Một người phụ nữ vì dục vọng cơ thể, nên mới có thể "tình một đêm" với một người đàn ông gặp gỡ lần đầu, nhưng vì nguyên nhân gì, lại tiếp tục lên giường với anh ta hơn một năm?
Về chuyện này, mấy hôm trước Lisa có thử hỏi dò An An, An An bèn liếc mắt sang chị ta, cười đến là dịu dàng: "Chẳng lẽ bởi vì yêu?"
Thấy vẻ mặt Lisa cứng ngắc lại, cô mới cười khúc khích: "Chị còn không hiểu em sao? Vì lẽ gì chẳng lẽ chị lại không biết?"
Vặn chìa khoá mở cửa, An An theo thói quen nhìn lướt qua một vòng, sau cùng tìm thấy người đang ở trong phòng ngủ.
Lương Cảnh Phàm vừa tắm rửa xong, khoác áo choàng bước ra khỏi phòng tắm, hai người cách nhau một khoảng, anh ta chau mày: "Em uống rượu đấy à?"
An An đảo mắt: "Hỏi thừa, tới quán bar không uống rượu chẳng lẽ tới làm Triệu nữ lang*? Có chuyện gì thì nói nhanh lên, lão nương còn phải về nhà!"
*Triệu nữ lang: Là cụm từ ám chỉ làm tiếp viên / làm gái / đi khách.
Lương Cảnh Phàm tựa hồ như không nghe thấy cô đáp trả, chỉ tiến lại gần, bình tĩnh mở lời: "Muộn thế rồi còn đi quán bar với ai?"
"Ô! Lương tổng từ lúc nào lại quan tâm tới chuyện riêng của tôi thế?" An An khoanh tay lườm anh: "Từ trước tới giờ có bao giờ tôi hỏi han tới chuyện riêng của ngài đâu, chi bằng trước tiên ngài nói cho tôi biết hôm nay ngài đi chơi cùng cô bé nào, rồi tôi sẽ kể cho ngài biết tôi uống rượu cùng soái ca nào nhé?"
"Hôm nay sao em cứ xù lông như con nhím vậy?"
Lương Cảnh Phàm nhếch miệng chế giễu, An An im lặng, thấy anh ta vẫn chưa nói rõ, bèn lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?"
"Anh nghe nói chiều nay lúc quay quảng cáo, em xảy ra tranh chấp với Hứa Vận hả?" Lương Cảnh Phàm ngồi xuống giường, vẫn giữ khí thế áp đảo như thường: "Giới truyền thông đang ầm ĩ lên, vậy mà em vẫn còn tâm trạng tới quán bar? Chuyện lớn như vậy mà em coi như không có gì xảy ra à?"
"Gì chứ?" An An nhướng mày nhìn anh: "Cùng lắm thì tôi chỉ là một diễn viên không có danh tiếng, những lời khó nghe thế nào cứ đổ hết lên người tôi là được, giật được đồ của cô ta xuống tôi sảng khoái lắm, nào trông chờ gì vào đám truyền thông, Lương tổng không cần phải lo lắng!"
"Hồ đồ!" Lương Cảnh Phàm trầm giọng: "Giờ gặp chuyện, em lại không thèm để ý tới thanh danh! Không biết kiêng dè ai, không sợ bản thân mãi không thành công nổi à?"
An An bực bội: "Bởi vì biết trông cậy vào anh thì cả đời tôi cũng không thành công được, nên mới mặc kệ tất thảy đấy! Lương tổng nghỉ ngơi đi nhé, đêm khuya cô nam quả nữ ở cùng phòng dễ gây dị nghị, khỏi cần tiễn!"
Cô dứt lời bèn xoay người dợm bước, Lương Cảnh Phàm mất kiên nhẫn chau mày, quát: "Quay lại!" Thấy cô dừng lại, giọng nói lộ vẻ bất đắc dĩ: "Tại sao lại không thể trông cậy vào anh?"
An An quay người lại nhìn anh ta, mắt ánh vẻ trào phúng: "Anh làm sao khiến tôi tin tưởng được? Ngoại trừ lúc trên giường là có bản lĩnh, còn việc khác đâu thấy anh dùng sức?"
Lương Cảnh Phàm vốn đang nhăn mặt, nghe vậy tức thì giãn mày, miệng nở nụ cười, duỗi tay tóm lấy người trước mặt, An An cũng không thèm tránh, cười nhạt, nói: "Làm gì vậy? Lão nương bán nghệ không bán thân, Lương tổng xin hãy tự trọng."
"Em đúng là không biết nghe lời..." Lương Cảnh Phàm bất đắc dĩ nhìn cô, hít một hơi sâu, nói: "Hôm nay anh đã nói chuyện với đạo diễn Triệu, nếu không có gì bất thường, vai nữ chính sẽ giao cho em."
Vừa nghe thấy từ "nữ chính", An An tức thì sửng sốt: "Đạo diễn Triệu? Là Triệu Minh Nghĩa ư?"
Lương Cảnh Phàm thấy cô tỏ vẻ khó tin, đôi mắt đen nhánh ẩn hiện ý cười, song trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, trầm giọng nói: "Còn có đạo diễn Triệu nào khác sao?"
An An tưởng chừng ngây ra một lúc mới hồi phục lại, tin vào chính lỗ tai của mình, thấy Lương Cảnh Phàm đang nhướng mày ngắm nghía, bèn thả lỏng người, ôm chầm lấy Lương Cảnh Phàm ngã xuống giường: "Anh nói thật hả? Vai nữ chính bộ phim "8 tiếng kinh hoàng" của đạo diễn Triệu thực sự thuộc về em ư?"
Hai năm trước, vì làm bộ phim điện ảnh kinh dị mang tên "Thủ*", tên tuổi của đạo diễn Triệu Minh Nghĩa vang danh khắp chốn, phim kinh dị Trung Quốc thường làm theo kiểu cách cũ, ít đột phá, nhưng bộ phim "Thủ" của ông ta lại phù hợp với tiêu chí đánh giá của quốc tế, không chỉ giành vô số giải thưởng lớn trong nước, mà còn được ra mắt tại LHP quốc tế Cannes và Berlin, còn giành được giải "Phim điện ảnh xuất sắc nhất", công chúng ngợi khen tới tấp như thủy triều.
*Thủ: Tay.
Tin tức đạo diễn Triệu muốn quay bộ phim "8 tiếng kinh hoàng" đã sớm lan truyền, do bộ "Thủ" trước đó có nữ chính không phải ngôi sao nổi danh, nên An An cũng muốn thử tham gia xem sao.
Thực ra An An cũng không ôm hy vọng quá nhiều, bộ phim "Thủ" vốn dĩ có ai ngờ tới sẽ nổi tiếng đến vậy, cho nên kinh phí làm phim không hề lớn. Song hiện giờ Triệu Minh Nghĩa đã thành danh, bộ phim mới này muốn tăng lượng người xem thì chắc hẳn sẽ mời các đại minh tinh, cô có thể đóng vai phụ cũng là tốt rồi.
Chẳng ngờ cô không chỉ được tham gia, mà còn đóng vai nữ chính!
Tựa hồ trong nháy mắt, những con gấu nhỏ, sư tử nhỏ, cành cọ vàng* đang vẫy vẫy trước mắt cô, giây phút thành danh hiển hiện ngay trước mắt.
*Lần lượt là biểu tượng giải thưởng Gấu vàng (LHP Berlin), Cành cọ vàng & Sư tử vàng (LHP Cannes).
An An không thể nhịn cười, nhìn người đang nằm dưới mình, giơ tay xoa mặt anh: "Hiếm khi thấy anh có ích như vậy!"
Lương Cảnh Phàm thấy cô tươi cười đến độ muốn nở hoa, bèn nhếch miệng ôm chặt lấy cô: "Chẳng phải bán nghệ không bán thân còn gì? Sao lại nằm úp sấp trên người anh thế này?"
An An lập tức giương đôi mắt mị hoặc vô biên: "Hôm nay chỉ bán thân, không bán nghệ..." Dứt lời liền cúi đầu hôn lên môi Lương Cảnh Phàm, Lương Cảnh Phàm đáp lại một chút, chợt đẩy cô ra: "Em đi tắm gột hết mùi rượu và phấn son đi đã."
"Hứ! Dám ruồng bỏ lão nương!" An An tức tối, đẩy anh ta ra, đứng lên vào phòng tắm.
Lương Cảnh Phàm nằm trên giường dõi theo bóng lưng cô, thở dài: "Bao giờ em mới giống phụ nữ, sửa được tật xấu nói năng thô tục này đây?"
Lúc Lisa gọi tới, An An vẫn đang say giấc nồng.
"Ừm..." An An phiền chán cất giọng, tựa hồ muốn ngủ tiếp, Lisa đã sớm quen, rống vào điện thoại: "Còn chưa rời giường nữa?! 10h sáng nay hẹn người ta chụp ảnh bìa, còn không đến mau lên!"
An An trở mình, thấy bên cạnh trống không, lúc này mới thoáng thanh tỉnh, chợt hồi tưởng lại cuộc nói chuyện tối qua với Lương Cảnh Phàm, bèn tỉnh táo hẳn lại: "Lisa! Lão nương sắp thành danh rồi!"
Lisa hùng hổ: "Vẫn chưa tỉnh ngủ hả?"
"Không phải," An An không thèm tính toán với chị ta: "Em nói thật đấy, hôm qua Lương Cảnh Phàm bảo, vai nữ chính phim "8 tiếng kinh hoàng" sẽ giao cho em!"
Đầu kia điện thoại rơi vào trầm mặc...
"Nói gì đi chứ! Hôm qua dù em cao hứng nhưng cũng có ngây ra tới nửa ngày như chị đâu?"
"Nói vậy đêm qua em ở chỗ Lương tổng ư?" Giọng nói âm u của Lisa truyền tới, An An ngồi tựa đầu giường thờ ơ đáp: "Hỏi thừa, không thì làm sao em biết tin này?"
"Vậy bây giờ vẫn còn chưa rời giường? Lương tổng đã tới họp sớm, em còn không mau thức dậy cho chị?"
"..."
*
Đêm qua sau khi An An bỏ đi, Lương Viễn tìm mọi cách hỏi thăm số điện thoại của cô, cả buổi sáng lòng dạ rối bời, bật tắt điện thoại liên tục.
Phòng làm việc bên ngoài người qua lại tới lui, đều khó nhịn kinh ngạc ngó nhìn qua tấm cửa sổ lá sách, thật hiếm có quá! Lương nhị thiếu gia thật hiếm khi im ắng như vậy, ngồi yên trong phòng, bình thường chẳng phải cậu ta đều dạo một vòng công ty rồi chuồn sao?
Rốt cuộc chờ tới gần trưa, Lương Viễn lại liếc nhìn dãy số điện thoại, nhắm hờ mắt, ấn nút gọi.
An An chụp ảnh bìa cho loại tạp chí hầu như chẳng có tiếng tăm về phương diện gì, nhưng dù sao cô cũng chỉ là ngôi sao mấp mé hạng hai, nếu không chịu khó lộ diện thì khéo lại rơi xuống hạng ba hoặc bị công chúng quên tiệt ấy chứ, bởi vậy vẫn phải dựa vào chúng.
Nghĩ tới những chuyện này lại thấy phiền, buổi chụp ảnh vẫn chưa xong, cô đã thay trang phục tới hai lần rồi, đến lần thứ ba, có số lạ gọi tới, đúng lúc làm bia trút giận của cô: "Ai?!"
Lương Viễn nghe giọng nói tràn ngập tức giận, bèn thoắt lạnh người, nhưng vẫn phải mở lời: "Chào An An, tôi là Lương Viễn... Hôm qua chúng ta có gặp nhau."
An An hồi tưởng lại vẻ mặt đau lòng của Lương Viễn, bèn nhoẻn cười đáp: "A, hoá ra là Lương nhị thiếu gia! Có chuyện gì vậy?"
Tối qua đầu óc mụ mị, hôm nay tỉnh táo, Lương Viễn mới phát hiện ra cách cô phát âm "Lương nhị thiếu" tựa hồ thoáng vẻ hững hờ, bèn ho khan một tiếng rồi nói: "Là thế này, tối qua tặng quà tạ lỗi cho em, tôi đột nhiên quên mất chuyện sang tên đổi chủ..."
Đối phương bật cười khanh khách, Lương Viễn lại càng bất an... Mày chọn đề tài kiểu gì vậy, cứ nhắc đi nhắc lại chuyện tặng quà tạ lỗi, khéo cô ấy lại đang cười nhạo mày keo kiệt...
An An thấy hắn không nói gì nữa, bèn chậm rãi nói: "Hôm qua thật ra tôi chỉ đùa chút thôi, mong Lương nhị thiếu bỏ quá cho. Tôi không hề động đến xe của anh, nó vẫn ở nguyên chỗ cũ, chìa khoá xe thì ở chỗ quản lý của tôi, chị ấy đang ở công ty Tinh Ngu, anh cứ tới tìm..."
Lương Viễn tức thì sốt ruột: "An An, ý tôi không phải thế, tôi rất nghiêm túc, xe đã là của em rồi, tôi chỉ muốn làm thủ tục cho em thôi."
"Thủ tục gì? Thủ tục kết hôn à?" An An trêu đùa, thấy nhiếp ảnh gia ngoắc tay ra hiệu, bèn chốt: "Khỏi cần, cảm ơn ý tốt của Lương nhị thiếu, tôi hiểu mà. Tôi đang bận, nói sau nhé."
Dứt lời liền cúp máy.
Lương Viễn nhìn màn hình điện thoại in hình mình, chợt giơ tay đập mạnh, đều tại mày ăn nói vụng về phá hỏng mọi chuyện!
An An chụp xong ảnh bìa thì đã 1h chiều, còn đang tính xem đi đâu ăn gì, chẳng ngờ bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc Maserati mui trần đỏ nhức mắt, kèm theo gã trai tươi cười hớn hở.
Lương Viễn một tay cầm vô lăng, một tay quay kính chiếu hậu kiểm tra xiêm áo chỉnh tề mới xuống xe, thấy An An hơi sửng sốt thì hài lòng bước tới: "Bận rộn tới trưa đói bụng rồi phải không? Đi ăn cùng tôi nhé?"
An An quả thực đang đói bụng, nhưng đang "cơm lành canh ngọt" với Lương đại thiếu, cô cũng không muốn dây vào gã Lương nhị thiếu này, bèn cười lễ độ: "Tôi ăn rồi, nếu Lương nhị thiếu còn chưa dùng bữa thì mau đi đi!"
Lương Viễn ngẩn ra, sao có thể chứ! Hắn đã hỏi Lisa, vì bận chụp ảnh nên cô vẫn chưa ăn gì mà!
Mắt thấy An An chuẩn bị bỏ đi, Lương Viễn giậm chân, lấy tay ngăn cản: "Tôi cũng ăn rồi, nếu đều ăn rồi, vậy chúng ta đi vào việc chính thôi!"
"Việc chính gì?"
Lương Viễn quay đầu bảo: "Chiếc xe này Lương nhị thiếu tôi đã nói tặng cho em thì nhất định sẽ tặng, hôm nay chúng ta đi làm thủ tục sang tên, kẻo sau này em lại chê tôi phiền." Nếu mềm không được, vậy cứng mới xong!
An An thấy hắn mang "Lương nhị thiếu" ra uy hiếp, bèn nheo mắt, tươi cười nói: "Nếu thịnh tình khó khước, vậy thì đi thôi!"
Lương Viễn bất đắc dĩ mới phải nói cứng như vậy, song thấy cô thoải mái đồng ý, bèn mở cờ trong bụng, có điều cho đến tận lúc cuối cùng, hắn cũng không thể cười thêm được nữa.
Trên đường đi, An An thoạt đầu viện cớ "đói bụng", bắt hắn nửa đường chuyển hướng tới quán ăn, đang đánh chén no say, An An nhướng mày hỏi hắn: "Chẳng phải anh ăn cơm rồi còn gì? Sao lại đói bụng nhanh thế?", Lương Viễn đang muốn xới thêm, nhất thời động tác cứng ngắc giữa không trung.
Tiếp đó, An An lấy lý do không mang theo giấy tờ, bắt hắn lái xe về nhà lấy, thật đáng thương cho Lương nhị thiếu mới chỉ bỏ bụng một chén cơm nhỏ, ngày thu gió lạnh, tất tả lái chiếc mui trần chạy qua chạy lại giữa thành Đông thành Tây thành phố H.
May mà thủ tục xong xuôi, An An có vẻ rất hài lòng, lòng hắn lại trở nên ấm áp, thấy trời ngả về chiều, đang định hỏi cô có muốn cùng dùng bữa tối không, An An đã nhanh chóng leo lên xe, ngồi vào ghế lái, đồng thời đóng xoạch cửa xe.
"Nếu thủ tục đã làm xong rồi, Lương nhị thiếu chắc là không còn chuyện gì nữa đúng không? Tôi muốn đi thăm người bạn đang nằm viện, không thể chở Lương nhị thiếu về được, chúng ta tạm biệt ở đây nhé? Gần ngay phía trước có chỗ bắt xe rất tiện đấy, Lương nhị thiếu nếu không ngại, vậy tôi đi trước nhé."
An An nói xong, phất tay với hắn rồi nhấn ga đi mất, đầu không thèm ngoảnh lại.
Lương nhị thiếu bị bỏ rơi hít đầy khói xe, cuối cùng không nhịn nổi rơi lệ đầy mặt giữa làn gió thu.
*
Hôm qua An An làm việc không nhiều, gần đây mọi chuyện cũng khá thuận lợi, lại rước thêm được một chiếc xe mới, còn trêu chọc Lương nhị thiếu gia một phen, tâm tình không thể nào tốt hơn. Vì tâm tình tốt, nên sáng hôm sau tỉnh dậy được vẫn phải nhờ cú điện thoại của Lisa.
Liếc nhìn đồng hồ đã 9h, An An cứ tưởng Lisa lại thúc giục, bèn nghe máy "ừ" một tiếng, biểu lộ "Tôi đã tỉnh, chị không cần mắng nữa".
Song thực ra, Lisa gọi tới không phải bắt cô rời giường.
"An An, chị hỏi em, em có chắc Lương Cảnh Phàm bảo rằng em mới là nữ chính phim "8 tiếng kinh hoàng" không?"
Chị ta nhấn mạnh mấy từ "nữ chính", An An nghe vậy mơ mơ màng màng đáp: "Ừ... Hôm qua lúc truyền thông phỏng vấn đạo diễn Triệu, ông ta khẳng định rồi còn gì? Chị đánh thức em chỉ vì chuyện này thôi sao?"
Lisa trầm mặc một lát, đúng lúc An An định ngủ tiếp, chị ta mới nói: "Nhưng bọn họ nói với chị, em chỉ là nữ thứ..."
Một người phụ nữ vì dục vọng cơ thể, nên mới có thể "tình một đêm" với một người đàn ông gặp gỡ lần đầu, nhưng vì nguyên nhân gì, lại tiếp tục lên giường với anh ta hơn một năm?
Về chuyện này, mấy hôm trước Lisa có thử hỏi dò An An, An An bèn liếc mắt sang chị ta, cười đến là dịu dàng: "Chẳng lẽ bởi vì yêu?"
Thấy vẻ mặt Lisa cứng ngắc lại, cô mới cười khúc khích: "Chị còn không hiểu em sao? Vì lẽ gì chẳng lẽ chị lại không biết?"
Vặn chìa khoá mở cửa, An An theo thói quen nhìn lướt qua một vòng, sau cùng tìm thấy người đang ở trong phòng ngủ.
Lương Cảnh Phàm vừa tắm rửa xong, khoác áo choàng bước ra khỏi phòng tắm, hai người cách nhau một khoảng, anh ta chau mày: "Em uống rượu đấy à?"
An An đảo mắt: "Hỏi thừa, tới quán bar không uống rượu chẳng lẽ tới làm Triệu nữ lang? Có chuyện gì thì nói nhanh lên, lão nương còn phải về nhà!"
Triệu nữ lang: Là cụm từ ám chỉ làm tiếp viên / làm gái / đi khách.
Lương Cảnh Phàm tựa hồ như không nghe thấy cô đáp trả, chỉ tiến lại gần, bình tĩnh mở lời: "Muộn thế rồi còn đi quán bar với ai?"
"Ô! Lương tổng từ lúc nào lại quan tâm tới chuyện riêng của tôi thế?" An An khoanh tay lườm anh: "Từ trước tới giờ có bao giờ tôi hỏi han tới chuyện riêng của ngài đâu, chi bằng trước tiên ngài nói cho tôi biết hôm nay ngài đi chơi cùng cô bé nào, rồi tôi sẽ kể cho ngài biết tôi uống rượu cùng soái ca nào nhé?"
"Hôm nay sao em cứ xù lông như con nhím vậy?"
Lương Cảnh Phàm nhếch miệng chế giễu, An An im lặng, thấy anh ta vẫn chưa nói rõ, bèn lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?"
"Anh nghe nói chiều nay lúc quay quảng cáo, em xảy ra tranh chấp với Hứa Vận hả?" Lương Cảnh Phàm ngồi xuống giường, vẫn giữ khí thế áp đảo như thường: "Giới truyền thông đang ầm ĩ lên, vậy mà em vẫn còn tâm trạng tới quán bar? Chuyện lớn như vậy mà em coi như không có gì xảy ra à?"
"Gì chứ?" An An nhướng mày nhìn anh: "Cùng lắm thì tôi chỉ là một diễn viên không có danh tiếng, những lời khó nghe thế nào cứ đổ hết lên người tôi là được, giật được đồ của cô ta xuống tôi sảng khoái lắm, nào trông chờ gì vào đám truyền thông, Lương tổng không cần phải lo lắng!"
"Hồ đồ!" Lương Cảnh Phàm trầm giọng: "Giờ gặp chuyện, em lại không thèm để ý tới thanh danh! Không biết kiêng dè ai, không sợ bản thân mãi không thành công nổi à?"
An An bực bội: "Bởi vì biết trông cậy vào anh thì cả đời tôi cũng không thành công được, nên mới mặc kệ tất thảy đấy! Lương tổng nghỉ ngơi đi nhé, đêm khuya cô nam quả nữ ở cùng phòng dễ gây dị nghị, khỏi cần tiễn!"
Cô dứt lời bèn xoay người dợm bước, Lương Cảnh Phàm mất kiên nhẫn chau mày, quát: "Quay lại!" Thấy cô dừng lại, giọng nói lộ vẻ bất đắc dĩ: "Tại sao lại không thể trông cậy vào anh?"
An An quay người lại nhìn anh ta, mắt ánh vẻ trào phúng: "Anh làm sao khiến tôi tin tưởng được? Ngoại trừ lúc trên giường là có bản lĩnh, còn việc khác đâu thấy anh dùng sức?"
Lương Cảnh Phàm vốn đang nhăn mặt, nghe vậy tức thì giãn mày, miệng nở nụ cười, duỗi tay tóm lấy người trước mặt, An An cũng không thèm tránh, cười nhạt, nói: "Làm gì vậy? Lão nương bán nghệ không bán thân, Lương tổng xin hãy tự trọng."
"Em đúng là không biết nghe lời..." Lương Cảnh Phàm bất đắc dĩ nhìn cô, hít một hơi sâu, nói: "Hôm nay anh đã nói chuyện với đạo diễn Triệu, nếu không có gì bất thường, vai nữ chính sẽ giao cho em."
Vừa nghe thấy từ "nữ chính", An An tức thì sửng sốt: "Đạo diễn Triệu? Là Triệu Minh Nghĩa ư?"
Lương Cảnh Phàm thấy cô tỏ vẻ khó tin, đôi mắt đen nhánh ẩn hiện ý cười, song trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, trầm giọng nói: "Còn có đạo diễn Triệu nào khác sao?"
An An tưởng chừng ngây ra một lúc mới hồi phục lại, tin vào chính lỗ tai của mình, thấy Lương Cảnh Phàm đang nhướng mày ngắm nghía, bèn thả lỏng người, ôm chầm lấy Lương Cảnh Phàm ngã xuống giường: "Anh nói thật hả? Vai nữ chính bộ phim " tiếng kinh hoàng" của đạo diễn Triệu thực sự thuộc về em ư?"
Hai năm trước, vì làm bộ phim điện ảnh kinh dị mang tên "Thủ", tên tuổi của đạo diễn Triệu Minh Nghĩa vang danh khắp chốn, phim kinh dị Trung Quốc thường làm theo kiểu cách cũ, ít đột phá, nhưng bộ phim "Thủ" của ông ta lại phù hợp với tiêu chí đánh giá của quốc tế, không chỉ giành vô số giải thưởng lớn trong nước, mà còn được ra mắt tại LHP quốc tế Cannes và Berlin, còn giành được giải "Phim điện ảnh xuất sắc nhất", công chúng ngợi khen tới tấp như thủy triều.
Thủ: Tay.
Tin tức đạo diễn Triệu muốn quay bộ phim " tiếng kinh hoàng" đã sớm lan truyền, do bộ "Thủ" trước đó có nữ chính không phải ngôi sao nổi danh, nên An An cũng muốn thử tham gia xem sao.
Thực ra An An cũng không ôm hy vọng quá nhiều, bộ phim "Thủ" vốn dĩ có ai ngờ tới sẽ nổi tiếng đến vậy, cho nên kinh phí làm phim không hề lớn. Song hiện giờ Triệu Minh Nghĩa đã thành danh, bộ phim mới này muốn tăng lượng người xem thì chắc hẳn sẽ mời các đại minh tinh, cô có thể đóng vai phụ cũng là tốt rồi.
Chẳng ngờ cô không chỉ được tham gia, mà còn đóng vai nữ chính!
Tựa hồ trong nháy mắt, những con gấu nhỏ, sư tử nhỏ, cành cọ vàng đang vẫy vẫy trước mắt cô, giây phút thành danh hiển hiện ngay trước mắt.
Lần lượt là biểu tượng giải thưởng Gấu vàng (LHP Berlin), Cành cọ vàng & Sư tử vàng (LHP Cannes).
An An không thể nhịn cười, nhìn người đang nằm dưới mình, giơ tay xoa mặt anh: "Hiếm khi thấy anh có ích như vậy!"
Lương Cảnh Phàm thấy cô tươi cười đến độ muốn nở hoa, bèn nhếch miệng ôm chặt lấy cô: "Chẳng phải bán nghệ không bán thân còn gì? Sao lại nằm úp sấp trên người anh thế này?"
An An lập tức giương đôi mắt mị hoặc vô biên: "Hôm nay chỉ bán thân, không bán nghệ..." Dứt lời liền cúi đầu hôn lên môi Lương Cảnh Phàm, Lương Cảnh Phàm đáp lại một chút, chợt đẩy cô ra: "Em đi tắm gột hết mùi rượu và phấn son đi đã."
"Hứ! Dám ruồng bỏ lão nương!" An An tức tối, đẩy anh ta ra, đứng lên vào phòng tắm.
Lương Cảnh Phàm nằm trên giường dõi theo bóng lưng cô, thở dài: "Bao giờ em mới giống phụ nữ, sửa được tật xấu nói năng thô tục này đây?"
Lúc Lisa gọi tới, An An vẫn đang say giấc nồng.
"Ừm..." An An phiền chán cất giọng, tựa hồ muốn ngủ tiếp, Lisa đã sớm quen, rống vào điện thoại: "Còn chưa rời giường nữa?! h sáng nay hẹn người ta chụp ảnh bìa, còn không đến mau lên!"
An An trở mình, thấy bên cạnh trống không, lúc này mới thoáng thanh tỉnh, chợt hồi tưởng lại cuộc nói chuyện tối qua với Lương Cảnh Phàm, bèn tỉnh táo hẳn lại: "Lisa! Lão nương sắp thành danh rồi!"
Lisa hùng hổ: "Vẫn chưa tỉnh ngủ hả?"
"Không phải," An An không thèm tính toán với chị ta: "Em nói thật đấy, hôm qua Lương Cảnh Phàm bảo, vai nữ chính phim " tiếng kinh hoàng" sẽ giao cho em!"
Đầu kia điện thoại rơi vào trầm mặc...
"Nói gì đi chứ! Hôm qua dù em cao hứng nhưng cũng có ngây ra tới nửa ngày như chị đâu?"
"Nói vậy đêm qua em ở chỗ Lương tổng ư?" Giọng nói âm u của Lisa truyền tới, An An ngồi tựa đầu giường thờ ơ đáp: "Hỏi thừa, không thì làm sao em biết tin này?"
"Vậy bây giờ vẫn còn chưa rời giường? Lương tổng đã tới họp sớm, em còn không mau thức dậy cho chị?"
"..."
Đêm qua sau khi An An bỏ đi, Lương Viễn tìm mọi cách hỏi thăm số điện thoại của cô, cả buổi sáng lòng dạ rối bời, bật tắt điện thoại liên tục.
Phòng làm việc bên ngoài người qua lại tới lui, đều khó nhịn kinh ngạc ngó nhìn qua tấm cửa sổ lá sách, thật hiếm có quá! Lương nhị thiếu gia thật hiếm khi im ắng như vậy, ngồi yên trong phòng, bình thường chẳng phải cậu ta đều dạo một vòng công ty rồi chuồn sao?
Rốt cuộc chờ tới gần trưa, Lương Viễn lại liếc nhìn dãy số điện thoại, nhắm hờ mắt, ấn nút gọi.
An An chụp ảnh bìa cho loại tạp chí hầu như chẳng có tiếng tăm về phương diện gì, nhưng dù sao cô cũng chỉ là ngôi sao mấp mé hạng hai, nếu không chịu khó lộ diện thì khéo lại rơi xuống hạng ba hoặc bị công chúng quên tiệt ấy chứ, bởi vậy vẫn phải dựa vào chúng.
Nghĩ tới những chuyện này lại thấy phiền, buổi chụp ảnh vẫn chưa xong, cô đã thay trang phục tới hai lần rồi, đến lần thứ ba, có số lạ gọi tới, đúng lúc làm bia trút giận của cô: "Ai?!"
Lương Viễn nghe giọng nói tràn ngập tức giận, bèn thoắt lạnh người, nhưng vẫn phải mở lời: "Chào An An, tôi là Lương Viễn... Hôm qua chúng ta có gặp nhau."
An An hồi tưởng lại vẻ mặt đau lòng của Lương Viễn, bèn nhoẻn cười đáp: "A, hoá ra là Lương nhị thiếu gia! Có chuyện gì vậy?"
Tối qua đầu óc mụ mị, hôm nay tỉnh táo, Lương Viễn mới phát hiện ra cách cô phát âm "Lương nhị thiếu" tựa hồ thoáng vẻ hững hờ, bèn ho khan một tiếng rồi nói: "Là thế này, tối qua tặng quà tạ lỗi cho em, tôi đột nhiên quên mất chuyện sang tên đổi chủ..."
Đối phương bật cười khanh khách, Lương Viễn lại càng bất an... Mày chọn đề tài kiểu gì vậy, cứ nhắc đi nhắc lại chuyện tặng quà tạ lỗi, khéo cô ấy lại đang cười nhạo mày keo kiệt...
An An thấy hắn không nói gì nữa, bèn chậm rãi nói: "Hôm qua thật ra tôi chỉ đùa chút thôi, mong Lương nhị thiếu bỏ quá cho. Tôi không hề động đến xe của anh, nó vẫn ở nguyên chỗ cũ, chìa khoá xe thì ở chỗ quản lý của tôi, chị ấy đang ở công ty Tinh Ngu, anh cứ tới tìm..."
Lương Viễn tức thì sốt ruột: "An An, ý tôi không phải thế, tôi rất nghiêm túc, xe đã là của em rồi, tôi chỉ muốn làm thủ tục cho em thôi."
"Thủ tục gì? Thủ tục kết hôn à?" An An trêu đùa, thấy nhiếp ảnh gia ngoắc tay ra hiệu, bèn chốt: "Khỏi cần, cảm ơn ý tốt của Lương nhị thiếu, tôi hiểu mà. Tôi đang bận, nói sau nhé."
Dứt lời liền cúp máy.
Lương Viễn nhìn màn hình điện thoại in hình mình, chợt giơ tay đập mạnh, đều tại mày ăn nói vụng về phá hỏng mọi chuyện!
An An chụp xong ảnh bìa thì đã h chiều, còn đang tính xem đi đâu ăn gì, chẳng ngờ bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc Maserati mui trần đỏ nhức mắt, kèm theo gã trai tươi cười hớn hở.
Lương Viễn một tay cầm vô lăng, một tay quay kính chiếu hậu kiểm tra xiêm áo chỉnh tề mới xuống xe, thấy An An hơi sửng sốt thì hài lòng bước tới: "Bận rộn tới trưa đói bụng rồi phải không? Đi ăn cùng tôi nhé?"
An An quả thực đang đói bụng, nhưng đang "cơm lành canh ngọt" với Lương đại thiếu, cô cũng không muốn dây vào gã Lương nhị thiếu này, bèn cười lễ độ: "Tôi ăn rồi, nếu Lương nhị thiếu còn chưa dùng bữa thì mau đi đi!"
Lương Viễn ngẩn ra, sao có thể chứ! Hắn đã hỏi Lisa, vì bận chụp ảnh nên cô vẫn chưa ăn gì mà!
Mắt thấy An An chuẩn bị bỏ đi, Lương Viễn giậm chân, lấy tay ngăn cản: "Tôi cũng ăn rồi, nếu đều ăn rồi, vậy chúng ta đi vào việc chính thôi!"
"Việc chính gì?"
Lương Viễn quay đầu bảo: "Chiếc xe này Lương nhị thiếu tôi đã nói tặng cho em thì nhất định sẽ tặng, hôm nay chúng ta đi làm thủ tục sang tên, kẻo sau này em lại chê tôi phiền." Nếu mềm không được, vậy cứng mới xong!
An An thấy hắn mang "Lương nhị thiếu" ra uy hiếp, bèn nheo mắt, tươi cười nói: "Nếu thịnh tình khó khước, vậy thì đi thôi!"
Lương Viễn bất đắc dĩ mới phải nói cứng như vậy, song thấy cô thoải mái đồng ý, bèn mở cờ trong bụng, có điều cho đến tận lúc cuối cùng, hắn cũng không thể cười thêm được nữa.
Trên đường đi, An An thoạt đầu viện cớ "đói bụng", bắt hắn nửa đường chuyển hướng tới quán ăn, đang đánh chén no say, An An nhướng mày hỏi hắn: "Chẳng phải anh ăn cơm rồi còn gì? Sao lại đói bụng nhanh thế?", Lương Viễn đang muốn xới thêm, nhất thời động tác cứng ngắc giữa không trung.
Tiếp đó, An An lấy lý do không mang theo giấy tờ, bắt hắn lái xe về nhà lấy, thật đáng thương cho Lương nhị thiếu mới chỉ bỏ bụng một chén cơm nhỏ, ngày thu gió lạnh, tất tả lái chiếc mui trần chạy qua chạy lại giữa thành Đông thành Tây thành phố H.
May mà thủ tục xong xuôi, An An có vẻ rất hài lòng, lòng hắn lại trở nên ấm áp, thấy trời ngả về chiều, đang định hỏi cô có muốn cùng dùng bữa tối không, An An đã nhanh chóng leo lên xe, ngồi vào ghế lái, đồng thời đóng xoạch cửa xe.
"Nếu thủ tục đã làm xong rồi, Lương nhị thiếu chắc là không còn chuyện gì nữa đúng không? Tôi muốn đi thăm người bạn đang nằm viện, không thể chở Lương nhị thiếu về được, chúng ta tạm biệt ở đây nhé? Gần ngay phía trước có chỗ bắt xe rất tiện đấy, Lương nhị thiếu nếu không ngại, vậy tôi đi trước nhé."
An An nói xong, phất tay với hắn rồi nhấn ga đi mất, đầu không thèm ngoảnh lại.
Lương nhị thiếu bị bỏ rơi hít đầy khói xe, cuối cùng không nhịn nổi rơi lệ đầy mặt giữa làn gió thu.
Hôm qua An An làm việc không nhiều, gần đây mọi chuyện cũng khá thuận lợi, lại rước thêm được một chiếc xe mới, còn trêu chọc Lương nhị thiếu gia một phen, tâm tình không thể nào tốt hơn. Vì tâm tình tốt, nên sáng hôm sau tỉnh dậy được vẫn phải nhờ cú điện thoại của Lisa.
Liếc nhìn đồng hồ đã h, An An cứ tưởng Lisa lại thúc giục, bèn nghe máy "ừ" một tiếng, biểu lộ "Tôi đã tỉnh, chị không cần mắng nữa".
Song thực ra, Lisa gọi tới không phải bắt cô rời giường.
"An An, chị hỏi em, em có chắc Lương Cảnh Phàm bảo rằng em mới là nữ chính phim " tiếng kinh hoàng" không?"
Chị ta nhấn mạnh mấy từ "nữ chính", An An nghe vậy mơ mơ màng màng đáp: "Ừ... Hôm qua lúc truyền thông phỏng vấn đạo diễn Triệu, ông ta khẳng định rồi còn gì? Chị đánh thức em chỉ vì chuyện này thôi sao?"
Lisa trầm mặc một lát, đúng lúc An An định ngủ tiếp, chị ta mới nói: "Nhưng bọn họ nói với chị, em chỉ là nữ thứ..."