Diêm Trừng thấy bộ dáng này của nhỏ cũng không thúc giục, chỉ yên lặng nhìn đối phương, Khương Chân do dự một chút vẫn nói: “ Là tôi nợ anh ấy.”
Việc này đích xác là trách nhiệm của nhỏ, mà việc che che giấu giấu đối với Khương Chân mà nói ngược lại có chút keo kiệt, Diêm Trừng nếu hỏi, Khương Chân cũng không sợ thừa nhận sai lầm của mình.
Nhỏ và Trì Xu Huyên từ nhỏ liền không mấy thân thiết, năm đó khi Kỉ Hiếu Trạch còn chưa chết, Trì Xu Huyên đối với nhỏ lúc lạnh lúc nóng, 2 năm Kỉ Hiếu Trạch bị bắt giam, Trì Xu Huyên ly hôn suốt ngày đối với nhỏ hết đánh lại mắng, mà quan hệ của hai mẹ con trở nên đóng băng là từ sau khi Kỉ Hiếu Trạch chết, mặc dù Trì Xu Huyên đã làm hết sức để bù đắp nhưng trong lòng mấy đứa con hành động này đã sớm là vô ích.
Nhà không ra nhà, mẹ không ra mẹ, ở cái nhà này có gì tốt đâu?
Cho nên thời kì phản nghịch của Khương Chân đến đặc biệt sớm, từ hồi lớp 5 kéo dài cho tới hết cấp II, Khương Chân xuất hiện ở nhà cơ hồ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhỏ chán ghét mọi người trong nhà, căm hận cùng oán trách bọn họ, đặc biệt là Trì Xu Huyên, luôn miệng nói không muốn quan tâm nhỏ nhưng mỗi khi Khương Chân không về hoặc bỏ tiết trốn học thì bà nhiều nhất tới trường tìm một vòng, không tìm thì cũng thôi, các thấy cô giáo phàn nản bà đều nghe, Khương Chân cùng bà tranh cãi ầm ĩ, bà cũng chỉ lẳng lặng nghe, trong lòng bà, đứa con gái này có cũng được mà không có cũng chả sao, bà chỉ quan tâm duy nhất một mình Kỉ Tiễu.
Tự nhiên, Khương Chân cũng vì vậy mà đối với Kỉ Tiễu cũng không hòa nhã chút nào, hơn nữa nhỏ đối với Kỉ Tiễu vẫn luôn thực phức tạp, loại cảm giác này giống như biết rõ đây là người tối thân cận nhất đối với mình, biết rõ cậu không sai, nhưng vẫn cứ hận, không muốn nhìn thấy, chính là dùng phương pháp đỗi đãi người ngoài áp dụng lên nguời cậu, nhỏ tin Kỉ Tiễu cũng đối đãi như vậy với mình. Nhưng bất đồng với Trì Xu Huyên, qua nhiều năm lạnh nhạt như vậy Khương Chân và Kỉ Tiễu chưa bao giờ cãi nhau, cậu cơ hồ ngay cả một câu nói cũng chưa từng nói qua với nhỏ, Khương Chân hướng cậu trút giận, phản ứng của cậu trừ bỏ coi thường vẫn là coi thường, Khương Chân một lần cảm thấy người trong nhà họ đều là bệnh nhân tâm thần, mẹ nhỏ, nhỏ ngay cả Kỉ Tiễu cũng vậy, nói không chừng có ngày nào đó, tập thể nhà bọn họ sẽ tự động tàn sát lẫn nhau, sau đó toàn gia đều diệt môn.
Suy nghĩ cực đoan trái chiều như vậy vẫn luôn dây dưa trong đầu nhỏ một thời gian dài, mãi cho tới cuối kỳ II lớp 8, nhỏ chỉ thẳng mặt Kỉ Tiễu mắng cậu sao không chết đi, vì sao còn hảo hảo sống tốt làm cái gì, bọn họ hẳn là cùng đi chết đi mới là tốt nhất, sau đó được đến chính là một cái tát như trời giáng của Trì Xu Huyên.
Cái tát đó khiến Khương Chân cảm thấy như trời long đất lở, không ai xứng đáng, toàn thế giới đều có lỗi với nhỏ, sự tồn tại của nhỏ rốt cuộc có ý nghĩa gì, vì thế liên tiếp hai tuần lễ đều không về nhà, cũng không đi học, nhỏ du đãng thay phiên ở nhà các bạn học loạn thất bát tao, còn kết bạn với những tên côn đồ không đứng đắn, cả ngày phóng túng phát tiết, lấy chuyện đó để an ủi bản thân.
Nhưng sự thật chứng minh, gieo gió thì gặp bão, Khương Chân chơi bời lêu lổng đã bị chính mình gây hậu quả xấu độc hại.
Bọn họ còn bé đã lén mua rượu về uống, hơn nữa còn là loại mạnh, Khương Chân trong lòng không thoải mái, lại thêm có người bên ngoài khuyên skhichs vì thế nhỏ cũng không nhớ mình đã uống bao nhiêu, nhỏ chỉ nhớ rõ mình không có say, thậm chí còn có thể thuận lợi bắt xe về nhà, chính là khi nằm trên giường thân thể nhỏ cảm thấy thực lạnh lẽo và rất khó chịu, hoa mắt chóng mặt đầu đau, so với cảm giác say rượu lại càng khó thở hơn.
Đúng lúc tuyệt vọng nhất lại có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán nhỏ, sau đó một người gọi điện thoại ở bên cạnh, hình như gọi xe cứu thương, nhưng đợi mãi không thấy xe cứu thương tới, Khương Chân vừa nôn khan vừa khó chịu, thần trí càng lúc càng không tỉnh táo, cuối cùng là người kia cõng nhỏ một đường chạy ra ngoài, một đường cứ chạy chạy mãi, chạy rất xa mới bắt được xe.
Khương Chân từ đầu tới cuối đều mơ mơ hồ hồ, nhưng nhỏ vẫn cảm nhận được người kia đối với nhỏ rất quan tâm, đưa nhỏ tới bệnh viện, trước sau hối hả nghe lời dặn của bác sĩ, ngồi bên cạnh giường, lau mặt lau tay chi mình, mua đồ dùng sinh hoạt, làm các loại chăm sóc, nhưng hôm sau đến khi Khương Chân tỉnh lại lại thấy người đứng bên giường lại là Trì Xu Huyên.
Trì Xu Huyên nói nhỏ bị ngộ độc rượu, yêu cầu phải nằm viện tĩnh dưỡng, bà nguyên bản cỏn rất nhiều lời muốn mắng chửi nhưng thấy bộ dáng Khương Chân lại ngậm miệng không nói nữa.
Khương Chân trái phải nhìn quanh căn phòng, rốt cục nhịn không được hỏi: “Kỉ Tiễu đâu?”
Biểu tình Trì Xu Huyên ngẩn ra, muốn nói lại thôi.
Khương Chân kiên trì muốn biết, Trì Xu Huyên chỉ nói: “Hôm nay thi chuyển cấp, nó đang thi.”
Khương Chân cảm thấy có chỗ không ổn, nhưng lại không hỏi, nhỏ nằm viện một tuần rồi được xuất viện, đến khi gặp lại Kỉ Tiễu thái độ vẫn bình thường như cũ, hai người đều đối với chuyện đó nói năng thận trọng.
Thẳng tới khi kì nghỉ hè kết thúc, Kỉ Tiễu cũng lên cấp III, Khương Chân nhìn tớ giấy báo nhập học thực không dám tin.
“Trung học phổ thông Phân Hiệu?!”
Nhỏ và Kỉ Tiễu học chung trường cấp II, Khương Chân ở trong trường có tiếng xấu, nhưng ngược lại Kỉ Tiễu nhân phẩm tốt, thành tích giỏi thanh danh rất tốt, nhỏ mơ hồ nhớ rõ tháng trước có người nói Kỉ Tiễu đăng kí thi trường chuyên Phụ Trung, sao giờ lại vào Phân Hiệu học?
Kỉ Tiễu không nói, Trì Xu Huyên không nói, không ai có nguyện ý nói với nhỏ, cuối cùng Khương Chân vẫn là từ miệng Khương Duệ mới biết được.
Khương Duệ thuận miệng nói: “Dị ứng.” nói xong, cười cười: “Cuộc thi là dùng đầu óc còn gì?” Thân thể khó chịu thì liên quan gì, bất quá là lấy cớ mà thôi.
Khương Chân lập tức hiểu rõ, tháng 6 ở u thị mặc dù không đến mức quá nắng nóng như hỏa lò nhưng từ nhà tới bệnh viện, cho dù ngồi taxi nửa giờ thì ngần ấy thời gian Kỉ Tiễu cõng nhỏ chạy trên đường cũng đã đủ bệnh.
Da Kỉ Tiễu mẫn cảm chỉ cần chịu một chút kích thích liền sung huyết nổi ban đỏ thậm chí nghiêm trọng hơn sẽ nổi mủ, nhưng nguy hiểm nhất chính là phát sốt nôn mửa khó thở, so với Khương Chân trúng độc cũng không kém hơn, mà Khương Chân không biết Kỉ Tiễu lúc ấy đến tột cùn triệu chứng nghiêm trọng cỡ nào nhưng nhỏ biết, cuộc thi của Kỉ Tiễu là do nhỏ làm hỏng.
Nhỏ không đem chuyện này nói cho Diêm Trừng, nhưng cũng chỉ nói qua là tâm tình nhỏ không tốt, không cẩn thận bị ngộ độc rượu, Kỉ Tiễu đưa nhỏ đi bệnh viện, thân thể khó chịu ảnh hưởng cuộc thi.
Diêm Trừng chỉ nghe qua như thế cũng có thể đoán được đại khái nguyên nhân từ đâu tới cuối, nhưng hắn nghĩ nghĩ rồi ngược lại hỏi: “Chẳng lẽ…Kỉ Tiễu chuyển tới trường Phụ Trung là vì em?”
Khương Chân ngẩn ra, không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ nói: “Tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, anh ấy có cơ hội mà không lợi dụng mới là đồ ngốc.”
Sự thật là khi Khương Chân biết được có chuyện này suy nghĩ do dự hồi lâu mới nói bóng nói gió cho Trì Xu Huyên, từ sau chuyện đó quan hệ của nhỏ và Trì Xu Huyên mới dịu đi đôi chút, chủ yếu là Khương Chân không chọn bạo lực gay gắt nữa, mà là chuyển sang thái độ giống như Kỉ Tiễu là hờ hững cái gì cũng lãnh đạm không quan tâm.
Cho nên nhỏ vì chuyện này tới tìm Trì Xu Huyên, Trì Xu Huyên cũng kinh ngạc, bà sớm biết tin trường Phụ Trung sẽ nhận một số học sinh từ trường Phân Hiệu qua, nhưng sợ Kỉ Tiễu không nguyện ý nên không dám đả động gì, hiện tại Khương Chân đã lên tiếng, Trì Xu Huyên lúc này mới nhúng tay vào.
Đối với Kỉ Tiễu, bọn họ tính toán là tiền trả hậu tấu, làm xong rồi nói, nhưng Kỉ Tiễu là ai? Cậu vốn là người thông minh lại rất mẫn cảm, làm sao có thể để yên cho hai người họ tùy tiện bài bố, sau khi biết được chuyện này, Kỉ Tiễu phản ứng đương nhiên là không phối hợp.
“đó là nguyên nhân cậu ấy đi học muộn một tuần?” Tìm người đặt quan hệ đi cửa sau là thứ nhất, còn vì người trong nhà tranh cãi giằng co là chuyện thứ 2.
Cuối cùng Kỉ Tiễu đồng ý là vì Khương Chân ở sau lưng tốn không ít khí lực.
Đến cuối cùng nhỏ thậm chí nói với Kỉ Tiễu: “Anh học ở trường này thì tôi mới cảm thấy không thiếu nợ anh.”
….
Khương Chân nói tới đây biểu tình vẫn thực rối rắm, có thể thấy được chuyện lúc ấy chính là một vết nhơ lớn trong nhân sinh của nhỏ, đặc biệt là còn liên lụy tới Kỉ Tiễu, nếu như không có chuyện này, Khương Chân nghĩ bản thân ở trước mặt Kỉ Tiễu vẫn luôn là đúng tình hợp lý.
Quay đầu lại liền thấy Diêm Trừng đang mỉm cười nhìn mình, Khương Chân khó chịu nói: “Sớm biết rằng anh ấy chuyển tới sẽ gặp loại người nhị thế tổ* như anh, đánh chết tôi
tôi cũng sẽ không nói như vậy.” (nhị thế tổ: chỉ những kẻ nhà giàu ăn chơi trác táng, tương tự như bại gia tử.)
Diêm Trừng lại không hề gì vừa đi tới phòng tắm vừa nói: “Nếu như không có em gây chuyện thì Kỉ Tiễu đã sớm học ở Phụ Trung, anh còn có thể gặp cậu ấy sớm hơn một năm.”
Khương Chân nhìn hăn tự nhiên kéo cửa phòng tắm ra, sau đó nghe thanh âm bất mãn của Kỉ Tiễu ở bên trong vọng ra, còn có câu nói không biết xấu hổ của hắn: “Tớ muốn tắm cùng cậu…”
Khương Chân nghiến răng ken két.
*******
Những ngày nghỉ hè mau chóng trôi qua, Diêm Trừng phải về nhà, hắn tại Trì gia tá túc khoảng 1 tuần, xem thời gian không thể không về nhà.
Ngày hắn đi, tâm tình Khương Chân thực tốt, Diêm Trừng suy sụp, Kỉ Tiễu vẫn bình thường như trước.
Diêm Trừng nhịn không được đi được hai bước lại quay đầu lại kéo Kỉ Tiễu vào một nụ hôn dài khiến cho Khương Chân ở bên cạnh điên cuồng trợn trắng mắt dẫm chân bình bịch.
“Anh cho anh đang đóng phim thần tượng à.”
Nhượng Diêm Trừng cao hứng chính là Kỉ Tiễu lại phi thường phối hợp, thẳng tới khi Diêm Trừng luyến tiếc hết hôn lại hôn dính vào nhau một lúc lâu, Kỉ Tiễu mới nhíu mày đem hắn đẩy ra, phất tay ý bảo người có thể lăn.
Diêm Trừng rốt cục rời đi, Kỉ Tiễu yên lặng đứng ở ban công nhìn theo bóng hắn, Khương Chân lại đứng ở sau lưng lườm Kỉ Tiễu.
Nhỏ bỗng nhiên nói: “Anh không phải là…”
Kỉ Tiễu dừng một lúc mới quay đầu lại, trong mắt vẫn như trước một mảnh sắc lạnh, khiến Khương Chân tĩnh tâm trở lại.
Kỉ Tiễu vẫn là Kỉ Tiễu đó.
Không thay đổi.
Sau đó, cửa nhà lại bị mở ra, Khương Duệ về, đây là lần đầu anh ta về nhà sau khi đỗ đại học, bỏ hành lý trong tay xuống, cầm giấy trúng tuyển trường U đại, cái gì cũng không cần.
Khương Duệ ngay từ đầu còn kì quái vừa rồi hình như hắn thấy có người đi trong tiểu khu trông giống như Diêm Trừng nhưng trái lo phải nghĩ lại cảm thấy Diêm Trừng không có khả năng tới đây, nơi này có gì đáng giá để cậu ta tới đâu, vì thế anh ta đem tâm tư đặt vào tờ giấy thông báo trúng tuyển.
Dĩ vãng 3 anh em không thèm nhìn nhau đã thành thói quen, nhưng hiện tại tâm tình Khương Duệ rất tốt, rất muốn có người chía sẻ niềm vui sướng với mình, chính là hai người em của anh ta lại không có hưng trí như vậy thôi.
Khương Chân quét mắt nhìn anh ta một cái, cái gì cũng không nói.
Kỉ Tiễu thì trực tiếp trở về phòng mình.
Lưa lại Khương Duệ một mặt khó chịu.
…..
Mà Diêm Trừng vừa về tới nhà, Diêm Hồng Tá đã tới tìm hắn.
Diêm Hồng Tá cũng không hỏi hắn đi đâu, đi với ai, chỉ lấy ra một tập giấy đưa tới trước mặt Diêm Trừng.
“Học kì sau con đã cuối cấp rồi, chuyện tương lai thì cũng nên chuẩn bị trước một chút, ba nghĩ trong lòng con hẳn đã biết, ba để con tựa chọn về phần chọn trường ở nước nào, chọn xong rồi nói cho ba biết.”
Diêm Trừng cúi đầu, chỉ thấy trên mặt bàn là một đống tư liệu, mà mặt trên lại hoàn toàn không có một chữ Trung Quốc nào…
Hết chương 84
Diêm Trừng thấy bộ dáng này của nhỏ cũng không thúc giục, chỉ yên lặng nhìn đối phương, Khương Chân do dự một chút vẫn nói: “ Là tôi nợ anh ấy.”
Việc này đích xác là trách nhiệm của nhỏ, mà việc che che giấu giấu đối với Khương Chân mà nói ngược lại có chút keo kiệt, Diêm Trừng nếu hỏi, Khương Chân cũng không sợ thừa nhận sai lầm của mình.
Nhỏ và Trì Xu Huyên từ nhỏ liền không mấy thân thiết, năm đó khi Kỉ Hiếu Trạch còn chưa chết, Trì Xu Huyên đối với nhỏ lúc lạnh lúc nóng, năm Kỉ Hiếu Trạch bị bắt giam, Trì Xu Huyên ly hôn suốt ngày đối với nhỏ hết đánh lại mắng, mà quan hệ của hai mẹ con trở nên đóng băng là từ sau khi Kỉ Hiếu Trạch chết, mặc dù Trì Xu Huyên đã làm hết sức để bù đắp nhưng trong lòng mấy đứa con hành động này đã sớm là vô ích.
Nhà không ra nhà, mẹ không ra mẹ, ở cái nhà này có gì tốt đâu?
Cho nên thời kì phản nghịch của Khương Chân đến đặc biệt sớm, từ hồi lớp kéo dài cho tới hết cấp II, Khương Chân xuất hiện ở nhà cơ hồ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhỏ chán ghét mọi người trong nhà, căm hận cùng oán trách bọn họ, đặc biệt là Trì Xu Huyên, luôn miệng nói không muốn quan tâm nhỏ nhưng mỗi khi Khương Chân không về hoặc bỏ tiết trốn học thì bà nhiều nhất tới trường tìm một vòng, không tìm thì cũng thôi, các thấy cô giáo phàn nản bà đều nghe, Khương Chân cùng bà tranh cãi ầm ĩ, bà cũng chỉ lẳng lặng nghe, trong lòng bà, đứa con gái này có cũng được mà không có cũng chả sao, bà chỉ quan tâm duy nhất một mình Kỉ Tiễu.
Tự nhiên, Khương Chân cũng vì vậy mà đối với Kỉ Tiễu cũng không hòa nhã chút nào, hơn nữa nhỏ đối với Kỉ Tiễu vẫn luôn thực phức tạp, loại cảm giác này giống như biết rõ đây là người tối thân cận nhất đối với mình, biết rõ cậu không sai, nhưng vẫn cứ hận, không muốn nhìn thấy, chính là dùng phương pháp đỗi đãi người ngoài áp dụng lên nguời cậu, nhỏ tin Kỉ Tiễu cũng đối đãi như vậy với mình. Nhưng bất đồng với Trì Xu Huyên, qua nhiều năm lạnh nhạt như vậy Khương Chân và Kỉ Tiễu chưa bao giờ cãi nhau, cậu cơ hồ ngay cả một câu nói cũng chưa từng nói qua với nhỏ, Khương Chân hướng cậu trút giận, phản ứng của cậu trừ bỏ coi thường vẫn là coi thường, Khương Chân một lần cảm thấy người trong nhà họ đều là bệnh nhân tâm thần, mẹ nhỏ, nhỏ ngay cả Kỉ Tiễu cũng vậy, nói không chừng có ngày nào đó, tập thể nhà bọn họ sẽ tự động tàn sát lẫn nhau, sau đó toàn gia đều diệt môn.
Suy nghĩ cực đoan trái chiều như vậy vẫn luôn dây dưa trong đầu nhỏ một thời gian dài, mãi cho tới cuối kỳ II lớp , nhỏ chỉ thẳng mặt Kỉ Tiễu mắng cậu sao không chết đi, vì sao còn hảo hảo sống tốt làm cái gì, bọn họ hẳn là cùng đi chết đi mới là tốt nhất, sau đó được đến chính là một cái tát như trời giáng của Trì Xu Huyên.
Cái tát đó khiến Khương Chân cảm thấy như trời long đất lở, không ai xứng đáng, toàn thế giới đều có lỗi với nhỏ, sự tồn tại của nhỏ rốt cuộc có ý nghĩa gì, vì thế liên tiếp hai tuần lễ đều không về nhà, cũng không đi học, nhỏ du đãng thay phiên ở nhà các bạn học loạn thất bát tao, còn kết bạn với những tên côn đồ không đứng đắn, cả ngày phóng túng phát tiết, lấy chuyện đó để an ủi bản thân.
Nhưng sự thật chứng minh, gieo gió thì gặp bão, Khương Chân chơi bời lêu lổng đã bị chính mình gây hậu quả xấu độc hại.
Bọn họ còn bé đã lén mua rượu về uống, hơn nữa còn là loại mạnh, Khương Chân trong lòng không thoải mái, lại thêm có người bên ngoài khuyên skhichs vì thế nhỏ cũng không nhớ mình đã uống bao nhiêu, nhỏ chỉ nhớ rõ mình không có say, thậm chí còn có thể thuận lợi bắt xe về nhà, chính là khi nằm trên giường thân thể nhỏ cảm thấy thực lạnh lẽo và rất khó chịu, hoa mắt chóng mặt đầu đau, so với cảm giác say rượu lại càng khó thở hơn.
Đúng lúc tuyệt vọng nhất lại có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán nhỏ, sau đó một người gọi điện thoại ở bên cạnh, hình như gọi xe cứu thương, nhưng đợi mãi không thấy xe cứu thương tới, Khương Chân vừa nôn khan vừa khó chịu, thần trí càng lúc càng không tỉnh táo, cuối cùng là người kia cõng nhỏ một đường chạy ra ngoài, một đường cứ chạy chạy mãi, chạy rất xa mới bắt được xe.
Khương Chân từ đầu tới cuối đều mơ mơ hồ hồ, nhưng nhỏ vẫn cảm nhận được người kia đối với nhỏ rất quan tâm, đưa nhỏ tới bệnh viện, trước sau hối hả nghe lời dặn của bác sĩ, ngồi bên cạnh giường, lau mặt lau tay chi mình, mua đồ dùng sinh hoạt, làm các loại chăm sóc, nhưng hôm sau đến khi Khương Chân tỉnh lại lại thấy người đứng bên giường lại là Trì Xu Huyên.
Trì Xu Huyên nói nhỏ bị ngộ độc rượu, yêu cầu phải nằm viện tĩnh dưỡng, bà nguyên bản cỏn rất nhiều lời muốn mắng chửi nhưng thấy bộ dáng Khương Chân lại ngậm miệng không nói nữa.
Khương Chân trái phải nhìn quanh căn phòng, rốt cục nhịn không được hỏi: “Kỉ Tiễu đâu?”
Biểu tình Trì Xu Huyên ngẩn ra, muốn nói lại thôi.
Khương Chân kiên trì muốn biết, Trì Xu Huyên chỉ nói: “Hôm nay thi chuyển cấp, nó đang thi.”
Khương Chân cảm thấy có chỗ không ổn, nhưng lại không hỏi, nhỏ nằm viện một tuần rồi được xuất viện, đến khi gặp lại Kỉ Tiễu thái độ vẫn bình thường như cũ, hai người đều đối với chuyện đó nói năng thận trọng.
Thẳng tới khi kì nghỉ hè kết thúc, Kỉ Tiễu cũng lên cấp III, Khương Chân nhìn tớ giấy báo nhập học thực không dám tin.
“Trung học phổ thông Phân Hiệu?!”
Nhỏ và Kỉ Tiễu học chung trường cấp II, Khương Chân ở trong trường có tiếng xấu, nhưng ngược lại Kỉ Tiễu nhân phẩm tốt, thành tích giỏi thanh danh rất tốt, nhỏ mơ hồ nhớ rõ tháng trước có người nói Kỉ Tiễu đăng kí thi trường chuyên Phụ Trung, sao giờ lại vào Phân Hiệu học?
Kỉ Tiễu không nói, Trì Xu Huyên không nói, không ai có nguyện ý nói với nhỏ, cuối cùng Khương Chân vẫn là từ miệng Khương Duệ mới biết được.
Khương Duệ thuận miệng nói: “Dị ứng.” nói xong, cười cười: “Cuộc thi là dùng đầu óc còn gì?” Thân thể khó chịu thì liên quan gì, bất quá là lấy cớ mà thôi.
Khương Chân lập tức hiểu rõ, tháng ở u thị mặc dù không đến mức quá nắng nóng như hỏa lò nhưng từ nhà tới bệnh viện, cho dù ngồi taxi nửa giờ thì ngần ấy thời gian Kỉ Tiễu cõng nhỏ chạy trên đường cũng đã đủ bệnh.
Da Kỉ Tiễu mẫn cảm chỉ cần chịu một chút kích thích liền sung huyết nổi ban đỏ thậm chí nghiêm trọng hơn sẽ nổi mủ, nhưng nguy hiểm nhất chính là phát sốt nôn mửa khó thở, so với Khương Chân trúng độc cũng không kém hơn, mà Khương Chân không biết Kỉ Tiễu lúc ấy đến tột cùn triệu chứng nghiêm trọng cỡ nào nhưng nhỏ biết, cuộc thi của Kỉ Tiễu là do nhỏ làm hỏng.
Nhỏ không đem chuyện này nói cho Diêm Trừng, nhưng cũng chỉ nói qua là tâm tình nhỏ không tốt, không cẩn thận bị ngộ độc rượu, Kỉ Tiễu đưa nhỏ đi bệnh viện, thân thể khó chịu ảnh hưởng cuộc thi.
Diêm Trừng chỉ nghe qua như thế cũng có thể đoán được đại khái nguyên nhân từ đâu tới cuối, nhưng hắn nghĩ nghĩ rồi ngược lại hỏi: “Chẳng lẽ…Kỉ Tiễu chuyển tới trường Phụ Trung là vì em?”
Khương Chân ngẩn ra, không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ nói: “Tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, anh ấy có cơ hội mà không lợi dụng mới là đồ ngốc.”
Sự thật là khi Khương Chân biết được có chuyện này suy nghĩ do dự hồi lâu mới nói bóng nói gió cho Trì Xu Huyên, từ sau chuyện đó quan hệ của nhỏ và Trì Xu Huyên mới dịu đi đôi chút, chủ yếu là Khương Chân không chọn bạo lực gay gắt nữa, mà là chuyển sang thái độ giống như Kỉ Tiễu là hờ hững cái gì cũng lãnh đạm không quan tâm.
Cho nên nhỏ vì chuyện này tới tìm Trì Xu Huyên, Trì Xu Huyên cũng kinh ngạc, bà sớm biết tin trường Phụ Trung sẽ nhận một số học sinh từ trường Phân Hiệu qua, nhưng sợ Kỉ Tiễu không nguyện ý nên không dám đả động gì, hiện tại Khương Chân đã lên tiếng, Trì Xu Huyên lúc này mới nhúng tay vào.
Đối với Kỉ Tiễu, bọn họ tính toán là tiền trả hậu tấu, làm xong rồi nói, nhưng Kỉ Tiễu là ai? Cậu vốn là người thông minh lại rất mẫn cảm, làm sao có thể để yên cho hai người họ tùy tiện bài bố, sau khi biết được chuyện này, Kỉ Tiễu phản ứng đương nhiên là không phối hợp.
“đó là nguyên nhân cậu ấy đi học muộn một tuần?” Tìm người đặt quan hệ đi cửa sau là thứ nhất, còn vì người trong nhà tranh cãi giằng co là chuyện thứ .
Cuối cùng Kỉ Tiễu đồng ý là vì Khương Chân ở sau lưng tốn không ít khí lực.
Đến cuối cùng nhỏ thậm chí nói với Kỉ Tiễu: “Anh học ở trường này thì tôi mới cảm thấy không thiếu nợ anh.”
….
Khương Chân nói tới đây biểu tình vẫn thực rối rắm, có thể thấy được chuyện lúc ấy chính là một vết nhơ lớn trong nhân sinh của nhỏ, đặc biệt là còn liên lụy tới Kỉ Tiễu, nếu như không có chuyện này, Khương Chân nghĩ bản thân ở trước mặt Kỉ Tiễu vẫn luôn là đúng tình hợp lý.
Quay đầu lại liền thấy Diêm Trừng đang mỉm cười nhìn mình, Khương Chân khó chịu nói: “Sớm biết rằng anh ấy chuyển tới sẽ gặp loại người nhị thế tổ như anh, đánh chết tôi
tôi cũng sẽ không nói như vậy.” (nhị thế tổ: chỉ những kẻ nhà giàu ăn chơi trác táng, tương tự như bại gia tử.)
Diêm Trừng lại không hề gì vừa đi tới phòng tắm vừa nói: “Nếu như không có em gây chuyện thì Kỉ Tiễu đã sớm học ở Phụ Trung, anh còn có thể gặp cậu ấy sớm hơn một năm.”
Khương Chân nhìn hăn tự nhiên kéo cửa phòng tắm ra, sau đó nghe thanh âm bất mãn của Kỉ Tiễu ở bên trong vọng ra, còn có câu nói không biết xấu hổ của hắn: “Tớ muốn tắm cùng cậu…”
Khương Chân nghiến răng ken két.
Những ngày nghỉ hè mau chóng trôi qua, Diêm Trừng phải về nhà, hắn tại Trì gia tá túc khoảng tuần, xem thời gian không thể không về nhà.
Ngày hắn đi, tâm tình Khương Chân thực tốt, Diêm Trừng suy sụp, Kỉ Tiễu vẫn bình thường như trước.
Diêm Trừng nhịn không được đi được hai bước lại quay đầu lại kéo Kỉ Tiễu vào một nụ hôn dài khiến cho Khương Chân ở bên cạnh điên cuồng trợn trắng mắt dẫm chân bình bịch.
“Anh cho anh đang đóng phim thần tượng à.”
Nhượng Diêm Trừng cao hứng chính là Kỉ Tiễu lại phi thường phối hợp, thẳng tới khi Diêm Trừng luyến tiếc hết hôn lại hôn dính vào nhau một lúc lâu, Kỉ Tiễu mới nhíu mày đem hắn đẩy ra, phất tay ý bảo người có thể lăn.
Diêm Trừng rốt cục rời đi, Kỉ Tiễu yên lặng đứng ở ban công nhìn theo bóng hắn, Khương Chân lại đứng ở sau lưng lườm Kỉ Tiễu.
Nhỏ bỗng nhiên nói: “Anh không phải là…”
Kỉ Tiễu dừng một lúc mới quay đầu lại, trong mắt vẫn như trước một mảnh sắc lạnh, khiến Khương Chân tĩnh tâm trở lại.
Kỉ Tiễu vẫn là Kỉ Tiễu đó.
Không thay đổi.
Sau đó, cửa nhà lại bị mở ra, Khương Duệ về, đây là lần đầu anh ta về nhà sau khi đỗ đại học, bỏ hành lý trong tay xuống, cầm giấy trúng tuyển trường U đại, cái gì cũng không cần.
Khương Duệ ngay từ đầu còn kì quái vừa rồi hình như hắn thấy có người đi trong tiểu khu trông giống như Diêm Trừng nhưng trái lo phải nghĩ lại cảm thấy Diêm Trừng không có khả năng tới đây, nơi này có gì đáng giá để cậu ta tới đâu, vì thế anh ta đem tâm tư đặt vào tờ giấy thông báo trúng tuyển.
Dĩ vãng anh em không thèm nhìn nhau đã thành thói quen, nhưng hiện tại tâm tình Khương Duệ rất tốt, rất muốn có người chía sẻ niềm vui sướng với mình, chính là hai người em của anh ta lại không có hưng trí như vậy thôi.
Khương Chân quét mắt nhìn anh ta một cái, cái gì cũng không nói.
Kỉ Tiễu thì trực tiếp trở về phòng mình.
Lưa lại Khương Duệ một mặt khó chịu.
…..
Mà Diêm Trừng vừa về tới nhà, Diêm Hồng Tá đã tới tìm hắn.
Diêm Hồng Tá cũng không hỏi hắn đi đâu, đi với ai, chỉ lấy ra một tập giấy đưa tới trước mặt Diêm Trừng.
“Học kì sau con đã cuối cấp rồi, chuyện tương lai thì cũng nên chuẩn bị trước một chút, ba nghĩ trong lòng con hẳn đã biết, ba để con tựa chọn về phần chọn trường ở nước nào, chọn xong rồi nói cho ba biết.”
Diêm Trừng cúi đầu, chỉ thấy trên mặt bàn là một đống tư liệu, mà mặt trên lại hoàn toàn không có một chữ Trung Quốc nào…
Hết chương