Tựa hồ như một người đứng trước mặt bạn, bắt bạn phải phân biệt giới tính là nam hay nữ, kết quả người ta lại bảo người ta yêu bạn. An An thầm nhủ không phải Tập Mặc Nhiên tắt đèn đi ngủ, hay để đèn thức giấc.
Mà lại là tắt đèn giả bộ ngủ!
Ánh đèn chợt sáng lên, An An hơi chói mắt. Tập Mặc Nhiên ngồi trên sô pha, chiếc đèn bàn hắt ánh sáng lên nửa mặt anh, nửa kia vẫn chìm vào bóng tối, chỉ dựa vào nửa mặt, An An không thể nhận ra anh đang nghĩ gì.
Bao năm trong nghề, cô không đến mức không thể ứng phó được, cô lên tiếng: "Tôi đến xem vết thương của bác sỹ Tập."
Tập Mặc Nhiên ra chiều khó hiểu: "Ừ, vậy tại sao vào nhà mà không bật đèn? Trong phòng tối như vậy, ngộ nhỡ va vào đâu thì sao?"
Bất kể là vẻ mặt hay giọng nói đều chừng như phụ hoạ theo, An An bí bách, biết mình nói không lại được anh ta, cũng chẳng buồn tranh cãi nữa, cô thản nhiên cầm lấy di động trên bàn uống nước lên: "Tới lấy điện thoại, gặp sau nhé bác sỹ Tập."
Cô xoay người toan bỏ đi, chợt nghe anh trầm giọng nói: "Cầm được đồ rồi nên không màng tới cái chân sưng tấy của anh à?"
An An khựng lại, quay ngoắt đầu hỏi: "Sao lại bị sưng?!" Rõ ràng chân anh đã hết sưng từ lâu rồi kia mà, mấy hôm nữa là có thể tháo bột, tại sao tự dưng lại sưng lên chứ!
Anh gác cái chân đau lên sô pha, An An bước tới, xem xét dưới ánh đèn leo lét, quả nhiên thấy chân anh có vẻ sưng hơn so với ban chiều.
"Không nghiêm trọng đâu." Tập Mặc Nhiên co chân lại, An An hơi ngơ ngẩn nhìn anh, dừng một lát rồi cất tiếng: "...Có phải do ban nãy bị đẩy không?"
Cô nhỏ giọng, Tập Mặc Nhiên khoan thai đáp: "Không phải, do anh tự đụng vào."
Hồi học phổ thông thành tích của An An không được tốt lắm, cô cũng tự biết chỉ số IQ của mình không cao, nhưng xét về khía cạnh nhìn sắc mặt mà đoán ý dò lời, cộng thêm việc lăn lộn mấy năm trong nghề, thì cô tuyệt đối không phải đứa ngốc. Huống hồ phụ nữ thường mẫn cảm, An An sao lại không nhận thấy Tập Mặc Nhiên có hứng thú với cô.
Từ lúc quay bộ '8 tiếng kinh hoàng', hai người họ đã khá gần gũi với nhau. Hôm nào cũng cùng ăn cơm, tán gẫu, sau khi chân anh bị thương, cô càng thêm quan tâm tới anh. Thái độ của anh càng lúc càng thay đổi, ít xa cách ngại ngùng hơn, sao cô lại không nhìn ra chứ?
An An không phải là người kiên trì, hiền lành, siêng năng, cô chăm sóc cho anh là bởi sự áy náy nhất thời. Một tuần sau khi anh bị thương, cô luôn theo sát anh, nhưng sau khi về nước, lâu như vậy rồi, tại sao cô lại chịu khó học cách nấu nướng như vậy? Chỉ có chính cô mới biết rõ nguyên do.
Cũng chính vì cô hiểu rõ, nên mới do dự chần chừ.
Nếu dây dưa với người trong nghề, dù có tình cảm hay không, cô vẫn có thể thoải mái đến với họ, đồng thời kiếm chác lợi dụng lẫn nhau. Nhưng Tập Mặc Nhiên thì khác, anh là người hoà nhã, sống quy củ, ngày ngày sáng đi tối về, sinh hoạt ngăn nắp gọn gàng, là một chàng trai cực kỳ tốt.
An An thoáng nghĩ tới những chuyện tăm tối, những chuyện "hy sinh" để trở nên nổi tiếng mà bất thần tự ti.
Cô thầm nhủ, nói đến thanh danh, cô chưa từng làm ra chuyện gì quá đáng, nhưng nếu so với những cô bạn gái của chàng trai bình thường như anh, cô chắc hẳn khác biệt không ít, chính điều này đã gây ra trở ngại trong lòng cô.
Thậm chí thi thoảng suy tư vẩn vơ, cô còn tự nhủ, một chàng trai ôn hoà như Tập Mặc Nhiên chắc hẳn là có một gia đình yên ấm hoà thuận, cha mẹ anh ắt hẳn là người hiền hoà thân ái. Một gia đình như vậy, nếu thêm vào một cô diễn viên lạc loài như cô, liệu có khiến hàng xóm láng giềng cười chê?
Huống chi, cô lại nỡ vứt bỏ hết những năm tháng nỗ lực, mong ước công thành danh toại ư?
Đây là những chuyện An An lưỡng lự mãi dạo gần đây.
Có điều dù cô có băn khoăn do dự nhiều đến đâu, thì đó chỉ là những suy tư thầm kín của cô, khác hẳn so với những hành động của Tập Mặc Nhiên từ chiều đến giờ, sao anh ta có thể đột ngột thay đổi, rồi lại đột ngột tỏ ra như chưa có chuyện gì thế chứ? Chẳng lẽ đàn ông một khi động lòng đều biểu hiện thế này sao?
Nếu anh ta không để tâm đến chuyện ban chiều nữa, vậy cô cũng mặc kệ. An An tỏ ra bình thản, đứng dậy nói: "Nếu anh tự đụng vào, vậy tự đi mà đến bệnh viện."
Nói rồi lạnh lùng toan bỏ đi, cổ tay tức thì bị kéo lại, cô không kịp tránh, thuận đà ngã xuống sô pha.
Tập Mặc Nhiên đè cái chân đau lên người cô, áp sát.
"Lúc chiều anh nói năng dịu dàng, em lại cứ vùng vằng, giờ còn mặt nặng mày nhẹ nữa, sao thế?"
Anh chưa dứt lời, An An liền nhớ tới cảnh bị cưỡng hôn đó. Bình thường cô hay hiếu thắng, nhưng cũng vì gặp may, nên vào nghề đã ba năm vẫn chưa từng bị ai dồn ép quá mức, nào ngờ bây giờ nghiễm nhiên lại bị một gã bác sỹ tâm lý "tay trói gà không chặt" ức hiếp!
An An đẩy anh ra mà không được, bèn quắc mắt lườm, nghiến răng rít từng từ: "Nói thế mà kêu là dịu dàng à?"
Tập Mặc Nhiên cười êm dịu: "Mãnh liệt anh cũng làm được, em có muốn thử chút không?"
May mà đèn không sáng lắm, nên vẻ ngượng ngùng trên mặt cô không quá rõ ràng, nhưng cũng chính bởi ánh đèn lờ mờ này, mà tư thế giữa hai người họ càng thêm mập mờ. An An vốn đang xấu hổ rần rần, liếc thấy đôi môi mỏng của anh, càng nóng bừng cả người...
An An bực bội đẩy anh ra, bảo: "Đứng dậy trước đã."
"Đứng dậy để em chạy mất à?" Tập Mặc Nhiên bất động, thấy cô bực tức ngượng ngùng, đôi mắt càng lấp lánh ý cười, anh ôn tồn nhắc nhở cô: "Nếu em mà đẩy nữa, chân anh què luôn đấy."
An An căng thẳng, toan cất lời cãi lại, Tập Mặc Nhiên bèn chặn ngang: "Hay là chân anh mà què thật, em sẽ không phải canh cánh do dự nữa."
Thấy cô sửng sốt, Tập Mặc Nhiên bèn hít sâu một hơi, nhìn vào đôi mày vẫn đang chau của cô: "Em là người thông minh, xác định rõ mục tiêu, mong muốn của mình. Tuy trước đây những khao khát, mong mỏi của em có phần trái ngược, nhưng hiện tại đã sắp nắm bắt được một thứ, tại sao em lại muốn bỏ cuộc?"
"Làm sao anh biết tôi mong ngóng điều gì?" An An ngoài miệng không thừa nhận, nhưng đôi mắt lại thoáng vẻ phân vân, mù mờ.
Thân là bác sỹ tâm lý, Tập Mặc Nhiên tinh ý nhận ra, anh búng nhẹ vào trán cô, cất tiếng phiền muộn: "Anh đâu phải chưa từng tiếp xúc với những người trong showbiz... Em cứ tưởng mình lăn lộn trong nghề nên càng ngày càng xấu xa dơ bẩn, không bằng người bình thường. Nhưng làm sao em biết rằng những người được coi là bình thường ấy hoàn toàn đơn thuần trong sạch chứ?"
"Không có ai là dơ bẩn hơn ai cả, chỉ có người dũng cảm theo đuổi mong ước cháy bỏng của bản thân trong chốn phàm trần này mới càng xứng đáng được yêu thương."
An An trầm ngâm giây lát, nhẹ nhàng nói: "Mong ước của tôi chỉ là danh lợi thế tục thôi, không tốt đẹp như anh nghĩ đâu."
Tập Mặc Nhiên nhoẻn cười, ôm lấy mặt cô, nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh ấy: "Nói dối."
"Quân Duyệt, em hiểu rõ tính tình mình nhất, em luôn chân thành, thẳng thắn, quyết tâm, tại sao cứ do dự mãi thế? Em sợ điều gì?"
Sợ gì ư? Lần đầu tiên biết yêu thì thành công dã tràng, tôi sợ, lần thứ hai cũng không tốt đẹp gì. Tuy An An luôn dũng cảm quyết đoán, nhưng trái tim cô lại mềm yếu chân thành, nếu danh lợi đã không màng, giả như tình yêu cũng... cũng tan vỡ, cô sợ bản thân sẽ mất hết hy vọng sống.
An An trầm mặc, lát sau lên tiếng: "Tập Mặc Nhiên, trước khi gặp anh, mục tiêu của tôi là nổi tiếng, không ngờ tới giữa đường đột nhiên xuất hiện một người như anh. Anh đã không để tâm đến quá khứ của tôi, tôi cũng không nghĩ ra lý do từ chối, nhưng tôi bản tính luôn tư lợi, chỉ muốn được sảng khoái vui vẻ, sau này anh đừng có mà hối hận đấy."
Tập Mặc Nhiên càng rạng rỡ, tươi tắn đáp: "Nếu em chỉ muốn bo bo giữ cho mình, không muốn chịu thiệt thòi, thì càng phải tóm chặt lấy người mình thích, khiến mình luôn luôn vui vẻ... Ví như anh đây."
Nếu đã là thứ mình muốn, vậy cần quái gì lo ngại đến những chuyện vụn vặt, phiền chán kia? Hoa đương thì hái người mau hái, lề mề làm chi?
"Đúng vậy." An An cười quyến rũ, ôm lấy cổ anh, đặt bờ môi hoa đào của mình lên môi Tập Mặc Nhiên, tuyên bố chiếm làm của riêng.
Cô đã từng nói, nếu tình yêu đột nhiên xuất hiện, cô bằng lòng coi nhẹ sự nghiệp.
Nói lời phải giữ lấy lời.
*
Hôm sau hai người họ tới bệnh viện, bác sỹ phán vết thương không hề gì, có điều phải để thêm một thời gian nữa mới tháo bột được, bởi vậy, đến tận nửa tháng trước khi kết thúc năm, Tập Mặc Nhiên mới tháo bột.
Trong khoảng thời gian này An An vẫn bận suốt. Từ lúc Tập Mặc Nhiên tháo bột, cô mới phát hiện ra có một anh bạn trai giỏi nấu nướng có lợi thế nào. Bất kể khi nào, chỉ cần cô về nhà là có cái ăn ngay, An An vẫn thường tinh nghịch ra vào phòng bếp đùa giỡn với anh.
Thoạt đầu, bác sỹ Tập mặc kệ cô trêu chọc, nhưng hồi lâu, người thường xuyên "chịu thiệt thòi" lại là An An không chút đề phòng.
Dạo gần đây An An hạn chế bớt lịch trình lại, ngoại trừ những hoạt động đã lên kế hoạch trước, còn lại những buổi tiệc đông người hỗn loạn, cô đều tìm cớ không tham gia.
Lisa mơ hồ thấy bất thường, nhưng thấy An An vẫn tỏ ra như bình thường, vui buồn hiển hiện rõ ràng, thêm nữa lại còn đang cảm nhẹ, nên chị ta cũng không đào sâu suy nghĩ. Miễn là cô không lười biếng, không gây ra chuyện, Lisa cũng để kệ cô.
Hôm trước sắc trời u ám, sáng sớm hôm nay lại đột nhiên đổ tuyết, từng hạt rơi xuống tựa lông ngỗng. An An tựa vào cửa sổ ngắm nghía, phấn chấn vui vẻ, cô muốn lôi Tập Mặc Nhiên ra ngoài đi dạo, nhưng liền bị anh từ chối thẳng thừng.
"Trời đang có tuyết, em bị cảm, ra ngoài sẽ bị nặng hơn."
Anh vừa dứt lời, An An tức thì ho khù khụ, Tập Mặc Nhiên ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, giương ánh mắt cười cợt chế giễu, bị An An không chút khách sáo đá cho một cái, bèn hỏi: "Sáng nay em đã uống thuốc chưa?"
An An nhất thời đờ ra, lẳng lặng ra ngoài phòng khách. Tập Mặc Nhiên thở dài nói với theo: "Sắp già thêm một tuổi rồi mà vẫn như trẻ con, suốt ngày quên uống thuốc."
An An khựng lại, quay đầu lườm anh một cái.
Hai người họ cứ lười nhác ngồi tựa cửa sổ cho đến tận trưa.
Ăn cơm xong, ngủ trưa dậy, An An rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bèn kháng nghị với anh: "Tuyết ngừng rơi rồi, em muốn ra ngoài đi dạo!"
"Tuyết tan lạnh lắm, nhiệt độ ngoài trời đang thấp, không nên đi."
"Sau khi tuyết rơi không khí rất trong lành, cực kỳ thích hợp tản bộ!"
"Đang bị cảm phải tránh lạnh."
"Chính vì đang bị cảm, nên mới phải hít thở không khí trong lành!"
"Vậy em mở một cánh cửa sổ ra."
An An thuyết phục mãi không được, bèn sốt ruột, ôm lấy tay anh lúc lắc: "Rốt cuộc anh có ra ngoài hay không? Anh không đi em đi một mình đấy."
Tập Mặc Nhiên bình thản đáp: "Nếu em cứ khăng khăng ra ngoài, vậy tiện thể tới bệnh viện khám luôn đi."
An An cứng người lại, bực bội nhìn anh, đột nhiên làm bộ dịu dàng, nghiêng người níu lấy cần cổ anh, cắn môi nũng nịu: "Tập ca ca... Chúng ta ra ngoài một lát đi mà? Bác sỹ bảo anh phải năng đi dạo, nếu không sẽ để lại di chứng đó..."
Cô liếm môi mị hoặc vô ngần, giọng nói mềm mại như nước, Tập Mặc Nhiên cố gắng ổn định lại tâm trạng: "Bác sỹ cũng bảo nếu đi lại nhiều quá sẽ lâu lành."
An An nhận ra cơ thể anh cứng ngắc lại, bèn tiếp tục cọ sát vào cổ anh, thủ thỉ: "Bác sỹ cho anh gậy chống rồi còn gì, đi với em đi..." Nói rồi hôn chụt lên quai hàm anh: "Tập ca ca..."
Tập Mặc Nhiên rốt cuộc không kháng cự nổi đôi môi thơm mềm, đành phải dung túng: "...Được."
Tựa hồ như một người đứng trước mặt bạn, bắt bạn phải phân biệt giới tính là nam hay nữ, kết quả người ta lại bảo người ta yêu bạn. An An thầm nhủ không phải Tập Mặc Nhiên tắt đèn đi ngủ, hay để đèn thức giấc.
Mà lại là tắt đèn giả bộ ngủ!
Ánh đèn chợt sáng lên, An An hơi chói mắt. Tập Mặc Nhiên ngồi trên sô pha, chiếc đèn bàn hắt ánh sáng lên nửa mặt anh, nửa kia vẫn chìm vào bóng tối, chỉ dựa vào nửa mặt, An An không thể nhận ra anh đang nghĩ gì.
Bao năm trong nghề, cô không đến mức không thể ứng phó được, cô lên tiếng: "Tôi đến xem vết thương của bác sỹ Tập."
Tập Mặc Nhiên ra chiều khó hiểu: "Ừ, vậy tại sao vào nhà mà không bật đèn? Trong phòng tối như vậy, ngộ nhỡ va vào đâu thì sao?"
Bất kể là vẻ mặt hay giọng nói đều chừng như phụ hoạ theo, An An bí bách, biết mình nói không lại được anh ta, cũng chẳng buồn tranh cãi nữa, cô thản nhiên cầm lấy di động trên bàn uống nước lên: "Tới lấy điện thoại, gặp sau nhé bác sỹ Tập."
Cô xoay người toan bỏ đi, chợt nghe anh trầm giọng nói: "Cầm được đồ rồi nên không màng tới cái chân sưng tấy của anh à?"
An An khựng lại, quay ngoắt đầu hỏi: "Sao lại bị sưng?!" Rõ ràng chân anh đã hết sưng từ lâu rồi kia mà, mấy hôm nữa là có thể tháo bột, tại sao tự dưng lại sưng lên chứ!
Anh gác cái chân đau lên sô pha, An An bước tới, xem xét dưới ánh đèn leo lét, quả nhiên thấy chân anh có vẻ sưng hơn so với ban chiều.
"Không nghiêm trọng đâu." Tập Mặc Nhiên co chân lại, An An hơi ngơ ngẩn nhìn anh, dừng một lát rồi cất tiếng: "...Có phải do ban nãy bị đẩy không?"
Cô nhỏ giọng, Tập Mặc Nhiên khoan thai đáp: "Không phải, do anh tự đụng vào."
Hồi học phổ thông thành tích của An An không được tốt lắm, cô cũng tự biết chỉ số IQ của mình không cao, nhưng xét về khía cạnh nhìn sắc mặt mà đoán ý dò lời, cộng thêm việc lăn lộn mấy năm trong nghề, thì cô tuyệt đối không phải đứa ngốc. Huống hồ phụ nữ thường mẫn cảm, An An sao lại không nhận thấy Tập Mặc Nhiên có hứng thú với cô.
Từ lúc quay bộ ' tiếng kinh hoàng', hai người họ đã khá gần gũi với nhau. Hôm nào cũng cùng ăn cơm, tán gẫu, sau khi chân anh bị thương, cô càng thêm quan tâm tới anh. Thái độ của anh càng lúc càng thay đổi, ít xa cách ngại ngùng hơn, sao cô lại không nhìn ra chứ?
An An không phải là người kiên trì, hiền lành, siêng năng, cô chăm sóc cho anh là bởi sự áy náy nhất thời. Một tuần sau khi anh bị thương, cô luôn theo sát anh, nhưng sau khi về nước, lâu như vậy rồi, tại sao cô lại chịu khó học cách nấu nướng như vậy? Chỉ có chính cô mới biết rõ nguyên do.
Cũng chính vì cô hiểu rõ, nên mới do dự chần chừ.
Nếu dây dưa với người trong nghề, dù có tình cảm hay không, cô vẫn có thể thoải mái đến với họ, đồng thời kiếm chác lợi dụng lẫn nhau. Nhưng Tập Mặc Nhiên thì khác, anh là người hoà nhã, sống quy củ, ngày ngày sáng đi tối về, sinh hoạt ngăn nắp gọn gàng, là một chàng trai cực kỳ tốt.
An An thoáng nghĩ tới những chuyện tăm tối, những chuyện "hy sinh" để trở nên nổi tiếng mà bất thần tự ti.
Cô thầm nhủ, nói đến thanh danh, cô chưa từng làm ra chuyện gì quá đáng, nhưng nếu so với những cô bạn gái của chàng trai bình thường như anh, cô chắc hẳn khác biệt không ít, chính điều này đã gây ra trở ngại trong lòng cô.
Thậm chí thi thoảng suy tư vẩn vơ, cô còn tự nhủ, một chàng trai ôn hoà như Tập Mặc Nhiên chắc hẳn là có một gia đình yên ấm hoà thuận, cha mẹ anh ắt hẳn là người hiền hoà thân ái. Một gia đình như vậy, nếu thêm vào một cô diễn viên lạc loài như cô, liệu có khiến hàng xóm láng giềng cười chê?
Huống chi, cô lại nỡ vứt bỏ hết những năm tháng nỗ lực, mong ước công thành danh toại ư?
Đây là những chuyện An An lưỡng lự mãi dạo gần đây.
Có điều dù cô có băn khoăn do dự nhiều đến đâu, thì đó chỉ là những suy tư thầm kín của cô, khác hẳn so với những hành động của Tập Mặc Nhiên từ chiều đến giờ, sao anh ta có thể đột ngột thay đổi, rồi lại đột ngột tỏ ra như chưa có chuyện gì thế chứ? Chẳng lẽ đàn ông một khi động lòng đều biểu hiện thế này sao?
Nếu anh ta không để tâm đến chuyện ban chiều nữa, vậy cô cũng mặc kệ. An An tỏ ra bình thản, đứng dậy nói: "Nếu anh tự đụng vào, vậy tự đi mà đến bệnh viện."
Nói rồi lạnh lùng toan bỏ đi, cổ tay tức thì bị kéo lại, cô không kịp tránh, thuận đà ngã xuống sô pha.
Tập Mặc Nhiên đè cái chân đau lên người cô, áp sát.
"Lúc chiều anh nói năng dịu dàng, em lại cứ vùng vằng, giờ còn mặt nặng mày nhẹ nữa, sao thế?"
Anh chưa dứt lời, An An liền nhớ tới cảnh bị cưỡng hôn đó. Bình thường cô hay hiếu thắng, nhưng cũng vì gặp may, nên vào nghề đã ba năm vẫn chưa từng bị ai dồn ép quá mức, nào ngờ bây giờ nghiễm nhiên lại bị một gã bác sỹ tâm lý "tay trói gà không chặt" ức hiếp!
An An đẩy anh ra mà không được, bèn quắc mắt lườm, nghiến răng rít từng từ: "Nói thế mà kêu là dịu dàng à?"
Tập Mặc Nhiên cười êm dịu: "Mãnh liệt anh cũng làm được, em có muốn thử chút không?"
May mà đèn không sáng lắm, nên vẻ ngượng ngùng trên mặt cô không quá rõ ràng, nhưng cũng chính bởi ánh đèn lờ mờ này, mà tư thế giữa hai người họ càng thêm mập mờ. An An vốn đang xấu hổ rần rần, liếc thấy đôi môi mỏng của anh, càng nóng bừng cả người...
An An bực bội đẩy anh ra, bảo: "Đứng dậy trước đã."
"Đứng dậy để em chạy mất à?" Tập Mặc Nhiên bất động, thấy cô bực tức ngượng ngùng, đôi mắt càng lấp lánh ý cười, anh ôn tồn nhắc nhở cô: "Nếu em mà đẩy nữa, chân anh què luôn đấy."
An An căng thẳng, toan cất lời cãi lại, Tập Mặc Nhiên bèn chặn ngang: "Hay là chân anh mà què thật, em sẽ không phải canh cánh do dự nữa."
Thấy cô sửng sốt, Tập Mặc Nhiên bèn hít sâu một hơi, nhìn vào đôi mày vẫn đang chau của cô: "Em là người thông minh, xác định rõ mục tiêu, mong muốn của mình. Tuy trước đây những khao khát, mong mỏi của em có phần trái ngược, nhưng hiện tại đã sắp nắm bắt được một thứ, tại sao em lại muốn bỏ cuộc?"
"Làm sao anh biết tôi mong ngóng điều gì?" An An ngoài miệng không thừa nhận, nhưng đôi mắt lại thoáng vẻ phân vân, mù mờ.
Thân là bác sỹ tâm lý, Tập Mặc Nhiên tinh ý nhận ra, anh búng nhẹ vào trán cô, cất tiếng phiền muộn: "Anh đâu phải chưa từng tiếp xúc với những người trong showbiz... Em cứ tưởng mình lăn lộn trong nghề nên càng ngày càng xấu xa dơ bẩn, không bằng người bình thường. Nhưng làm sao em biết rằng những người được coi là bình thường ấy hoàn toàn đơn thuần trong sạch chứ?"
"Không có ai là dơ bẩn hơn ai cả, chỉ có người dũng cảm theo đuổi mong ước cháy bỏng của bản thân trong chốn phàm trần này mới càng xứng đáng được yêu thương."
An An trầm ngâm giây lát, nhẹ nhàng nói: "Mong ước của tôi chỉ là danh lợi thế tục thôi, không tốt đẹp như anh nghĩ đâu."
Tập Mặc Nhiên nhoẻn cười, ôm lấy mặt cô, nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh ấy: "Nói dối."
"Quân Duyệt, em hiểu rõ tính tình mình nhất, em luôn chân thành, thẳng thắn, quyết tâm, tại sao cứ do dự mãi thế? Em sợ điều gì?"
Sợ gì ư? Lần đầu tiên biết yêu thì thành công dã tràng, tôi sợ, lần thứ hai cũng không tốt đẹp gì. Tuy An An luôn dũng cảm quyết đoán, nhưng trái tim cô lại mềm yếu chân thành, nếu danh lợi đã không màng, giả như tình yêu cũng... cũng tan vỡ, cô sợ bản thân sẽ mất hết hy vọng sống.
An An trầm mặc, lát sau lên tiếng: "Tập Mặc Nhiên, trước khi gặp anh, mục tiêu của tôi là nổi tiếng, không ngờ tới giữa đường đột nhiên xuất hiện một người như anh. Anh đã không để tâm đến quá khứ của tôi, tôi cũng không nghĩ ra lý do từ chối, nhưng tôi bản tính luôn tư lợi, chỉ muốn được sảng khoái vui vẻ, sau này anh đừng có mà hối hận đấy."
Tập Mặc Nhiên càng rạng rỡ, tươi tắn đáp: "Nếu em chỉ muốn bo bo giữ cho mình, không muốn chịu thiệt thòi, thì càng phải tóm chặt lấy người mình thích, khiến mình luôn luôn vui vẻ... Ví như anh đây."
Nếu đã là thứ mình muốn, vậy cần quái gì lo ngại đến những chuyện vụn vặt, phiền chán kia? Hoa đương thì hái người mau hái, lề mề làm chi?
"Đúng vậy." An An cười quyến rũ, ôm lấy cổ anh, đặt bờ môi hoa đào của mình lên môi Tập Mặc Nhiên, tuyên bố chiếm làm của riêng.
Cô đã từng nói, nếu tình yêu đột nhiên xuất hiện, cô bằng lòng coi nhẹ sự nghiệp.
Nói lời phải giữ lấy lời.
Hôm sau hai người họ tới bệnh viện, bác sỹ phán vết thương không hề gì, có điều phải để thêm một thời gian nữa mới tháo bột được, bởi vậy, đến tận nửa tháng trước khi kết thúc năm, Tập Mặc Nhiên mới tháo bột.
Trong khoảng thời gian này An An vẫn bận suốt. Từ lúc Tập Mặc Nhiên tháo bột, cô mới phát hiện ra có một anh bạn trai giỏi nấu nướng có lợi thế nào. Bất kể khi nào, chỉ cần cô về nhà là có cái ăn ngay, An An vẫn thường tinh nghịch ra vào phòng bếp đùa giỡn với anh.
Thoạt đầu, bác sỹ Tập mặc kệ cô trêu chọc, nhưng hồi lâu, người thường xuyên "chịu thiệt thòi" lại là An An không chút đề phòng.
Dạo gần đây An An hạn chế bớt lịch trình lại, ngoại trừ những hoạt động đã lên kế hoạch trước, còn lại những buổi tiệc đông người hỗn loạn, cô đều tìm cớ không tham gia.
Lisa mơ hồ thấy bất thường, nhưng thấy An An vẫn tỏ ra như bình thường, vui buồn hiển hiện rõ ràng, thêm nữa lại còn đang cảm nhẹ, nên chị ta cũng không đào sâu suy nghĩ. Miễn là cô không lười biếng, không gây ra chuyện, Lisa cũng để kệ cô.
Hôm trước sắc trời u ám, sáng sớm hôm nay lại đột nhiên đổ tuyết, từng hạt rơi xuống tựa lông ngỗng. An An tựa vào cửa sổ ngắm nghía, phấn chấn vui vẻ, cô muốn lôi Tập Mặc Nhiên ra ngoài đi dạo, nhưng liền bị anh từ chối thẳng thừng.
"Trời đang có tuyết, em bị cảm, ra ngoài sẽ bị nặng hơn."
Anh vừa dứt lời, An An tức thì ho khù khụ, Tập Mặc Nhiên ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, giương ánh mắt cười cợt chế giễu, bị An An không chút khách sáo đá cho một cái, bèn hỏi: "Sáng nay em đã uống thuốc chưa?"
An An nhất thời đờ ra, lẳng lặng ra ngoài phòng khách. Tập Mặc Nhiên thở dài nói với theo: "Sắp già thêm một tuổi rồi mà vẫn như trẻ con, suốt ngày quên uống thuốc."
An An khựng lại, quay đầu lườm anh một cái.
Hai người họ cứ lười nhác ngồi tựa cửa sổ cho đến tận trưa.
Ăn cơm xong, ngủ trưa dậy, An An rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bèn kháng nghị với anh: "Tuyết ngừng rơi rồi, em muốn ra ngoài đi dạo!"
"Tuyết tan lạnh lắm, nhiệt độ ngoài trời đang thấp, không nên đi."
"Sau khi tuyết rơi không khí rất trong lành, cực kỳ thích hợp tản bộ!"
"Đang bị cảm phải tránh lạnh."
"Chính vì đang bị cảm, nên mới phải hít thở không khí trong lành!"
"Vậy em mở một cánh cửa sổ ra."
An An thuyết phục mãi không được, bèn sốt ruột, ôm lấy tay anh lúc lắc: "Rốt cuộc anh có ra ngoài hay không? Anh không đi em đi một mình đấy."
Tập Mặc Nhiên bình thản đáp: "Nếu em cứ khăng khăng ra ngoài, vậy tiện thể tới bệnh viện khám luôn đi."
An An cứng người lại, bực bội nhìn anh, đột nhiên làm bộ dịu dàng, nghiêng người níu lấy cần cổ anh, cắn môi nũng nịu: "Tập ca ca... Chúng ta ra ngoài một lát đi mà? Bác sỹ bảo anh phải năng đi dạo, nếu không sẽ để lại di chứng đó..."
Cô liếm môi mị hoặc vô ngần, giọng nói mềm mại như nước, Tập Mặc Nhiên cố gắng ổn định lại tâm trạng: "Bác sỹ cũng bảo nếu đi lại nhiều quá sẽ lâu lành."
An An nhận ra cơ thể anh cứng ngắc lại, bèn tiếp tục cọ sát vào cổ anh, thủ thỉ: "Bác sỹ cho anh gậy chống rồi còn gì, đi với em đi..." Nói rồi hôn chụt lên quai hàm anh: "Tập ca ca..."
Tập Mặc Nhiên rốt cuộc không kháng cự nổi đôi môi thơm mềm, đành phải dung túng: "...Được."