Tuy Nhan Việt rất kín đáo trong việc chuẩn bị phát triển trúc cứng, thì việc nhà họ Diệp đầu tư vẫn hấp dẫn sự chú ý của người khác. Trong đó bao gồm nhà họ Lục ở Trung Kinh.
Sáng sớm Lục lão gia tử đã nhận được tin nhà họ Diệp đầu tư một số tiền ở Phượng Thành, hình như là chuẩn bị xây một nhà máy sản xuất sản phẩm từ trúc. Ông ta không rõ lắm, trúc thì mọc nhiều ở vùng Thục Xuyên, nếu nhà họ Diệp muốn đầu tư thì cũng đến bên Thục Xuyên chứ, sao lại đến Phượng Thành?
Là vì Diệp Thành? Không giống. Lục lão gia tử tự phủ nhận trước, vậy thì vì sao? Hơn nữa tại sao lại là sản phẩm từ trúc, có gì đặc biệt hơn sao? Là người cầm lái của nhà họ Lục, cả đời cả đời Lục Hằng Xuyên tung hoành trong giới kinh doanh, rất chú ý đến những lão đối thủ quanh mình. Ông không cho là Diệp lão đầu bỗng hứng lên có hứng thú với trúc, chắc chắn là Diệp lão đầu đã phát hiện cơ hội làm ăn nào đó.
Lục Hằng Xuyên sai người thăm dò điều tra xem rốt cục nhà họ Diệp đầu tư cái gì, mà lại thần thần bí bí không cho ai khác biết.
Kết quả điều tra rất nhanh đã đến tay Lục Hằng Xuyên, thứ đầu tiên ông ta thấy là nhà họ Diệp đã đầu tư mười lăm nơi sản xuất ở Phượng Thành, nghe nói là một kỹ thuật mới, có thể hợp trúc lại thành vật liệu tiêu chuẩn thay thế sắt thép phù hợp trong xây dựng. Kết quả này khiến Lục Hằng Xuyên nghi ngờ, trúc thay thế sắt thép được sao? Diệp lão đầu không phải là hoang tưởng đấy chứ. Nhưng đến khi ông ta nhìn thấy đối tượng hợp tác với nhà họ Diệp, thì hơi sửng sốt.
Công ty khoa học công nghệ Vi Viên Nghệ, Lục Lăng Tây. Cái tên phía sau khơi lại ký ức của ông ta. Lục Hằng Xuyên như nghĩ đến gì đó, bấm nút trên bàn làm việc, trợ lý rất nhanh đã gõ cửa đi đến.
"Chủ tịch?".
"Tài liệu này là cậu thu thập sao?".
Trợ lý cung kính gật đầu.
"Cậu biết bao nhiêu về công ty khoa học công nghệ Vi Viên Nghệ?".
Tuy trong lòng trợ lý thấy lạ, nhưng miệng thì không chậm chút nào, nhanh nhẹn nói: "Công ty khoa học công nghệ Vi Viên Nghệ được xây dựng bởi một cửa hàng cây cảnh tên Vi Viên Nghệ. Chủ của nó rất trẻ, tên là Lục Lăng Tây. Vi Viên Nghệ chủ yếu kinh doanh hoa cỏ cây xanh, bọn họ có quyền chủng loại thực vật mới về bốn loại thực vật, trong đó bao gồm cả nguyên liệu cho sản phẩm mà nhà họ Diệp đầu tư sản xuất lần này, là một loại trúc tên là trúc cứng".
Chú ý của Lục Hằng Xuyên đặt lên hai chữ "rất trẻ", im lặng một lúc rồi hỏi: "Lục Lăng Tây bao nhiêu tuổi?".
Trợ lý nói ngay: "Mười chín tuổi".
Lục Hằng Xuyên không nói gì nữa, phẩy tay ý bảo trợ lý ra ngoài. Trợ lý mặt không đổi sắc đóng cửa lại, trong lòng hơi nghi ngờ về chuyện mà chủ tịch chú ý. Là người bên cạnh Lục Hằng Xuyên, anh ta cũng biết một vài việc của nhà họ Lục. Người nhà họ Lục năm trước vừa qua đời cũng tên là Lục Lăng Tây, nếu bây giờ còn sống thì cũng mười chín tuổi. Tuy có sự trùng hợp này nhưng anh ta cũng không thấy có gì cả. Rất nhiều người trùng tên trùng họ, lúc Lục Lăng Tây còn sống chẳng có địa vị gì trong nhà họ Lục, không đến mức sau khi chết chủ tịch bỗng nhớ thương phải không?
Khi trợ lý rời đi, văn phòng lại yên tĩnh lại. Tầm mắt Lục Hằng Xuyên lại rơi xuống tài liệu trong tay. Phượng Thành, mười chín tuổi, Lục Lăng Tây, nếu một cái còn chưa tính là gì, thì ba cái trùng hợp cùng một chỗ như vậy, người này chính là đứa bé năm đó sao?
Lục Hằng Xuyên nghĩ nghĩ rồi gọi một cú điện thoại, bảo người đầu kia điều tra Lục Lăng Tây này giùm ông ta. Dù Lục Lăng Tây có phải là đứa bé năm đó hay không, thì chuyện nhà họ Diệp hợp tác với cậu ta rất kỳ quái. Trúc cứng? Trúc có thể thay thế sắt thép? Dã tâm của Diệp lão đầu đúng là không nhỏ!
Chuyện mạch nước ngầm ở Trung Kinh bắt đầu khởi động Lục Lăng Tây không biết gì cả, sáng thứ bảy, Trịnh Tân Hà gọi cho cậu nói ông đã đến Phượng Thành.
Hai ngày nữa cây trong phòng thí nghiệm đã có thể dời trồng vào trong đất, Trịnh Tân Hà vẫn không yên tâm liền đích thân đến Phượng Thành xem xem. Nghe nói Lục Lăng Tây và Nhan Việt đều ở vườn hoa, Trịnh Tân Hà cũng không để hai người ra đón, tự bắt xe chạy đến thôn Linh Thủy.
Suốt đường đi tài xế rất nhiệt tình, nghe giọng của Trịnh Tân Hà không giống như người địa phương, liền tự hào nói với ông: "Ngài thấy sao, hoàn cảnh Phượng Thành chúng tôi rất tốt đúng không?".
Trịnh Tân Hà nhìn một dải xanh mướt bên ngoài, gật đầu.
Tài xế càng hăng hái hơn, "Trước đây ngài đã đến Phượng Thành chưa? Nếu ngài đã đến thì sẽ biết một năm qua Phượng Thành chúng tôi đã thay đổi đến trời long đất lở. Năm ngoái vào thời gian này thì trên trời toàn là sương mù không thôi, nhưng năm nay ngài xem đi, hai tuần liên tục đều là trời xanh. Khoảng thời gian trước hơi có chút sương mù thì cũng bị gió thổi tan rất nhanh. Không khí đúng là quá tốt, trong ký ức của tôi thì cũng chỉ lúc còn nhỏ mới thấy trời xanh thế này, không ngờ bao nhiêu năm trôi qua tôi lại được nhìn thấy lần nữa. Nói đến trời xanh thế này thì phải nói đến thị trưởng của chúng tôi".
Tài xế vừa giơ ngón cái lên với Trịnh Tân Hà vừa lái xe, "Thị trưởng mới vừa lên đã chịu bao nhiêu áp lực để đóng cửa những nhà máy nhỏ, lúc mới đóng cửa những người đó còn làm ầm lên, muốn phản ánh lên trên gì đó. Bây giờ thì sao? Ai mà dám gây chuyện thì hàng xóm xung quanh sẽ chửi ngập đầu bọn họ. Ngài nói dân chúng như chúng tôi muốn gì, có ăn có mặc thì chỉ còn muốn có môi trường tốt, tâm trạng tốt để sống lâu thêm mấy năm đúng không? Ngài nói có đúng không?".
Tài xế cũng không cần Trịnh Tân Hà đáp lời, suốt dọc đường nói thao thao không dứt. Trịnh Tân Hà nghe mà dở khóc dở cười, ông còn chưa nói được một câu nữa, tài xế nói nhiều như vậy không lo khát nước sao.
Hai người sắp ra khỏi nội thành thì thấy đường phía trước hơi tắc, một nửa đường bị ngăn lại. "Phía trước có chuyện gì vậy?". Trịnh Tân Hà hỏi.
Lái xe nhìn qua, cười nói: "Ha, không có việc gì đâu, là công nhân môi trường làm cỏ ấy mà. Nói ra cũng lạ, hoàn cảnh tốt thực vật mọc lên rất nhanh. Đoạn đường vừa đi qua lúc nãy ngài không thấy được là vì mấy hôm trước vừa nhổ cỏ một lần rồi. Cây trồng hai bên đường đều mọc cao hơn một người, hoa nở vừa to lại vừa thơm, con trai tôi nói hoàn cảnh còn tốt hơn trong công viên nữa. Ở phía Bắc thành phố có một tiểu khu, ngài có biết nó không? Trước kia là loại tiểu khu cũ kỹ, ai không có tiền mới ở đó, dù sao cũng là nghèo mà thôi. Nhưng không biết tiểu khu kia có chuyện gì mà bây giờ hoàn cảnh trong đó rất tốt, như là ở trong vườn sinh thái vậy, bên trong nơi nơi đều có tiếng chim mùi hoa, ở trong đó chắc cũng sống thêm được mười năm, Mấy hôm trước tôi nghe bọn họ nói giá nhà trong tiểu khu đó phải đến hai mươi nghìn một mét vuông, quảng trường Thế Đạt đắt nhất của chúng tôi cũng mới mười lăm nghìn thôi đấy. Ngài nói xem người ở trong đó có phải đều phát tài không?".
Anh ta đổi đề tài rất tự nhiên, Trịnh Tân Hà nghe vậy cười cười, biết tài xế nói đến tiểu khu mà nhà Lục Lăng Tây đang ở. Trịnh Tân Hà đã đến đó một lần, lúc đó cũng kinh ngạc vì hoàn cảnh trong tiểu khu. Tuy hiện giờ tổng thể môi trường của Phượng Thành không tệ, nhưng ở tiểu khu này vẫn rất nổi bật. Lần đó ông đến có thấy mấy người môi giới qua lại trong tiểu khu, nhưng nghe nói ở đây người đồng ý bán nhà không nhiều lắm, đa số người dân vẫn đang đợi tăng giá lên nữa.
Tài xế vừa từ từ lái xe vừa trò chuyện với Trịnh Tân Hà. Khi bọn họ đi ngang qua đoạn đường bị ngăn lại kia, Trịnh Tân Hà nhìn thấy đầy cỏ dại mọc ven đường, công nhân môi trường đang bận rộn phun thuốc diệt cỏ. Trong lòng ông khẽ động, hỏi, "Mọi người có thấy cỏ này ảnh hưởng đến cuộc sống không?".
"Có gì mà ảnh hưởng chứ". Tài xế cảm thấy Trịnh Tân Hà nghĩ thật quái lạ, "Không phải là tốn chút sức cắt cỏ thôi sao? Hơn nữa cỏ cắt xong cũng không vứt đi, mà đưa đến trại chăn nuôi ở phía tây thành phố. Trước kia chúng tôi lo bên đó toàn cho ăn thức ăn chăn nuôi, bây giờ biết bò dê ở đó đều ăn cỏ thuần thiên nhiên này, ăn thịt cũng yên tâm hơn. Ngài nói có phải một công đôi việc không?".
Trịnh Tân Hà nghe vậy thấy thú vị, không ngờ còn có thể làm như vậy, liền cùng cười với tài xế.
Hai người ra khỏi nội thành rất nhanh, tài xế chắc cũng ít khi gặp được người vùng khác như Trịnh Tân Hà, nên hưng phấn nói chuyện với ông suốt cả quãng đường. Lúc sắp đến thôn Linh Thủy, tài xế bảo Trịnh Tân Hà nhìn về phía trước, "Ngài thấy không, cây liễu đại thụ kia là của thôn Linh Thủy đấy, bên cạnh nó còn có một vườn hoa, hoa trồng bên trong tươi tốt có tiếng".
Trịnh Tân Hà cười cười, không ngờ Vi Viên Nghệ lại nổi tiếng như vậy. Nhưng suốt đường đi quả thực ông không thấy dấu hiệu khô hạn ở Phượng Thành. Lúc ở nội thành còn có thể nói là công nhân môi trường đúng giờ tưới nước, nhưng ra ngoại thành rồi mà cây con mọc hai bên đường đều phát triển rất tốt. Cho dù là mọc hoang thì cỏ dại cũng xanh um tươi tốt, mà mấy cây này cũng không có người tưới nước cho, trong lòng Trịnh Tân Hà thấy lạ, "Gần đây Phượng Thành có mưa không?".
"Trời mưa? Không, gần một tháng nay không thấy giọt mưa nào". Tài xế lắc đầu.
"Trời không mưa?". Trịnh Tân Hà nghi hoặc nhìn ra bên ngoài, trong lòng không rõ lắm.
Đến đầu thôn Linh Thủy, Nhan Việt đã chờ ở đó. Trịnh Tân Hà vừa xuống xe liền không dời mắt được. Lúc ông đến đây mới là đầu tháng ba, tuy khắp thôn Linh Thủy đều có màu xanh, so với những nơi khác toàn bụi sương mù thì tràn ngập sức sống hơn nhiều, nhưng dù sao vẫn có chút đơn điệu, nhưng bây giờ thì khác. Rất nhiều loài hoa dại mà Trịnh Tân Hà không biết tên mọc đầy ở đầu thôn, các đóa hoa đủ màu tranh nhau khoe sắc như một biển hoa nho nhỏ.
"Chủ nhiệm Trịnh". Nhan Việt khách khí chào hỏi với Trịnh Tân Hà.
Trịnh Tân Hà vừa thấy là Nhan Việt lập tức nâng cao tinh thần, "Tiểu Tây đâu?".
"Tiểu Tây đang ở vườn hoa, chúng ta lên núi hay là đợi một lúc?".
Trịnh Tân Hà hơi do dự, vốn là ông lo lắng hạn hán ở Phượng Thành sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển của trúc, nhưng theo tình hình ông nhìn thấy suốt dọc đường thì hình như giống như Lục Lăng Tây nói, ở đây không thiếu nước, như vậy cũng không cần thiết phải lên núi.
Ông vừa do dự, Nhan Việt đã nhìn thấu ý của ông, "Hay là đến vườn hoa ngồi một lát cái đã, vừa lúc Diệp Khang cũng ở đây, chủ nhiệm Trịnh có thể hỏi tiến độ sản xuất thế nào".
"Được".
Nhan Việt và Trịnh Tân Hà đi vài bước về vườn hoa, trong sân Nhị Ha đang tăng động muốn kéo Diệp Khang ra ngoài dạo bộ. Sức của Nhị Ha không nhỏ, Diệp Khang nắm chặt dây đeo cổ của Nhị Ha, sắp bị nó tha ngã dập mặt. Diệp Khang hết nói nổi, mới sáng sớm anh vừa chạy một vòng bên ngoài với Nhị Ha, lúc này mới nghỉ ngơi mấy phút thì Nhị Ha lại nghe thấy tiếng chó sủa bên ngoài, liền ầm ĩ muốn đi ra. Anh nhớ đến cái bộ dạng mất mặt vào sáng sớm, Nhị Ha chạy phía trước, anh kéo thế nào cũng không kéo được, liền chết sống không chịu đi ra.
"Nhị Ha nghe lời".
Nhị Ha không kéo được Diệp Khang, chuyển cách thức nhẹ nhàng nhào lên người anh, vừa liếm vừa kêu, vô cùng nhiệt tình.
Nhan Việt vừa vào là thấy cái cảnh này, anh buồn cười hỏi, "Tiểu Tây và Đại Hắc đâu?".
Có Tiểu Tây ở đây, Nhị Ha hầu như là vây quanh Tiểu Tây. Còn có Đại Hắc ở đây, thì Nhị Ha không dám làm ầm ĩ như vậy.
Diệp Khang vất vả lắm mới đẩy ra được cái đầu xù lông của Nhị Ha, khách khí gật đầu với Trịnh Tân Hà, nhìn Nhan Việt, "Tiểu Tây ở phía sau nghe điện thoại, hình như là Phương Lỗi tìm".
"Phương Lỗi?".
Nhan Việt đã không gặp Phương Lỗi một khoảng thời gian rồi, anh ta tìm Tiểu Tây làm gì chứ?
Sáng sớm Lục lão gia tử đã nhận được tin nhà họ Diệp đầu tư một số tiền ở Phượng Thành, hình như là chuẩn bị xây một nhà máy sản xuất sản phẩm từ trúc. Ông ta không rõ lắm, trúc thì mọc nhiều ở vùng Thục Xuyên, nếu nhà họ Diệp muốn đầu tư thì cũng đến bên Thục Xuyên chứ, sao lại đến Phượng Thành?
Là vì Diệp Thành? Không giống. Lục lão gia tử tự phủ nhận trước, vậy thì vì sao? Hơn nữa tại sao lại là sản phẩm từ trúc, có gì đặc biệt hơn sao? Là người cầm lái của nhà họ Lục, cả đời cả đời Lục Hằng Xuyên tung hoành trong giới kinh doanh, rất chú ý đến những lão đối thủ quanh mình. Ông không cho là Diệp lão đầu bỗng hứng lên có hứng thú với trúc, chắc chắn là Diệp lão đầu đã phát hiện cơ hội làm ăn nào đó.
Lục Hằng Xuyên sai người thăm dò điều tra xem rốt cục nhà họ Diệp đầu tư cái gì, mà lại thần thần bí bí không cho ai khác biết.
Kết quả điều tra rất nhanh đã đến tay Lục Hằng Xuyên, thứ đầu tiên ông ta thấy là nhà họ Diệp đã đầu tư mười lăm nơi sản xuất ở Phượng Thành, nghe nói là một kỹ thuật mới, có thể hợp trúc lại thành vật liệu tiêu chuẩn thay thế sắt thép phù hợp trong xây dựng. Kết quả này khiến Lục Hằng Xuyên nghi ngờ, trúc thay thế sắt thép được sao? Diệp lão đầu không phải là hoang tưởng đấy chứ. Nhưng đến khi ông ta nhìn thấy đối tượng hợp tác với nhà họ Diệp, thì hơi sửng sốt.
Công ty khoa học công nghệ Vi Viên Nghệ, Lục Lăng Tây. Cái tên phía sau khơi lại ký ức của ông ta. Lục Hằng Xuyên như nghĩ đến gì đó, bấm nút trên bàn làm việc, trợ lý rất nhanh đã gõ cửa đi đến.
"Chủ tịch?".
"Tài liệu này là cậu thu thập sao?".
Trợ lý cung kính gật đầu.
"Cậu biết bao nhiêu về công ty khoa học công nghệ Vi Viên Nghệ?".
Tuy trong lòng trợ lý thấy lạ, nhưng miệng thì không chậm chút nào, nhanh nhẹn nói: "Công ty khoa học công nghệ Vi Viên Nghệ được xây dựng bởi một cửa hàng cây cảnh tên Vi Viên Nghệ. Chủ của nó rất trẻ, tên là Lục Lăng Tây. Vi Viên Nghệ chủ yếu kinh doanh hoa cỏ cây xanh, bọn họ có quyền chủng loại thực vật mới về bốn loại thực vật, trong đó bao gồm cả nguyên liệu cho sản phẩm mà nhà họ Diệp đầu tư sản xuất lần này, là một loại trúc tên là trúc cứng".
Chú ý của Lục Hằng Xuyên đặt lên hai chữ "rất trẻ", im lặng một lúc rồi hỏi: "Lục Lăng Tây bao nhiêu tuổi?".
Trợ lý nói ngay: "Mười chín tuổi".
Lục Hằng Xuyên không nói gì nữa, phẩy tay ý bảo trợ lý ra ngoài. Trợ lý mặt không đổi sắc đóng cửa lại, trong lòng hơi nghi ngờ về chuyện mà chủ tịch chú ý. Là người bên cạnh Lục Hằng Xuyên, anh ta cũng biết một vài việc của nhà họ Lục. Người nhà họ Lục năm trước vừa qua đời cũng tên là Lục Lăng Tây, nếu bây giờ còn sống thì cũng mười chín tuổi. Tuy có sự trùng hợp này nhưng anh ta cũng không thấy có gì cả. Rất nhiều người trùng tên trùng họ, lúc Lục Lăng Tây còn sống chẳng có địa vị gì trong nhà họ Lục, không đến mức sau khi chết chủ tịch bỗng nhớ thương phải không?
Khi trợ lý rời đi, văn phòng lại yên tĩnh lại. Tầm mắt Lục Hằng Xuyên lại rơi xuống tài liệu trong tay. Phượng Thành, mười chín tuổi, Lục Lăng Tây, nếu một cái còn chưa tính là gì, thì ba cái trùng hợp cùng một chỗ như vậy, người này chính là đứa bé năm đó sao?
Lục Hằng Xuyên nghĩ nghĩ rồi gọi một cú điện thoại, bảo người đầu kia điều tra Lục Lăng Tây này giùm ông ta. Dù Lục Lăng Tây có phải là đứa bé năm đó hay không, thì chuyện nhà họ Diệp hợp tác với cậu ta rất kỳ quái. Trúc cứng? Trúc có thể thay thế sắt thép? Dã tâm của Diệp lão đầu đúng là không nhỏ!
Chuyện mạch nước ngầm ở Trung Kinh bắt đầu khởi động Lục Lăng Tây không biết gì cả, sáng thứ bảy, Trịnh Tân Hà gọi cho cậu nói ông đã đến Phượng Thành.
Hai ngày nữa cây trong phòng thí nghiệm đã có thể dời trồng vào trong đất, Trịnh Tân Hà vẫn không yên tâm liền đích thân đến Phượng Thành xem xem. Nghe nói Lục Lăng Tây và Nhan Việt đều ở vườn hoa, Trịnh Tân Hà cũng không để hai người ra đón, tự bắt xe chạy đến thôn Linh Thủy.
Suốt đường đi tài xế rất nhiệt tình, nghe giọng của Trịnh Tân Hà không giống như người địa phương, liền tự hào nói với ông: "Ngài thấy sao, hoàn cảnh Phượng Thành chúng tôi rất tốt đúng không?".
Trịnh Tân Hà nhìn một dải xanh mướt bên ngoài, gật đầu.
Tài xế càng hăng hái hơn, "Trước đây ngài đã đến Phượng Thành chưa? Nếu ngài đã đến thì sẽ biết một năm qua Phượng Thành chúng tôi đã thay đổi đến trời long đất lở. Năm ngoái vào thời gian này thì trên trời toàn là sương mù không thôi, nhưng năm nay ngài xem đi, hai tuần liên tục đều là trời xanh. Khoảng thời gian trước hơi có chút sương mù thì cũng bị gió thổi tan rất nhanh. Không khí đúng là quá tốt, trong ký ức của tôi thì cũng chỉ lúc còn nhỏ mới thấy trời xanh thế này, không ngờ bao nhiêu năm trôi qua tôi lại được nhìn thấy lần nữa. Nói đến trời xanh thế này thì phải nói đến thị trưởng của chúng tôi".
Tài xế vừa giơ ngón cái lên với Trịnh Tân Hà vừa lái xe, "Thị trưởng mới vừa lên đã chịu bao nhiêu áp lực để đóng cửa những nhà máy nhỏ, lúc mới đóng cửa những người đó còn làm ầm lên, muốn phản ánh lên trên gì đó. Bây giờ thì sao? Ai mà dám gây chuyện thì hàng xóm xung quanh sẽ chửi ngập đầu bọn họ. Ngài nói dân chúng như chúng tôi muốn gì, có ăn có mặc thì chỉ còn muốn có môi trường tốt, tâm trạng tốt để sống lâu thêm mấy năm đúng không? Ngài nói có đúng không?".
Tài xế cũng không cần Trịnh Tân Hà đáp lời, suốt dọc đường nói thao thao không dứt. Trịnh Tân Hà nghe mà dở khóc dở cười, ông còn chưa nói được một câu nữa, tài xế nói nhiều như vậy không lo khát nước sao.
Hai người sắp ra khỏi nội thành thì thấy đường phía trước hơi tắc, một nửa đường bị ngăn lại. "Phía trước có chuyện gì vậy?". Trịnh Tân Hà hỏi.
Lái xe nhìn qua, cười nói: "Ha, không có việc gì đâu, là công nhân môi trường làm cỏ ấy mà. Nói ra cũng lạ, hoàn cảnh tốt thực vật mọc lên rất nhanh. Đoạn đường vừa đi qua lúc nãy ngài không thấy được là vì mấy hôm trước vừa nhổ cỏ một lần rồi. Cây trồng hai bên đường đều mọc cao hơn một người, hoa nở vừa to lại vừa thơm, con trai tôi nói hoàn cảnh còn tốt hơn trong công viên nữa. Ở phía Bắc thành phố có một tiểu khu, ngài có biết nó không? Trước kia là loại tiểu khu cũ kỹ, ai không có tiền mới ở đó, dù sao cũng là nghèo mà thôi. Nhưng không biết tiểu khu kia có chuyện gì mà bây giờ hoàn cảnh trong đó rất tốt, như là ở trong vườn sinh thái vậy, bên trong nơi nơi đều có tiếng chim mùi hoa, ở trong đó chắc cũng sống thêm được mười năm, Mấy hôm trước tôi nghe bọn họ nói giá nhà trong tiểu khu đó phải đến hai mươi nghìn một mét vuông, quảng trường Thế Đạt đắt nhất của chúng tôi cũng mới mười lăm nghìn thôi đấy. Ngài nói xem người ở trong đó có phải đều phát tài không?".
Anh ta đổi đề tài rất tự nhiên, Trịnh Tân Hà nghe vậy cười cười, biết tài xế nói đến tiểu khu mà nhà Lục Lăng Tây đang ở. Trịnh Tân Hà đã đến đó một lần, lúc đó cũng kinh ngạc vì hoàn cảnh trong tiểu khu. Tuy hiện giờ tổng thể môi trường của Phượng Thành không tệ, nhưng ở tiểu khu này vẫn rất nổi bật. Lần đó ông đến có thấy mấy người môi giới qua lại trong tiểu khu, nhưng nghe nói ở đây người đồng ý bán nhà không nhiều lắm, đa số người dân vẫn đang đợi tăng giá lên nữa.
Tài xế vừa từ từ lái xe vừa trò chuyện với Trịnh Tân Hà. Khi bọn họ đi ngang qua đoạn đường bị ngăn lại kia, Trịnh Tân Hà nhìn thấy đầy cỏ dại mọc ven đường, công nhân môi trường đang bận rộn phun thuốc diệt cỏ. Trong lòng ông khẽ động, hỏi, "Mọi người có thấy cỏ này ảnh hưởng đến cuộc sống không?".
"Có gì mà ảnh hưởng chứ". Tài xế cảm thấy Trịnh Tân Hà nghĩ thật quái lạ, "Không phải là tốn chút sức cắt cỏ thôi sao? Hơn nữa cỏ cắt xong cũng không vứt đi, mà đưa đến trại chăn nuôi ở phía tây thành phố. Trước kia chúng tôi lo bên đó toàn cho ăn thức ăn chăn nuôi, bây giờ biết bò dê ở đó đều ăn cỏ thuần thiên nhiên này, ăn thịt cũng yên tâm hơn. Ngài nói có phải một công đôi việc không?".
Trịnh Tân Hà nghe vậy thấy thú vị, không ngờ còn có thể làm như vậy, liền cùng cười với tài xế.
Hai người ra khỏi nội thành rất nhanh, tài xế chắc cũng ít khi gặp được người vùng khác như Trịnh Tân Hà, nên hưng phấn nói chuyện với ông suốt cả quãng đường. Lúc sắp đến thôn Linh Thủy, tài xế bảo Trịnh Tân Hà nhìn về phía trước, "Ngài thấy không, cây liễu đại thụ kia là của thôn Linh Thủy đấy, bên cạnh nó còn có một vườn hoa, hoa trồng bên trong tươi tốt có tiếng".
Trịnh Tân Hà cười cười, không ngờ Vi Viên Nghệ lại nổi tiếng như vậy. Nhưng suốt đường đi quả thực ông không thấy dấu hiệu khô hạn ở Phượng Thành. Lúc ở nội thành còn có thể nói là công nhân môi trường đúng giờ tưới nước, nhưng ra ngoại thành rồi mà cây con mọc hai bên đường đều phát triển rất tốt. Cho dù là mọc hoang thì cỏ dại cũng xanh um tươi tốt, mà mấy cây này cũng không có người tưới nước cho, trong lòng Trịnh Tân Hà thấy lạ, "Gần đây Phượng Thành có mưa không?".
"Trời mưa? Không, gần một tháng nay không thấy giọt mưa nào". Tài xế lắc đầu.
"Trời không mưa?". Trịnh Tân Hà nghi hoặc nhìn ra bên ngoài, trong lòng không rõ lắm.
Đến đầu thôn Linh Thủy, Nhan Việt đã chờ ở đó. Trịnh Tân Hà vừa xuống xe liền không dời mắt được. Lúc ông đến đây mới là đầu tháng ba, tuy khắp thôn Linh Thủy đều có màu xanh, so với những nơi khác toàn bụi sương mù thì tràn ngập sức sống hơn nhiều, nhưng dù sao vẫn có chút đơn điệu, nhưng bây giờ thì khác. Rất nhiều loài hoa dại mà Trịnh Tân Hà không biết tên mọc đầy ở đầu thôn, các đóa hoa đủ màu tranh nhau khoe sắc như một biển hoa nho nhỏ.
"Chủ nhiệm Trịnh". Nhan Việt khách khí chào hỏi với Trịnh Tân Hà.
Trịnh Tân Hà vừa thấy là Nhan Việt lập tức nâng cao tinh thần, "Tiểu Tây đâu?".
"Tiểu Tây đang ở vườn hoa, chúng ta lên núi hay là đợi một lúc?".
Trịnh Tân Hà hơi do dự, vốn là ông lo lắng hạn hán ở Phượng Thành sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển của trúc, nhưng theo tình hình ông nhìn thấy suốt dọc đường thì hình như giống như Lục Lăng Tây nói, ở đây không thiếu nước, như vậy cũng không cần thiết phải lên núi.
Ông vừa do dự, Nhan Việt đã nhìn thấu ý của ông, "Hay là đến vườn hoa ngồi một lát cái đã, vừa lúc Diệp Khang cũng ở đây, chủ nhiệm Trịnh có thể hỏi tiến độ sản xuất thế nào".
"Được".
Nhan Việt và Trịnh Tân Hà đi vài bước về vườn hoa, trong sân Nhị Ha đang tăng động muốn kéo Diệp Khang ra ngoài dạo bộ. Sức của Nhị Ha không nhỏ, Diệp Khang nắm chặt dây đeo cổ của Nhị Ha, sắp bị nó tha ngã dập mặt. Diệp Khang hết nói nổi, mới sáng sớm anh vừa chạy một vòng bên ngoài với Nhị Ha, lúc này mới nghỉ ngơi mấy phút thì Nhị Ha lại nghe thấy tiếng chó sủa bên ngoài, liền ầm ĩ muốn đi ra. Anh nhớ đến cái bộ dạng mất mặt vào sáng sớm, Nhị Ha chạy phía trước, anh kéo thế nào cũng không kéo được, liền chết sống không chịu đi ra.
"Nhị Ha nghe lời".
Nhị Ha không kéo được Diệp Khang, chuyển cách thức nhẹ nhàng nhào lên người anh, vừa liếm vừa kêu, vô cùng nhiệt tình.
Nhan Việt vừa vào là thấy cái cảnh này, anh buồn cười hỏi, "Tiểu Tây và Đại Hắc đâu?".
Có Tiểu Tây ở đây, Nhị Ha hầu như là vây quanh Tiểu Tây. Còn có Đại Hắc ở đây, thì Nhị Ha không dám làm ầm ĩ như vậy.
Diệp Khang vất vả lắm mới đẩy ra được cái đầu xù lông của Nhị Ha, khách khí gật đầu với Trịnh Tân Hà, nhìn Nhan Việt, "Tiểu Tây ở phía sau nghe điện thoại, hình như là Phương Lỗi tìm".
"Phương Lỗi?".
Nhan Việt đã không gặp Phương Lỗi một khoảng thời gian rồi, anh ta tìm Tiểu Tây làm gì chứ?