Vừa quay xong hợp đồng quảng cáo mới, An An vừa mặt dày năn nỉ, vừa la lối om sòm đòi Lisa cho nghỉ buổi trưa, cô xoã tung tóc, vắt chéo khăn lụa, đeo kính râm lên, tới khu phố trung tâm xa xỉ nhất thành phố mua sắm.
Trời đang độ cuối thu, nhưng cô thì vô cùng vội vàng, ba tháng rồi chưa dạo phố, nên cô gần như đang càn quét toàn bộ cửa hàng, tiền nhanh chóng vơi mất một phần năm.
An An nhìn lướt qua màn hình di động hiển thị số dư tài khoản mà ngân hàng gửi tới, miệng hơi nhếch lên.
Không phải quần áo trong cửa hàng này đắt, mà do lương của cô quá thấp.
Ra khỏi hàng quần áo, cô chợt nhìn thấy cửa tiệm bán đồ nội thất.
Lúc hứng khởi, An An cũng giống hệt như các cô gái bình thường khác, miễn là có thời gian rảnh để dạo chơi, thì cô sẽ chẳng thấy mệt chút nào. Huống hồ, gần đây cô quả thật có ý định chuyển nhà.
Tục ngữ có câu "nét chữ như nét người", nhiều lúc, nội thất căn nhà cũng phản ánh ý nghĩa tương tự.
An An không hề thích phong cách nội thất giản dị, trang nhã, kiểu xa hoa, tiện nghi đầy đủ mới hợp ý cô.
Nhìn một bộ giường ngủ kiểu Âu trông khá ưng ý, An An vừa hỏi giá, vừa khoanh tay đứng bên giường, âm thầm lè lưỡi trong lòng, bỗng dưng nghe thấy một giọng nói yêu kiều vang lên: "Cảnh Phàm, anh thấy chiếc giường này thế nào?"
Cô đang hơi suy tư, nghe thấy câu nói rõ ràng ấy, còn tưởng rằng người nói đang ở ngay sau lưng, xoay lại mới thấy hoá ra cách một tấm vách. Định thần lại, An An toan hỏi lại người bán hàng, nào ngờ bấy giờ mới phát hiện ra, cô bán hàng thấy cô ngây người, bèn chuyển sang phục vụ khách hàng khác ở khu trưng bày.
Vì mức giá quá cao, nên rốt cuộc sau một hồi cân nhắc, cô quyết định không mua nữa, thừa dịp người bán hàng không để ý, cô liền chuồn thẳng, đỡ phải giữ dáng vẻ chần chừ keo kiệt mãi không mua hàng.
Rời khỏi khu trưng bày, lúc đi ngang qua khu bên cạnh, bên trong ngẫu nhiên vẳng ra giọng nói đàn ông trầm thấp: "Ừ, em thích là được."
An An bước thêm vài bước, rồi chợt đứng hẳn lại.
Cô xoay người nhìn thoáng vào trong, cô gái mảnh mai yểu điệu đứng sóng vai bên chàng trai dáng người cao lớn, điệu bộ tuy phóng khoáng nhưng vô cùng chín chắn vững vàng, giống hệt bóng lưng cao cao mỗi buổi sáng khi anh ta rời khỏi nhà.
Nhìn cảnh này, phản ứng của An An chỉ là, nhẹ nhướn đôi mày sao cho thật duyên dáng.
Đúng lúc người bán hàng ban nãy tiến lại hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi cô có thích bộ giường ngủ đó không?"
An An bước trở vào khu trưng bày ngay trước khi hai người họ xoay đi chỗ khác, hững hờ nhìn qua nhãn hiệu từng loại nội thất, mắt dán vào hoa văn tím trắng trên giường.
Phải có quan hệ gì thì mới có thể cùng nhau đi đặt mua đồ nội thất đây nhỉ?
Lát sau, An An thốt giọng mỉa mai: "Cái này tôi cũng muốn."
*
Buổi chiều có buổi quay quảng cáo mỹ phẩm, đã sắp tới giờ rồi, ngay cả siêu sao Hứa Vận cũng tới phòng trang điểm, thế mà An An vẫn chẳng thấy mặt mũi đâu!
Lisa gọi đi gọi lại vẫn không có người nhấc máy, chỉ đành điên tiết mắng mỏ xỉ vả liên tục, mắng xong An An rồi lại quay sang mắng chính mình, có phải mày không biết tính cách của con bé ngốc đó đâu! Mày đúng là điên rồi, nhìn con bé nài nỉ hết lần này tới lần khác liền chấp nhận cho nghỉ, có phải mày chưa từng thấy nó nũng nịu, chưa từng thấy nó la lối om sòm đâu!
Đang tự mắng mình, nghe thấy thang máy kêu "ting ting", Lisa vô thức nhìn sang, mắt liền sáng lên, sải nhanh tới, vừa tóm chặt lấy người vừa kéo lại gần, khiển trách: "Sáng nay lúc xin nghỉ em hứa hẹn thế nào hả? Em xem bây giờ là mấy giờ rồi? Nếu không phải chiều nay chị lo lắng nên tạt qua xem, thì em cứ trễ hẹn kiểu này, còn chẳng phải sẽ bị người ta đuổi cho sao! Quảng cáo lớn thế này em cũng không để tâm, em còn muốn thành công nữa không hả?"
An An trông giống hệt như khi dạo phố lúc trưa, vẫn đang đeo kính râm, mặc quần bò, áo sơ mi trắng giản dị, khăn quàng màu xanh lam, vài ba nhân viên ở bên cạnh liếc cô, tuy không nổi tiếng lắm, nhưng phong cách trông cũng khá ổn đấy chứ.
Chỉ có mình Lisa nhìn thấy là bực bội, An An cướp lời: "Tóm lại em cũng đã muộn đâu? Chị dài dòng thêm nữa thì mới muộn thật đấy!"
Cho tận đến lúc vào phòng trang điểm, Lisa vẫn chưa hết tức, song e ngại Hứa Vận đang hoá trang ở bên cạnh, cô ta và An An không cùng công ty, đành phải nén giận, càu nhàu: "Gặp phải đứa không nên thân như em, sớm muộn gì cũng khiến chị tức chết!"
Từ lúc vào nghề, Lisa vẫn luôn là người quản lý của An An, thực ra bình thường Lisa hoàn toàn không phải người dễ nhường nhịn ai, trong tay chị ta có vài ba nghệ sỹ, người xuất sắc nhất hiện giờ cũng là ngôi sao hạng hai, so với An An thì triển vọng hơn rất nhiều, nhưng bọn họ hễ thấy Lisa là co lại như thể chuột thấy mèo vậy.
Chỉ có mình An An là không sợ điệu bộ "ngự tỷ"* này, cư xử tùy ý, cứng mềm đều không xong, luôn khiến Lisa phải đau đầu, lần nào cũng phải cam chịu.
*Ngự tỷ: Là từ thường để chỉ những cô gái bề ngoài trông trẻ trung, nhưng
tính cách thì vô cùng mạnh mẽ, chín chắn, có phần già trước tuổi.
Ngồi cạnh Hứa Vận là một diễn viên hạng ba, cô ta đã tới từ lâu, hoá trang xong xuôi hết thảy, đang ngọt ngào chuyện phiếm với Hứa Vận, thấy An An bước vào bèn ngừng câu chuyện.
Lisa cảm thán xong, An An cũng coi như nghe tai nọ lọt tai kia, ngồi xuống bàn, đợi nhân viên tới trang điểm. Hứa Vận nghe thấy vậy bèn cười khúc khích, để mặc cho nhân viên vẽ mi, hơi quay lại bảo quản lý của mình: "Linda à, chị xem người ta kìa, tùy hứng thế nào cũng có người quan tâm để ý, chừng nào thì chị cũng săn sóc em như thế vậy?"
Linda ra chiều hùa theo, vỗ nhẹ vai Hứa Vận, nói: "Phim mới của em vừa ra rạp đã cháy vé, cần gì tới chị để tâm chứ? Nếu đặt hết công sức lên người em như thế, vậy mấy con bé mới vào nghề của chị biết tính thế nào đây?"
Hứa Vận ẽo ợt cười cười: "Hoá ra là thế à!"
Cô diễn viên hạng ba ngồi bên cạnh đương nhiên tinh khôn, mới nghe liền hiểu ra ngay ẩn ý, Hứa Vận đang ghét cái cô An An chẳng có tên tuổi gì, không chỉ tới muộn, mà còn bày ra điệu bộ thờ ơ, đã vậy lại chẳng thèm chủ động tới bắt chuyện với ngôi sao lớn, lòng hư vinh không được thoả mãn, cho nên mới mở miệng châm chọc đôi câu.
Mọi người nhìn sang An An, thấy cô vẫn im lặng, nhìn thẳng về phía trước, để nhân viên hoá trang trang điểm giúp, ngay cả cô diễn viên hạng ba cũng giả bộ như chưa nghe thấy gì, cúi xuống lấy hộp phấn dặm thêm vào mặt.
Tới khi trang điểm xong xuôi rồi, An An mới nhìn vào gương, nhoẻn cười tươi tắn: "Đám diễn viên làng nhàng không tiếng tăm gì như chúng ta đúng là chẳng bao giờ bằng các đại minh tinh giỏi giang chững chạc."
Hứa Vận cứ ngỡ An An đang e dè nể nang, nhẫn nhịn chịu đựng, toan mỉm cười nói câu khiêm tốn, nào ngờ lại thấy An An thốt: "Mấy vị đại minh tinh ấy à, quen việc dùng kinh nghiệm trên giường để giành lấy thứ mình muốn rồi, đâu giống như chúng ta, vừa muốn nổi tiếng vừa muốn giữ mình trong sạch, mò mẫm bao năm, ngoại trừ cái thân trong sạch ra, thì những thứ như danh tiếng hay cháy vé đều chẳng giành được, lại còn uổng công quản lý phải quan tâm."
Hứa Vận và quản lý Linda tức khắc biến sắc.
Linda vừa nhắc tới việc bộ phim mới của Hứa Vận bán cháy vé, tuy rằng Hứa Vận đóng khá tốt, nhưng trong nghề ai tinh ý cũng biết, ban đầu khi Hứa Vận tranh vai với một ngôi sao khác, biểu hiện của cả hai đều ngang nhau, thậm chí Hứa Vận còn kém tài hơn một chút, nhưng cô ta đưa được đạo diễn lên giường, thế là giành được vai nữ chính.
An An chẳng thèm kiêng dè, vén thẳng bức màn đẹp đẽ lên, lộ ra ẩn tình dơ bẩn, khiến Hứa Vận tức tới nỗi dợm nhảy dựng lên, Linda nhanh tay nhanh mắt đè vai cô ta lại, nhân viên hoá trang vốn dỏng tai nghe trộm, không cẩn thận run tay, vẽ mi chệch thẳng lên tận trán.
Hứa Vận nhìn chằm chằm vào trán mình trong gương, mặt mũi suýt thì cau có vặn vẹo, song dù sao vẫn là người lâu năm trong nghề, vừa nín nhịn không nổi cơn trước mặt mọi người, vừa phất tay ra hiệu làm lại.
Cô diễn viên hạng ba theo dõi tình hình mà hoa mắt chóng mặt, trước giờ cô ta chưa từng thấy diễn viên hạng dưới lại dám khiêu khích ngôi sao hạng trên như vậy, nói trắng ra là, trong giới này liệu có mấy người trong sạch? Dù bản thân cô ta là ngôi sao hạng ba, nhưng cũng không phải hễ thích là leo được lên giường người khác, biết bao người chật vật mãi mới lên được hạng ba, trong số ấy, nếu ai còn thủ thân được như ngọc thì đúng là chuyện khôi hài.
Nhưng ban nãy nghe An An nói năng hùng hồn, dáng vẻ lại khinh khỉnh như vậy, thật khiến cô ta tin sái cổ.
Quả nhiên những chuyện thế này khó mà giả bộ.
Nhìn thấy phản ứng của Hứa Vận, Lisa bèn giương mắt cảnh cáo, nhưng An An chỉ hừ lạnh, coi như không thấy.
Thực ra chuyện hại mình hại người này, đối với An An mà nói, cùng lắm thì chỉ coi như đại minh tinh không thèm để tâm đến đám tiểu bối mà thôi.
Buổi quay quảng cáo lần này cung cấp phục trang riêng, do thời gian hóa trang khá lâu, sợ rằng trang phục bị nhàu nát, nên bọn họ phải hóa trang trước rồi mới thay quần áo.
Sợ đám ngôi sao xấu hổ e ngại, nhóm nhân viên hóa trang làm xong xuôi đều ra ngoài, chỉ còn lại người đại diện hoặc trợ lý mà thôi.
Thay trang phục xong xuôi xong, Hứa Vận thực sự ngứa mắt điệu bộ lười biếng tự đắc của An An, nhìn quanh quẩn không có ai, bèn giương ánh mắt khinh thường cất giọng dè bỉu: "Giả bộ trong sạch gì chứ, bản thân là loại hàng nào còn không biết sao? Đã làm kỹ nữ còn định lập đền thờ trinh tiết, cô tưởng rằng người khác không nhìn thấy bộ dạng phóng đãng của cô sao?"
Dứt lời, vui sướng kéo váy đi ra ngoài.
An An nhìn chằm chằm vào bộ váy rườm rà của cô ta, mắt ánh vẻ gian manh.
*
Phông cảnh đã chuẩn bị xong, do công ty muốn làm nổi bật đặc điểm sang trọng, trang nhã lại năng động của sản phẩm mỹ phẩm, nên mới cất công tìm tới ba nghệ sỹ, một đại minh tinh, hai ngôi sao kém hơn chút, ba người họ hợp lại, đoán chừng sức ảnh hưởng cũng cao hơn nhiều.
Lúc lên bục, Hứa Vận đi giữa, An An và cô gái còn lại đi bên cạnh, chậm hơn vài bước, một mình An An tay chống nạnh, ngẩng đầu, mỉm cười duyên dáng, bình tĩnh theo sau, đi được nửa đường, chân phải cô chợt trẹo, lảo đảo nghiêng ngả, bất chợt dẫm thẳng vào vạt váy của Hứa Vận.
An An cất bước vừa khéo trùng với lúc Hứa Vận bước chân, Hứa Vận lại đang mặc đồ hở nửa ngực, vừa dợm bước, cả bộ ngực mềm mại lộ hẳn ra ngoài, đôi nhũ hoa run rẩy lay động...
Vừa quay xong hợp đồng quảng cáo mới, An An vừa mặt dày năn nỉ, vừa la lối om sòm đòi Lisa cho nghỉ buổi trưa, cô xoã tung tóc, vắt chéo khăn lụa, đeo kính râm lên, tới khu phố trung tâm xa xỉ nhất thành phố mua sắm.
Trời đang độ cuối thu, nhưng cô thì vô cùng vội vàng, ba tháng rồi chưa dạo phố, nên cô gần như đang càn quét toàn bộ cửa hàng, tiền nhanh chóng vơi mất một phần năm.
An An nhìn lướt qua màn hình di động hiển thị số dư tài khoản mà ngân hàng gửi tới, miệng hơi nhếch lên.
Không phải quần áo trong cửa hàng này đắt, mà do lương của cô quá thấp.
Ra khỏi hàng quần áo, cô chợt nhìn thấy cửa tiệm bán đồ nội thất.
Lúc hứng khởi, An An cũng giống hệt như các cô gái bình thường khác, miễn là có thời gian rảnh để dạo chơi, thì cô sẽ chẳng thấy mệt chút nào. Huống hồ, gần đây cô quả thật có ý định chuyển nhà.
Tục ngữ có câu "nét chữ như nét người", nhiều lúc, nội thất căn nhà cũng phản ánh ý nghĩa tương tự.
An An không hề thích phong cách nội thất giản dị, trang nhã, kiểu xa hoa, tiện nghi đầy đủ mới hợp ý cô.
Nhìn một bộ giường ngủ kiểu Âu trông khá ưng ý, An An vừa hỏi giá, vừa khoanh tay đứng bên giường, âm thầm lè lưỡi trong lòng, bỗng dưng nghe thấy một giọng nói yêu kiều vang lên: "Cảnh Phàm, anh thấy chiếc giường này thế nào?"
Cô đang hơi suy tư, nghe thấy câu nói rõ ràng ấy, còn tưởng rằng người nói đang ở ngay sau lưng, xoay lại mới thấy hoá ra cách một tấm vách. Định thần lại, An An toan hỏi lại người bán hàng, nào ngờ bấy giờ mới phát hiện ra, cô bán hàng thấy cô ngây người, bèn chuyển sang phục vụ khách hàng khác ở khu trưng bày.
Vì mức giá quá cao, nên rốt cuộc sau một hồi cân nhắc, cô quyết định không mua nữa, thừa dịp người bán hàng không để ý, cô liền chuồn thẳng, đỡ phải giữ dáng vẻ chần chừ keo kiệt mãi không mua hàng.
Rời khỏi khu trưng bày, lúc đi ngang qua khu bên cạnh, bên trong ngẫu nhiên vẳng ra giọng nói đàn ông trầm thấp: "Ừ, em thích là được."
An An bước thêm vài bước, rồi chợt đứng hẳn lại.
Cô xoay người nhìn thoáng vào trong, cô gái mảnh mai yểu điệu đứng sóng vai bên chàng trai dáng người cao lớn, điệu bộ tuy phóng khoáng nhưng vô cùng chín chắn vững vàng, giống hệt bóng lưng cao cao mỗi buổi sáng khi anh ta rời khỏi nhà.
Nhìn cảnh này, phản ứng của An An chỉ là, nhẹ nhướn đôi mày sao cho thật duyên dáng.
Đúng lúc người bán hàng ban nãy tiến lại hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi cô có thích bộ giường ngủ đó không?"
An An bước trở vào khu trưng bày ngay trước khi hai người họ xoay đi chỗ khác, hững hờ nhìn qua nhãn hiệu từng loại nội thất, mắt dán vào hoa văn tím trắng trên giường.
Phải có quan hệ gì thì mới có thể cùng nhau đi đặt mua đồ nội thất đây nhỉ?
Lát sau, An An thốt giọng mỉa mai: "Cái này tôi cũng muốn."Buổi chiều có buổi quay quảng cáo mỹ phẩm, đã sắp tới giờ rồi, ngay cả siêu sao Hứa Vận cũng tới phòng trang điểm, thế mà An An vẫn chẳng thấy mặt mũi đâu!
Lisa gọi đi gọi lại vẫn không có người nhấc máy, chỉ đành điên tiết mắng mỏ xỉ vả liên tục, mắng xong An An rồi lại quay sang mắng chính mình, có phải mày không biết tính cách của con bé ngốc đó đâu! Mày đúng là điên rồi, nhìn con bé nài nỉ hết lần này tới lần khác liền chấp nhận cho nghỉ, có phải mày chưa từng thấy nó nũng nịu, chưa từng thấy nó la lối om sòm đâu!
Đang tự mắng mình, nghe thấy thang máy kêu "ting ting", Lisa vô thức nhìn sang, mắt liền sáng lên, sải nhanh tới, vừa tóm chặt lấy người vừa kéo lại gần, khiển trách: "Sáng nay lúc xin nghỉ em hứa hẹn thế nào hả? Em xem bây giờ là mấy giờ rồi? Nếu không phải chiều nay chị lo lắng nên tạt qua xem, thì em cứ trễ hẹn kiểu này, còn chẳng phải sẽ bị người ta đuổi cho sao! Quảng cáo lớn thế này em cũng không để tâm, em còn muốn thành công nữa không hả?"
An An trông giống hệt như khi dạo phố lúc trưa, vẫn đang đeo kính râm, mặc quần bò, áo sơ mi trắng giản dị, khăn quàng màu xanh lam, vài ba nhân viên ở bên cạnh liếc cô, tuy không nổi tiếng lắm, nhưng phong cách trông cũng khá ổn đấy chứ.
Chỉ có mình Lisa nhìn thấy là bực bội, An An cướp lời: "Tóm lại em cũng đã muộn đâu? Chị dài dòng thêm nữa thì mới muộn thật đấy!"
Cho tận đến lúc vào phòng trang điểm, Lisa vẫn chưa hết tức, song e ngại Hứa Vận đang hoá trang ở bên cạnh, cô ta và An An không cùng công ty, đành phải nén giận, càu nhàu: "Gặp phải đứa không nên thân như em, sớm muộn gì cũng khiến chị tức chết!"
Từ lúc vào nghề, Lisa vẫn luôn là người quản lý của An An, thực ra bình thường Lisa hoàn toàn không phải người dễ nhường nhịn ai, trong tay chị ta có vài ba nghệ sỹ, người xuất sắc nhất hiện giờ cũng là ngôi sao hạng hai, so với An An thì triển vọng hơn rất nhiều, nhưng bọn họ hễ thấy Lisa là co lại như thể chuột thấy mèo vậy.
Chỉ có mình An An là không sợ điệu bộ "ngự tỷ" này, cư xử tùy ý, cứng mềm đều không xong, luôn khiến Lisa phải đau đầu, lần nào cũng phải cam chịu.
Ngự tỷ: Là từ thường để chỉ những cô gái bề ngoài trông trẻ trung, nhưng
tính cách thì vô cùng mạnh mẽ, chín chắn, có phần già trước tuổi.
Ngồi cạnh Hứa Vận là một diễn viên hạng ba, cô ta đã tới từ lâu, hoá trang xong xuôi hết thảy, đang ngọt ngào chuyện phiếm với Hứa Vận, thấy An An bước vào bèn ngừng câu chuyện.
Lisa cảm thán xong, An An cũng coi như nghe tai nọ lọt tai kia, ngồi xuống bàn, đợi nhân viên tới trang điểm. Hứa Vận nghe thấy vậy bèn cười khúc khích, để mặc cho nhân viên vẽ mi, hơi quay lại bảo quản lý của mình: "Linda à, chị xem người ta kìa, tùy hứng thế nào cũng có người quan tâm để ý, chừng nào thì chị cũng săn sóc em như thế vậy?"
Linda ra chiều hùa theo, vỗ nhẹ vai Hứa Vận, nói: "Phim mới của em vừa ra rạp đã cháy vé, cần gì tới chị để tâm chứ? Nếu đặt hết công sức lên người em như thế, vậy mấy con bé mới vào nghề của chị biết tính thế nào đây?"
Hứa Vận ẽo ợt cười cười: "Hoá ra là thế à!"
Cô diễn viên hạng ba ngồi bên cạnh đương nhiên tinh khôn, mới nghe liền hiểu ra ngay ẩn ý, Hứa Vận đang ghét cái cô An An chẳng có tên tuổi gì, không chỉ tới muộn, mà còn bày ra điệu bộ thờ ơ, đã vậy lại chẳng thèm chủ động tới bắt chuyện với ngôi sao lớn, lòng hư vinh không được thoả mãn, cho nên mới mở miệng châm chọc đôi câu.
Mọi người nhìn sang An An, thấy cô vẫn im lặng, nhìn thẳng về phía trước, để nhân viên hoá trang trang điểm giúp, ngay cả cô diễn viên hạng ba cũng giả bộ như chưa nghe thấy gì, cúi xuống lấy hộp phấn dặm thêm vào mặt.
Tới khi trang điểm xong xuôi rồi, An An mới nhìn vào gương, nhoẻn cười tươi tắn: "Đám diễn viên làng nhàng không tiếng tăm gì như chúng ta đúng là chẳng bao giờ bằng các đại minh tinh giỏi giang chững chạc."
Hứa Vận cứ ngỡ An An đang e dè nể nang, nhẫn nhịn chịu đựng, toan mỉm cười nói câu khiêm tốn, nào ngờ lại thấy An An thốt: "Mấy vị đại minh tinh ấy à, quen việc dùng kinh nghiệm trên giường để giành lấy thứ mình muốn rồi, đâu giống như chúng ta, vừa muốn nổi tiếng vừa muốn giữ mình trong sạch, mò mẫm bao năm, ngoại trừ cái thân trong sạch ra, thì những thứ như danh tiếng hay cháy vé đều chẳng giành được, lại còn uổng công quản lý phải quan tâm."
Hứa Vận và quản lý Linda tức khắc biến sắc.
Linda vừa nhắc tới việc bộ phim mới của Hứa Vận bán cháy vé, tuy rằng Hứa Vận đóng khá tốt, nhưng trong nghề ai tinh ý cũng biết, ban đầu khi Hứa Vận tranh vai với một ngôi sao khác, biểu hiện của cả hai đều ngang nhau, thậm chí Hứa Vận còn kém tài hơn một chút, nhưng cô ta đưa được đạo diễn lên giường, thế là giành được vai nữ chính.
An An chẳng thèm kiêng dè, vén thẳng bức màn đẹp đẽ lên, lộ ra ẩn tình dơ bẩn, khiến Hứa Vận tức tới nỗi dợm nhảy dựng lên, Linda nhanh tay nhanh mắt đè vai cô ta lại, nhân viên hoá trang vốn dỏng tai nghe trộm, không cẩn thận run tay, vẽ mi chệch thẳng lên tận trán.
Hứa Vận nhìn chằm chằm vào trán mình trong gương, mặt mũi suýt thì cau có vặn vẹo, song dù sao vẫn là người lâu năm trong nghề, vừa nín nhịn không nổi cơn trước mặt mọi người, vừa phất tay ra hiệu làm lại.
Cô diễn viên hạng ba theo dõi tình hình mà hoa mắt chóng mặt, trước giờ cô ta chưa từng thấy diễn viên hạng dưới lại dám khiêu khích ngôi sao hạng trên như vậy, nói trắng ra là, trong giới này liệu có mấy người trong sạch? Dù bản thân cô ta là ngôi sao hạng ba, nhưng cũng không phải hễ thích là leo được lên giường người khác, biết bao người chật vật mãi mới lên được hạng ba, trong số ấy, nếu ai còn thủ thân được như ngọc thì đúng là chuyện khôi hài.
Nhưng ban nãy nghe An An nói năng hùng hồn, dáng vẻ lại khinh khỉnh như vậy, thật khiến cô ta tin sái cổ.
Quả nhiên những chuyện thế này khó mà giả bộ.
Nhìn thấy phản ứng của Hứa Vận, Lisa bèn giương mắt cảnh cáo, nhưng An An chỉ hừ lạnh, coi như không thấy.
Thực ra chuyện hại mình hại người này, đối với An An mà nói, cùng lắm thì chỉ coi như đại minh tinh không thèm để tâm đến đám tiểu bối mà thôi.
Buổi quay quảng cáo lần này cung cấp phục trang riêng, do thời gian hóa trang khá lâu, sợ rằng trang phục bị nhàu nát, nên bọn họ phải hóa trang trước rồi mới thay quần áo.
Sợ đám ngôi sao xấu hổ e ngại, nhóm nhân viên hóa trang làm xong xuôi đều ra ngoài, chỉ còn lại người đại diện hoặc trợ lý mà thôi.
Thay trang phục xong xuôi xong, Hứa Vận thực sự ngứa mắt điệu bộ lười biếng tự đắc của An An, nhìn quanh quẩn không có ai, bèn giương ánh mắt khinh thường cất giọng dè bỉu: "Giả bộ trong sạch gì chứ, bản thân là loại hàng nào còn không biết sao? Đã làm kỹ nữ còn định lập đền thờ trinh tiết, cô tưởng rằng người khác không nhìn thấy bộ dạng phóng đãng của cô sao?"
Dứt lời, vui sướng kéo váy đi ra ngoài.
An An nhìn chằm chằm vào bộ váy rườm rà của cô ta, mắt ánh vẻ gian manh.
Phông cảnh đã chuẩn bị xong, do công ty muốn làm nổi bật đặc điểm sang trọng, trang nhã lại năng động của sản phẩm mỹ phẩm, nên mới cất công tìm tới ba nghệ sỹ, một đại minh tinh, hai ngôi sao kém hơn chút, ba người họ hợp lại, đoán chừng sức ảnh hưởng cũng cao hơn nhiều.
Lúc lên bục, Hứa Vận đi giữa, An An và cô gái còn lại đi bên cạnh, chậm hơn vài bước, một mình An An tay chống nạnh, ngẩng đầu, mỉm cười duyên dáng, bình tĩnh theo sau, đi được nửa đường, chân phải cô chợt trẹo, lảo đảo nghiêng ngả, bất chợt dẫm thẳng vào vạt váy của Hứa Vận.
An An cất bước vừa khéo trùng với lúc Hứa Vận bước chân, Hứa Vận lại đang mặc đồ hở nửa ngực, vừa dợm bước, cả bộ ngực mềm mại lộ hẳn ra ngoài, đôi nhũ hoa run rẩy lay động...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vừa quay xong hợp đồng quảng cáo mới, An An vừa mặt dày năn nỉ, vừa la lối om sòm đòi Lisa cho nghỉ buổi trưa, cô xoã tung tóc, vắt chéo khăn lụa, đeo kính râm lên, tới khu phố trung tâm xa xỉ nhất thành phố mua sắm.
Trời đang độ cuối thu, nhưng cô thì vô cùng vội vàng, ba tháng rồi chưa dạo phố, nên cô gần như đang càn quét toàn bộ cửa hàng, tiền nhanh chóng vơi mất một phần năm.
An An nhìn lướt qua màn hình di động hiển thị số dư tài khoản mà ngân hàng gửi tới, miệng hơi nhếch lên.
Không phải quần áo trong cửa hàng này đắt, mà do lương của cô quá thấp.
Ra khỏi hàng quần áo, cô chợt nhìn thấy cửa tiệm bán đồ nội thất.
Lúc hứng khởi, An An cũng giống hệt như các cô gái bình thường khác, miễn là có thời gian rảnh để dạo chơi, thì cô sẽ chẳng thấy mệt chút nào. Huống hồ, gần đây cô quả thật có ý định chuyển nhà.
Tục ngữ có câu "nét chữ như nét người", nhiều lúc, nội thất căn nhà cũng phản ánh ý nghĩa tương tự.
An An không hề thích phong cách nội thất giản dị, trang nhã, kiểu xa hoa, tiện nghi đầy đủ mới hợp ý cô.
Nhìn một bộ giường ngủ kiểu Âu trông khá ưng ý, An An vừa hỏi giá, vừa khoanh tay đứng bên giường, âm thầm lè lưỡi trong lòng, bỗng dưng nghe thấy một giọng nói yêu kiều vang lên: "Cảnh Phàm, anh thấy chiếc giường này thế nào?"
Cô đang hơi suy tư, nghe thấy câu nói rõ ràng ấy, còn tưởng rằng người nói đang ở ngay sau lưng, xoay lại mới thấy hoá ra cách một tấm vách. Định thần lại, An An toan hỏi lại người bán hàng, nào ngờ bấy giờ mới phát hiện ra, cô bán hàng thấy cô ngây người, bèn chuyển sang phục vụ khách hàng khác ở khu trưng bày.
Vì mức giá quá cao, nên rốt cuộc sau một hồi cân nhắc, cô quyết định không mua nữa, thừa dịp người bán hàng không để ý, cô liền chuồn thẳng, đỡ phải giữ dáng vẻ chần chừ keo kiệt mãi không mua hàng.
Rời khỏi khu trưng bày, lúc đi ngang qua khu bên cạnh, bên trong ngẫu nhiên vẳng ra giọng nói đàn ông trầm thấp: "Ừ, em thích là được."
An An bước thêm vài bước, rồi chợt đứng hẳn lại.
Cô xoay người nhìn thoáng vào trong, cô gái mảnh mai yểu điệu đứng sóng vai bên chàng trai dáng người cao lớn, điệu bộ tuy phóng khoáng nhưng vô cùng chín chắn vững vàng, giống hệt bóng lưng cao cao mỗi buổi sáng khi anh ta rời khỏi nhà.
Nhìn cảnh này, phản ứng của An An chỉ là, nhẹ nhướn đôi mày sao cho thật duyên dáng.
Đúng lúc người bán hàng ban nãy tiến lại hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi cô có thích bộ giường ngủ đó không?"
An An bước trở vào khu trưng bày ngay trước khi hai người họ xoay đi chỗ khác, hững hờ nhìn qua nhãn hiệu từng loại nội thất, mắt dán vào hoa văn tím trắng trên giường.
Phải có quan hệ gì thì mới có thể cùng nhau đi đặt mua đồ nội thất đây nhỉ?
Lát sau, An An thốt giọng mỉa mai: "Cái này tôi cũng muốn."
*
Buổi chiều có buổi quay quảng cáo mỹ phẩm, đã sắp tới giờ rồi, ngay cả siêu sao Hứa Vận cũng tới phòng trang điểm, thế mà An An vẫn chẳng thấy mặt mũi đâu!
Lisa gọi đi gọi lại vẫn không có người nhấc máy, chỉ đành điên tiết mắng mỏ xỉ vả liên tục, mắng xong An An rồi lại quay sang mắng chính mình, có phải mày không biết tính cách của con bé ngốc đó đâu! Mày đúng là điên rồi, nhìn con bé nài nỉ hết lần này tới lần khác liền chấp nhận cho nghỉ, có phải mày chưa từng thấy nó nũng nịu, chưa từng thấy nó la lối om sòm đâu!
Đang tự mắng mình, nghe thấy thang máy kêu "ting ting", Lisa vô thức nhìn sang, mắt liền sáng lên, sải nhanh tới, vừa tóm chặt lấy người vừa kéo lại gần, khiển trách: "Sáng nay lúc xin nghỉ em hứa hẹn thế nào hả? Em xem bây giờ là mấy giờ rồi? Nếu không phải chiều nay chị lo lắng nên tạt qua xem, thì em cứ trễ hẹn kiểu này, còn chẳng phải sẽ bị người ta đuổi cho sao! Quảng cáo lớn thế này em cũng không để tâm, em còn muốn thành công nữa không hả?"
An An trông giống hệt như khi dạo phố lúc trưa, vẫn đang đeo kính râm, mặc quần bò, áo sơ mi trắng giản dị, khăn quàng màu xanh lam, vài ba nhân viên ở bên cạnh liếc cô, tuy không nổi tiếng lắm, nhưng phong cách trông cũng khá ổn đấy chứ.
Chỉ có mình Lisa nhìn thấy là bực bội, An An cướp lời: "Tóm lại em cũng đã muộn đâu? Chị dài dòng thêm nữa thì mới muộn thật đấy!"
Cho tận đến lúc vào phòng trang điểm, Lisa vẫn chưa hết tức, song e ngại Hứa Vận đang hoá trang ở bên cạnh, cô ta và An An không cùng công ty, đành phải nén giận, càu nhàu: "Gặp phải đứa không nên thân như em, sớm muộn gì cũng khiến chị tức chết!"
Từ lúc vào nghề, Lisa vẫn luôn là người quản lý của An An, thực ra bình thường Lisa hoàn toàn không phải người dễ nhường nhịn ai, trong tay chị ta có vài ba nghệ sỹ, người xuất sắc nhất hiện giờ cũng là ngôi sao hạng hai, so với An An thì triển vọng hơn rất nhiều, nhưng bọn họ hễ thấy Lisa là co lại như thể chuột thấy mèo vậy.
Chỉ có mình An An là không sợ điệu bộ "ngự tỷ"* này, cư xử tùy ý, cứng mềm đều không xong, luôn khiến Lisa phải đau đầu, lần nào cũng phải cam chịu.
*Ngự tỷ: Là từ thường để chỉ những cô gái bề ngoài trông trẻ trung, nhưng
tính cách thì vô cùng mạnh mẽ, chín chắn, có phần già trước tuổi.
Ngồi cạnh Hứa Vận là một diễn viên hạng ba, cô ta đã tới từ lâu, hoá trang xong xuôi hết thảy, đang ngọt ngào chuyện phiếm với Hứa Vận, thấy An An bước vào bèn ngừng câu chuyện.
Lisa cảm thán xong, An An cũng coi như nghe tai nọ lọt tai kia, ngồi xuống bàn, đợi nhân viên tới trang điểm. Hứa Vận nghe thấy vậy bèn cười khúc khích, để mặc cho nhân viên vẽ mi, hơi quay lại bảo quản lý của mình: "Linda à, chị xem người ta kìa, tùy hứng thế nào cũng có người quan tâm để ý, chừng nào thì chị cũng săn sóc em như thế vậy?"
Linda ra chiều hùa theo, vỗ nhẹ vai Hứa Vận, nói: "Phim mới của em vừa ra rạp đã cháy vé, cần gì tới chị để tâm chứ? Nếu đặt hết công sức lên người em như thế, vậy mấy con bé mới vào nghề của chị biết tính thế nào đây?"
Hứa Vận ẽo ợt cười cười: "Hoá ra là thế à!"
Cô diễn viên hạng ba ngồi bên cạnh đương nhiên tinh khôn, mới nghe liền hiểu ra ngay ẩn ý, Hứa Vận đang ghét cái cô An An chẳng có tên tuổi gì, không chỉ tới muộn, mà còn bày ra điệu bộ thờ ơ, đã vậy lại chẳng thèm chủ động tới bắt chuyện với ngôi sao lớn, lòng hư vinh không được thoả mãn, cho nên mới mở miệng châm chọc đôi câu.
Mọi người nhìn sang An An, thấy cô vẫn im lặng, nhìn thẳng về phía trước, để nhân viên hoá trang trang điểm giúp, ngay cả cô diễn viên hạng ba cũng giả bộ như chưa nghe thấy gì, cúi xuống lấy hộp phấn dặm thêm vào mặt.
Tới khi trang điểm xong xuôi rồi, An An mới nhìn vào gương, nhoẻn cười tươi tắn: "Đám diễn viên làng nhàng không tiếng tăm gì như chúng ta đúng là chẳng bao giờ bằng các đại minh tinh giỏi giang chững chạc."
Hứa Vận cứ ngỡ An An đang e dè nể nang, nhẫn nhịn chịu đựng, toan mỉm cười nói câu khiêm tốn, nào ngờ lại thấy An An thốt: "Mấy vị đại minh tinh ấy à, quen việc dùng kinh nghiệm trên giường để giành lấy thứ mình muốn rồi, đâu giống như chúng ta, vừa muốn nổi tiếng vừa muốn giữ mình trong sạch, mò mẫm bao năm, ngoại trừ cái thân trong sạch ra, thì những thứ như danh tiếng hay cháy vé đều chẳng giành được, lại còn uổng công quản lý phải quan tâm."
Hứa Vận và quản lý Linda tức khắc biến sắc.
Linda vừa nhắc tới việc bộ phim mới của Hứa Vận bán cháy vé, tuy rằng Hứa Vận đóng khá tốt, nhưng trong nghề ai tinh ý cũng biết, ban đầu khi Hứa Vận tranh vai với một ngôi sao khác, biểu hiện của cả hai đều ngang nhau, thậm chí Hứa Vận còn kém tài hơn một chút, nhưng cô ta đưa được đạo diễn lên giường, thế là giành được vai nữ chính.
An An chẳng thèm kiêng dè, vén thẳng bức màn đẹp đẽ lên, lộ ra ẩn tình dơ bẩn, khiến Hứa Vận tức tới nỗi dợm nhảy dựng lên, Linda nhanh tay nhanh mắt đè vai cô ta lại, nhân viên hoá trang vốn dỏng tai nghe trộm, không cẩn thận run tay, vẽ mi chệch thẳng lên tận trán.
Hứa Vận nhìn chằm chằm vào trán mình trong gương, mặt mũi suýt thì cau có vặn vẹo, song dù sao vẫn là người lâu năm trong nghề, vừa nín nhịn không nổi cơn trước mặt mọi người, vừa phất tay ra hiệu làm lại.
Cô diễn viên hạng ba theo dõi tình hình mà hoa mắt chóng mặt, trước giờ cô ta chưa từng thấy diễn viên hạng dưới lại dám khiêu khích ngôi sao hạng trên như vậy, nói trắng ra là, trong giới này liệu có mấy người trong sạch? Dù bản thân cô ta là ngôi sao hạng ba, nhưng cũng không phải hễ thích là leo được lên giường người khác, biết bao người chật vật mãi mới lên được hạng ba, trong số ấy, nếu ai còn thủ thân được như ngọc thì đúng là chuyện khôi hài.
Nhưng ban nãy nghe An An nói năng hùng hồn, dáng vẻ lại khinh khỉnh như vậy, thật khiến cô ta tin sái cổ.
Quả nhiên những chuyện thế này khó mà giả bộ.
Nhìn thấy phản ứng của Hứa Vận, Lisa bèn giương mắt cảnh cáo, nhưng An An chỉ hừ lạnh, coi như không thấy.
Thực ra chuyện hại mình hại người này, đối với An An mà nói, cùng lắm thì chỉ coi như đại minh tinh không thèm để tâm đến đám tiểu bối mà thôi.
Buổi quay quảng cáo lần này cung cấp phục trang riêng, do thời gian hóa trang khá lâu, sợ rằng trang phục bị nhàu nát, nên bọn họ phải hóa trang trước rồi mới thay quần áo.
Sợ đám ngôi sao xấu hổ e ngại, nhóm nhân viên hóa trang làm xong xuôi đều ra ngoài, chỉ còn lại người đại diện hoặc trợ lý mà thôi.
Thay trang phục xong xuôi xong, Hứa Vận thực sự ngứa mắt điệu bộ lười biếng tự đắc của An An, nhìn quanh quẩn không có ai, bèn giương ánh mắt khinh thường cất giọng dè bỉu: "Giả bộ trong sạch gì chứ, bản thân là loại hàng nào còn không biết sao? Đã làm kỹ nữ còn định lập đền thờ trinh tiết, cô tưởng rằng người khác không nhìn thấy bộ dạng phóng đãng của cô sao?"
Dứt lời, vui sướng kéo váy đi ra ngoài.
An An nhìn chằm chằm vào bộ váy rườm rà của cô ta, mắt ánh vẻ gian manh.
*
Phông cảnh đã chuẩn bị xong, do công ty muốn làm nổi bật đặc điểm sang trọng, trang nhã lại năng động của sản phẩm mỹ phẩm, nên mới cất công tìm tới ba nghệ sỹ, một đại minh tinh, hai ngôi sao kém hơn chút, ba người họ hợp lại, đoán chừng sức ảnh hưởng cũng cao hơn nhiều.
Lúc lên bục, Hứa Vận đi giữa, An An và cô gái còn lại đi bên cạnh, chậm hơn vài bước, một mình An An tay chống nạnh, ngẩng đầu, mỉm cười duyên dáng, bình tĩnh theo sau, đi được nửa đường, chân phải cô chợt trẹo, lảo đảo nghiêng ngả, bất chợt dẫm thẳng vào vạt váy của Hứa Vận.
An An cất bước vừa khéo trùng với lúc Hứa Vận bước chân, Hứa Vận lại đang mặc đồ hở nửa ngực, vừa dợm bước, cả bộ ngực mềm mại lộ hẳn ra ngoài, đôi nhũ hoa run rẩy lay động...