"Ông nhận lầm người rồi".
Trước cửa tiệm cơm, Vương Thục Tú không vui vẻ lắm đứng ở đó, thái độ rất lạnh nhạt.
Đối diện cô, chính là Lục lão gia tử Lục Hằng Xuyên. Với thái độ của Vương Thục Tú, Lục Hằng Xuyên cũng chẳng để tâm. Ông ta xoi mói nhìn Vương Thục Tú, giọng uy nghiêm, "Dù cô có thừa nhận hay không, thì Lục Lăng Tây cũng là con cháu nhà họ Lục. Mấy năm nay là nhà họ Lục nợ cha con họ, cô đã ly hôn với Nhất Thủy, nhưng ta mong Tiểu Tây có thể nhận tổ quy tông, nhà họ Lục sẽ bù đắp những nỗi khổ mà mấy năm nay nó đã phải chịu".
Lục Hằng Xuyên nói như là chuyện đương nhiên, Vương Thục Tú tức đến cười lên. Cô không kiên nhẫn liếc mắt xem thường Lục Hằng Xuyên, cười lạnh nói, "Lão già này bị sao vậy hả, trong nhà không có cháu sao? Chạy đến nhà người khác giành cháu, ông thiếu đạo đức quá nhỉ? Sao? Cháu ông chẳng được tích sự gì lại không có hiếu, thấy Tiểu Tây nhà chúng tôi có tiền đồ thì chạy đến nhận cháu sao? Ông cũng không đi hỏi thăm xem, Vương Thục Tú tôi là người bán con hay sao? Còn bù đắp nữa chứ? Phi!".
Cô mắng rất sung sướng, Lục Hằng Xuyên không nói gì, trợ lý sau lưng ông ta lại tiến lên, lạnh mặt quát lớn: "Sao lại nói vậy chứ, cô...".
Lục Hằng Xuyên giơ tay cắt ngang lời trợ lý nói, nhìn chằm chằm Vương Thục Tú, trầm giọng nói: "Cô có biết để Lục Lăng Tây nhận tổ quy tông có ý nghĩa gì không? Thứ mà nhà họ Lục có thể cho nó, cô mãi mãi không cho được".
Vương Thục Tú lười nói với ông ta, chống nạnh mắng lớn: "Nhà họ Lục, nhà họ Lục, nhà họ Lục là thứ gì vậy, ông tưởng người trong thiên hạ đều thích cái nhà họ Lục rách nát gì sao. Nói cho ông biết ông tìm lầm người rồi, ông không nghe hiểu tiếng người sao? Đừng tưởng tôi là phụ nữ mà dễ ức hiếp, bà đây không sợ ông đâu".
Cô vừa mắng xong, Dịch Hàng bên trong tiệm cơm vẫn luôn chú ý tình hình bên ngoài lập tức mang theo nhân viên vọt ra, chắn trước mặt Vương Thục Tú. "Sao vậy? Sao vậy? Lão già này đến phá hả? Mấy gã đàn ông cùng ức hiếp bà chủ Tiểu Hoa của chúng tôi, đúng là không biết xấu hổ. Lão tứ mau gọi cho anh Phong, nói có người đến phá tiệm".
Dịch Hàng gào lớn một tràng dài, Bạch Vệ phía sau lập tức được một tiếng, quay đầu liền gọi điện cho Tiêu Phong.
Ánh mắt Lục Hằng Xuyên sắc bén quét qua Dịch Hàng, trong lòng Dịch Hàng hơi sợ, nhưng bên ngoài thì không lùi bước chút nào, nghểnh cổ hung hăng trừng lại. Bây giờ đang là giữa trưa, người ở tiệm cơm có không ít, đã có người châu đầu xì xầm sôi nổi. Lục Hằng Xuyên nhíu mày, dù sao ông ta cũng là người có uy tín danh dự, cũng không muốn tranh chấp với Vương Thục Tú giữa ban ngày ban mặt. Ông ta hít sâu một hơi, chịu đựng sự vô lễ của Vương Thục Tú và Dich Hàng, bảo mấy người trợ lý lên xe đi trước. Trước khi lên xe, Lục Hằng Xuyên dừng lại, xoay người nhìn Vương Thục Tú, "Tôi sẽ còn đến nữa, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc cái gì mới thực sự tốt cho Lục Lăng Tây".
"Đến a, tưởng chúng tôi sợ ông hả!". Dịch Hàng lớn tiếng nói.
Lục Hằng Xuyên hừ một tiếng, hoàn toàn không đặt Dịch Hàng vào mắt. Ông ta vừa đi, Dịch Hàng lập tức đến trước mặt Vương Thục Tú, thắc mắc hỏi: "Chị Hoa, có chuyện gì vậy, ông già đó biết lão tam sao?".
Vương Thục Tú vẫn bình tĩnh không nói gì, nhìn xe Lục Hằng Xuyên đến khi đi xa. Dịch Hàng còn muốn hỏi nữa, Vương Thục Tú tức giận phẩy tay nói, "Ai biết đồ điên từ đâu đến chứ. Đúng rồi, chuyện này cậu đừng nói cho tiểu hỗn đản, biết chưa?".
"Dạ". Dịch Hàng ngoan ngoãn đáp.
Vốn Vương Thục Tú tiễn Lục Lăng Tây đi rồi một mình không có việc gì liền tới tiệm cơm xem xem, bây giờ cô không còn tâm trạng đâu để lo chuyện tiệm cơm nữa. Dặn dò Dịch Hàng mấy câu, Vương Thục Tú liền gọi cho Tiêu Phong, bảo cô về nhà trước, chuyện ở tiệm cơm cô đã giải quyết rồi, nếu Tiêu Phong bận thì không cần chạy đến.
Không đợi Tiêu Phong nói gì, Vương Thục Tú đã cúp máy. Một mình cô đi bộ về tiểu khu, trên đường nghĩ đến nhận tổ quy tông gì đó mà Lục Hằng Xuyên nói, không nhịn được mắng một câu, "Lão vương bát đản".
Những năm trước đây Lục Nhất Thủy nghèo muốn chết, chẳng khác gì thứ rác rưởi cả, sao không thấy nhà họ Lục nói nhận tổ quy tông. Bây giờ Tiểu Tây nhà cô có tiền đồ, liền chạy đến nói muốn bù đắp. Cô là người có tầm mắt hạn hẹp vậy sao? Đừng tưởng rằng cô không nhớ năm đó nhà họ Lục từng có ý gì với tiểu hỗn đản, ai biết có phải bây giờ lại có ai mắc bệnh bạch cầu, nhà họ Lục lại nhớ đến tiểu hỗn đản. Đúng là CMN một nhà thất đức.
Vương Thục Tú càng nghĩ càng giận, về nhà uống hơn nửa cốc nước mới từ từ bình tĩnh lại. Cô liếc mắt thấy thời gian qua khá lâu rồi, định gọi điện cho Lục Lăng Tây, thì Tiêu Phong đã vội vã chạy từ nhà kính về.
"Tiểu Hoa".
Vương Thục Tú đặt di động xuống, "Không phải đã nói không có việc gì sao, sao anh lại về chứ?".
Tiêu Phong cẩn thận nhìn cô mấy lần, chắc chắn Vương Thục Tú không có việc gì mới thở phào một hơi: "Có chuyện gì vậy? Bạch Vệ nói có người đến tiệm cơm phá rối, ai không có mắt vậy hả?".
Vương Thục Tú cười nói, "Có anh ở đây ai dám đến phá chứ, chuyện này không giống như Tiểu Vệ nói đâu, vừa lúc anh ra ý kiến giúp em".
Cô nói chính là chuyện Lục Hằng Xuyên. Chuyện này Vương Thục Tú chưa từng nghĩ sẽ giấu Tiêu Phong, nói thế nào thì bây giờ Tiêu Phong cũng là ba của Tiểu Tây, người một nhà phải có vẻ của người một nhà chứ. Cô nói qua chuyện này, Tiêu Phong nghe xong khá bất ngờ, "Ông nội Tiểu Tây tìm đến đây?".
"Phi!". Vương Thục Tú bất mãn nói: "Ông nội Tiểu Tây đã chết rồi".
Đó là lời mà Lục Nhất Thủy nói với cô khi cô quen gã ta. Thực ra Lục Nhất Thủy qua nửa đời người cũng không biết gã có một ông bố có tiền, vốn Vương Thục Tú cũng không biết, mẹ Lục Nhất Thủy giấu chuyện này rất kỹ, từ nhỏ đã nói với Lục Nhất Thủy là cha gã chết rồi. Sau khi Lục Lăng Tây sinh ra, mẹ của Lục Nhất Thủy bỗng ôm Lục Lăng Tây đi Trung Kinh, nói là muốn đi cứu người, Vương Thục Tú ngăn lại không cho, trong lúc tranh chấp mới biết cha của Lục Nhất Thủy không phải đã mất, mà là không nhận Lục Nhất Thủy, Lục Nhất Thủy là một đứa con hoang.
Vương Thục Tú và mẹ chồng cô năm đó vì chuyện này mà ầm ĩ rất khó coi, nhưng hai người lại nhất trí không để lộ chuyện này cho Lục Nhất Thủy biết. Sau khi Tiểu Tây tìm được về, Lục Nhất Thủy hỏi thì hai người đều ậm ờ cho qua chuyện. Vương Thục Tú không nói là vì cô biết tính Lục Nhất Thủy, đó là một tên khốn nạn. Nếu để gã biết mình có một ông bố có tiền, hơn nữa trong nhà ông bố này đang chờ Lục Lăng Tây đi cứu người, thì có thể gã ta sẽ thực sự bán con ruột của mình đi. Còn về phần tại sao mẹ Lục Nhất Thủy lại không nói, Vương Thục Tú nghĩ bà ta cả đời hiếu thắng, chắc sợ Lục Nhất Thủy biết được đến cửa tìm cha, bị người ta khinh thường.
"Anh nói xem rốt cuộc nhà họ Lục có chuyện gì chứ, sao cách lâu như vậy lại bỗng nhiên muốn Tiểu Tây nhận tổ quy tông?". Vương Thục Tú nghi ngờ hỏi. Cô không tin Lục Hằng Xuyên bỗng có lương tâm phát hiện mình có đứa cháu lưu lạc bên ngoài nên muốn nhận về. Muốn nhận về thì đã sớm nhận rồi, năm đó không phải Lục Hằng Xuyên chưa từng thấy tiểu hỗn đản, cho dù ông ta không có tình cảm gì với tiểu hỗn đản, Lục Nhất Thủy cũng là con của ông ta, lại không thấy ông ta đến nhận Lục Nhất Thủy. Không biết là lại giở trò gì đây.
Vương Thục Tú không có ấn tượng tốt gì với nhà họ Lục, cô thở phì phì kể chuyện năm đó mẹ chồng muốn ôm Lục Lăng Tây đi, oán hận nói: "Không chừng nhà họ Lục lại có ai bị bệnh bạch cầu. Không nỡ làm khổ con cháu trong nhà nên đi làm khổ đứa cháu bên ngoài".
Tiêu Phong tuy thấy Tiểu Hoa đang tức giận mà nói vậy, nhưng y cũng hiểu chuyện nhà họ Lục muốn nhận Lục Lăng Tây không đơn giản như vậy, như Tiểu Hoa đã nói, nếu muốn nhận thì đã sớm nhận về rồi, không đến mức đợi đến bây giờ.
"Tiểu Hoa, em có ý gì?".
Vương Thục Tú hừ một tiếng, "Tiểu Tây là con em, không có liên quan gì đến nhà họ Lục ở Trung Kinh cả, bọn họ mà đến nữa thì chúng ta liền báo cảnh sát". Cô không biết có nên nói chuyện này với Lục Lăng Tây không? "Anh nói xem em nên nói hết cho Tiểu Tây, hay là nói với nó Lục Hằng Xuyên là tên lừa đảo?". Bây giờ Vương Thục Tú thấy may là Lục Lăng Tây không ở Phượng Thành, cô còn có thời gian suy nghĩ.
"Nói thật đi". Tiêu Phong nghĩ nghĩ rồi nói, "Tiểu Tây đã lớn rồi, Tiểu Hoa em không thể xem nó là trẻ con được".
"Vậy lỡ như...". Vương Thục Tú lo lỡ như tiểu hỗn đản bị Lục Hằng Xuyên lừa gạt, muốn nhận tổ quy tông thì sao đây?
Tiêu Phong biết Vương Thục Tú đang lo lắng điều gì, y cười nói: "Tiểu Tây cũng không ngốc, nhà họ Lục xuất hiện rất lạ, nó không dễ bị lừa như vậy đâu. Hơn nữa còn có Nhan Việt, có anh ta ở đó thì không ai có thể lừa Tiểu Tây".
Nhắc đến Nhan Việt, trong lòng Vương Thục Tú khẽ động, có một ý nghĩ trong đầu.
Bên này Vương Thục Tú và Tiêu Phong đang bàn bạc không nhận Lục Hằng Xuyên, bên kia Lục Hằng Xuyên ở trên xe lại lật báo cáo mà cấp dưới điều tra được, trong lòng tính toán làm thế nào để Vương Thục Tú đồng ý. Nếu không phải trong báo cáo viết Lục Lăng Tây và Vương Thục Tú sống nương tựa lẫn nhau tình cảm rất tốt, thì ông ta không thèm để Vương Thục Tú vào mắt.
"Chủ tịch, đã đến khách sạn". Trợ lý cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Hằng Xuyên.
Lục Hằng Xuyên ừ một tiếng, chậm rãi xuống xe. Đi qua cửa khách sạn, đập vào mắt là cây cảnh ở chính giữa sảnh lớn. Lục Hằng Xuyên nhìn cây lại nghĩ đến hai cha con Lục Nhất Thủy và Lục Lăng Tây. Năm đó Lục Nhất Thủy sinh ra không phải ông ta không biết, nhưng con trai của ông ta không ít, thêm một đứa thiếu một đứa cũng chẳng sao. Đợi đến khi Lục Nhất Thủy lớn lên, ông ta nhìn tư chất của gã lại càng gai mắt đứa con trai này. Chỉ là không ngờ Lục Nhất Thủy bùn loãng không trát được tường, sinh ra đứa con lại giống người nhà họ Lục, mới nhỏ như vậy mà công việc ăn đã rất tốt.
Từ trước đến nay Lục Hằng Xuyên luôn tuân theo quy luật trong rừng, khôn sống mống chết thích nghi thì tồn tại. Ông ta cũng đối xử như vậy với mấy đứa con và cháu của mình, có năng lực thì ông ta cho cơ hội thể hiện, không có năng lực thì đừng trách ông ta lạnh nhạt với chúng. Vốn ông ta cũng không định nhận Lục Lăng Tây, nhưng sau khi ông ta cẩn thận điều tra việc hợp tác giữa Lục Lăng Tây và nhà họ Lục, phát hiện Diệp lão đầu rất nghiêm túc. Thế cho nên Lục Hằng Xuyên không thể không suy nghĩ nhiều hơn.
Nếu cái gọi là trúc cứng kia là thật, thì có thể thay đổi cơ cấu công nghiệp của Trung Quốc thậm chí cả thế giới. Đối mặt với sự hấp dẫn như vậy, không ai mà không động lòng. Lục Hằng Xuyên sau khi nghĩ cẩn thận đã quyết định để Lục Lăng Tây nhận tổ quy tông, so với nhà họ Diệp, thì nhà họ Lục càng thích hợp hợp tác với Lục Lăng Tây hơn. Nếu trúc cứng là giả, tất cả đều là Diệp lão đầu hồ đồ, thì cũng không sao. Lục Lăng Tây rất có thiên phú về mặt cây cảnh, sẽ không làm mất mặt nhà họ Lục.
Lục Hằng Xuyên cả đời mạnh mẽ, luôn làm việc theo ý mình. Vốn ông ta tưởng là chỉ cần mình đề nghị nhận Lục Lăng Tây về nhận tổ quy tông, thì dù là ai cũng sẽ biết ơn, không ngờ rằng còn chưa gặp chính chủ, thì Vương Thục Tú đã nhảy ra tỏ ý phản đối trước.
Người đàn bà này... Lục Hằng Xuyên chán ghét nhíu mày, không quên năm đó cô đuổi đến Trung Kinh khóc lóc om sòm muốn cướp Lục Lăng Tây về thế nào.
Xem ra chuyện này cần suy tính kỹ hơn.
--------------
Hôm qua nhầm các thím ạ, không phải còn 60 trang nữa mà là còn 160 trang Σ("◉⌓◉")
Trước cửa tiệm cơm, Vương Thục Tú không vui vẻ lắm đứng ở đó, thái độ rất lạnh nhạt.
Đối diện cô, chính là Lục lão gia tử Lục Hằng Xuyên. Với thái độ của Vương Thục Tú, Lục Hằng Xuyên cũng chẳng để tâm. Ông ta xoi mói nhìn Vương Thục Tú, giọng uy nghiêm, "Dù cô có thừa nhận hay không, thì Lục Lăng Tây cũng là con cháu nhà họ Lục. Mấy năm nay là nhà họ Lục nợ cha con họ, cô đã ly hôn với Nhất Thủy, nhưng ta mong Tiểu Tây có thể nhận tổ quy tông, nhà họ Lục sẽ bù đắp những nỗi khổ mà mấy năm nay nó đã phải chịu".
Lục Hằng Xuyên nói như là chuyện đương nhiên, Vương Thục Tú tức đến cười lên. Cô không kiên nhẫn liếc mắt xem thường Lục Hằng Xuyên, cười lạnh nói, "Lão già này bị sao vậy hả, trong nhà không có cháu sao? Chạy đến nhà người khác giành cháu, ông thiếu đạo đức quá nhỉ? Sao? Cháu ông chẳng được tích sự gì lại không có hiếu, thấy Tiểu Tây nhà chúng tôi có tiền đồ thì chạy đến nhận cháu sao? Ông cũng không đi hỏi thăm xem, Vương Thục Tú tôi là người bán con hay sao? Còn bù đắp nữa chứ? Phi!".
Cô mắng rất sung sướng, Lục Hằng Xuyên không nói gì, trợ lý sau lưng ông ta lại tiến lên, lạnh mặt quát lớn: "Sao lại nói vậy chứ, cô...".
Lục Hằng Xuyên giơ tay cắt ngang lời trợ lý nói, nhìn chằm chằm Vương Thục Tú, trầm giọng nói: "Cô có biết để Lục Lăng Tây nhận tổ quy tông có ý nghĩa gì không? Thứ mà nhà họ Lục có thể cho nó, cô mãi mãi không cho được".
Vương Thục Tú lười nói với ông ta, chống nạnh mắng lớn: "Nhà họ Lục, nhà họ Lục, nhà họ Lục là thứ gì vậy, ông tưởng người trong thiên hạ đều thích cái nhà họ Lục rách nát gì sao. Nói cho ông biết ông tìm lầm người rồi, ông không nghe hiểu tiếng người sao? Đừng tưởng tôi là phụ nữ mà dễ ức hiếp, bà đây không sợ ông đâu".
Cô vừa mắng xong, Dịch Hàng bên trong tiệm cơm vẫn luôn chú ý tình hình bên ngoài lập tức mang theo nhân viên vọt ra, chắn trước mặt Vương Thục Tú. "Sao vậy? Sao vậy? Lão già này đến phá hả? Mấy gã đàn ông cùng ức hiếp bà chủ Tiểu Hoa của chúng tôi, đúng là không biết xấu hổ. Lão tứ mau gọi cho anh Phong, nói có người đến phá tiệm".
Dịch Hàng gào lớn một tràng dài, Bạch Vệ phía sau lập tức được một tiếng, quay đầu liền gọi điện cho Tiêu Phong.
Ánh mắt Lục Hằng Xuyên sắc bén quét qua Dịch Hàng, trong lòng Dịch Hàng hơi sợ, nhưng bên ngoài thì không lùi bước chút nào, nghểnh cổ hung hăng trừng lại. Bây giờ đang là giữa trưa, người ở tiệm cơm có không ít, đã có người châu đầu xì xầm sôi nổi. Lục Hằng Xuyên nhíu mày, dù sao ông ta cũng là người có uy tín danh dự, cũng không muốn tranh chấp với Vương Thục Tú giữa ban ngày ban mặt. Ông ta hít sâu một hơi, chịu đựng sự vô lễ của Vương Thục Tú và Dich Hàng, bảo mấy người trợ lý lên xe đi trước. Trước khi lên xe, Lục Hằng Xuyên dừng lại, xoay người nhìn Vương Thục Tú, "Tôi sẽ còn đến nữa, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc cái gì mới thực sự tốt cho Lục Lăng Tây".
"Đến a, tưởng chúng tôi sợ ông hả!". Dịch Hàng lớn tiếng nói.
Lục Hằng Xuyên hừ một tiếng, hoàn toàn không đặt Dịch Hàng vào mắt. Ông ta vừa đi, Dịch Hàng lập tức đến trước mặt Vương Thục Tú, thắc mắc hỏi: "Chị Hoa, có chuyện gì vậy, ông già đó biết lão tam sao?".
Vương Thục Tú vẫn bình tĩnh không nói gì, nhìn xe Lục Hằng Xuyên đến khi đi xa. Dịch Hàng còn muốn hỏi nữa, Vương Thục Tú tức giận phẩy tay nói, "Ai biết đồ điên từ đâu đến chứ. Đúng rồi, chuyện này cậu đừng nói cho tiểu hỗn đản, biết chưa?".
"Dạ". Dịch Hàng ngoan ngoãn đáp.
Vốn Vương Thục Tú tiễn Lục Lăng Tây đi rồi một mình không có việc gì liền tới tiệm cơm xem xem, bây giờ cô không còn tâm trạng đâu để lo chuyện tiệm cơm nữa. Dặn dò Dịch Hàng mấy câu, Vương Thục Tú liền gọi cho Tiêu Phong, bảo cô về nhà trước, chuyện ở tiệm cơm cô đã giải quyết rồi, nếu Tiêu Phong bận thì không cần chạy đến.
Không đợi Tiêu Phong nói gì, Vương Thục Tú đã cúp máy. Một mình cô đi bộ về tiểu khu, trên đường nghĩ đến nhận tổ quy tông gì đó mà Lục Hằng Xuyên nói, không nhịn được mắng một câu, "Lão vương bát đản".
Những năm trước đây Lục Nhất Thủy nghèo muốn chết, chẳng khác gì thứ rác rưởi cả, sao không thấy nhà họ Lục nói nhận tổ quy tông. Bây giờ Tiểu Tây nhà cô có tiền đồ, liền chạy đến nói muốn bù đắp. Cô là người có tầm mắt hạn hẹp vậy sao? Đừng tưởng rằng cô không nhớ năm đó nhà họ Lục từng có ý gì với tiểu hỗn đản, ai biết có phải bây giờ lại có ai mắc bệnh bạch cầu, nhà họ Lục lại nhớ đến tiểu hỗn đản. Đúng là CMN một nhà thất đức.
Vương Thục Tú càng nghĩ càng giận, về nhà uống hơn nửa cốc nước mới từ từ bình tĩnh lại. Cô liếc mắt thấy thời gian qua khá lâu rồi, định gọi điện cho Lục Lăng Tây, thì Tiêu Phong đã vội vã chạy từ nhà kính về.
"Tiểu Hoa".
Vương Thục Tú đặt di động xuống, "Không phải đã nói không có việc gì sao, sao anh lại về chứ?".
Tiêu Phong cẩn thận nhìn cô mấy lần, chắc chắn Vương Thục Tú không có việc gì mới thở phào một hơi: "Có chuyện gì vậy? Bạch Vệ nói có người đến tiệm cơm phá rối, ai không có mắt vậy hả?".
Vương Thục Tú cười nói, "Có anh ở đây ai dám đến phá chứ, chuyện này không giống như Tiểu Vệ nói đâu, vừa lúc anh ra ý kiến giúp em".
Cô nói chính là chuyện Lục Hằng Xuyên. Chuyện này Vương Thục Tú chưa từng nghĩ sẽ giấu Tiêu Phong, nói thế nào thì bây giờ Tiêu Phong cũng là ba của Tiểu Tây, người một nhà phải có vẻ của người một nhà chứ. Cô nói qua chuyện này, Tiêu Phong nghe xong khá bất ngờ, "Ông nội Tiểu Tây tìm đến đây?".
"Phi!". Vương Thục Tú bất mãn nói: "Ông nội Tiểu Tây đã chết rồi".
Đó là lời mà Lục Nhất Thủy nói với cô khi cô quen gã ta. Thực ra Lục Nhất Thủy qua nửa đời người cũng không biết gã có một ông bố có tiền, vốn Vương Thục Tú cũng không biết, mẹ Lục Nhất Thủy giấu chuyện này rất kỹ, từ nhỏ đã nói với Lục Nhất Thủy là cha gã chết rồi. Sau khi Lục Lăng Tây sinh ra, mẹ của Lục Nhất Thủy bỗng ôm Lục Lăng Tây đi Trung Kinh, nói là muốn đi cứu người, Vương Thục Tú ngăn lại không cho, trong lúc tranh chấp mới biết cha của Lục Nhất Thủy không phải đã mất, mà là không nhận Lục Nhất Thủy, Lục Nhất Thủy là một đứa con hoang.
Vương Thục Tú và mẹ chồng cô năm đó vì chuyện này mà ầm ĩ rất khó coi, nhưng hai người lại nhất trí không để lộ chuyện này cho Lục Nhất Thủy biết. Sau khi Tiểu Tây tìm được về, Lục Nhất Thủy hỏi thì hai người đều ậm ờ cho qua chuyện. Vương Thục Tú không nói là vì cô biết tính Lục Nhất Thủy, đó là một tên khốn nạn. Nếu để gã biết mình có một ông bố có tiền, hơn nữa trong nhà ông bố này đang chờ Lục Lăng Tây đi cứu người, thì có thể gã ta sẽ thực sự bán con ruột của mình đi. Còn về phần tại sao mẹ Lục Nhất Thủy lại không nói, Vương Thục Tú nghĩ bà ta cả đời hiếu thắng, chắc sợ Lục Nhất Thủy biết được đến cửa tìm cha, bị người ta khinh thường.
"Anh nói xem rốt cuộc nhà họ Lục có chuyện gì chứ, sao cách lâu như vậy lại bỗng nhiên muốn Tiểu Tây nhận tổ quy tông?". Vương Thục Tú nghi ngờ hỏi. Cô không tin Lục Hằng Xuyên bỗng có lương tâm phát hiện mình có đứa cháu lưu lạc bên ngoài nên muốn nhận về. Muốn nhận về thì đã sớm nhận rồi, năm đó không phải Lục Hằng Xuyên chưa từng thấy tiểu hỗn đản, cho dù ông ta không có tình cảm gì với tiểu hỗn đản, Lục Nhất Thủy cũng là con của ông ta, lại không thấy ông ta đến nhận Lục Nhất Thủy. Không biết là lại giở trò gì đây.
Vương Thục Tú không có ấn tượng tốt gì với nhà họ Lục, cô thở phì phì kể chuyện năm đó mẹ chồng muốn ôm Lục Lăng Tây đi, oán hận nói: "Không chừng nhà họ Lục lại có ai bị bệnh bạch cầu. Không nỡ làm khổ con cháu trong nhà nên đi làm khổ đứa cháu bên ngoài".
Tiêu Phong tuy thấy Tiểu Hoa đang tức giận mà nói vậy, nhưng y cũng hiểu chuyện nhà họ Lục muốn nhận Lục Lăng Tây không đơn giản như vậy, như Tiểu Hoa đã nói, nếu muốn nhận thì đã sớm nhận về rồi, không đến mức đợi đến bây giờ.
"Tiểu Hoa, em có ý gì?".
Vương Thục Tú hừ một tiếng, "Tiểu Tây là con em, không có liên quan gì đến nhà họ Lục ở Trung Kinh cả, bọn họ mà đến nữa thì chúng ta liền báo cảnh sát". Cô không biết có nên nói chuyện này với Lục Lăng Tây không? "Anh nói xem em nên nói hết cho Tiểu Tây, hay là nói với nó Lục Hằng Xuyên là tên lừa đảo?". Bây giờ Vương Thục Tú thấy may là Lục Lăng Tây không ở Phượng Thành, cô còn có thời gian suy nghĩ.
"Nói thật đi". Tiêu Phong nghĩ nghĩ rồi nói, "Tiểu Tây đã lớn rồi, Tiểu Hoa em không thể xem nó là trẻ con được".
"Vậy lỡ như...". Vương Thục Tú lo lỡ như tiểu hỗn đản bị Lục Hằng Xuyên lừa gạt, muốn nhận tổ quy tông thì sao đây?
Tiêu Phong biết Vương Thục Tú đang lo lắng điều gì, y cười nói: "Tiểu Tây cũng không ngốc, nhà họ Lục xuất hiện rất lạ, nó không dễ bị lừa như vậy đâu. Hơn nữa còn có Nhan Việt, có anh ta ở đó thì không ai có thể lừa Tiểu Tây".
Nhắc đến Nhan Việt, trong lòng Vương Thục Tú khẽ động, có một ý nghĩ trong đầu.
Bên này Vương Thục Tú và Tiêu Phong đang bàn bạc không nhận Lục Hằng Xuyên, bên kia Lục Hằng Xuyên ở trên xe lại lật báo cáo mà cấp dưới điều tra được, trong lòng tính toán làm thế nào để Vương Thục Tú đồng ý. Nếu không phải trong báo cáo viết Lục Lăng Tây và Vương Thục Tú sống nương tựa lẫn nhau tình cảm rất tốt, thì ông ta không thèm để Vương Thục Tú vào mắt.
"Chủ tịch, đã đến khách sạn". Trợ lý cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Hằng Xuyên.
Lục Hằng Xuyên ừ một tiếng, chậm rãi xuống xe. Đi qua cửa khách sạn, đập vào mắt là cây cảnh ở chính giữa sảnh lớn. Lục Hằng Xuyên nhìn cây lại nghĩ đến hai cha con Lục Nhất Thủy và Lục Lăng Tây. Năm đó Lục Nhất Thủy sinh ra không phải ông ta không biết, nhưng con trai của ông ta không ít, thêm một đứa thiếu một đứa cũng chẳng sao. Đợi đến khi Lục Nhất Thủy lớn lên, ông ta nhìn tư chất của gã lại càng gai mắt đứa con trai này. Chỉ là không ngờ Lục Nhất Thủy bùn loãng không trát được tường, sinh ra đứa con lại giống người nhà họ Lục, mới nhỏ như vậy mà công việc ăn đã rất tốt.
Từ trước đến nay Lục Hằng Xuyên luôn tuân theo quy luật trong rừng, khôn sống mống chết thích nghi thì tồn tại. Ông ta cũng đối xử như vậy với mấy đứa con và cháu của mình, có năng lực thì ông ta cho cơ hội thể hiện, không có năng lực thì đừng trách ông ta lạnh nhạt với chúng. Vốn ông ta cũng không định nhận Lục Lăng Tây, nhưng sau khi ông ta cẩn thận điều tra việc hợp tác giữa Lục Lăng Tây và nhà họ Lục, phát hiện Diệp lão đầu rất nghiêm túc. Thế cho nên Lục Hằng Xuyên không thể không suy nghĩ nhiều hơn.
Nếu cái gọi là trúc cứng kia là thật, thì có thể thay đổi cơ cấu công nghiệp của Trung Quốc thậm chí cả thế giới. Đối mặt với sự hấp dẫn như vậy, không ai mà không động lòng. Lục Hằng Xuyên sau khi nghĩ cẩn thận đã quyết định để Lục Lăng Tây nhận tổ quy tông, so với nhà họ Diệp, thì nhà họ Lục càng thích hợp hợp tác với Lục Lăng Tây hơn. Nếu trúc cứng là giả, tất cả đều là Diệp lão đầu hồ đồ, thì cũng không sao. Lục Lăng Tây rất có thiên phú về mặt cây cảnh, sẽ không làm mất mặt nhà họ Lục.
Lục Hằng Xuyên cả đời mạnh mẽ, luôn làm việc theo ý mình. Vốn ông ta tưởng là chỉ cần mình đề nghị nhận Lục Lăng Tây về nhận tổ quy tông, thì dù là ai cũng sẽ biết ơn, không ngờ rằng còn chưa gặp chính chủ, thì Vương Thục Tú đã nhảy ra tỏ ý phản đối trước.
Người đàn bà này... Lục Hằng Xuyên chán ghét nhíu mày, không quên năm đó cô đuổi đến Trung Kinh khóc lóc om sòm muốn cướp Lục Lăng Tây về thế nào.
Xem ra chuyện này cần suy tính kỹ hơn.
--------------
Hôm qua nhầm các thím ạ, không phải còn 60 trang nữa mà là còn 160 trang Σ("◉⌓◉")