Lâm San chỉ cảm thấy trước ngực mát mát, thần trí cuối cùng thanh tỉnh một chút liền thấy Quý Bạch Vũ đang cởi quần áo của mình bèn vội vàng dùng khí lực toàn thân, liều mạng đẩy hắn ra.
Không nghĩ nàng trúng Đoàn Tụ Tán còn có sức như vậy, Quý Bạch Vũ cảm thấy thú vị. Hắn ngừng tay nhìn nàng: "Thế nào? Rất khó chịu phải không? Ta đây là đang giúp ngươi."
"Cút!" Lâm San kéo chặt vạt áo, "Ta muốn ngươi giúp cái rắm! Ngươi cút cho ta!"
"Nhất định không cần?" Quý Bạch Vũ cười rộ lên, "Ngươi nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi xem, còn ước ta chạm vào ngươi đi..." Hắn nói xong, ngón tay định sờ mặt Lâm San lập tức bị Lâm San chụp lấy.
"Ngươi đừng chạm vào... Ta..." Giọng nàng cứng rắn, trong chốc lát dược tính lại nổi lên, cả người giống có trăm ngàn con kiến cắn xé khó chịu nhưng lý trí không ngừng ngăn Quý Bạch Vũ động chạm.
Quý Bạch Vũ là loại người nào? Chỉ có nữ nhân khóc cầu muốn hắn, chưa từng gặp qua có người trúng xuân dược còn liều chết không cho hắn chạm vào. Thấy ý tốt của mình còn bị Lâm San nhiều phen cự tuyệt, lập tức khó chịu: "Không biết phân biệt đúng sai, ngươi như vậy sẽ khó chịu đến chết. "
"Chết cũng không phải chuyện của ngươi, ngươi... Ngươi cút cho ta!" Lâm San tay không khí lực nhưng thật ra chân còn có chút ít nên không ngừng đá về phía Quý Bạch Vũ.
Quý Bạch Vũ tuy không phải chính nhân quân tử, bất quá về chuyện nam nữ hoan ái, hắn có vẻ nguyên tắc, chỉ cần đối phương không muốn, vô luận thế nào hắn cũng sẽ không động thủ. Nhưng xét tình huống trước mắt, nha đầu Tống Lạc kia tựa hồ chống đỡ không được bao lâu... Một khắc kia, trong lòng Quý Bạch Vũ dâng lên ý đồ xấu xa.
Từ lúc hắn gặp được nha đầu kia, không biết bao nhiêu chuyện tốt bị phá hủy, trong lòng hắn kỳ thật sớm nghĩ muốn giáo huấn nàng một chút, bất hạnh tìm không thấy cơ hội, nay có cơ hội tốt như vậy không bằng để nàng khó chịu. Quý Bạch Vũ nghĩ như thế, lui đến cạnh bàn, kéo ghế ngồi xuống, thưởng thức bộ dáng thống khổ của Lâm San.
Đây tuyệt đối là hành vi cầm thú! Nếu có khí lực, Lâm San tuyệt đối có thể bắt hắn cắn chết, bất quá hiện tại tự thân nàng khó bảo toàn, Quý Bạch Vũ vừa ly khai, tuy độ ấm bên người là thấp hơn một chút nhưng lại có một cỗ liệt hỏa trong cơ thể thiêu đốt, cái loại nóng rực lan tràn khó diễn đạt bằng lời này làm nàng ước mình có thể vùi vào một khối băng.
Quý Bạch Vũ thưởng thức bộ dáng thống khổ của Lâm San, nhìn đi nhìn lại mới phát hiện Lâm San dường như có thể chịu được còn chính mình đã có điểm nhịn không được. Đêm dài yên tĩnh, nến đỏ lay động, không khí còn tràn ngập hương Đoàn Tụ Tán độc đáo, cô nương trên giường dục hỏa khó nhịn... Tình cảnh này, nam nhân thường cầm lòng không được cũng thật bình thường.
Nhưng Quý Bạch Vũ chẳng phải lại cho rằng đây là một ván cờ, vô luận thế nào hắn đều phải kiên trì cho đến khi Lâm San quỳ xuống cầu xin mới thôi, bằng không rất có lỗi với tôn nghiêm nam nhân. Vì để kiên trì đến cùng, Quý Bạch Vũ quyết định trước ra ngoài dạo một vòng, chờ dược tính bộc phát, Tống Lạc tự nhiên sẽ cầu mình muốn nàng. Nghĩ vậy, Quý Bạch Vũ đứng lên, cười nhỏ rồi đi ra ngoài.
Quý Bạch Vũ vừa đi, thần kinh căng thẳng nãy giờ của Lâm San mới thoáng thả lỏng đôi chút nhưng dược tính của Đoàn Tụ Tán còn đang không ngừng ăn mòn thân thể cùng lý trí của nàng, nàng cảm thấy mình đã không có cách nào khác, thậm chí bắt đầu sinh ra ảo giác, trong ảo giác nàng thấy Liên Phong, hắn dùng tay đẩy vạt áo nàng ra, tinh tế hôn cổ nàng... Nhưng trong chốc lát, ảo ảnh kia liền tan nát, thân thể càng không thể khống chế khát vọng đó.
Lâm San biết mình sắp chống đỡ không được, nếu Quý Bạch Vũ trở về, nàng có khả năng khó giữ khí tiết đến già. Bên ngoài phòng bỗng có tiếng mở cửa... Lâm San cả kinh, lý trí chưa hoàn toàn tiêu tan tự buộc mình đứng lên, sờ soạng bầu rượu trên bàn, dùng chút khí lực cuối cùng tựa vào khung cửa tính liều mạng cùng Quý Bạch Vũ.
Tiếng bước chân ngoài cửa rất nhẹ nhưng quả thật là hướng buồng trong đi tới, một lát sau, một thanh âm răng rắc vang lên, lập tức lộ ra một khe hở. Lâm San không kịp nghĩ nhiều, dùng hết khí lực toàn thân, giơ bầu rượu lên đập vào đầu người đang tới.
Một tiếng hừ nhẹ qua đi, người đó không ngã xuống ngược lại Lâm San cạn kiệt khí lực, cả người mềm nhũn ngã vào lòng đối phương.
Quý Bạch Vũ còn đang đi dạo bên ngoài, tôn nghiêm nam nhân cùng sinh lý xúc động đối kháng kịch liệt, trong đầu tất cả đều là hình ảnh dạt dào xuân sắc trong phòng vừa rồi, không chỉ đi không được còn nhớ mãi không quên.
Qua nửa nén hương, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, đã biết rối rắm là gì? Đường này là ta mở, cây này là ta chặt, nàng đây là ta cưới, động phòng cùng tân nương của mình, còn không phải là chuyện hợp tình hợp lý sao? Nghĩ đến đây, Quý Bạch Vũ thu hồi quạt, vội vàng trở về.
Nhưng mà cửa vừa mở ra, sắc mặt hắn liền thay đổi.
Chỉ thấy tân phòng vẫn là tân phòng, bàn vẫn là bàn, nến vẫn nến nhưng tân nương đâu? Không có!
Đêm tân hôn, tân nương mất tích, chuyện này rất nhanh liền kinh động toàn bộ Hồng Lân Cung. Quý Bạch Vũ giận tái mặt, biết Lâm San trúng độc chạy không xa, vì thế ra lệnh nhất định phải tìm được người. Chỉ trong một nén nhang, toàn bộ giáo chúng đều dốc toàn lực, ánh lửa nhấp nháy, cước bộ hỗn độn.
Trong sương mù, Lâm San cảm giác được bên tai có rất nhiều thanh âm, nàng nghĩ mình lại sinh ảo giác, muốn gọi ai đó, vừa mở miệng liền bị bưng kín, có người "Hư" nhẹ một tiếng bên tai.
Thanh âm kia không vang nhưng vì nói sát bên tai nên tự nhiên như một cỗ gió lạnh làm nàng nguyên bản thần trí không tỉnh táo liền cảm thấy thực thoải mái, không tự chủ được mà dựa vào người hắn. Càng dựa vào càng cảm thấy thoải mái, vì trước đó giãy dụa nên lộ ra hơn phân nửa cổ áo, vừa vặn dán tại cánh tay đang ôm nàng làm nàng cực kỳ thoải mái. Lâm San nhịn không được cọ cọ vài cái liền bị một cánh tay gắt gao kiềm lại.
"Đừng nhúc nhích." Lúc thanh âm bên tai vang lên, Lâm San cả người chấn động.
Là hắn? Tuyệt đối là hắn! Lâm San cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, cơ hồ kích động bật khóc. Nhưng nàng rất nhanh lại phủ quyết ý nghĩ của chính mình. Đây nhất định lại là ảo giác, Liên Phong làm sao có thể xuất hiện? Tên kia không phải sớm đã... Nghĩ vậy, nàng đau xót thương tâm muốn khóc.
Thấy nàng nhíu mày, Liên Phong còn tưởng lực đạo của mình làm đau, vội vàng buông ra, kết quả vừa nhẹ buông Lâm San lập tức dán mình vào người hắn. Giờ khắc này, nàng đã hoàn toàn mất sức phán đoán, thân thể tất cả đều dựa vào bản năng, thấy nơi nào thoải mái liền hướng về nơi đó, đôi tay bám chặt vạt áo đối phương.
Liên Phong bị hành động đó của nàng làm cho kinh động, định ngăn cản nhưng một đội tuần tra vừa vặn từ một bên thông đạo đi qua, vì tránh kinh động bọn họ, hắn đành phải vẫn duy trì tư thế vừa rồi, lưng dán vào tường lạnh như băng, trong lòng lại ôm cô nương hương nhuyễn cực nóng, bàn tay nhỏ bé không an phận sờ soạng khắp ngực, loại cảm giác băng hỏa lưỡng cực này quả thực có thể lấy mạng người ta.
Lâm San chỉ cảm thấy trước ngực mát mát, thần trí cuối cùng thanh tỉnh một chút liền thấy Quý Bạch Vũ đang cởi quần áo của mình bèn vội vàng dùng khí lực toàn thân, liều mạng đẩy hắn ra.
Không nghĩ nàng trúng Đoàn Tụ Tán còn có sức như vậy, Quý Bạch Vũ cảm thấy thú vị. Hắn ngừng tay nhìn nàng: "Thế nào? Rất khó chịu phải không? Ta đây là đang giúp ngươi."
"Cút!" Lâm San kéo chặt vạt áo, "Ta muốn ngươi giúp cái rắm! Ngươi cút cho ta!"
"Nhất định không cần?" Quý Bạch Vũ cười rộ lên, "Ngươi nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi xem, còn ước ta chạm vào ngươi đi..." Hắn nói xong, ngón tay định sờ mặt Lâm San lập tức bị Lâm San chụp lấy.
"Ngươi đừng chạm vào... Ta..." Giọng nàng cứng rắn, trong chốc lát dược tính lại nổi lên, cả người giống có trăm ngàn con kiến cắn xé khó chịu nhưng lý trí không ngừng ngăn Quý Bạch Vũ động chạm.
Quý Bạch Vũ là loại người nào? Chỉ có nữ nhân khóc cầu muốn hắn, chưa từng gặp qua có người trúng xuân dược còn liều chết không cho hắn chạm vào. Thấy ý tốt của mình còn bị Lâm San nhiều phen cự tuyệt, lập tức khó chịu: "Không biết phân biệt đúng sai, ngươi như vậy sẽ khó chịu đến chết. "
"Chết cũng không phải chuyện của ngươi, ngươi... Ngươi cút cho ta!" Lâm San tay không khí lực nhưng thật ra chân còn có chút ít nên không ngừng đá về phía Quý Bạch Vũ.
Quý Bạch Vũ tuy không phải chính nhân quân tử, bất quá về chuyện nam nữ hoan ái, hắn có vẻ nguyên tắc, chỉ cần đối phương không muốn, vô luận thế nào hắn cũng sẽ không động thủ. Nhưng xét tình huống trước mắt, nha đầu Tống Lạc kia tựa hồ chống đỡ không được bao lâu... Một khắc kia, trong lòng Quý Bạch Vũ dâng lên ý đồ xấu xa.
Từ lúc hắn gặp được nha đầu kia, không biết bao nhiêu chuyện tốt bị phá hủy, trong lòng hắn kỳ thật sớm nghĩ muốn giáo huấn nàng một chút, bất hạnh tìm không thấy cơ hội, nay có cơ hội tốt như vậy không bằng để nàng khó chịu. Quý Bạch Vũ nghĩ như thế, lui đến cạnh bàn, kéo ghế ngồi xuống, thưởng thức bộ dáng thống khổ của Lâm San.
Đây tuyệt đối là hành vi cầm thú! Nếu có khí lực, Lâm San tuyệt đối có thể bắt hắn cắn chết, bất quá hiện tại tự thân nàng khó bảo toàn, Quý Bạch Vũ vừa ly khai, tuy độ ấm bên người là thấp hơn một chút nhưng lại có một cỗ liệt hỏa trong cơ thể thiêu đốt, cái loại nóng rực lan tràn khó diễn đạt bằng lời này làm nàng ước mình có thể vùi vào một khối băng.
Quý Bạch Vũ thưởng thức bộ dáng thống khổ của Lâm San, nhìn đi nhìn lại mới phát hiện Lâm San dường như có thể chịu được còn chính mình đã có điểm nhịn không được. Đêm dài yên tĩnh, nến đỏ lay động, không khí còn tràn ngập hương Đoàn Tụ Tán độc đáo, cô nương trên giường dục hỏa khó nhịn... Tình cảnh này, nam nhân thường cầm lòng không được cũng thật bình thường.
Nhưng Quý Bạch Vũ chẳng phải lại cho rằng đây là một ván cờ, vô luận thế nào hắn đều phải kiên trì cho đến khi Lâm San quỳ xuống cầu xin mới thôi, bằng không rất có lỗi với tôn nghiêm nam nhân. Vì để kiên trì đến cùng, Quý Bạch Vũ quyết định trước ra ngoài dạo một vòng, chờ dược tính bộc phát, Tống Lạc tự nhiên sẽ cầu mình muốn nàng. Nghĩ vậy, Quý Bạch Vũ đứng lên, cười nhỏ rồi đi ra ngoài.
Quý Bạch Vũ vừa đi, thần kinh căng thẳng nãy giờ của Lâm San mới thoáng thả lỏng đôi chút nhưng dược tính của Đoàn Tụ Tán còn đang không ngừng ăn mòn thân thể cùng lý trí của nàng, nàng cảm thấy mình đã không có cách nào khác, thậm chí bắt đầu sinh ra ảo giác, trong ảo giác nàng thấy Liên Phong, hắn dùng tay đẩy vạt áo nàng ra, tinh tế hôn cổ nàng... Nhưng trong chốc lát, ảo ảnh kia liền tan nát, thân thể càng không thể khống chế khát vọng đó.
Lâm San biết mình sắp chống đỡ không được, nếu Quý Bạch Vũ trở về, nàng có khả năng khó giữ khí tiết đến già. Bên ngoài phòng bỗng có tiếng mở cửa... Lâm San cả kinh, lý trí chưa hoàn toàn tiêu tan tự buộc mình đứng lên, sờ soạng bầu rượu trên bàn, dùng chút khí lực cuối cùng tựa vào khung cửa tính liều mạng cùng Quý Bạch Vũ.
Tiếng bước chân ngoài cửa rất nhẹ nhưng quả thật là hướng buồng trong đi tới, một lát sau, một thanh âm răng rắc vang lên, lập tức lộ ra một khe hở. Lâm San không kịp nghĩ nhiều, dùng hết khí lực toàn thân, giơ bầu rượu lên đập vào đầu người đang tới.
Một tiếng hừ nhẹ qua đi, người đó không ngã xuống ngược lại Lâm San cạn kiệt khí lực, cả người mềm nhũn ngã vào lòng đối phương.
Quý Bạch Vũ còn đang đi dạo bên ngoài, tôn nghiêm nam nhân cùng sinh lý xúc động đối kháng kịch liệt, trong đầu tất cả đều là hình ảnh dạt dào xuân sắc trong phòng vừa rồi, không chỉ đi không được còn nhớ mãi không quên.
Qua nửa nén hương, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, đã biết rối rắm là gì? Đường này là ta mở, cây này là ta chặt, nàng đây là ta cưới, động phòng cùng tân nương của mình, còn không phải là chuyện hợp tình hợp lý sao? Nghĩ đến đây, Quý Bạch Vũ thu hồi quạt, vội vàng trở về.
Nhưng mà cửa vừa mở ra, sắc mặt hắn liền thay đổi.
Chỉ thấy tân phòng vẫn là tân phòng, bàn vẫn là bàn, nến vẫn nến nhưng tân nương đâu? Không có!
Đêm tân hôn, tân nương mất tích, chuyện này rất nhanh liền kinh động toàn bộ Hồng Lân Cung. Quý Bạch Vũ giận tái mặt, biết Lâm San trúng độc chạy không xa, vì thế ra lệnh nhất định phải tìm được người. Chỉ trong một nén nhang, toàn bộ giáo chúng đều dốc toàn lực, ánh lửa nhấp nháy, cước bộ hỗn độn.
Trong sương mù, Lâm San cảm giác được bên tai có rất nhiều thanh âm, nàng nghĩ mình lại sinh ảo giác, muốn gọi ai đó, vừa mở miệng liền bị bưng kín, có người "Hư" nhẹ một tiếng bên tai.
Thanh âm kia không vang nhưng vì nói sát bên tai nên tự nhiên như một cỗ gió lạnh làm nàng nguyên bản thần trí không tỉnh táo liền cảm thấy thực thoải mái, không tự chủ được mà dựa vào người hắn. Càng dựa vào càng cảm thấy thoải mái, vì trước đó giãy dụa nên lộ ra hơn phân nửa cổ áo, vừa vặn dán tại cánh tay đang ôm nàng làm nàng cực kỳ thoải mái. Lâm San nhịn không được cọ cọ vài cái liền bị một cánh tay gắt gao kiềm lại.
"Đừng nhúc nhích." Lúc thanh âm bên tai vang lên, Lâm San cả người chấn động.
Là hắn? Tuyệt đối là hắn! Lâm San cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, cơ hồ kích động bật khóc. Nhưng nàng rất nhanh lại phủ quyết ý nghĩ của chính mình. Đây nhất định lại là ảo giác, Liên Phong làm sao có thể xuất hiện? Tên kia không phải sớm đã... Nghĩ vậy, nàng đau xót thương tâm muốn khóc.
Thấy nàng nhíu mày, Liên Phong còn tưởng lực đạo của mình làm đau, vội vàng buông ra, kết quả vừa nhẹ buông Lâm San lập tức dán mình vào người hắn. Giờ khắc này, nàng đã hoàn toàn mất sức phán đoán, thân thể tất cả đều dựa vào bản năng, thấy nơi nào thoải mái liền hướng về nơi đó, đôi tay bám chặt vạt áo đối phương.
Liên Phong bị hành động đó của nàng làm cho kinh động, định ngăn cản nhưng một đội tuần tra vừa vặn từ một bên thông đạo đi qua, vì tránh kinh động bọn họ, hắn đành phải vẫn duy trì tư thế vừa rồi, lưng dán vào tường lạnh như băng, trong lòng lại ôm cô nương hương nhuyễn cực nóng, bàn tay nhỏ bé không an phận sờ soạng khắp ngực, loại cảm giác băng hỏa lưỡng cực này quả thực có thể lấy mạng người ta.