Khách sạn có người đón sẵn để đưa Tập Mặc Nhiên tới bệnh viện duy nhất trên đảo, cũng may nơi này tuy nhỏ nhưng trang thiết bị đầy đủ. Kiểm tra một hồi, bác sỹ chẩn đoán chân trái của Tập Mặc Nhiên bị gãy, phải bó bột, một tháng này phải cẩn thận không đụng đến vết thương.
Đến hừng đông, cả nhóm người mới về đến khách sạn.
Tiểu Như thấp tha thấp thỏm đứng ngoài cửa chờ, thấy Tập Mặc Nhiên ngồi xe đẩy, tay cầm nạng, liền há hốc mồm không nói được câu nào. Cô bé ngây ra nhìn An An, mới phát hiện quần áo cô xộc xệch, mắt vẫn dán chặt vào cái chân bị thương của bác sỹ Tập.
Bận rộn cả một đêm, ai nấy đều mệt nhọc, Triệu Minh Nghĩa bảo bọn họ về nghỉ, dặn dò Tập Mặc Nhiên vài câu rồi cũng mệt mỏi rời đi.
Tập Mặc Nhiên chống nạng ngồi xuống giường, bấy giờ mới nhận ra trong phòng vẫn còn có người.
"Nếu biết trước cô áy náy như vậy, tôi sẽ không đỡ hộ cô đâu." Đôi mắt anh ẩn hiện ý cười: "Cô cũng mệt cả ngày lẫn đêm rồi, mau về nghỉ đi."
Vẻ mặt anh thản nhiên bình tĩnh, An An vẫn lo ngại tới vết thương của anh, cất giọng quả quyết: "Tôi không về, anh đi lại bất tiện, tôi phải chăm sóc anh."
Tập Mặc Nhiên nhíu mày: "Cô định chăm sóc thế nào?"
"Lúc nào mà chả cần phải chăm sóc? Lúc anh ra vào phòng này, lúc uống nước cũng cần người đỡ chứ, phòng tắm trơn trượt, anh định đi cà nhắc vào chắc?"
Tập Mặc Nhiên gật đầu: "Vậy nếu tôi cần đi vệ sinh, cô cũng định tới giúp?"
An An ngây ra, song mau chóng nhướn mày thắc mắc: "Chẳng phải thế ư? Chả lẽ lại để anh đi ra giường?"
Cô vừa dứt lời, Tập Mặc Nhiên bỗng ho khù khụ, sắc mặt thoáng ửng hồng. Anh định thần lại, bình thản nói: "Khách sạn có người phục vụ, bao giờ cần tôi sẽ gọi họ."
An An đang định phản bác, Tập Mặc Nhiên liền tiếp: "Nếu cô vẫn khăng khăng, vậy giúp tôi tắm luôn nhé, được không?"
"..." Dù An An mặt dày đến đâu, lòng thấy áy náy thế nào cũng chưa tới mức tự nguyện hầu hạ anh ta cởi quần áo tắm rửa, bèn nhăn nhó kêu: "Tập Mặc Nhiên, anh cố tình chọc tôi hả?"
Tập Mặc Nhiên nhoẻn cười, thần sắc lộ vẻ bất đắc dĩ: "Tôi tự xoay xở được, cô về đi."
An An cũng biết mình không tiện chăm sóc một tên đàn ông, nhưng cứ đi như vậy, cô càng thấy băn khoăn tợn. Tập Mặc Nhiên thấy cô vẫn chần chừ, bèn bảo: "Thật ra tôi có việc muốn nhờ cô."
"Việc gì?" Bây giờ An An rất muốn giảm bớt cảm giác áy náy này.
"Chân tôi bị thương, không thể nấu cơm được, mai cô tự chuẩn bị đồ ăn nhé."
An An không biết nấu cơm: "..."
*
Do lo ngại Tập Mặc Nhiên sinh hoạt bất tiện, cả đêm An An đều ngủ không ngon giấc, sáng sớm, không cần Tiểu Như dựng dậy, cô đã tự thức dậy, tới phòng anh ta.
Tập Mặc Nhiên chống nạng mở cửa, thấy là cô, nháy mắt liền hiểu, mặt tức thì lộ vẻ bất đắc dĩ: "Cô tới sớm thật."
Cửa vừa mở ra, An An liền nhìn xuống chân anh, xem xét hồi lâu mới nói: "Sao vẫn chưa hết sưng?"
Tập Mặc Nhiên đau đầu đỡ trán: "Sao nhanh thế được?"
"Cũng phải." Giọng cô hơi lộ vẻ tiếc nuối, thần thái thì tự nhiên như thường, cô đề nghị: "Anh xong chưa? Tôi giúp anh đi ăn sáng nhé."
Tập Mặc Nhiên nhìn cô, mếu máo cười: "...Được."
Tập Mặc Nhiên không phải là người coi trọng cái gọi là "khí khái đàn ông", tựa hồ hôm qua được người ta cõng, anh cũng không thấy ngại. Hôm nay An An giúp anh đẩy xe, anh cũng liền đồng ý.
Hai người họ xuống đại sảnh, An An đẩy xe vào nhà hàng, chợt nghe thấy quầy bar ngoài cửa vang giọng nói bực bội: "An An!"
An An quay lại nhìn, kinh ngạc hô: "Ô! Lisa, chị đến từ lúc nào thế? Sao không nói trước với lão nương?"
Lời vừa ra khỏi miệng, người ngồi xe lăn chợt hắng giọng, An An chột dạ, không dám nói thêm.
Lisa xách va li tới, trừng cô: "Tất nhiên phải liên lạc chứ! Chị định trước khi bay chuyến sáng nay mới gọi, nhưng nghĩ thế nào vẫn gọi trước từ tối qua, nào ngờ em tắt máy! Gọi cho Tiểu Như lại biết được đêm qua em bị lạc, khiến mọi người vất vả tìm mãi! Sợ em xảy ra chuyện, chị phải đi suốt đêm đây này! An An, sao em không thể yên ổn được thế, lúc nào cũng gây chuyện khiến chị sốt ruột!"
Lisa tức tối tuôn một tràng, lòng thầm mắng An An đúng là không biết điều. Lại gần hơn mới chú ý tới Tập Mặc Nhiên, nhìn hai người một đứng một ngồi, bèn dừng lại hỏi: "Có chuyện gì đây?"
"Đây là bác sỹ tâm lý của đoàn làm phim, tên Tập Mặc Nhiên." An An quơ tay ý bảo: "Đây chính là chuyện mà chị lo lắng đấy, chuyện dài ghê lắm, kết cục rất đáng thương, vì cứu em mà anh ấy bị gãy chân."
Tập Mặc Nhiên gật đầu với Lisa: "Xin chào."
"Xin chào..." Lisa nghe mơ hồ, nhưng cũng đoán ra được đại khái. Có điều lúc chị ta mới bước vào khách sạn, nếu không phải nhận ra ngay bóng lưng An An, thì cứ tưởng bọn họ là một đôi ấy chứ.
Cho đến tận lúc An An đẩy xe giúp Tập Mặc Nhiên tới phim trường, lúc nghỉ ngơi, Lisa mới có cơ hội nói chuyện với cô.
"Em và gã bác sỹ tâm lý này có chuyện gì thế?"
"Có chuyện gì chứ?" An An lơ đễnh nhíu mày: "Vẫn chuyện đó đấy thôi, anh ta bị thương vì em, em phải năng săn sóc anh ta."
Lisa không tin: "Thế thôi sao?"
"Không thì chị nghĩ là thế nào?" An An thấy chị ta hoài nghi thì cáu kỉnh: "...Chị nghi bọn em quan hệ với nhau chắc?"
Lisa hít một hơi sâu: "Không phải là chị nghi bóng nghi gió, tính em như thế, chị sợ lại dẫm phải vết xe đổ."
An An khinh khỉnh đáp: "Tính em làm sao? Em có bao giờ chủ động quyến rũ ai đâu!" Cô hừ lạnh, lát sau, mắt bỗng sáng ngời lên: "Ối chà, mà anh ta cũng được đấy chứ? Vóc dáng đẹp, nấu cơm ngon, ngoại trừ hay khiến người ta nghẹn họng ra thì tính tình cũng tốt, chị thấy ổn không?"
"Không được!" Lisa tức giận trừng cô, duỗi tay vỗ nhẹ vào người cô: "Đừng nghĩ linh tinh nữa, em làm nghề gì, anh ta làm nghề gì? Em không muốn theo nghiệp diễn nữa à? Em ngoan ngoãn chút đi, đừng để chị phải phiền lòng nữa, được không?"
An An thờ ơ hừ lạnh, đưa mắt nhìn mọi người làm việc, ánh mắt chợt lia tới Tập Mặc Nhiên, thấy anh ta đang chống nạng, cố gắng đứng lên, bèn chau mày, nhanh chóng lại gần.
"Anh muốn làm gì, sao không gọi một tiếng? Đừng có chủ quan, ngộ nhỡ động đến vết thương thì làm sao?" An An vừa đưa tay đỡ anh ta, vừa trách móc anh ta cố chấp, chờ đến khi anh đứng vững rồi bèn hỏi lại: "Tóm lại anh định làm gì?"
Tập Mặc Nhiên liếc cô, mất hứng đáp: "...Muốn đi WC."
"..." An An hơi biến sắc, thoáng cái lại đầy khí thế, cất giọng kêu: "Nếu vậy cũng phải tìm người tới đỡ chứ!"
Lisa trông họ dù tự nhiên thân thiết, nhưng cử chỉ vẫn lễ độ, bèn hơi yên lòng. Chờ An An thu xếp xong cho anh ta trở về, mới ngó qua xung quanh, nhỏ giọng hỏi: "Lần trước Lương tổng sắp xếp vai diễn đó thế nào?"
An An chợt im lặng, rồi lạnh nhạt đáp: "Chị tưởng anh ta thật sự vì em mà sắp xếp vai đó hả? Em lại xứng đáng để ông chủ tiêu tốn thời gian quý báu sao?"
"Dạo này Lương tổng quả thật rất quan tâm tới vai diễn đó của em." Thấy An An nhếch môi giễu cợt, Lisa trầm ngâm giây lát, đoạn hỏi: "Cho nên, em và anh ta..."
"Chỉ còn lại quan hệ cấp trên cấp dưới thôi." An An lạnh lùng tiếp lời.
Lisa thở ra một hơi: "Như vậy cũng được, em cũng đỡ giống như ngày nào cũng 'đến tháng', tính khí lúc nào cũng nóng nảy. Lương tổng không phải là người không biết để ý đến tình cảm của người khác, em cố gắng tìm kiếm cơ hội, kiểu gì cũng sớm ngày thành danh thôi, đừng quá cố chấp."
An An tựa hồ không nghe thấy câu trước, chỉ để ý câu sau, trợn đôi mắt đẹp, nói: "Chị mới giống như ngày nào cũng 'đến tháng' ấy! Bà đây nguyền rủa chị cả đời kinh nguyệt rối loạn, không sinh được con!"
Lisa chẳng thèm bận tâm, cười cười: "Không sao, chị đây đã sinh con rồi, không có kinh nữa càng tốt."
*
Sau khi Tập Mặc Nhiên bị thương, quá trình quay phim có vẻ thuận lợi hơn rất nhiều, ngay cả mấy đứa nhóc, nhất là hai cậu bé bị lạc vì đuổi theo một con thỏ hoang hôm đó càng cực kỳ ngoan ngoãn phối hợp với mọi người.
Cứ như vậy, quá trình quay phim kết thúc suôn sẻ, đoàn làm phim "8 tiếng kinh hoàng" chính thức đóng máy.
Cả đoàn trở về thành phố H, xuống máy bay, ai nấy đều tự tản ra.
Mới ra khỏi sân bay, một chiếc xe màu vàng choé chợt đỗ phịch trước mặt mọi người. Lương Viễn vận áo khoác bạc, quần tối màu, chân đi đôi giày da bóng lộn bước xuống xe, tháo kính râm, tươi cười lả lơi vẫy tay chào An An.
Khỏi cần quay đầu nhìn, An An cũng biết Lisa và Tiểu Như đang mặt co mày cáu.
"An An! Em về rồi à?" Lương Viễn cười hì hì bước tới: "Ngồi máy bay có mệt không? Có chóng mặt không? Để tôi đưa em về nhé."
An An đang đẩy xe giúp Tập Mặc Nhiên, nhoẻn cười: "Lương nhị thiếu tới sân bay đón tôi à?"
"Ớ..." Lương Viễn nhìn mọi người xung quanh, nghẹn họng, đành cười trừ: "Tôi vốn đến đón người bạn, tối nay máy bay của anh ta hạ cánh, nào ngờ ngẫu nhiên gặp em, để tôi đưa em về nhé?"
"Khỏi cần, tôi có chuyện cần làm, không dám phiền đến Lương nhị thiếu!"
Lương Viễn chỉ mong cô làm phiền đến hắn: "Phiền gì chứ! Em muốn đi đâu? Để tôi đưa em đi!"
"Tôi không thể không biết xấu hổ mà làm mất thời gian của Lương nhị thiếu được, bác sỹ Tập đi đứng bất tiện, tôi phải đưa anh ấy về, xe của anh cũng không đủ chỗ ngồi, chúng tôi tự đón xe vậy." Nói rồi, An An hất cằm về chiếc xe hai chỗ ngồi của hắn.
Lương Viễn đã sớm chú ý thấy cô đích thân đẩy xe lăn cho anh chàng bác sỹ, lại nghe cô nói muốn đưa anh ta trở về, bèn lo lắng: "Chân bác sỹ Tập bị thương à?"
Tập Mặc Nhiên gật đầu đáp ứng, Lương Viễn lại kêu: "Chân bị thương không thể để nhiễm gió lạnh được! Chi bằng để tôi đưa bác sỹ Tập về trước, sau đó quay lại đón em nhé, An An?"
An An ngạo nghễ nhìn anh ta: "Tôi là đàn bà con gái, yếu đuối lắm, cũng không chịu được gió lạnh đâu, Lương nhị thiếu nỡ lòng nào bắt tôi chờ?"
Lương Viễn cứng họng, nhưng thực sự không muốn để An An và anh chàng đẹp trai ở gần nhau, bèn suy nghĩ giây lát rồi nói: "Hay để tôi đưa em về, còn bác sỹ Tập giao cho người khác?"
An An nheo mắt, tươi cười bảo: "Hôm nay Lương nhị thiếu có vẻ rảnh rỗi nhỉ?"
"Ừ!". Lương Viễn cười cười: "Hôm nay anh ít việc, có thời gian đưa em về." Thuận tiện lên nhà em uống chén trà...
An An gật đầu tỏ ý đã biết, nghiêng người chỉ tay ra hiệu: "Nếu anh rảnh thế, vậy phiền anh đưa đạo diễn Triệu về nhé? Ban nãy ông ấy mới bảo đang vội về gặp bạn gái đó."
"Được sao?" Triệu Minh Nghĩa tức thì vui sướng: "Lương Viễn à, tôi còn chưa từng được ngồi lên chiếc xe thể thao đẹp đẽ nhường này, không biết thế nào nhỉ?"
Lương Viễn há hốc mồm: "An An..."
An An không tươi cười nữa, bình thản nói: "Lương Viễn, có nhớ hôm chúng ta vui vẻ trò chuyện ở Thái Lan không, hôm nay tôi thực sự có việc, hôm khác gặp lại nhé?"
Những lời này người khác nghe không hiểu, nhưng Lương Viễn tức thì nhớ đến cái lần nói chuyện "vui vẻ" đó, thật ra khiến hắn vô cùng chua xót, cô từng nói bọn họ chỉ hợp làm bạn...
"...Được, vậy hôm khác gặp." Lương Viễn kỳ thực muốn nhắc tới chuyện khác nữa, nhưng thấy An An lãnh đạm, lòng chợt chùng xuống, uể oải bảo Triệu Minh Nghĩa: "Đi thôi, đạo diễn Triệu."
Triệu Minh Nghĩa trước khi đi còn nhìn lại An An, thấy cô vẫn giữ chặt xe lăn, bèn giở giọng trêu Tập Mặc Nhiên: "Xem ra không cần tôi tiễn cậu cũng về được đến nhà, tôi đi trước đây."
Tập Mặc Nhiên lạnh lùng đáp: "Gọi xe cho tôi đã rồi hẵng đi."
An An vội vã ngăn: "Không cần đâu đạo diễn Triệu. Tôi sẽ tự gọi xe đưa bác sỹ Tập về."
Lisa đứng gần đó đã đang bực bội từ lâu, chị ta nghiến răng nhỏ giọng bảo: "Em còn phải về công ty ký hợp đồng bộ "Hồng trần phá" với chị!"
"Em không ký đâu." An An hời hợt bỏ lại một câu, rồi đẩy xe đưa Tập Mặc Nhiên ra xếp hàng đón taxi.
Từ lúc Tập Mặc Nhiên bị thương, An An tựa hồ càng lúc càng chủ động săn sóc anh ta, dù Tập Mặc Nhiên có phản đối, cô vẫn coi như không nghe thấy, việc mình mình làm. Một tuần rồi đều như vậy, Tập Mặc Nhiên đành phải mặc kệ cô. Có điều lúc đó bọn họ vẫn ở cùng đoàn làm phim tại Thái Lan, bây giờ trở về rồi, ai bận việc người nấy, anh sao có thể làm phiền tới cô? Ban nãy tuy Lisa cất giọng khá nhỏ, nhưng Tập Mặc Nhiên vẫn nghe thấy rõ.
"Tôi có bắt cô đưa tôi về đâu?"
"Anh không bắt tôi cũng phải đưa anh về." An An đỡ anh ngồi lên xe, Tập Mặc Nhiên nghẹn lời, đau đầu nói: "Còn lâu tôi mới bình phục, cô định theo tôi suốt ư?"
An An thản nhiên đáp ứng: "Đúng vậy, không thì lão nương không yên tâm, mau lên nào!"
Tập Mặc Nhiên nghe vậy bèn cau mày, An An bướng bỉnh kêu: "Tôi không diễn vai cô giáo nữa rồi."
"Tôi không nghe quen." Tập Mặc Nhiên cất giọng rắn đanh: "Nếu cô khăng khăng muốn chăm sóc tôi, vậy phải bỏ cái thói đó đi."
"Được được được! Tiểu nữ sai rồi." An An gật gù: "Nhanh lên nào, tài xế đang giục kìa, anh chậm như rùa ấy..."
Cô nói mấy từ cuối rất nhỏ, nhưng Tập Mặc Nhiên vẫn nghe thấy, tức thì lạnh nhạt. An An ngó anh, quay về phía cửa sổ, ho khan một tiếng.
Tài xế liếc qua kính chiếu hậu, thấy bọn họ đều chẳng nói chẳng rằng, đành hỏi: "Hai vị đi đâu?"
An An quay lại ngọt ngào nịnh bợ: "Nhà anh ở đâu?"
"Quan Lan Hoa Đình."
"Tới chỗ đó đi." An An dứt lời, bèn bật người, mở to mắt hỏi: "Anh ở khu Quan Lan ư?!"
Khách sạn có người đón sẵn để đưa Tập Mặc Nhiên tới bệnh viện duy nhất trên đảo, cũng may nơi này tuy nhỏ nhưng trang thiết bị đầy đủ. Kiểm tra một hồi, bác sỹ chẩn đoán chân trái của Tập Mặc Nhiên bị gãy, phải bó bột, một tháng này phải cẩn thận không đụng đến vết thương.
Đến hừng đông, cả nhóm người mới về đến khách sạn.
Tiểu Như thấp tha thấp thỏm đứng ngoài cửa chờ, thấy Tập Mặc Nhiên ngồi xe đẩy, tay cầm nạng, liền há hốc mồm không nói được câu nào. Cô bé ngây ra nhìn An An, mới phát hiện quần áo cô xộc xệch, mắt vẫn dán chặt vào cái chân bị thương của bác sỹ Tập.
Bận rộn cả một đêm, ai nấy đều mệt nhọc, Triệu Minh Nghĩa bảo bọn họ về nghỉ, dặn dò Tập Mặc Nhiên vài câu rồi cũng mệt mỏi rời đi.
Tập Mặc Nhiên chống nạng ngồi xuống giường, bấy giờ mới nhận ra trong phòng vẫn còn có người.
"Nếu biết trước cô áy náy như vậy, tôi sẽ không đỡ hộ cô đâu." Đôi mắt anh ẩn hiện ý cười: "Cô cũng mệt cả ngày lẫn đêm rồi, mau về nghỉ đi."
Vẻ mặt anh thản nhiên bình tĩnh, An An vẫn lo ngại tới vết thương của anh, cất giọng quả quyết: "Tôi không về, anh đi lại bất tiện, tôi phải chăm sóc anh."
Tập Mặc Nhiên nhíu mày: "Cô định chăm sóc thế nào?"
"Lúc nào mà chả cần phải chăm sóc? Lúc anh ra vào phòng này, lúc uống nước cũng cần người đỡ chứ, phòng tắm trơn trượt, anh định đi cà nhắc vào chắc?"
Tập Mặc Nhiên gật đầu: "Vậy nếu tôi cần đi vệ sinh, cô cũng định tới giúp?"
An An ngây ra, song mau chóng nhướn mày thắc mắc: "Chẳng phải thế ư? Chả lẽ lại để anh đi ra giường?"
Cô vừa dứt lời, Tập Mặc Nhiên bỗng ho khù khụ, sắc mặt thoáng ửng hồng. Anh định thần lại, bình thản nói: "Khách sạn có người phục vụ, bao giờ cần tôi sẽ gọi họ."
An An đang định phản bác, Tập Mặc Nhiên liền tiếp: "Nếu cô vẫn khăng khăng, vậy giúp tôi tắm luôn nhé, được không?"
"..." Dù An An mặt dày đến đâu, lòng thấy áy náy thế nào cũng chưa tới mức tự nguyện hầu hạ anh ta cởi quần áo tắm rửa, bèn nhăn nhó kêu: "Tập Mặc Nhiên, anh cố tình chọc tôi hả?"
Tập Mặc Nhiên nhoẻn cười, thần sắc lộ vẻ bất đắc dĩ: "Tôi tự xoay xở được, cô về đi."
An An cũng biết mình không tiện chăm sóc một tên đàn ông, nhưng cứ đi như vậy, cô càng thấy băn khoăn tợn. Tập Mặc Nhiên thấy cô vẫn chần chừ, bèn bảo: "Thật ra tôi có việc muốn nhờ cô."
"Việc gì?" Bây giờ An An rất muốn giảm bớt cảm giác áy náy này.
"Chân tôi bị thương, không thể nấu cơm được, mai cô tự chuẩn bị đồ ăn nhé."
An An không biết nấu cơm: "..."
Do lo ngại Tập Mặc Nhiên sinh hoạt bất tiện, cả đêm An An đều ngủ không ngon giấc, sáng sớm, không cần Tiểu Như dựng dậy, cô đã tự thức dậy, tới phòng anh ta.
Tập Mặc Nhiên chống nạng mở cửa, thấy là cô, nháy mắt liền hiểu, mặt tức thì lộ vẻ bất đắc dĩ: "Cô tới sớm thật."
Cửa vừa mở ra, An An liền nhìn xuống chân anh, xem xét hồi lâu mới nói: "Sao vẫn chưa hết sưng?"
Tập Mặc Nhiên đau đầu đỡ trán: "Sao nhanh thế được?"
"Cũng phải." Giọng cô hơi lộ vẻ tiếc nuối, thần thái thì tự nhiên như thường, cô đề nghị: "Anh xong chưa? Tôi giúp anh đi ăn sáng nhé."
Tập Mặc Nhiên nhìn cô, mếu máo cười: "...Được."
Tập Mặc Nhiên không phải là người coi trọng cái gọi là "khí khái đàn ông", tựa hồ hôm qua được người ta cõng, anh cũng không thấy ngại. Hôm nay An An giúp anh đẩy xe, anh cũng liền đồng ý.
Hai người họ xuống đại sảnh, An An đẩy xe vào nhà hàng, chợt nghe thấy quầy bar ngoài cửa vang giọng nói bực bội: "An An!"
An An quay lại nhìn, kinh ngạc hô: "Ô! Lisa, chị đến từ lúc nào thế? Sao không nói trước với lão nương?"
Lời vừa ra khỏi miệng, người ngồi xe lăn chợt hắng giọng, An An chột dạ, không dám nói thêm.
Lisa xách va li tới, trừng cô: "Tất nhiên phải liên lạc chứ! Chị định trước khi bay chuyến sáng nay mới gọi, nhưng nghĩ thế nào vẫn gọi trước từ tối qua, nào ngờ em tắt máy! Gọi cho Tiểu Như lại biết được đêm qua em bị lạc, khiến mọi người vất vả tìm mãi! Sợ em xảy ra chuyện, chị phải đi suốt đêm đây này! An An, sao em không thể yên ổn được thế, lúc nào cũng gây chuyện khiến chị sốt ruột!"
Lisa tức tối tuôn một tràng, lòng thầm mắng An An đúng là không biết điều. Lại gần hơn mới chú ý tới Tập Mặc Nhiên, nhìn hai người một đứng một ngồi, bèn dừng lại hỏi: "Có chuyện gì đây?"
"Đây là bác sỹ tâm lý của đoàn làm phim, tên Tập Mặc Nhiên." An An quơ tay ý bảo: "Đây chính là chuyện mà chị lo lắng đấy, chuyện dài ghê lắm, kết cục rất đáng thương, vì cứu em mà anh ấy bị gãy chân."
Tập Mặc Nhiên gật đầu với Lisa: "Xin chào."
"Xin chào..." Lisa nghe mơ hồ, nhưng cũng đoán ra được đại khái. Có điều lúc chị ta mới bước vào khách sạn, nếu không phải nhận ra ngay bóng lưng An An, thì cứ tưởng bọn họ là một đôi ấy chứ.
Cho đến tận lúc An An đẩy xe giúp Tập Mặc Nhiên tới phim trường, lúc nghỉ ngơi, Lisa mới có cơ hội nói chuyện với cô.
"Em và gã bác sỹ tâm lý này có chuyện gì thế?"
"Có chuyện gì chứ?" An An lơ đễnh nhíu mày: "Vẫn chuyện đó đấy thôi, anh ta bị thương vì em, em phải năng săn sóc anh ta."
Lisa không tin: "Thế thôi sao?"
"Không thì chị nghĩ là thế nào?" An An thấy chị ta hoài nghi thì cáu kỉnh: "...Chị nghi bọn em quan hệ với nhau chắc?"
Lisa hít một hơi sâu: "Không phải là chị nghi bóng nghi gió, tính em như thế, chị sợ lại dẫm phải vết xe đổ."
An An khinh khỉnh đáp: "Tính em làm sao? Em có bao giờ chủ động quyến rũ ai đâu!" Cô hừ lạnh, lát sau, mắt bỗng sáng ngời lên: "Ối chà, mà anh ta cũng được đấy chứ? Vóc dáng đẹp, nấu cơm ngon, ngoại trừ hay khiến người ta nghẹn họng ra thì tính tình cũng tốt, chị thấy ổn không?"
"Không được!" Lisa tức giận trừng cô, duỗi tay vỗ nhẹ vào người cô: "Đừng nghĩ linh tinh nữa, em làm nghề gì, anh ta làm nghề gì? Em không muốn theo nghiệp diễn nữa à? Em ngoan ngoãn chút đi, đừng để chị phải phiền lòng nữa, được không?"
An An thờ ơ hừ lạnh, đưa mắt nhìn mọi người làm việc, ánh mắt chợt lia tới Tập Mặc Nhiên, thấy anh ta đang chống nạng, cố gắng đứng lên, bèn chau mày, nhanh chóng lại gần.
"Anh muốn làm gì, sao không gọi một tiếng? Đừng có chủ quan, ngộ nhỡ động đến vết thương thì làm sao?" An An vừa đưa tay đỡ anh ta, vừa trách móc anh ta cố chấp, chờ đến khi anh đứng vững rồi bèn hỏi lại: "Tóm lại anh định làm gì?"
Tập Mặc Nhiên liếc cô, mất hứng đáp: "...Muốn đi WC."
"..." An An hơi biến sắc, thoáng cái lại đầy khí thế, cất giọng kêu: "Nếu vậy cũng phải tìm người tới đỡ chứ!"
Lisa trông họ dù tự nhiên thân thiết, nhưng cử chỉ vẫn lễ độ, bèn hơi yên lòng. Chờ An An thu xếp xong cho anh ta trở về, mới ngó qua xung quanh, nhỏ giọng hỏi: "Lần trước Lương tổng sắp xếp vai diễn đó thế nào?"
An An chợt im lặng, rồi lạnh nhạt đáp: "Chị tưởng anh ta thật sự vì em mà sắp xếp vai đó hả? Em lại xứng đáng để ông chủ tiêu tốn thời gian quý báu sao?"
"Dạo này Lương tổng quả thật rất quan tâm tới vai diễn đó của em." Thấy An An nhếch môi giễu cợt, Lisa trầm ngâm giây lát, đoạn hỏi: "Cho nên, em và anh ta..."
"Chỉ còn lại quan hệ cấp trên cấp dưới thôi." An An lạnh lùng tiếp lời.
Lisa thở ra một hơi: "Như vậy cũng được, em cũng đỡ giống như ngày nào cũng 'đến tháng', tính khí lúc nào cũng nóng nảy. Lương tổng không phải là người không biết để ý đến tình cảm của người khác, em cố gắng tìm kiếm cơ hội, kiểu gì cũng sớm ngày thành danh thôi, đừng quá cố chấp."
An An tựa hồ không nghe thấy câu trước, chỉ để ý câu sau, trợn đôi mắt đẹp, nói: "Chị mới giống như ngày nào cũng 'đến tháng' ấy! Bà đây nguyền rủa chị cả đời kinh nguyệt rối loạn, không sinh được con!"
Lisa chẳng thèm bận tâm, cười cười: "Không sao, chị đây đã sinh con rồi, không có kinh nữa càng tốt."
Sau khi Tập Mặc Nhiên bị thương, quá trình quay phim có vẻ thuận lợi hơn rất nhiều, ngay cả mấy đứa nhóc, nhất là hai cậu bé bị lạc vì đuổi theo một con thỏ hoang hôm đó càng cực kỳ ngoan ngoãn phối hợp với mọi người.
Cứ như vậy, quá trình quay phim kết thúc suôn sẻ, đoàn làm phim " tiếng kinh hoàng" chính thức đóng máy.
Cả đoàn trở về thành phố H, xuống máy bay, ai nấy đều tự tản ra.
Mới ra khỏi sân bay, một chiếc xe màu vàng choé chợt đỗ phịch trước mặt mọi người. Lương Viễn vận áo khoác bạc, quần tối màu, chân đi đôi giày da bóng lộn bước xuống xe, tháo kính râm, tươi cười lả lơi vẫy tay chào An An.
Khỏi cần quay đầu nhìn, An An cũng biết Lisa và Tiểu Như đang mặt co mày cáu.
"An An! Em về rồi à?" Lương Viễn cười hì hì bước tới: "Ngồi máy bay có mệt không? Có chóng mặt không? Để tôi đưa em về nhé."
An An đang đẩy xe giúp Tập Mặc Nhiên, nhoẻn cười: "Lương nhị thiếu tới sân bay đón tôi à?"
"Ớ..." Lương Viễn nhìn mọi người xung quanh, nghẹn họng, đành cười trừ: "Tôi vốn đến đón người bạn, tối nay máy bay của anh ta hạ cánh, nào ngờ ngẫu nhiên gặp em, để tôi đưa em về nhé?"
"Khỏi cần, tôi có chuyện cần làm, không dám phiền đến Lương nhị thiếu!"
Lương Viễn chỉ mong cô làm phiền đến hắn: "Phiền gì chứ! Em muốn đi đâu? Để tôi đưa em đi!"
"Tôi không thể không biết xấu hổ mà làm mất thời gian của Lương nhị thiếu được, bác sỹ Tập đi đứng bất tiện, tôi phải đưa anh ấy về, xe của anh cũng không đủ chỗ ngồi, chúng tôi tự đón xe vậy." Nói rồi, An An hất cằm về chiếc xe hai chỗ ngồi của hắn.
Lương Viễn đã sớm chú ý thấy cô đích thân đẩy xe lăn cho anh chàng bác sỹ, lại nghe cô nói muốn đưa anh ta trở về, bèn lo lắng: "Chân bác sỹ Tập bị thương à?"
Tập Mặc Nhiên gật đầu đáp ứng, Lương Viễn lại kêu: "Chân bị thương không thể để nhiễm gió lạnh được! Chi bằng để tôi đưa bác sỹ Tập về trước, sau đó quay lại đón em nhé, An An?"
An An ngạo nghễ nhìn anh ta: "Tôi là đàn bà con gái, yếu đuối lắm, cũng không chịu được gió lạnh đâu, Lương nhị thiếu nỡ lòng nào bắt tôi chờ?"
Lương Viễn cứng họng, nhưng thực sự không muốn để An An và anh chàng đẹp trai ở gần nhau, bèn suy nghĩ giây lát rồi nói: "Hay để tôi đưa em về, còn bác sỹ Tập giao cho người khác?"
An An nheo mắt, tươi cười bảo: "Hôm nay Lương nhị thiếu có vẻ rảnh rỗi nhỉ?"
"Ừ!". Lương Viễn cười cười: "Hôm nay anh ít việc, có thời gian đưa em về." Thuận tiện lên nhà em uống chén trà...
An An gật đầu tỏ ý đã biết, nghiêng người chỉ tay ra hiệu: "Nếu anh rảnh thế, vậy phiền anh đưa đạo diễn Triệu về nhé? Ban nãy ông ấy mới bảo đang vội về gặp bạn gái đó."
"Được sao?" Triệu Minh Nghĩa tức thì vui sướng: "Lương Viễn à, tôi còn chưa từng được ngồi lên chiếc xe thể thao đẹp đẽ nhường này, không biết thế nào nhỉ?"
Lương Viễn há hốc mồm: "An An..."
An An không tươi cười nữa, bình thản nói: "Lương Viễn, có nhớ hôm chúng ta vui vẻ trò chuyện ở Thái Lan không, hôm nay tôi thực sự có việc, hôm khác gặp lại nhé?"
Những lời này người khác nghe không hiểu, nhưng Lương Viễn tức thì nhớ đến cái lần nói chuyện "vui vẻ" đó, thật ra khiến hắn vô cùng chua xót, cô từng nói bọn họ chỉ hợp làm bạn...
"...Được, vậy hôm khác gặp." Lương Viễn kỳ thực muốn nhắc tới chuyện khác nữa, nhưng thấy An An lãnh đạm, lòng chợt chùng xuống, uể oải bảo Triệu Minh Nghĩa: "Đi thôi, đạo diễn Triệu."
Triệu Minh Nghĩa trước khi đi còn nhìn lại An An, thấy cô vẫn giữ chặt xe lăn, bèn giở giọng trêu Tập Mặc Nhiên: "Xem ra không cần tôi tiễn cậu cũng về được đến nhà, tôi đi trước đây."
Tập Mặc Nhiên lạnh lùng đáp: "Gọi xe cho tôi đã rồi hẵng đi."
An An vội vã ngăn: "Không cần đâu đạo diễn Triệu. Tôi sẽ tự gọi xe đưa bác sỹ Tập về."
Lisa đứng gần đó đã đang bực bội từ lâu, chị ta nghiến răng nhỏ giọng bảo: "Em còn phải về công ty ký hợp đồng bộ "Hồng trần phá" với chị!"
"Em không ký đâu." An An hời hợt bỏ lại một câu, rồi đẩy xe đưa Tập Mặc Nhiên ra xếp hàng đón taxi.
Từ lúc Tập Mặc Nhiên bị thương, An An tựa hồ càng lúc càng chủ động săn sóc anh ta, dù Tập Mặc Nhiên có phản đối, cô vẫn coi như không nghe thấy, việc mình mình làm. Một tuần rồi đều như vậy, Tập Mặc Nhiên đành phải mặc kệ cô. Có điều lúc đó bọn họ vẫn ở cùng đoàn làm phim tại Thái Lan, bây giờ trở về rồi, ai bận việc người nấy, anh sao có thể làm phiền tới cô? Ban nãy tuy Lisa cất giọng khá nhỏ, nhưng Tập Mặc Nhiên vẫn nghe thấy rõ.
"Tôi có bắt cô đưa tôi về đâu?"
"Anh không bắt tôi cũng phải đưa anh về." An An đỡ anh ngồi lên xe, Tập Mặc Nhiên nghẹn lời, đau đầu nói: "Còn lâu tôi mới bình phục, cô định theo tôi suốt ư?"
An An thản nhiên đáp ứng: "Đúng vậy, không thì lão nương không yên tâm, mau lên nào!"
Tập Mặc Nhiên nghe vậy bèn cau mày, An An bướng bỉnh kêu: "Tôi không diễn vai cô giáo nữa rồi."
"Tôi không nghe quen." Tập Mặc Nhiên cất giọng rắn đanh: "Nếu cô khăng khăng muốn chăm sóc tôi, vậy phải bỏ cái thói đó đi."
"Được được được! Tiểu nữ sai rồi." An An gật gù: "Nhanh lên nào, tài xế đang giục kìa, anh chậm như rùa ấy..."
Cô nói mấy từ cuối rất nhỏ, nhưng Tập Mặc Nhiên vẫn nghe thấy, tức thì lạnh nhạt. An An ngó anh, quay về phía cửa sổ, ho khan một tiếng.
Tài xế liếc qua kính chiếu hậu, thấy bọn họ đều chẳng nói chẳng rằng, đành hỏi: "Hai vị đi đâu?"
An An quay lại ngọt ngào nịnh bợ: "Nhà anh ở đâu?"
"Quan Lan Hoa Đình."
"Tới chỗ đó đi." An An dứt lời, bèn bật người, mở to mắt hỏi: "Anh ở khu Quan Lan ư?!"