Đỗ Minh Nguyệt đang ngây ngốc nhìn đâu đâu, thiếu chút rớt cả cằm xuống.
"Cho nên, ngươi căn bản không phải Tể tướng gia nhị công tử gì đó, ngươi vốn là nữ ?" Khi Đỗ Minh Nguyệt nói đến đây, ánh mắt chằm chằm vào ngực Lâm San ngực, dường như định chứng thật một chút.
Lâm San vội vàng ôm ngực lui lại: "Như giả bao hoán, không tin ngươi hỏi hắn!" Nói xong, ngón tay chỉ Liên Phong.
Liên Phong biểu tình có chút cứng ngắc, không đợi hắn nói, Đỗ Minh Nguyệt oa một tiếng rồi khóc.
"Ta chỉ biết các ngươi có vấn đề! Oa! Bản cung sao lại khổ như vậy, thật vất vả gả cho Phò mã thì lại là nữ nhân, chưa kể đến chuyện là nữ còn chung đụng với hoàng huynh, bản cung không thiết sống, bản cung muốn chết..."
Nàng vừa khóc, đừng nói Lâm San, ngay cả Hạ Lão Tam vốn đã quen với tính tình của nàng đều thiếu chút nữa hỏng mất, Liên Phong bình tĩnh ngắt lời nàng: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải Đỗ Hạo."
"Oa! Ngươi không phải Đỗ Hạo thì là ai, ngươi cho ta là con nít ba tuổi sao... Oa!"
Tiếng khóc đinh tai nhức óc, Liên Phong hơi nhíu mày: "Ta là Liên Phong."
"Liên Phong? Ngươi thực nghĩ ta mù sao, ngươi..." Đỗ Minh Nguyệt bỗng ngừng khóc, ngẩn ra nhìn kim đao trên tay Liên Phong, vừa cẩn thận đánh giá người trước mắt vừa yếu ớt nói, "Ngươi nói cái gì? Ngươi thật là Liên Phong?"
Liên Phong gật đầu, hướng mắt sang Lâm San.
Lâm San vội ra làm chứng: "Đúng vậy, hắn là Liên Phong, giống ta, như giả bao hoán!"
Lời này vừa nói ra, Đỗ Minh Nguyệt nhất thời nghi hoặc.
Người này là Liên Phong? Vì sao giống Đỗ Hạo như vậy? Còn có Tống Lạc, sao có thể ở cùng Liên Phong? Nàng không phải có chuyện gì với Đỗ Hạo sao?... Đỗ Minh Nguyệt trăm mối suy nghĩ không thể giải đáp, quay đầu muốn hỏi Hạ Lão Tam, đã thấy Hạ Lão Tam nhìn gà nướng của Lâm San chảy nước miếng ròng ròng: "Cần gì biết hắn là ai? Không bằng chúng ta ăn trước đi?"
Đỗ Minh Nguyệt: "..."
Lâm San: "..."
Liên Phong: "..."
Một con gà chia cho bốn người có thể bi kịch bao nhiêu, Lâm San vừa ngẩng đầu đã thấy Hạ Lão Tam với Đỗ Minh Nguyệt đã cầm toàn bộ con gà cắn xé như quỷ chết đói rồi.
Lâm San khóc không ra nước mắt, quay đầu đã thấy Liên Phong đưa cái chân gà cho nàng: "Ăn của ta đi."
Lâm San đang muốn cảm động lại nghe Đỗ Minh Nguyệt mắng: "Ngươi nhìn người ta xem, nhìn ngươi xem, bản cung bị mù mới nhìn trúng ngươi, bản cung muốn chia tay ngươi!"
Hạ Lão Tam cắn đầy một mồm thịt gà, miệng đầy mỡ nói: "Ngươi thì biết gì, cái này gọi là vợ chồng có phúc cùng hưởng."
"Hưởng cái đầu ngươi, lúc này còn dám dùng thành ngữ!"
"Đó là nương tử dạy tốt!"
"... Ai là nương tử của ngươi? Bản cung muốn chia tay, bản cung phải đi về!"
Trở về? Lâm San trước mắt sáng ngời, nghĩ tới tiền thưởng kia của hoàng thượng: "Không bằng ta đưa ngươi về!"
Vừa nói xong, Đỗ Minh Nguyệt giống như bị điện giật trốn sau Hạ Lão Tam, cảnh giác nhìn Lâm San: "Ta không về, đánh chết cũng không về!"
Lâm San 囧 , Đỗ Minh Nguyệt này sao lại như vậy, chốc lát muốn về, chốc lát lại không về. Liên Phong phất phất tay, ý bảo nàng an tâm, thản nhiên nói: "Ngươi đừng lo lắng, chúng ta giống các ngươi, cũng không muốn hồi cung."
"Các ngươi đây là..." Hạ Lão Tam đang cầm gà, pha chút thâm ý đánh giá hai người bọn họ, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, "A, các ngươi cũng từ trong cung trốn ra?"
"Cái gì? Các ngươi cũng trốn khỏi cung?" Đỗ Minh Nguyệt mắt sáng ngời, nổi hứng thú, bước qua hỏi Lâm San, "Rốt cuộc sao lại thế này, nói ra, mọi người vui vẻ một chút thôi!"
Lâm San: "..."
Xét thấy sự tình đã đến nước này, Lâm San cũng không giấu diếm, vì thế nàng liền đem sự tình chân tướng từ đầu chí cuối nói cho Đỗ Minh Nguyệt, từ nguyên nhân giả làm nam nhân cho đến quan hệ của Liên Phong và Đỗ Hạo, cuối cùng là việc Quý Bạch Vũ giả Đỗ Cảnh bắt cóc nàng.
Chờ nói xong hết thảy, Đỗ Minh Nguyệt miệng lại còn há hốc hơn. Nàng vốn tưởng rằng mình thân là công chúa, âm dương sai biệt từ trong cung trốn ra bỏ chạy cùng sơn tặc đã là chuyện đủ ly kỳ, không ngờ những gì Lâm San trải qua còn rắc rối hơn ngàn lần, hại nàng mất nửa ngày mới hiểu được đại khái, nhất thời có chút bi ai.
Tưởng nàng thân là công chúa, hưởng thụ ngàn vạn sủng ái, kết quả phát hiện tất cả những người mình tiếp xúc trong cung đều là giả, Phò mã giả, thị vệ giả, ngay cả Tam hoàng huynh cũng là người ta dịch dung giả trang! Rốt cuộc trên thế giới này còn có gì là thật? Nàng quay đầu lại, Hạ Lão Tam đang cầm gà ngây ngô cười với nàng.
Được rồi, ít nhất sơn tặc với con gà này là thật.
"Nói như ngươi, tam hoàng huynh sống chết thế nào còn chưa rõ?" Đỗ Minh Nguyệt hỏi.
Lâm San gật đầu: "Hẳn là bị Hồng Lân Giáo bắt đi, Quý Hồng Lân giảo hoạt vậy sẽ không giết người còn có giá trị lợi dụng."
"Cái này thật kỳ quái..." Đỗ Minh Nguyệt có chút nghi hoặc, "Theo lý thuyết, Quý Hồng Lân muốn tìm phụ hoàng báo thù, sao không thừa cơ Quý Bạch Vũ giả trang tam hoàng huynh ám sát phụ hoàng, vì sao muốn ẩn núp lâu như vậy?"
Lâm San nghĩ nghĩ: "Ta nghĩ, bọn họ hẳn là đang tìm gì đó."
Tiếng vừa dứt, Hạ Lão Tam ngồi một bên cắn gà hỏi lại: "Cái gì vậy? Đáng giá không?"
"Giá trị cái rắm!" Lâm San phi một câu, "Ta thực không nghĩ ra, Hồng Lân Giáo lớn như vậy sao lại coi trọng tảng đá vừa thối vừa cứng làm gì? Thực không có tiền đồ..."
"Tảng đá?" Liên Phong cảnh giác, "Tảng đá gì?"
"Còn không phải là khối thiên thạch hoàng thượng ban cho ta kia sao, nói cái gì có chữ của tiên hoàng viết, một khối đá lại xem như bảo bối..." Lâm San mau miệng, Liên Phong biến sắc, nhất thời thần thái có chút thay đổi, nắm tay Lâm San nói, "Đi, ngươi dẫn ta đi xem khối thiên thạch kia."
Lâm San không ngờ Liên Phong sẽ hứng thú với tảng đá, bất quá thấy hắn hưng trí bừng bừng không nên đả kích, đành phải ưng thuận, lập tức khởi hành trở về tìm thiên thạch.
Hạ Lão Tam vừa nghe bọn Lâm San muốn đi tìm tảng đá, lập tức mất hứng, tỏ vẻ muốn dẫn Đỗ Minh Nguyệt ra quan ngoại tránh bị người triều đình tìm được.
Bốn người quyết định xong, sáng sớm liền chia tay tại nhà "Thần Điểu Hiệp Y" không ngờ đã xảy ra một chuyện nhỏ ngoài ý muốn.
Đỗ Minh Nguyệt ói.
Đỗ Minh Nguyệt vừa phun, Hạ Lão Tam khẩn trương mặt đỏ tía tai, lôi Lâm San nói là tại nàng cho ăn gà.
Lâm San cũng nóng nảy: "Con mẹ nó, ngươi ăn gà của ta còn ngại bẩn, ngươi ăn nhiều hơn nàng, sao không bị gì?"
"Này..." Hạ Lão Tam bị hỏi lập tức ôm đầu nghĩ nghĩ, Đỗ Minh Nguyệt lại phun ra nhiều hơn.
Hạ Lão Tam nóng nảy, vội vàng gọi hai vị thần y, Dương hiệp y vừa cầm tay Đỗ Minh Nguyệt bắt mạch lập tức hớn hở: "Người trẻ tuổi, đây là ngươi không phải, nương tử ngươi có thai cũng không phát hiện."
Cái gì? Hạ Lão Tam trừng mắt tròn xoe, sau một lát, trong rừng cây vang lên tiếng tru mừng như điên của hắn: "Lão tử tung hoành hai mươi mấy năm, rốt cục đã làm cha! Ha ha ha ha..."
Đỗ Minh Nguyệt khó lòng sẵng giọng, nằm trên giường, si ngốc cười.
Lâm San lần đầu thấy biểu tình như vậy của Đỗ Minh Nguyệt, lập tức có chút không thích ứng, đang định nói gì đó thì bị Liên Phong lôi ra khỏi phòng.
"Để cho bọn họ cao hứng chút, chúng ta đừng ngăn cản. " Liên Phong nói.
Lâm San hướng mắt vào trong phòng: "Ta cảm thấy rất thần kỳ, mấy tháng trước Đỗ Minh Nguyệt vẫn là công chúa điêu ngoa bốc đồng, hiện tại phải làm mẹ, ngươi xem biểu tình vừa rồi của nàng, so với trước kia hoàn toàn khác..."
Liên Phong thuận thế ôm nàng, hôn lên trán nàng: "Nha đầu ngốc, người sẽ thay đổi. "
Thay đổi? Lâm San giật mình, bỗng nhiên cảm thán duyên phận kỳ diệu có thể làm công chúa điêu ngoa thành hiền thê lương mẫu.
"Chờ chúng ta có con, ngươi sẽ không thấy kỳ quái." Hắn thuận thuận gõ lên trán nàng, thanh âm bỗng nhiên trở nên thực ôn nhu.
Hắn nói... Con? Lâm San trong lòng ngọt ngào, nếu có thể có con với hắn, kỳ thật cũng không sai. Nhưng rất nhanh sau đó nàng nhớ mình còn trúng độc, không khỏi có chút mất mát, há mồm, muốn nói lại thôi.
Liên Phong không cho nàng có cơ hội mở miệng, hôn nàng một cái: "Đi thôi, chúng ta đi cáo biệt công chúa."
Đỗ Minh Nguyệt đang ngây ngốc nhìn đâu đâu, thiếu chút rớt cả cằm xuống.
"Cho nên, ngươi căn bản không phải Tể tướng gia nhị công tử gì đó, ngươi vốn là nữ ?" Khi Đỗ Minh Nguyệt nói đến đây, ánh mắt chằm chằm vào ngực Lâm San ngực, dường như định chứng thật một chút.
Lâm San vội vàng ôm ngực lui lại: "Như giả bao hoán, không tin ngươi hỏi hắn!" Nói xong, ngón tay chỉ Liên Phong.
Liên Phong biểu tình có chút cứng ngắc, không đợi hắn nói, Đỗ Minh Nguyệt oa một tiếng rồi khóc.
"Ta chỉ biết các ngươi có vấn đề! Oa! Bản cung sao lại khổ như vậy, thật vất vả gả cho Phò mã thì lại là nữ nhân, chưa kể đến chuyện là nữ còn chung đụng với hoàng huynh, bản cung không thiết sống, bản cung muốn chết..."
Nàng vừa khóc, đừng nói Lâm San, ngay cả Hạ Lão Tam vốn đã quen với tính tình của nàng đều thiếu chút nữa hỏng mất, Liên Phong bình tĩnh ngắt lời nàng: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải Đỗ Hạo."
"Oa! Ngươi không phải Đỗ Hạo thì là ai, ngươi cho ta là con nít ba tuổi sao... Oa!"
Tiếng khóc đinh tai nhức óc, Liên Phong hơi nhíu mày: "Ta là Liên Phong."
"Liên Phong? Ngươi thực nghĩ ta mù sao, ngươi..." Đỗ Minh Nguyệt bỗng ngừng khóc, ngẩn ra nhìn kim đao trên tay Liên Phong, vừa cẩn thận đánh giá người trước mắt vừa yếu ớt nói, "Ngươi nói cái gì? Ngươi thật là Liên Phong?"
Liên Phong gật đầu, hướng mắt sang Lâm San.
Lâm San vội ra làm chứng: "Đúng vậy, hắn là Liên Phong, giống ta, như giả bao hoán!"
Lời này vừa nói ra, Đỗ Minh Nguyệt nhất thời nghi hoặc.
Người này là Liên Phong? Vì sao giống Đỗ Hạo như vậy? Còn có Tống Lạc, sao có thể ở cùng Liên Phong? Nàng không phải có chuyện gì với Đỗ Hạo sao?... Đỗ Minh Nguyệt trăm mối suy nghĩ không thể giải đáp, quay đầu muốn hỏi Hạ Lão Tam, đã thấy Hạ Lão Tam nhìn gà nướng của Lâm San chảy nước miếng ròng ròng: "Cần gì biết hắn là ai? Không bằng chúng ta ăn trước đi?"
Đỗ Minh Nguyệt: "..."
Lâm San: "..."
Liên Phong: "..."
Một con gà chia cho bốn người có thể bi kịch bao nhiêu, Lâm San vừa ngẩng đầu đã thấy Hạ Lão Tam với Đỗ Minh Nguyệt đã cầm toàn bộ con gà cắn xé như quỷ chết đói rồi.
Lâm San khóc không ra nước mắt, quay đầu đã thấy Liên Phong đưa cái chân gà cho nàng: "Ăn của ta đi."
Lâm San đang muốn cảm động lại nghe Đỗ Minh Nguyệt mắng: "Ngươi nhìn người ta xem, nhìn ngươi xem, bản cung bị mù mới nhìn trúng ngươi, bản cung muốn chia tay ngươi!"
Hạ Lão Tam cắn đầy một mồm thịt gà, miệng đầy mỡ nói: "Ngươi thì biết gì, cái này gọi là vợ chồng có phúc cùng hưởng."
"Hưởng cái đầu ngươi, lúc này còn dám dùng thành ngữ!"
"Đó là nương tử dạy tốt!"
"... Ai là nương tử của ngươi? Bản cung muốn chia tay, bản cung phải đi về!"
Trở về? Lâm San trước mắt sáng ngời, nghĩ tới tiền thưởng kia của hoàng thượng: "Không bằng ta đưa ngươi về!"
Vừa nói xong, Đỗ Minh Nguyệt giống như bị điện giật trốn sau Hạ Lão Tam, cảnh giác nhìn Lâm San: "Ta không về, đánh chết cũng không về!"
Lâm San 囧 , Đỗ Minh Nguyệt này sao lại như vậy, chốc lát muốn về, chốc lát lại không về. Liên Phong phất phất tay, ý bảo nàng an tâm, thản nhiên nói: "Ngươi đừng lo lắng, chúng ta giống các ngươi, cũng không muốn hồi cung."
"Các ngươi đây là..." Hạ Lão Tam đang cầm gà, pha chút thâm ý đánh giá hai người bọn họ, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, "A, các ngươi cũng từ trong cung trốn ra?"
"Cái gì? Các ngươi cũng trốn khỏi cung?" Đỗ Minh Nguyệt mắt sáng ngời, nổi hứng thú, bước qua hỏi Lâm San, "Rốt cuộc sao lại thế này, nói ra, mọi người vui vẻ một chút thôi!"
Lâm San: "..."
Xét thấy sự tình đã đến nước này, Lâm San cũng không giấu diếm, vì thế nàng liền đem sự tình chân tướng từ đầu chí cuối nói cho Đỗ Minh Nguyệt, từ nguyên nhân giả làm nam nhân cho đến quan hệ của Liên Phong và Đỗ Hạo, cuối cùng là việc Quý Bạch Vũ giả Đỗ Cảnh bắt cóc nàng.
Chờ nói xong hết thảy, Đỗ Minh Nguyệt miệng lại còn há hốc hơn. Nàng vốn tưởng rằng mình thân là công chúa, âm dương sai biệt từ trong cung trốn ra bỏ chạy cùng sơn tặc đã là chuyện đủ ly kỳ, không ngờ những gì Lâm San trải qua còn rắc rối hơn ngàn lần, hại nàng mất nửa ngày mới hiểu được đại khái, nhất thời có chút bi ai.
Tưởng nàng thân là công chúa, hưởng thụ ngàn vạn sủng ái, kết quả phát hiện tất cả những người mình tiếp xúc trong cung đều là giả, Phò mã giả, thị vệ giả, ngay cả Tam hoàng huynh cũng là người ta dịch dung giả trang! Rốt cuộc trên thế giới này còn có gì là thật? Nàng quay đầu lại, Hạ Lão Tam đang cầm gà ngây ngô cười với nàng.
Được rồi, ít nhất sơn tặc với con gà này là thật.
"Nói như ngươi, tam hoàng huynh sống chết thế nào còn chưa rõ?" Đỗ Minh Nguyệt hỏi.
Lâm San gật đầu: "Hẳn là bị Hồng Lân Giáo bắt đi, Quý Hồng Lân giảo hoạt vậy sẽ không giết người còn có giá trị lợi dụng."
"Cái này thật kỳ quái..." Đỗ Minh Nguyệt có chút nghi hoặc, "Theo lý thuyết, Quý Hồng Lân muốn tìm phụ hoàng báo thù, sao không thừa cơ Quý Bạch Vũ giả trang tam hoàng huynh ám sát phụ hoàng, vì sao muốn ẩn núp lâu như vậy?"
Lâm San nghĩ nghĩ: "Ta nghĩ, bọn họ hẳn là đang tìm gì đó."
Tiếng vừa dứt, Hạ Lão Tam ngồi một bên cắn gà hỏi lại: "Cái gì vậy? Đáng giá không?"
"Giá trị cái rắm!" Lâm San phi một câu, "Ta thực không nghĩ ra, Hồng Lân Giáo lớn như vậy sao lại coi trọng tảng đá vừa thối vừa cứng làm gì? Thực không có tiền đồ..."
"Tảng đá?" Liên Phong cảnh giác, "Tảng đá gì?"
"Còn không phải là khối thiên thạch hoàng thượng ban cho ta kia sao, nói cái gì có chữ của tiên hoàng viết, một khối đá lại xem như bảo bối..." Lâm San mau miệng, Liên Phong biến sắc, nhất thời thần thái có chút thay đổi, nắm tay Lâm San nói, "Đi, ngươi dẫn ta đi xem khối thiên thạch kia."
Lâm San không ngờ Liên Phong sẽ hứng thú với tảng đá, bất quá thấy hắn hưng trí bừng bừng không nên đả kích, đành phải ưng thuận, lập tức khởi hành trở về tìm thiên thạch.
Hạ Lão Tam vừa nghe bọn Lâm San muốn đi tìm tảng đá, lập tức mất hứng, tỏ vẻ muốn dẫn Đỗ Minh Nguyệt ra quan ngoại tránh bị người triều đình tìm được.
Bốn người quyết định xong, sáng sớm liền chia tay tại nhà "Thần Điểu Hiệp Y" không ngờ đã xảy ra một chuyện nhỏ ngoài ý muốn.
Đỗ Minh Nguyệt ói.
Đỗ Minh Nguyệt vừa phun, Hạ Lão Tam khẩn trương mặt đỏ tía tai, lôi Lâm San nói là tại nàng cho ăn gà.
Lâm San cũng nóng nảy: "Con mẹ nó, ngươi ăn gà của ta còn ngại bẩn, ngươi ăn nhiều hơn nàng, sao không bị gì?"
"Này..." Hạ Lão Tam bị hỏi lập tức ôm đầu nghĩ nghĩ, Đỗ Minh Nguyệt lại phun ra nhiều hơn.
Hạ Lão Tam nóng nảy, vội vàng gọi hai vị thần y, Dương hiệp y vừa cầm tay Đỗ Minh Nguyệt bắt mạch lập tức hớn hở: "Người trẻ tuổi, đây là ngươi không phải, nương tử ngươi có thai cũng không phát hiện."
Cái gì? Hạ Lão Tam trừng mắt tròn xoe, sau một lát, trong rừng cây vang lên tiếng tru mừng như điên của hắn: "Lão tử tung hoành hai mươi mấy năm, rốt cục đã làm cha! Ha ha ha ha..."
Đỗ Minh Nguyệt khó lòng sẵng giọng, nằm trên giường, si ngốc cười.
Lâm San lần đầu thấy biểu tình như vậy của Đỗ Minh Nguyệt, lập tức có chút không thích ứng, đang định nói gì đó thì bị Liên Phong lôi ra khỏi phòng.
"Để cho bọn họ cao hứng chút, chúng ta đừng ngăn cản. " Liên Phong nói.
Lâm San hướng mắt vào trong phòng: "Ta cảm thấy rất thần kỳ, mấy tháng trước Đỗ Minh Nguyệt vẫn là công chúa điêu ngoa bốc đồng, hiện tại phải làm mẹ, ngươi xem biểu tình vừa rồi của nàng, so với trước kia hoàn toàn khác..."
Liên Phong thuận thế ôm nàng, hôn lên trán nàng: "Nha đầu ngốc, người sẽ thay đổi. "
Thay đổi? Lâm San giật mình, bỗng nhiên cảm thán duyên phận kỳ diệu có thể làm công chúa điêu ngoa thành hiền thê lương mẫu.
"Chờ chúng ta có con, ngươi sẽ không thấy kỳ quái." Hắn thuận thuận gõ lên trán nàng, thanh âm bỗng nhiên trở nên thực ôn nhu.
Hắn nói... Con? Lâm San trong lòng ngọt ngào, nếu có thể có con với hắn, kỳ thật cũng không sai. Nhưng rất nhanh sau đó nàng nhớ mình còn trúng độc, không khỏi có chút mất mát, há mồm, muốn nói lại thôi.
Liên Phong không cho nàng có cơ hội mở miệng, hôn nàng một cái: "Đi thôi, chúng ta đi cáo biệt công chúa."