Trước bàn là một chồng sớ làm từ giấy lụa đỏ. Sáng nay tôi có một công việc rất hệ trọng cần thực hiện. Đó là thiết lập lại toàn bộ hệ thống quan chức của vương triều. Nghe có vẻ to tát quá nhưng thực ra cũng chẳng có gì. Theo như thông lệ thì mỗi khi có một vị vua mới lên ngôi, tất cả quan thần phải dâng sớ xin tự ứng cử vào vị trí vốn đang đương nhiệm trong thời đại của vị vua trước đó. Việc này giống như một lời xin phép tiếp tục cống hiến cho Hoàng gia. Bình thường thì vua mới lên ngôi sẽ giữ y nguyên toàn bộ các quan thần như triều đại trước đó. Sự kiện dâng sớ lên tân vương tạo cơ hội cho những ai muốn rút khỏi hoặc bước chân vào vũ đài chính trị, cũng là cơ hội cho nhà vua trẻ thể hiện uy quyền và sự sáng suốt của mình. Tân vương có quyền phục chức hoặc phế truất nếu thấy người đó không còn khả năng làm tốt trọng trách.
Nhìn cả đống giấy cuộn trên bàn tôi chưa đọc mà đã thấy hoa mắt. Còn 2 ngày nữa thôi là đến lễ đăng quang. Tốt hơn hết là giải quyết vụ này trong 1 buổi sáng. Tôi bắt đầu vớ lấy cuộn giấy gần nhất nghiền ngẫm đọc. Là một vị đại sứ ở Viễn Lai quốc, ông này tỏ ý muốn được tiếp tục đảm đương chức đại sứ. Ối giời! Người ta đã làm mấy chục năm rồi thì chắc phải có nhiều kinh nghiệm. Cứ để cho ông ấy làm tiếp, nếu không thì biết tìm ai thay thế? Không nghĩ suy nhiều, tôi đóng mộc đỏ và kí tên ngay bên dưới. Chữ kí của tôi khi còn đi học vốn chỉ là hai chữ SL đơn giản nhưng bây giờ nó đã dài loằng ngoằng: Trường Thịnh Thiên Viễn Xuyên. Tôi phải kí cả tên họ, không thiếu một nét và cần phải đều, đẹp. Tự nhiên nhớ tới tuần lễ vừa rồi, tôi đã bị phồng tay vì tập 1000 chữ kí như vậy! (eo ơi!) Kiên nhẫn đóng mộc kí tên từng tờ sớ một đến tầm 9 giờ sáng tôi đã làm gần xong. Chỉ còn lại một cái cuối cùng… cứ tưởng sắp được xả hơi ai ngờ chính cái sớ cuối cùng này đã kéo dài thời gian làm việc của tôi đến tận 9h35 mà chưa xong. Tôi cầm nó lên, hai mắt đọc kĩ từng dòng một. Sau đó thì ngơ ra, nó nhìn tôi, tôi nhìn nó… người và vật nhìn nhau trong 35 phút!? Tờ sớ làm từ giấy lụa đỏ-một loại giấy quý, cuộn lại thành một ống giấy vừa tay cầm, cột bên ngoài một sợi dây kim tuyến vàng sáng. Nét chữ bên trong viết tay, lối văn phong trịnh trọng và ngôn từ phạm vi Cung đình nghe nhàm chán. Nhưng thật ra cái nào cũng y như nhau thôi… tôi chỉ nhìn lướt qua và kí tên đóng mộc nhưng tới cái sớ này thì không làm thế được. Bởi vì cái tên ghi bằng bút lông ngỗng uốn lượn kiểu cọ trong đó là: Liêu Thần Phong. Hắn mà cũng dâng sớ sao? Đã thế lại còn đòi tới chức Đại tướng quân-chức cao nhất trong hệ tống quân đội. Đại tướng là người nắm toàn quyền chỉ huy bộ máy chiến tranh, an ninh của quốc gia bao gồm các binh chủng không, bộ, thủy, pháo, binh đoàn thông tin liên lạc, binh đoàn bảo mật và binh đoàn vũ khí hiện đại, vũ khí hạng nặng… Tính theo cung bậc trung ương thì chức này chỉ đứng sau Vua, Quốc Công, Thượng thư mà thôi!? Làm tướng quân cũng là người có quyền lớn thứ tư quốc gia… cái này không thể nào tự tiện quyết định được… Nếu người dâng sớ là cha anh ta, tôi không ngần ngại chấp nhận nhưng Liêu Thần Phong thì….
Tôi bò lăn ra bàn, đưa mắt nhìn trần nhà tuyệt vọng. Hay là cứ vứt vào thùng rác đi? Nhưng làm vậy thì biết bổ nhiệm ai vô chức đó? Phó đại tướng họ Thẩm mà Dĩ Thuật nhắc tới cũng dâng sớ, nhưng ông ta chỉ muốn tiếp tục làm chức Phó… nếu đưa ông ta lên thì chiếc ghế Phó đại tướng sẽ trống… tính đường nào cũng không xong! Ngay lúc tôi sắp bị điên đầu thì chị Vi Linh bước vào Thư phòng, giọng chi lánh lót
-Sao Ly! Thái hậu cho gọi em sang Tây cung kìa!
Bình thường không có ai hai chị em xưng hô bằng tên rất thân mật. Tôi ngóc đầu dậy ngạc nhiên
-Thái hậu gọi em á?
-Ừ… Đại tổng quản vừa báo. Xe chờ sẵn ngoài sảnh rồi…
Tôi đậy nắm bút lông ngỗng và đi ra ngoài.
-Em mặc vầy được không chị?
Tôi cúi đầu nhìn bộ xiên y nặng nề của mình. Cái đầm dày tới 3 lớp màu trắng toát nhưng may là nó không có khung kim loại lồng bên trong, đi lại cũng không quá khó khăn. Nhưng tôi lại không hài lòng về phần trên của nó… chiếc váy bó chặt bằng một hàng dây cột sau lưng. Nó làm nổi rõ vòng một và vòng hai tuyệt đối chuẩn của tôi nhưng cảm giác bị siết thiệt khó thở… Váy lại không có cánh tay, nó như cái ống ôm từ ngực xuống, trông thiệt lộ liễu và sexy (T.T) Cái khe ngực bị đưa ra ngoài thiệt làm tôi thấy ngượng hết sức! Bình thường có cho vàng tôi cũng chẳng dám mặc…
-Ồ… dĩ nhiên là được rồi. Công chúa đẹp ghê đó! Nếu người ở trong cung từ nhỏ chắc giờ này không còn ở đây rồi…
-Ý chị là sao?
-Là bị hỏi cưới rồi đó. Mỗi năm có không biết bao nhiêu đoàn khách hoàng gia từ các vương quốc khác tới thăm viếng… thông thường thì con cái của nhà vua sẽ được gã cho các hoàng thân của nước khác. Mà đã hỏi cưới rồi thì hiếm khi người ta từ chối. Làm như vậy dễ gây mất lòng và không chừng là đánh nhau!
Tôi nhau mày
-Gì kia??? Hôn nhân mà đường đột vậy sao? Nhưng mà… em mới 17 thôi, chưa được kết hôn thì hỏi cưới cũng vậy thôi.
Tới đây thì chị Vi Linh cười xòa
-Hahaha… cái luật đó dành cho công dân, không dành cho Hoàng thân! Bình thường chỉ mới 14-13 là có thể lấy vợ, lấy chồng rồi… Mà không chừng nhỏ hơn nữa… kiểu như nhà trai muốn “đặt cọc” sớm ấy mà…
Chị ghé sát vài tai tôi vừa cười vừa nói
-Có nhiều cô gái còn chưa kịp dậy thì ấy chứ! Cứ chấp nhận có chồng rồi từ từ “phát triển” cũng được… chỉ sợ bên kia chờ lâu quá mất kiên nhẫn thôi hehehe…
Tôi mắt chữ O mòm chữ A không biết bình luận ra sao… Qủy tha ma bắt nó! Bây giờ tôi lẩm bẩm tạ ơn mẹ và Ngạn Luật đã cho tôi một cuộc sống bình thường…
Đây là lần thứ hai tôi tới Tây cung nhưng vẫn thấy ngạc nhiên và thích thú với tòa lâu đài này y như lần đầu. Thái hậu chờ tôi ở chính căn phòng lần đầu tôi gặp bà. Bà đón tôi với một nụ cười hiền hậu của người mẹ.
-Con gái, con ngồi đây này! Uống trà hoa lài nhé?
Bà rót đầy tách, mùi hương làm đầu tôi lâng lâng. Tôi lễ phép xin rồi nâng ly uống cạn. Tuyệt cú mèo!
-Sao? Ngon chứ? Chính tay ta pha đấy!
-Waoo… Thái hậu biết pha trà nữa à? Ngon lắm ạ ^^
Bà cười nhu mì và vuốt vuốt bộ lông chú mèo mướp đang ngủ say trên đùi. Tôi lúc này mới chú ý tới. sao lần trước không thấy nó nhỉ? Con mèo đáng yêu quá…
-Tên nó là Tiểu Bảo! Ta đem nó từ Viễn Lai về…
Tôi gật gù
-Ồ… nó to quá! Cái tên của nó nghe như tên người vậy…
Thái hậu bỗng cười buồn. Bà bế con mèo đặt vô giỏ chăn bên cạnh
-Ừ… lúc con trai ta còn nhỏ… ta gọi nó là Tiểu Bảo…
Bà nhắc tới Hoàng đế Bảo Bình làm tôi sửng người.
-Ơ…con xin lỗi…
Bà nhướng cao đôi chân mày thanh tú miệng nhếch cười thân thiện
-Sao con lại xin lỗi? Ta đã chấp nhận sự thật và dám đặt tên cho nó như thế tức là ta không muốn tiếp tục u phiền… con không có lỗi gì đâu…
Tuy vậy tôi vẫn thấy ấy nấy, chắc hẳng Thái hậu phải thương con lắm! Bà kéo mái tóc xoăn dài sang một bên vai và ôn tồn bảo
-Lần trước ta đã từng nhắc tới, không biết con có suy nhĩ gì chưa… Bản thân ta mất con, còn công chúa thì không còn mẹ… Chi bằng… chúng ta thử bù đắp cho nhau xem sao. Con cứ việc gọi ta là mẹ đi! Ta biết mình không bằng chị Mỹ Thụy nhưng… ta rất mong có một ai đó gọi ta là mẹ… con có thể cho ta gọi là con gái không?
Hơi bất ngờ, tôi bối rối trong giây lát
-Ơ…dạ… nếu như vậy không có gì thất lễ thì dĩ nhiên là được…
Thái hậu vui lên thấy rõ.
-Tốt quá, giờ Sao Ly là con cái nuôi của mẹ nhé!
Giọng của bà chuyển sang âm vực của một bà mẹ. Giọng nói ấy dịu dàng, dễ nghe làm tôi như mơ hồ nhận ra giọng nói của Mỹ Thụy phi. Tôi đáp mà không cần nghĩ suy
-Vâng thưa mẹ!
Cả hai bật cười trong phút chốc rồi Thái hậu chuyển sang đề tài khác nhanh bất ngờ
-À… sáng nay ta nghe nói con đã phê duyệt sớ quan thần đúng không?
-Ơ… dạ phải ạ!
Bà uống một ngụm trà và dửng dưng hỏi
-Thế thì mọi chuyện đã sẵn sàng cho lễ đăng quang rồi… con có gặp khó khăn nào không?
Tự nhiên tôi nảy ra ý định hỏi bà về cái chức Đại tướng đang khiến tôi điên đầu
-Dạ vâng, con đang bâng khuâng về việc có nên bổ nhiệm Liêu Thần Phong thay thế cha anh ta không… con người này thật không đáng tin!
Bà gật đầu, thái độ hờ hững làm tôi có cảm giác như bà đã biết trước tôi sẽ hỏi cái gì vậy…
-Đúng thế… con trai Liêu Mãn Bình quả là kém hơn cha ông cậu ta rất nhiều…
-Con chẳng hiểu nổi anh ta sao có gan dám dâng sớ khi mà biết sẽ không ai tin anh ta…
Thái hậu bật cười, đầy am hiểu giảng giải
-Dễ hiểu thôi con gái à… đó là vì bổng lộc! Chức Đại tướng mỗi năm nhận từ ngân khố quốc gia một số tiền vô cùng lớn. Theo quy định mỗi năm Kho bạc nhà nước xuất 15% thu nhập quốc dân cho quân đội và an ninh. Nói thẳng ra thì người làm Đại tướng có thể có hàng tấn vàng bạc nếu biết cách thâu tóm, sử dụng sao cho mình có lợi… Nhiều đời nay nhà họ Liêu giàu có chỉ sau Hoàng gia. Chỉ có tên ngốc mới không tham cái chức này… hơn nữa, mất đi địa vị Đại tướng gia đình họ Liêu sẽ rơi vào khốn đốn… Liêu Thần Phong sẽ mất đi “cái tủ tiền không bao giờ vơi” của bố cậu ta. Vì thế đương nhiên lần này cậu ta phải ra tay giành giật thôi…
Tôi ngẫm nghĩ và nói
-Nhưng Liêu Thần Phong kém cỏi như vậy… sao có thể giao quân đội cho anh ta? Còn nếu không dùng anh ta thì lại không biết tìm ai cho chức này…
Thái hậu đặt tách trà cạn xuống bàn cười cái kiểu “đơn giản thôi!”
-Con ban đầu cứ tạm thời đồng ý, sau đó ta sẽ lo tìm người tài giúp con… thời gian không có gì phải gấp gáp. Hiện tại nước nhà bình yên, non sông gấm vóc hòa bình, không chiến tranh thì có gì phải lo…
Tôi nhìn bà trân trân, sao Thái hậu thảnh thơi vậy nhỉ? Có lẽ vì chuyện này thật sự không có gì nghiêm trọng lắm… chỉ vì tôi lo lắng thái quá thôi…
-Vâng, nếu mẹ đã nói thế thì… con sẽ làm vậy!
Bước ra khỏi Tây Cung tôi tình cờ đụng mặt Dĩ Thuật đang hung hãn bước vào. Bộ mặt anh ta giận dữ thấy rõ nhưng khi nhìn thấy tôi tự nhiên dịu lại, cười hiền hòa
-A, em gái cưng… đi đâu đây? May quá anh tính đi tìm em đây… em nhất định không thể đưa tên họ Liêu kia lên làm Đại tướng được…
Chắc biết làm cách nào Dĩ Thuật biết được nhưng cách anh nói thẳng vô vấn đề làm tôi bất ngờ vô cùng
-Anh cũng hay tin rồi sao? Em tới gặp Thái hậu, bà cho gọi em…
Nghe vậy Dĩ Thuật lại tỏ ra căng thẳng
-Vậy hả… thế mợ ấy nói gì với em?
-À…Thái hậu có cho em lời khuyên nên bổ nhiệm ai cho chức Đại tướng…
-Mợ nói sao?
-Bà kêu em cứ tạm thời đồng ý…
Dĩ Thuật mở bừng hai mắt, vừa kinh ngạc vừa thất vọng
-Lẽ nào lại thế??? Không tin được! Thái hậu nói thế thật à?
Tôi gật đầu, dù biết anh ấy chẳng ưa gì Liêu Thần Phong nhưng phản ứng thái quá như vầy là hơi lạ…
-Anh sẽ vào hỏi bà ta cho ra chuyện!
Nói rồi không chào mà Dĩ Thuật đã bỏ vào trong. Tôi chỉ biết thở dài và quay về Nam cung. Nghĩ chẳng còn cách nào khác, tôi theo ý Thái hậu liền đóng dấu và kí tên. Như vậy trong ngày đăng quang anh ta sẽ có mặt nhận chức. Tôi sẽ xem xem con người này tệ lậu tới mức nào để rồi định đoạt có nên sớm phế truất anh ta không… có lẽ là lấy lại ấn kiếm trước tiên!
Nhìn cả đống giấy cuộn trên bàn tôi chưa đọc mà đã thấy hoa mắt. Còn 2 ngày nữa thôi là đến lễ đăng quang. Tốt hơn hết là giải quyết vụ này trong 1 buổi sáng. Tôi bắt đầu vớ lấy cuộn giấy gần nhất nghiền ngẫm đọc. Là một vị đại sứ ở Viễn Lai quốc, ông này tỏ ý muốn được tiếp tục đảm đương chức đại sứ. Ối giời! Người ta đã làm mấy chục năm rồi thì chắc phải có nhiều kinh nghiệm. Cứ để cho ông ấy làm tiếp, nếu không thì biết tìm ai thay thế? Không nghĩ suy nhiều, tôi đóng mộc đỏ và kí tên ngay bên dưới. Chữ kí của tôi khi còn đi học vốn chỉ là hai chữ SL đơn giản nhưng bây giờ nó đã dài loằng ngoằng: Trường Thịnh Thiên Viễn Xuyên. Tôi phải kí cả tên họ, không thiếu một nét và cần phải đều, đẹp. Tự nhiên nhớ tới tuần lễ vừa rồi, tôi đã bị phồng tay vì tập 1000 chữ kí như vậy! (eo ơi!) Kiên nhẫn đóng mộc kí tên từng tờ sớ một đến tầm 9 giờ sáng tôi đã làm gần xong. Chỉ còn lại một cái cuối cùng… cứ tưởng sắp được xả hơi ai ngờ chính cái sớ cuối cùng này đã kéo dài thời gian làm việc của tôi đến tận 9h35 mà chưa xong. Tôi cầm nó lên, hai mắt đọc kĩ từng dòng một. Sau đó thì ngơ ra, nó nhìn tôi, tôi nhìn nó… người và vật nhìn nhau trong 35 phút!? Tờ sớ làm từ giấy lụa đỏ-một loại giấy quý, cuộn lại thành một ống giấy vừa tay cầm, cột bên ngoài một sợi dây kim tuyến vàng sáng. Nét chữ bên trong viết tay, lối văn phong trịnh trọng và ngôn từ phạm vi Cung đình nghe nhàm chán. Nhưng thật ra cái nào cũng y như nhau thôi… tôi chỉ nhìn lướt qua và kí tên đóng mộc nhưng tới cái sớ này thì không làm thế được. Bởi vì cái tên ghi bằng bút lông ngỗng uốn lượn kiểu cọ trong đó là: Liêu Thần Phong. Hắn mà cũng dâng sớ sao? Đã thế lại còn đòi tới chức Đại tướng quân-chức cao nhất trong hệ tống quân đội. Đại tướng là người nắm toàn quyền chỉ huy bộ máy chiến tranh, an ninh của quốc gia bao gồm các binh chủng không, bộ, thủy, pháo, binh đoàn thông tin liên lạc, binh đoàn bảo mật và binh đoàn vũ khí hiện đại, vũ khí hạng nặng… Tính theo cung bậc trung ương thì chức này chỉ đứng sau Vua, Quốc Công, Thượng thư mà thôi!? Làm tướng quân cũng là người có quyền lớn thứ tư quốc gia… cái này không thể nào tự tiện quyết định được… Nếu người dâng sớ là cha anh ta, tôi không ngần ngại chấp nhận nhưng Liêu Thần Phong thì….
Tôi bò lăn ra bàn, đưa mắt nhìn trần nhà tuyệt vọng. Hay là cứ vứt vào thùng rác đi? Nhưng làm vậy thì biết bổ nhiệm ai vô chức đó? Phó đại tướng họ Thẩm mà Dĩ Thuật nhắc tới cũng dâng sớ, nhưng ông ta chỉ muốn tiếp tục làm chức Phó… nếu đưa ông ta lên thì chiếc ghế Phó đại tướng sẽ trống… tính đường nào cũng không xong! Ngay lúc tôi sắp bị điên đầu thì chị Vi Linh bước vào Thư phòng, giọng chi lánh lót
-Sao Ly! Thái hậu cho gọi em sang Tây cung kìa!
Bình thường không có ai hai chị em xưng hô bằng tên rất thân mật. Tôi ngóc đầu dậy ngạc nhiên
-Thái hậu gọi em á?
-Ừ… Đại tổng quản vừa báo. Xe chờ sẵn ngoài sảnh rồi…
Tôi đậy nắm bút lông ngỗng và đi ra ngoài.
-Em mặc vầy được không chị?
Tôi cúi đầu nhìn bộ xiên y nặng nề của mình. Cái đầm dày tới 3 lớp màu trắng toát nhưng may là nó không có khung kim loại lồng bên trong, đi lại cũng không quá khó khăn. Nhưng tôi lại không hài lòng về phần trên của nó… chiếc váy bó chặt bằng một hàng dây cột sau lưng. Nó làm nổi rõ vòng một và vòng hai tuyệt đối chuẩn của tôi nhưng cảm giác bị siết thiệt khó thở… Váy lại không có cánh tay, nó như cái ống ôm từ ngực xuống, trông thiệt lộ liễu và sexy (T.T) Cái khe ngực bị đưa ra ngoài thiệt làm tôi thấy ngượng hết sức! Bình thường có cho vàng tôi cũng chẳng dám mặc…
-Ồ… dĩ nhiên là được rồi. Công chúa đẹp ghê đó! Nếu người ở trong cung từ nhỏ chắc giờ này không còn ở đây rồi…
-Ý chị là sao?
-Là bị hỏi cưới rồi đó. Mỗi năm có không biết bao nhiêu đoàn khách hoàng gia từ các vương quốc khác tới thăm viếng… thông thường thì con cái của nhà vua sẽ được gã cho các hoàng thân của nước khác. Mà đã hỏi cưới rồi thì hiếm khi người ta từ chối. Làm như vậy dễ gây mất lòng và không chừng là đánh nhau!
Tôi nhau mày
-Gì kia??? Hôn nhân mà đường đột vậy sao? Nhưng mà… em mới 17 thôi, chưa được kết hôn thì hỏi cưới cũng vậy thôi.
Tới đây thì chị Vi Linh cười xòa
-Hahaha… cái luật đó dành cho công dân, không dành cho Hoàng thân! Bình thường chỉ mới 14-13 là có thể lấy vợ, lấy chồng rồi… Mà không chừng nhỏ hơn nữa… kiểu như nhà trai muốn “đặt cọc” sớm ấy mà…
Chị ghé sát vài tai tôi vừa cười vừa nói
-Có nhiều cô gái còn chưa kịp dậy thì ấy chứ! Cứ chấp nhận có chồng rồi từ từ “phát triển” cũng được… chỉ sợ bên kia chờ lâu quá mất kiên nhẫn thôi hehehe…
Tôi mắt chữ O mòm chữ A không biết bình luận ra sao… Qủy tha ma bắt nó! Bây giờ tôi lẩm bẩm tạ ơn mẹ và Ngạn Luật đã cho tôi một cuộc sống bình thường…
Đây là lần thứ hai tôi tới Tây cung nhưng vẫn thấy ngạc nhiên và thích thú với tòa lâu đài này y như lần đầu. Thái hậu chờ tôi ở chính căn phòng lần đầu tôi gặp bà. Bà đón tôi với một nụ cười hiền hậu của người mẹ.
-Con gái, con ngồi đây này! Uống trà hoa lài nhé?
Bà rót đầy tách, mùi hương làm đầu tôi lâng lâng. Tôi lễ phép xin rồi nâng ly uống cạn. Tuyệt cú mèo!
-Sao? Ngon chứ? Chính tay ta pha đấy!
-Waoo… Thái hậu biết pha trà nữa à? Ngon lắm ạ ^^
Bà cười nhu mì và vuốt vuốt bộ lông chú mèo mướp đang ngủ say trên đùi. Tôi lúc này mới chú ý tới. sao lần trước không thấy nó nhỉ? Con mèo đáng yêu quá…
-Tên nó là Tiểu Bảo! Ta đem nó từ Viễn Lai về…
Tôi gật gù
-Ồ… nó to quá! Cái tên của nó nghe như tên người vậy…
Thái hậu bỗng cười buồn. Bà bế con mèo đặt vô giỏ chăn bên cạnh
-Ừ… lúc con trai ta còn nhỏ… ta gọi nó là Tiểu Bảo…
Bà nhắc tới Hoàng đế Bảo Bình làm tôi sửng người.
-Ơ…con xin lỗi…
Bà nhướng cao đôi chân mày thanh tú miệng nhếch cười thân thiện
-Sao con lại xin lỗi? Ta đã chấp nhận sự thật và dám đặt tên cho nó như thế tức là ta không muốn tiếp tục u phiền… con không có lỗi gì đâu…
Tuy vậy tôi vẫn thấy ấy nấy, chắc hẳng Thái hậu phải thương con lắm! Bà kéo mái tóc xoăn dài sang một bên vai và ôn tồn bảo
-Lần trước ta đã từng nhắc tới, không biết con có suy nhĩ gì chưa… Bản thân ta mất con, còn công chúa thì không còn mẹ… Chi bằng… chúng ta thử bù đắp cho nhau xem sao. Con cứ việc gọi ta là mẹ đi! Ta biết mình không bằng chị Mỹ Thụy nhưng… ta rất mong có một ai đó gọi ta là mẹ… con có thể cho ta gọi là con gái không?
Hơi bất ngờ, tôi bối rối trong giây lát
-Ơ…dạ… nếu như vậy không có gì thất lễ thì dĩ nhiên là được…
Thái hậu vui lên thấy rõ.
-Tốt quá, giờ Sao Ly là con cái nuôi của mẹ nhé!
Giọng của bà chuyển sang âm vực của một bà mẹ. Giọng nói ấy dịu dàng, dễ nghe làm tôi như mơ hồ nhận ra giọng nói của Mỹ Thụy phi. Tôi đáp mà không cần nghĩ suy
-Vâng thưa mẹ!
Cả hai bật cười trong phút chốc rồi Thái hậu chuyển sang đề tài khác nhanh bất ngờ
-À… sáng nay ta nghe nói con đã phê duyệt sớ quan thần đúng không?
-Ơ… dạ phải ạ!
Bà uống một ngụm trà và dửng dưng hỏi
-Thế thì mọi chuyện đã sẵn sàng cho lễ đăng quang rồi… con có gặp khó khăn nào không?
Tự nhiên tôi nảy ra ý định hỏi bà về cái chức Đại tướng đang khiến tôi điên đầu
-Dạ vâng, con đang bâng khuâng về việc có nên bổ nhiệm Liêu Thần Phong thay thế cha anh ta không… con người này thật không đáng tin!
Bà gật đầu, thái độ hờ hững làm tôi có cảm giác như bà đã biết trước tôi sẽ hỏi cái gì vậy…
-Đúng thế… con trai Liêu Mãn Bình quả là kém hơn cha ông cậu ta rất nhiều…
-Con chẳng hiểu nổi anh ta sao có gan dám dâng sớ khi mà biết sẽ không ai tin anh ta…
Thái hậu bật cười, đầy am hiểu giảng giải
-Dễ hiểu thôi con gái à… đó là vì bổng lộc! Chức Đại tướng mỗi năm nhận từ ngân khố quốc gia một số tiền vô cùng lớn. Theo quy định mỗi năm Kho bạc nhà nước xuất 15% thu nhập quốc dân cho quân đội và an ninh. Nói thẳng ra thì người làm Đại tướng có thể có hàng tấn vàng bạc nếu biết cách thâu tóm, sử dụng sao cho mình có lợi… Nhiều đời nay nhà họ Liêu giàu có chỉ sau Hoàng gia. Chỉ có tên ngốc mới không tham cái chức này… hơn nữa, mất đi địa vị Đại tướng gia đình họ Liêu sẽ rơi vào khốn đốn… Liêu Thần Phong sẽ mất đi “cái tủ tiền không bao giờ vơi” của bố cậu ta. Vì thế đương nhiên lần này cậu ta phải ra tay giành giật thôi…
Tôi ngẫm nghĩ và nói
-Nhưng Liêu Thần Phong kém cỏi như vậy… sao có thể giao quân đội cho anh ta? Còn nếu không dùng anh ta thì lại không biết tìm ai cho chức này…
Thái hậu đặt tách trà cạn xuống bàn cười cái kiểu “đơn giản thôi!”
-Con ban đầu cứ tạm thời đồng ý, sau đó ta sẽ lo tìm người tài giúp con… thời gian không có gì phải gấp gáp. Hiện tại nước nhà bình yên, non sông gấm vóc hòa bình, không chiến tranh thì có gì phải lo…
Tôi nhìn bà trân trân, sao Thái hậu thảnh thơi vậy nhỉ? Có lẽ vì chuyện này thật sự không có gì nghiêm trọng lắm… chỉ vì tôi lo lắng thái quá thôi…
-Vâng, nếu mẹ đã nói thế thì… con sẽ làm vậy!
Bước ra khỏi Tây Cung tôi tình cờ đụng mặt Dĩ Thuật đang hung hãn bước vào. Bộ mặt anh ta giận dữ thấy rõ nhưng khi nhìn thấy tôi tự nhiên dịu lại, cười hiền hòa
-A, em gái cưng… đi đâu đây? May quá anh tính đi tìm em đây… em nhất định không thể đưa tên họ Liêu kia lên làm Đại tướng được…
Chắc biết làm cách nào Dĩ Thuật biết được nhưng cách anh nói thẳng vô vấn đề làm tôi bất ngờ vô cùng
-Anh cũng hay tin rồi sao? Em tới gặp Thái hậu, bà cho gọi em…
Nghe vậy Dĩ Thuật lại tỏ ra căng thẳng
-Vậy hả… thế mợ ấy nói gì với em?
-À…Thái hậu có cho em lời khuyên nên bổ nhiệm ai cho chức Đại tướng…
-Mợ nói sao?
-Bà kêu em cứ tạm thời đồng ý…
Dĩ Thuật mở bừng hai mắt, vừa kinh ngạc vừa thất vọng
-Lẽ nào lại thế??? Không tin được! Thái hậu nói thế thật à?
Tôi gật đầu, dù biết anh ấy chẳng ưa gì Liêu Thần Phong nhưng phản ứng thái quá như vầy là hơi lạ…
-Anh sẽ vào hỏi bà ta cho ra chuyện!
Nói rồi không chào mà Dĩ Thuật đã bỏ vào trong. Tôi chỉ biết thở dài và quay về Nam cung. Nghĩ chẳng còn cách nào khác, tôi theo ý Thái hậu liền đóng dấu và kí tên. Như vậy trong ngày đăng quang anh ta sẽ có mặt nhận chức. Tôi sẽ xem xem con người này tệ lậu tới mức nào để rồi định đoạt có nên sớm phế truất anh ta không… có lẽ là lấy lại ấn kiếm trước tiên!