“ Ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt!” cho rằng tuyết hồ đồng ý, Thương Mặc Uyên khó có được cười cười, tươi cười như vậy, khiến cho hạ nhân xung quanh thiếu chút nữa đều ngã sấp xuống.
Thương thiên a, Vương gia của bọn họ hôm nay sao thế này?
Sao lại cưng chiều một con hồ li không biết từ đâu đến như thế?
Tự mình đút nó ăn cũng thôi đi, thậm chí còn chăm sóc chu đáo?
Phải biết rằng, ngay cả thánh thượng còn không được đãi ngộ như vậy đâu.
Càng huống chi là vương gia cười, phải biết, bọn họ từ trước đến nay không hề nhìn thấy qua nụ cười của vương gia nha!
Lương Mộ Hi làm sao biết được nàng đã đem đến cho hạ nhân trong Cảnh Vương phủ này bao nhiêu chấn động, nàng chỉ biết, bữa cơm này làm nàng rất thỏa mãn, lúc này, nàng đang sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, lưu luyến nhìn chằm chằm rất nhiều thức ăn vẫn còn chưa đụng tới trên bàn, rất muốn ăn, nhưng lại bất lực rồi.
Ai, đổi cái thân thể này, dạ dày bé thế kia, thật quá ép buộc rồi, nếu đổi lại là nàng của kiếp trước, cái bàn này, khẳng định chỉ là chuyện nhỏ!
Tiếc hận nhìn đồ ăn trên bàn, một năm rồi, Lương Mộ Hi chưa được ăn ngon bữa nào, bây giờ, thật là không nỡ a, hận không thể gói lại đem cất, sau đó mỗi ngày ăn một ít, từ từ ăn.
Dường như nhìn ra được nỗi lòng của Lương Mộ Hi, Thương Mặc Uyên sờ sờ cái bụng căng tròn của nó, “ ngày mai cũng có, đừng nóng vội!”
Thương Mặc Uyên càng nhìn càng phát hiện con tuyết hồ này có tình cảm rất giống con người, có thể nghe hiểu lời hắn nói, mấy lần kiểm tra trước đó, khiến hắn chắc chắn đến tám phần, đến giờ mỗi lần nói chuyện với nó, đều từ từ tiêu trừ đi hai phần nghi hoặc còn lại.
“ chi chi…” như là đánh máu gà*, Lương Mộ Hi dùng vuốt của mình níu lấy vạt áo của Thương Mặc Uyên, đôi mắt tỏa sáng dán lên Thương Mặc Uyên, giống như Thương Mặc Uyên chính là thức ăn ngon, như đùi gà vậy, Hận không thể nuốt đối phương vào bụng.
“Thật vậy sao? Thật vậy sao? Thật sự về sau cũng có thể ăn ngon hả?” Miệng không ngừng kêu “ chi chi”, Lương Mộ Hi rất muốn biểu đạt ý nghĩ của mình lúc này, chỉ ngại người thú khác biệt, ngôn ngữ của cô, đoán chừng cũng chỉ có vài người hiểu.
Nhưng Thương Mặc Uyên tựa hồ lại là người đặc biệt đó, bởi vì hắn hiểu được.
“ Sẽ có, chỉ cần ngươi ở lại bên cạnh ta, ngoan ngoãn nghe lời, ngươi muốn ăn gì đều được cả!” đem cái chân không ngừng động đậy của Lương Mộ Hi thả xuống, Thương Mặc Uyên nhìn bộ dáng đáng yêu của tuyết hồ, tâm tình dường như đặc biệt tốt.
Có lẽ, tuyết hồ trước mắt này, là cứu rỗi hắn đi?
Đôi mắt thuần khiết kia, bất kể lúc nào hắn nhìn đến đều chỉ mang theo nét ngây thơ, khiến cho hắn nhịn không được muốn bảo vệ.
“chi chi, chi chi…” liên tục gật đầu, dù sao nàng cũng chưa báo ân nha, hiện tại chắc chắc phải ở lại, có thức ăn ngon, có sao lại không ở chứ?
Nhưng mà, hình như mỗ hồ đã hiểu lầm ý của Thương Mặc Uyên rồi, thế cho nên, rất lâu rất lâu về sau, nàng thật hối hận chết đi được!
“ ừ, ta lại giúp ngươi thoa thuốc!” thời gian qua lâu như vậy rồi, nhân lúc Lương Mộ Hi buồn ngủ, nhanh thoa thuốc cho nó mới được.
“ chi chi, chi chi…” gật gật đầu, cũng không biết có phải là ảo giác của Thương Mặc Uyên hay không, hắn nhìn thấy đôi mắt to tròn như quả nho của tuyết hồ lại biến thành hai vần trăng lưỡi liềm, giống như đang cười, đáng yêu tới nói không thành lời.
“Dọn dẹp mấy thứ này đi!” khuôn mặt ôn hòa khi chuyển sang nhìn người khác lại trở lại vẻ lạnh lùng, ánh mắt đạm mạc xa cách, khiến người ta cảm thấy nam tử trước mắt giống như ánh trăng trên trời, mãi không với tới được.
Rất nhanh thức ăn đã được dọn đi, trong phòng lại trở lại vẻ tĩnh lặng lúc đầu, Thương Mặc Uyên mở hợp gỗ đàn hương ra lần nữa, Lương Mộ Hi cảm nhận ra một làn gió lạnh, thuận theo đó nhìn đến, chỉ thấy một đóa hoa trắng như tuyết, đẹp vô cùng.
Đây là hoa gì?
Tại sao nàng cảm thấy chỉ cần mình đến gần bông hoa này, toàn thân sẽ cảm thấy khoan khoái nói không nên lời?
“ Đây là Thiên Sơn Tuyết Liên, chân của ngươi có thể khỏi nhanh như vậy, đều là nhờ vào nó.” Nhìn đến Lương Mộ Hi đang nhìn chằm chú vào Tuyết Liên, dáng vẻ như vô cùng hứng thú với tuyết liên, Thương Mặc Uyên giải thích: “ Nếu như không có nó, chân của ngươi có lẽ không thể khỏi hoàn toàn được.”
Bệnh lâu thành thầy*, với y thuật hiện nay của Thương Mặc Uyên sợ là không tới vài người sánh kịp.
*Bệnh lâu thành thầy: 久病成医 ý nói người bị bệnh thời gian dài sẽ có sự quen thuộc hiểu biết về y lí. Mở rộng ra là một người trải nghiệm một phương diện nào đó quá lâu sẽ thành thạo về phương diện đó.
Nếu như là chân của người bình thường thì còn dễ nói, đằng này lại là chân của một con hồ ly con nhỏ bé, non nớt đang trong thời kì phát triển thì bị thương nặng. Nếu không được hắn cứu, e rằng đời này của tuyết hồ đáng yêu sẽ không trôi qua thuận lời đi?
“ chi chi….” Thật sao? Lương Mộ Hi vô cùng sùng bái nhìn đóa hoa tuyết liên nở rộ kia, lại đầy cảm kích nhìn Thương Mặc Uyên, trong lòng càng thêm quyết tâm phải báo ân thật tốt.
Ân nhân a, nếu như không có người, sau này nàng chính là một con hồ li thọt rồi, ô ô….
“ Được rồi, ngoan ngoãn không được nhúc nhích, ta thoa thuốc cho ngươi!” Thực ra những việc này có thể giao cho hạ nhân làm, dù sao thì Thương Mặc Uyên cũng không phải là một chủ nhân có trái tim tràn đầy sự đồng cảm, ngược lại, Thương Mặc Uyên bình thường đều ở cảnh giới lạnh nhạt, hờ hững như vô tình, đến nỗi cho dù có người chết trước mặt hắn hắn cũng sẽ không thèm liếc đến một cái.
Nhưng không biết vì sao, từ lần đầu tiên Thương Mặc Uyên nhìn thấy Lương Mộ Hi, nhìn thấy đôi mắt tràn đầy sự khao khát, đấu tranh đó, trong lòng liền giống như bị khuấy động, luôn luôn không tự chủ được mà đối tốt với Lương Mộ Hi, cứ thế, từ một người trước nay luôn không thích người lạ đến gần lại hết lòng quan tâm chăm sóc một con tuyết hồ vừa được cứu như vậy, điều này khiến cho Thương Mặc Uyên tự cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Ngón tay thon dài xinh đẹp dưới ánh đèn mờ ảo như ánh trăng ửng lên tầng sáng nhu hòa ấm áp, nhẹ nhàng đổi đổi cánh hoa tuyết liên khác cho Lương Mộ Hi, trước khi Lương Mộ Hi thiếp đi, khi cánh hoa dính lên chân nàng, linh khí toàn thân đột nhiên tập trung lại ở chân, khiến miệng vết thương của nàng tốt hơn rất nhiều.
“ Ừ, tốt lên nhiều rồi.” trong mắt lóe lên chút dị sắc, Thương Mặc Uyên biết hiệu quả chữa trị của tuyết liên, nhưng điều ở trước mắt…
Tốc độ này, có phải hơi nhanh rồi không?
Kiềm lại nghi ngờ trong lòng, Thương Mặc Uyên bình tĩnh băng bó vết thương cho Lương Mộ Hi, nhìn thấy quả cầu tuyết trước mặt, trong mắt có chút phức tạp.
“ chi chi…” đây là âm thanh vui vẻ, bởi vì Lương Mộ Hi phát hiện ra linh khí của bản thân bỗng nhiên tăng lên rất nhiều.
Có phải điều này giải thích rằng, con đường để nàng thành người lại tiến thêm một bước nữa hay không?
Nghĩ đến bản thân có thể sớm thoát khỏi thân xác động vật này, Lương Mộ Hi liền vui mừng tới nói không nên lời.
Nàng phải cố gắng!
Không hiểu tuyết hồ đang vui mừng cái gì, Thương Mặc Hiên đột nhiên cảm thấy khó chịu, ôm tuyết hồ lên, đặt nó vào cái ổ nhỏ đã chuẩn bị cho nó, cũng không quay đầu lại liền nằm trên giường ngủ.
Thương thiên a, Vương gia của bọn họ hôm nay sao thế này?
Sao lại cưng chiều một con hồ li không biết từ đâu đến như thế?
Tự mình đút nó ăn cũng thôi đi, thậm chí còn chăm sóc chu đáo?
Phải biết rằng, ngay cả thánh thượng còn không được đãi ngộ như vậy đâu.
Càng huống chi là vương gia cười, phải biết, bọn họ từ trước đến nay không hề nhìn thấy qua nụ cười của vương gia nha!
Lương Mộ Hi làm sao biết được nàng đã đem đến cho hạ nhân trong Cảnh Vương phủ này bao nhiêu chấn động, nàng chỉ biết, bữa cơm này làm nàng rất thỏa mãn, lúc này, nàng đang sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, lưu luyến nhìn chằm chằm rất nhiều thức ăn vẫn còn chưa đụng tới trên bàn, rất muốn ăn, nhưng lại bất lực rồi.
Ai, đổi cái thân thể này, dạ dày bé thế kia, thật quá ép buộc rồi, nếu đổi lại là nàng của kiếp trước, cái bàn này, khẳng định chỉ là chuyện nhỏ!
Tiếc hận nhìn đồ ăn trên bàn, một năm rồi, Lương Mộ Hi chưa được ăn ngon bữa nào, bây giờ, thật là không nỡ a, hận không thể gói lại đem cất, sau đó mỗi ngày ăn một ít, từ từ ăn.
Dường như nhìn ra được nỗi lòng của Lương Mộ Hi, Thương Mặc Uyên sờ sờ cái bụng căng tròn của nó, “ ngày mai cũng có, đừng nóng vội!”
Thương Mặc Uyên càng nhìn càng phát hiện con tuyết hồ này có tình cảm rất giống con người, có thể nghe hiểu lời hắn nói, mấy lần kiểm tra trước đó, khiến hắn chắc chắn đến tám phần, đến giờ mỗi lần nói chuyện với nó, đều từ từ tiêu trừ đi hai phần nghi hoặc còn lại.
“ chi chi…” như là đánh máu gà*, Lương Mộ Hi dùng vuốt của mình níu lấy vạt áo của Thương Mặc Uyên, đôi mắt tỏa sáng dán lên Thương Mặc Uyên, giống như Thương Mặc Uyên chính là thức ăn ngon, như đùi gà vậy, Hận không thể nuốt đối phương vào bụng.
“Thật vậy sao? Thật vậy sao? Thật sự về sau cũng có thể ăn ngon hả?” Miệng không ngừng kêu “ chi chi”, Lương Mộ Hi rất muốn biểu đạt ý nghĩ của mình lúc này, chỉ ngại người thú khác biệt, ngôn ngữ của cô, đoán chừng cũng chỉ có vài người hiểu.
Nhưng Thương Mặc Uyên tựa hồ lại là người đặc biệt đó, bởi vì hắn hiểu được.
“ Sẽ có, chỉ cần ngươi ở lại bên cạnh ta, ngoan ngoãn nghe lời, ngươi muốn ăn gì đều được cả!” đem cái chân không ngừng động đậy của Lương Mộ Hi thả xuống, Thương Mặc Uyên nhìn bộ dáng đáng yêu của tuyết hồ, tâm tình dường như đặc biệt tốt.
Có lẽ, tuyết hồ trước mắt này, là cứu rỗi hắn đi?
Đôi mắt thuần khiết kia, bất kể lúc nào hắn nhìn đến đều chỉ mang theo nét ngây thơ, khiến cho hắn nhịn không được muốn bảo vệ.
“chi chi, chi chi…” liên tục gật đầu, dù sao nàng cũng chưa báo ân nha, hiện tại chắc chắc phải ở lại, có thức ăn ngon, có sao lại không ở chứ?
Nhưng mà, hình như mỗ hồ đã hiểu lầm ý của Thương Mặc Uyên rồi, thế cho nên, rất lâu rất lâu về sau, nàng thật hối hận chết đi được!
“ ừ, ta lại giúp ngươi thoa thuốc!” thời gian qua lâu như vậy rồi, nhân lúc Lương Mộ Hi buồn ngủ, nhanh thoa thuốc cho nó mới được.
“ chi chi, chi chi…” gật gật đầu, cũng không biết có phải là ảo giác của Thương Mặc Uyên hay không, hắn nhìn thấy đôi mắt to tròn như quả nho của tuyết hồ lại biến thành hai vần trăng lưỡi liềm, giống như đang cười, đáng yêu tới nói không thành lời.
“Dọn dẹp mấy thứ này đi!” khuôn mặt ôn hòa khi chuyển sang nhìn người khác lại trở lại vẻ lạnh lùng, ánh mắt đạm mạc xa cách, khiến người ta cảm thấy nam tử trước mắt giống như ánh trăng trên trời, mãi không với tới được.
Rất nhanh thức ăn đã được dọn đi, trong phòng lại trở lại vẻ tĩnh lặng lúc đầu, Thương Mặc Uyên mở hợp gỗ đàn hương ra lần nữa, Lương Mộ Hi cảm nhận ra một làn gió lạnh, thuận theo đó nhìn đến, chỉ thấy một đóa hoa trắng như tuyết, đẹp vô cùng.
Đây là hoa gì?
Tại sao nàng cảm thấy chỉ cần mình đến gần bông hoa này, toàn thân sẽ cảm thấy khoan khoái nói không nên lời?
“ Đây là Thiên Sơn Tuyết Liên, chân của ngươi có thể khỏi nhanh như vậy, đều là nhờ vào nó.” Nhìn đến Lương Mộ Hi đang nhìn chằm chú vào Tuyết Liên, dáng vẻ như vô cùng hứng thú với tuyết liên, Thương Mặc Uyên giải thích: “ Nếu như không có nó, chân của ngươi có lẽ không thể khỏi hoàn toàn được.”
Bệnh lâu thành thầy*, với y thuật hiện nay của Thương Mặc Uyên sợ là không tới vài người sánh kịp.
*Bệnh lâu thành thầy: 久病成医 ý nói người bị bệnh thời gian dài sẽ có sự quen thuộc hiểu biết về y lí. Mở rộng ra là một người trải nghiệm một phương diện nào đó quá lâu sẽ thành thạo về phương diện đó.
Nếu như là chân của người bình thường thì còn dễ nói, đằng này lại là chân của một con hồ ly con nhỏ bé, non nớt đang trong thời kì phát triển thì bị thương nặng. Nếu không được hắn cứu, e rằng đời này của tuyết hồ đáng yêu sẽ không trôi qua thuận lời đi?
“ chi chi….” Thật sao? Lương Mộ Hi vô cùng sùng bái nhìn đóa hoa tuyết liên nở rộ kia, lại đầy cảm kích nhìn Thương Mặc Uyên, trong lòng càng thêm quyết tâm phải báo ân thật tốt.
Ân nhân a, nếu như không có người, sau này nàng chính là một con hồ li thọt rồi, ô ô….
“ Được rồi, ngoan ngoãn không được nhúc nhích, ta thoa thuốc cho ngươi!” Thực ra những việc này có thể giao cho hạ nhân làm, dù sao thì Thương Mặc Uyên cũng không phải là một chủ nhân có trái tim tràn đầy sự đồng cảm, ngược lại, Thương Mặc Uyên bình thường đều ở cảnh giới lạnh nhạt, hờ hững như vô tình, đến nỗi cho dù có người chết trước mặt hắn hắn cũng sẽ không thèm liếc đến một cái.
Nhưng không biết vì sao, từ lần đầu tiên Thương Mặc Uyên nhìn thấy Lương Mộ Hi, nhìn thấy đôi mắt tràn đầy sự khao khát, đấu tranh đó, trong lòng liền giống như bị khuấy động, luôn luôn không tự chủ được mà đối tốt với Lương Mộ Hi, cứ thế, từ một người trước nay luôn không thích người lạ đến gần lại hết lòng quan tâm chăm sóc một con tuyết hồ vừa được cứu như vậy, điều này khiến cho Thương Mặc Uyên tự cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Ngón tay thon dài xinh đẹp dưới ánh đèn mờ ảo như ánh trăng ửng lên tầng sáng nhu hòa ấm áp, nhẹ nhàng đổi đổi cánh hoa tuyết liên khác cho Lương Mộ Hi, trước khi Lương Mộ Hi thiếp đi, khi cánh hoa dính lên chân nàng, linh khí toàn thân đột nhiên tập trung lại ở chân, khiến miệng vết thương của nàng tốt hơn rất nhiều.
“ Ừ, tốt lên nhiều rồi.” trong mắt lóe lên chút dị sắc, Thương Mặc Uyên biết hiệu quả chữa trị của tuyết liên, nhưng điều ở trước mắt…
Tốc độ này, có phải hơi nhanh rồi không?
Kiềm lại nghi ngờ trong lòng, Thương Mặc Uyên bình tĩnh băng bó vết thương cho Lương Mộ Hi, nhìn thấy quả cầu tuyết trước mặt, trong mắt có chút phức tạp.
“ chi chi…” đây là âm thanh vui vẻ, bởi vì Lương Mộ Hi phát hiện ra linh khí của bản thân bỗng nhiên tăng lên rất nhiều.
Có phải điều này giải thích rằng, con đường để nàng thành người lại tiến thêm một bước nữa hay không?
Nghĩ đến bản thân có thể sớm thoát khỏi thân xác động vật này, Lương Mộ Hi liền vui mừng tới nói không nên lời.
Nàng phải cố gắng!
Không hiểu tuyết hồ đang vui mừng cái gì, Thương Mặc Hiên đột nhiên cảm thấy khó chịu, ôm tuyết hồ lên, đặt nó vào cái ổ nhỏ đã chuẩn bị cho nó, cũng không quay đầu lại liền nằm trên giường ngủ.