Tận hưởng mỹ thực và đãi ngộ của khách quý, mỗ tuyết hồ nào đó chẳng hề cảm thấy có chỗ nào không ổn thỏa, đôi mắt từ đầu đến cuối đều nhắm híp lại, bộ dạng thật thà khiến cho Thương Mặc Uyên không nhịn được cười khẽ.
“ Sau này ngươi chính là sủng vật của ta, nên có một cái tên!” như vậy thì sau này cũng thuận tiện để y gọi.
“ Chi chi…” Ta có tên! Không cần đặt thêm!
Lương Mộ Hi không hề mong muốn bản thân sẽ bị đặt cho một cái tên rất có “niềm vui” gì đâu!
Đó là sự sỉ nhục đối với linh hồn con người của nàng, sỉ nhục tuyệt đối.
Thế nhưng lần này dường như Thương Mặc Uyên không thể nghe thấy tiếng hô hoán trong nội tâm của Lương Mộ Hi, hơn nữa còn rất nghiêm túc suy nghĩ.
“ Ngươi luôn thích tự ôm người thành một khối, xin từ xa còn tưởng là một quả cầu tuyết, liền gọi ngươi là Bánh Bao đi, ngươi thấy thế nào?” hỏi chính là hỏi Lương Mộ Hi, nhưng người ta có nổi khổ không thể nói a, có thể từ chối sao?
“ Chi, chi…” không hay, không hay, một chút cũng không hay, nàng một chút cũng không thích!
Có đánh chết Lương Mộ Hi cũng không muốn gọi là Bánh Bao!
Đây là cái tên gì chứ?
Thật khó nghe!
Nàng tên Lương Mộ Hi, có được không hả?
“ Không thích sao? Vậy gọi Bánh Bao Tuyết đi? Lần này nghe thấy tiếng hô hoán của tuyết hồ, Thương Mặc Uyên thêm vào một chữ nữa!
“Chi chi…” không hay, càng khó nghe hơn, sao cứ nghe như con sủng vật nào đó!
Làm một linh hồn con người của thế kỉ 21 xuyên về đây, nàng kiên quyết tẩy chay cái tên này!
“ ừ, đúng, cái tên này không có tính sáng tạo gì cả, vậy vẫn là gọi Bánh Bao Thịt đi, cái này cũng không tệ!” sửa đi sửa lại cũng chỉ là thêm một cái tên, Lương Mộ Hi đưa vuốt dinh dính mỡ dầu của mình ra cố chết túm lấy vạt áo của Thương Mặc Uyên, chỉ sợ Thương Mặc Uyên thật sự sẽ đặt cho nàng cái tên khó nghe như thế.
“ Vẫn còn không thích? Cái tên này vừa nghe liền cảm thấy thèm ăn đó, ta cảm thấy không tồi, hơn nữa ngươi vốn nhìn như một cục thịt trắng còn gì!” Gãi gãi cái bụng của tuyết hồ, một mảnh trắng tuyết, thật sự rất giống thịt!
“ Chi chi…” tiếng kêu càng lúc càng lớn, Lương Mộ Hi mới không muốn làm Bánh Bao Thịt, rất mất mặt đó có được không?
Nàng lại không phải là thức ăn!
“ Được rồi, liền gọi tên này đi, Bánh Bao Thịt, rất hay!” Nhìn thấy bộ dạng tuyết hồ muốn nổi điên bỏ chạy, Thương Mặc Uyên giống như nhìn thấy một đứa trẻ đang phát cáu vậy, nhưng không hề có dự tính sửa đổi lại.
Nên có một cái tên, nếu không sau này biết gọi như thế nào đây?
“ Bánh Bao Thịt, nó sau này chính là tên của ngươi, biết chưa hả?” gảy gảy cái đuôi của Lương Mộ Hi, nhìn thấy đôi tai nhỏ xinh kia, Thương Mặc Uyên cực kì vui vẻ.
Sinh ra dáng vẻ tinh xảo như vậy, không hổ là tuyết hồ, toàn thân tuyết trắng, không một chút tạp màu, đặc biệt là đôi mắt kia, sạch sẽ như tuyết, khiến cho người ta tự thấy hổ thẹn.
Biết rằng chuyện tên gọi đã được định xuống, Lương Mộ Hi xoay người đi không thèm nhìn Thương Mặc Uyên, dùng sự trầm mặc để bày tỏ tâm tình của mình, vểnh mông với Thương Mặc Uyên, trong đôi mắt tràn ngập lửa giận, nhưng mà bây giờ lực lượng giữa ta và địch cách xa nhau một trời một vực, nàng cùng không có cách, chỉ đành khó chịu một mình.
Này thì Bánh bao thịt, bánh ú thịt, nàng là người, không phải thức ăn!
“…” nhìn thấy tuyết hồ không để ý đến mình, Thương Mặc Uyên cũng không nói gì, chỉ xoay người qua nói với hộ vệ đứng ở một bên, “ tuyết hồ mệt rồi, ôm nó trở về đi!”
“ vâng!” hộ vệ nghe xong, liền chuẩn bị khom người ôm lấy tuyết hồ, Lương Mộ Hi nhìn đến, vội vàng chạy lên chân của Thương Mặc Uyên, dùng vuốt của mình cố chết túm lấy Thương Mặc Uyên!
Nàng không về, nàng còn chưa chơi đủ đâu!
Khó khăn lắm mới được ra ngoài đổi gió, nàng mới không muốn lại trở về nằm ngay đơ trong căn phòng đó!
“ Vương gia, này…!” thấy tuyết hồ sống chết níu lấy quần áo của Thương Mặc Uyên, hộ vệ không dám tiến lên, đành phải khó xử mà nhìn Thương Mặc Uyên, chờ đợi mệnh lệnh của y.
“ Không phải ngươi không thèm để ý đến bổn vương hay sao? Sao lại chạy sang đây?” lần đầu tiên dùng hai chữ “ bổn vương” với Lương Mộ Hi, Lương Mộ Hi bỗng cảm thấy cả người phát run, lúc này mới sợ hãi quyền lực chí cao vô thượng của nam nhân ở thời đại này.
Đầu óc nàng sao lại hồ đồ nữa rồi?
Bộ không biết nếu làm cho đối phương tức giận, thì nàng sẽ bị đem đi làm thuốc bổ lấy máu tới chết sao?
Nghĩ đến khả năng này, cả người Lương Mộ Hi run lên, tội nghiệp đáng thương mà nhìn Thương Mặc Uyên, không ngừng kêu “ chi chi chi…”
Lúc này không phải nàng cố ý đâu, nàng thật sự không có ý đó, vương gia à, ngài muốn nàng làm cái gì cũng được, thật đó!
Chỉ cần không lấy máu của nàng là được!
Nhìn thấy nỗi sợ hãi bên trong đôi mắt sáng long lanh kia, Thương Mặc Uyên biết được tuyết hồ đã bị dọa rồi, nhưng vẫn cần phải để cho đối phương ngoan một chút, nếu không cứ hay thích giận lẫy như thế này, nhẫn nại của y cũng không có nhiều đến vậy đâu.
“ Thế có thích cái tên này không?” tên do hắn đặt, hơn nữa hắn thấy rất thích hợp, chắc chắn sẽ không đổi.
“ chi chi…” gật đầu liên tục, gật đầu, lại gật đầu, Lương Mộ Hi cái cổ của mình đã mỏi nhừ cả rồi, thề sống chết bày tỏ quyết tâm vô cùng yêu thích của mình.
“ Thích là được.” cuối cùng thò tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tuyết hồ, tuy rằng dọa sợ đến tuyết hồ không phải là ý muốn của y, nhưng nếu như vậy có thể làm cho tuyết hồ nghe lời, thì y cũng không để ý, thỉnh thoảng dùng cũng tốt.
“ Được rồi, tiếp tục chèo thuyền đi!” những người hầu hạ ở nhà trúc tím đều là người Thương Mặc Uyên có thể tin tưởng được, cho nên y không lo những dị thường của tuyết hồ sẽ bị người khác biết.
“ Vâng, vương gia!” dù trong lòng hoài nghi những khác lạ của con hồ li này, thị vệ vẫn luôn cảm thấy dường như tuyết hồ có thể hiểu hết mọi mọi thứ, nhưng rất thức thời không hỏi.
Hắn chỉ là người phụ trách chèo thuyền, thế nên, ngoài chèo thuyền ra, cái gì hắn cũng không biết.
…..
Cuối cùng rồi thì mưa qua trời lại sáng, cảm nhận được ngón tay lành lạnh đang vuốt ve trên bộ lông của mình, Lương Mộ Hi biết rằng bản thân đã an toàn rồi, thở ra một hơi, chân hơi mềm nhũn, liền yếu ớt nằm sấp trên chân Thương mặc Uyên.
“ Bánh Bao Thịt!”
Đợi nàng trở lại bình thường đã, ban nãy thật là kinh hãi mà.
“ Bánh Bao Thịt!”
Ai vậy, cứ gọi mãi thế?
“ Bánh Bao Thịt?”
Gọi ai chứ? Sao còn không lên tiếng đi chứ?
“ Sao, không nghe lời?” gọi cả buổi cũng không thấy tuyết hồ phản ứng, Thương Mặc Uyên cũng hết kiên nhẫn, nâng tuyết hồ lên, “ ta gọi ngươi không nghe thấy sao?”
Lẽ nào là do không thích cái tên này?
Vậy thì không được!
“ chi chi…” Hóa ra người bị gọi là mình. Cũng đừng trách Lương Mộ Hi không biết, kinh hoảng lúc nãy còn chưa hết, cộng thêm Lương Mộ Hi không để tên này vào mắt, làm sao nàng nhớ được.
“ Về sau nhớ kĩ cái tên này, lần kế ta không hy vọng phải gọi ngươi đến tiếng thứ hai!” Nhìn thấy bộ dạng mơ hồ của tuyết hồ liền biết ngay rằng nó đã quên rồi, Thương Mặc Uyên cũng không trách, đặt tuyết hồ xuống.
“ chi chi…” khoa tay múa chân biểu đạt mình đã nhớ, Lương Mộ Hi biết bản thân hiện nay là cá, người ta là dao thớt, không có cách a!
“ Ừ, lên bờ, đi dạo hoa viên một lát!” Du hồ cũng khá lâu rồi, nên để tuyết hồ nhìn ngó nơi mình đang sống, cũng tiện làm quen với hoàn cảnh ở đây.
“ Vâng, vương gia!” cập bè trúc vào bên bờ, thị vệ lại bế Thương Mặc Uyên về lại xe lăng, Thương Mặc Uyên ôm tuyết hồ trở về trên xe, “ cứ đợi ở đây đi!” tiếp sau đó là thời gian y và tuyết hồ cùng nhau một mình, Thương Mặc Uyên không muốn có người quấy rầy.
“Vâng, vương gia!” Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, hơn nữa xung quanh đều có ám vệ, tuyệt đối an toàn, thị vệ nhận được phân phó, tự nhiên sẽ không đi.
“ Sau này ngươi chính là sủng vật của ta, nên có một cái tên!” như vậy thì sau này cũng thuận tiện để y gọi.
“ Chi chi…” Ta có tên! Không cần đặt thêm!
Lương Mộ Hi không hề mong muốn bản thân sẽ bị đặt cho một cái tên rất có “niềm vui” gì đâu!
Đó là sự sỉ nhục đối với linh hồn con người của nàng, sỉ nhục tuyệt đối.
Thế nhưng lần này dường như Thương Mặc Uyên không thể nghe thấy tiếng hô hoán trong nội tâm của Lương Mộ Hi, hơn nữa còn rất nghiêm túc suy nghĩ.
“ Ngươi luôn thích tự ôm người thành một khối, xin từ xa còn tưởng là một quả cầu tuyết, liền gọi ngươi là Bánh Bao đi, ngươi thấy thế nào?” hỏi chính là hỏi Lương Mộ Hi, nhưng người ta có nổi khổ không thể nói a, có thể từ chối sao?
“ Chi, chi…” không hay, không hay, một chút cũng không hay, nàng một chút cũng không thích!
Có đánh chết Lương Mộ Hi cũng không muốn gọi là Bánh Bao!
Đây là cái tên gì chứ?
Thật khó nghe!
Nàng tên Lương Mộ Hi, có được không hả?
“ Không thích sao? Vậy gọi Bánh Bao Tuyết đi? Lần này nghe thấy tiếng hô hoán của tuyết hồ, Thương Mặc Uyên thêm vào một chữ nữa!
“Chi chi…” không hay, càng khó nghe hơn, sao cứ nghe như con sủng vật nào đó!
Làm một linh hồn con người của thế kỉ 21 xuyên về đây, nàng kiên quyết tẩy chay cái tên này!
“ ừ, đúng, cái tên này không có tính sáng tạo gì cả, vậy vẫn là gọi Bánh Bao Thịt đi, cái này cũng không tệ!” sửa đi sửa lại cũng chỉ là thêm một cái tên, Lương Mộ Hi đưa vuốt dinh dính mỡ dầu của mình ra cố chết túm lấy vạt áo của Thương Mặc Uyên, chỉ sợ Thương Mặc Uyên thật sự sẽ đặt cho nàng cái tên khó nghe như thế.
“ Vẫn còn không thích? Cái tên này vừa nghe liền cảm thấy thèm ăn đó, ta cảm thấy không tồi, hơn nữa ngươi vốn nhìn như một cục thịt trắng còn gì!” Gãi gãi cái bụng của tuyết hồ, một mảnh trắng tuyết, thật sự rất giống thịt!
“ Chi chi…” tiếng kêu càng lúc càng lớn, Lương Mộ Hi mới không muốn làm Bánh Bao Thịt, rất mất mặt đó có được không?
Nàng lại không phải là thức ăn!
“ Được rồi, liền gọi tên này đi, Bánh Bao Thịt, rất hay!” Nhìn thấy bộ dạng tuyết hồ muốn nổi điên bỏ chạy, Thương Mặc Uyên giống như nhìn thấy một đứa trẻ đang phát cáu vậy, nhưng không hề có dự tính sửa đổi lại.
Nên có một cái tên, nếu không sau này biết gọi như thế nào đây?
“ Bánh Bao Thịt, nó sau này chính là tên của ngươi, biết chưa hả?” gảy gảy cái đuôi của Lương Mộ Hi, nhìn thấy đôi tai nhỏ xinh kia, Thương Mặc Uyên cực kì vui vẻ.
Sinh ra dáng vẻ tinh xảo như vậy, không hổ là tuyết hồ, toàn thân tuyết trắng, không một chút tạp màu, đặc biệt là đôi mắt kia, sạch sẽ như tuyết, khiến cho người ta tự thấy hổ thẹn.
Biết rằng chuyện tên gọi đã được định xuống, Lương Mộ Hi xoay người đi không thèm nhìn Thương Mặc Uyên, dùng sự trầm mặc để bày tỏ tâm tình của mình, vểnh mông với Thương Mặc Uyên, trong đôi mắt tràn ngập lửa giận, nhưng mà bây giờ lực lượng giữa ta và địch cách xa nhau một trời một vực, nàng cùng không có cách, chỉ đành khó chịu một mình.
Này thì Bánh bao thịt, bánh ú thịt, nàng là người, không phải thức ăn!
“…” nhìn thấy tuyết hồ không để ý đến mình, Thương Mặc Uyên cũng không nói gì, chỉ xoay người qua nói với hộ vệ đứng ở một bên, “ tuyết hồ mệt rồi, ôm nó trở về đi!”
“ vâng!” hộ vệ nghe xong, liền chuẩn bị khom người ôm lấy tuyết hồ, Lương Mộ Hi nhìn đến, vội vàng chạy lên chân của Thương Mặc Uyên, dùng vuốt của mình cố chết túm lấy Thương Mặc Uyên!
Nàng không về, nàng còn chưa chơi đủ đâu!
Khó khăn lắm mới được ra ngoài đổi gió, nàng mới không muốn lại trở về nằm ngay đơ trong căn phòng đó!
“ Vương gia, này…!” thấy tuyết hồ sống chết níu lấy quần áo của Thương Mặc Uyên, hộ vệ không dám tiến lên, đành phải khó xử mà nhìn Thương Mặc Uyên, chờ đợi mệnh lệnh của y.
“ Không phải ngươi không thèm để ý đến bổn vương hay sao? Sao lại chạy sang đây?” lần đầu tiên dùng hai chữ “ bổn vương” với Lương Mộ Hi, Lương Mộ Hi bỗng cảm thấy cả người phát run, lúc này mới sợ hãi quyền lực chí cao vô thượng của nam nhân ở thời đại này.
Đầu óc nàng sao lại hồ đồ nữa rồi?
Bộ không biết nếu làm cho đối phương tức giận, thì nàng sẽ bị đem đi làm thuốc bổ lấy máu tới chết sao?
Nghĩ đến khả năng này, cả người Lương Mộ Hi run lên, tội nghiệp đáng thương mà nhìn Thương Mặc Uyên, không ngừng kêu “ chi chi chi…”
Lúc này không phải nàng cố ý đâu, nàng thật sự không có ý đó, vương gia à, ngài muốn nàng làm cái gì cũng được, thật đó!
Chỉ cần không lấy máu của nàng là được!
Nhìn thấy nỗi sợ hãi bên trong đôi mắt sáng long lanh kia, Thương Mặc Uyên biết được tuyết hồ đã bị dọa rồi, nhưng vẫn cần phải để cho đối phương ngoan một chút, nếu không cứ hay thích giận lẫy như thế này, nhẫn nại của y cũng không có nhiều đến vậy đâu.
“ Thế có thích cái tên này không?” tên do hắn đặt, hơn nữa hắn thấy rất thích hợp, chắc chắn sẽ không đổi.
“ chi chi…” gật đầu liên tục, gật đầu, lại gật đầu, Lương Mộ Hi cái cổ của mình đã mỏi nhừ cả rồi, thề sống chết bày tỏ quyết tâm vô cùng yêu thích của mình.
“ Thích là được.” cuối cùng thò tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tuyết hồ, tuy rằng dọa sợ đến tuyết hồ không phải là ý muốn của y, nhưng nếu như vậy có thể làm cho tuyết hồ nghe lời, thì y cũng không để ý, thỉnh thoảng dùng cũng tốt.
“ Được rồi, tiếp tục chèo thuyền đi!” những người hầu hạ ở nhà trúc tím đều là người Thương Mặc Uyên có thể tin tưởng được, cho nên y không lo những dị thường của tuyết hồ sẽ bị người khác biết.
“ Vâng, vương gia!” dù trong lòng hoài nghi những khác lạ của con hồ li này, thị vệ vẫn luôn cảm thấy dường như tuyết hồ có thể hiểu hết mọi mọi thứ, nhưng rất thức thời không hỏi.
Hắn chỉ là người phụ trách chèo thuyền, thế nên, ngoài chèo thuyền ra, cái gì hắn cũng không biết.
…..
Cuối cùng rồi thì mưa qua trời lại sáng, cảm nhận được ngón tay lành lạnh đang vuốt ve trên bộ lông của mình, Lương Mộ Hi biết rằng bản thân đã an toàn rồi, thở ra một hơi, chân hơi mềm nhũn, liền yếu ớt nằm sấp trên chân Thương mặc Uyên.
“ Bánh Bao Thịt!”
Đợi nàng trở lại bình thường đã, ban nãy thật là kinh hãi mà.
“ Bánh Bao Thịt!”
Ai vậy, cứ gọi mãi thế?
“ Bánh Bao Thịt?”
Gọi ai chứ? Sao còn không lên tiếng đi chứ?
“ Sao, không nghe lời?” gọi cả buổi cũng không thấy tuyết hồ phản ứng, Thương Mặc Uyên cũng hết kiên nhẫn, nâng tuyết hồ lên, “ ta gọi ngươi không nghe thấy sao?”
Lẽ nào là do không thích cái tên này?
Vậy thì không được!
“ chi chi…” Hóa ra người bị gọi là mình. Cũng đừng trách Lương Mộ Hi không biết, kinh hoảng lúc nãy còn chưa hết, cộng thêm Lương Mộ Hi không để tên này vào mắt, làm sao nàng nhớ được.
“ Về sau nhớ kĩ cái tên này, lần kế ta không hy vọng phải gọi ngươi đến tiếng thứ hai!” Nhìn thấy bộ dạng mơ hồ của tuyết hồ liền biết ngay rằng nó đã quên rồi, Thương Mặc Uyên cũng không trách, đặt tuyết hồ xuống.
“ chi chi…” khoa tay múa chân biểu đạt mình đã nhớ, Lương Mộ Hi biết bản thân hiện nay là cá, người ta là dao thớt, không có cách a!
“ Ừ, lên bờ, đi dạo hoa viên một lát!” Du hồ cũng khá lâu rồi, nên để tuyết hồ nhìn ngó nơi mình đang sống, cũng tiện làm quen với hoàn cảnh ở đây.
“ Vâng, vương gia!” cập bè trúc vào bên bờ, thị vệ lại bế Thương Mặc Uyên về lại xe lăng, Thương Mặc Uyên ôm tuyết hồ trở về trên xe, “ cứ đợi ở đây đi!” tiếp sau đó là thời gian y và tuyết hồ cùng nhau một mình, Thương Mặc Uyên không muốn có người quấy rầy.
“Vâng, vương gia!” Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, hơn nữa xung quanh đều có ám vệ, tuyệt đối an toàn, thị vệ nhận được phân phó, tự nhiên sẽ không đi.