn đậu hũ mềm mềm như trước, tâm tình cũng tốt hơn không ít, cho nên quá trình ở chung cũng coi như khoái trá, ít nhất đối với Diêm Trừng là vậy.
Nhưng đến tối, Tôn Tiểu Quân quay về vẫn thấy Diêm Trừng ở đây, tình huống này có chút kì lạ.
Kỉ Tiễu cũng cho rằng Diêm Trừng sẽ về, ai ngờ, hắn lại tỏ ra hợp tình hợp lí nói: “Ông bà ngoại tớ xuất ngoại rồi, Tử Húc, Hồng Hạo còn chưa về.” Ý là, tớ không còn nơi nào để đi nữa.
Tôn Tiểu Quân kinh ngạc: “Vậy hôm nay cậu muốn ngủ ở đây?”
Diêm Trừng muốn ở chỗ này một đêm là bình thường nhưng Tôn Tiểu Quân thực sự không thể tin được là quan hệ của Diêm Trừng và Kỉ Tiễu lại tốt đẹp như vậy.
Phải biết rằng trong toàn trường, mọi người đều biết Diêm gia là thế nào, nhìn qua Diêm Trừng giao hảo với các thầy cô và bạn bè nhưng người chân chính khiến hắn tín nhiệm cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chẳng lẽ không ai nghĩ ra sao? Vậy cũng phải xem mình có xứng hay không.
Nhưng mà Kỉ Tiễu mới tới trường không bao lâu? Thành tích tuy rất tốt nhưng Diêm Trừng cũng đâu có hiếm lạ cái này? Sao không thấy hắn có quen hệ tốt với học sinh giỏi nhất trường Thái Hiểu Mông?
Cho nên, Kỉ Tiễu có ưu điểm gì đáng giá khiến Diêm Trừng nhìn với cặp mắt khác xưa trở thành đối tượng tá túc sau mấy người bạn chí cốt là Ngũ Tử Húc và Hồng Hạo?
Vấn đề này trước đây Tôn Tiểu Quân hiểu lầm Diêm Trừng chạy tới muốn đánh Kỉ Tiễu, nhưng ai ngờ sau một hồi hiểu lầm qua đi liền suy nghĩ lại, nhưng dù cậu ta có nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng không thể nghĩ ra chuyện gì, hiện tại cũng thế, cậu ta chỉ có thể coi Diêm Trừng là sở thích kì quái của giai cấp thượng lưu, Kỉ Tiễu coi như món đổi khẩu vị của hắn, hoặc là quan hệ của hai người thay đổi từ sau khi cùng nhau thi vật lí quốc gia.
Cho nên nói, con người a, hết thảy phải xem kì ngộ, Tôn Tiểu Quân nằm trên giường cảm thán
Mà bên kia, Kỉ Tiễu lại không nguyện ý cho Diêm Trừng ở lại, bởi vì cậu không tín nhiệm cái tên này chút nào.
Nhưng khi cậu nhỏ giọng đề xuất Diêm Trừng ra thuê khách sạn, biểu tình của hắn đáng thương khiến cho quyết định của cậu phải tiêu tan.
“Vẫn còn trong năm mới đó, cậu muốn tớ ở một mình bên ngoài sao? Không nhà để về…”
Kỉ Tiễu môi khẽ giật giật, nghĩ cũng biết là không còn cách nào khác, vì thế không nhắc lại nữa.
Diêm Trừng hướng giường Kỉ Tiễu trèo lên, Tôn Tiểu Quân lắm miệng nói: “hai cậu ngủ chung à? Kì thật mấy cái giường kia đều trống, cậu có thể nằm.” dù sao cũng không ai dám có ý kiến.
Diêm Trừng khó chịu: “Chăn đệm kia bao lâu không phơi nắng rồi?”
Tôn Tiểu Quân lập tức á khẩu.
Diêm Trừng vừa định hướng Kỉ Tiễu ôm lại bị cậu một cước đá văng, nhưng chỉ một chốc hắn lại kiên cường sán lại gần.
Kỉ Tiễu trừng hắn, chỉ tiếc hoàn cảnh quá tối, sát khí suy giảm, trong bóng đêm chỉ có thể mơ hồ thấy được vầng sáng mắt di chuyển.
Diêm Trừng tự động coi đó là ánh mắt câu dẫn, lòng tràn đầy hoan hỉ mà đem người quắp thật chặt trong lòng, lúc đầu Kỉ Tiễu còn chút kiên nhẫn, nhiều nhất cũng chỉ chạm mông vào người hắn, nhưng dần dà tên kia bắt đầu không an phận, tay ôm người Kỉ Tiễu theo dọc thắt lưng cậu đi dần xuống dưới, tìm được góc áo ngủ liền chui vào trong.
Kỉ Tiễu đem tay hắn kéo ra, chính là Diêm Trừng thế nhưng không buông tha, ngược lại cầm chặt tay cậu ngăn không cho cậu phản kháng, một tay thì tiếp tục hành vi không quy củ.
Kỉ Tiễu không dám giãu dụa quá lớn, sợ Tôn Tiểu Quân ở giường đối diện phát hiện động tĩnh, nhưng Diêm Trừng chính là lợi dụng tâm tình khó nói này mà tận tình khi dễ Kỉ Tiễu mấy khi ngoan ngoãn.
Tay Diêm Trừng đã tiến vào trong quần Kỉ Tiễu, thuận lợi tiến tới trung tâm, dưới vỏ chăn bông dày che dấu, chậm rãi bắt đầu tiến hành hành vi không vẻ vang, mà Kỉ Tiếu không thể di chuyển đi đâu chỉ có thể đem mặt vùi vào trong gối đầu, thân thể run nhè nhè, cố gắng điều chỉnh hô hấp đang không ngừng nhanh dần.
Tư thế cậu lúc này hoàn toàn đem sau lưng bại lộ trước mặt Diêm Trừng, hắn vùi đầu vào gáy cậu khẽ liếm, thuận lợi đổi được cái run rẩy kịch liệt của Kỉ Tiễu.
Giường Tôn Tiểu Quân cách giường cậu chưa đến m, xoay người là có thể phát hiện tư thế hai người không thích hợp, cho nên Kỉ Tiễu chỉ có thể đem mọi cảm giác gắt gão nhẫn nhịn. nhưng hai người mới ở chung không bao lâu, mà Diêm Trừng đã hiểu rõ toàn bộ thân thể cậu, thuận lợi khám phá hết những điểm mẫn cảm trên người, kỹ xảo thì càng lúc càng tiên bộ, tựa như bản thân hắn muốn đối phó Kỉ Tiễu trên phương diện này thì giờ đã dễ như trở bàn tay, cho nên, Kỉ Tiễu xác thực ẩn nhẫn rất khó chịu.
Diêm Trừng tay dừng một chút, đem Kỉ Tiễu kéo qua, hôn lên môi cậu, quả nhiên môi đã bị cậu cắn tới chảy máu.
Diêm Trừng đau lòng liếm lên miệng vết thương ở môi cậu, thầm nghĩ bản thân dường như đã quá phận rồi.
Nhưng hiện tại nếu hắn dừng tay, vậy thì càng quá phận hơn, cho nên Diêm Trừng chỉ có tiếp tục đi xuống, mà hắn cũng không tiếp tục gây sức ép cho Kỉ Tiễu nữa, chỉ một lòng nhượng cậu phát tiết, nhưng nói thật, dưới tình huống này, cảm giác bí ẩn yêu đương vụng trộm lại càng khiến Diêm Trừng càng thêm hưng phấn, cộng thêm Kỉ Tiễu đang ở trong lòng, hơi thở nóng hổi không ngừng phả lên sườn mặt, hai người đều rơi vào trạng thái dục si, khiến cảm giác áy náy của Diêm Trừng hòa tan đi không ít.
Hắn nhịn không được ảo tưởng, không biết sau khi kết thúc Kỉ Tiễu có thể sẽ làm lại với hắn hay không, thế thì khoảng thời gian tách ra mới miễn cường bù đắp lại.
Mà kế tiếp không bao lâu, Kỉ Tiễu liền lâm vào dục vọng cao trào, cậu ngửa cổ, cần cổ mảnh khảnh trong đêm đen tạo thành một độ cung xinh đẹp, Diêm Trừng nhìn chằm chằm làn da trắng tuyết, chỉ cảm thấy miệng lưỡi càng thêm khô khốc.
Hết chương