“Chi…” do uống quá cố sức uống, lại quá gấp, Lương Mộ Hi hoa hoa lệ lệ mà sặc rồi, trong mũi, trong cổ họng đều là mùi thuốc, vô cùng khó chịu.
Hai chi trước bất lực che miệng và cổ họng của mình, nàng thực sự cảm thấy ủy khuất cực kì, đôi mắt nhiễm một tầng hơi nước, nếu không phải nàng đủ kiên cường thì nước mắt đã sớm chảy ra rồi.
Nàng đây đã trêu ai chọc ai cơ chứ?
Tại sao nàng phải chịu tội như thế này?
Nàng tự nhận kiếp trước mình cũng không làm ra chuyện gì thiếu đạo đức nha!
Mỗi ngày đều luyện võ, đi học, nàng không có làm gì thương thiên hại lí!
Tại sao kiếp này phải chịu tội thế này?
Tủi thân co người lại thành một đoàn, vùi đầu mình vào hai chi trước, trắng muốt thật giống như một quả cầu tuyết, nhưng cái thân thể nho nhỏ đang run rẫy đó lại khiến cho người ta thương tiếc đến nói không thành lời.
Nhìn thấy sự thay đổi của Lương Mộ Hi, trong mắt Thương Mặc Uyên có chút xót xa, biết lời của mình lúc nãy đã dọa sợ tuyết hồ rồi, nghĩ muốn ôm lấy tuyết hồ, nhưng chính là tuyết hồ không để y ôm!
Nàng cũng biết giận nha, không phải loại dễ ức hiếp đó đâu!
Phản kháng không thành, nàng lặng lẽ chống đối!
Thương Mặc Uyên nhìn Lương Mộ Hi từ chối sự thân cận của y, cũng không muốn tổn thương đến nàng, cuối cùng đành phải để mặc nàng.
“ Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, đói thì gọi!” bây giờ, Thương Mặc Uyên có thể trăm phần trăm xác định tuyết hồ trước mắt này có thể nghe hiểu ý của y rồi, nếu không lúc nãy uy hiếp của y cũng sẽ không có tác dụng.
Đẩy xe rời đi, biết tuyết hồ hiện tại phỏng chừng rất giận y đi, Thương Mặc Uyên cũng sẽ không tự tìm mất mặt.
Nhìn Thương Mặc Uyên không đến dỗ ngọt nàng, mà là để nàng ở lại một mình trong này, Lương Mộ Hi chẳng những không cảm thấy vui vẻ, ngược lại cảm thấy càng tủi thân.
Nàng là con gái a, mặc dù xuyên thành một con thú nhỏ, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là một con cái đó chứ? Không biết nói vài lời dỗ dành nàng sao? Phải biết rằng bây giờ nàng toàn thân đều đau nha, hơn nữa trong miệng đều là vị đắng, rất khó chịu đó biết không?
Nhưng mà, có lẽ là do tác dụng an thần của thuốc, Lương Mộ Hi buồn bực không lâu liền ngủ khì, vừa ngủ liền ngủ vô cùng ngon, lúc tỉnh lại lần nữa vẫn bị rót cho một chén thuốc, Lương Mộ Hi nhăn nhăn mày, rất khó chịu, uống xong thuốc liền ôm lấy đầu tiếp tục ngủ.
“ Ngươi không đói sao?” tuyết hồ đã ngủ ba ngày rồi, hôm nay lại ngủ cả một ngủ, tổng cộng là bốn ngày, lẽ nào không đói chút nào?
Thương Mặc Uyên vẫn là lo tuyết hồ trước mắt nghĩ không thong.
Đói, sao lại không đói? Nàng đã đói bụng dán sát vào lưng rồi, nhưng mà nàng cũng có cốt khí nha, nàng không ăn!
Tiếp tục ôm lấy đầu ngủ, bởi vì chỉ cần ngủ rồi mới sẽ không cảm thấy đói bụng.
Nhìn Lương Mộ Hi vẫn cứ ngủ như thế, Thương Mặc Uyên lo lắng nàng sẽ đói chết mất, “ người đến, chưng một con cá mang đến đây!”
Không đến một lúc, Lương Mộ Hi chỉ thấy một người bưng một mâm cá đến, là chưng cách thủy, đem tất cả mỹ vị của cá hoa vàng ( thực ra tên tiếng việt là cá đù nhưng mình thấy để vậy hay hơn) đều lưu lại, hương vị thuần túy nhất, cộng thêm kỹ thuật nấu thượng hạng, để cho con sâu tham ăn trong bụng Lương Mộ Hi đã sớm kêu gào phát cuồng lên. Nhưng mà lí trị vẫn còn, Lương Mộ Hi kiên quyết không chịu thua, tiếp tục ôm đầu ngủ!
Cẩn thận đem cá chia ra thành từng miếng nhỏ, Thương Mặc Uyên lúc này mới cầm đĩa nhỏ đựng đầy thịt cá đưa đến trước mặt Lương Mộ Hi. “ Ăn một ít đi, ngươi như thế này sẽ chịu không nổi đâu!”
Ngữ khí ôn nhu đến chảy nước, giống như dụ dỗ lừa gạt trẻ nhỏ, Lương Mộ Hi nghe được xém chút đã buông vũ khí đầu hàng rồi!
Thấy Lương Mộ Hi không phản ứng, Thương Mặc Uyên cũng không tức giận, chỉ lại đến đĩa đến gần hơn chút, “ Đây là cá hoa vàng mà Giang Nam mới tiến cống, bình thường không thể ăn được, ngươi nếm thử xem, mùi vị rất ngon đó!”
Thật thơm a, ngửi thấy đều là mỹ vị a!
Lương Mộ Hi cố gắng ngưng thở, chính là không ăn!
“ Lúc trước Tịch Viên cũng không phải cố ý, người tập võ lực đạo có chút nặng, cũng không nghĩ đến tình trạng của ngươi. Ta đã nghiêm phạt hắn, nếu như ngươi vẫn không tha thứ cho hắn, ta sai người kéo hắn ra ngoài chém là được, điều này có được không?” thảo luận chuyện sống chết của một người, Thương Mặc Uyên lại tựa như đang thảo luận chuyện thời tiết vậy, Lương Mộ Hi nghe đến nhất thời không dám lại cáu kỉnh nữa.
Đây không phải là xã hội pháp luật bình đẳng của thế kỉ 21, nơi này là xã hội hoàng quyền tối cao, bây giờ nàng là đang làm gì?
Nếu như một người bởi vì nàng mà chết, vậy sau này nàng chắc chắn sẽ nhận lấy quả báo như vậy!
Kiếp trước nhìn thấy không ít sách tu tiên, Lương Mộ Hi biết rõ người tu tiên coi trọng nhất là nhân quả báo ứng, nhân quả tuần hoàn, trong quá trình tu luyện của họ có làm sai việc gì, thì lúc tu luyện sau này, phản phệ sẽ càng lớn.
Mặc dù Lương Mộ Hi bất mãn Tịch Viên đánh bị thương nàng, nhưng nàng cũng không biết nàng có sai trước không, trong lòng có chút xíu oán hận, nàng sẽ dùng cách riêng của mình giải quyết, nhưng tuyệt sẽ không hại đến mạng người!
Lo lắng Thương Mặc Uyên thật sự sẽ giết Tịch Viên, Lương Mộ Hi cũng không dám tức giận nữa, ngoan ngoãn bắt đầu ăn, từng miếng từng miếng ăn hết cá hoa vàng nhỏ, Lương Mộ Hi cảm thấy cá này so với thịt cá lúc trước còn mềm, càng tươi hơn, cũng khiến cho vị đắng chát của thuốc còn tồn lại trong miệng nàng giảm đi rất nhiều, vì thế Lương Mộ Hi ăn đến rất vui vẻ.
Nhìn thấy Lương Mộ Hi đã chịu ăn, Thương Mặc Uyên thở ra một hơi, cẩn thận đút nàng, nhìn đến bên mép tuyết hồ bị bẩn, thậm chí còn lấy khăn tay của mình lau chùi sạch sẽ, cho nên cả bữa ăn này, mình thú của Lương Mộ Hi đều sạch sẽ, không có nhếch nhác như trước đây.
Ăn no rồi, Lương Mộ Hi có chút lo lắng cho Tịch Viên, lúc này cũng biết thiên phú diễn trò của mình không đủ, đã sớm bị Thương Mặc Uyên nhìn thấu, cũng không tiếp tục giả bộ nữa, vươn ra hai vuốt túm lấy vạt áo của Thương Mặc Uyên, một móng vuốt phối hợp với khuôn mặt nhỏ của mình cố gắng miêu ta Tịch Viên, đồng thời chỉ chỉ bên cạnh Thương Mặc Uyên, ý bảo Tịch Viên sao không ở đây.
“ Ngươi không trách Tịch Viên?” Nhìn cặp mắt trong suốt của Lương Mộ Hi, trong đó chỉ có lo lắng, không có trách móc, Thương Mặc Uyên có chút không hiểu.
“ chi chi…” lắc lắc đầu, Lương Mộ Hi biết nàng sai trước, người kia chỉ là sốt ruột hộ chủ mà thôi.
“ Ngươi còn thật rộng lượng!” cũng không biết là nói tuyết hồ trước mắt này ngốc đây, hay là làm sao, Thương Mặc Uyên là người trước giờ đều không dễ dàng tha thứ cho người khác.
“ chi chi…” không phải nàng rộng lượng, mà là sợ mình sau này chịu tội, hơn nữa người đến từ hiện đại luôn bị tư tưởng bình đẳng ảnh hưởng như nàng, khiến nàng không cách nào đứng nhìn người khác vì mình mà mất mạng như thế.
“ ngươi muốn cầu ta tha cho hắn?” mặc dù lời nói của tuyết hồ y nghe không hiểu, nhưng y từ trong đôi mắt trong veo kia, có thể nhìn ra tâm ý của tuyết hồ.
Thật là một con vật nhỏ đơn thuần!
“ chi chi…” gật gật đầu, dù sao thì hiện giờ nàng không phải là không có việc gì sao?
“ Vậy ngươi có biết hay không vừa rồi người chịu một chưởng của Tịch Viên, xém chút thì chết rồi, nếu không phải ta có Vô Cực Hoàn, thì hiện tại ngươi phỏng chừng đã thành tro bụi rồi!” mặc dù cũng không định lấy mạng Tịch Viên, nhưng Thương Mặc Uyên thích nói chuyện như vậy với tuyết hồ, mặc dù nghe không hiểu ngôn ngữ của đối phương, nhưng tiếng “chi chi” kia khiến y rất vui vẻ.
“ chi…” Nghe thấy lời của Thương Mặc Uyên, Lương Mộ Hi rùng mình một cái, có chút sợ hãi, lại không hề vì như vậy mà muốn mạng Tịch Viên.
Lúc trước nhìn thấy đóa hoa trắng trắng kia, e là tuyết liên đi? Nàng có thể cảm nhận được hương tuyết liên thoang thoang trên người nam nhân trước mắt này, nói vậy người này từ nhỏ đã ăn không ít tuyết liên rồi, e là tuyết luyên đối với người trước mặt này, rất là quan trọng chăng?
Cho nên, hành vi của Tịch Viên, Lương Mộ Hi có thể hiểu được, trung tâm hộ chủ, huống chi nàng chỉ là một con hồ li đây? Làm sao có thể so sánh với vị vương gia tôn quý trước mắt này được?
Nghĩ đến điểm trái ngược to lớn này, Lương Mộ Hi cúi thấp đầu, tâm tình, lại bắt đầu phiền muộn.
Hiểu là một chuyện, tiếp nhận lại là một chuyện khác a. Nếu như nàng là một con tuyết hồ cái gì cũng không biết còn miễn được, đằng này kiếp trước nàng đã làm người mười mấy năm, còn là người tiếp nhận nền giáo dục cao cấp, điều này khiến nàng thế nào có thể tiếp nhận được sự chênh lệch như thế chứ?
Hai chi trước bất lực che miệng và cổ họng của mình, nàng thực sự cảm thấy ủy khuất cực kì, đôi mắt nhiễm một tầng hơi nước, nếu không phải nàng đủ kiên cường thì nước mắt đã sớm chảy ra rồi.
Nàng đây đã trêu ai chọc ai cơ chứ?
Tại sao nàng phải chịu tội như thế này?
Nàng tự nhận kiếp trước mình cũng không làm ra chuyện gì thiếu đạo đức nha!
Mỗi ngày đều luyện võ, đi học, nàng không có làm gì thương thiên hại lí!
Tại sao kiếp này phải chịu tội thế này?
Tủi thân co người lại thành một đoàn, vùi đầu mình vào hai chi trước, trắng muốt thật giống như một quả cầu tuyết, nhưng cái thân thể nho nhỏ đang run rẫy đó lại khiến cho người ta thương tiếc đến nói không thành lời.
Nhìn thấy sự thay đổi của Lương Mộ Hi, trong mắt Thương Mặc Uyên có chút xót xa, biết lời của mình lúc nãy đã dọa sợ tuyết hồ rồi, nghĩ muốn ôm lấy tuyết hồ, nhưng chính là tuyết hồ không để y ôm!
Nàng cũng biết giận nha, không phải loại dễ ức hiếp đó đâu!
Phản kháng không thành, nàng lặng lẽ chống đối!
Thương Mặc Uyên nhìn Lương Mộ Hi từ chối sự thân cận của y, cũng không muốn tổn thương đến nàng, cuối cùng đành phải để mặc nàng.
“ Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, đói thì gọi!” bây giờ, Thương Mặc Uyên có thể trăm phần trăm xác định tuyết hồ trước mắt này có thể nghe hiểu ý của y rồi, nếu không lúc nãy uy hiếp của y cũng sẽ không có tác dụng.
Đẩy xe rời đi, biết tuyết hồ hiện tại phỏng chừng rất giận y đi, Thương Mặc Uyên cũng sẽ không tự tìm mất mặt.
Nhìn Thương Mặc Uyên không đến dỗ ngọt nàng, mà là để nàng ở lại một mình trong này, Lương Mộ Hi chẳng những không cảm thấy vui vẻ, ngược lại cảm thấy càng tủi thân.
Nàng là con gái a, mặc dù xuyên thành một con thú nhỏ, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là một con cái đó chứ? Không biết nói vài lời dỗ dành nàng sao? Phải biết rằng bây giờ nàng toàn thân đều đau nha, hơn nữa trong miệng đều là vị đắng, rất khó chịu đó biết không?
Nhưng mà, có lẽ là do tác dụng an thần của thuốc, Lương Mộ Hi buồn bực không lâu liền ngủ khì, vừa ngủ liền ngủ vô cùng ngon, lúc tỉnh lại lần nữa vẫn bị rót cho một chén thuốc, Lương Mộ Hi nhăn nhăn mày, rất khó chịu, uống xong thuốc liền ôm lấy đầu tiếp tục ngủ.
“ Ngươi không đói sao?” tuyết hồ đã ngủ ba ngày rồi, hôm nay lại ngủ cả một ngủ, tổng cộng là bốn ngày, lẽ nào không đói chút nào?
Thương Mặc Uyên vẫn là lo tuyết hồ trước mắt nghĩ không thong.
Đói, sao lại không đói? Nàng đã đói bụng dán sát vào lưng rồi, nhưng mà nàng cũng có cốt khí nha, nàng không ăn!
Tiếp tục ôm lấy đầu ngủ, bởi vì chỉ cần ngủ rồi mới sẽ không cảm thấy đói bụng.
Nhìn Lương Mộ Hi vẫn cứ ngủ như thế, Thương Mặc Uyên lo lắng nàng sẽ đói chết mất, “ người đến, chưng một con cá mang đến đây!”
Không đến một lúc, Lương Mộ Hi chỉ thấy một người bưng một mâm cá đến, là chưng cách thủy, đem tất cả mỹ vị của cá hoa vàng ( thực ra tên tiếng việt là cá đù nhưng mình thấy để vậy hay hơn) đều lưu lại, hương vị thuần túy nhất, cộng thêm kỹ thuật nấu thượng hạng, để cho con sâu tham ăn trong bụng Lương Mộ Hi đã sớm kêu gào phát cuồng lên. Nhưng mà lí trị vẫn còn, Lương Mộ Hi kiên quyết không chịu thua, tiếp tục ôm đầu ngủ!
Cẩn thận đem cá chia ra thành từng miếng nhỏ, Thương Mặc Uyên lúc này mới cầm đĩa nhỏ đựng đầy thịt cá đưa đến trước mặt Lương Mộ Hi. “ Ăn một ít đi, ngươi như thế này sẽ chịu không nổi đâu!”
Ngữ khí ôn nhu đến chảy nước, giống như dụ dỗ lừa gạt trẻ nhỏ, Lương Mộ Hi nghe được xém chút đã buông vũ khí đầu hàng rồi!
Thấy Lương Mộ Hi không phản ứng, Thương Mặc Uyên cũng không tức giận, chỉ lại đến đĩa đến gần hơn chút, “ Đây là cá hoa vàng mà Giang Nam mới tiến cống, bình thường không thể ăn được, ngươi nếm thử xem, mùi vị rất ngon đó!”
Thật thơm a, ngửi thấy đều là mỹ vị a!
Lương Mộ Hi cố gắng ngưng thở, chính là không ăn!
“ Lúc trước Tịch Viên cũng không phải cố ý, người tập võ lực đạo có chút nặng, cũng không nghĩ đến tình trạng của ngươi. Ta đã nghiêm phạt hắn, nếu như ngươi vẫn không tha thứ cho hắn, ta sai người kéo hắn ra ngoài chém là được, điều này có được không?” thảo luận chuyện sống chết của một người, Thương Mặc Uyên lại tựa như đang thảo luận chuyện thời tiết vậy, Lương Mộ Hi nghe đến nhất thời không dám lại cáu kỉnh nữa.
Đây không phải là xã hội pháp luật bình đẳng của thế kỉ 21, nơi này là xã hội hoàng quyền tối cao, bây giờ nàng là đang làm gì?
Nếu như một người bởi vì nàng mà chết, vậy sau này nàng chắc chắn sẽ nhận lấy quả báo như vậy!
Kiếp trước nhìn thấy không ít sách tu tiên, Lương Mộ Hi biết rõ người tu tiên coi trọng nhất là nhân quả báo ứng, nhân quả tuần hoàn, trong quá trình tu luyện của họ có làm sai việc gì, thì lúc tu luyện sau này, phản phệ sẽ càng lớn.
Mặc dù Lương Mộ Hi bất mãn Tịch Viên đánh bị thương nàng, nhưng nàng cũng không biết nàng có sai trước không, trong lòng có chút xíu oán hận, nàng sẽ dùng cách riêng của mình giải quyết, nhưng tuyệt sẽ không hại đến mạng người!
Lo lắng Thương Mặc Uyên thật sự sẽ giết Tịch Viên, Lương Mộ Hi cũng không dám tức giận nữa, ngoan ngoãn bắt đầu ăn, từng miếng từng miếng ăn hết cá hoa vàng nhỏ, Lương Mộ Hi cảm thấy cá này so với thịt cá lúc trước còn mềm, càng tươi hơn, cũng khiến cho vị đắng chát của thuốc còn tồn lại trong miệng nàng giảm đi rất nhiều, vì thế Lương Mộ Hi ăn đến rất vui vẻ.
Nhìn thấy Lương Mộ Hi đã chịu ăn, Thương Mặc Uyên thở ra một hơi, cẩn thận đút nàng, nhìn đến bên mép tuyết hồ bị bẩn, thậm chí còn lấy khăn tay của mình lau chùi sạch sẽ, cho nên cả bữa ăn này, mình thú của Lương Mộ Hi đều sạch sẽ, không có nhếch nhác như trước đây.
Ăn no rồi, Lương Mộ Hi có chút lo lắng cho Tịch Viên, lúc này cũng biết thiên phú diễn trò của mình không đủ, đã sớm bị Thương Mặc Uyên nhìn thấu, cũng không tiếp tục giả bộ nữa, vươn ra hai vuốt túm lấy vạt áo của Thương Mặc Uyên, một móng vuốt phối hợp với khuôn mặt nhỏ của mình cố gắng miêu ta Tịch Viên, đồng thời chỉ chỉ bên cạnh Thương Mặc Uyên, ý bảo Tịch Viên sao không ở đây.
“ Ngươi không trách Tịch Viên?” Nhìn cặp mắt trong suốt của Lương Mộ Hi, trong đó chỉ có lo lắng, không có trách móc, Thương Mặc Uyên có chút không hiểu.
“ chi chi…” lắc lắc đầu, Lương Mộ Hi biết nàng sai trước, người kia chỉ là sốt ruột hộ chủ mà thôi.
“ Ngươi còn thật rộng lượng!” cũng không biết là nói tuyết hồ trước mắt này ngốc đây, hay là làm sao, Thương Mặc Uyên là người trước giờ đều không dễ dàng tha thứ cho người khác.
“ chi chi…” không phải nàng rộng lượng, mà là sợ mình sau này chịu tội, hơn nữa người đến từ hiện đại luôn bị tư tưởng bình đẳng ảnh hưởng như nàng, khiến nàng không cách nào đứng nhìn người khác vì mình mà mất mạng như thế.
“ ngươi muốn cầu ta tha cho hắn?” mặc dù lời nói của tuyết hồ y nghe không hiểu, nhưng y từ trong đôi mắt trong veo kia, có thể nhìn ra tâm ý của tuyết hồ.
Thật là một con vật nhỏ đơn thuần!
“ chi chi…” gật gật đầu, dù sao thì hiện giờ nàng không phải là không có việc gì sao?
“ Vậy ngươi có biết hay không vừa rồi người chịu một chưởng của Tịch Viên, xém chút thì chết rồi, nếu không phải ta có Vô Cực Hoàn, thì hiện tại ngươi phỏng chừng đã thành tro bụi rồi!” mặc dù cũng không định lấy mạng Tịch Viên, nhưng Thương Mặc Uyên thích nói chuyện như vậy với tuyết hồ, mặc dù nghe không hiểu ngôn ngữ của đối phương, nhưng tiếng “chi chi” kia khiến y rất vui vẻ.
“ chi…” Nghe thấy lời của Thương Mặc Uyên, Lương Mộ Hi rùng mình một cái, có chút sợ hãi, lại không hề vì như vậy mà muốn mạng Tịch Viên.
Lúc trước nhìn thấy đóa hoa trắng trắng kia, e là tuyết liên đi? Nàng có thể cảm nhận được hương tuyết liên thoang thoang trên người nam nhân trước mắt này, nói vậy người này từ nhỏ đã ăn không ít tuyết liên rồi, e là tuyết luyên đối với người trước mặt này, rất là quan trọng chăng?
Cho nên, hành vi của Tịch Viên, Lương Mộ Hi có thể hiểu được, trung tâm hộ chủ, huống chi nàng chỉ là một con hồ li đây? Làm sao có thể so sánh với vị vương gia tôn quý trước mắt này được?
Nghĩ đến điểm trái ngược to lớn này, Lương Mộ Hi cúi thấp đầu, tâm tình, lại bắt đầu phiền muộn.
Hiểu là một chuyện, tiếp nhận lại là một chuyện khác a. Nếu như nàng là một con tuyết hồ cái gì cũng không biết còn miễn được, đằng này kiếp trước nàng đã làm người mười mấy năm, còn là người tiếp nhận nền giáo dục cao cấp, điều này khiến nàng thế nào có thể tiếp nhận được sự chênh lệch như thế chứ?