Ngày thứ hai sau khi Nhan Việt về Trung Kinh đã gặp mặt Nhan Thế Huy.
Không có khói thuốc súng nồng nặc như người ngoài đã đoán, hai người đều rất bình tĩnh. Nhan Thế Huy đánh giá Nhan Việt mấy lần, như là không biết anh vậy. Vẻ mặt Nhan Việt thì rất bình thản, mặc kệ ông ta đánh giá. Chuyện đã tới nước này rồi, dù Nhan Thế Huy nghĩ thế nào Nhan Việt cũng không quan tâm.
Sự im lặng dài lâu qua đi, Nhan Thế Huy mở miệng trước tiên, "Anh còn quay lại đây làm gì?".
Nhan Việt khẽ nhếch môi, "Tôi nghe nói Nhan Hải muốn trục xuất tôi ra khỏi nhà họ Nhan, để cha không khó xử nên quay về chuyển hộ khẩu ra ngoài".
Giọng anh có ý giễu cợt, Nhan Thế Huy nhẫn nhịn, "Anh đang trách ta bất công sao?".
Bất ngờ là Nhan Việt lại lắc đầu, "Lúc còn nhỏ không hiểu chuyện đã từng nghĩ như vậy, nhưng sau thì thấy chẳng có gì cả".
Nhan Thế Huy nhìn chằm chằm nét mặt Nhan Việt, muốn đoán được suy nghĩ thực sự của anh. Lúc trước Nhan Thế Huy không quan tâm Nhan Việt nghĩ thế nào, bây giờ muốn biết thì đã không còn nhìn ra được suy nghĩ của Nhan Việt nữa. Ông ta có cảm giác uy nghiêm bị xúc phạm, đây cũng không phải là lần đầu tiên. Từ khi Nhan Việt giấu ông ta ở lại trong nước, đến khi đột nhiên bán cổ phần của nhà họ Ân đi, Nhan Thế Huy không chỉ tức giận vì mình đã không còn khống chế được Hợp Phổ, mà còn tức giận vì ông ta đã không thể khống chế được Nhan Việt nữa.
Từ nhỏ đến lớn, cuộc đời của Nhan Thế Huy cũng coi như là xuôi chèo mát mái. Thất bại duy nhất của ông ta chính là cuộc hôn nhân với Ân Tình Lam. Sau lần đó, dù là cuộc sống hay là việc làm ăn, ông ta chưa từng nếm mùi vị thất bại lần nào. Về việc sắp xếp cho Nhan Việt, không phải không có người nói lên ý kiến với ông ta, nhưng ông ta đã quen điều khiển tất cả, tất nhiên cũng nghĩ là có thể điều khiển con mình. Nhưng ông ta không thể ngờ là, đứa con mà ông ta nghĩ có thể điều khiển lại cho ông ta một đao chí mạng.
Nhan Thế Huy lạnh lùng nói: "Anh bán cổ phần của nhà họ Ân cho Trần Tu Viên, trong lòng không có chút áy náy nào sao? Anh mở mắt trừng trừng nhìn cơ nghiệp mà ông nội anh gây dựng vất vả nhiều năm hủy trong tay anh sao?".
"Có gì mà áy náy chứ?". Nhan Việt nhìn thẳng vào mắt Nhan Thế Huy, ánh mắt lạnh thấu xương, "Cha biết rõ tư chất Nhan Hải thế nào nhưng vẫn muốn giao Hợp Phổ vào tay gã ta, chẳng lẽ đó không phải là hủy diệt Hợp Phổ sao? Nếu cha đã không để ý đến tâm huyết của ông nội, vậy tôi để ý làm gì".
"Nói đi nói lại thì anh vẫn trách ta bất công". Nhan Thế Huy tức giận nói.
Nhan Việt dừng một lúc, nhếch môi, "Thực sự là không có chuyện đó. Chẳng qua đồ của tôi mà tôi không muốn là chuyện của tôi, tôi không thích người khác cướp từ tay tôi. Nếu đã như vậy thì ai cũng không có được mới tốt".
Cuối cùng Nhan Thế Huy cũng hiểu Nhan Việt nghĩ gì, "Anh đã chuẩn bị bao lâu rồi?".
"Cha thì sao? Cha đã chuẩn bị bao lâu rồi?".
Hai người đối đầu gay gắt, Nhan Thế Huy lần đầu tiên cảm thấy hình như ông ta chưa bao giờ nhìn rõ được đứa con trai này.
Sau khi Nhan Việt rời khỏi chỗ của Nhan Thế Huy, ở bên ngoài đã gặp được Nhan Hải. Anh ngay cả liếc cũng chẳng thèm liếc, xem gã ta như là không khí. Nhan Hải tức muốn chết, nhưng không có gan đuổi theo Nhan Việt chửi mắng mấy câu. Gã chỉ dám kêu gào mấy câu ở sau lưng, chứ trước mặt Nhan Việt luôn như chim cun cút.
Xa xa nhìn bóng lưng Nhan Việt, Nhan Hải không hiểu sao lại nhớ đến Ân Nhã. Trước đây Ân Nhã còn chê cười gã không dám thở mạnh trước mặt Nhan Việt, kết quả thì sao? Ân Nhã kiêu ngạo đã bị Nhan Việt đẩy vào tù không ra được. Nhan Hải nghĩ đến đó, sau lưng bỗng lạnh toát. Gã lắc đầu cố giữ vững tinh thần chạy vào phòng, không nhịn được hỏi một câu, "Ba, Nhan Việt tới đây làm gì?".
Nhan Thế Huy thấy Nhan Hải thì thái độ hiền hòa hơn nhiều, "Con đi đâu vậy?".
Nhan Hải khoe khoang nói, "Ba, không phải ba muốn đến Phượng Thành đấu giá đất sao? Con đi tìm người hỏi thăm, bây giờ đất trống ở Phượng Thành có rất nhiều, nhưng đều ở vùng ngoại ô. Đất trong nội thành có thể khai phá được thì chỉ có ở phía Nam thành phố. Ở đó chủ yếu là nhà cũ, rất nhiều người dân đang chờ giải tỏa chuyển đến chỗ khác".
Theo đủ mọi chuyện thần kỳ ở Phượng Thành truyền ra, ngoại trừ lượng du khách tăng vọt thì còn tăng lượng đầu tư vào nữa. Trong các ngành đầu tư, thì bất động sản hiển nhiên là ngành kiếm tiền nhiều nhất. Rất nhiều công ty ở Trung Kinh đã tìm cách đến Phượng Thành mua đất, Hợp Phổ cũng không ngoại lệ. Nhan Thế Huy rất xem trọng việc này, xem đây là cái để xoay người lại. Mất đi vị trí cổ đông lớn nhất, muốn ngồi vững trên vị trí chủ tịch thì phải dẫn nhóm cổ đông đi kiếm tiền, như vậy mới được ủng hộ.
Chuyện lớn như vậy Nhan Thế Huy cũng không yên tâm giao cho Nhan Hải, trong lòng Nhan Hải không phục, nên khoảng thời gian này biểu hiện rất tích cực, nhờ đám hồ bằng cẩu hữu xung quanh tìm hiểu tin tức, chính là vì để Nhan Thế Huy coi trọng liếc mình một cái.
Gã nói cũng hợp lý lắm, Nhan Thế Huy liền thấy hứng thú, "Phía Nam? Mảnh đất theo lời đồn là bị khai thác rỗng kia ấy hả?".
Nhan Hải vội gật đầu, lập tức giải thích, "Chuyện bị khai thác rỗng trước đây hiện giờ ai còn để ý nữa chứ. Nghe nói người ở lâu năm và động vật ở Phượng Thành đều có thể tiến hóa, nên ai ai cũng vội vàng đến Phượng Thành mua nhà. Đào rỗng thì có sao, đến lúc đó xây móng đổ thêm xi măng đất cát vào là được, chắc chắn có thể thu lại được chi phí bỏ ra".
Nghe là biết Nhan Hải đã bỏ công sức ra nên mới nói rõ ràng hợp lý như vậy. Trước đây Nhan Thế Huy đã hỏi qua dân chuyên ngành rồi, họ đã đề nghị là đổ xi măng đất cát vào làm móng. Nhan Thế Huy quyết định chuẩn bị toàn lực trở thành người đầu tiên trong hạng mục khai phá phía Nam thành phố, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội lần này.
Người có cùng suy nghĩ với Nhan Thế Huy có không ít. Hiện giờ Phượng Thành chính là bánh nhân thịt lớn sắc vàng rực rỡ, ai cũng muốn cắn một miếng. Nhan Việt mới quay về hai ngày đã nghe thấy không ít tên tuổi quen thuộc chuẩn bị tiến quân vào giới bất động sản Phượng Thành.
Anh gọi cho Diệp Khang, "Sao rồi? Đã thuyết phục được lão gia tử chưa?".
Nhà họ Diệp cũng là một trong những bên coi trọng thị trường nhà đất ở Phượng Thành. Bọn họ có tài chính hùng hậu lại có Diệp Thành là chỗ dựa vững chắc, có thể đoán được nếu nhà họ Diệp ra tay thì sợ là không có công ty nào có thể cạnh tranh được. Diệp lão gia tử có qua có lại, đặc biệt gọi Nhan Việt cùng đầu tư, lại bị Nhan Việt từ chối. Anh không chỉ từ chối, mà còn nói với Diệp Khang thuyết phục Diệp lão gia tử bỏ qua hạng mục này. Diệp Khang không hiểu, Nhan Việt lại không giải thích nhiều. Xuất phát từ sự tin tưởng với Nhan Việt, Diệp Khang cũng đi cùng Nhan Việt về Trung Kinh. Bây giờ anh cũng coi như là có tiếng nói trước mặt lão gia tử, nói gì thì nói vẫn phải thử xem có thể thuyết phục lão gia tử bỏ qua hạng mục này không.
Nhận được cuộc gọi từ Nhan Việt, Diệp Khang đầu tiên là oán giận ông nội cố chấp, cuối cùng mới nói: "Ông nội đại khái là cũng thả lỏng rồi. Ông ấy rất xem trọng thái độ của cậu, một câu của cậu còn hơn tôi nói cả nửa ngày trời nhiều. Nhưng mà A Việt, sao cậu lại không muốn tham gia khai phá bất động sản Phượng Thành chứ?".
Nhan Việt vẫn lảng tránh câu hỏi này như trước, "Đến lúc đó cậu sẽ biết".
"Cút!". Hiển nhiên là Diệp Khang không hài lòng với câu trả lời của anh.
Nhan Việt cười ha ha. Chuyện liên quan đến kế hoạch của anh, Nhan Việt không thể giải thích rõ với Diệp Khang được. Anh không tham gia vào việc khai phá bất động sản ở Phượng Thành vì một nguyên nhân duy nhất, dưới lòng đất Phượng Thành đều là rễ cây rối rắm khó gỡ, tất cả đều là rễ của cây liễu, không thể đào đất đổ móng được. Qua tấm bảng có thể nhìn thấy dưới lòng đất của Phượng Thành đều là rễ cây liễu móc nối với nhau, giống như là chiếc võng dệt từ rễ cây, bao chặt vùng đất Phượng Thành.
Tất nhiên, ngoại trừ có tấm bảng như Lục Lăng Tây, nếu không không ai biết dưới lòng đất Phượng Thành là cảnh tượng lạ kỳ như vậy. Sở dĩ Nhan Việt nhắc nhở Diệp Khang một là vì không muốn nhà họ Diệp đầu tư thất bại, hai là mong nhà họ Diệp có thể tặng lại "cơ hội" có được mảnh đất phía Nam kia cho Hợp Phổ.
Nhan Việt nhận được tin, Hợp Phổ đang rất hứng thú về thị trường nhà đất ở Phượng Thành, cũng thu thập không ít tài liệu về mảnh đất phía Nam kia. Mà mảnh đất kia cũng là mảnh đất thích hợp khai phá nhất hiện nay của Phượng Thành. Nếu như không có nhà họ Diệp cạnh tranh, Hợp Phổ cố gắng hết sức thì tỷ lệ giành được mảnh đất kia là rất lớn. Kết quả này cũng là kết quả mà Nhan Việt muốn thấy nhất.
Anh tính kế tất cả không đơn giản là vì muốn Hợp Phổ mất tiền, mà còn để dẫn đến sự tồn tại của cây liễu đại thụ. Tổ chuyên gia ở Phượng Thành càng lâu, điều tra càng nhiều, thì khả năng lộ thân phận của Lục Lăng Tây sẽ ngày càng lớn hơn. Dù sao thì dù là sự khác lạ ở tiểu khu bọn họ ở, hay là khác lạ ở thôn Linh Thủy, cũng hoặc là cây cỏ ở Vi Viên Nghệ rất đặc biệt, những dấu vết này chỉ cần nghe ngóng điều tra tỉ mỉ, thì sẽ có người liên hệ tất cả mọi việc với bọn họ. Nếu chỉ có một cái liên quan đến Tiểu Tây thì không sao, nhưng cái gì cũng có liên quan đến Tiểu Tây hết. Tuy biết chỉ cần Tiểu Tây không chịu thừa nhận, tổ chuyên gia sẽ không thể tìm được chứng cứ gì, nhưng Nhan Việt vẫn lo lắng sau này Lục Lăng Tây sẽ bị chính phủ theo dõi sát sao.
Muốn loại trừ hiềm nghi của Lục Lăng Tây, thì phải tìm một người hoặc vật có hiềm nghi hơn dẫn ra, mà sự tồn tại hoàn mỹ của cây liễu đại thụ đã thỏa mãn hết thảy.
Biến đổi lạ ở thôn Linh Thủy, cây cỏ ở Vi Viên Nghệ rất đặc biệt, tiểu khu đẹp hơn, sự thay đổi của cả Phương Thành hoàn toàn có thể gán hết vào "Cây thần" này. Bộ rễ rắc rối khó gỡ dưới lòng đất Phượng Thành chính là chứng cứ xác đáng nhất, lại càng không nói phương hướng kéo dài của bộ rễ là ở phía Bắc của cây liễu đại thụ, rất nhanh chúng sẽ móc nối với nhau.
Lúc trước Nhan Việt mang Lục Lăng Tây đi khắp Phượng Thành tinh lọc đất đã đặc biệt chọn chỗ có cây liễu để tinh lọc, chính là vì một ngày có thể kéo tất cả mối liên hệ đến cây liễu đại thụ, mà mọi việc đã tiến triển tốt hơn anh dự tính nhiều.
Những quanh quanh quẩn quẩn ở phía sau nếu muốn nói rõ ràng thì nhiều lắm, Nhan Việt vừa không thể giải thích, cũng không định giải thích cho Diệp Khang. Dù sao chờ Hợp Phổ lấy được đất rồi khai phá thì mọi người cũng sẽ biết.
Nếu Diệp lão gia tử đã có ý bỏ qua thì Nhan Việt cũng yên tâm, đặt hết suy nghĩ lên việc dẫn Lục Lăng Tây đi chơi. Hai người gần như đi khắp Trung Kinh, ngay cả núi Lá Đỏ cũng đi hai lần. Hôm nay bỗng Lục Lăng Tây có một ý nghĩ, hỏi Nhan Việt có muốn đến trường học trước đây của cậu xem qua không.
"Tiểu học?".
Lục Lăng Tây ngượng ngùng gật đầu, nghiêm khắc mà nói thì cậu còn chưa tốt nghiệp tiểu học nữa.
Nhan Việt cũng nghĩ đến chuyện này, ôm Lục Lăng Tây nói: "Nếu Tiểu Tây thích đến trường thì chúng ta có thể đi xem có trường học thích hợp nào không".
"Không phải là thích đến trường". Lục Lăng Tây lắc đầu, "Trước đây không thể ra khỏi nhà nên muốn đến trường để nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Bây giờ em thấy mình sống rất tốt, không cần đến trường để làm gì". Cậu không có ký ức của thân thể này, nhưng lúc trò chuyện với Dịch Hàng đã không ít lần nghe Dịch Hàng oán giận lúc trước bọn họ đi học có rất nhiều bài tập, không làm xong sẽ bị thầy giáo mắng. Lục Lăng Tây tưởng tượng cảnh cậu làm bài tập hằng đêm, nghĩ lại thì cũng không cần đến trường đâu.
Nhan Việt đoán được suy nghĩ của Lục Lăng Tây, trong lòng thầm bật cười. Nhưng anh luôn cưng chiều Lục Lăng Tây, mọi việc chỉ cần Lục Lăng Tây vui vẻ là được, không đi học cũng không sao.
Không có khói thuốc súng nồng nặc như người ngoài đã đoán, hai người đều rất bình tĩnh. Nhan Thế Huy đánh giá Nhan Việt mấy lần, như là không biết anh vậy. Vẻ mặt Nhan Việt thì rất bình thản, mặc kệ ông ta đánh giá. Chuyện đã tới nước này rồi, dù Nhan Thế Huy nghĩ thế nào Nhan Việt cũng không quan tâm.
Sự im lặng dài lâu qua đi, Nhan Thế Huy mở miệng trước tiên, "Anh còn quay lại đây làm gì?".
Nhan Việt khẽ nhếch môi, "Tôi nghe nói Nhan Hải muốn trục xuất tôi ra khỏi nhà họ Nhan, để cha không khó xử nên quay về chuyển hộ khẩu ra ngoài".
Giọng anh có ý giễu cợt, Nhan Thế Huy nhẫn nhịn, "Anh đang trách ta bất công sao?".
Bất ngờ là Nhan Việt lại lắc đầu, "Lúc còn nhỏ không hiểu chuyện đã từng nghĩ như vậy, nhưng sau thì thấy chẳng có gì cả".
Nhan Thế Huy nhìn chằm chằm nét mặt Nhan Việt, muốn đoán được suy nghĩ thực sự của anh. Lúc trước Nhan Thế Huy không quan tâm Nhan Việt nghĩ thế nào, bây giờ muốn biết thì đã không còn nhìn ra được suy nghĩ của Nhan Việt nữa. Ông ta có cảm giác uy nghiêm bị xúc phạm, đây cũng không phải là lần đầu tiên. Từ khi Nhan Việt giấu ông ta ở lại trong nước, đến khi đột nhiên bán cổ phần của nhà họ Ân đi, Nhan Thế Huy không chỉ tức giận vì mình đã không còn khống chế được Hợp Phổ, mà còn tức giận vì ông ta đã không thể khống chế được Nhan Việt nữa.
Từ nhỏ đến lớn, cuộc đời của Nhan Thế Huy cũng coi như là xuôi chèo mát mái. Thất bại duy nhất của ông ta chính là cuộc hôn nhân với Ân Tình Lam. Sau lần đó, dù là cuộc sống hay là việc làm ăn, ông ta chưa từng nếm mùi vị thất bại lần nào. Về việc sắp xếp cho Nhan Việt, không phải không có người nói lên ý kiến với ông ta, nhưng ông ta đã quen điều khiển tất cả, tất nhiên cũng nghĩ là có thể điều khiển con mình. Nhưng ông ta không thể ngờ là, đứa con mà ông ta nghĩ có thể điều khiển lại cho ông ta một đao chí mạng.
Nhan Thế Huy lạnh lùng nói: "Anh bán cổ phần của nhà họ Ân cho Trần Tu Viên, trong lòng không có chút áy náy nào sao? Anh mở mắt trừng trừng nhìn cơ nghiệp mà ông nội anh gây dựng vất vả nhiều năm hủy trong tay anh sao?".
"Có gì mà áy náy chứ?". Nhan Việt nhìn thẳng vào mắt Nhan Thế Huy, ánh mắt lạnh thấu xương, "Cha biết rõ tư chất Nhan Hải thế nào nhưng vẫn muốn giao Hợp Phổ vào tay gã ta, chẳng lẽ đó không phải là hủy diệt Hợp Phổ sao? Nếu cha đã không để ý đến tâm huyết của ông nội, vậy tôi để ý làm gì".
"Nói đi nói lại thì anh vẫn trách ta bất công". Nhan Thế Huy tức giận nói.
Nhan Việt dừng một lúc, nhếch môi, "Thực sự là không có chuyện đó. Chẳng qua đồ của tôi mà tôi không muốn là chuyện của tôi, tôi không thích người khác cướp từ tay tôi. Nếu đã như vậy thì ai cũng không có được mới tốt".
Cuối cùng Nhan Thế Huy cũng hiểu Nhan Việt nghĩ gì, "Anh đã chuẩn bị bao lâu rồi?".
"Cha thì sao? Cha đã chuẩn bị bao lâu rồi?".
Hai người đối đầu gay gắt, Nhan Thế Huy lần đầu tiên cảm thấy hình như ông ta chưa bao giờ nhìn rõ được đứa con trai này.
Sau khi Nhan Việt rời khỏi chỗ của Nhan Thế Huy, ở bên ngoài đã gặp được Nhan Hải. Anh ngay cả liếc cũng chẳng thèm liếc, xem gã ta như là không khí. Nhan Hải tức muốn chết, nhưng không có gan đuổi theo Nhan Việt chửi mắng mấy câu. Gã chỉ dám kêu gào mấy câu ở sau lưng, chứ trước mặt Nhan Việt luôn như chim cun cút.
Xa xa nhìn bóng lưng Nhan Việt, Nhan Hải không hiểu sao lại nhớ đến Ân Nhã. Trước đây Ân Nhã còn chê cười gã không dám thở mạnh trước mặt Nhan Việt, kết quả thì sao? Ân Nhã kiêu ngạo đã bị Nhan Việt đẩy vào tù không ra được. Nhan Hải nghĩ đến đó, sau lưng bỗng lạnh toát. Gã lắc đầu cố giữ vững tinh thần chạy vào phòng, không nhịn được hỏi một câu, "Ba, Nhan Việt tới đây làm gì?".
Nhan Thế Huy thấy Nhan Hải thì thái độ hiền hòa hơn nhiều, "Con đi đâu vậy?".
Nhan Hải khoe khoang nói, "Ba, không phải ba muốn đến Phượng Thành đấu giá đất sao? Con đi tìm người hỏi thăm, bây giờ đất trống ở Phượng Thành có rất nhiều, nhưng đều ở vùng ngoại ô. Đất trong nội thành có thể khai phá được thì chỉ có ở phía Nam thành phố. Ở đó chủ yếu là nhà cũ, rất nhiều người dân đang chờ giải tỏa chuyển đến chỗ khác".
Theo đủ mọi chuyện thần kỳ ở Phượng Thành truyền ra, ngoại trừ lượng du khách tăng vọt thì còn tăng lượng đầu tư vào nữa. Trong các ngành đầu tư, thì bất động sản hiển nhiên là ngành kiếm tiền nhiều nhất. Rất nhiều công ty ở Trung Kinh đã tìm cách đến Phượng Thành mua đất, Hợp Phổ cũng không ngoại lệ. Nhan Thế Huy rất xem trọng việc này, xem đây là cái để xoay người lại. Mất đi vị trí cổ đông lớn nhất, muốn ngồi vững trên vị trí chủ tịch thì phải dẫn nhóm cổ đông đi kiếm tiền, như vậy mới được ủng hộ.
Chuyện lớn như vậy Nhan Thế Huy cũng không yên tâm giao cho Nhan Hải, trong lòng Nhan Hải không phục, nên khoảng thời gian này biểu hiện rất tích cực, nhờ đám hồ bằng cẩu hữu xung quanh tìm hiểu tin tức, chính là vì để Nhan Thế Huy coi trọng liếc mình một cái.
Gã nói cũng hợp lý lắm, Nhan Thế Huy liền thấy hứng thú, "Phía Nam? Mảnh đất theo lời đồn là bị khai thác rỗng kia ấy hả?".
Nhan Hải vội gật đầu, lập tức giải thích, "Chuyện bị khai thác rỗng trước đây hiện giờ ai còn để ý nữa chứ. Nghe nói người ở lâu năm và động vật ở Phượng Thành đều có thể tiến hóa, nên ai ai cũng vội vàng đến Phượng Thành mua nhà. Đào rỗng thì có sao, đến lúc đó xây móng đổ thêm xi măng đất cát vào là được, chắc chắn có thể thu lại được chi phí bỏ ra".
Nghe là biết Nhan Hải đã bỏ công sức ra nên mới nói rõ ràng hợp lý như vậy. Trước đây Nhan Thế Huy đã hỏi qua dân chuyên ngành rồi, họ đã đề nghị là đổ xi măng đất cát vào làm móng. Nhan Thế Huy quyết định chuẩn bị toàn lực trở thành người đầu tiên trong hạng mục khai phá phía Nam thành phố, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội lần này.
Người có cùng suy nghĩ với Nhan Thế Huy có không ít. Hiện giờ Phượng Thành chính là bánh nhân thịt lớn sắc vàng rực rỡ, ai cũng muốn cắn một miếng. Nhan Việt mới quay về hai ngày đã nghe thấy không ít tên tuổi quen thuộc chuẩn bị tiến quân vào giới bất động sản Phượng Thành.
Anh gọi cho Diệp Khang, "Sao rồi? Đã thuyết phục được lão gia tử chưa?".
Nhà họ Diệp cũng là một trong những bên coi trọng thị trường nhà đất ở Phượng Thành. Bọn họ có tài chính hùng hậu lại có Diệp Thành là chỗ dựa vững chắc, có thể đoán được nếu nhà họ Diệp ra tay thì sợ là không có công ty nào có thể cạnh tranh được. Diệp lão gia tử có qua có lại, đặc biệt gọi Nhan Việt cùng đầu tư, lại bị Nhan Việt từ chối. Anh không chỉ từ chối, mà còn nói với Diệp Khang thuyết phục Diệp lão gia tử bỏ qua hạng mục này. Diệp Khang không hiểu, Nhan Việt lại không giải thích nhiều. Xuất phát từ sự tin tưởng với Nhan Việt, Diệp Khang cũng đi cùng Nhan Việt về Trung Kinh. Bây giờ anh cũng coi như là có tiếng nói trước mặt lão gia tử, nói gì thì nói vẫn phải thử xem có thể thuyết phục lão gia tử bỏ qua hạng mục này không.
Nhận được cuộc gọi từ Nhan Việt, Diệp Khang đầu tiên là oán giận ông nội cố chấp, cuối cùng mới nói: "Ông nội đại khái là cũng thả lỏng rồi. Ông ấy rất xem trọng thái độ của cậu, một câu của cậu còn hơn tôi nói cả nửa ngày trời nhiều. Nhưng mà A Việt, sao cậu lại không muốn tham gia khai phá bất động sản Phượng Thành chứ?".
Nhan Việt vẫn lảng tránh câu hỏi này như trước, "Đến lúc đó cậu sẽ biết".
"Cút!". Hiển nhiên là Diệp Khang không hài lòng với câu trả lời của anh.
Nhan Việt cười ha ha. Chuyện liên quan đến kế hoạch của anh, Nhan Việt không thể giải thích rõ với Diệp Khang được. Anh không tham gia vào việc khai phá bất động sản ở Phượng Thành vì một nguyên nhân duy nhất, dưới lòng đất Phượng Thành đều là rễ cây rối rắm khó gỡ, tất cả đều là rễ của cây liễu, không thể đào đất đổ móng được. Qua tấm bảng có thể nhìn thấy dưới lòng đất của Phượng Thành đều là rễ cây liễu móc nối với nhau, giống như là chiếc võng dệt từ rễ cây, bao chặt vùng đất Phượng Thành.
Tất nhiên, ngoại trừ có tấm bảng như Lục Lăng Tây, nếu không không ai biết dưới lòng đất Phượng Thành là cảnh tượng lạ kỳ như vậy. Sở dĩ Nhan Việt nhắc nhở Diệp Khang một là vì không muốn nhà họ Diệp đầu tư thất bại, hai là mong nhà họ Diệp có thể tặng lại "cơ hội" có được mảnh đất phía Nam kia cho Hợp Phổ.
Nhan Việt nhận được tin, Hợp Phổ đang rất hứng thú về thị trường nhà đất ở Phượng Thành, cũng thu thập không ít tài liệu về mảnh đất phía Nam kia. Mà mảnh đất kia cũng là mảnh đất thích hợp khai phá nhất hiện nay của Phượng Thành. Nếu như không có nhà họ Diệp cạnh tranh, Hợp Phổ cố gắng hết sức thì tỷ lệ giành được mảnh đất kia là rất lớn. Kết quả này cũng là kết quả mà Nhan Việt muốn thấy nhất.
Anh tính kế tất cả không đơn giản là vì muốn Hợp Phổ mất tiền, mà còn để dẫn đến sự tồn tại của cây liễu đại thụ. Tổ chuyên gia ở Phượng Thành càng lâu, điều tra càng nhiều, thì khả năng lộ thân phận của Lục Lăng Tây sẽ ngày càng lớn hơn. Dù sao thì dù là sự khác lạ ở tiểu khu bọn họ ở, hay là khác lạ ở thôn Linh Thủy, cũng hoặc là cây cỏ ở Vi Viên Nghệ rất đặc biệt, những dấu vết này chỉ cần nghe ngóng điều tra tỉ mỉ, thì sẽ có người liên hệ tất cả mọi việc với bọn họ. Nếu chỉ có một cái liên quan đến Tiểu Tây thì không sao, nhưng cái gì cũng có liên quan đến Tiểu Tây hết. Tuy biết chỉ cần Tiểu Tây không chịu thừa nhận, tổ chuyên gia sẽ không thể tìm được chứng cứ gì, nhưng Nhan Việt vẫn lo lắng sau này Lục Lăng Tây sẽ bị chính phủ theo dõi sát sao.
Muốn loại trừ hiềm nghi của Lục Lăng Tây, thì phải tìm một người hoặc vật có hiềm nghi hơn dẫn ra, mà sự tồn tại hoàn mỹ của cây liễu đại thụ đã thỏa mãn hết thảy.
Biến đổi lạ ở thôn Linh Thủy, cây cỏ ở Vi Viên Nghệ rất đặc biệt, tiểu khu đẹp hơn, sự thay đổi của cả Phương Thành hoàn toàn có thể gán hết vào "Cây thần" này. Bộ rễ rắc rối khó gỡ dưới lòng đất Phượng Thành chính là chứng cứ xác đáng nhất, lại càng không nói phương hướng kéo dài của bộ rễ là ở phía Bắc của cây liễu đại thụ, rất nhanh chúng sẽ móc nối với nhau.
Lúc trước Nhan Việt mang Lục Lăng Tây đi khắp Phượng Thành tinh lọc đất đã đặc biệt chọn chỗ có cây liễu để tinh lọc, chính là vì một ngày có thể kéo tất cả mối liên hệ đến cây liễu đại thụ, mà mọi việc đã tiến triển tốt hơn anh dự tính nhiều.
Những quanh quanh quẩn quẩn ở phía sau nếu muốn nói rõ ràng thì nhiều lắm, Nhan Việt vừa không thể giải thích, cũng không định giải thích cho Diệp Khang. Dù sao chờ Hợp Phổ lấy được đất rồi khai phá thì mọi người cũng sẽ biết.
Nếu Diệp lão gia tử đã có ý bỏ qua thì Nhan Việt cũng yên tâm, đặt hết suy nghĩ lên việc dẫn Lục Lăng Tây đi chơi. Hai người gần như đi khắp Trung Kinh, ngay cả núi Lá Đỏ cũng đi hai lần. Hôm nay bỗng Lục Lăng Tây có một ý nghĩ, hỏi Nhan Việt có muốn đến trường học trước đây của cậu xem qua không.
"Tiểu học?".
Lục Lăng Tây ngượng ngùng gật đầu, nghiêm khắc mà nói thì cậu còn chưa tốt nghiệp tiểu học nữa.
Nhan Việt cũng nghĩ đến chuyện này, ôm Lục Lăng Tây nói: "Nếu Tiểu Tây thích đến trường thì chúng ta có thể đi xem có trường học thích hợp nào không".
"Không phải là thích đến trường". Lục Lăng Tây lắc đầu, "Trước đây không thể ra khỏi nhà nên muốn đến trường để nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Bây giờ em thấy mình sống rất tốt, không cần đến trường để làm gì". Cậu không có ký ức của thân thể này, nhưng lúc trò chuyện với Dịch Hàng đã không ít lần nghe Dịch Hàng oán giận lúc trước bọn họ đi học có rất nhiều bài tập, không làm xong sẽ bị thầy giáo mắng. Lục Lăng Tây tưởng tượng cảnh cậu làm bài tập hằng đêm, nghĩ lại thì cũng không cần đến trường đâu.
Nhan Việt đoán được suy nghĩ của Lục Lăng Tây, trong lòng thầm bật cười. Nhưng anh luôn cưng chiều Lục Lăng Tây, mọi việc chỉ cần Lục Lăng Tây vui vẻ là được, không đi học cũng không sao.