Warning: H+ (Bạn nào theo chủ nghĩa trong sáng thì vui lòng rời khỏi trang này, nếu chẳng may phần bên dưới làm sai lệch cảm nhận của bạn về toàn bộ câu chuyện thì mình không chịu trách nhiệm.)
Tôi giống như bao bà vợ trên đời, luôn cảm thấy buồn khi chồng đi công tác xa. Tuy nhiên, không giống như nhiều bà vợ trên đời, tôi rất sợ khi ông chồng đi công tác về.
Anh là một vị tướng, mỗi lần đi đâu đều là thực hiện một chương trình quân sự hẳn hoi. Mà chắc chắn sẽ đến vùng cửa ải, biên thùy không thì cũng là nơi rừng sâu nước độc… túm lại là một nơi không an toàn đối với phụ nữ. Do lẽ đó, Ngạn Luật chẳng bao giờ để tôi đi cùng. Mỗi lần đi xa, ít thì 1, 2 tháng, lâu thì 5,6 tháng. Tôi không khác gì bà thiếu phụ ngày ngày ôm con chờ chồng.
Ấy thế mà lúc nghe tin anh sắp về tôi lại bắt đầu đi tới đi lui trong phòng, không ngừng lo lắng. Giống y như cô vợ ngoại tình, biết chồng sắp về thì lo nhân tình bại lộ.
Than ôi, đừng có nghi oan cho tôi thế chứ. Tôi chính là tiêu biểu cho những bà vợ chung thủy nhất vương quốc! Cái tôi lo ở đây là… nói thế nào nhỉ? Lão chồng của tôi là con cáo à không, phải gọi là con sói già! Sói ta đi vắng mấy tháng trời cho nên lúc về vô cùng “đói”. Còn tôi là con cừu non thơm ngon, đang ở sẵn trong hang chờ sói!?
Thật lòng thì tôi thích bị “ăn” nhưng sâu thẩm bên trong cái nội tâm cừu phức tạp thì nhiều phần lo sợ. Sói ta đói lắm, chắc chắn không nhẹ tay! Phải tính kế, tính kế thôi…
-Nói là mình đang trong thời kì “đèn đỏ”: Không được, sói nhớ dai lắm mà lão từng là giáo viên dạy toán nữa!
-Nói là bị bệnh: lão sẽ gọi bác sĩ tới khám ngay!
-Bỏ thuốc ngủ vào đồ uống cho sói: thử rồi, chỉ có tác dụng tới nửa đêm
-Chơi đòn tâm lý: “Em vừa xem bói, quẻ nói hôm nay là ngày tối kị, nhật nguyệt bất đồng, chuyện giường chiếu nên hoãn lại!”. Sói đáp: “Là ông thầy bói nào? Anh sẽ cho xét giấy hành nghề rồi quăng lão vào tù!”
-Viện cớ thể chất yếu: “Hôm qua vừa đi đánh tennis với mấy người bạn, toàn thân ê ẩm, đi còn không nổi!”. Sói đáp: “Không sao, đi không được thì anh sẽ bế. Ê ẩm thì anh xoa!” (chịu hết nổi T.T)
Cả buổi sáng không tìm ra lý do thỏa đáng nào, tôi khóc thầm trong lòng nghĩ kì này mình tiêu thật rồi. Vâng, mọi chuyện y như dự đoán. Sau bữa cơm tối, người hầu nhanh chóng dọn dẹp. Anh giục hai đứa trẻ đi ngủ sớm hơn thường lệ. Bọn nhóc nhăn nhó vì mấy tháng không có bố vẫn được chơi tới 10 giờ. Thế rồi nhịp sống trong ngày kết thúc sớm hơn mọi khi. Tôi nhanh chân chuồn vào thư phòng. Chỉ một lát đã thấy anh đứng thoải mái khoanh tay, tựa đầu vào cánh cửa
-Liêu phu nhân, bà đang làm gì thế?
Tôi quay mặt về phía kệ sách, làm bộ tìm kiếm và cười tươi tỉnh
-Dạo này em hay nghiên cứu về thuyết tiến hóa của Menden. Hồi trước chỉ học sơ thấy nhàm chán bay giờ sẵn tiện có nhiều sách, đọc lại thấy rất hay! Em đang cố gắng trao dồi tri thức, sớm trở thành một Công Nương uyên bác của hoàng tộc!
Nói xong thì tôi phát hiện cáo già đã giơ vuốt ra. Anh chống hai bàn tay lên kệ sách, tôi như con tàu mắc kẹt giữa cái gọng kiềm ấy.
-Vậy sao? Thế để anh kiểm tra xem. Học thuyết tiên hóa Menden công bố năm nào?
Tôi ú ớ
-Ah… thế kỉ 18 nhỉ?
-Sai. Năm 1866, thế kỉ 19
-Vậy Menden làm thí nghiệm trên đối tượng nào?
Tôi chợt nhớ ra
-Ruồi giấm!
-Sai, là đậu Hà Lan. Thế đơn giản hơn, Menden làm nghề gì?
-Là nhà sinh vật học, chắc là một giáo sư rồi!
-Không đúng. Là linh mục! Câu đơn giản nhất: Menden là đàn ông hay đàn bà?
Lần này thì tôi khẳng định
-Đàn ông!
Ngạn Luật nhìn tôi soi mói
-Thật không? Đây có phải câu trả lời cuối cùng của bạn?
Tôi ngu ngơ nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của anh. Sao? Lại sai rồi sao? Tôi bắt đầu thấy hoài nghi về trí nhớ của mình cuối cùng rụt rè hỏi
-Ơ… không phải hả? À hóa ra là phụ nữ, em nhớ nhầm thôi!
Ngạn Luật đột nhiên búng ngón tay
-Lại sai, Menden là đàn ông!
Tôi phát hiện mình vừa bị lừa liền la lên
-Anh chơi xấu! Lúc nãy em nói là đàn ông còn gì???
-Nhưng chính em tự thay đổi đáp án. Rõ ràng là không biết gì hết!
Tôi ú ớ không thể biện minh gì thêm. Giọng nói của anh âm u như vọng lên từ lòng đất
-Nói xem, phải phạt em thế nào đây?
Tôi sợ sệt, quyết định thành thật nhận lỗi
-Em sai rồi, xin lỗi mà!!! Em sẽ chép 100 lần câu “Em hứa sẽ không nói dối nữa!”
Giống như hồi còn là học sinh cấp 1, tôi nhìn thẳng vào mắt anh, thể hiện sự chân thành, cũng ráng tỏ ra ngoan hiền một chút. Thế rồi không như dự đoán, Ngạn Luật đột nhiên hôn lên môi tôi, đúng hơn là ngấu nghiến. Tôi bị đẩy vào kệ sách, làm cái kệ rung lên, vài quyển rơi ngay xuống đất. “Xong rồi, sói đã hành động thật rồi!” Tôi bối rối vịnh lấy cánh tay anh, thấy đầu óc mụ mị tức thì. Giữa một khoảng ngừng ngắn ngủi, Ngạn Luật thầm thì
-Cái này là em cố tình quyến rũ anh!
Tôi tức giận gân cổ cãi
-Vừa ăn cướp vừa la làng!
Ngạn Luật cười tà
-Anh nói thật. Em không tự mình nhìn gương đi. Đôi mắt lúc nãy là sao hả? Như là loài thủy yêu, như muốn nói: “Lại đây! Ăn em đi!”
Tôi trợn mắt không tin nổi cái đức ông chồng. Một lời buộc tội vô căn cứ và phi lý hết sức. Thế nhưng không có quan tòa, không có luật sư biện hộ. Tôi chẳng nói được lời nào minh oan cho mình thì đã tiếp tục bị “đàn áp”. Quy luật của tự nhiên “kẻ mạnh là kẻ thắng”, tôi không còn cách nào khác là chấp nhận số phận.
Phải công nhận chồng tôi rất đa tài. Thao lược quan sự giỏi mà chuyện này cũng giỏi. Tôi bị anh dìm xuống dòng nước ái tình, mơ mơ không còn biết gì hết. Những cử chỉ dứt khoát và nồng nàn… Thư phòng vốn là nơi học tập làm việc, chưa kể ở đây còn trưng vài tấm ảnh của ông bà. Nay con cháu làm ô uế nơi này. Lạy chúa, mô phật, Amen… cháu dâu không có tội, cháu cũng là người bị hại!
Ngạn Luật không có một chút bận tâm về địa điểm “hành nghề” của mình, chưa chi anh đã tìm ra cách tháo hết hàng dây nhợ rắc rối phía sau lưng tôi. Cái váy đẹp thế là xong nhiệm vụ. Tôi đã nằm dài trên sàn, để làn môi ai kia muốn hôn ở đâu thì hôn. Nhưng tôi vẫn còn một chút tỉnh táo để nhắc nhở:
-Ngạn Luật, em thích cái giường hơn, sàn nhà rất lạnh!
Nói xong cả tôi và anh đều bật cười. Câu này quen quá, một lần nào đó, trong ngôi nhà nào đó, tôi cũng đã nói y như thế. Ngạn Luật nhanh chóng bế tôi lên. Tôi cũng nhanh không kém chộp lấy váy áo đã rơi rớt lại. Nếu để người quét dọn trông thấy không biết phải giấu mặt vào đâu. Anh đi ra khỏi phòng, đúng hơn là chạy ra khỏi phòng quay về đúng tổ ấm riêng tư của hai người. Anh đặt tôi xuống giường, không, là ném xuống giường. Sau đó thì mới nhớ ra, đưa tay tự cởi áo. Anh đã giải quyết cái váy của tôi nhanh gọn nhưng sao chỉ có mấy cái khuy mà lại vụng về thế? Tôi vừa muốn cười vừa muốn trêu anh. Thôi thì tốt bụng một chút, tôi đưa tay giúp anh nhẹ nhàng tháo cúc áo ra. Ngạn Luật sững lại một lúc rồi mỉm cười vén tóc tôi sang một bên, cắn nhẹ vào vành tai
-Em đó, tiếp tục khiêu khích anh mà…
Tôi không thèm cãi, kiêu hãnh bảo
-Em là quân tử, không chấp tiểu nhân!
Ngạn Luật tiếp tục cười, tiếp tục đùa bỡn. Khi cả hai thực sự dính chặt lấy nhau thì chỉ có cảm xúc đê mê và tình yêu cháy bỏng là hiện hữu. Bên cạnh những quan tâm hằng ngày, những lời thương nhớ trực tiếp nói ra thì những lúc thế này là khi chúng tôi thể hiện rõ nhất tình cảm của mình. Chồng tôi hay than phiền rằng tôi rất ồn ào và khiến anh không tập trung được. Tôi cũng không phủ nhận điều đó. Có lẽ là một phản ứng tự nhiên của hệ thần kinh. Khi chìm đắm vào dục vọng, tôi chỉ nhớ tới mình anh và chỉ gọi mãi tên anh
-N…Ngạn Luật…uhm… Nghị Hàn… Thần Phong… Jap… Japkong Tuadekep… uhm…
Tôi lẩm bẩm mãi những cái tên, không thể thống nhất được. Một lần anh phát bực, phải dừng lại, bóp lấy cằm tôi
-Công nương điện hạ! Rốt cuộc nàng muốn gọi ta là cái gì hả, một tên thôi!
Tôi mơ màng nhìn vào đôi mắt hoang dại, cằm bị siết chặt nhưng không đau, anh ấy không bao giờ để tôi đau.
-Em không biết… Ngạn Luật… Nghị Hàn… sao tên nào cũng đẹp?
Vì câu trả lời này mà anh bật cười, buông tay ra lại càng chôn sâu chính mình vào cơ thể tôi hơn. Lúc lâu, anh thỏa mãn nằm xuống, để tôi lấy thân anh làm giường. Ngạn Luật ôm chặt lấy tôi, hôn những ngón tay tôi và bảo
-Không cần phân biệt tên nào hết. Tất cả đều là của em, Ngạn Luật, Nghị Hàn, Japkong hay Thần Phong giờ đều là chồng em. Là của em, của em…
Tôi chưa khi nào thấy anh dịu dàng đến vậy. Người ta nói đàn ông có niềm kiêu hãnh rất cao, không thích bị coi là sở hữu của bất kì ai, nhất là phụ nữ. Ấy thế là ông chồng này tình nguyện trở thành “của tôi”. Nhiều lúc tôi buộc miệng hỏi: “Người như anh, cái gì cũng tốt từ ngoại tình, tính cách, sự nghiệp, danh thế… tại sao anh lại thuộc về em?” Trả lời tôi, Ngạn Luật luôn mỉm cười “Đừng có nói như thế, chính anh phải cảm ơn trời vì cưới được một Công Nương sáng giá của Hoàng tộc ấy chứ!” Tôi hiểu rằng anh không muốn tôi đánh giá mình thấp kém. Nhưng thực sự tôi không có gì hết trừ một may mắn được sinh ra bởi bà mẹ phi tần. Có hai điều tôi mãi mãi nhớ ơn mẹ: thứ nhất vì bà đã cho tôi tồn tại trên đời này, thứ hai vì bà đã đem anh đến với tôi.
Trong một niềm hạnh phúc khó tả, tôi vùi mặt vào vòm ngực rộng của anh, ngủ giấc ngủ bình yên nhất.
*Ngài Quận Mã dạy con
Chúng tôi đặt tên cho con gái là Liêu Minh Châu, dựa theo tên thật Dạ Trân của chị chồng. Nghe tin này hoàng hậu Vanya tỏ ra rất vui, còn hứa sẽ đến thăm hai cháu vào một ngày không xa. Chúng tôi thường xuyên gửi ảnh hai đứa nhỏ đến Vaiza cho chị.
Tôi rất hạnh phúc về hai thiên thần xinh xắn của mình. Tuy nhiên chuyện dạy dỗ chúng là điều khiến tôi mệt mỏi nhất. Bọn trẻ học rất nhanh nhưng chính vì thế mà mọi cái xấu đều thấm vào đầu chúng dễ dàng.
Một ngày nọ, có vài người bà con xa bên chồng đến thăm. Tôi bế con gái Minh Châu mới 5 tuổi ra chào khách. Cô bé con cột hai chùm tóc nhỏ xinh xắn lễ phép khoanh tay thưa rồi tự mình bập bẹ giới thiệu
-Con tên là Liêu Minh Châu, năm nay tròn 5 tuổi, nặng 19 kg, cao 110 cm và chưa có bạn trai!
Thế là cả phòng khách im phăng phắc, ai náy há mồm, cằm rớt xuống đất bộp bộp. Tôi xấu hổ tới nổi ôm ngay con bé chạy đi điện thoại cho chồng
-Anh xem! Con gái anh mới ngần này tuổi mà đòi có bạn trai. Con cái họ Liêu nhà anh là thế đó! Anh xử lý chuyện này làm sao hả???
Chồng tôi cười đáp
-Thôi nào, phu nhân bớt giận, đưa điện thoại anh sẽ dạy dỗ nó cho em.
Tôi đưa điện thoại cho con gái nhưng vẫn cố ý ghé sát tai xem anh sẽ giáo huấn con bé thế nào.
-Alô, papa…
-Công chúa nhỏ, con hư quá nhé, lại làm mẹ giận rồi… Lần sau không được giới thiệu với mọi người như thế. Chưa có bạn trai thì cứ giữ trong lòng rồi từ từ đi tìm chứ đừng khoe ra. Ba hứa sẽ tìm bạn trai thật xứng với con, thế nào?
Cặp mắt sáng giống hệt Ngạn Luật chợt mở to ra thích thú
-Papa nhớ nhé, papa hứa rồi nhé! Minh Châu muốn một người cao lớn có thể cõng con trên vai như papa!
-Tuân lệnh thưa công chúa điện hạ!
Thế rồi con bé cười khúc khích gác máy. Tôi trăn trói nhìn đứa con gái lon ton chạy đi, thật muốn bay ngay đến doanh trại, tóm cổ anh mà hỏi: “Ngài Quận Mã, thật ra ngài muốn dạy con hay muốn làm hư nó???”
Tôi giống như bao bà vợ trên đời, luôn cảm thấy buồn khi chồng đi công tác xa. Tuy nhiên, không giống như nhiều bà vợ trên đời, tôi rất sợ khi ông chồng đi công tác về.
Anh là một vị tướng, mỗi lần đi đâu đều là thực hiện một chương trình quân sự hẳn hoi. Mà chắc chắn sẽ đến vùng cửa ải, biên thùy không thì cũng là nơi rừng sâu nước độc… túm lại là một nơi không an toàn đối với phụ nữ. Do lẽ đó, Ngạn Luật chẳng bao giờ để tôi đi cùng. Mỗi lần đi xa, ít thì 1, 2 tháng, lâu thì 5,6 tháng. Tôi không khác gì bà thiếu phụ ngày ngày ôm con chờ chồng.
Ấy thế mà lúc nghe tin anh sắp về tôi lại bắt đầu đi tới đi lui trong phòng, không ngừng lo lắng. Giống y như cô vợ ngoại tình, biết chồng sắp về thì lo nhân tình bại lộ.
Than ôi, đừng có nghi oan cho tôi thế chứ. Tôi chính là tiêu biểu cho những bà vợ chung thủy nhất vương quốc! Cái tôi lo ở đây là… nói thế nào nhỉ? Lão chồng của tôi là con cáo à không, phải gọi là con sói già! Sói ta đi vắng mấy tháng trời cho nên lúc về vô cùng “đói”. Còn tôi là con cừu non thơm ngon, đang ở sẵn trong hang chờ sói!?
Thật lòng thì tôi thích bị “ăn” nhưng sâu thẩm bên trong cái nội tâm cừu phức tạp thì nhiều phần lo sợ. Sói ta đói lắm, chắc chắn không nhẹ tay! Phải tính kế, tính kế thôi…
-Nói là mình đang trong thời kì “đèn đỏ”: Không được, sói nhớ dai lắm mà lão từng là giáo viên dạy toán nữa!
-Nói là bị bệnh: lão sẽ gọi bác sĩ tới khám ngay!
-Bỏ thuốc ngủ vào đồ uống cho sói: thử rồi, chỉ có tác dụng tới nửa đêm
-Chơi đòn tâm lý: “Em vừa xem bói, quẻ nói hôm nay là ngày tối kị, nhật nguyệt bất đồng, chuyện giường chiếu nên hoãn lại!”. Sói đáp: “Là ông thầy bói nào? Anh sẽ cho xét giấy hành nghề rồi quăng lão vào tù!”
-Viện cớ thể chất yếu: “Hôm qua vừa đi đánh tennis với mấy người bạn, toàn thân ê ẩm, đi còn không nổi!”. Sói đáp: “Không sao, đi không được thì anh sẽ bế. Ê ẩm thì anh xoa!” (chịu hết nổi T.T)
Cả buổi sáng không tìm ra lý do thỏa đáng nào, tôi khóc thầm trong lòng nghĩ kì này mình tiêu thật rồi. Vâng, mọi chuyện y như dự đoán. Sau bữa cơm tối, người hầu nhanh chóng dọn dẹp. Anh giục hai đứa trẻ đi ngủ sớm hơn thường lệ. Bọn nhóc nhăn nhó vì mấy tháng không có bố vẫn được chơi tới 10 giờ. Thế rồi nhịp sống trong ngày kết thúc sớm hơn mọi khi. Tôi nhanh chân chuồn vào thư phòng. Chỉ một lát đã thấy anh đứng thoải mái khoanh tay, tựa đầu vào cánh cửa
-Liêu phu nhân, bà đang làm gì thế?
Tôi quay mặt về phía kệ sách, làm bộ tìm kiếm và cười tươi tỉnh
-Dạo này em hay nghiên cứu về thuyết tiến hóa của Menden. Hồi trước chỉ học sơ thấy nhàm chán bay giờ sẵn tiện có nhiều sách, đọc lại thấy rất hay! Em đang cố gắng trao dồi tri thức, sớm trở thành một Công Nương uyên bác của hoàng tộc!
Nói xong thì tôi phát hiện cáo già đã giơ vuốt ra. Anh chống hai bàn tay lên kệ sách, tôi như con tàu mắc kẹt giữa cái gọng kiềm ấy.
-Vậy sao? Thế để anh kiểm tra xem. Học thuyết tiên hóa Menden công bố năm nào?
Tôi ú ớ
-Ah… thế kỉ 18 nhỉ?
-Sai. Năm 1866, thế kỉ 19
-Vậy Menden làm thí nghiệm trên đối tượng nào?
Tôi chợt nhớ ra
-Ruồi giấm!
-Sai, là đậu Hà Lan. Thế đơn giản hơn, Menden làm nghề gì?
-Là nhà sinh vật học, chắc là một giáo sư rồi!
-Không đúng. Là linh mục! Câu đơn giản nhất: Menden là đàn ông hay đàn bà?
Lần này thì tôi khẳng định
-Đàn ông!
Ngạn Luật nhìn tôi soi mói
-Thật không? Đây có phải câu trả lời cuối cùng của bạn?
Tôi ngu ngơ nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của anh. Sao? Lại sai rồi sao? Tôi bắt đầu thấy hoài nghi về trí nhớ của mình cuối cùng rụt rè hỏi
-Ơ… không phải hả? À hóa ra là phụ nữ, em nhớ nhầm thôi!
Ngạn Luật đột nhiên búng ngón tay
-Lại sai, Menden là đàn ông!
Tôi phát hiện mình vừa bị lừa liền la lên
-Anh chơi xấu! Lúc nãy em nói là đàn ông còn gì???
-Nhưng chính em tự thay đổi đáp án. Rõ ràng là không biết gì hết!
Tôi ú ớ không thể biện minh gì thêm. Giọng nói của anh âm u như vọng lên từ lòng đất
-Nói xem, phải phạt em thế nào đây?
Tôi sợ sệt, quyết định thành thật nhận lỗi
-Em sai rồi, xin lỗi mà!!! Em sẽ chép 100 lần câu “Em hứa sẽ không nói dối nữa!”
Giống như hồi còn là học sinh cấp 1, tôi nhìn thẳng vào mắt anh, thể hiện sự chân thành, cũng ráng tỏ ra ngoan hiền một chút. Thế rồi không như dự đoán, Ngạn Luật đột nhiên hôn lên môi tôi, đúng hơn là ngấu nghiến. Tôi bị đẩy vào kệ sách, làm cái kệ rung lên, vài quyển rơi ngay xuống đất. “Xong rồi, sói đã hành động thật rồi!” Tôi bối rối vịnh lấy cánh tay anh, thấy đầu óc mụ mị tức thì. Giữa một khoảng ngừng ngắn ngủi, Ngạn Luật thầm thì
-Cái này là em cố tình quyến rũ anh!
Tôi tức giận gân cổ cãi
-Vừa ăn cướp vừa la làng!
Ngạn Luật cười tà
-Anh nói thật. Em không tự mình nhìn gương đi. Đôi mắt lúc nãy là sao hả? Như là loài thủy yêu, như muốn nói: “Lại đây! Ăn em đi!”
Tôi trợn mắt không tin nổi cái đức ông chồng. Một lời buộc tội vô căn cứ và phi lý hết sức. Thế nhưng không có quan tòa, không có luật sư biện hộ. Tôi chẳng nói được lời nào minh oan cho mình thì đã tiếp tục bị “đàn áp”. Quy luật của tự nhiên “kẻ mạnh là kẻ thắng”, tôi không còn cách nào khác là chấp nhận số phận.
Phải công nhận chồng tôi rất đa tài. Thao lược quan sự giỏi mà chuyện này cũng giỏi. Tôi bị anh dìm xuống dòng nước ái tình, mơ mơ không còn biết gì hết. Những cử chỉ dứt khoát và nồng nàn… Thư phòng vốn là nơi học tập làm việc, chưa kể ở đây còn trưng vài tấm ảnh của ông bà. Nay con cháu làm ô uế nơi này. Lạy chúa, mô phật, Amen… cháu dâu không có tội, cháu cũng là người bị hại!
Ngạn Luật không có một chút bận tâm về địa điểm “hành nghề” của mình, chưa chi anh đã tìm ra cách tháo hết hàng dây nhợ rắc rối phía sau lưng tôi. Cái váy đẹp thế là xong nhiệm vụ. Tôi đã nằm dài trên sàn, để làn môi ai kia muốn hôn ở đâu thì hôn. Nhưng tôi vẫn còn một chút tỉnh táo để nhắc nhở:
-Ngạn Luật, em thích cái giường hơn, sàn nhà rất lạnh!
Nói xong cả tôi và anh đều bật cười. Câu này quen quá, một lần nào đó, trong ngôi nhà nào đó, tôi cũng đã nói y như thế. Ngạn Luật nhanh chóng bế tôi lên. Tôi cũng nhanh không kém chộp lấy váy áo đã rơi rớt lại. Nếu để người quét dọn trông thấy không biết phải giấu mặt vào đâu. Anh đi ra khỏi phòng, đúng hơn là chạy ra khỏi phòng quay về đúng tổ ấm riêng tư của hai người. Anh đặt tôi xuống giường, không, là ném xuống giường. Sau đó thì mới nhớ ra, đưa tay tự cởi áo. Anh đã giải quyết cái váy của tôi nhanh gọn nhưng sao chỉ có mấy cái khuy mà lại vụng về thế? Tôi vừa muốn cười vừa muốn trêu anh. Thôi thì tốt bụng một chút, tôi đưa tay giúp anh nhẹ nhàng tháo cúc áo ra. Ngạn Luật sững lại một lúc rồi mỉm cười vén tóc tôi sang một bên, cắn nhẹ vào vành tai
-Em đó, tiếp tục khiêu khích anh mà…
Tôi không thèm cãi, kiêu hãnh bảo
-Em là quân tử, không chấp tiểu nhân!
Ngạn Luật tiếp tục cười, tiếp tục đùa bỡn. Khi cả hai thực sự dính chặt lấy nhau thì chỉ có cảm xúc đê mê và tình yêu cháy bỏng là hiện hữu. Bên cạnh những quan tâm hằng ngày, những lời thương nhớ trực tiếp nói ra thì những lúc thế này là khi chúng tôi thể hiện rõ nhất tình cảm của mình. Chồng tôi hay than phiền rằng tôi rất ồn ào và khiến anh không tập trung được. Tôi cũng không phủ nhận điều đó. Có lẽ là một phản ứng tự nhiên của hệ thần kinh. Khi chìm đắm vào dục vọng, tôi chỉ nhớ tới mình anh và chỉ gọi mãi tên anh
-N…Ngạn Luật…uhm… Nghị Hàn… Thần Phong… Jap… Japkong Tuadekep… uhm…
Tôi lẩm bẩm mãi những cái tên, không thể thống nhất được. Một lần anh phát bực, phải dừng lại, bóp lấy cằm tôi
-Công nương điện hạ! Rốt cuộc nàng muốn gọi ta là cái gì hả, một tên thôi!
Tôi mơ màng nhìn vào đôi mắt hoang dại, cằm bị siết chặt nhưng không đau, anh ấy không bao giờ để tôi đau.
-Em không biết… Ngạn Luật… Nghị Hàn… sao tên nào cũng đẹp?
Vì câu trả lời này mà anh bật cười, buông tay ra lại càng chôn sâu chính mình vào cơ thể tôi hơn. Lúc lâu, anh thỏa mãn nằm xuống, để tôi lấy thân anh làm giường. Ngạn Luật ôm chặt lấy tôi, hôn những ngón tay tôi và bảo
-Không cần phân biệt tên nào hết. Tất cả đều là của em, Ngạn Luật, Nghị Hàn, Japkong hay Thần Phong giờ đều là chồng em. Là của em, của em…
Tôi chưa khi nào thấy anh dịu dàng đến vậy. Người ta nói đàn ông có niềm kiêu hãnh rất cao, không thích bị coi là sở hữu của bất kì ai, nhất là phụ nữ. Ấy thế là ông chồng này tình nguyện trở thành “của tôi”. Nhiều lúc tôi buộc miệng hỏi: “Người như anh, cái gì cũng tốt từ ngoại tình, tính cách, sự nghiệp, danh thế… tại sao anh lại thuộc về em?” Trả lời tôi, Ngạn Luật luôn mỉm cười “Đừng có nói như thế, chính anh phải cảm ơn trời vì cưới được một Công Nương sáng giá của Hoàng tộc ấy chứ!” Tôi hiểu rằng anh không muốn tôi đánh giá mình thấp kém. Nhưng thực sự tôi không có gì hết trừ một may mắn được sinh ra bởi bà mẹ phi tần. Có hai điều tôi mãi mãi nhớ ơn mẹ: thứ nhất vì bà đã cho tôi tồn tại trên đời này, thứ hai vì bà đã đem anh đến với tôi.
Trong một niềm hạnh phúc khó tả, tôi vùi mặt vào vòm ngực rộng của anh, ngủ giấc ngủ bình yên nhất.
*Ngài Quận Mã dạy con
Chúng tôi đặt tên cho con gái là Liêu Minh Châu, dựa theo tên thật Dạ Trân của chị chồng. Nghe tin này hoàng hậu Vanya tỏ ra rất vui, còn hứa sẽ đến thăm hai cháu vào một ngày không xa. Chúng tôi thường xuyên gửi ảnh hai đứa nhỏ đến Vaiza cho chị.
Tôi rất hạnh phúc về hai thiên thần xinh xắn của mình. Tuy nhiên chuyện dạy dỗ chúng là điều khiến tôi mệt mỏi nhất. Bọn trẻ học rất nhanh nhưng chính vì thế mà mọi cái xấu đều thấm vào đầu chúng dễ dàng.
Một ngày nọ, có vài người bà con xa bên chồng đến thăm. Tôi bế con gái Minh Châu mới 5 tuổi ra chào khách. Cô bé con cột hai chùm tóc nhỏ xinh xắn lễ phép khoanh tay thưa rồi tự mình bập bẹ giới thiệu
-Con tên là Liêu Minh Châu, năm nay tròn 5 tuổi, nặng 19 kg, cao 110 cm và chưa có bạn trai!
Thế là cả phòng khách im phăng phắc, ai náy há mồm, cằm rớt xuống đất bộp bộp. Tôi xấu hổ tới nổi ôm ngay con bé chạy đi điện thoại cho chồng
-Anh xem! Con gái anh mới ngần này tuổi mà đòi có bạn trai. Con cái họ Liêu nhà anh là thế đó! Anh xử lý chuyện này làm sao hả???
Chồng tôi cười đáp
-Thôi nào, phu nhân bớt giận, đưa điện thoại anh sẽ dạy dỗ nó cho em.
Tôi đưa điện thoại cho con gái nhưng vẫn cố ý ghé sát tai xem anh sẽ giáo huấn con bé thế nào.
-Alô, papa…
-Công chúa nhỏ, con hư quá nhé, lại làm mẹ giận rồi… Lần sau không được giới thiệu với mọi người như thế. Chưa có bạn trai thì cứ giữ trong lòng rồi từ từ đi tìm chứ đừng khoe ra. Ba hứa sẽ tìm bạn trai thật xứng với con, thế nào?
Cặp mắt sáng giống hệt Ngạn Luật chợt mở to ra thích thú
-Papa nhớ nhé, papa hứa rồi nhé! Minh Châu muốn một người cao lớn có thể cõng con trên vai như papa!
-Tuân lệnh thưa công chúa điện hạ!
Thế rồi con bé cười khúc khích gác máy. Tôi trăn trói nhìn đứa con gái lon ton chạy đi, thật muốn bay ngay đến doanh trại, tóm cổ anh mà hỏi: “Ngài Quận Mã, thật ra ngài muốn dạy con hay muốn làm hư nó???”