Chuyện Liên Phong xuất quân tiêu diệt sơn tặc lần này có ý nghĩa không nhỏ.
Kinh thành từ xưa đều là trung tâm chính trị, kinh tế và văn hóa của cả nước mà Ô Long Sơn phụ cận đúng là nằm trên tuyến đường thông đi khắp nơi, vị trí này đối với sự phát triển của cả quốc gia có ý nghĩa thật không tầm thường.
Mặt khác, Ô Long Sơn còn có rất nhiều sơn tặc, ước tính ban đầu đã hơn một ngàn người, ai cũng có võ công, thể lực tốt, quen chịu khổ, trọng yếu hơn còn quen thuộc địa hình vùng này, chỉ cần huấn luyện thêm cho bọn họ sẽ có thể hình thành một đội quân tác chiến chuyên bảo vệ trên tuyến đường tiến kinh này, tuyệt đối có thể lấy một địch trăm.
Xem xét hai nguyên nhân này, hoàng thượng đối với biểu hiện lần này của Liên Phong rất vừa lòng, vừa nhận được khoái mã truyền thư của hắn liền lập tức hạ chiếu cho Liên Phong toàn quyền xử lý chuyện hiệp nghị tại Ô Long Sơn, cần phải giải quyết triệt để nạn sơn tặc đã mấy chục năm nay.
Chiếu thư này vừa hạ, không chỉ làm Liên Phong lại một lần nữa trở thành tiêu điểm bạn luận khắp kinh thành mà còn biến Liên Phong thành một ‘đại ân nhân’. Từ việc kiểm kê nhân số đến quy thuận đến thương thảo các vấn đề chi tiết với các sơn trại sau khi quy thuận, hắn đều một mình ôm hết tất cả mọi việc, ngày đêm bôn khắp các sơn trại trong vùng ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có.
Kể từ đó, Lâm San mới nếm thử tình yêu ngọt ngào bỗng nhiên cô quạnh, điều này làm nàng có chút buồn bực, định đi theo giúp vui nhưng Liên Phong không chịu. Hắn viện cớ mình mỗi ngày đều đi gặp sơn tặc quê mùa không phải cô nương ở thanh lâu, không cho nàng theo.
Như vậy sau nhiều phiên lo lắng, có một ngày, Lâm San bỗng nhiên ngộ đạo.
Ta lải nhải gì chứ, ta cứ vâng lời vậy sao? Không cho ta đi, ta không biết vụng trộm lén theo sao? Mặc nữ trang không được thì ta không biết phẫn nam trang sao? Lâm San a Lâm San, ngươi đừng thấy người ta đẹp trai liền mềm lòng, không thể nhượng bộ nam nhân!
Cứ như vậy, sáng hôm đó khi Liên Phong mang theo một đội nhân mã chuẩn bị lên núi, Lâm San trộm trang phục thị vệ, lén lút trà trộn vào đội ngũ.
Mục tiêu lần này của Liên Phong là một sơn trại nhỏ tên "Ô Nguyệt Trại", toàn trại chỉ có bảy người nhưng lại là hộ khó cưỡng chế nhất vùng này, các sơn trại khác đều đã đồng ý quy thuận triều đình, chỉ có bọn họ kiên trì không thỏa hiệp, thậm chí còn cổ động sơn trại quanh đó đối kháng triều đình.
Ngươi muốn hỏi vì sao sơn trại chỉ có bảy người mà uy lực hiệu triệu lớn như vậy?
Nguyên nhân chỉ có một, bảy sơn tặc của sơn trại này đều là nữ.
Cái gì? Vậy mà còn muốn đi Ô Nguyệt Trại! Lâm San vừa nghe lập tức chấn kinh.
Phải biết lúc nàng ở Hắc Hổ Trại, đã nghe qua không ít tin đồn liên quan đến Ô Nguyệt Trại. Nghe nói tính luôn trại chủ Liễu Tiểu Nguyệt tổng cộng có bảy người, người giang hồ gọi là Ô Nguyệt thất nữ tặc, đừng thấy các nàng là nương tử quân, các nàng thật có thể tâm ngoan thủ lạt sánh ngang nam nhân, không chỉ cướp tiền mà còn cướp sắc, nghe nói các tiêu sư trẻ tuổi lân cận đều từng bị các nàng lạt thủ tồi hoa, thế nên ngay cả Vương Hắc Hổ nổi danh ba mươi lăm năm cô độc cũng không dám có chủ ý đánh nhóm người này, có thể biết bọn họ bảy người có bao nhiêu khủng bố.
Nghĩ vậy, Lâm San không khỏi khẩn trương. Chuyện này so với việc Liên Phong đi thanh lâu còn nguy hiểm hơn, đến thanh lâu ít nhất phải trả tiền mới được hưởng thụ, vạn nhất bảy con sói đói này coi trọng Liên Phong thì sao? Một khắc, Lâm San bỗng nhiên mông lung, cả người nhiệt huyết sôi trào.
Ta lải nhải gì chứ, ai dám tranh nam nhân với ta, ta cắn chết nàng! Tính toán xong, Lâm San hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang hướng lên núi.
Đoàn người giữa trưa đã tới Ô Nguyệt Trại, xung quanh trại đầy hoa tươi, đại môn rộng mở không người trông coi, tình hình có chút quỷ dị.
"Đại nhân, đề phòng có gian trá xin để tiểu nhân đi dò xét trước." Một thị vệ xung phong.
Liên Phong không nói gì, hơi gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Thị vệ kia thấy thế, lập tức tiến vào, Lâm San xen lẫn trong đám quân thân dài cổ nhìn xung quanh, một lát sau, chỉ nghe bên trong truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, thị vệ vừa đi vào lúc nãy quần áo tả tơi chạy ra, vừa chạy vừa nói: "Má ơi, rất khủng bố, đám này là nữ nhân sao? Thật sự rất khủng bố..."
Tình cảnh này làm tất cả thị vệ nguyên bản cảm thấy chẳng qua là một đám nữ nhân không đáng sợ đều lùi bước, đứng tại chỗ nhìn nhau, không còn người nào dám đứng ra xung phong.
Liên Phong mắt thấy tình hình như thế, nắm chặt đao, từng bước đi lên.
"A! Chờ chút!"Lâm San nóng nảy, từ trong đám người vọt ra.
Nha đầu kia, quả nhiên vẫn không chịu nổi. Kỳ thật vừa rồi Liên Phong khi nhìn qua đội ngũ, liếc mắt một cái liền nhận Lâm San trong nam trang, chính là hắn biết tính tình nha đầu kia nên không nói rõ thôi.
Lâm San vừa thấy ánh mắt Liên Phong, biết chắc mình đã sớm đã bị nhận ra, trong lòng không khỏi buồn bực, người này biết rõ mình ở đây còn đơn thương độc mã đi vào, hơi quá đáng! Kết quả nàng chặn trước mặt Liên Phong: "Ta với ngươi cùng vào!"
"Đừng náo loạn, bên trong nguy hiểm." Liên Phong có chút bất đắc dĩ, biết nàng cùng đi chỉ thêm phiền toái nhưng lại không đủ cứng rắn trách cứ nàng.
"Có nguy hiểm ngươi còn vào, ta không cho ngươi đi!" Lâm San không thỏa hiệp.
Hai người như vậy giằng co, một đám thị vệ bên cạnh đều thẳng mắt nhìn, đầu tiên là vẻ mặt nghi hoặc, dần dần hiểu được, rốt cục bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra Liên đại nhân có loại ham mê này!", "Nữ tặc trong kia đừng mơ chiếm tiện nghi ...", "Làm tốt lắm, tiện nghi nam nhân cũng không thể tiện nghi nữ tặc!"
Mọi người khe khẽ nói nhỏ, trong Ô Nguyệt Trại bỗng truyền ra một thanh âm nữ nhân bén nhọn: "Như thế nào? Mới đó mà đã không ai dám vào? Xem ra người của triều đình cũng không hơn gì bọn ta!"
Có biến! Mọi người đều ngừng bàn luận, nắm chặt binh khí trong tay.
Sau đó, một trận âm phong úp lại, vài thân ảnh màu trắng như quỷ mỵ đột nhiên nhẹ nhàng đi ra, áo trắng quần trắng, tóc dài đãng đãng, khủng bố vô cùng.
Ta nói hóa trang thành như vậy, trách không được Vương Hắc Hổ tình nguyện hạ sơn đưa đồ cho bác gái. Lâm San âm thầm nghĩ, chợt thấy bảy nữ nhân này ánh mắt nhất tề hướng nhìn nàng và Liên Phong.
Xong rồi, thật sự coi trọng Liên Phong! Lâm San căng thẳng, không lo lắng tiến lên từng bước, chặn Liên Phong. Cho các ngươi xem khỉ khô! Nàng nội tâm phẫn nộ, bắt đầu khởi động dực vọng chiếm giữ mãnh liệt của nữ nhân.
Chuyện xảy ra kế tiếp thật làm người ta không tưởng tượng được.
Chỉ thấy bảy nữ nhân kia hướng bọn họ nhìn thoáng qua, một nữ nhân trong đó lên tiếng: "Đại tỷ, ta thấy qua nhiều nam nhân như vậy, bộ dáng này cũng không tệ lắm."
Liễu Tiểu Nguyệt gật đầu: "Môi hồng răng trắng, yếu đuối, ta thích!"
"Chỉ sợ thân thể này yếu ớt, không chịu nổi tỷ muội ta."
"Không sợ, trong phòng đại tỷ không phải còn có thần du sao?"
...
Bảy nữ nhân nói chuyện như thể không coi ai ra gì, Lâm San càng nghe càng thấy không ổn, thế này hình như không phải nói về Liên Phong không thôi mà là đang nói về mình? Lâm San bỗng nhiên ngộ đạo: "Mẹ ta nha! Đám cô nãi nãi không phải coi trọng ta đi?"
Không đợi nàng phản ứng, chỉ nghe Liễu Tiểu Nguyệt nói: "Những lời này lát nữa nói sau, trước đến bắt người đã!" Dứt lời, nàng bay lại đây, ống tay áo trắng dài giống như rắn quấn lấy tay nàng.
Lâm San hoảng sợ, vừa muốn kêu cứu mạng, đao Liên Phong đã ra khỏi vỏ, đạo quang chợt lóe, bạch lăng cột vào người nàng phút chốc đứt lìa, Liên Phong thậm chí còn bức Liễu Tiểu Nguyệt lui ra sau vài bước.
"Không sao chứ?" Liên Phong hỏi, đẩy Lâm San ra sau để bảo hộ nàng.
"Ha ha ha, thì ra vị quan gia này có ham mê như vậy! Xem ra muốn cướp người không chỉ có mình ta!" Liễu Tiểu Nguyệt cười rộ lên, vung mạnh tay, vài bóng trắng khác liền bay về phía Liên Phong và Lâm San.
Nhất thời, vô số bạch lăng bay loạn trên bầu trời, che khuất tầm mắt mọi người. Lâm San chỉ mới cảm thấy trên vai hơi nặng thì ngay sau đó đã bị Liên Phong đẩy qua một bên, đao trong tay hắn vung lên, vô số bạch lăng bị chém thành từng mảnh rơi rụng.
"Hảo công phu!" Liễu Tiểu Nguyệt tán dương, "Các tỷ muội, xem ra hôm nay chúng ta gặp được đối thủ, không cần khách khí, cùng tiến lên!" Tiếng vừa dứt, ba thế công đa hướng Liên Phong đánh tới.
Thấy Liên Phong bị tập kích, nhân mã hắn dẫn tới cũng không bất động nữa, tất cả đều rút kiếm ra định hỗ trợ nhưng mới được vài bước đều xụi lơ.
"Hoa này... có vấn đề..."
Lâm San kinh ngạc, vội vàng nhìn Liên Phong thấy hắn nhất chiêu nhất thức vẫn chưa hỗn độn, chính là lấy một chọi bảy, tựa hồ chống đỡ có chút chật vật.
Mụ nội nó, hơi quá đáng! Bảy người khi dễ một chưa đủ, còn hạ độc! Ta cũng chưa độc như vậy! Lâm San nhất thời trong cơn giận dữ, quét mắt khắp xung quanh, ánh mắt dừng lại ở trên thùng phân ngay góc sáng sủa nhất.
Bên này, Liên Phong còn đang đánh cùng Ô Nguyệt thất nữ tặc, hắn không phải đánh không lại mà chính là đối phương quá mức âm độc, không chỉ động tay động chân trong hoa mà còn liên tiếp dùng bạch lăng che giấu để phóng ám khí làm người ta khó lòng chống đỡ. Sau đó, hắn bỗng nhiên nghe Lâm San hô to một tiếng: "Tránh ra!"
Bản năng làm hắn tung người nhảy lên, ngay sau đó, một luồng tanh tưởi gì đó bị hắt ra ngoài. Nháy mắt, Ô Nguyệt thất nữ tặc làm vô số thiếu nam trên giang hồ nghe thấy là biến sắc đã thành Hắt phân thất nữ tặc, xú danh lan xa, một năm sau đó không ai không biết, không ai không hiểu.
Chuyện Liên Phong xuất quân tiêu diệt sơn tặc lần này có ý nghĩa không nhỏ.
Kinh thành từ xưa đều là trung tâm chính trị, kinh tế và văn hóa của cả nước mà Ô Long Sơn phụ cận đúng là nằm trên tuyến đường thông đi khắp nơi, vị trí này đối với sự phát triển của cả quốc gia có ý nghĩa thật không tầm thường.
Mặt khác, Ô Long Sơn còn có rất nhiều sơn tặc, ước tính ban đầu đã hơn một ngàn người, ai cũng có võ công, thể lực tốt, quen chịu khổ, trọng yếu hơn còn quen thuộc địa hình vùng này, chỉ cần huấn luyện thêm cho bọn họ sẽ có thể hình thành một đội quân tác chiến chuyên bảo vệ trên tuyến đường tiến kinh này, tuyệt đối có thể lấy một địch trăm.
Xem xét hai nguyên nhân này, hoàng thượng đối với biểu hiện lần này của Liên Phong rất vừa lòng, vừa nhận được khoái mã truyền thư của hắn liền lập tức hạ chiếu cho Liên Phong toàn quyền xử lý chuyện hiệp nghị tại Ô Long Sơn, cần phải giải quyết triệt để nạn sơn tặc đã mấy chục năm nay.
Chiếu thư này vừa hạ, không chỉ làm Liên Phong lại một lần nữa trở thành tiêu điểm bạn luận khắp kinh thành mà còn biến Liên Phong thành một ‘đại ân nhân’. Từ việc kiểm kê nhân số đến quy thuận đến thương thảo các vấn đề chi tiết với các sơn trại sau khi quy thuận, hắn đều một mình ôm hết tất cả mọi việc, ngày đêm bôn khắp các sơn trại trong vùng ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có.
Kể từ đó, Lâm San mới nếm thử tình yêu ngọt ngào bỗng nhiên cô quạnh, điều này làm nàng có chút buồn bực, định đi theo giúp vui nhưng Liên Phong không chịu. Hắn viện cớ mình mỗi ngày đều đi gặp sơn tặc quê mùa không phải cô nương ở thanh lâu, không cho nàng theo.
Như vậy sau nhiều phiên lo lắng, có một ngày, Lâm San bỗng nhiên ngộ đạo.
Ta lải nhải gì chứ, ta cứ vâng lời vậy sao? Không cho ta đi, ta không biết vụng trộm lén theo sao? Mặc nữ trang không được thì ta không biết phẫn nam trang sao? Lâm San a Lâm San, ngươi đừng thấy người ta đẹp trai liền mềm lòng, không thể nhượng bộ nam nhân!
Cứ như vậy, sáng hôm đó khi Liên Phong mang theo một đội nhân mã chuẩn bị lên núi, Lâm San trộm trang phục thị vệ, lén lút trà trộn vào đội ngũ.
Mục tiêu lần này của Liên Phong là một sơn trại nhỏ tên "Ô Nguyệt Trại", toàn trại chỉ có bảy người nhưng lại là hộ khó cưỡng chế nhất vùng này, các sơn trại khác đều đã đồng ý quy thuận triều đình, chỉ có bọn họ kiên trì không thỏa hiệp, thậm chí còn cổ động sơn trại quanh đó đối kháng triều đình.
Ngươi muốn hỏi vì sao sơn trại chỉ có bảy người mà uy lực hiệu triệu lớn như vậy?
Nguyên nhân chỉ có một, bảy sơn tặc của sơn trại này đều là nữ.
Cái gì? Vậy mà còn muốn đi Ô Nguyệt Trại! Lâm San vừa nghe lập tức chấn kinh.
Phải biết lúc nàng ở Hắc Hổ Trại, đã nghe qua không ít tin đồn liên quan đến Ô Nguyệt Trại. Nghe nói tính luôn trại chủ Liễu Tiểu Nguyệt tổng cộng có bảy người, người giang hồ gọi là Ô Nguyệt thất nữ tặc, đừng thấy các nàng là nương tử quân, các nàng thật có thể tâm ngoan thủ lạt sánh ngang nam nhân, không chỉ cướp tiền mà còn cướp sắc, nghe nói các tiêu sư trẻ tuổi lân cận đều từng bị các nàng lạt thủ tồi hoa, thế nên ngay cả Vương Hắc Hổ nổi danh ba mươi lăm năm cô độc cũng không dám có chủ ý đánh nhóm người này, có thể biết bọn họ bảy người có bao nhiêu khủng bố.
Nghĩ vậy, Lâm San không khỏi khẩn trương. Chuyện này so với việc Liên Phong đi thanh lâu còn nguy hiểm hơn, đến thanh lâu ít nhất phải trả tiền mới được hưởng thụ, vạn nhất bảy con sói đói này coi trọng Liên Phong thì sao? Một khắc, Lâm San bỗng nhiên mông lung, cả người nhiệt huyết sôi trào.
Ta lải nhải gì chứ, ai dám tranh nam nhân với ta, ta cắn chết nàng! Tính toán xong, Lâm San hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang hướng lên núi.
Đoàn người giữa trưa đã tới Ô Nguyệt Trại, xung quanh trại đầy hoa tươi, đại môn rộng mở không người trông coi, tình hình có chút quỷ dị.
"Đại nhân, đề phòng có gian trá xin để tiểu nhân đi dò xét trước." Một thị vệ xung phong.
Liên Phong không nói gì, hơi gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Thị vệ kia thấy thế, lập tức tiến vào, Lâm San xen lẫn trong đám quân thân dài cổ nhìn xung quanh, một lát sau, chỉ nghe bên trong truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, thị vệ vừa đi vào lúc nãy quần áo tả tơi chạy ra, vừa chạy vừa nói: "Má ơi, rất khủng bố, đám này là nữ nhân sao? Thật sự rất khủng bố..."
Tình cảnh này làm tất cả thị vệ nguyên bản cảm thấy chẳng qua là một đám nữ nhân không đáng sợ đều lùi bước, đứng tại chỗ nhìn nhau, không còn người nào dám đứng ra xung phong.
Liên Phong mắt thấy tình hình như thế, nắm chặt đao, từng bước đi lên.
"A! Chờ chút!"Lâm San nóng nảy, từ trong đám người vọt ra.
Nha đầu kia, quả nhiên vẫn không chịu nổi. Kỳ thật vừa rồi Liên Phong khi nhìn qua đội ngũ, liếc mắt một cái liền nhận Lâm San trong nam trang, chính là hắn biết tính tình nha đầu kia nên không nói rõ thôi.
Lâm San vừa thấy ánh mắt Liên Phong, biết chắc mình đã sớm đã bị nhận ra, trong lòng không khỏi buồn bực, người này biết rõ mình ở đây còn đơn thương độc mã đi vào, hơi quá đáng! Kết quả nàng chặn trước mặt Liên Phong: "Ta với ngươi cùng vào!"
"Đừng náo loạn, bên trong nguy hiểm." Liên Phong có chút bất đắc dĩ, biết nàng cùng đi chỉ thêm phiền toái nhưng lại không đủ cứng rắn trách cứ nàng.
"Có nguy hiểm ngươi còn vào, ta không cho ngươi đi!" Lâm San không thỏa hiệp.
Hai người như vậy giằng co, một đám thị vệ bên cạnh đều thẳng mắt nhìn, đầu tiên là vẻ mặt nghi hoặc, dần dần hiểu được, rốt cục bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra Liên đại nhân có loại ham mê này!", "Nữ tặc trong kia đừng mơ chiếm tiện nghi ...", "Làm tốt lắm, tiện nghi nam nhân cũng không thể tiện nghi nữ tặc!"
Mọi người khe khẽ nói nhỏ, trong Ô Nguyệt Trại bỗng truyền ra một thanh âm nữ nhân bén nhọn: "Như thế nào? Mới đó mà đã không ai dám vào? Xem ra người của triều đình cũng không hơn gì bọn ta!"
Có biến! Mọi người đều ngừng bàn luận, nắm chặt binh khí trong tay.
Sau đó, một trận âm phong úp lại, vài thân ảnh màu trắng như quỷ mỵ đột nhiên nhẹ nhàng đi ra, áo trắng quần trắng, tóc dài đãng đãng, khủng bố vô cùng.
Ta nói hóa trang thành như vậy, trách không được Vương Hắc Hổ tình nguyện hạ sơn đưa đồ cho bác gái. Lâm San âm thầm nghĩ, chợt thấy bảy nữ nhân này ánh mắt nhất tề hướng nhìn nàng và Liên Phong.
Xong rồi, thật sự coi trọng Liên Phong! Lâm San căng thẳng, không lo lắng tiến lên từng bước, chặn Liên Phong. Cho các ngươi xem khỉ khô! Nàng nội tâm phẫn nộ, bắt đầu khởi động dực vọng chiếm giữ mãnh liệt của nữ nhân.
Chuyện xảy ra kế tiếp thật làm người ta không tưởng tượng được.
Chỉ thấy bảy nữ nhân kia hướng bọn họ nhìn thoáng qua, một nữ nhân trong đó lên tiếng: "Đại tỷ, ta thấy qua nhiều nam nhân như vậy, bộ dáng này cũng không tệ lắm."
Liễu Tiểu Nguyệt gật đầu: "Môi hồng răng trắng, yếu đuối, ta thích!"
"Chỉ sợ thân thể này yếu ớt, không chịu nổi tỷ muội ta."
"Không sợ, trong phòng đại tỷ không phải còn có thần du sao?"
...
Bảy nữ nhân nói chuyện như thể không coi ai ra gì, Lâm San càng nghe càng thấy không ổn, thế này hình như không phải nói về Liên Phong không thôi mà là đang nói về mình? Lâm San bỗng nhiên ngộ đạo: "Mẹ ta nha! Đám cô nãi nãi không phải coi trọng ta đi?"
Không đợi nàng phản ứng, chỉ nghe Liễu Tiểu Nguyệt nói: "Những lời này lát nữa nói sau, trước đến bắt người đã!" Dứt lời, nàng bay lại đây, ống tay áo trắng dài giống như rắn quấn lấy tay nàng.
Lâm San hoảng sợ, vừa muốn kêu cứu mạng, đao Liên Phong đã ra khỏi vỏ, đạo quang chợt lóe, bạch lăng cột vào người nàng phút chốc đứt lìa, Liên Phong thậm chí còn bức Liễu Tiểu Nguyệt lui ra sau vài bước.
"Không sao chứ?" Liên Phong hỏi, đẩy Lâm San ra sau để bảo hộ nàng.
"Ha ha ha, thì ra vị quan gia này có ham mê như vậy! Xem ra muốn cướp người không chỉ có mình ta!" Liễu Tiểu Nguyệt cười rộ lên, vung mạnh tay, vài bóng trắng khác liền bay về phía Liên Phong và Lâm San.
Nhất thời, vô số bạch lăng bay loạn trên bầu trời, che khuất tầm mắt mọi người. Lâm San chỉ mới cảm thấy trên vai hơi nặng thì ngay sau đó đã bị Liên Phong đẩy qua một bên, đao trong tay hắn vung lên, vô số bạch lăng bị chém thành từng mảnh rơi rụng.
"Hảo công phu!" Liễu Tiểu Nguyệt tán dương, "Các tỷ muội, xem ra hôm nay chúng ta gặp được đối thủ, không cần khách khí, cùng tiến lên!" Tiếng vừa dứt, ba thế công đa hướng Liên Phong đánh tới.
Thấy Liên Phong bị tập kích, nhân mã hắn dẫn tới cũng không bất động nữa, tất cả đều rút kiếm ra định hỗ trợ nhưng mới được vài bước đều xụi lơ.
"Hoa này... có vấn đề..."
Lâm San kinh ngạc, vội vàng nhìn Liên Phong thấy hắn nhất chiêu nhất thức vẫn chưa hỗn độn, chính là lấy một chọi bảy, tựa hồ chống đỡ có chút chật vật.
Mụ nội nó, hơi quá đáng! Bảy người khi dễ một chưa đủ, còn hạ độc! Ta cũng chưa độc như vậy! Lâm San nhất thời trong cơn giận dữ, quét mắt khắp xung quanh, ánh mắt dừng lại ở trên thùng phân ngay góc sáng sủa nhất.
Bên này, Liên Phong còn đang đánh cùng Ô Nguyệt thất nữ tặc, hắn không phải đánh không lại mà chính là đối phương quá mức âm độc, không chỉ động tay động chân trong hoa mà còn liên tiếp dùng bạch lăng che giấu để phóng ám khí làm người ta khó lòng chống đỡ. Sau đó, hắn bỗng nhiên nghe Lâm San hô to một tiếng: "Tránh ra!"
Bản năng làm hắn tung người nhảy lên, ngay sau đó, một luồng tanh tưởi gì đó bị hắt ra ngoài. Nháy mắt, Ô Nguyệt thất nữ tặc làm vô số thiếu nam trên giang hồ nghe thấy là biến sắc đã thành Hắt phân thất nữ tặc, xú danh lan xa, một năm sau đó không ai không biết, không ai không hiểu.