Sau khi quốc vương bệ hạ sử dụng đủ loại mưu kế mà vẫn thất bại, đùng đùng triệu tập nhân tài đa mưu nhiều kế một lần nữa.
Quốc vương giận cá chém thớt, đem cục tức của mình đổ lên người khác.
“Các ngươi là một lũ ngu ngốc ăn hại mà còn dám vỗ ngực tự nhận là chuyên gia sao, chết tiệt, một đám phế vật, đưa ra bao nhiêu kế mà kết quả một chút cũng không có.” Quốc vương bệ hạ đạp đổ cả ghế, mắt hình viên đạn đã lên nòng.
“Bệ hạ, này không trách được bọn thần a, người cũng biết là, cái này đâu có thuộc lĩnh vực của chúng thần, mà trước giờ, trên đời này làm gì có lĩnh vực nào hay nhà khoa học nào nghiên cứu “yếu tố thần bí – tình yêu” đâu… Vả lại, khi bọn thần nghiên cứu tiểu thuyết tình yêu, vô luận trải qua như thế nào đau khổ thống khổ dày vò suy sụp rồi thậm chí là sinh tử, rốt cuộc đều là kết thúc mỹ mãn, đại đoàn viên a.”
“Chẳng lẽ không có cái nào kết thúc bi đát sao?”
“Ân… thì cũng có, nhưng rất là ít.”
“Vẫn là có. Làm như thế nào, nói.”
“Này… phải có một người tử.”
“Này…” Quốc vương có điểm do dự. Vương tử đương nhiên không thể, chỉ có Tiểu Hôi là… Người nhớ giọng Tiểu Hôi ngọt ngào mỗi khi gọi người là “papa”, lại còn hôn hai má…
“Chẳng phải quá tàn nhẫn sao?”
“Người chia rẽ đôi vợ chồng trẻ đó thì không tàn nhẫn chắc?” Đại công tước ở bên cạnh ngáp một cái.
“Câm miệng! Chẳng lẽ không có phương pháp khác sao?” Đưa mắt nhìn vị học giả vừa lên tiếng khi nãy.
“Không có! Theo như kịch bản thông thường thì sẽ do một người có lỗi làm người kia tức tưởi chết tiếp theo là một đoạn dằn vặt – hỏi thế gian tình là gì, khiến cho sinh tử biệt ly?” =)) =)) =)) mợ ơi, đến người Trung Quốc mà còn thấy vậy nữa nè =)) khoái bạn tác giả biến thái ghê luôn:x
“Này… Không thể nào?” Quốc vương kinh hãi nhảy dựng lên. Hắn chỉ có một đứa con thôi a.
“Khó nói lắm… Nghe nói tháng trước, con trai vị công tước nào đấy cùng với tình nhân tự tử, chỉ bởi vì công tước nhất quyết phản đối hôn sự.”
“Đúng vậy đúng vậy, thật đáng thương!”
“Nghĩ lại, một đứa con trai rồi giờ có thêm một đứa nữa, có gì không tốt! Tiểu Hôi lại thông minh nhu thuận; nếu như vương tử cưới một người vợ bạo ngược, hành hạ hắn, như vậy còn không thảm sao…”
“Nhưng là… nhưng là…”
“Dù sao đi nữa, không có nhưng là, hiện tại đã là thời đại nào rồi? Lại còn chú trọng đến cái chuyện truyền con nối dòng ấy nữa? Tốt thôi. Người liền hảo hảo tự ngẫm lại lời của chúng thần đi!”
Đại công tước vẫy vẫy tay, các vị học giả đều lần lượt rời khỏi phòng.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng hít một hơi.
“Lần này, chúng ta quả thực là cũng vô cùng nan giải a. Một bên là vương tử điện hạ, một bên là quốc vương bệ hạ.”
“Đành chịu thôi, hắc hắc…, chúng ta cũng là người thuận theo thời thế mà thôi…”
“Ha hả ha hả…, không sai không sai.”
Bởi vậy ngày đó vương tử sai người đưa tới một cái cặp tiền, mỗi người lập tức biết ngay phận sự của mình.
“Ha hả ha hả…, xưa nói đánh người chạy đi chứ có ai đánh kẻ chạy lại bao giờ!”
“Trở thành người một nhà chẳng phải là quá tốt sao!”
“Đúng vậy đúng vậy.”
…
…
…
Độc giả ngó trái ngó phải nhìn lên rồi lại nhìn xuống, a, hết rồi sao a? Ngươi muốn chết phải không a, dám làm cho có lệ à?
Tác giả chà chà tay, cười nịnh: a yêu, các vị đại nhân, ta làm sao dám, làm sao lại dám chứ! Chính là tiểu nhân thấy được quốc vương bệ hạ quả là một lão nhân rất là tốt nha, mà lão nhân như vậy có muốn làm điều ác coi bộ cũng không có làm nên chuyện đâu, chi bằng…thôi cho qua đi. Hắc hắc…
Mọi người lộ ánh mắt nghi ngờ: chứ không phải do lười biếng sao, hết ý tưởng sao?
Tác giả: hắc hắc… *cười trừ*
“Quên mất một việc tối quan trọng, còn thiếu một câu cuối,” tác giả chạy lại:“Từ nay về sau, Tiểu Hôi tiên sinh cùng vương tử sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi a…”
~ Hoàn ~
Sau khi quốc vương bệ hạ sử dụng đủ loại mưu kế mà vẫn thất bại, đùng đùng triệu tập nhân tài đa mưu nhiều kế một lần nữa.
Quốc vương giận cá chém thớt, đem cục tức của mình đổ lên người khác.
“Các ngươi là một lũ ngu ngốc ăn hại mà còn dám vỗ ngực tự nhận là chuyên gia sao, chết tiệt, một đám phế vật, đưa ra bao nhiêu kế mà kết quả một chút cũng không có.” Quốc vương bệ hạ đạp đổ cả ghế, mắt hình viên đạn đã lên nòng.
“Bệ hạ, này không trách được bọn thần a, người cũng biết là, cái này đâu có thuộc lĩnh vực của chúng thần, mà trước giờ, trên đời này làm gì có lĩnh vực nào hay nhà khoa học nào nghiên cứu “yếu tố thần bí – tình yêu” đâu… Vả lại, khi bọn thần nghiên cứu tiểu thuyết tình yêu, vô luận trải qua như thế nào đau khổ thống khổ dày vò suy sụp rồi thậm chí là sinh tử, rốt cuộc đều là kết thúc mỹ mãn, đại đoàn viên a.”
“Chẳng lẽ không có cái nào kết thúc bi đát sao?”
“Ân… thì cũng có, nhưng rất là ít.”
“Vẫn là có. Làm như thế nào, nói.”
“Này… phải có một người tử.”
“Này…” Quốc vương có điểm do dự. Vương tử đương nhiên không thể, chỉ có Tiểu Hôi là… Người nhớ giọng Tiểu Hôi ngọt ngào mỗi khi gọi người là “papa”, lại còn hôn hai má…
“Chẳng phải quá tàn nhẫn sao?”
“Người chia rẽ đôi vợ chồng trẻ đó thì không tàn nhẫn chắc?” Đại công tước ở bên cạnh ngáp một cái.
“Câm miệng! Chẳng lẽ không có phương pháp khác sao?” Đưa mắt nhìn vị học giả vừa lên tiếng khi nãy.
“Không có! Theo như kịch bản thông thường thì sẽ do một người có lỗi làm người kia tức tưởi chết tiếp theo là một đoạn dằn vặt – hỏi thế gian tình là gì, khiến cho sinh tử biệt ly?” =)) =)) =)) mợ ơi, đến người Trung Quốc mà còn thấy vậy nữa nè =)) khoái bạn tác giả biến thái ghê luôn:x
“Này… Không thể nào?” Quốc vương kinh hãi nhảy dựng lên. Hắn chỉ có một đứa con thôi a.
“Khó nói lắm… Nghe nói tháng trước, con trai vị công tước nào đấy cùng với tình nhân tự tử, chỉ bởi vì công tước nhất quyết phản đối hôn sự.”
“Đúng vậy đúng vậy, thật đáng thương!”
“Nghĩ lại, một đứa con trai rồi giờ có thêm một đứa nữa, có gì không tốt! Tiểu Hôi lại thông minh nhu thuận; nếu như vương tử cưới một người vợ bạo ngược, hành hạ hắn, như vậy còn không thảm sao…”
“Nhưng là… nhưng là…”
“Dù sao đi nữa, không có nhưng là, hiện tại đã là thời đại nào rồi? Lại còn chú trọng đến cái chuyện truyền con nối dòng ấy nữa? Tốt thôi. Người liền hảo hảo tự ngẫm lại lời của chúng thần đi!”
Đại công tước vẫy vẫy tay, các vị học giả đều lần lượt rời khỏi phòng.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng hít một hơi.
“Lần này, chúng ta quả thực là cũng vô cùng nan giải a. Một bên là vương tử điện hạ, một bên là quốc vương bệ hạ.”
“Đành chịu thôi, hắc hắc…, chúng ta cũng là người thuận theo thời thế mà thôi…”
“Ha hả ha hả…, không sai không sai.”
Bởi vậy ngày đó vương tử sai người đưa tới một cái cặp tiền, mỗi người lập tức biết ngay phận sự của mình.
“Ha hả ha hả…, xưa nói đánh người chạy đi chứ có ai đánh kẻ chạy lại bao giờ!”
“Trở thành người một nhà chẳng phải là quá tốt sao!”
“Đúng vậy đúng vậy.”
…
…
…
Độc giả ngó trái ngó phải nhìn lên rồi lại nhìn xuống, a, hết rồi sao a? Ngươi muốn chết phải không a, dám làm cho có lệ à?
Tác giả chà chà tay, cười nịnh: a yêu, các vị đại nhân, ta làm sao dám, làm sao lại dám chứ! Chính là tiểu nhân thấy được quốc vương bệ hạ quả là một lão nhân rất là tốt nha, mà lão nhân như vậy có muốn làm điều ác coi bộ cũng không có làm nên chuyện đâu, chi bằng…thôi cho qua đi. Hắc hắc…
Mọi người lộ ánh mắt nghi ngờ: chứ không phải do lười biếng sao, hết ý tưởng sao?
Tác giả: hắc hắc… cười trừ
“Quên mất một việc tối quan trọng, còn thiếu một câu cuối,” tác giả chạy lại:“Từ nay về sau, Tiểu Hôi tiên sinh cùng vương tử sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi a…”
~ Hoàn ~