Năm ấy nhờ tham gia một bộ phim truyền hình, An An may mắn lọt vào mắt xanh của Tinh Ngu Văn Hoá khi gần tốt nghiệp Đại học. Hôm đó tới công ty ký hợp đồng, An An chen chúc trên tàu điện ngầm, đầu đầy mồ hôi, cô vội vã mua chai nước lạnh giải khát rồi lao vào toà nhà, đâm ngang rẽ dọc mãi mới tìm tới phòng họp. Khi ấy dãy hành lang nhốn nháo ầm ĩ, có vài diễn viên điểm trang lộng lẫy, còn có cả mấy người quản lý luôn miệng hò hét. Vì vội vã, nên An An đi nhanh như gió, giữa đường đột nhiên xuất hiện một đám người, cô tránh không kịp liền đâm thẳng vào, người bị va phải tức thì hét toáng lên.
"Váy của tôi! Đi họp báo kiểu gì bây giờ!"
Nước chanh màu vàng loang lổ trên tà váy trắng, trông mà nhức cả mắt, hoá ra người vừa thét lên là một nữ diễn viên đang nổi tiếng. An An biết bản thân đã gây hoạ, nhất thời lúng túng không biết nói gì.
Cô gái kia vừa vội vừa tức, cất giọng the thé: "Mắt mũi để đi đâu hả? Đi đứng không để ý thế à? Cô cố tình hãm hại tôi phải không?" Phía sau cô ta là đám trợ lý và nhân viên trang điểm, không ai dám đứng ra giảng hoà, người qua người lại giương ánh mắt chế giễu, cô diễn viên ỷ vào sự nổi tiếng, thẳng thừng châm chọc: "Tinh Ngu sao lại có hạng người như vậy chứ? Là tay sai của ai vậy? Không được dạy dỗ ư? Nếu để người ngoài biết được có phải là khiến cho người ta chê cười Tinh Ngu chúng ta ư?"
An An lúc bấy giờ dù sao cũng mới tốt nghiệp, ít kinh nghiệm, tính tình cũng không quá háo thắng, vả lại tự biết bản thân có lỗi trước, nên vẫn cúi đầu nhẫn nhịn chịu đựng bao ánh mắt dò xét, bộ dạng khá thảm hại. Có điều nghe cô ta nói vậy, rốt cuộc không nhịn nổi, giương ánh mắt lạnh lẽo gườm thẳng lại, khiến cô diễn viên bất thần sửng sốt.
Song cô ta định thần lại rất nhanh, toan mở mồm mắng chửi tiếp, đột nhiên một cô gái trẻ vận đồ nhã nhặn tối màu chen vào giữa đám đông, giữ lại cánh tay đang định giáng xuống của cô diễn viên, cau mày quở trách: "Viên Nhân, cô làm gì thế! Cái điệu bộ đanh đá này của cô mới khiến người khác chê cười đấy! Còn không mau đi thay quần áo đi, định làm lỡ buổi họp báo à?"
Cô diễn viên vẫn muốn tranh cãi tiếp, nhưng e ngại ánh mắt nghiêm khắc của Lisa, đành lầm bầu vài câu rồi vùng vằng bỏ đi.
Nếu như không nhờ Lisa giải vây hộ, chắc An An thực sự phải ăn cái tát kia. Cô nhất thời không biết nói gì cho phải, còn chưa cất lời cảm ơn, người trước mắt đã điềm nhiên hỏi: "Tới ký hợp đồng à?"
An An gật đầu, Lisa chỉ tay về phía trước: "Đó là phòng họp, tới nhanh lên!"
Cô vừa bước chân vào phòng, Lisa cũng nối đuôi theo. Lúc đôi bên giới thiệu, An An mới biết người giúp đỡ cô là một quản lý, niềm cảm kích trong lòng cô bất chợt biến thành dũng khí, cô chỉ vào Lisa, hỏi người phụ trách: "Cô ấy có thể làm người đại diện của tôi được không?"
Người phụ trách ngớ ra, tức thì lia mắt sang Lisa, Lisa thấy vậy liền khoanh tay ngắm nghía An An.
Đến tận bây giờ An An vẫn còn nhớ rõ, lúc đó Lisa nở nụ cười vô cùng chuyên nghiệp, cất giọng ôn hoà: "Được! Giao cô ấy cho tôi!"
Từ khi dấn thân vào nghề, từ lúc ngây thơ không hiểu điều gì cho đến khi rành rẽ mọi sự, Lisa đã từng ra tay giải vây cho cô không biết bao nhiêu lần, ôn hoà giải thích cũng có, nghiêm khắc răn dạy cũng có. Lisa dẫn dắt cô ba năm, cơ hồ dồn hết tâm trí vào người cô, nhưng chỉ vì một câu "Tôi hy vọng không bao giờ gặp lại chị nữa", mà hai người họ đã thực sự chia cách.
Chết đi, là một cách thức thoả mãn yêu cầu ích kỷ vô lý của cô - không bao giờ gặp lại nữa.
An An ôm mặt khóc, hoảng sợ run rẩy, chị ấy còn có một cô con gái sáu tuổi, còn có cha mẹ đôi bên, nhưng chỉ vì một câu nói, mà thân nhân âm dương cách biệt. Giá như cô không tỏ ra ích kỷ và lạnh lùng như thế... Nhưng trên đời này làm gì có nếu như.
Con người một khi rơi vào vòng luẩn quẩn, sẽ rất khó thoát ra được.
An An nằm co người dưới đất, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ là tình yêu đồng giới thôi, tại sao cô không thể thông cảm cho chị ấy? Chẳng phải có người thích mình là chuyện tốt sao? Mình đâu có tài đức gì mà lọt vào mắt xanh nhiều người như thế, khiến họ phải lao tâm khổ tứ đến vậy?
Lisa luôn hỏi cô rằng "có phải em rất thích dây dưa với người khác không hả?", ngay cả hôm qua chị ấy cũng cất lời tương tự. Nhưng mà cô đã làm gì sai chứ, cô đâu phải hạng người lả lơi quyến rũ đàn ông? Tại sao lại trách cô?
Nếu không thật lòng yêu mến, cô cũng chẳng muốn lợi dụng ai, nói chi đến việc dây vào. Từ trước tới giờ, cô cùng lắm mới chỉ dây dưa với hai người.
Số người tin rằng cô bước vào nghề với khao khát được thành công ít hơn rất nhiều số người không tin tưởng. Cô khát vọng thành danh, đó là mục đích cuộc sống của cô, nhưng đó là trước khi cô được nếm trải tình yêu. Sống với nghề này, cô kỳ thực cũng mệt mỏi, cũng chua chát, cũng chán chường lắm chứ. Cô nhẫn nhịn chịu đựng, đạp chân trần lên gai nhọn để bước tới, nhưng khi đột nhiên nảy sinh người cô yêu mến, cô phát hiện ra cô thật sự muốn cùng nắm tay người ấy, sống cuộc đời bình dị.
Vì có tình cảm làm chỗ dựa, nên tuy danh lợi là ước ao cả đời, nhưng cô vẫn có thể ung dung từ bỏ.
Trước kia, chỗ dựa ấy là Lương Cảnh Phàm. Vì anh ta, cô dám vứt bỏ niềm kiêu hãnh và đạo đức của bản thân, cam lòng làm ả tình nhân trong bóng tối, nhưng mà rốt cuộc anh vẫn không thể, hoặc là không muốn tiếp nhận tâm ý của cô. Trái tim chân thành lần đầu biết yêu cuối cùng đi vào thất bại, chẳng ai thương xót.
Khi ấy cô phẫn nộ, hoang mang, đúng lúc gặp phải Tập Mặc Nhiên. Cô lại một lần nữa hạ quyết tâm, đứng lên từ nỗi thất vọng, làm lại từ đầu.
Có điều Tập Mặc Nhiên...
Trước ngày hôm qua, cô chưa bao giờ nghĩ việc chọn Tập Mặc Nhiên là sai lầm. Thậm chí từ khi ở bên anh, cô hoàn toàn đắm chìm vào tình yêu êm đẹp ấy. Đây là thắng lợi trước nội tâm của mình. Khi chia tay với Lương Cảnh Phàm, cô cứ ngỡ bản thân sẽ không yêu nổi ai nữa, cả đời này cố gắng phấn đấu đạt được danh vọng, thế là đủ. Nhưng lúc ấy cô có chút không cam lòng, huống chi Tập Mặc Nhiên là một người đàn ông vô cùng hấp dẫn, sau bao hồi phân vân, lưỡng lự, cô cũng dũng cảm đến với anh.
Ban đầu, không phải cô không ôm tâm lý đề phòng và mâu thuẫn, nhưng sống bao năm trong sự nơm nớp lo sợ, cô thật sự muốn được thư giãn, nghỉ ngơi. Hơn nữa Tập Mặc Nhiên lại tỏ ra nuông chiều, săn sóc hết mình như vậy, cô thực sự tin tưởng, ỷ lại vào anh, hoàn toàn chìm đắm.
Thế nhưng, tất thảy chỉ là giả dối.
Cô cứ tưởng mình đã vực dậy được từ nỗi thất vọng, để đến với chốn tươi đẹp, đến với người mình thực lòng yêu thương, nhưng chỉ cần một câu nói chế nhạo của Tập Mặc Nhiên, đã khiến cô rơi vào vực sâu vạn trượng.
Hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Khi cô quyết định đặt xuống sự nghiệp, coi tình yêu là cuộc sống, là sinh mệnh, thì lúc ngã xuống từ trên cao, đã không phải đơn thuần chỉ là thất vọng, chán nản nữa. Cô gửi gắm toàn bộ mong ước vào canh bạc tình yêu, vậy khi thất bại sẽ chỉ còn nỗi tuyệt vọng.
Cô chẳng qua mới chỉ động lòng có hai lần, nhưng qua hai lần này, cô thực sự không muốn có lần kế tiếp. Tình cảm không phải là trò thí nghiệm, lần này thất bại lần sau làm tiếp, cho đến khi thành công mới thôi. Kể cả làm đi làm lại thí nghiệm tới cả trăm lần, cũng chỉ tốn mỗi nguyên liệu thôi ư?
Cô tổn thất cái gì? Là mạng.
Lúc thất thần, bao chuyện quá khứ chợt hiển hiện rõ ràng. Cuộc đời hai mươi mấy năm của cô tóm gọn lại thực sự rất đơn giản, cô chỉ có một ước vọng, là thành danh. Nhưng sau này rơi vào bể tình, tóm gọn lần thứ hai, cũng chỉ là mong được nắm tay người sống đến bạc đầu.
Danh lợi và tình cảm, hoang mang và mù quáng, cho đến ngày hôm nay, đã làm tổn thương tới tận đáy lòng cô. Quan trọng hơn, mọi sự thật lòng của cô đều bị coi là giả dối.
Nếu đã vậy, cô còn sống để làm gì? Cô khiến người ta yêu mến, nhưng cũng khiến bản thân bị tổn thương, hại người hại mình. Tuy cô vô cùng trân trọng cuộc sống, nhưng không thể không tuyệt vọng hoàn toàn từ tinh thần tới thể xác.
*
Hai mươi tám năm sống trên đời, Tập Mặc Nhiên hầu như vẫn luôn được cung phụng. Tuy là người sáng suốt, không màng danh lợi, nhưng lúc chìm ngập trong tình yêu, anh không thể giữ nổi sự bình tĩnh, cũng như chịu chấp nhận sai lầm.
Vậy nên dù biết bản thân làm tổn thương An An, anh vẫn không đuổi theo giải thích. Câu nói bốc đồng khi ấy khiến nhiều năm sau này vẫn khiến anh đau nhói trong lòng.
Thực ra anh cũng không tin tưởng Lương Viễn hoàn toàn, thế nhưng khi ấy hắn ta nói năng rành mạch, lại tỏ ra điềm nhiên như không, còn có cả đống ảnh bằng chứng sờ sờ ra đó, cho dù Tập Mặc Nhiên không tin, thì trong lòng cũng không thể điềm tĩnh nổi.
Trước khi đi, Lương Viễn gọi cho anh chai rượu Vodka, lúc hồi tỉnh lại, Tập Mặc Nhiên mới thầm nhủ: Hắn ta bỏ đi rồi, tại sao còn phải gọi rượu cho mình?
Có điều lúc ấy Tập Mặc Nhiên đang chìm đắm trong câu chuyện bịa đặt của Lương Viễn, cố gắng phân định thật giả, nên không để ý tới chuyện xung quanh. Mượn rượu giải sầu là cách giải quyết khá khẩm nhất, rượu đến tay, ai cũng sẵn sàng chấp nhận.
Cho dù lúc mở cửa cho An An xông vào, đầu óc Tập Mặc Nhiên còn chưa tỉnh táo hẳn, nhưng anh ta vẫn nghĩ cô gái tối qua điên cuồng với mình là An An.
Khoảnh khắc trông thấy Tô Thần Thần, Tập Mặc Nhiên liền biết mình rơi vào bẫy, vì anh ta không thể nhớ nổi mình làm thế nào đi từ quán bar vào nhà nghỉ. Thế nhưng cho tới lúc ấy, anh ta vẫn không phát hiện ra kẻ chủ mưu là Lương Viễn.
Vì sao? Bởi người anh tin tưởng nhất là An An, đã không hề phủ nhận lời của Lương Viễn, dù chỉ một câu. Cô chỉ thản nhiên gật đầu, chính mồm thừa nhận rằng cô chỉ lợi dụng anh, chỉ biết tới bản thân mình.
Tô Thần Thần đã giải thích thế nào với anh? Cô ta bảo cô ta làm vậy vì ghen ghét với An An, chứ chẳng vì lẽ gì.
Tập Mặc Nhiên cũng nhốt mình trong nhà cả ngày, nhưng căn nhà này không phải là căn hộ ở tiểu khu của An An.
Anh là người vốn không thích tranh cãi, mà thường đặt mình vào vị trí của người khác để suy xét mọi việc, đây chính là một trong những lý do anh theo nghề tâm lý. Hơn nữa từ nhỏ anh đã không hứng thú với quyền lực. Cha mẹ anh đều theo đuổi chính trị, mà chính trị thì khác với kinh doanh, cho nên quan niệm của cha mẹ anh cũng khá cởi mở. Anh không thích quyền lực, cha anh cũng không muốn tương lai con mình phải cất công tranh đấu, nên lúc anh tỏ ra hứng thú với ngành tâm lý, cha anh liền chấp nhận.
Suy nghĩ cả ngày, Tập Mặc Nhiên càng ngày càng hoang mang, không hiểu người thế nào thì mới là lý tưởng với cô?
Tập Mặc Nhiên nghĩ, cô không tin anh, có lẽ cũng chẳng thật lòng với anh được mấy phần. Suy nghĩ này khiến anh đốt thuốc thâu đêm, hút nhiều tới nỗi lòng dạ cồn cào, anh không thể không thừa nhận, anh thực lòng yêu cô. Nếu cô có ước nguyện riêng, vậy anh hy vọng cô có thể đạt được nó.
Nếu anh làm cô thất vọng, vậy để cô ở bên Lương Viễn cũng là cách hay.
Ánh bình minh hé lộ, Tập Mặc Nhiên bỗng dưng đẩy cửa sổ ra, để khói thuốc trong phòng tản bớt. Anh thầm nhủ, anh và cô, có lẽ đã kết thúc rồi. Cô ở bên Lương Viễn, có hắn ta bảo vệ, giúp đỡ thực hiện mơ ước. Còn anh, anh tiếp tục cô đơn chiếc bóng.
Khi phía chân trời hửng sáng, trước mặt anh chợt hiện lên bóng hình yêu kiều của cô, hiện lên câu nói "Ít ra thì đó vẫn là lần đầu tiên của cô ấy". Lúc đó, đôi mắt cô rõ ràng nhuốm đầy vẻ đau đớn, tuyệt vọng, vậy phải chăng cô cũng thực lòng thích anh? Nhưng anh đã khiến cô đau lòng như vậy, thất vọng đến thế, thậm chí còn chẳng thèm giải thích. Lúc thốt ra câu ấy, annh thực sự không cố tình, vì thực sự từ khi quen biết, anh không hề bận tâm tới chuyện đó.
Vậy tại sao anh lại nói lời tổn thương? Có lẽ vì gương mặt lạnh lùng và giọng nói chế giễu, bất cần của cô khiến lòng anh chua chát, nên khi nhìn thấy giọt máu đỏ dây trên ga giường, anh mới nhớ đến chuyện cô bận lòng nhất. Khi tranh cãi, để công kích đối phương, để lấy lại sự tôn nghiêm của mình, cách hữu hiệu nhất không phải nhắc đến chuyện đáng ngại của mình, mà là nhắm thẳng vào chuyện đối phương e dè nhất, đâm thẳng vào chỗ mềm yếu nhất của họ.
Tập Mặc Nhiên không khỏi nhắm chặt mắt lại, anh làm sao giải thích cho cô hiểu đây? Cô là người đầu tiên khiến anh rung động sâu sắc, nên anh mới khó lòng kiềm chế sự ấu trĩ, mà làm tổn thương đến cô thế ư? Hơn nữa, anh vốn định chấm dứt hoàn toàn, còn định giải thích nỗi gì?
Đồng hồ báo thức hiển thị 7h, Tập Mặc Nhiên mở di động xem công việc ngày hôm nay, lát nữa anh có một bệnh nhân đã hẹn khám trước.
Bệnh nhân có triệu chứng u ất mức độ trung bình, nhưng có xu hướng trở nên trầm trọng, cho nên phải qua lại phòng khám khá nhiều lần. Tập Mặc Nhiên lên tinh thần, ngồi sau bàn nghe ông ta kể lại tâm trạng của mình, nói được một lúc, di động đột nhiên rung lên.
Bình thường khi tiếp bệnh nhân, anh thường tắt máy, nhưng hôm nay tinh thần hơi sa sút, nên anh quên bẵng đi. Anh đang định tắt, chợt nhìn thấy màn hình hiển thị: Quân Duyệt.
Tập Mặc Nhiên run rẩy, không thể tiếp tục. Bệnh nhân thấy anh chần chừ do dự, liền bảo: "Bác sỹ Tập, anh cứ nghe điện thoại đi, tôi chờ được."
Tập Mặc Nhiên bèn đi vào phòng trong.
"...Quân Duyệt?"
Giọng nói của An An có vẻ khô khốc, nhưng khá bình thản: "Anh đang làm gì?"
Tập Mặc Nhiên sửng sốt, lập tức trả lời: "Anh đang khám bệnh..." Giọng nói của anh cũng đầy kìm nén, thấy cô không nói gì, anh bèn hỏi: "Còn em?"
"Tôi ư?" An An hơi cao giọng, nhưng lập tức dịu xuống: "Tôi đang tắm."
Tập Mặc Nhiên thoáng nghe thấy tiếng nước chảy, lại nghe An An dịu dàng nói: "Tắm thích thật... Có thể xua tan mệt nhọc, hôm qua tôi không ngủ được, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc như chết luôn thôi."
Cô cất giọng trêu đùa, Tập Mặc Nhiên không đáp, chỉ khẽ gọi: "Quân Duyệt..."
An An trầm ngâm một hồi, lâu đến mức Tập Mặc Nhiên không khỏi cất tiếng gọi cô, An An mới khàn giọng nói: "Vì sao anh lại gọi tôi là Quân Duyệt? Thực ra tôi không thích cái tên này... Anh vẫn còn nhớ câu thơ đó sao? 'Kim triêu túy vũ đồng quân nhạc, thủy tín u nhân bất ái vinh', tôi không thích bài thơ đó, vì mỗi khi nhớ tới nó, tôi đều thấy có lỗi với cha tôi... Bao năm sống trên đời, tôi chưa từng thoả mãn được mong ước của ông ấy..."
Tập Mặc Nhiên siết chặt di động đến nỗi ngón tay trắng bợt, nói: "Đừng nói vậy, em tốt lắm."
"Đúng vậy! Tôi cũng biết tôi rất tốt." An An hít sâu một hơi, buông giọng hời hợt: "Tập Mặc Nhiên, anh biết không, tôi cứ tưởng có lẽ cả đời này tôi đều không thể thoả mãn mong ước của cha mình, nhưng khi ở bên anh, tôi thực sự tin mình có thể..." Cô đột ngột thay đổi ngữ điệu: "Nhưng mà anh không tin tôi, cho nên, Tập Mặc Nhiên à, anh không xứng gọi tôi như vậy."
"Anh..." Tập Mặc Nhiên đột nhiên lo lắng: "Quân Duyệt, anh sẽ nhanh chóng giải thích cho em hiểu, chờ anh mấy tiếng nữa nhé?"
An An im lặng, rồi đáp lời: "Được! Hai tiếng sau gặp lại." Dứt lời liền cúp máy.
Dập máy xong, mí mắt Tập Mặc Nhiên bỗng dưng cứ nháy liên tục, nhưng không bằng tiếng tim đang đập thình thịch như trống dồn trong lồng ngực anh. Vì cô nói cô từng thật lòng tin tưởng anh, nên Tập Mặc Nhiên bất thần không để ý tới mí mắt mình.
Trở lại ngồi xuống bàn làm việc, bệnh nhân mỉm cười hỏi: "Lần đầu mới thấy bác sỹ Tập nghe điện thoại giữa giờ, có chuyện quan trọng à?"
Tập Mặc Nhiên cũng nhoẻn cười, cầm bút ra hiệu: "Chúng ta tiếp tục."
Bệnh nhân gật đầu, nói: "Dạo gần đây tôi cảm thấy rất bất ổn, tôi bắt đầu thấy mình nảy sinh ý muốn tự tử, nên mới phải tới gặp bác sỹ ngay."
Tập Mặc Nhiên ghi lại: "Biểu hiện cụ thể thế nào?"
"Dạo gần đây công việc của tôi hơi bận rộn, đôi khi cuối tuần không phải tăng ca, tôi liền đánh một giấc say sưa. Khoảnh khắc tỉnh lại, tôi đột nhiên thấy chán chường, chỉ muốn chết quách cho xong. Thậm chí lúc... ừm, lúc cao trào ân ái với vợ, đầu óc mơ màng, tôi lại nảy sinh suy nghĩ đó. Có lần tôi còn thực sự để dao trên đầu giường, để sáng hôm sau tỉnh dậy, một nhát xong luôn...
Tập Mặc Nhiên đang gật gù ghi chép, nghe vậy đột nhiên cứng người lại, ngẩng phắt đầu lên, run giọng hỏi: "Ông bảo lúc ông ngủ say tỉnh dậy, tự dưng muốn... tự tử ư?"
Bệnh nhân không ngờ anh phản ứng mạnh như thế, ngơ ngác nói: "Ừ!"
Nháy mắt, sắc mặt Tập Mặc Nhiên liền trắng bệch, anh lập tức vớ lấy di động, bỏ lại câu xin lỗi rồi lao ra ngoài.
Lời tác giả:
Viết xong chương này, không hiểu các bạn độc giả có hiểu suy nghĩ của Tập Mặc Nhiên hay không. Anh ta đúng là sai lầm trầm trọng, có điều anh ta đúng là không cố ý làm tổn thương An An, vì anh ta ít kinh nghiệm yêu đương.
Còn về vấn đề Tập Mặc Nhiên là zai tân hay không, tất nhiên không phải! Tôi đã từng nói "Tập Mặc Nhiên cũng từng có thời tuổi trẻ bồng bột", mọi người tự hiểu nhé. Thực ra cách viết của tôi khá gợi mở, ít khi bày tỏ tình cảm trực tiếp, vì tôi là cô gái truyền thống, bảo thủ nên chỉ tả bằng vài câu nói và động tác thôi.
Năm ấy nhờ tham gia một bộ phim truyền hình, An An may mắn lọt vào mắt xanh của Tinh Ngu Văn Hoá khi gần tốt nghiệp Đại học. Hôm đó tới công ty ký hợp đồng, An An chen chúc trên tàu điện ngầm, đầu đầy mồ hôi, cô vội vã mua chai nước lạnh giải khát rồi lao vào toà nhà, đâm ngang rẽ dọc mãi mới tìm tới phòng họp. Khi ấy dãy hành lang nhốn nháo ầm ĩ, có vài diễn viên điểm trang lộng lẫy, còn có cả mấy người quản lý luôn miệng hò hét. Vì vội vã, nên An An đi nhanh như gió, giữa đường đột nhiên xuất hiện một đám người, cô tránh không kịp liền đâm thẳng vào, người bị va phải tức thì hét toáng lên.
"Váy của tôi! Đi họp báo kiểu gì bây giờ!"
Nước chanh màu vàng loang lổ trên tà váy trắng, trông mà nhức cả mắt, hoá ra người vừa thét lên là một nữ diễn viên đang nổi tiếng. An An biết bản thân đã gây hoạ, nhất thời lúng túng không biết nói gì.
Cô gái kia vừa vội vừa tức, cất giọng the thé: "Mắt mũi để đi đâu hả? Đi đứng không để ý thế à? Cô cố tình hãm hại tôi phải không?" Phía sau cô ta là đám trợ lý và nhân viên trang điểm, không ai dám đứng ra giảng hoà, người qua người lại giương ánh mắt chế giễu, cô diễn viên ỷ vào sự nổi tiếng, thẳng thừng châm chọc: "Tinh Ngu sao lại có hạng người như vậy chứ? Là tay sai của ai vậy? Không được dạy dỗ ư? Nếu để người ngoài biết được có phải là khiến cho người ta chê cười Tinh Ngu chúng ta ư?"
An An lúc bấy giờ dù sao cũng mới tốt nghiệp, ít kinh nghiệm, tính tình cũng không quá háo thắng, vả lại tự biết bản thân có lỗi trước, nên vẫn cúi đầu nhẫn nhịn chịu đựng bao ánh mắt dò xét, bộ dạng khá thảm hại. Có điều nghe cô ta nói vậy, rốt cuộc không nhịn nổi, giương ánh mắt lạnh lẽo gườm thẳng lại, khiến cô diễn viên bất thần sửng sốt.
Song cô ta định thần lại rất nhanh, toan mở mồm mắng chửi tiếp, đột nhiên một cô gái trẻ vận đồ nhã nhặn tối màu chen vào giữa đám đông, giữ lại cánh tay đang định giáng xuống của cô diễn viên, cau mày quở trách: "Viên Nhân, cô làm gì thế! Cái điệu bộ đanh đá này của cô mới khiến người khác chê cười đấy! Còn không mau đi thay quần áo đi, định làm lỡ buổi họp báo à?"
Cô diễn viên vẫn muốn tranh cãi tiếp, nhưng e ngại ánh mắt nghiêm khắc của Lisa, đành lầm bầu vài câu rồi vùng vằng bỏ đi.
Nếu như không nhờ Lisa giải vây hộ, chắc An An thực sự phải ăn cái tát kia. Cô nhất thời không biết nói gì cho phải, còn chưa cất lời cảm ơn, người trước mắt đã điềm nhiên hỏi: "Tới ký hợp đồng à?"
An An gật đầu, Lisa chỉ tay về phía trước: "Đó là phòng họp, tới nhanh lên!"
Cô vừa bước chân vào phòng, Lisa cũng nối đuôi theo. Lúc đôi bên giới thiệu, An An mới biết người giúp đỡ cô là một quản lý, niềm cảm kích trong lòng cô bất chợt biến thành dũng khí, cô chỉ vào Lisa, hỏi người phụ trách: "Cô ấy có thể làm người đại diện của tôi được không?"
Người phụ trách ngớ ra, tức thì lia mắt sang Lisa, Lisa thấy vậy liền khoanh tay ngắm nghía An An.
Đến tận bây giờ An An vẫn còn nhớ rõ, lúc đó Lisa nở nụ cười vô cùng chuyên nghiệp, cất giọng ôn hoà: "Được! Giao cô ấy cho tôi!"
Từ khi dấn thân vào nghề, từ lúc ngây thơ không hiểu điều gì cho đến khi rành rẽ mọi sự, Lisa đã từng ra tay giải vây cho cô không biết bao nhiêu lần, ôn hoà giải thích cũng có, nghiêm khắc răn dạy cũng có. Lisa dẫn dắt cô ba năm, cơ hồ dồn hết tâm trí vào người cô, nhưng chỉ vì một câu "Tôi hy vọng không bao giờ gặp lại chị nữa", mà hai người họ đã thực sự chia cách.
Chết đi, là một cách thức thoả mãn yêu cầu ích kỷ vô lý của cô - không bao giờ gặp lại nữa.
An An ôm mặt khóc, hoảng sợ run rẩy, chị ấy còn có một cô con gái sáu tuổi, còn có cha mẹ đôi bên, nhưng chỉ vì một câu nói, mà thân nhân âm dương cách biệt. Giá như cô không tỏ ra ích kỷ và lạnh lùng như thế... Nhưng trên đời này làm gì có nếu như.
Con người một khi rơi vào vòng luẩn quẩn, sẽ rất khó thoát ra được.
An An nằm co người dưới đất, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ là tình yêu đồng giới thôi, tại sao cô không thể thông cảm cho chị ấy? Chẳng phải có người thích mình là chuyện tốt sao? Mình đâu có tài đức gì mà lọt vào mắt xanh nhiều người như thế, khiến họ phải lao tâm khổ tứ đến vậy?
Lisa luôn hỏi cô rằng "có phải em rất thích dây dưa với người khác không hả?", ngay cả hôm qua chị ấy cũng cất lời tương tự. Nhưng mà cô đã làm gì sai chứ, cô đâu phải hạng người lả lơi quyến rũ đàn ông? Tại sao lại trách cô?
Nếu không thật lòng yêu mến, cô cũng chẳng muốn lợi dụng ai, nói chi đến việc dây vào. Từ trước tới giờ, cô cùng lắm mới chỉ dây dưa với hai người.
Số người tin rằng cô bước vào nghề với khao khát được thành công ít hơn rất nhiều số người không tin tưởng. Cô khát vọng thành danh, đó là mục đích cuộc sống của cô, nhưng đó là trước khi cô được nếm trải tình yêu. Sống với nghề này, cô kỳ thực cũng mệt mỏi, cũng chua chát, cũng chán chường lắm chứ. Cô nhẫn nhịn chịu đựng, đạp chân trần lên gai nhọn để bước tới, nhưng khi đột nhiên nảy sinh người cô yêu mến, cô phát hiện ra cô thật sự muốn cùng nắm tay người ấy, sống cuộc đời bình dị.
Vì có tình cảm làm chỗ dựa, nên tuy danh lợi là ước ao cả đời, nhưng cô vẫn có thể ung dung từ bỏ.
Trước kia, chỗ dựa ấy là Lương Cảnh Phàm. Vì anh ta, cô dám vứt bỏ niềm kiêu hãnh và đạo đức của bản thân, cam lòng làm ả tình nhân trong bóng tối, nhưng mà rốt cuộc anh vẫn không thể, hoặc là không muốn tiếp nhận tâm ý của cô. Trái tim chân thành lần đầu biết yêu cuối cùng đi vào thất bại, chẳng ai thương xót.
Khi ấy cô phẫn nộ, hoang mang, đúng lúc gặp phải Tập Mặc Nhiên. Cô lại một lần nữa hạ quyết tâm, đứng lên từ nỗi thất vọng, làm lại từ đầu.
Có điều Tập Mặc Nhiên...
Trước ngày hôm qua, cô chưa bao giờ nghĩ việc chọn Tập Mặc Nhiên là sai lầm. Thậm chí từ khi ở bên anh, cô hoàn toàn đắm chìm vào tình yêu êm đẹp ấy. Đây là thắng lợi trước nội tâm của mình. Khi chia tay với Lương Cảnh Phàm, cô cứ ngỡ bản thân sẽ không yêu nổi ai nữa, cả đời này cố gắng phấn đấu đạt được danh vọng, thế là đủ. Nhưng lúc ấy cô có chút không cam lòng, huống chi Tập Mặc Nhiên là một người đàn ông vô cùng hấp dẫn, sau bao hồi phân vân, lưỡng lự, cô cũng dũng cảm đến với anh.
Ban đầu, không phải cô không ôm tâm lý đề phòng và mâu thuẫn, nhưng sống bao năm trong sự nơm nớp lo sợ, cô thật sự muốn được thư giãn, nghỉ ngơi. Hơn nữa Tập Mặc Nhiên lại tỏ ra nuông chiều, săn sóc hết mình như vậy, cô thực sự tin tưởng, ỷ lại vào anh, hoàn toàn chìm đắm.
Thế nhưng, tất thảy chỉ là giả dối.
Cô cứ tưởng mình đã vực dậy được từ nỗi thất vọng, để đến với chốn tươi đẹp, đến với người mình thực lòng yêu thương, nhưng chỉ cần một câu nói chế nhạo của Tập Mặc Nhiên, đã khiến cô rơi vào vực sâu vạn trượng.
Hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Khi cô quyết định đặt xuống sự nghiệp, coi tình yêu là cuộc sống, là sinh mệnh, thì lúc ngã xuống từ trên cao, đã không phải đơn thuần chỉ là thất vọng, chán nản nữa. Cô gửi gắm toàn bộ mong ước vào canh bạc tình yêu, vậy khi thất bại sẽ chỉ còn nỗi tuyệt vọng.
Cô chẳng qua mới chỉ động lòng có hai lần, nhưng qua hai lần này, cô thực sự không muốn có lần kế tiếp. Tình cảm không phải là trò thí nghiệm, lần này thất bại lần sau làm tiếp, cho đến khi thành công mới thôi. Kể cả làm đi làm lại thí nghiệm tới cả trăm lần, cũng chỉ tốn mỗi nguyên liệu thôi ư?
Cô tổn thất cái gì? Là mạng.
Lúc thất thần, bao chuyện quá khứ chợt hiển hiện rõ ràng. Cuộc đời hai mươi mấy năm của cô tóm gọn lại thực sự rất đơn giản, cô chỉ có một ước vọng, là thành danh. Nhưng sau này rơi vào bể tình, tóm gọn lần thứ hai, cũng chỉ là mong được nắm tay người sống đến bạc đầu.
Danh lợi và tình cảm, hoang mang và mù quáng, cho đến ngày hôm nay, đã làm tổn thương tới tận đáy lòng cô. Quan trọng hơn, mọi sự thật lòng của cô đều bị coi là giả dối.
Nếu đã vậy, cô còn sống để làm gì? Cô khiến người ta yêu mến, nhưng cũng khiến bản thân bị tổn thương, hại người hại mình. Tuy cô vô cùng trân trọng cuộc sống, nhưng không thể không tuyệt vọng hoàn toàn từ tinh thần tới thể xác.
Hai mươi tám năm sống trên đời, Tập Mặc Nhiên hầu như vẫn luôn được cung phụng. Tuy là người sáng suốt, không màng danh lợi, nhưng lúc chìm ngập trong tình yêu, anh không thể giữ nổi sự bình tĩnh, cũng như chịu chấp nhận sai lầm.
Vậy nên dù biết bản thân làm tổn thương An An, anh vẫn không đuổi theo giải thích. Câu nói bốc đồng khi ấy khiến nhiều năm sau này vẫn khiến anh đau nhói trong lòng.
Thực ra anh cũng không tin tưởng Lương Viễn hoàn toàn, thế nhưng khi ấy hắn ta nói năng rành mạch, lại tỏ ra điềm nhiên như không, còn có cả đống ảnh bằng chứng sờ sờ ra đó, cho dù Tập Mặc Nhiên không tin, thì trong lòng cũng không thể điềm tĩnh nổi.
Trước khi đi, Lương Viễn gọi cho anh chai rượu Vodka, lúc hồi tỉnh lại, Tập Mặc Nhiên mới thầm nhủ: Hắn ta bỏ đi rồi, tại sao còn phải gọi rượu cho mình?
Có điều lúc ấy Tập Mặc Nhiên đang chìm đắm trong câu chuyện bịa đặt của Lương Viễn, cố gắng phân định thật giả, nên không để ý tới chuyện xung quanh. Mượn rượu giải sầu là cách giải quyết khá khẩm nhất, rượu đến tay, ai cũng sẵn sàng chấp nhận.
Cho dù lúc mở cửa cho An An xông vào, đầu óc Tập Mặc Nhiên còn chưa tỉnh táo hẳn, nhưng anh ta vẫn nghĩ cô gái tối qua điên cuồng với mình là An An.
Khoảnh khắc trông thấy Tô Thần Thần, Tập Mặc Nhiên liền biết mình rơi vào bẫy, vì anh ta không thể nhớ nổi mình làm thế nào đi từ quán bar vào nhà nghỉ. Thế nhưng cho tới lúc ấy, anh ta vẫn không phát hiện ra kẻ chủ mưu là Lương Viễn.
Vì sao? Bởi người anh tin tưởng nhất là An An, đã không hề phủ nhận lời của Lương Viễn, dù chỉ một câu. Cô chỉ thản nhiên gật đầu, chính mồm thừa nhận rằng cô chỉ lợi dụng anh, chỉ biết tới bản thân mình.
Tô Thần Thần đã giải thích thế nào với anh? Cô ta bảo cô ta làm vậy vì ghen ghét với An An, chứ chẳng vì lẽ gì.
Tập Mặc Nhiên cũng nhốt mình trong nhà cả ngày, nhưng căn nhà này không phải là căn hộ ở tiểu khu của An An.
Anh là người vốn không thích tranh cãi, mà thường đặt mình vào vị trí của người khác để suy xét mọi việc, đây chính là một trong những lý do anh theo nghề tâm lý. Hơn nữa từ nhỏ anh đã không hứng thú với quyền lực. Cha mẹ anh đều theo đuổi chính trị, mà chính trị thì khác với kinh doanh, cho nên quan niệm của cha mẹ anh cũng khá cởi mở. Anh không thích quyền lực, cha anh cũng không muốn tương lai con mình phải cất công tranh đấu, nên lúc anh tỏ ra hứng thú với ngành tâm lý, cha anh liền chấp nhận.
Suy nghĩ cả ngày, Tập Mặc Nhiên càng ngày càng hoang mang, không hiểu người thế nào thì mới là lý tưởng với cô?
Tập Mặc Nhiên nghĩ, cô không tin anh, có lẽ cũng chẳng thật lòng với anh được mấy phần. Suy nghĩ này khiến anh đốt thuốc thâu đêm, hút nhiều tới nỗi lòng dạ cồn cào, anh không thể không thừa nhận, anh thực lòng yêu cô. Nếu cô có ước nguyện riêng, vậy anh hy vọng cô có thể đạt được nó.
Nếu anh làm cô thất vọng, vậy để cô ở bên Lương Viễn cũng là cách hay.
Ánh bình minh hé lộ, Tập Mặc Nhiên bỗng dưng đẩy cửa sổ ra, để khói thuốc trong phòng tản bớt. Anh thầm nhủ, anh và cô, có lẽ đã kết thúc rồi. Cô ở bên Lương Viễn, có hắn ta bảo vệ, giúp đỡ thực hiện mơ ước. Còn anh, anh tiếp tục cô đơn chiếc bóng.
Khi phía chân trời hửng sáng, trước mặt anh chợt hiện lên bóng hình yêu kiều của cô, hiện lên câu nói "Ít ra thì đó vẫn là lần đầu tiên của cô ấy". Lúc đó, đôi mắt cô rõ ràng nhuốm đầy vẻ đau đớn, tuyệt vọng, vậy phải chăng cô cũng thực lòng thích anh? Nhưng anh đã khiến cô đau lòng như vậy, thất vọng đến thế, thậm chí còn chẳng thèm giải thích. Lúc thốt ra câu ấy, annh thực sự không cố tình, vì thực sự từ khi quen biết, anh không hề bận tâm tới chuyện đó.
Vậy tại sao anh lại nói lời tổn thương? Có lẽ vì gương mặt lạnh lùng và giọng nói chế giễu, bất cần của cô khiến lòng anh chua chát, nên khi nhìn thấy giọt máu đỏ dây trên ga giường, anh mới nhớ đến chuyện cô bận lòng nhất. Khi tranh cãi, để công kích đối phương, để lấy lại sự tôn nghiêm của mình, cách hữu hiệu nhất không phải nhắc đến chuyện đáng ngại của mình, mà là nhắm thẳng vào chuyện đối phương e dè nhất, đâm thẳng vào chỗ mềm yếu nhất của họ.
Tập Mặc Nhiên không khỏi nhắm chặt mắt lại, anh làm sao giải thích cho cô hiểu đây? Cô là người đầu tiên khiến anh rung động sâu sắc, nên anh mới khó lòng kiềm chế sự ấu trĩ, mà làm tổn thương đến cô thế ư? Hơn nữa, anh vốn định chấm dứt hoàn toàn, còn định giải thích nỗi gì?
Đồng hồ báo thức hiển thị h, Tập Mặc Nhiên mở di động xem công việc ngày hôm nay, lát nữa anh có một bệnh nhân đã hẹn khám trước.
Bệnh nhân có triệu chứng u ất mức độ trung bình, nhưng có xu hướng trở nên trầm trọng, cho nên phải qua lại phòng khám khá nhiều lần. Tập Mặc Nhiên lên tinh thần, ngồi sau bàn nghe ông ta kể lại tâm trạng của mình, nói được một lúc, di động đột nhiên rung lên.
Bình thường khi tiếp bệnh nhân, anh thường tắt máy, nhưng hôm nay tinh thần hơi sa sút, nên anh quên bẵng đi. Anh đang định tắt, chợt nhìn thấy màn hình hiển thị: Quân Duyệt.
Tập Mặc Nhiên run rẩy, không thể tiếp tục. Bệnh nhân thấy anh chần chừ do dự, liền bảo: "Bác sỹ Tập, anh cứ nghe điện thoại đi, tôi chờ được."
Tập Mặc Nhiên bèn đi vào phòng trong.
"...Quân Duyệt?"
Giọng nói của An An có vẻ khô khốc, nhưng khá bình thản: "Anh đang làm gì?"
Tập Mặc Nhiên sửng sốt, lập tức trả lời: "Anh đang khám bệnh..." Giọng nói của anh cũng đầy kìm nén, thấy cô không nói gì, anh bèn hỏi: "Còn em?"
"Tôi ư?" An An hơi cao giọng, nhưng lập tức dịu xuống: "Tôi đang tắm."
Tập Mặc Nhiên thoáng nghe thấy tiếng nước chảy, lại nghe An An dịu dàng nói: "Tắm thích thật... Có thể xua tan mệt nhọc, hôm qua tôi không ngủ được, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc như chết luôn thôi."
Cô cất giọng trêu đùa, Tập Mặc Nhiên không đáp, chỉ khẽ gọi: "Quân Duyệt..."
An An trầm ngâm một hồi, lâu đến mức Tập Mặc Nhiên không khỏi cất tiếng gọi cô, An An mới khàn giọng nói: "Vì sao anh lại gọi tôi là Quân Duyệt? Thực ra tôi không thích cái tên này... Anh vẫn còn nhớ câu thơ đó sao? 'Kim triêu túy vũ đồng quân nhạc, thủy tín u nhân bất ái vinh', tôi không thích bài thơ đó, vì mỗi khi nhớ tới nó, tôi đều thấy có lỗi với cha tôi... Bao năm sống trên đời, tôi chưa từng thoả mãn được mong ước của ông ấy..."
Tập Mặc Nhiên siết chặt di động đến nỗi ngón tay trắng bợt, nói: "Đừng nói vậy, em tốt lắm."
"Đúng vậy! Tôi cũng biết tôi rất tốt." An An hít sâu một hơi, buông giọng hời hợt: "Tập Mặc Nhiên, anh biết không, tôi cứ tưởng có lẽ cả đời này tôi đều không thể thoả mãn mong ước của cha mình, nhưng khi ở bên anh, tôi thực sự tin mình có thể..." Cô đột ngột thay đổi ngữ điệu: "Nhưng mà anh không tin tôi, cho nên, Tập Mặc Nhiên à, anh không xứng gọi tôi như vậy."
"Anh..." Tập Mặc Nhiên đột nhiên lo lắng: "Quân Duyệt, anh sẽ nhanh chóng giải thích cho em hiểu, chờ anh mấy tiếng nữa nhé?"
An An im lặng, rồi đáp lời: "Được! Hai tiếng sau gặp lại." Dứt lời liền cúp máy.
Dập máy xong, mí mắt Tập Mặc Nhiên bỗng dưng cứ nháy liên tục, nhưng không bằng tiếng tim đang đập thình thịch như trống dồn trong lồng ngực anh. Vì cô nói cô từng thật lòng tin tưởng anh, nên Tập Mặc Nhiên bất thần không để ý tới mí mắt mình.
Trở lại ngồi xuống bàn làm việc, bệnh nhân mỉm cười hỏi: "Lần đầu mới thấy bác sỹ Tập nghe điện thoại giữa giờ, có chuyện quan trọng à?"
Tập Mặc Nhiên cũng nhoẻn cười, cầm bút ra hiệu: "Chúng ta tiếp tục."
Bệnh nhân gật đầu, nói: "Dạo gần đây tôi cảm thấy rất bất ổn, tôi bắt đầu thấy mình nảy sinh ý muốn tự tử, nên mới phải tới gặp bác sỹ ngay."
Tập Mặc Nhiên ghi lại: "Biểu hiện cụ thể thế nào?"
"Dạo gần đây công việc của tôi hơi bận rộn, đôi khi cuối tuần không phải tăng ca, tôi liền đánh một giấc say sưa. Khoảnh khắc tỉnh lại, tôi đột nhiên thấy chán chường, chỉ muốn chết quách cho xong. Thậm chí lúc... ừm, lúc cao trào ân ái với vợ, đầu óc mơ màng, tôi lại nảy sinh suy nghĩ đó. Có lần tôi còn thực sự để dao trên đầu giường, để sáng hôm sau tỉnh dậy, một nhát xong luôn...
Tập Mặc Nhiên đang gật gù ghi chép, nghe vậy đột nhiên cứng người lại, ngẩng phắt đầu lên, run giọng hỏi: "Ông bảo lúc ông ngủ say tỉnh dậy, tự dưng muốn... tự tử ư?"
Bệnh nhân không ngờ anh phản ứng mạnh như thế, ngơ ngác nói: "Ừ!"
Nháy mắt, sắc mặt Tập Mặc Nhiên liền trắng bệch, anh lập tức vớ lấy di động, bỏ lại câu xin lỗi rồi lao ra ngoài.
Lời tác giả:
Viết xong chương này, không hiểu các bạn độc giả có hiểu suy nghĩ của Tập Mặc Nhiên hay không. Anh ta đúng là sai lầm trầm trọng, có điều anh ta đúng là không cố ý làm tổn thương An An, vì anh ta ít kinh nghiệm yêu đương.
Còn về vấn đề Tập Mặc Nhiên là zai tân hay không, tất nhiên không phải! Tôi đã từng nói "Tập Mặc Nhiên cũng từng có thời tuổi trẻ bồng bột", mọi người tự hiểu nhé. Thực ra cách viết của tôi khá gợi mở, ít khi bày tỏ tình cảm trực tiếp, vì tôi là cô gái truyền thống, bảo thủ nên chỉ tả bằng vài câu nói và động tác thôi.