Hôm sau Lương Cảnh Phàm và Lương Viễn đều trở về nước. Lúc đó, An An đang ở trường quay, chăm chú quay lại vài cảnh bổ sung. Cảnh quay của bộ phim "8 tiếng kinh hoàng" đang dần kết thúc, chỉ cần quay nốt vài cảnh mà đạo diễn không hài lòng nữa là hoàn thành.
Tối hôm trước Lương Cảnh Phàm liên tục gọi cho An An, cô không thèm quan tâm, sau thấy phiền, bèn dứt khoát tắt máy. Cho đến lúc anh em họ rời đi, cô vẫn không bật điện thoại lên.
Bắt máy làm chi, nếu đã quyết định rồi, còn dây dưa làm gì?
Thực ra, bề ngoài thì cứng miệng, nhưng trong lòng vẫn phiền muộn.
Trợ lý Tiểu Như phát hiện hôm nay tâm trạng An An lại bất thường. Sáng nay lúc gọi cô dậy, cô bé đã thấy vẻ mặt cô khá mệt mỏi, dường như phải gắng gượng mới hoàn thành xong cảnh quay, đến lúc ăn, trông cô càng ngơ ngẩn, cứ cầm đũa ơ hờ gẩy cơm.
Tiểu Như không dám làm cô giận, bèn cẩn thận khuyên cô nên ăn thêm, buổi tối vẫn còn phải làm việc, không ăn không được.
Cô bé vừa lên tiếng, An An liền định thần lại, vứt hộp cơm lên ghế, kêu: "Tay đau, chị không muốn ăn."
Tay đau? Tiểu Như ngó lăm lăm vào tay cô, chợt giật mình nhìn thấy mu bàn tay có vết sây sát dài, máu đóng vẩy dày lên, nổi bật trên làn da trắng nõn.
"Chị An! Sao lại thế này?!" Cô bé hét toáng lên, An An lườm cô bé, rồi cau mày nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tập Mặc Nhiên ngồi gần đó, thấy vậy bèn liếc nhìn, sau đó im lặng ăn tiếp.
Tầm chạng vạng, đạo diễn Triệu yêu cầu An An đóng thêm cảnh cô giáo dẫn ba đứa học sinh trốn chạy khỏi khu rừng đá.
Đáng lẽ ra cảnh này diễn ra lúc đêm khuya, nhưng sợ buổi tối khó quay, hơn nữa còn phải quay trong rừng cây, nên đành quay vào tầm hoàng hôn, đến khi xử lý hậu kỳ thì sửa lại thành cảnh đêm khuya.
Sở dĩ phải quay thêm cảnh này là vì trước đó, đoàn làm phim sợ đám nhóc còn nhỏ, nên chưa xếp thêm đạo cụ vào hiện trường. Bọn họ mới chỉ quay cảnh chạy loạn, gào thét hoảng sợ. Đạo cụ tượng đá hình mặt người, mặt thú vẫn chưa xuất hiện, đạo diễn định để lại cho tổ hậu kỳ xử lý thêm vào.
Nhưng quay xong cảnh đó, Triệu Minh Nghĩa cảm thấy không ổn, bèn quyết định quay lại, lần quay này đương nhiên có thêm đạo cụ mới.
Kết quả là vừa quay liền xảy ra chuyện.
Trước khi quay, Tập Mặc Nhiên đã lên tinh thần trước cho lũ nhóc, nhưng lúc khởi quay chính thức, hiện trường dày đặc tượng đá, đám nhóc khó tránh khỏi quên béng mất cái nào sẽ đứng yên, cái nào sẽ di chuyển.
An An dẫn theo lũ nhóc chạy theo hướng định sẵn, máy quay theo sát cô, tới khúc ngoặt, một tượng đá hình mặt thú đột nhiên chuyển động, máu tuôn từ một bên mắt, đám nhóc tức thì khiếp sợ.
Trong số ba diễn viên nhí có một cô bé khóc toáng lên, làm hai cậu nhóc kia cũng không nhịn nổi đều khóc tu tu theo.
Kỳ thực tình tiết này vốn cần đám nhóc thể hiện sự sợ hãi, khiếp đảm, nhưng bây giờ thấy chúng bị hù dọa tới nỗi hồn vía lên mây, ngay cả Triệu Minh Nghĩa và giám chế đang tỏ vẻ hài lòng cũng đành phải ngừng quay.
Tập Mặc Nhiên vội vã bước tới, ngồi xổm xuống vỗ về đám nhóc, cô bé kia ngày thường thân với anh, bèn lập tức ôm cổ anh khóc nức nở.
An An dỗ xong hai cậu nhóc, xoay sang thấy Tập Mặc Nhiên đang ngồi xổm, dịu dàng an ủi cô bé. Không biết anh nói gì, cô bé bật cười, nín khóc, rồi gật đầu như giã tỏi, không lộ vẻ hoảng sợ nữa.
Cứ dỗ dành một hồi lâu như vậy, mắt thấy trời dần chuyển tối, đạo diễn và nhóm nhân viên đều sốt ruột. Triệu Minh Nghĩa nháy mắt ra hiệu cho An An, An An giả bộ không hiểu, nhưng ông ta càng thêm ra sức, cô đành phải chấp nhận.
Cô bé đã ngừng khóc, đôi mắt đỏ hoe, ôm cổ Tập Mặc Nhiên không nói không rằng. An An lại gần, nhẹ nhàng khuyên: "Huyên Huyên còn sợ nữa không? Mấy chú nhân viên đã bỏ hết mấy thứ kia đi rồi, chúng ta quay tiếp nhé?"
An An tự thấy bản thân đã rất dịu dàng, nào ngờ,cô bé nghe được một nửa liền ra sức lắc đầu, ôm chặt lấy cổ Tập Mặc Nhiên thút thít: "Không! Cháu muốn ở cạnh chú Tập cơ!"
Hai cậu bé đã trở lại như bình thường, đang nô đùa vui vẻ với nhau, cô bé này vừa nãy cũng tươi cười làm nũng với Tập Mặc Nhiên, sao bây giờ lại tỏ ra nhõng nhẽo thế?
An An nhẫn nại dỗ dành thêm, cô bé con càng thẳng thừng từ chối: "Cháu không muốn diễn nữa, chú Tập đưa cháu về nhé?" Con bé nhằm thẳng vào Tập Mặc Nhiên.
Nếu nói ban nãy con bé bị khiếp sợ, thì bây giờ đúng là chết vì mê trai. An An lạnh lùng, nghiêm giọng bảo: "Huyên Huyên, nhiều người đang đợi cháu đấy. Nếu cháu đã hết sợ rồi, vậy chúng ta diễn tiếp, bây giờ mà không làm việc, lại phải chờ tới tối đêm. Hôm nay không hoàn thành công việc, mai lại phải làm tiếp, cháu làm ảnh hưởng đến mọi người như vậy là không đúng đâu."
Tập Mặc Nhiên là bác sỹ tâm lý, đương nhiên hiểu cô bé đã hết sợ từ lâu, chẳng qua hiếm khi được thân cận với trai đẹp, cô bé không muốn buông ra. Quả nhiên An An vừa lớn tiếng quở trách, cô bé bèn hơi xấu hổ, thẹn quá hoá giận.
Cô bé đỏ mặt chẳng nói chẳng rằng, An An cứ lạnh nhạt nhìn, cuối cùng Tập Mặc Nhiên bèn cất tiếng: "Được rồi, nếu Huyên Huyên không muốn diễn nữa, vậy để chú bảo chú Triệu ngày mai hẵng quay, tối nay về ngủ một giấc thật ngon đã nhé."
Cô bé nghe vậy tựa hồ tìm được chỗ dựa vững chắc, bèn thỏ thẻ: "Chú Tập, cháu sợ lắm, mai lại quay nhé..."
Tập Mặc Nhiên vỗ nhẹ vào đầu cô bé, dịu dàng chấp nhận.
An An tức thì bực bội, lườm nguýt trắng trợn. Ban nãy lúc cô mắng con bé thì anh ta không nói gì, bây giờ lại giả bộ làm người tốt? Anh ta là bác sỹ tâm lý, chẳng lẽ không biết con bé đang nghĩ gì? Con bé đang định nhận lỗi, anh ta lại dám dung túng, cưng chiều nó?
Có lẽ nhận ra ánh mắt tức giận của cô, Tập Mặc Nhiên bèn giương mắt đối lại, An An lạnh lùng hỏi: "Bác sỹ Tập cố ý à? Anh nói không quay nữa là không quay nữa luôn chắc? Đạo diễn vẫn đang chờ kia kìa!"
"Cô giáo An, tôi nghĩ rằng tâm lý bọn trẻ quan trọng hơn." Tập Mặc Nhiên vẫn ôn hoà như thường lệ, ngữ khí bùi tai: "Đám nhóc ít nhiều đều sợ hãi, nghỉ ngơi một đêm sẽ ổn."
Dứt lời, bèn quay lại nói với đạo diễn: "Đạo diễn Triệu, hôm nay muộn rồi, hay để ngày mai quay tiếp nhé?"
Triệu Minh Nghĩa không biết rõ tình huống giữa họ, thấy An An lạnh mặt, lại tưởng cô bé con vẫn còn sợ hãi. Ngay cả bác sỹ tâm lý cũng khuyên nên để ngày mai quay tiếp, đành chỉ có thể gật đầu đáp ứng, ra lệnh cho mọi người: "Kết thúc công việc thôi."
Triệu Minh Nghĩa đồng ý, Tập Mặc Nhiên liền thản nhiên bảo An An: "Cô giáo An nghe thấy rồi đấy, tối nay nghỉ ngơi đi."
An An sa sầm mặt, sắc trời u ám càng nhấn chìm gương mặt cô. Cô không thèm quan tâm tới anh ta nữa, lạnh lùng bỏ đi.
Song giữa lúc mọi người đang thu dọn đồ đạc, có người hoảng hốt hô: "Sao không thấy hai đứa bé trai đâu?"
Cả đoàn làm phim tức thì rối loạn.
Mọi người tản ra tìm kiếm ở gần đó, đạo diễn và một vài tổ trưởng các tổ đều tỏ ra nghiêm trọng. Nơi đây rừng sâu âm u, không biết sâu tận bên trong có dã thú hay không nữa. Hai đứa nhóc vẫn còn nhỏ, rất dễ bị lạc, gặp phải nguy hiểm.
Mọi người bàn bạc, quyết định để vài người ở lại, còn đâu thì phân chia nhau tìm kiếm.
Phái nữ, gồm cả An An đều ở lại trường phim chờ đợi, đợi mãi cũng không thấy có gì tiến triển, An An bắt đầu sốt ruột.
Thường ngày cô hay nô đùa cùng đám nhóc, giờ chúng gặp chuyện, cô không thể nào yên tâm cho nổi. Sau một hồi chờ đợi, cô bèn đứng dậy, bảo Tiểu Như rằng mình sẽ vào rừng tìm kiếm.
Tiểu Như ngăn cản: "Chị An, trời tối rồi, nguy hiểm lắm, chúng ta chờ thêm lát nữa! Nếu vẫn không tìm thấy thì em sẽ đi cùng chị!"
An An biết cô bé nhát gan, bèn phất tay cam đoan sẽ cẩn thận, rồi chui thẳng vào khu rừng đá.
An An đi một vòng quanh khu tượng đá, vừa đi vừa gọi tên hai đứa trẻ. Dần dần đi sâu, bỏ lại phim trường đèn điện sáng trưng đằng sau. Phía trước tối đen như mực, cô chỉ có thể nương theo ánh trăng, lờ mờ nhận ra bóng tượng đá và bóng cây. Càng đi An An càng bồn chồn, quanh tai vẫn văng vẳng nghe thấy tiếng mọi người, bèn hơi an tâm, tiếp tục can đảm tìm kiếm.
Đi lòng vòng hơn 20 phút, đường đi bắt đầu tối om, An An bắt đầu loạng choạng.
Cô dựa vào một tảng đá, gọi tên hai đứa nhóc, lắng tai nghe. Không thấy tiếng đáp lại, cô toan đứng dậy tiếp tục bước đi, nhưng vừa nhấc chân, cô bèn lạnh người, bởi nhận thấy chân mình đang bị thứ gì đó quấn lấy!
Trong rừng cây nhiệt đới nhiều rắn, côn trùng, có điều trước khi tới quay, tổ nhân viên đã phát quang bụi rậm, nên khu vực phụ cận này ít xuất hiện các loài bò sát đó. Nhưng An An là người thành phố, thấy chân bị thứ gì đó quấn lấy thì ngay lập tức hồi tưởng lại chương trình thế giới động vật, nhớ đến những con rắn trườn bò, săn mồi theo đàn... Thêm vào đó trời còn tối om om...
An An sợ trắng mặt, mồ hôi lạnh tuôn đầm đìa, cô giãy dụa, hét toáng lên, vịn vào tảng đá, khua chân loạn xạ.
Khối đá này vừa to vừa cao, An An đạp chân lung tung, bất ngờ trúng một tảng đá khác, vì hoảng sợ nên cô dùng hết sức bình sinh, tảng đá đó bật khỏi đất, lung lay chực đổ.
Khung cảnh xa lạ, lại giữa đêm khuya, An An vốn đã sợ hết hồn, cái thứ phía dưới cứ quắp chặt lấy chân cô, giãy thế nào cũng không ra. Cô vừa hoảng sợ gào thét, vừa lo ngại con rắn cuốn chân cô liệu có nổi cơn điên cắn cho một nhát không, ngộ nhỡ là rắn độc thì phải làm sao... Bởi vậy cô bèn nhỏ giọng lại, nhớ tới cái điện thoại di động hết pin của mình, lòng nhất thời lạnh toát.
Tập Mặc Nhiên đột nhiên xuất hiện vào đúng lúc này, anh ta đang tìm kiếm ở gần đó, nghe thấy tiếng thét chói tai của cô, bèn tìm tới, bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì thế?"
An An quên béng mất cuộc tranh cãi ban nãy, vội vã nắm lấy tay anh, vẫn giãy mạnh chân, sợ hãi kêu: "Có rắn, có rắn quấn vào chân tôi!"
Cô vừa dứt lời, hai người họ đồng thời nghe thấy một tiếng "rầm", An An lờ mờ thấy một bóng đen lao tới, cô còn chưa kịp phản ứng, Tập Mặc Nhiên đã ôm lấy cô ngã nhào xuống đất.
An An hoảng hốt lo, không biết lưng mình có đang đè lên con rắn không. Sau đó chợt nghe thấy tiếng "ầm ầm", Tập Mặc Nhiên nằm trên cô bật thốt "hự hự", rồi tất cả chìm vào tĩnh lặng.
Bấy giờ An An mới hiểu ra đã có chuyện gì.
Ban nãy cô vừa đá trúng một tảng đá cao, khiến nó đổ ngang ra, chực lăn vào người cô. Tảng đá khá to, nó vừa đổ, khiến mấy tảng đá nhỏ bên cạnh cũng đổ theo. Tập Mặc Nhiên lẹ tay nhanh mắt ôm lấy cô ngã xuống đất.
Mấy khối đá đổ xuống vừa khéo thành hình tam giác, bao vây An An và Tập Mặc Nhiên ở dưới.
An An nằm dưới, Tập Mặc Nhiên nằm trên.
Cảm nhận được tư thế đầy ám muội này, An An định cố dịch người xem có thể chui ra ngoài không, nhưng vừa động đậy, Tập Mặc Nhiên liền giữ vai cô lại, trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
An An sửng sốt, thấy giọng nói anh khác lạ, liền vội vàng hỏi: "Anh sao thế?"
"Tôi đang bị đè." Tập Mặc Nhiên gượng gạo đáp.
"Bị đè vào đâu? Có nghiêm trọng không? Tập Mặc Nhiên, anh đừng làm tôi sợ, rốt cuộc anh bị đè vào chỗ nào? Chúng ta phải mau nghĩ cách, nếu không để lâu lại bị nhiễm trùng, hoại tử, phải cắt đi thì làm sao!" An An càng lúc càng khẩn trương.
"Sức tưởng tượng của cô thật phong phú." Trời tối nên nhìn không rõ mặt nhau, An An chỉ có thể cảm nhận được ngữ khí thản nhiên đầy ý cười của anh: "Tôi không sao, chỉ bị đè vào chân thôi, chắc là bị thương ngoài da, cô đừng lo lắng quá."
An An rầu rĩ đáp lại, im lặng giây lát bèn cất giọng: "Tôi xin lỗi, tại tôi loạn lên nên mới khiến anh bị thương."
Tập Mặc Nhiên nhoẻn cười: "Cô không gặp chuyện gì là tốt rồi."
Nói đến "gặp chuyện", An An liền biến sắc, cô lại quên khuấy mất con rắn ban nãy!
Nhờ ánh trăng trên trời, Tập Mặc Nhiên có thể thoáng thấy ánh mắt sợ hãi của cô, anh hỏi: "Sao vậy?"
"Ban nãy... Rắn..."
"Chắc không phải là rắn đâu." Tập Mặc Nhiên khẳng định: "Nếu không ban nãy cô hùng hục như thế, rắn cũng đã tấn công từ lâu rồi."
"Vậy thì là cái gì?" An An vẫn chưa hoàn hồn, không biết cái quái gì quấn vào chân mình, lo lắng hỏi: "Điện thoại anh còn pin không?"
"Còn." Tập Mặc Nhiên đáp: "Ở trong túi quần bên trái của tôi, nhưng bây giờ tôi không thể tự lấy ra được." Một tay anh đỡ dưới lưng An An, một tay thì đặt cạnh eo cô, hoàn toàn không nhúc nhích được.
Ở trong túi quần ư... Mùa hè mọi người đều mặc đồ mỏng, An An nhớ hình như hôm nay Tập Mặc Nhiên mặc một chiếc quần nhạt màu, chất vải trông man mát...
Trầm ngâm giây lát, An An đành nhịn lại lòng hiếu kỳ, nhỏ giọng nói: "Để tôi gúp anh". Dứt lời bèn hắng giọng, tiếp thêm một câu: "Chúng ta phải gọi người giúp đỡ." Sau đó cắn răng sờ soạng người anh.
Mò mẫm giây lát mới tìm ra miệng túi, cô bèn thò tay vào, nhanh chóng lấy đồ ra.
Trong bóng đêm, Tập Mặc Nhiên "bị sờ mó" chợt cau mày, cúi mắt che giấu tâm tình.
Nhờ vào ánh sáng leo lét từ màn hình điện thoại, An An mới thấy xung quanh đầy dây leo giăng mắc khắp nơi... Cô hơi giật mình sợ hãi.
An An định thần lại, thở phào một hơi, Tập Mặc Nhiên thấy vậy bèn cười cười: "Cô đúng là mắc bệnh đa nghi."
"Bác sỹ Tập." An An đốp trả: "Anh thì đúng là cái đồ mắc bệnh nghề nghiệp."
Tập Mặc Nhiên càng cười to, An An trợn mắt lườm, anh ta mới cúi đầu bảo: "Gọi cho đạo diễn Triệu đi, để bọn họ kêu người tới giúp."
Hôm sau Lương Cảnh Phàm và Lương Viễn đều trở về nước. Lúc đó, An An đang ở trường quay, chăm chú quay lại vài cảnh bổ sung. Cảnh quay của bộ phim " tiếng kinh hoàng" đang dần kết thúc, chỉ cần quay nốt vài cảnh mà đạo diễn không hài lòng nữa là hoàn thành.
Tối hôm trước Lương Cảnh Phàm liên tục gọi cho An An, cô không thèm quan tâm, sau thấy phiền, bèn dứt khoát tắt máy. Cho đến lúc anh em họ rời đi, cô vẫn không bật điện thoại lên.
Bắt máy làm chi, nếu đã quyết định rồi, còn dây dưa làm gì?
Thực ra, bề ngoài thì cứng miệng, nhưng trong lòng vẫn phiền muộn.
Trợ lý Tiểu Như phát hiện hôm nay tâm trạng An An lại bất thường. Sáng nay lúc gọi cô dậy, cô bé đã thấy vẻ mặt cô khá mệt mỏi, dường như phải gắng gượng mới hoàn thành xong cảnh quay, đến lúc ăn, trông cô càng ngơ ngẩn, cứ cầm đũa ơ hờ gẩy cơm.
Tiểu Như không dám làm cô giận, bèn cẩn thận khuyên cô nên ăn thêm, buổi tối vẫn còn phải làm việc, không ăn không được.
Cô bé vừa lên tiếng, An An liền định thần lại, vứt hộp cơm lên ghế, kêu: "Tay đau, chị không muốn ăn."
Tay đau? Tiểu Như ngó lăm lăm vào tay cô, chợt giật mình nhìn thấy mu bàn tay có vết sây sát dài, máu đóng vẩy dày lên, nổi bật trên làn da trắng nõn.
"Chị An! Sao lại thế này?!" Cô bé hét toáng lên, An An lườm cô bé, rồi cau mày nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tập Mặc Nhiên ngồi gần đó, thấy vậy bèn liếc nhìn, sau đó im lặng ăn tiếp.
Tầm chạng vạng, đạo diễn Triệu yêu cầu An An đóng thêm cảnh cô giáo dẫn ba đứa học sinh trốn chạy khỏi khu rừng đá.
Đáng lẽ ra cảnh này diễn ra lúc đêm khuya, nhưng sợ buổi tối khó quay, hơn nữa còn phải quay trong rừng cây, nên đành quay vào tầm hoàng hôn, đến khi xử lý hậu kỳ thì sửa lại thành cảnh đêm khuya.
Sở dĩ phải quay thêm cảnh này là vì trước đó, đoàn làm phim sợ đám nhóc còn nhỏ, nên chưa xếp thêm đạo cụ vào hiện trường. Bọn họ mới chỉ quay cảnh chạy loạn, gào thét hoảng sợ. Đạo cụ tượng đá hình mặt người, mặt thú vẫn chưa xuất hiện, đạo diễn định để lại cho tổ hậu kỳ xử lý thêm vào.
Nhưng quay xong cảnh đó, Triệu Minh Nghĩa cảm thấy không ổn, bèn quyết định quay lại, lần quay này đương nhiên có thêm đạo cụ mới.
Kết quả là vừa quay liền xảy ra chuyện.
Trước khi quay, Tập Mặc Nhiên đã lên tinh thần trước cho lũ nhóc, nhưng lúc khởi quay chính thức, hiện trường dày đặc tượng đá, đám nhóc khó tránh khỏi quên béng mất cái nào sẽ đứng yên, cái nào sẽ di chuyển.
An An dẫn theo lũ nhóc chạy theo hướng định sẵn, máy quay theo sát cô, tới khúc ngoặt, một tượng đá hình mặt thú đột nhiên chuyển động, máu tuôn từ một bên mắt, đám nhóc tức thì khiếp sợ.
Trong số ba diễn viên nhí có một cô bé khóc toáng lên, làm hai cậu nhóc kia cũng không nhịn nổi đều khóc tu tu theo.
Kỳ thực tình tiết này vốn cần đám nhóc thể hiện sự sợ hãi, khiếp đảm, nhưng bây giờ thấy chúng bị hù dọa tới nỗi hồn vía lên mây, ngay cả Triệu Minh Nghĩa và giám chế đang tỏ vẻ hài lòng cũng đành phải ngừng quay.
Tập Mặc Nhiên vội vã bước tới, ngồi xổm xuống vỗ về đám nhóc, cô bé kia ngày thường thân với anh, bèn lập tức ôm cổ anh khóc nức nở.
An An dỗ xong hai cậu nhóc, xoay sang thấy Tập Mặc Nhiên đang ngồi xổm, dịu dàng an ủi cô bé. Không biết anh nói gì, cô bé bật cười, nín khóc, rồi gật đầu như giã tỏi, không lộ vẻ hoảng sợ nữa.
Cứ dỗ dành một hồi lâu như vậy, mắt thấy trời dần chuyển tối, đạo diễn và nhóm nhân viên đều sốt ruột. Triệu Minh Nghĩa nháy mắt ra hiệu cho An An, An An giả bộ không hiểu, nhưng ông ta càng thêm ra sức, cô đành phải chấp nhận.
Cô bé đã ngừng khóc, đôi mắt đỏ hoe, ôm cổ Tập Mặc Nhiên không nói không rằng. An An lại gần, nhẹ nhàng khuyên: "Huyên Huyên còn sợ nữa không? Mấy chú nhân viên đã bỏ hết mấy thứ kia đi rồi, chúng ta quay tiếp nhé?"
An An tự thấy bản thân đã rất dịu dàng, nào ngờ,cô bé nghe được một nửa liền ra sức lắc đầu, ôm chặt lấy cổ Tập Mặc Nhiên thút thít: "Không! Cháu muốn ở cạnh chú Tập cơ!"
Hai cậu bé đã trở lại như bình thường, đang nô đùa vui vẻ với nhau, cô bé này vừa nãy cũng tươi cười làm nũng với Tập Mặc Nhiên, sao bây giờ lại tỏ ra nhõng nhẽo thế?
An An nhẫn nại dỗ dành thêm, cô bé con càng thẳng thừng từ chối: "Cháu không muốn diễn nữa, chú Tập đưa cháu về nhé?" Con bé nhằm thẳng vào Tập Mặc Nhiên.
Nếu nói ban nãy con bé bị khiếp sợ, thì bây giờ đúng là chết vì mê trai. An An lạnh lùng, nghiêm giọng bảo: "Huyên Huyên, nhiều người đang đợi cháu đấy. Nếu cháu đã hết sợ rồi, vậy chúng ta diễn tiếp, bây giờ mà không làm việc, lại phải chờ tới tối đêm. Hôm nay không hoàn thành công việc, mai lại phải làm tiếp, cháu làm ảnh hưởng đến mọi người như vậy là không đúng đâu."
Tập Mặc Nhiên là bác sỹ tâm lý, đương nhiên hiểu cô bé đã hết sợ từ lâu, chẳng qua hiếm khi được thân cận với trai đẹp, cô bé không muốn buông ra. Quả nhiên An An vừa lớn tiếng quở trách, cô bé bèn hơi xấu hổ, thẹn quá hoá giận.
Cô bé đỏ mặt chẳng nói chẳng rằng, An An cứ lạnh nhạt nhìn, cuối cùng Tập Mặc Nhiên bèn cất tiếng: "Được rồi, nếu Huyên Huyên không muốn diễn nữa, vậy để chú bảo chú Triệu ngày mai hẵng quay, tối nay về ngủ một giấc thật ngon đã nhé."
Cô bé nghe vậy tựa hồ tìm được chỗ dựa vững chắc, bèn thỏ thẻ: "Chú Tập, cháu sợ lắm, mai lại quay nhé..."
Tập Mặc Nhiên vỗ nhẹ vào đầu cô bé, dịu dàng chấp nhận.
An An tức thì bực bội, lườm nguýt trắng trợn. Ban nãy lúc cô mắng con bé thì anh ta không nói gì, bây giờ lại giả bộ làm người tốt? Anh ta là bác sỹ tâm lý, chẳng lẽ không biết con bé đang nghĩ gì? Con bé đang định nhận lỗi, anh ta lại dám dung túng, cưng chiều nó?
Có lẽ nhận ra ánh mắt tức giận của cô, Tập Mặc Nhiên bèn giương mắt đối lại, An An lạnh lùng hỏi: "Bác sỹ Tập cố ý à? Anh nói không quay nữa là không quay nữa luôn chắc? Đạo diễn vẫn đang chờ kia kìa!"
"Cô giáo An, tôi nghĩ rằng tâm lý bọn trẻ quan trọng hơn." Tập Mặc Nhiên vẫn ôn hoà như thường lệ, ngữ khí bùi tai: "Đám nhóc ít nhiều đều sợ hãi, nghỉ ngơi một đêm sẽ ổn."
Dứt lời, bèn quay lại nói với đạo diễn: "Đạo diễn Triệu, hôm nay muộn rồi, hay để ngày mai quay tiếp nhé?"
Triệu Minh Nghĩa không biết rõ tình huống giữa họ, thấy An An lạnh mặt, lại tưởng cô bé con vẫn còn sợ hãi. Ngay cả bác sỹ tâm lý cũng khuyên nên để ngày mai quay tiếp, đành chỉ có thể gật đầu đáp ứng, ra lệnh cho mọi người: "Kết thúc công việc thôi."
Triệu Minh Nghĩa đồng ý, Tập Mặc Nhiên liền thản nhiên bảo An An: "Cô giáo An nghe thấy rồi đấy, tối nay nghỉ ngơi đi."
An An sa sầm mặt, sắc trời u ám càng nhấn chìm gương mặt cô. Cô không thèm quan tâm tới anh ta nữa, lạnh lùng bỏ đi.
Song giữa lúc mọi người đang thu dọn đồ đạc, có người hoảng hốt hô: "Sao không thấy hai đứa bé trai đâu?"
Cả đoàn làm phim tức thì rối loạn.
Mọi người tản ra tìm kiếm ở gần đó, đạo diễn và một vài tổ trưởng các tổ đều tỏ ra nghiêm trọng. Nơi đây rừng sâu âm u, không biết sâu tận bên trong có dã thú hay không nữa. Hai đứa nhóc vẫn còn nhỏ, rất dễ bị lạc, gặp phải nguy hiểm.
Mọi người bàn bạc, quyết định để vài người ở lại, còn đâu thì phân chia nhau tìm kiếm.
Phái nữ, gồm cả An An đều ở lại trường phim chờ đợi, đợi mãi cũng không thấy có gì tiến triển, An An bắt đầu sốt ruột.
Thường ngày cô hay nô đùa cùng đám nhóc, giờ chúng gặp chuyện, cô không thể nào yên tâm cho nổi. Sau một hồi chờ đợi, cô bèn đứng dậy, bảo Tiểu Như rằng mình sẽ vào rừng tìm kiếm.
Tiểu Như ngăn cản: "Chị An, trời tối rồi, nguy hiểm lắm, chúng ta chờ thêm lát nữa! Nếu vẫn không tìm thấy thì em sẽ đi cùng chị!"
An An biết cô bé nhát gan, bèn phất tay cam đoan sẽ cẩn thận, rồi chui thẳng vào khu rừng đá.
An An đi một vòng quanh khu tượng đá, vừa đi vừa gọi tên hai đứa trẻ. Dần dần đi sâu, bỏ lại phim trường đèn điện sáng trưng đằng sau. Phía trước tối đen như mực, cô chỉ có thể nương theo ánh trăng, lờ mờ nhận ra bóng tượng đá và bóng cây. Càng đi An An càng bồn chồn, quanh tai vẫn văng vẳng nghe thấy tiếng mọi người, bèn hơi an tâm, tiếp tục can đảm tìm kiếm.
Đi lòng vòng hơn phút, đường đi bắt đầu tối om, An An bắt đầu loạng choạng.
Cô dựa vào một tảng đá, gọi tên hai đứa nhóc, lắng tai nghe. Không thấy tiếng đáp lại, cô toan đứng dậy tiếp tục bước đi, nhưng vừa nhấc chân, cô bèn lạnh người, bởi nhận thấy chân mình đang bị thứ gì đó quấn lấy!
Trong rừng cây nhiệt đới nhiều rắn, côn trùng, có điều trước khi tới quay, tổ nhân viên đã phát quang bụi rậm, nên khu vực phụ cận này ít xuất hiện các loài bò sát đó. Nhưng An An là người thành phố, thấy chân bị thứ gì đó quấn lấy thì ngay lập tức hồi tưởng lại chương trình thế giới động vật, nhớ đến những con rắn trườn bò, săn mồi theo đàn... Thêm vào đó trời còn tối om om...
An An sợ trắng mặt, mồ hôi lạnh tuôn đầm đìa, cô giãy dụa, hét toáng lên, vịn vào tảng đá, khua chân loạn xạ.
Khối đá này vừa to vừa cao, An An đạp chân lung tung, bất ngờ trúng một tảng đá khác, vì hoảng sợ nên cô dùng hết sức bình sinh, tảng đá đó bật khỏi đất, lung lay chực đổ.
Khung cảnh xa lạ, lại giữa đêm khuya, An An vốn đã sợ hết hồn, cái thứ phía dưới cứ quắp chặt lấy chân cô, giãy thế nào cũng không ra. Cô vừa hoảng sợ gào thét, vừa lo ngại con rắn cuốn chân cô liệu có nổi cơn điên cắn cho một nhát không, ngộ nhỡ là rắn độc thì phải làm sao... Bởi vậy cô bèn nhỏ giọng lại, nhớ tới cái điện thoại di động hết pin của mình, lòng nhất thời lạnh toát.
Tập Mặc Nhiên đột nhiên xuất hiện vào đúng lúc này, anh ta đang tìm kiếm ở gần đó, nghe thấy tiếng thét chói tai của cô, bèn tìm tới, bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì thế?"
An An quên béng mất cuộc tranh cãi ban nãy, vội vã nắm lấy tay anh, vẫn giãy mạnh chân, sợ hãi kêu: "Có rắn, có rắn quấn vào chân tôi!"
Cô vừa dứt lời, hai người họ đồng thời nghe thấy một tiếng "rầm", An An lờ mờ thấy một bóng đen lao tới, cô còn chưa kịp phản ứng, Tập Mặc Nhiên đã ôm lấy cô ngã nhào xuống đất.
An An hoảng hốt lo, không biết lưng mình có đang đè lên con rắn không. Sau đó chợt nghe thấy tiếng "ầm ầm", Tập Mặc Nhiên nằm trên cô bật thốt "hự hự", rồi tất cả chìm vào tĩnh lặng.
Bấy giờ An An mới hiểu ra đã có chuyện gì.
Ban nãy cô vừa đá trúng một tảng đá cao, khiến nó đổ ngang ra, chực lăn vào người cô. Tảng đá khá to, nó vừa đổ, khiến mấy tảng đá nhỏ bên cạnh cũng đổ theo. Tập Mặc Nhiên lẹ tay nhanh mắt ôm lấy cô ngã xuống đất.
Mấy khối đá đổ xuống vừa khéo thành hình tam giác, bao vây An An và Tập Mặc Nhiên ở dưới.
An An nằm dưới, Tập Mặc Nhiên nằm trên.
Cảm nhận được tư thế đầy ám muội này, An An định cố dịch người xem có thể chui ra ngoài không, nhưng vừa động đậy, Tập Mặc Nhiên liền giữ vai cô lại, trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
An An sửng sốt, thấy giọng nói anh khác lạ, liền vội vàng hỏi: "Anh sao thế?"
"Tôi đang bị đè." Tập Mặc Nhiên gượng gạo đáp.
"Bị đè vào đâu? Có nghiêm trọng không? Tập Mặc Nhiên, anh đừng làm tôi sợ, rốt cuộc anh bị đè vào chỗ nào? Chúng ta phải mau nghĩ cách, nếu không để lâu lại bị nhiễm trùng, hoại tử, phải cắt đi thì làm sao!" An An càng lúc càng khẩn trương.
"Sức tưởng tượng của cô thật phong phú." Trời tối nên nhìn không rõ mặt nhau, An An chỉ có thể cảm nhận được ngữ khí thản nhiên đầy ý cười của anh: "Tôi không sao, chỉ bị đè vào chân thôi, chắc là bị thương ngoài da, cô đừng lo lắng quá."
An An rầu rĩ đáp lại, im lặng giây lát bèn cất giọng: "Tôi xin lỗi, tại tôi loạn lên nên mới khiến anh bị thương."
Tập Mặc Nhiên nhoẻn cười: "Cô không gặp chuyện gì là tốt rồi."
Nói đến "gặp chuyện", An An liền biến sắc, cô lại quên khuấy mất con rắn ban nãy!
Nhờ ánh trăng trên trời, Tập Mặc Nhiên có thể thoáng thấy ánh mắt sợ hãi của cô, anh hỏi: "Sao vậy?"
"Ban nãy... Rắn..."
"Chắc không phải là rắn đâu." Tập Mặc Nhiên khẳng định: "Nếu không ban nãy cô hùng hục như thế, rắn cũng đã tấn công từ lâu rồi."
"Vậy thì là cái gì?" An An vẫn chưa hoàn hồn, không biết cái quái gì quấn vào chân mình, lo lắng hỏi: "Điện thoại anh còn pin không?"
"Còn." Tập Mặc Nhiên đáp: "Ở trong túi quần bên trái của tôi, nhưng bây giờ tôi không thể tự lấy ra được." Một tay anh đỡ dưới lưng An An, một tay thì đặt cạnh eo cô, hoàn toàn không nhúc nhích được.
Ở trong túi quần ư... Mùa hè mọi người đều mặc đồ mỏng, An An nhớ hình như hôm nay Tập Mặc Nhiên mặc một chiếc quần nhạt màu, chất vải trông man mát...
Trầm ngâm giây lát, An An đành nhịn lại lòng hiếu kỳ, nhỏ giọng nói: "Để tôi gúp anh". Dứt lời bèn hắng giọng, tiếp thêm một câu: "Chúng ta phải gọi người giúp đỡ." Sau đó cắn răng sờ soạng người anh.
Mò mẫm giây lát mới tìm ra miệng túi, cô bèn thò tay vào, nhanh chóng lấy đồ ra.
Trong bóng đêm, Tập Mặc Nhiên "bị sờ mó" chợt cau mày, cúi mắt che giấu tâm tình.
Nhờ vào ánh sáng leo lét từ màn hình điện thoại, An An mới thấy xung quanh đầy dây leo giăng mắc khắp nơi... Cô hơi giật mình sợ hãi.
An An định thần lại, thở phào một hơi, Tập Mặc Nhiên thấy vậy bèn cười cười: "Cô đúng là mắc bệnh đa nghi."
"Bác sỹ Tập." An An đốp trả: "Anh thì đúng là cái đồ mắc bệnh nghề nghiệp."
Tập Mặc Nhiên càng cười to, An An trợn mắt lườm, anh ta mới cúi đầu bảo: "Gọi cho đạo diễn Triệu đi, để bọn họ kêu người tới giúp."