Thường ngày An An và Lương Cảnh Phàm cũng có lúc tranh cãi bất đồng, nhưng thực sự cãi vã như thế này là lần đầu tiên, bởi vậy cô cực kỳ mệt mỏi, đúng lúc không có việc gì làm, cô cũng chẳng muốn ở lại công ty.
Ra khỏi thang máy, vừa vặn nhận được điện thoại của cửa hàng nội thất, người bán hàng nói lúc mua đồ cô vẫn chưa nói bao giờ chuyển đến, nên họ gọi hỏi lại.
An An bấy giờ mới nhớ ra hai hôm trước mình đặt mua đồ nội thất.
Từ khi vào công ty Tinh Ngu, An An vẫn thường ở trong ký túc xá của công ty. Mặc dù điều kiện nhà ở không tệ, nhưng ký túc xá hầu như chỉ dành cho người mới, hơn nữa còn hai người một phòng, sau một thời gian, để biểu lộ thân phận và đẳng cấp của mình, hầu như ai nấy đều chuyển ra ngoài.
An An ở đây gần một năm, đang tính chuyển ra ngoài thì có người mới tên Lô Vi tới, hai người họ đều là ngôi sao hạng ba, trò chuyện lại hợp, giá phòng ở thành phố H quả thực rất đắt, bèn bàn nhau cùng ở lại, nên tính đến giờ cô đã ở đây hai năm.
Trước đó không lâu chị em cùng phòng vớ được anh chàng cực phẩm bao nuôi, nên đã chuyển ra ngoài tận hưởng nhà cao cửa rộng, phòng ký túc xá chỉ còn lại mình An An.
Thật ra lúc mới ở bên Lương Cảnh Phàm, anh ta lấy lý do đi lại bất tiện, mua cho cô một căn hộ mới.
Hai người họ từ trước tới giờ đều không tỏ rõ là quan hệ gì, lúc đó An An không muốn đến đó ở, vì nghĩ nếu ở nhà của Lương Cảnh Phàm, cô sẽ không thể qua lại được với người khác, ảnh hưởng tới tiền đồ phát triển sự nghiệp, tuy rằng trên thực tế, cho dù không ở nhà anh ta, một năm nay An An cũng không dây dưa với ai khác.
Chính bởi suy tính như thế, nên cô mới không chuyển đến.
Nhưng sau này vẫn không muốn tới đó, bởi lẽ vì sao?
An An đứng trước cửa tòa nhà, nheo mắt nghĩ ngợi xuất thần, chợt thấy mặt trời mùa thu quá mức chói mắt, định thần lại mới phát hiện ra, không phải mặt trời gây chói mắt, mà chính là chiếc xe Porse màu xanh da trời đang đỗ trước cửa.
Lương Viễn thấy An An bước ra, bèn lưu loát xuống xe, đóng cửa, nhoẻn cười, hớn hở lại gần: "An An!"
Cười tươi thế, An An chợt hồi tưởng lại vẻ mặt chán nản của hắn ta qua gương chiếu hậu lúc chiều qua, cũng tươi cười nói: "Lương nhị thiếu, trùng hợp thật."
Cô chớp mắt, cười thoải mái, khiến Lương nhị thiếu tức thì choáng váng: "Đúng vậy, thật trùng hợp!"
Dứt lời, hắn ta thầm kiềm chế niềm kích động, trùng hợp cái khỉ gì, tôi đây chờ mấy tiếng rồi!
"E hèm.." Lương Viễn hắng giọng rồi nói: "Thực ra tôi cố tình tới đây mời em ăn cơm trưa."
An An nhướn mi nhìn hắn, Lương Viễn tiếp tục: "Tôi nghe nói vai diễn mới của em bị thay đổi, chắc tâm trạng em không vui, vừa đúng lúc tôi mới phát hiện ra một nhà hàng ngon lắm, nên muốn giúp em giải khuây."
"Lương nhị thiếu biết rõ chuyện của tôi quá nhỉ?" An An cười hỏi.
Lương Viễn ho khan: "Tôi nghe anh trai nhắc tới."
An An vốn không muốn dính dáng đến Lương Viễn, nhưng nghe vậy, bèn nhướn mày, nheo mắt nhìn trời, rồi cười bảo: "Hóa ra là thế, thật phiền Lương nhị thiếu quan tâm. Thực ra tôi cũng thích đi ăn, nhưng bây giờ vẫn chưa đói, hay là chúng ta hẹn hôm khác?"
Hôm nào mới được chứ? Lương Viễn vất vả mãi mới tranh thủ được cơ hội, đương nhiên không thể buông tha, chợt nhớ lại sự thay đổi đột ngột của An An hôm qua, lo bản thân lại rơi vào cảnh khó xử, bèn vội vàng thốt: "Nhưng tôi đói lắm, cũng gần trưa rồi, chưa biết chừng tới đó em lại thèm ăn, chi bằng hôm nay đi luôn?"
"Hôm nay thực sự không được." An An thẳng thừng cự tuyệt: "Hôm nay tôi hẹn bên cửa hàng nội thất chuyển đồ tới, phải trông coi, anh đói bụng thì mau đi ăn đi."
Lương Viễn ngây ngốc vài giây, mới đáp lại: "Ừm... Thật ra, tôi cũng không đói lắm... Chi bằng tôi giúp em nhé? Đồ nội thất rất nặng, nhỡ em bị thương thì sao?"
An An kinh ngạc nhìn hắn ta: "Ban nãy anh vừa kêu đói, giờ đã hết rồi?" Dừng một lát liền nghiêm mặt bảo: "Để hôm khác đi, tuy tôi quả thực cần trợ giúp, nhưng không thể khiến Lương nhị thiếu ôm bụng đói được, cho nên anh cứ đi ăn đi thôi?"
"Tôi không đói! Thật đấy!" Lương Viễn hùng hổ vỗ bụng: "Em cần trợ giúp, cứ nhờ tôi đây, ăn uống để sau." Vừa mới dứt lời, cái bụng của Lương nhị thiếu gia hết sức phối hợp, kêu vang hai tiếng.
Vẻ mặt Lương Viễn như nuốt phải phân.
An An tựa hồ không nghe thấy, có điều cười càng rạng rỡ: "Vậy phiền Lương nhị thiếu."
Rốt cuộc đến lúc xong việc đã là xế chiều.
Để chứng minh sự nhiệt tình, Lương Viễn liên tục cướp việc từ tay nhân viên giao hàng, chạy đi chạy lại, bỏ cả cơm trưa, xong xuôi ngồi phịch xuống ghế salon.
An An nhìn kẻ thường ngày không phải lao động chân tay, lúc này đang thở hổn hà hổn hển, nhịn cười đến muốn nội thương, tâm tình cuối cùng cũng hứng khởi lên: "Hôm nay Lương nhị thiếu vất vả rồi, đi nào, tôi mời anh ăn cơm."
An An dẫn Lương Viễn tới quán ăn nhỏ, buổi chiều ít người, An An gọi món cá phi lê cay rồi chuyển thực đơn cho Lương Viễn, tán chuyện: "Anh có kiêng đồ gì không? Món cá phi lê cay ở đây ngon lắm, mỗi lần tôi không vui, chỉ cần ăn một miếng là ưu phiền bay sạch, lát nữa anh nếm thử xem."
"Nói vậy hôm nay em không vui à?" Lương Viễn lật giở thực đơn, thấy An An tỏ ra lãnh đạm, liền hiểu ra, bèn tức thì tỏ ra ân cần chăm sóc: "Có phải vì bị Duyệt Hàm chiếm vai không?"
"Duyệt Hàm?" An An thờ ơ hỏi: "Xem ra Lương nhị thiếu rất thân với cô ta!"
Tuy rằng Lương Viễn hễ nhìn thấy An An là mê mẩn đầu óc, nhưng cũng biết chuyện gì nên nói chuyện gì không, hắn ta đặc biệt cẩn thận, e dè nói: "Thực ra chuyện này tôi cũng không rõ lắm, có điều quan hệ giữa nhà cô ta và nhà tôi khá tốt, bình thường cũng hay qua lại."
Vừa dứt lời, đúng lúc món ăn được bày lên, Lương Viễn liền chuyển đề tài sang món cá, tròn một bữa cơm, trái tim An An lạnh lẽo hệt đĩa cá kia.
*
Sau khi xác nhận vai diễn của Đào Duyệt Hàm và An An trong bộ phim "8 tiếng kinh hoàng", sau khi kịch bản được gửi tới, vài ngày sau bộ phim sẽ chính thức khởi quay.
Thời gian mấy ngày trước khi quay này, An An khá rảnh, hiện giờ cô không muốn nghĩ tới Lương Cảnh Phàm, bèn dồn hết tâm trí vào việc trang trí phòng ở. Lô Vi gần đây cũng dính vào nhiều chuyện rắc rối, bị truyền thông tấn công tới tấp, chỉ có thể trốn tạm ở chỗ của cô, bởi vậy An An cũng phân tâm, ít nhớ đến gã hoa tâm củ cải* Lương Cảnh Phàm.
*Hoa tâm củ cải: Ý chỉ người đào hoa, lăng nhăng.
Song người xưa có câu: "Núi không dời đến, tôi tự chạy qua"*. Bạn không để ý tới gã hoa tâm củ cải, gã ta lại để ý tới bạn.
*Nguyên văn là: "Sơn bất quá lai, ngã tựu quá khứ", trong trên câu trên thì ý chỉ An An không muốn gặp, nhưng Lương Cảnh Phàm chủ động bám lấy cô.
Hai cô gái ra ngoài chơi, Lô Vị bị "rùa vàng" tóm được, quyết đoán tóm đi mất, An An đành phải một mình về nhà.
Tới trước cửa tòa nhà, cô mới phát hiện mình bị hoa tâm củ cải theo dõi.
An An đứng cách xe anh ta một khoảng, khoanh tay chào hỏi: "Ô! Lương tổng cũng chuyển nhà à? Trùng hợp ghê."
Lương Cảnh Phàm xuống xe, bước tới trước mặt cô, giọng nói vẫn bình thản như thường: "Ban nãy tới ký túc xá tìm em nhưng không được, hỏi Lisa mới biết em đã chuyển đến đây, tại sao không nói với anh một câu?"
"Lão nương dọn nhà liên quan gì tới anh? Sao phải nói cho anh biết?" An An lạnh lùng đáp trả.
Lương Cảnh Phàm nhếch miệng cười: "Đây chẳng phải căn hộ của chúng ta ư? Sao lại không liên quan tới anh?"
"Thế ư?" An An hừ mũi: "Không biết xấu hổ, tôi nhớ rõ căn hộ này đứng tên tôi, liên quan quái gì tới Lương tổng."
Cô tỏ rõ thái độ châm chọc mỉa mai, song Lương Cảnh Phàm lại cười rộ lên, định búng vào trán cô, nhưng bị cô tránh, bèn bất đắc dĩ thở dài: "Nhiều ngày rồi, vẫn còn giận ư?"
"Giận dỗi? Vâng, đối với tôi đó là chuyện lớn, nhưng đối với Lương tổng thì chẳng là gì đúng không?" An An không nhìn anh ta, chau mày buông lời tự giễu: "Tôi biết, tôi làm sao so được với gia thế của cô ta, cũng đâu có xinh xắn trong sạch như cô ta, tôi phải chấp nhận việc cô ta cướp vai, sau đó an phận thủ thường diễn tốt vai của mình, không được làm loạn nữa. Nhưng tôi xin anh, hãy lôi tình mới của anh tránh xa tôi ra, tôi không có tâm trạng nhìn hai người ân ái!"
An An dứt lời liền xoay người bước thẳng, Lương Cảnh Phàm nhanh chóng đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô: "Tình mới gì chứ! Em nghe anh nói đã!"
"Bà đây không muốn nghe!" An An giãy ra, vừa dứt lời, thấy có người bước ra khỏi tòa nhà, bèn thấp giọng nói: "Vô ích thôi, tôi biết sớm muộn gì cũng tới ngày này, chúng ta hảo tụ hảo tán*, anh cứ tiếp tục trái ôm phải ấp, tôi không quan tâm."
*Hảo tụ hảo tán: Gặp mặt hay chia tay đều vui vẻ thoải mái.
Lương Cảnh Phàm thấy cô nổi giận, bèn giữ chặt tay không rời: "Đừng nhúc nhích! Còn cử động nữa anh không chắc sẽ không làm đau em!" Nói xong liền thấy đôi mắt cô tràn ngập vẻ "Bà đây chẳng sợ" thì vô cùng đau đầu.
"Em đúng là vừa thẳng thắn vừa khí phách, còn lạnh lùng cứng rắn nữa, người khác ức hiếp em một chút, em liền đáp trả gấp đôi, trả thù xong còn phủi tay đi mất, không lưu luyến nửa phần, chí ít em cũng phải nghe anh nói hết rồi mới ra quyết định chứ."
An An cười giễu: "Anh định nói tới mức hoa nở hay cảm động trời cao?"
Lương Cảnh Phàm chau mày: "Đào Duyệt Hàm không phải tình mới của anh, như thế đã đủ hay chưa?"
An An nhất thời cứng người, mặt thoắt hồ nghi.
Lương Cảnh Phàm bấy giờ mới xoa xoa thái dương, trầm giọng nói: "Mẹ của Đào Duyệt Hàm là người nhà họ Ngô, Lương thị và Ngô thị hợp tác không ít lần, Đào Duyệt Hàm muốn dấn thân vào ngành giải trí, nên anh mới nhường vai cho cô ấy, quan hệ giữa anh và cô ấy chỉ ở mức xã giao thôi."
An An vẫn không tin: "Sao lúc trước tôi hỏi, anh lại không giải thích như vậy."
"Không xưng Lương tổng nữa à?" Lương Cảnh Phàm hôn chụt vào môi cô một cái, thấy cô lườm cho mới tiếp: "Lúc đó anh không biết em đang ghen, nên mới lười giải thích."
An An càng tặng cho anh ta cái lườm sắc bén.
Lương Cảnh Phàm siết chặt thắt lưng cô: "Bây giờ có thể dẫn anh lên xem phòng của chúng ta chưa?"
Lòng cô vẫn đang quẩn quanh từ "ghen", liếc thấy vẻ mặt tự mãn của anh ta, bèn nheo mắt, gật đầu dịu dàng bảo: "Vâng", nói rồi hất cằm nhắc nhở anh ta: "Anh chưa khoá xe à, cửa xe vẫn hở kìa."
Lương Cảnh Phàm thấy cô không so đo nữa, bèn ra ngoài đóng cửa xe, ai ngờ khoá kỹ càng rồi, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy An An đứng trong đại sảnh toà nhà, cười vô tư qua tấm kính.
Lương Cảnh Phàm tức thì lại đau đầu, gân xanh giật giật, anh ta không có thẻ ra vào, hẳn nhiên đến đại sảnh cũng không vào bước vào đựơc.
"Mở cửa ra!"
An An hất cằm cười rạng rỡ, vì cách cửa nên Lương Cảnh Phàm không nghe thấy rõ, chỉ thấy đôi môi đầy đặn của cô hé mở, khẩu hình đại khái là: "Vấn đề sinh lý, phiền Lương tổng đi mà tìm tình mới hoặc cô 'trái ôm phải ấp' nào đó mà giải quyết, tình cũ đang ghen, không thể giúp được anh!"
Nói xong, An An thướt tha xoay người bước vào thang máy, để mặc Lương Cảnh Phàm nghiến răng bực bội mà không biết làm thế nào.
Chỉ có điều, cho đến tận lúc kết thúc lễ khai máy "8 tiếng đồng hồ", cả đoàn phim khởi hành tới địa điểm quay, "cơn ghen" của An An mới dần tan biến, còn Lương Cảnh Phàm vẫn không thể tìm tình cũ, đành phải tự mình giải quyết vấn đề sinh lý.
Thường ngày An An và Lương Cảnh Phàm cũng có lúc tranh cãi bất đồng, nhưng thực sự cãi vã như thế này là lần đầu tiên, bởi vậy cô cực kỳ mệt mỏi, đúng lúc không có việc gì làm, cô cũng chẳng muốn ở lại công ty.
Ra khỏi thang máy, vừa vặn nhận được điện thoại của cửa hàng nội thất, người bán hàng nói lúc mua đồ cô vẫn chưa nói bao giờ chuyển đến, nên họ gọi hỏi lại.
An An bấy giờ mới nhớ ra hai hôm trước mình đặt mua đồ nội thất.
Từ khi vào công ty Tinh Ngu, An An vẫn thường ở trong ký túc xá của công ty. Mặc dù điều kiện nhà ở không tệ, nhưng ký túc xá hầu như chỉ dành cho người mới, hơn nữa còn hai người một phòng, sau một thời gian, để biểu lộ thân phận và đẳng cấp của mình, hầu như ai nấy đều chuyển ra ngoài.
An An ở đây gần một năm, đang tính chuyển ra ngoài thì có người mới tên Lô Vi tới, hai người họ đều là ngôi sao hạng ba, trò chuyện lại hợp, giá phòng ở thành phố H quả thực rất đắt, bèn bàn nhau cùng ở lại, nên tính đến giờ cô đã ở đây hai năm.
Trước đó không lâu chị em cùng phòng vớ được anh chàng cực phẩm bao nuôi, nên đã chuyển ra ngoài tận hưởng nhà cao cửa rộng, phòng ký túc xá chỉ còn lại mình An An.
Thật ra lúc mới ở bên Lương Cảnh Phàm, anh ta lấy lý do đi lại bất tiện, mua cho cô một căn hộ mới.
Hai người họ từ trước tới giờ đều không tỏ rõ là quan hệ gì, lúc đó An An không muốn đến đó ở, vì nghĩ nếu ở nhà của Lương Cảnh Phàm, cô sẽ không thể qua lại được với người khác, ảnh hưởng tới tiền đồ phát triển sự nghiệp, tuy rằng trên thực tế, cho dù không ở nhà anh ta, một năm nay An An cũng không dây dưa với ai khác.
Chính bởi suy tính như thế, nên cô mới không chuyển đến.
Nhưng sau này vẫn không muốn tới đó, bởi lẽ vì sao?
An An đứng trước cửa tòa nhà, nheo mắt nghĩ ngợi xuất thần, chợt thấy mặt trời mùa thu quá mức chói mắt, định thần lại mới phát hiện ra, không phải mặt trời gây chói mắt, mà chính là chiếc xe Porse màu xanh da trời đang đỗ trước cửa.
Lương Viễn thấy An An bước ra, bèn lưu loát xuống xe, đóng cửa, nhoẻn cười, hớn hở lại gần: "An An!"
Cười tươi thế, An An chợt hồi tưởng lại vẻ mặt chán nản của hắn ta qua gương chiếu hậu lúc chiều qua, cũng tươi cười nói: "Lương nhị thiếu, trùng hợp thật."
Cô chớp mắt, cười thoải mái, khiến Lương nhị thiếu tức thì choáng váng: "Đúng vậy, thật trùng hợp!"
Dứt lời, hắn ta thầm kiềm chế niềm kích động, trùng hợp cái khỉ gì, tôi đây chờ mấy tiếng rồi!
"E hèm.." Lương Viễn hắng giọng rồi nói: "Thực ra tôi cố tình tới đây mời em ăn cơm trưa."
An An nhướn mi nhìn hắn, Lương Viễn tiếp tục: "Tôi nghe nói vai diễn mới của em bị thay đổi, chắc tâm trạng em không vui, vừa đúng lúc tôi mới phát hiện ra một nhà hàng ngon lắm, nên muốn giúp em giải khuây."
"Lương nhị thiếu biết rõ chuyện của tôi quá nhỉ?" An An cười hỏi.
Lương Viễn ho khan: "Tôi nghe anh trai nhắc tới."
An An vốn không muốn dính dáng đến Lương Viễn, nhưng nghe vậy, bèn nhướn mày, nheo mắt nhìn trời, rồi cười bảo: "Hóa ra là thế, thật phiền Lương nhị thiếu quan tâm. Thực ra tôi cũng thích đi ăn, nhưng bây giờ vẫn chưa đói, hay là chúng ta hẹn hôm khác?"
Hôm nào mới được chứ? Lương Viễn vất vả mãi mới tranh thủ được cơ hội, đương nhiên không thể buông tha, chợt nhớ lại sự thay đổi đột ngột của An An hôm qua, lo bản thân lại rơi vào cảnh khó xử, bèn vội vàng thốt: "Nhưng tôi đói lắm, cũng gần trưa rồi, chưa biết chừng tới đó em lại thèm ăn, chi bằng hôm nay đi luôn?"
"Hôm nay thực sự không được." An An thẳng thừng cự tuyệt: "Hôm nay tôi hẹn bên cửa hàng nội thất chuyển đồ tới, phải trông coi, anh đói bụng thì mau đi ăn đi."
Lương Viễn ngây ngốc vài giây, mới đáp lại: "Ừm... Thật ra, tôi cũng không đói lắm... Chi bằng tôi giúp em nhé? Đồ nội thất rất nặng, nhỡ em bị thương thì sao?"
An An kinh ngạc nhìn hắn ta: "Ban nãy anh vừa kêu đói, giờ đã hết rồi?" Dừng một lát liền nghiêm mặt bảo: "Để hôm khác đi, tuy tôi quả thực cần trợ giúp, nhưng không thể khiến Lương nhị thiếu ôm bụng đói được, cho nên anh cứ đi ăn đi thôi?"
"Tôi không đói! Thật đấy!" Lương Viễn hùng hổ vỗ bụng: "Em cần trợ giúp, cứ nhờ tôi đây, ăn uống để sau." Vừa mới dứt lời, cái bụng của Lương nhị thiếu gia hết sức phối hợp, kêu vang hai tiếng.
Vẻ mặt Lương Viễn như nuốt phải phân.
An An tựa hồ không nghe thấy, có điều cười càng rạng rỡ: "Vậy phiền Lương nhị thiếu."
Rốt cuộc đến lúc xong việc đã là xế chiều.
Để chứng minh sự nhiệt tình, Lương Viễn liên tục cướp việc từ tay nhân viên giao hàng, chạy đi chạy lại, bỏ cả cơm trưa, xong xuôi ngồi phịch xuống ghế salon.
An An nhìn kẻ thường ngày không phải lao động chân tay, lúc này đang thở hổn hà hổn hển, nhịn cười đến muốn nội thương, tâm tình cuối cùng cũng hứng khởi lên: "Hôm nay Lương nhị thiếu vất vả rồi, đi nào, tôi mời anh ăn cơm."
An An dẫn Lương Viễn tới quán ăn nhỏ, buổi chiều ít người, An An gọi món cá phi lê cay rồi chuyển thực đơn cho Lương Viễn, tán chuyện: "Anh có kiêng đồ gì không? Món cá phi lê cay ở đây ngon lắm, mỗi lần tôi không vui, chỉ cần ăn một miếng là ưu phiền bay sạch, lát nữa anh nếm thử xem."
"Nói vậy hôm nay em không vui à?" Lương Viễn lật giở thực đơn, thấy An An tỏ ra lãnh đạm, liền hiểu ra, bèn tức thì tỏ ra ân cần chăm sóc: "Có phải vì bị Duyệt Hàm chiếm vai không?"
"Duyệt Hàm?" An An thờ ơ hỏi: "Xem ra Lương nhị thiếu rất thân với cô ta!"
Tuy rằng Lương Viễn hễ nhìn thấy An An là mê mẩn đầu óc, nhưng cũng biết chuyện gì nên nói chuyện gì không, hắn ta đặc biệt cẩn thận, e dè nói: "Thực ra chuyện này tôi cũng không rõ lắm, có điều quan hệ giữa nhà cô ta và nhà tôi khá tốt, bình thường cũng hay qua lại."
Vừa dứt lời, đúng lúc món ăn được bày lên, Lương Viễn liền chuyển đề tài sang món cá, tròn một bữa cơm, trái tim An An lạnh lẽo hệt đĩa cá kia.
Sau khi xác nhận vai diễn của Đào Duyệt Hàm và An An trong bộ phim " tiếng kinh hoàng", sau khi kịch bản được gửi tới, vài ngày sau bộ phim sẽ chính thức khởi quay.
Thời gian mấy ngày trước khi quay này, An An khá rảnh, hiện giờ cô không muốn nghĩ tới Lương Cảnh Phàm, bèn dồn hết tâm trí vào việc trang trí phòng ở. Lô Vi gần đây cũng dính vào nhiều chuyện rắc rối, bị truyền thông tấn công tới tấp, chỉ có thể trốn tạm ở chỗ của cô, bởi vậy An An cũng phân tâm, ít nhớ đến gã hoa tâm củ cải Lương Cảnh Phàm.
Hoa tâm củ cải: Ý chỉ người đào hoa, lăng nhăng.
Song người xưa có câu: "Núi không dời đến, tôi tự chạy qua". Bạn không để ý tới gã hoa tâm củ cải, gã ta lại để ý tới bạn.
Nguyên văn là: "Sơn bất quá lai, ngã tựu quá khứ", trong trên câu trên thì ý chỉ An An không muốn gặp, nhưng Lương Cảnh Phàm chủ động bám lấy cô.
Hai cô gái ra ngoài chơi, Lô Vị bị "rùa vàng" tóm được, quyết đoán tóm đi mất, An An đành phải một mình về nhà.
Tới trước cửa tòa nhà, cô mới phát hiện mình bị hoa tâm củ cải theo dõi.
An An đứng cách xe anh ta một khoảng, khoanh tay chào hỏi: "Ô! Lương tổng cũng chuyển nhà à? Trùng hợp ghê."
Lương Cảnh Phàm xuống xe, bước tới trước mặt cô, giọng nói vẫn bình thản như thường: "Ban nãy tới ký túc xá tìm em nhưng không được, hỏi Lisa mới biết em đã chuyển đến đây, tại sao không nói với anh một câu?"
"Lão nương dọn nhà liên quan gì tới anh? Sao phải nói cho anh biết?" An An lạnh lùng đáp trả.
Lương Cảnh Phàm nhếch miệng cười: "Đây chẳng phải căn hộ của chúng ta ư? Sao lại không liên quan tới anh?"
"Thế ư?" An An hừ mũi: "Không biết xấu hổ, tôi nhớ rõ căn hộ này đứng tên tôi, liên quan quái gì tới Lương tổng."
Cô tỏ rõ thái độ châm chọc mỉa mai, song Lương Cảnh Phàm lại cười rộ lên, định búng vào trán cô, nhưng bị cô tránh, bèn bất đắc dĩ thở dài: "Nhiều ngày rồi, vẫn còn giận ư?"
"Giận dỗi? Vâng, đối với tôi đó là chuyện lớn, nhưng đối với Lương tổng thì chẳng là gì đúng không?" An An không nhìn anh ta, chau mày buông lời tự giễu: "Tôi biết, tôi làm sao so được với gia thế của cô ta, cũng đâu có xinh xắn trong sạch như cô ta, tôi phải chấp nhận việc cô ta cướp vai, sau đó an phận thủ thường diễn tốt vai của mình, không được làm loạn nữa. Nhưng tôi xin anh, hãy lôi tình mới của anh tránh xa tôi ra, tôi không có tâm trạng nhìn hai người ân ái!"
An An dứt lời liền xoay người bước thẳng, Lương Cảnh Phàm nhanh chóng đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô: "Tình mới gì chứ! Em nghe anh nói đã!"
"Bà đây không muốn nghe!" An An giãy ra, vừa dứt lời, thấy có người bước ra khỏi tòa nhà, bèn thấp giọng nói: "Vô ích thôi, tôi biết sớm muộn gì cũng tới ngày này, chúng ta hảo tụ hảo tán, anh cứ tiếp tục trái ôm phải ấp, tôi không quan tâm."
Hảo tụ hảo tán: Gặp mặt hay chia tay đều vui vẻ thoải mái.
Lương Cảnh Phàm thấy cô nổi giận, bèn giữ chặt tay không rời: "Đừng nhúc nhích! Còn cử động nữa anh không chắc sẽ không làm đau em!" Nói xong liền thấy đôi mắt cô tràn ngập vẻ "Bà đây chẳng sợ" thì vô cùng đau đầu.
"Em đúng là vừa thẳng thắn vừa khí phách, còn lạnh lùng cứng rắn nữa, người khác ức hiếp em một chút, em liền đáp trả gấp đôi, trả thù xong còn phủi tay đi mất, không lưu luyến nửa phần, chí ít em cũng phải nghe anh nói hết rồi mới ra quyết định chứ."
An An cười giễu: "Anh định nói tới mức hoa nở hay cảm động trời cao?"
Lương Cảnh Phàm chau mày: "Đào Duyệt Hàm không phải tình mới của anh, như thế đã đủ hay chưa?"
An An nhất thời cứng người, mặt thoắt hồ nghi.
Lương Cảnh Phàm bấy giờ mới xoa xoa thái dương, trầm giọng nói: "Mẹ của Đào Duyệt Hàm là người nhà họ Ngô, Lương thị và Ngô thị hợp tác không ít lần, Đào Duyệt Hàm muốn dấn thân vào ngành giải trí, nên anh mới nhường vai cho cô ấy, quan hệ giữa anh và cô ấy chỉ ở mức xã giao thôi."
An An vẫn không tin: "Sao lúc trước tôi hỏi, anh lại không giải thích như vậy."
"Không xưng Lương tổng nữa à?" Lương Cảnh Phàm hôn chụt vào môi cô một cái, thấy cô lườm cho mới tiếp: "Lúc đó anh không biết em đang ghen, nên mới lười giải thích."
An An càng tặng cho anh ta cái lườm sắc bén.
Lương Cảnh Phàm siết chặt thắt lưng cô: "Bây giờ có thể dẫn anh lên xem phòng của chúng ta chưa?"
Lòng cô vẫn đang quẩn quanh từ "ghen", liếc thấy vẻ mặt tự mãn của anh ta, bèn nheo mắt, gật đầu dịu dàng bảo: "Vâng", nói rồi hất cằm nhắc nhở anh ta: "Anh chưa khoá xe à, cửa xe vẫn hở kìa."
Lương Cảnh Phàm thấy cô không so đo nữa, bèn ra ngoài đóng cửa xe, ai ngờ khoá kỹ càng rồi, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy An An đứng trong đại sảnh toà nhà, cười vô tư qua tấm kính.
Lương Cảnh Phàm tức thì lại đau đầu, gân xanh giật giật, anh ta không có thẻ ra vào, hẳn nhiên đến đại sảnh cũng không vào bước vào đựơc.
"Mở cửa ra!"
An An hất cằm cười rạng rỡ, vì cách cửa nên Lương Cảnh Phàm không nghe thấy rõ, chỉ thấy đôi môi đầy đặn của cô hé mở, khẩu hình đại khái là: "Vấn đề sinh lý, phiền Lương tổng đi mà tìm tình mới hoặc cô 'trái ôm phải ấp' nào đó mà giải quyết, tình cũ đang ghen, không thể giúp được anh!"
Nói xong, An An thướt tha xoay người bước vào thang máy, để mặc Lương Cảnh Phàm nghiến răng bực bội mà không biết làm thế nào.
Chỉ có điều, cho đến tận lúc kết thúc lễ khai máy " tiếng đồng hồ", cả đoàn phim khởi hành tới địa điểm quay, "cơn ghen" của An An mới dần tan biến, còn Lương Cảnh Phàm vẫn không thể tìm tình cũ, đành phải tự mình giải quyết vấn đề sinh lý.