Diệp Đông xem như là nahf mình, tự do đi vào, cũng mặc kệ ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Kiều Phong cùng Vinh Vỹ.
Kiều Hoàng Uy ngồi trên xe lăn, cúi mặt thấp hết mức có thể, mà Kiều Ngọc Nhã nhìn thấy Diệp Đông lại tức giận không thôi.
“Hừ, một tên vô dụng ăn bám như anh có tư cách gì chứ? Cút ngay đi.” Kiều Ngọc Nhã gào lên.
“Bình tĩnh nào.
Tôi đến cũng là có việc, xong tôi tự đi, không cần cô đuổi.” Diệp Đông cười như không mà nói.
Thường Thuận theo đó đem vào một xấp tài liệu, cùng có một cái điện thoại màu đỏ.
“Tôi đến là để làm một cuộc trao đổi đơn giản.” Nói xong đẩy hết đống đồ kia về phía Vinh Vỹ.
“Hừ, mày đủ tư cách sao?” Vinh Vỹ tuy là nói vậy nhưng vẫn tò mò trong đống đồ kia có gì.
Hắn ta vẫn với tay lấy xấp tài liệu cùng điện thoại, vừa nhìn qua số liệu trên tài liệu hắn tái mặt.
Đây chính là những khoản chi tiết mà hắn hối lộ quan chức trong các cuộc đấu giá, còn có cả hình ảnh chi tiết cùng các bản ghi lại bằng chứng.
Nếu những thứ này lộ ra ngoài thì đừng nói là Vinh gia, ngay cả quan chức thành phố Tỉnh cũng phải thay một lượt.
“Sao…sao mày có được?” Vinh Vỹ bắt đầu sợ hãi.
Kiều Phong nhìn vẻ mặt của Vinh Vỹ thì lại càng bất an, lại thấy điện thoại trên tay Vinh Vỹ, ông muốn biết trong đó có gì.
“Điện thoại kia…” Kiều Phong nghi vấn hỏi.
“À…đó là xem như quà gặp mặt nhỉ?” Diệp Đông nói xong, lại ra hiểu như muốn Vinh Vỹ mở ra.
Vinh Vỹ lại không dám, hắn có một dự cảm không lành, hắn không tin là trong điện thoại kia có gì tốt đẹp.
Nếu hắn mở ra thì chẳng phải mọi người ở đây cũng sẽ thấy?
Tuy Kiều gia cùng hắn trên một chiếc thuyền nhưng đề phòng vẫn là đề phòng.
Kiều Phong tháy Vinh Vỹ nắm chặt điện thoại không buông, lại thấy thái độ của Diệp Đông, ông ta càng nóng lòng hơn.
“Vinh Vỹ, cậu sẽ không làm gì đó sau lưng Kiều gia tôi đấy chứ?” Kiều Phong cắn răng nói.
Thực lực Vinh gia rất lớn, nếu thực sự có làm gì thì Kiều Phong ông cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhưng ra vẻ thì vẫn phải làm, vậy nên mới nói người ta chết vì sĩ diện là hoàn toàn đúng với Kiều Phong.
“Cũng không có gì, chỉ là vài đoạn phim giải trí cho các người giải khuây mà thôi.” Diệp Đông nhìn từng kẻ một ở đây, từng chữ chậm chậm nói ra.
“Hừ, tên nhãi, mày có gì để tao phải bận tâm.” Kiều Phong nóng quá hóa giận.
Cũng không muốn nghĩ nhiều, dù gì Diệp Đông cũng ở rể nhà ông lâu vậy rồi, cùng lắm cũng chỉ muốn cười trên nỗi đau người khác, chứ không hề có chút thực lực nào.
“Quà đưa tới, cứ xem đi đã, đủ tư cách hay không, xem xong bàn tiếp.” Diệp Đông nghiêm túc.
Nhìn dáng vẻ này, Vinh Vỹ càng không dám mở điện thoại, nhưng nếu không mở hắn cũng không rõ sẽ có chuyện gì phía sau.
Tuy hắn mở lên điện thoại, nhưng trong lòng thầm mong sẽ không có gì quá mức.
“Đây…” Vinh Vỹ xanh mặt.
“Á…” Kiều Ngọc Nhã nghe giọng nói quen thuộc của bản thân vang lên trong điện thoại liền biết đó là gì.
“Anh…làm sao có thể?” Kiều Ngọc Nhã nhìn Diệp Đông không thể tin, rồi cô ta quay sang Vinh Vỹ chất vấn: “Vinh thiếu, không phải anh nói đã xử lý mọi camera sao? Sao lại….huhu.”
Kiều Ngọc Nhã nói đến đây lại khóc rống lên, nếu như đoạn phim này tung ra thì cô còn mặt mũi nào mà gặp người.
Nhưng cô vẫn muốn xem lại đoạn clip này, dù sao cô muốn xác nhận rằng cô cùng Kiều Hoàng Uy không có gì.
“Mày…mày…mày lấy cái này ở đâu?” Kiều Phong nói xong muốn giật lấy điện thoại đập nát.
Nhưng Vinh Vỹ nhanh tay giữ lại được, hắn biết Diệp Đông có thể thoải mái đưa cho hắn mọi thứ chứng tỏ đây đều là bản sao.
Đập bỏ chỉ càng làm Diệp Đông tức giận mà làm liều.
“Vinh thiếu, cậu muốn làm gì?” Thấy Vinh Vỹ ngăn cản, Kiều Phong càng vô cùng tức giận.
“Hừ, ông muốn những thứ này lọt ra ngoài sao? Đừng hở chút lại nóng giận mất khôn như thế.” Vinh Vỹ trầm giọng cảnh cáo.
Sau đó hắn quay sang Diệp Đông, thái độ cũng vô cùng hòa nhã: “Diệp bằng hữu, dù sao chúng ta cũng không làm gì tổn hại lợi ích của nhau.
Những thứ này…cậu muốn đổi lấy gì?”
Vinh Vỹ lăn lộn trong giới thương trường có thể nói là có tiếng tăm, đàm phán cùng trở mặt có thể nói là đứng đầu ở thành phố Tỉnh này.
“Vinh thiếu, anh chắc chắn là anh không làm gì ảnh hưởng tôi?” Diệp Đông nhíu mày như nhắc nhở.
Vinh Vỹ nghĩ một chút vẫn không hiểu bản thân đã làm gì Diệp Đông, người như Diệp Đông thì hắn ta khinh thường tiếp xúc, làm sao có chuyện cướp đi lợi ích gì chứ.
Thật ra Diệp Đông muốn nhắc tới Kiều Lệ My, nhưng Vinh Vỹ một chút cũng không ý thức được bản thân đã thiếu chút cướp vợ người ta.
Hắn luôn tâm niệm Kiều Lệ My chưa có chồng, vì vậy hắn hoàn toàn không ý thức người đứng trước mặt mình là chồng của Kiều Lệ My.
“Tôi cũng chưa từng lam gì anh.” Vinh Vỹ lắc đầu khẳng định.
“Bao gồm cả chuyện anh muốn cướp vợ tôi?” Diệp Đông nguy hiểm hỏi.
“Ồ, vợ anh?” Vinh Vỹ bất ngờ, sau đó cũng hiểu: “Kiều Lệ My.”
“Xem ra anh nhớ rồi đấy.” Diệp Đông lại cười nhạt ngồi xuống ghế sô pha.
Kiều Ngọc Nhã nhìn bộ dạng kia của Diệp Đông lại vô cùng chướng mắt, cô ta bất ngờ giật lấy điện thoại tử tay Vinh Vỹ.
Vì không đề phòng, Kiều Ngọc Nhã đã lấy được điện thoại, cô ta muốn xem, muốn chứng thực điều cô ta nghĩ.
Nhưng có lẽ đời không như mơ,trong đoạn phim kia, phải nói là chất lượng rất tốt, vô cùng tốt.
Âm thanh cũng thu được rất chuẩn, trên màn hình là cảnh Kiều Ngọc Nhã không muốn thấy.
Chính Kiều Hoàng Uy, có cả Vinh Vỹ đều lần lượt làm nhục cô ta nhiều cách khác nhau.
Còn có kinh tởm hơn, chính là Vinh Vỹ còn cưỡi lên người Kiều Hoàng Uy, mà bộ dạng của cô ta cùng Kiều Hoàng Uy vô cùng thỏa mãn, luôn miệng cầu xin hắn ta mạnh hơn nữa.
“A….a….” Kiều Ngọc Nhã không thể xem tiếp, đập mạnh điện thoại xuống nền.
Chiếc điện thoại vỡ vụn, cô ta không chấp nhận được cảnh tượng kia.
“Con làm gì vậy, vào phòng mau.” Kiều Phong nghe qua âm thanh trên điện thoại cũng lờ mờ đoán được.
Ông ta nhanh chóng muốn Kiều Ngọc Nhã vào trong bình tĩnh lại.
“Hoàng Uy, đưa chị con vào trong phòng đi.” Kiều Phong như ra lệnh.
“Con…vầng…” Kiều Hoàng Uy muốn nói gì đó nhưng cũng chỉ đành nhỏ giọng đáp ứng.
“Đồ kinh tởm.
Mày tránh xa tao ra.” Kiều Ngọc Nhã hét lên rồi bỏ chạy ra ngoài.
“Kệ cô ta đi.” Vinh Vỹ cũng biết trong đoạn phim kia có gì, điện thoại cũng đập nát rồi, vấn đề hiện tại cần giải quyết là Diệp Đông.
Vĩnh Vỹ không muốn tốn quá nhiều thời gian với cô ta.
“Cậu Diệp, cậu nói xem cậu muốn gì?” Vinh Vỹ dịu giọng đàm phán.
“Vinh thiếu, anh đoán xem, tôi cần gì nào?” Diệp Đông lại hơi ngửa người ra sau hỏi ngược.
- ------------------
Sau đó khi về nhà, mình sẽ ra chương đều theo ngày nha.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.