Tập Mặc Nhiên vừa dứt lời, An An mới chợt nhận ra bản thân đang bị làm sao. Cô vốn khoẻ mạnh, cả năm chỉ thi thoảng hắt hơi xổ mũi vài hôm, ít khi sốt nặng.
Hoá ra là bị sốt tới mức xây xẩm mặt mày thế này à? An An đỡ trán ngó Tập Mặc Nhiên, không nghĩ anh lại bất mãn như thế, đôi mắt anh dâng đầy ý bực bội, anh nói: "Hôm qua anh dặn thế nào, em có uống thuốc không?"
An An: "..."
"Thảo nào, thuốc không thèm uống. Vậy đồ ăn thì sao?"
An An: "..."
Tập Mặc Nhiên càng lúc càng bực, mày cau tít lại: "An Quân Duyệt..."
"...Tập ca ca." An An vội vã áp đầu vào lồng ngực anh, cảm nhận hơi lạnh trên áo, ủ rũ nói: "Em khó chịu lắm, đầu em đau lắm..."
Cô rên rỉ vài câu, thấy Tập Mặc Nhiên vẫn không có phản ứng, bèn ngẩng đầu, liếc mắt ra chiều đáng thương: "Tập ca ca..."
Tập Mặc Nhiên phiền muộn, đanh giọng: "Về giường mau."
"Được!" An An bây giờ đang choáng váng, chân tay run rẩy, nghe vậy vội vã về phòng ngủ. Ngộ nhỡ Tập Mặc Nhiên lại giận thật thì... Cô vẫn nhớ rõ bộ dạng lạnh lùng của anh hôm cãi nhau, tuyệt đối không dễ đối phó.
An An loạng chạng leo lên giường, mơ hồ thấy phòng bếp vang tiếng động, khác hẳn với vẻ tĩnh lặng tối qua, lòng dần dần dâng trào niềm ấm áp, nhanh chóng thiếp đi.
Lúc Tập Mặc Nhiên bê cháo vào, thấy cô đang vùi người vào chăn, ngủ mê mệt. Đầu cô lộ ra ngoài, tóc tai tán loạn, mặt mày ửng đỏ, đôi mắt sắc bén thường ngày đang nhắm nghiền, bớt đi vẻ hiếu thắng, thêm nhiều vẻ khả ái.
Bị Tập Mặc Nhiên lay tỉnh, An An vẫn chưa tỉnh táo hẳn lại. Người cô nóng bừng bừng, không muốn ăn, mới chạm vào bát cháo liền khó chịu cau mày, nhưng Tập Mặc Nhiên không ôn hoà như ngày thường, anh gần như ép buộc cô. An An đành phải húp hết bát cháo, uống thuốc hạ sốt, mới được chui về ổ chăn.
Tập Mặc Nhiên lo lắng sờ trán cô, ngón tay anh mát lạnh, An An thoải mái rên nhẹ, tóm lấy tay anh, vân vê mãi không buông.
Tập Mặc Nhiên cười bất đắc dĩ, tuy thương cô đang ốm, nhưng anh vẫn phải nói: "Hay để anh bọc đá vào khăn mặt chườm cho em nhé?"
"Ứ." An An đang ốm, tâm trạng cũng bất thường theo, cứ giữ chặt lấy tay anh, díp mắt nói: "Hay anh lên ngủ với em đi."
Thấy Tập Mặc Nhiên do dự, An An lập tức ôm lấy cánh tay anh, cọ nhẹ, tung đòn sát thủ: "Tập ca ca..."
Tập Mặc Nhiên: "...Được."
An An ngủ mê mệt, nằm mơ lung tung, lúc thì mơ thấy Tập Mặc Nhiên gọi điện thoại bảo sẽ về với cô, lúc lại thấy anh đã về rồi. Càng ngủ, thuốc càng phát huy tác dụng, cơ thể càng nóng lên, vừa mới tung chăn ra cho mát, bỗng có ai nghiêm nghị đắp lại, giữ chặt không buông. An An ngọ nguậy không được, bèn xoay người tìm tới chỗ mát mẻ, chợt va phải thứ cứng rắn tựa bức tường, cô bèn rúc vào, bấu chặt lấy, thoải mái ngủ.
Đánh một giấc, tỉnh dậy, An An chợt thấy người ngợm nhẹ nhõm đi nhiều, tinh thần sảng khoái hơn, đầu óc cũng rõ ràng hẳn.
Đầu óc vừa rõ ràng, cô liền phát hiện ra tình trạng hiện giờ của mình. Một tay cô đặt trước ngực Tập Mặc Nhiên, một tay thì ôm lấy cổ anh, đầu vùi vào lồng ngực, lắng tai còn có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
An An chợt xấu hổ, giương mắt nhìn, thấy Tập Mặc Nhiên vẫn đang nhắm mắt, hơi thở đều đặn, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Sắc trời xầm xì, cách tấm chăn, Tập Mặc Nhiên ôm lấy cô, đặt tay lên eo cô. Cô muốn nhỏm dậy để nhìn đồng hồ trên tường, dù đã cẩn thận dè dặt, nhưng anh ấy vẫn... tỉnh.
Ánh mắt đối nhau, người tỉnh sau vẫn đang mơ màng.
Tập Mặc Nhiên hơi ngại ngùng, rõ ràng trong phòng khá tối, nhưng An An vẫn nhìn thấy sắc phiếm hồng trên mặt bạn trai nhà mình, cả vẻ nhập nhèm mới tỉnh ngủ trông hệt trẻ con nữa, cô thật sự muốn bật cười quá.
An An cố nhịn không cười, cũng không nhổm dậy nữa, trái lại nằm xuống, đối mặt với anh.
Bác sỹ Tập định thần lại rất nhanh, vẻ mất tự nhiên thoáng chốc tan biến, anh bỏ tay ra khỏi eo cô, sờ lên trán, cất giọng hơi khàn: "Còn nóng không?"
An An ngứa ngáy trong lòng, mỉm cười ấm áp, lắc đầu: "Không nóng nữa."
Đúng là hạ sốt rồi. Tập Mặc Nhiên thu tay toan xoay người xuống giường, nhưng bị An An ôm cổ ngăn lại: "Anh dậy làm gì?"
Tập Mặc Nhiên nhướn mày: "Chẳng phải em khỏi ốm rồi ư?"
An An cũng láu lỉnh nhướn mày: "Vậy anh không muốn nằm với em thêm lát nữa ư?"
"...Đã nằm cả trưa rồi."
An An càng siết chặt: "Thêm lát nữa!"
Cuối cùng Tập Mặc Nhiên vẫn phải chịu thua, ôm cô nằm giết thời gian.
Bên ngoài thi thoảng vang tiếng pháo, hai người đều không nói gì, nhưng An An không hề cảm thấy cô đơn như tối qua, thậm chí tiếng pháo còn làm cô thấy ấm áp vui vẻ hơn.
"Tối qua lúc trò chuyện qua điện thoại anh định nói gì với em vậy?" An An mỉm cười hỏi anh.
Tập Mặc Nhiên cũng cười, nhìn cô: "Chẳng phải là em định nói gì ư?"
"Rõ ràng là anh mà!" An An nhớ tới việc rơi vào bẫy của anh, bèn bực bội véo eo anh, ai ngờ mới chạm nhẹ vào, anh liền lập tức co người lại.
An An sáng mắt lên, sờ soạng eo anh, cảm thấy người Tập Mặc Nhiên cứng đờ lại, bèn cườm tủm tỉm hỏi: "Anh sợ nhột hả?"
Tập Mặc Nhiên hơi đỏ mặt, tóm được cái tay ma mãnh của cô, thản nhiên nói: "Vừa đỡ ốm liền nghịch ngợm hả?"
An An chẳng thèm so đo, cười bảo: "Nghe nói những người có máu buồn đều được ba mẹ cưng chiều lắm..." Nói rồi cù mạnh vào eo Tập Mặc Nhiên, thấy anh sơ ý không tránh kịp, lại càng lấn tới, vênh váo hất hàm: "Mau khai ra định nói cái gì, nếu không hãy chuẩn bị cười chảy nước mắt đi!"
Cô cù lét không ngơi nghỉ, Tập Mặc Nhiên không ngừng cười được, chỉ có thể cố gắng bắt lấy cô. An An lanh lẹ né tránh, có lẽ vừa đánh một giấc ngon lành, đầu óc thư thái, nên cô càng hứng khởi bừng bừng, hai người họ mải mê đùa giỡn, đá cả chăn xuống đất.
Rốt cuộc An An không khỏe bằng Tập Mặc Nhiên, nhanh chóng bị tóm được, hai tay bị khoá chặt lại sau lưng.
An An không phục, quắc mắt lườm, vẫn giở giọng côn đồ, ghé sát mặt anh doạ: "Tóm lại có nói hay không?"
Tập Mặc Nhiên cười nhiều tới nỗi thở hổn hển, khàn giọng đáp trả: "Câu này đáng ra phải anh hỏi mới đúng chứ?"
Nhìn gần, gương mặt anh càng sáng ngời tuấn tú, đôi mắt chăm chú, giọng nói hiền hoà, An An động lòng, tình cảm vượt lên cả lý trí, cô nhỏm dậy hôn lên môi anh.
Tập Mặc Nhiên hơi ngạc nhiên, rồi nới lỏng tay đang giữ cô, An An chà nhẹ, cắn một cái, sau đó liền rời ra, ngắm nghía anh.
Đôi mắt sâu thẳm thường thường bình thản ấy phản chiếu nét rung động khác lạ, An An càng lúc càng lửa tình dâng cao, cô từ từ nhắm mắt lại, đặt môi hôn. Lần này, cô chạm nhẹ, rồi khẽ tách môi anh ra, mơn man mút mát, cảm nhận xúc cảm mềm mại dịu dàng.
Không đợi cô chủ động, anh bèn siết lấy eo cô, nháy mắt giành lại thế thượng phong, đầu lưỡi len lỏi gọi mời.
Dây dưa quấn quýt, An An rên rỉ, ghì chặt lấy người anh, phóng túng đón nhận.
Đến tận lúc hai người họ đều thở dốc hổn hển, Tập Mặc Nhiên mới buông cô ra, vỗ nhẹ vào tóc cô, bình ổn tâm trạng. Đôi mắt An An sóng sánh như phủ một tầng hơi nước, nửa hé nửa cụp, càng mị hoặc như tơ, khiến đối phương nhức nhối.
An An ngẩng đầu nhìn anh, thỏ thẻ: "Anh vẫn chưa nói đó!"
Tập Mặc Nhiên cười cười: "Nói gì?"
An An ấm ứ, đôi tay đang vòng qua cổ anh thêm siết chặt, cong môi thủ thỉ: "Đã không nói, vậy chúng ta 'làm' đi?"
Nghe vậy, bác sỹ Tập tính tình kiên định chợt ngẩn ra.
An An cười thoả mãn, liếm môi anh như con mèo nhỏ tinh nghịch, cúi đầu hỏi: "Có được không, Tập ca ca?"
Cảm giác râm ran truyền tới thân dưới, nóng bừng như lửa, khơi dậy dục vọng sâu kín trong lòng, ngọn lửa ấy tựa hồ muốn đốt cháy sạch cơ thể mềm mại đang tựa vào lòng anh. Nhưng bác sỹ Tập rốt cuộc vẫn là bác sỹ Tập, dù lạc thú cám dỗ ngay trước mắt, anh vẫn nhịn xuống được.
"...Không được, em vẫn đang ốm."
An An càng áp sát vào anh: "Đỡ rồi mà!"
Tập Mặc Nhiên giữ eo cô, nhẹ nhàng phân tích: "Mới tạm đỡ thôi, vẫn chưa khỏi hẳn."
An An cọ nhẹ vào chân anh: "Nhưng mà Tập ca ca... Em muốn..."
Tập Mặc Nhiên tận lực khống chế bản năng đang trỗi dậy, cất giọng rối rắm: "Ngoan nào, chờ em khỏi..."
An An không vui, cấm cảu: "Lão..." Vừa nói được nửa từ, thấy Tập Mặc Nhiên chợt nhíu mày, bèn nhanh chóng vớt vát: "Lão, lão sư*, cô giáo An..." Nói được phân nửa lại thấy không ổn, bèn im bặt, rúc vào người anh, cô đã cảm nhận thấy chỗ đó của anh đang nóng bừng, bèn "vô tình hữu ý" sượt qua, ỏn ẻn thều thào: "Em sai rồi, Tập ca ca..."
*Lão sư và lão nương đều có chữ "lão", lão sư nghĩa là giáo viên.
Tập Mặc Nhiên tức thì bỏ cuộc, dịu giọng: "Biết sai thật chứ?"
An An vội vã gật đầu: "Không bao giờ... dám nói nữa..." Nói rồi đảo đôi mắt long lanh, cắn nhẹ vào cằm anh... Phòng ngủ im ắng, chợt bùng nổ tiếng: lửa cháy lan đồng cỏ.
Tập Mặc Nhiên vừa dứt lời, An An mới chợt nhận ra bản thân đang bị làm sao. Cô vốn khoẻ mạnh, cả năm chỉ thi thoảng hắt hơi xổ mũi vài hôm, ít khi sốt nặng.
Hoá ra là bị sốt tới mức xây xẩm mặt mày thế này à? An An đỡ trán ngó Tập Mặc Nhiên, không nghĩ anh lại bất mãn như thế, đôi mắt anh dâng đầy ý bực bội, anh nói: "Hôm qua anh dặn thế nào, em có uống thuốc không?"
An An: "..."
"Thảo nào, thuốc không thèm uống. Vậy đồ ăn thì sao?"
An An: "..."
Tập Mặc Nhiên càng lúc càng bực, mày cau tít lại: "An Quân Duyệt..."
"...Tập ca ca." An An vội vã áp đầu vào lồng ngực anh, cảm nhận hơi lạnh trên áo, ủ rũ nói: "Em khó chịu lắm, đầu em đau lắm..."
Cô rên rỉ vài câu, thấy Tập Mặc Nhiên vẫn không có phản ứng, bèn ngẩng đầu, liếc mắt ra chiều đáng thương: "Tập ca ca..."
Tập Mặc Nhiên phiền muộn, đanh giọng: "Về giường mau."
"Được!" An An bây giờ đang choáng váng, chân tay run rẩy, nghe vậy vội vã về phòng ngủ. Ngộ nhỡ Tập Mặc Nhiên lại giận thật thì... Cô vẫn nhớ rõ bộ dạng lạnh lùng của anh hôm cãi nhau, tuyệt đối không dễ đối phó.
An An loạng chạng leo lên giường, mơ hồ thấy phòng bếp vang tiếng động, khác hẳn với vẻ tĩnh lặng tối qua, lòng dần dần dâng trào niềm ấm áp, nhanh chóng thiếp đi.
Lúc Tập Mặc Nhiên bê cháo vào, thấy cô đang vùi người vào chăn, ngủ mê mệt. Đầu cô lộ ra ngoài, tóc tai tán loạn, mặt mày ửng đỏ, đôi mắt sắc bén thường ngày đang nhắm nghiền, bớt đi vẻ hiếu thắng, thêm nhiều vẻ khả ái.
Bị Tập Mặc Nhiên lay tỉnh, An An vẫn chưa tỉnh táo hẳn lại. Người cô nóng bừng bừng, không muốn ăn, mới chạm vào bát cháo liền khó chịu cau mày, nhưng Tập Mặc Nhiên không ôn hoà như ngày thường, anh gần như ép buộc cô. An An đành phải húp hết bát cháo, uống thuốc hạ sốt, mới được chui về ổ chăn.
Tập Mặc Nhiên lo lắng sờ trán cô, ngón tay anh mát lạnh, An An thoải mái rên nhẹ, tóm lấy tay anh, vân vê mãi không buông.
Tập Mặc Nhiên cười bất đắc dĩ, tuy thương cô đang ốm, nhưng anh vẫn phải nói: "Hay để anh bọc đá vào khăn mặt chườm cho em nhé?"
"Ứ." An An đang ốm, tâm trạng cũng bất thường theo, cứ giữ chặt lấy tay anh, díp mắt nói: "Hay anh lên ngủ với em đi."
Thấy Tập Mặc Nhiên do dự, An An lập tức ôm lấy cánh tay anh, cọ nhẹ, tung đòn sát thủ: "Tập ca ca..."
Tập Mặc Nhiên: "...Được."
An An ngủ mê mệt, nằm mơ lung tung, lúc thì mơ thấy Tập Mặc Nhiên gọi điện thoại bảo sẽ về với cô, lúc lại thấy anh đã về rồi. Càng ngủ, thuốc càng phát huy tác dụng, cơ thể càng nóng lên, vừa mới tung chăn ra cho mát, bỗng có ai nghiêm nghị đắp lại, giữ chặt không buông. An An ngọ nguậy không được, bèn xoay người tìm tới chỗ mát mẻ, chợt va phải thứ cứng rắn tựa bức tường, cô bèn rúc vào, bấu chặt lấy, thoải mái ngủ.
Đánh một giấc, tỉnh dậy, An An chợt thấy người ngợm nhẹ nhõm đi nhiều, tinh thần sảng khoái hơn, đầu óc cũng rõ ràng hẳn.
Đầu óc vừa rõ ràng, cô liền phát hiện ra tình trạng hiện giờ của mình. Một tay cô đặt trước ngực Tập Mặc Nhiên, một tay thì ôm lấy cổ anh, đầu vùi vào lồng ngực, lắng tai còn có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
An An chợt xấu hổ, giương mắt nhìn, thấy Tập Mặc Nhiên vẫn đang nhắm mắt, hơi thở đều đặn, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Sắc trời xầm xì, cách tấm chăn, Tập Mặc Nhiên ôm lấy cô, đặt tay lên eo cô. Cô muốn nhỏm dậy để nhìn đồng hồ trên tường, dù đã cẩn thận dè dặt, nhưng anh ấy vẫn... tỉnh.
Ánh mắt đối nhau, người tỉnh sau vẫn đang mơ màng.
Tập Mặc Nhiên hơi ngại ngùng, rõ ràng trong phòng khá tối, nhưng An An vẫn nhìn thấy sắc phiếm hồng trên mặt bạn trai nhà mình, cả vẻ nhập nhèm mới tỉnh ngủ trông hệt trẻ con nữa, cô thật sự muốn bật cười quá.
An An cố nhịn không cười, cũng không nhổm dậy nữa, trái lại nằm xuống, đối mặt với anh.
Bác sỹ Tập định thần lại rất nhanh, vẻ mất tự nhiên thoáng chốc tan biến, anh bỏ tay ra khỏi eo cô, sờ lên trán, cất giọng hơi khàn: "Còn nóng không?"
An An ngứa ngáy trong lòng, mỉm cười ấm áp, lắc đầu: "Không nóng nữa."
Đúng là hạ sốt rồi. Tập Mặc Nhiên thu tay toan xoay người xuống giường, nhưng bị An An ôm cổ ngăn lại: "Anh dậy làm gì?"
Tập Mặc Nhiên nhướn mày: "Chẳng phải em khỏi ốm rồi ư?"
An An cũng láu lỉnh nhướn mày: "Vậy anh không muốn nằm với em thêm lát nữa ư?"
"...Đã nằm cả trưa rồi."
An An càng siết chặt: "Thêm lát nữa!"
Cuối cùng Tập Mặc Nhiên vẫn phải chịu thua, ôm cô nằm giết thời gian.
Bên ngoài thi thoảng vang tiếng pháo, hai người đều không nói gì, nhưng An An không hề cảm thấy cô đơn như tối qua, thậm chí tiếng pháo còn làm cô thấy ấm áp vui vẻ hơn.
"Tối qua lúc trò chuyện qua điện thoại anh định nói gì với em vậy?" An An mỉm cười hỏi anh.
Tập Mặc Nhiên cũng cười, nhìn cô: "Chẳng phải là em định nói gì ư?"
"Rõ ràng là anh mà!" An An nhớ tới việc rơi vào bẫy của anh, bèn bực bội véo eo anh, ai ngờ mới chạm nhẹ vào, anh liền lập tức co người lại.
An An sáng mắt lên, sờ soạng eo anh, cảm thấy người Tập Mặc Nhiên cứng đờ lại, bèn cườm tủm tỉm hỏi: "Anh sợ nhột hả?"
Tập Mặc Nhiên hơi đỏ mặt, tóm được cái tay ma mãnh của cô, thản nhiên nói: "Vừa đỡ ốm liền nghịch ngợm hả?"
An An chẳng thèm so đo, cười bảo: "Nghe nói những người có máu buồn đều được ba mẹ cưng chiều lắm..." Nói rồi cù mạnh vào eo Tập Mặc Nhiên, thấy anh sơ ý không tránh kịp, lại càng lấn tới, vênh váo hất hàm: "Mau khai ra định nói cái gì, nếu không hãy chuẩn bị cười chảy nước mắt đi!"
Cô cù lét không ngơi nghỉ, Tập Mặc Nhiên không ngừng cười được, chỉ có thể cố gắng bắt lấy cô. An An lanh lẹ né tránh, có lẽ vừa đánh một giấc ngon lành, đầu óc thư thái, nên cô càng hứng khởi bừng bừng, hai người họ mải mê đùa giỡn, đá cả chăn xuống đất.
Rốt cuộc An An không khỏe bằng Tập Mặc Nhiên, nhanh chóng bị tóm được, hai tay bị khoá chặt lại sau lưng.
An An không phục, quắc mắt lườm, vẫn giở giọng côn đồ, ghé sát mặt anh doạ: "Tóm lại có nói hay không?"
Tập Mặc Nhiên cười nhiều tới nỗi thở hổn hển, khàn giọng đáp trả: "Câu này đáng ra phải anh hỏi mới đúng chứ?"
Nhìn gần, gương mặt anh càng sáng ngời tuấn tú, đôi mắt chăm chú, giọng nói hiền hoà, An An động lòng, tình cảm vượt lên cả lý trí, cô nhỏm dậy hôn lên môi anh.
Tập Mặc Nhiên hơi ngạc nhiên, rồi nới lỏng tay đang giữ cô, An An chà nhẹ, cắn một cái, sau đó liền rời ra, ngắm nghía anh.
Đôi mắt sâu thẳm thường thường bình thản ấy phản chiếu nét rung động khác lạ, An An càng lúc càng lửa tình dâng cao, cô từ từ nhắm mắt lại, đặt môi hôn. Lần này, cô chạm nhẹ, rồi khẽ tách môi anh ra, mơn man mút mát, cảm nhận xúc cảm mềm mại dịu dàng.
Không đợi cô chủ động, anh bèn siết lấy eo cô, nháy mắt giành lại thế thượng phong, đầu lưỡi len lỏi gọi mời.
Dây dưa quấn quýt, An An rên rỉ, ghì chặt lấy người anh, phóng túng đón nhận.
Đến tận lúc hai người họ đều thở dốc hổn hển, Tập Mặc Nhiên mới buông cô ra, vỗ nhẹ vào tóc cô, bình ổn tâm trạng. Đôi mắt An An sóng sánh như phủ một tầng hơi nước, nửa hé nửa cụp, càng mị hoặc như tơ, khiến đối phương nhức nhối.
An An ngẩng đầu nhìn anh, thỏ thẻ: "Anh vẫn chưa nói đó!"
Tập Mặc Nhiên cười cười: "Nói gì?"
An An ấm ứ, đôi tay đang vòng qua cổ anh thêm siết chặt, cong môi thủ thỉ: "Đã không nói, vậy chúng ta 'làm' đi?"
Nghe vậy, bác sỹ Tập tính tình kiên định chợt ngẩn ra.
An An cười thoả mãn, liếm môi anh như con mèo nhỏ tinh nghịch, cúi đầu hỏi: "Có được không, Tập ca ca?"
Cảm giác râm ran truyền tới thân dưới, nóng bừng như lửa, khơi dậy dục vọng sâu kín trong lòng, ngọn lửa ấy tựa hồ muốn đốt cháy sạch cơ thể mềm mại đang tựa vào lòng anh. Nhưng bác sỹ Tập rốt cuộc vẫn là bác sỹ Tập, dù lạc thú cám dỗ ngay trước mắt, anh vẫn nhịn xuống được.
"...Không được, em vẫn đang ốm."
An An càng áp sát vào anh: "Đỡ rồi mà!"
Tập Mặc Nhiên giữ eo cô, nhẹ nhàng phân tích: "Mới tạm đỡ thôi, vẫn chưa khỏi hẳn."
An An cọ nhẹ vào chân anh: "Nhưng mà Tập ca ca... Em muốn..."
Tập Mặc Nhiên tận lực khống chế bản năng đang trỗi dậy, cất giọng rối rắm: "Ngoan nào, chờ em khỏi..."
An An không vui, cấm cảu: "Lão..." Vừa nói được nửa từ, thấy Tập Mặc Nhiên chợt nhíu mày, bèn nhanh chóng vớt vát: "Lão, lão sư, cô giáo An..." Nói được phân nửa lại thấy không ổn, bèn im bặt, rúc vào người anh, cô đã cảm nhận thấy chỗ đó của anh đang nóng bừng, bèn "vô tình hữu ý" sượt qua, ỏn ẻn thều thào: "Em sai rồi, Tập ca ca..."
Lão sư và lão nương đều có chữ "lão", lão sư nghĩa là giáo viên.
Tập Mặc Nhiên tức thì bỏ cuộc, dịu giọng: "Biết sai thật chứ?"
An An vội vã gật đầu: "Không bao giờ... dám nói nữa..." Nói rồi đảo đôi mắt long lanh, cắn nhẹ vào cằm anh... Phòng ngủ im ắng, chợt bùng nổ tiếng: lửa cháy lan đồng cỏ.