Quốc vương bệ hạ triệu tập hội nghị khẩn cấp. Nội dung cụ thể: tìm cách làm cho Vương Tử nhanh chóng kết hôn.
Tham dự hội nghị đều là vương công quý tộc, mọi người nguyên là theo Vương Tử từ lúc sinh ra, nhìn quá trình trưởng thành của Vương Tử, cuối cùng bồi đắp nên một cái Vương Tử bảo quý xuất sắc.
Sau hơn hai tiếng hai mươi phút hội nghị kết thúc với kết quả mĩ mãn. Tất cả mọi người được ngủ một giấc thật say. Vui vẻ nhất không ai khác hơn đại công tước, hắn cao hứng nói: “Lần này hội nghị có tác dụng thực là vô tiền khoáng hậu – Yeah! Chứng mất ngủ rốt cuộc trị được rồi!” (họp hành buồn ngủ – bệnh chung của mọi người =]])
Quốc vương bệ hạ lại triệu tập hội nghị khẩn cấp lần thứ hai.
Tham dự hội nghị lần này là thương nhân, chính khách trong cả nước.
Mọi người vì tầm quan trọng đối Vương Tử mà nhân cơ hội này bàn bạc vô cùng sôi nổi, đến lúc hội nghị chấm dứt, không ít người tham dự cầm thật dày hợp đồng ký kết mỹ mãn ly khai, lại thêm chính khách góp lời lôi kéo khiến họ mở cờ trong bụng rộng rãi quyên góp tài chính. (nể thật =]])
Quốc vương bệ hạ lại triệu tập hội nghị khẩn cấp lần thứ ba.
Lần này tham dự hội nghị chính là dân chúng bình thường.
Dân chúng nỗi lòng kích động, phải kí tên phải kí tên, chụp ảnh chung chụp ảnh chung, trình thỉnh nguyện thư trình thỉnh nguyện thư, nhiều dân lên án giá hàng hóa tăng quá cao, nhà cửa đắt đỏ, tỷ lệ thất nghiệp tăng… Thẳng đến khi quốc vương bệ hạ phát ngôn sẽ mau chóng cải thiện dân sinh, khống chế giá cả, dân chúng mới lưu luyến rời đi. (*cười lăn lộn*)
Quốc vương bệ hạ vẫn là chưa từ bỏ ý định triệu tập hội nghị lần thứ tư.
Lần này tham dự hội nghị không ai khác chính là lũ ‘heo bằng cẩu hữu’, nga, không, là thân cận ‘khuê trung bạn thân’ của mình.
“Các ngươi hôm nay không đề cho ta được một cái biện pháp, đừng hòng bước ra khỏi cái phòng này một bước.” Quốc vương bệ hạ hung hăng nói.
Mọi người liếc nhau.
“Bệ hạ, thần cho rằng Vương Tử điện hạ bình thường rất quy củ, học sẽ không vui đùa, hay là, dẫn hắn đến mấy quán bar hộp đêm như Tang Nã tửu giải trí, thả lỏng tinh thần, lui lui tới tới mấy chỗ này chẳng phải trước sau cũng nhen lên lửa tình sao?” heo bằng cẩu hữu, nga, ngượng ngùng, là bạn thân vừa nói. (thật đúng ‘heo cẩu bằng hữu’ – ý tưởng này cũng nghĩ ra được)
“Không được, một Vương Tử đến những chỗ đó còn thể thống gì?”
“Ai nói Vương Tử không thể đi? Harry Vương Tử đi thường xuyên!”
“Harry là ai?”
“Chính là vương tử Anh quốc a… Bệ hạ, gần đây không có xem tin tức giải trí? Là…chi chi oai oai…chi chi oai oai...” (chi chi oai oai… = blah…blah…)
“Nga!” Thì ra là thế.
“Không nên không nên.” quốc vương lắc đầu phủ quyết. “Next!” (ta ngất)
“Nếu không, quốc vương bệ hạ, mời hết thảy tiểu thư cao quý đến dùng bữa, cùng nhau tâm sự, xướng ca, uống chút rượu, gợi chút lửa tình, đêm khuya thanh tĩnh, lòng người ấm áp…hắc hắc, việc kia… ” (mèng ơi…)
Quốc vương lại trực tiếp “Next”! A, Vương Tử cùng các tiểu thư cơm ăn còn ít sao? Ăn đến ăn đi chưa ăn ra được một chút khói, ngược lại hại Vương Tử ăn tới nỗi bụng muốn phá hư.
“Bệ hạ, chợt nghĩ đến một giải pháp: sinh mễ chử thành thục phạn thì sao?”
“Kháo, lúc này là lúc nào còn ngoạn? Là cái gì?” (bệ hạ thật ba chấm…)
“Chính là ăn cơm luôn a. Chúng ta liền khiến vương tử gạo nấu thành cơm, đem vương tử điện hạ nhốt vào phòng, sau đó mang một nữ hài tử đến cùng hắn ở chung phòng …”
“Cái này?” Quốc vương không nỡ thương tổn Vương Tử, hơn nữa… “Vương Tử từ nhỏ đã luyện tập võ thuật, bình thường ngay cả vài thị vệ cũng không thể động tới đâu a?” Vả chăng cách này thực quá lộ liễu?
“Ta có ý là…để Vương Tử uống quá chén đi!”
“Không thể không thể, lần trước muốn chuốc say tiểu tử kia, kết quả là “Nam nhi hồng” trân quý hai mươi năm cất giữ của ta định dành khi hắn kết hôn mới dùng lại bị hắn uống hết, đã thế lại còn cực tỉnh táo…” Quốc vương nhớ tới liền lão lệ tuôn trào, đau lòng vô cùng.
“Nếu không, hay là ta dùng loại rượu đặc biệt kia?” một bằng hữu lên tiếng, “Như vậy…như vậy…” chi chi oai oai…
“Không nên không nên.” Quốc vương vừa xua tay vừa lắc đầu.
“Như thế nào lại không được?”
Quốc vương thở dài.
“Lạc xuân dược chiêu đó đã sớm dùng qua rồi. Kết quả cái cô bé kia uống ngay, nhưng sau là cùng thị vệ trưởng của Vương Tử kết hôn rồi.” Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh người a! (rượu đặc biệt = xuân dược a)
[Người qua đường: cực độ hãn]
Chi chi oai oai...
Chi chi oai oai...
Hội bằng hữu nhiệt tình đưa ra rất nhiều mưu kế, nhưng là đều bị quốc vương bệ hạ thẳng tay bác bỏ.
“Nói cho cùng là ngươi muốn như thế nào đây?” Các bằng hữu nóng giận.
“Ta…ta…ta cũng không biết…” Quốc vương bệ hạ ra chiều thảm thương nói “chính vậy mới phải tìm các ngươi bàn bạc!”
“Chúng ta đều bày mưu tính kế, ngươi lại cái này không được cái kia cũng không xong, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
“Những cách yếu kém như vậy căn bản là không thể thực hiện!”
“Không thử qua làm sao biết không thể thực hiện?”
“Tất cả đều là đã thực hiện và thất bại!”
Mọi người…
Câm nín.
(quốc vương bệ hạ cũng đâu có vừa đâu, thủ đoạn nào cũng xài hết rồi)
Quốc vương bệ hạ triệu tập hội nghị khẩn cấp. Nội dung cụ thể: tìm cách làm cho Vương Tử nhanh chóng kết hôn.
Tham dự hội nghị đều là vương công quý tộc, mọi người nguyên là theo Vương Tử từ lúc sinh ra, nhìn quá trình trưởng thành của Vương Tử, cuối cùng bồi đắp nên một cái Vương Tử bảo quý xuất sắc.
Sau hơn hai tiếng hai mươi phút hội nghị kết thúc với kết quả mĩ mãn. Tất cả mọi người được ngủ một giấc thật say. Vui vẻ nhất không ai khác hơn đại công tước, hắn cao hứng nói: “Lần này hội nghị có tác dụng thực là vô tiền khoáng hậu – Yeah! Chứng mất ngủ rốt cuộc trị được rồi!” (họp hành buồn ngủ – bệnh chung của mọi người =]])
Quốc vương bệ hạ lại triệu tập hội nghị khẩn cấp lần thứ hai.
Tham dự hội nghị lần này là thương nhân, chính khách trong cả nước.
Mọi người vì tầm quan trọng đối Vương Tử mà nhân cơ hội này bàn bạc vô cùng sôi nổi, đến lúc hội nghị chấm dứt, không ít người tham dự cầm thật dày hợp đồng ký kết mỹ mãn ly khai, lại thêm chính khách góp lời lôi kéo khiến họ mở cờ trong bụng rộng rãi quyên góp tài chính. (nể thật =]])
Quốc vương bệ hạ lại triệu tập hội nghị khẩn cấp lần thứ ba.
Lần này tham dự hội nghị chính là dân chúng bình thường.
Dân chúng nỗi lòng kích động, phải kí tên phải kí tên, chụp ảnh chung chụp ảnh chung, trình thỉnh nguyện thư trình thỉnh nguyện thư, nhiều dân lên án giá hàng hóa tăng quá cao, nhà cửa đắt đỏ, tỷ lệ thất nghiệp tăng… Thẳng đến khi quốc vương bệ hạ phát ngôn sẽ mau chóng cải thiện dân sinh, khống chế giá cả, dân chúng mới lưu luyến rời đi. (cười lăn lộn)
Quốc vương bệ hạ vẫn là chưa từ bỏ ý định triệu tập hội nghị lần thứ tư.
Lần này tham dự hội nghị không ai khác chính là lũ ‘heo bằng cẩu hữu’, nga, không, là thân cận ‘khuê trung bạn thân’ của mình.
“Các ngươi hôm nay không đề cho ta được một cái biện pháp, đừng hòng bước ra khỏi cái phòng này một bước.” Quốc vương bệ hạ hung hăng nói.
Mọi người liếc nhau.
“Bệ hạ, thần cho rằng Vương Tử điện hạ bình thường rất quy củ, học sẽ không vui đùa, hay là, dẫn hắn đến mấy quán bar hộp đêm như Tang Nã tửu giải trí, thả lỏng tinh thần, lui lui tới tới mấy chỗ này chẳng phải trước sau cũng nhen lên lửa tình sao?” heo bằng cẩu hữu, nga, ngượng ngùng, là bạn thân vừa nói. (thật đúng ‘heo cẩu bằng hữu’ – ý tưởng này cũng nghĩ ra được)
“Không được, một Vương Tử đến những chỗ đó còn thể thống gì?”
“Ai nói Vương Tử không thể đi? Harry Vương Tử đi thường xuyên!”
“Harry là ai?”
“Chính là vương tử Anh quốc a… Bệ hạ, gần đây không có xem tin tức giải trí? Là…chi chi oai oai…chi chi oai oai...” (chi chi oai oai… = blah…blah…)
“Nga!” Thì ra là thế.
“Không nên không nên.” quốc vương lắc đầu phủ quyết. “Next!” (ta ngất)
“Nếu không, quốc vương bệ hạ, mời hết thảy tiểu thư cao quý đến dùng bữa, cùng nhau tâm sự, xướng ca, uống chút rượu, gợi chút lửa tình, đêm khuya thanh tĩnh, lòng người ấm áp…hắc hắc, việc kia… ” (mèng ơi…)
Quốc vương lại trực tiếp “Next”! A, Vương Tử cùng các tiểu thư cơm ăn còn ít sao? Ăn đến ăn đi chưa ăn ra được một chút khói, ngược lại hại Vương Tử ăn tới nỗi bụng muốn phá hư.
“Bệ hạ, chợt nghĩ đến một giải pháp: sinh mễ chử thành thục phạn thì sao?”
“Kháo, lúc này là lúc nào còn ngoạn? Là cái gì?” (bệ hạ thật ba chấm…)
“Chính là ăn cơm luôn a. Chúng ta liền khiến vương tử gạo nấu thành cơm, đem vương tử điện hạ nhốt vào phòng, sau đó mang một nữ hài tử đến cùng hắn ở chung phòng …”
“Cái này?” Quốc vương không nỡ thương tổn Vương Tử, hơn nữa… “Vương Tử từ nhỏ đã luyện tập võ thuật, bình thường ngay cả vài thị vệ cũng không thể động tới đâu a?” Vả chăng cách này thực quá lộ liễu?
“Ta có ý là…để Vương Tử uống quá chén đi!”
“Không thể không thể, lần trước muốn chuốc say tiểu tử kia, kết quả là “Nam nhi hồng” trân quý hai mươi năm cất giữ của ta định dành khi hắn kết hôn mới dùng lại bị hắn uống hết, đã thế lại còn cực tỉnh táo…” Quốc vương nhớ tới liền lão lệ tuôn trào, đau lòng vô cùng.
“Nếu không, hay là ta dùng loại rượu đặc biệt kia?” một bằng hữu lên tiếng, “Như vậy…như vậy…” chi chi oai oai…
“Không nên không nên.” Quốc vương vừa xua tay vừa lắc đầu.
“Như thế nào lại không được?”
Quốc vương thở dài.
“Lạc xuân dược chiêu đó đã sớm dùng qua rồi. Kết quả cái cô bé kia uống ngay, nhưng sau là cùng thị vệ trưởng của Vương Tử kết hôn rồi.” Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh người a! (rượu đặc biệt = xuân dược a)
[Người qua đường: cực độ hãn]
Chi chi oai oai...
Chi chi oai oai...
Hội bằng hữu nhiệt tình đưa ra rất nhiều mưu kế, nhưng là đều bị quốc vương bệ hạ thẳng tay bác bỏ.
“Nói cho cùng là ngươi muốn như thế nào đây?” Các bằng hữu nóng giận.
“Ta…ta…ta cũng không biết…” Quốc vương bệ hạ ra chiều thảm thương nói “chính vậy mới phải tìm các ngươi bàn bạc!”
“Chúng ta đều bày mưu tính kế, ngươi lại cái này không được cái kia cũng không xong, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
“Những cách yếu kém như vậy căn bản là không thể thực hiện!”
“Không thử qua làm sao biết không thể thực hiện?”
“Tất cả đều là đã thực hiện và thất bại!”
Mọi người…
Câm nín.
(quốc vương bệ hạ cũng đâu có vừa đâu, thủ đoạn nào cũng xài hết rồi)