Mặc dù người ôm mình là một kẻ lạnh lùng, nhưng Lương Mộ Hi biết, nàng được cứu rồi, là một nam tử có vẻ đẹp bất phàm cứu nàng.
Tâm tình thả lỏng, Lương Mộ Hi cũng biết, thân thể của nàng đã đến giới hạn rồi.
Vốn đã rất bé nhỏ, mất máu quá nhiều, cộng thêm động tác lúc nãy làm hao hết tinh lực, tinh thần căng thẳng cực độ, cái thân thể nhỏ bé này đã sớm không thể chịu nổi nữa, cho nên, Lương Mộ Hi hoa hoa lệ lệ ngất xỉu một lần nữa, trước khi ngất xỉu, Lương Mộ Hi một lần nữa hạ quyết tâm chính mình phải chăm chỉ tu luyện thành người.
Con thú yếu ớt như thế này, thật sự là quá uất ức rồi!
Có đánh chết nàng cũng không làm!
Nhìn thấy tuyết hồ trong lòng đã hôn mê, xe lăn của Thương Mặc Uyên đột nhiên tăng tốc lên rất nhiều, xe lăn bình thường luôn bình thản đột nhiên lơ lửng giữa không trung, chỉ chốc lát, đã trở lại nơi hắn ở.
Có lẽ từ trước đến nay đều không ai biết, nam tử nhìn có vẻ nhu nhược này, lại là một cao thủ võ lâm đi?
“ Vương gia, cuối cùng ngày cũng trở lại!” hạ nhân Tịch Viên nhìn thấy Thương Mặc Uyên trở lại, rốt cục mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Phải biết rằng, đây là hoàng tử được bệ hạ sủng ái nhất, nếu ngài ấy xảy ra chuyện gì, vậy cái đầu của hắn cũng sẽ tùy lúc mà chuyển nhà.
“ Ừ”. Tay vuốt ve bộ lông trắng tuyết của tuyết hồ, Thương Mặc Uyên chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì thêm nữa, tùy ý Tịch Viên đẩy mình vào trong phòng, Thương Mặc Uyên kiểm tra thanh thể nhỏ bé của Lương Mộ hi xong, nhíu nhíu mày, “ đem Thiên Sơn Tuyết Liên đến đây.”
“ Vâng!” Tịch Viên là người hầu thân cận của Thương Mặc Uyên, trừ hắn ra, cơ bản cũng không có nhiều người tiếp cận được Thương Mặc Uyên.
Thiên Sơn Tuyết Liên, sinh trưởng ở đỉnh núi Vô Cực, cực kì ít ỏi, tương truyền có thể giải bách độc, kéo dài tuổi thọ, bảo dưỡng nhan sắc…
Trên thế giới gồm bốn nước lớn, phân thành Thương Quốc, Lam Qua, Tuyết Quốc và Minh Quốc. Thương Quốc là quốc gia có thực lực mạnh nhất trong bốn nước, cho nên các nước khác mỗi năm đều phải cống nạp cho Thương Quốc, Thiên Sơn Tuyết Liên chính là vật phẩm cống nạp của Tuyết Quốc, mỗi mười năm tiến cống một lần, mỗi lẫn cũng chỉ có mười cây mà thôi, nhưng từ sau khi Thương Mặc Uyên sinh ra, Tuyết Liên mỗi mười năm, hồ như đều đưa cho Thương Mặc Uyên, từ đó có thể thấy, địa vị của hắn trong lòng Thương vương rốt cuộc lớn như bao nhiêu.
Tịch Viên cho rằng là Thương Mặc Uyên muốn dùng, cũng không thắc mắc gì, nhanh chóng lấy tuyết liên đã chế sẵn thành thuốc ra.
Nhưng khi mắt nhìn thấy Thương Mặc Uyên mắt cũng không chớp lấy một cái cầm một viên thuốc đút cho Lương Mộ Hi, đôi mắt của Tịch viên đã trợn to từ lúc nào không biết. “ Vương gia, ngài đây là đang làm gì? Đây là tuyết liên bảo mệnh của ngài a!”
Thương Mặc Uyên từ nhỏ đã yếu ớt, thêm đôi chân tàn tật, sự quan tâm của Thương vương đối với hắn hiển nhiên cũng nhiều hơn, mấy năm nay nếu không phải vẫn dùng tuyết liên để điều dưỡng, thì có lẽ Thương Mặc Uyên đã không thể sống đến hai mươi tuổi.
“ Không sao!” ngăn lại sự kinh ngạc của Tịch Viên, Thương Mặc Uyên đút cho Lương Mộ Hi một viên tuyết liên, “ ta nhớ trong hầm băng vẫn còn một cành tuyết liên chưa chế thành thuốc, ngươi lấy ra đây đi!”
“ Vương gia!” vì giữ gìn dược tính của tuyết liên, Thương vương đặc biệt tiêu một số tiền khổng lồ xây hầm băng ở Cảnh vương phủ, để cho tuyết liên có thể sống, tuyết liên luyện thành thuốc, một lần chỉ có thể dùng một cành mà thôi, hơn nữa một cành cũng chỉ có thể luyện ra ba viên.
Lúc Thương Mặc Uyên sinh ra, nếu như không phải trong hoàng cung vẫn còn tuyết liên, đoán chừng hắn đã không thể tồn tại trên thế gian này từ lâu rồi.
Viên tuyết liên vừa nãy Thương Mặc Uyên cho Lương Mộ Hi uống là viên thuốc mới luyện gần đây nhất, Thương Mặc Uyên đã uống một viên, cũng chính là nói hiện nay chỉ còn dư lại một viên, nếu như lại dùng tuyết liên, vậy…
Lần trước Tuyết Quốc tiến cống đã là chín năm trước, muốn đợi đến lần sau, ước chừng phải một năm nữa, một năm này, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì đây?
“ Đi đi!” phất phất tay, Thương Mặc Uyên có chút không vui đối với người đang lãi nhãi kế bên.
“ Vâng, Vương gia, thuộc hạ đi!” đi theo Thương Mặc Uyên nhiều năm, Tịch Viên hiểu rõ, Thương Mặc Uyên dù chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng hắn đã trưởng thành sớm, nếu đã nói một thì không có hai, chưa hề vì bất kì ai, bất kì việc gì mà thay đổi, huống hồ chi hắn chỉ là một hạ nhân mà thôi!
“ Vương gia, đây là tuyết liên!” Tịch Viên tốc độ rất nhanh, chốc lát đã lấy ra một cái hộp cổ xưa tỏa mùi đàn hương, mặt trên chạm trổ hoa văn tinh xảo, vừa nhìn liền biết ngay không phải vật bình thường.
“ Lấy thêm một ít nước ấm lại đây.” Gật gật đầu, đồ vật trong hộp trị giá liên thành, nhưng Thương Mặc Uyên mắt vẫn không chớp, cứ như đây chỉ là một vật phẩm bình thường mà thôi.
“ Vâng!” rất nhanh, Tịch Viên đã bưng tới một chậu nước ấm, nhìn thấy một màn trước mắt, nhất thời hơi sững lại.
Bên cạnh bàn, nam tử mặc áo nguyệt sắc, cẩn thận ôm quả cầu tuyết trong lòng, động tác cẩn thận như vậy, giống như đang sợ sẽ quấy nhiễu đến thứ gì đó, ánh mắt cũng hiếm khi trở nên ôn hòa như vậy.
Vương gia hắn, chưa từng có sắc mặt như vậy đúng không? Con tuyết hồ này, rốt cuộc là có nguồn gốc như thế nào?
Thương Mặc Uyên cẩn thận rửa miệng vết thương cho Lương Mộ Hi, cảm nhận được vẫn luôn có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, không vui nhíu nhíu chân mày đẹp, “ không có việc gì nữa, ngươi lui xuống trước!”
“ A, vâng!” nhận ra bản thân đã nhìn chủ nhân quá lâu, Tịch Viên có chút ảo não.
Tâm ý của chủ tử hắn có thể đoán được sao?
Đem mảnh lụa băng trên chân Lương Mộ Hy lấy xuống, Thương Mặc Uyên ghét bỏ ném cho Tịch Viên, “ Đem vứt mảnh vải này đi!”
“ Vâng!” biết Thương Mặc Uyên có bệnh sạch sẽ, mặc dù mảnh vải này chất liệu quý giá, song Tịch Viên cũng không hỏi gì thêm, tận chức tận trách* tiếp nhận rồi rời đi.
*tận chức tận trách: 尽职尽责 làm tròn bổn phận, tận tụy với công việc.
Tịch Viên đi rồi, Thương Mặc Uyên tỷ mỉ rửa sạch miệng vết thương cho Lương Mộ Hi, biểu tình dịu dàng kia như đang đối xử với báu thế gian, cẩn thận từng li từng tí như thế đấy.
Vươn tay ra, nhẹ nhàng dò xét mạch đập của Lương Mộ Hi, cuối cùng mở hộp gỗ đàn mộc ra, liền nhìn thấy một đóa tuyết liên trắng muốt đặt bên trong, mỗi cánh hoa đều vô cùng xinh đẹp, cao quý mà thần thánh, không thể khinh nhờn, tuyết liên bị che kín xung quanh bởi những khối băng, giữ gìn cho dược hiệu và độ tươi tốt của nó.
Ngón tay bạch ngọc xinh đẹp nhẹ nhàng tước đi những cánh hoa tuyết liên, Thương Mặc Uyên thận trọng dùng nội lực ấn nát cánh tuyết liên, lúc này mới cẩn thận cho Lương Mộ Hi uống thuốc.
Miệng vết thương bị đụng vào, thế nào đều sẽ đau chút, Lương Mộ Hi trong hôn mê nhíu nhíu mày, giật giật cái chân đau xót của mình, động tác nhỏ này đi vào trong mắt Thương Mặc Uyên, càng thêm một tầng nhu hòa.
“ Vật nhỏ, ta cứu ngươi rồi, ngươi nên làm gì đây?” ánh mắt nhu hòa, dịu dàng
vuốt ve bộ lông mềm mại trắng tuyết của Lương Mộ Hi, Thương Mặc Uyên hình như rất thích cảm giác này, thân thể nhỏ nhắn ấm áp, mặc dù chỉ nhỏ bé xíu như thế, lại như một dòng nước ấm chạy vào mặt hồ phẳng lặng trong lòng hắn, từng chút từng chút một, khiến cho hắn lần đầu tiên cảm nhận được trên thế gian này dĩ nhiên cũng có hai chữ “ ấm áp”.
Con mắt sáng như ngọc lưu ly ngắm nhìn tuyết hồ bỗng nhìn xông vào cuộc sống của hắn, Thương Mặc Uyên cũng không biết hôm nay mình làm sao nữa, một người bình thường đều không để ý đến bất kì điều gì như hắn, thế nhưng cũng sẽ ra tay giúp đỡ con tuyết hồ nhỏ bé này.
Phải chăng là do nhìn thấy đôi mắt trong veo quá mức bàng hoàng, bất lực kia, khiến hắn cảm giác như đã từng quen biết đâu đó?
Tâm tình thả lỏng, Lương Mộ Hi cũng biết, thân thể của nàng đã đến giới hạn rồi.
Vốn đã rất bé nhỏ, mất máu quá nhiều, cộng thêm động tác lúc nãy làm hao hết tinh lực, tinh thần căng thẳng cực độ, cái thân thể nhỏ bé này đã sớm không thể chịu nổi nữa, cho nên, Lương Mộ Hi hoa hoa lệ lệ ngất xỉu một lần nữa, trước khi ngất xỉu, Lương Mộ Hi một lần nữa hạ quyết tâm chính mình phải chăm chỉ tu luyện thành người.
Con thú yếu ớt như thế này, thật sự là quá uất ức rồi!
Có đánh chết nàng cũng không làm!
Nhìn thấy tuyết hồ trong lòng đã hôn mê, xe lăn của Thương Mặc Uyên đột nhiên tăng tốc lên rất nhiều, xe lăn bình thường luôn bình thản đột nhiên lơ lửng giữa không trung, chỉ chốc lát, đã trở lại nơi hắn ở.
Có lẽ từ trước đến nay đều không ai biết, nam tử nhìn có vẻ nhu nhược này, lại là một cao thủ võ lâm đi?
“ Vương gia, cuối cùng ngày cũng trở lại!” hạ nhân Tịch Viên nhìn thấy Thương Mặc Uyên trở lại, rốt cục mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Phải biết rằng, đây là hoàng tử được bệ hạ sủng ái nhất, nếu ngài ấy xảy ra chuyện gì, vậy cái đầu của hắn cũng sẽ tùy lúc mà chuyển nhà.
“ Ừ”. Tay vuốt ve bộ lông trắng tuyết của tuyết hồ, Thương Mặc Uyên chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì thêm nữa, tùy ý Tịch Viên đẩy mình vào trong phòng, Thương Mặc Uyên kiểm tra thanh thể nhỏ bé của Lương Mộ hi xong, nhíu nhíu mày, “ đem Thiên Sơn Tuyết Liên đến đây.”
“ Vâng!” Tịch Viên là người hầu thân cận của Thương Mặc Uyên, trừ hắn ra, cơ bản cũng không có nhiều người tiếp cận được Thương Mặc Uyên.
Thiên Sơn Tuyết Liên, sinh trưởng ở đỉnh núi Vô Cực, cực kì ít ỏi, tương truyền có thể giải bách độc, kéo dài tuổi thọ, bảo dưỡng nhan sắc…
Trên thế giới gồm bốn nước lớn, phân thành Thương Quốc, Lam Qua, Tuyết Quốc và Minh Quốc. Thương Quốc là quốc gia có thực lực mạnh nhất trong bốn nước, cho nên các nước khác mỗi năm đều phải cống nạp cho Thương Quốc, Thiên Sơn Tuyết Liên chính là vật phẩm cống nạp của Tuyết Quốc, mỗi mười năm tiến cống một lần, mỗi lẫn cũng chỉ có mười cây mà thôi, nhưng từ sau khi Thương Mặc Uyên sinh ra, Tuyết Liên mỗi mười năm, hồ như đều đưa cho Thương Mặc Uyên, từ đó có thể thấy, địa vị của hắn trong lòng Thương vương rốt cuộc lớn như bao nhiêu.
Tịch Viên cho rằng là Thương Mặc Uyên muốn dùng, cũng không thắc mắc gì, nhanh chóng lấy tuyết liên đã chế sẵn thành thuốc ra.
Nhưng khi mắt nhìn thấy Thương Mặc Uyên mắt cũng không chớp lấy một cái cầm một viên thuốc đút cho Lương Mộ Hi, đôi mắt của Tịch viên đã trợn to từ lúc nào không biết. “ Vương gia, ngài đây là đang làm gì? Đây là tuyết liên bảo mệnh của ngài a!”
Thương Mặc Uyên từ nhỏ đã yếu ớt, thêm đôi chân tàn tật, sự quan tâm của Thương vương đối với hắn hiển nhiên cũng nhiều hơn, mấy năm nay nếu không phải vẫn dùng tuyết liên để điều dưỡng, thì có lẽ Thương Mặc Uyên đã không thể sống đến hai mươi tuổi.
“ Không sao!” ngăn lại sự kinh ngạc của Tịch Viên, Thương Mặc Uyên đút cho Lương Mộ Hi một viên tuyết liên, “ ta nhớ trong hầm băng vẫn còn một cành tuyết liên chưa chế thành thuốc, ngươi lấy ra đây đi!”
“ Vương gia!” vì giữ gìn dược tính của tuyết liên, Thương vương đặc biệt tiêu một số tiền khổng lồ xây hầm băng ở Cảnh vương phủ, để cho tuyết liên có thể sống, tuyết liên luyện thành thuốc, một lần chỉ có thể dùng một cành mà thôi, hơn nữa một cành cũng chỉ có thể luyện ra ba viên.
Lúc Thương Mặc Uyên sinh ra, nếu như không phải trong hoàng cung vẫn còn tuyết liên, đoán chừng hắn đã không thể tồn tại trên thế gian này từ lâu rồi.
Viên tuyết liên vừa nãy Thương Mặc Uyên cho Lương Mộ Hi uống là viên thuốc mới luyện gần đây nhất, Thương Mặc Uyên đã uống một viên, cũng chính là nói hiện nay chỉ còn dư lại một viên, nếu như lại dùng tuyết liên, vậy…
Lần trước Tuyết Quốc tiến cống đã là chín năm trước, muốn đợi đến lần sau, ước chừng phải một năm nữa, một năm này, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì đây?
“ Đi đi!” phất phất tay, Thương Mặc Uyên có chút không vui đối với người đang lãi nhãi kế bên.
“ Vâng, Vương gia, thuộc hạ đi!” đi theo Thương Mặc Uyên nhiều năm, Tịch Viên hiểu rõ, Thương Mặc Uyên dù chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng hắn đã trưởng thành sớm, nếu đã nói một thì không có hai, chưa hề vì bất kì ai, bất kì việc gì mà thay đổi, huống hồ chi hắn chỉ là một hạ nhân mà thôi!
“ Vương gia, đây là tuyết liên!” Tịch Viên tốc độ rất nhanh, chốc lát đã lấy ra một cái hộp cổ xưa tỏa mùi đàn hương, mặt trên chạm trổ hoa văn tinh xảo, vừa nhìn liền biết ngay không phải vật bình thường.
“ Lấy thêm một ít nước ấm lại đây.” Gật gật đầu, đồ vật trong hộp trị giá liên thành, nhưng Thương Mặc Uyên mắt vẫn không chớp, cứ như đây chỉ là một vật phẩm bình thường mà thôi.
“ Vâng!” rất nhanh, Tịch Viên đã bưng tới một chậu nước ấm, nhìn thấy một màn trước mắt, nhất thời hơi sững lại.
Bên cạnh bàn, nam tử mặc áo nguyệt sắc, cẩn thận ôm quả cầu tuyết trong lòng, động tác cẩn thận như vậy, giống như đang sợ sẽ quấy nhiễu đến thứ gì đó, ánh mắt cũng hiếm khi trở nên ôn hòa như vậy.
Vương gia hắn, chưa từng có sắc mặt như vậy đúng không? Con tuyết hồ này, rốt cuộc là có nguồn gốc như thế nào?
Thương Mặc Uyên cẩn thận rửa miệng vết thương cho Lương Mộ Hi, cảm nhận được vẫn luôn có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, không vui nhíu nhíu chân mày đẹp, “ không có việc gì nữa, ngươi lui xuống trước!”
“ A, vâng!” nhận ra bản thân đã nhìn chủ nhân quá lâu, Tịch Viên có chút ảo não.
Tâm ý của chủ tử hắn có thể đoán được sao?
Đem mảnh lụa băng trên chân Lương Mộ Hy lấy xuống, Thương Mặc Uyên ghét bỏ ném cho Tịch Viên, “ Đem vứt mảnh vải này đi!”
“ Vâng!” biết Thương Mặc Uyên có bệnh sạch sẽ, mặc dù mảnh vải này chất liệu quý giá, song Tịch Viên cũng không hỏi gì thêm, tận chức tận trách* tiếp nhận rồi rời đi.
*tận chức tận trách: 尽职尽责 làm tròn bổn phận, tận tụy với công việc.
Tịch Viên đi rồi, Thương Mặc Uyên tỷ mỉ rửa sạch miệng vết thương cho Lương Mộ Hi, biểu tình dịu dàng kia như đang đối xử với báu thế gian, cẩn thận từng li từng tí như thế đấy.
Vươn tay ra, nhẹ nhàng dò xét mạch đập của Lương Mộ Hi, cuối cùng mở hộp gỗ đàn mộc ra, liền nhìn thấy một đóa tuyết liên trắng muốt đặt bên trong, mỗi cánh hoa đều vô cùng xinh đẹp, cao quý mà thần thánh, không thể khinh nhờn, tuyết liên bị che kín xung quanh bởi những khối băng, giữ gìn cho dược hiệu và độ tươi tốt của nó.
Ngón tay bạch ngọc xinh đẹp nhẹ nhàng tước đi những cánh hoa tuyết liên, Thương Mặc Uyên thận trọng dùng nội lực ấn nát cánh tuyết liên, lúc này mới cẩn thận cho Lương Mộ Hi uống thuốc.
Miệng vết thương bị đụng vào, thế nào đều sẽ đau chút, Lương Mộ Hi trong hôn mê nhíu nhíu mày, giật giật cái chân đau xót của mình, động tác nhỏ này đi vào trong mắt Thương Mặc Uyên, càng thêm một tầng nhu hòa.
“ Vật nhỏ, ta cứu ngươi rồi, ngươi nên làm gì đây?” ánh mắt nhu hòa, dịu dàng
vuốt ve bộ lông mềm mại trắng tuyết của Lương Mộ Hi, Thương Mặc Uyên hình như rất thích cảm giác này, thân thể nhỏ nhắn ấm áp, mặc dù chỉ nhỏ bé xíu như thế, lại như một dòng nước ấm chạy vào mặt hồ phẳng lặng trong lòng hắn, từng chút từng chút một, khiến cho hắn lần đầu tiên cảm nhận được trên thế gian này dĩ nhiên cũng có hai chữ “ ấm áp”.
Con mắt sáng như ngọc lưu ly ngắm nhìn tuyết hồ bỗng nhìn xông vào cuộc sống của hắn, Thương Mặc Uyên cũng không biết hôm nay mình làm sao nữa, một người bình thường đều không để ý đến bất kì điều gì như hắn, thế nhưng cũng sẽ ra tay giúp đỡ con tuyết hồ nhỏ bé này.
Phải chăng là do nhìn thấy đôi mắt trong veo quá mức bàng hoàng, bất lực kia, khiến hắn cảm giác như đã từng quen biết đâu đó?