Thẩm Thuần vẫn cho rằng, trong Vân phủ gió êm sóng lặng, trong thành Trường An cũng gió êm sóng lặng.
Nhưng trên thực tế, có lẽ đó chỉ là do nàng nghĩ sai. Tất cả mọi thứ chẳng qua là yên tĩnh trước bão gió.
Mặc dù là mặt biển tĩnh lặng thì bên dưới cũng có sóng giết khí.
Trong buổi lâm triều hôm nay, cả thành Trường An nổ tung.
Thanh thiên Ngự Sử Vân Tự Thanh bị tống vào ngục.
Tội danh là vu cáo mệnh quan triều đình, còn người tự xưng là bị vu cáo kia, chính là Lâm Chính Phàm, kẻ khiến dân chúng thành Trường An nghiến răng nghiến lợi.
Vân Tự Thanh bình tĩnh vào tù, đây là chuyện xảy ra trong dự kiến, hắn cũng đang chờ đợi một kết cục cuối cùng.
Tựa như ngày đó hắn hỏi Vân Tả.
Chọn lớn hay chọn nhỏ?
Trên triều đình chuyện này rất phức tạp, tâm lí Vân Tự Thanh cũng rắc rối đan xen. Thẩm Thuần đơn thuần không hiểu rõ tình thế, nàng chỉ nghĩ nếu sư phụ nói kiếp nạn đến, mình chỉ cần cứu hắn ra là không có việc gì nữa.
Đối với Thẩm Thuần mà nói, đây cũng là chuyện xảy ra trong dự kiến, nàng chỉ không đoán trước được, tính nghiêm trọng của nó.
Khó hiểu nhìn Vân Tả đứng chắn trước mặt nàng, Thẩm Thuần nghi hoặc nói, “Huynh không đi cứu đại nhân sao?”
Vân Tả lắc lắc đầu, “Cậu làm như vậy, không cứu được ngài ấy!”
Thẩm Thuần nói: “Một cước của tôi đá văng ngục giam, kéo ngài ấy bỏ chạy, không phải cứu ra sao?”
Vân Tả nói: “Cậu có thể đưa ngài ra khỏi nhà giam hữu hình nhưng có thể cứu ngài ấy khỏi nhà giam tâm hồn vô hình không?”
Thẩm Thuần thấy khó hiểu.
Vân Tả nói: “Thực ra ngài ấy là người yếu đuối, năm năm, ngài sớm đã sức cùng lực kiệt, bây giờ ngài đang tự cho mình một lý do, cho mình một lý do để tiếp tục không kiên trì nữa.”
Vân Tả nói: “Tôi kể cho cậu một chuyện xưa.”
Vân Tả nói chuyện xưa này rất dài, vẻn vẹn hai mươi năm, nhưng thời gian hắn nói rất ngắn. Hóa ra trong hai mươi năm đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng nếu kể ra cũng chỉ có mấy chuyện chính. Những chuyện này thường xuyên xảy ra trong lịch sử, không ngừng tái diễn bi – hài kịch.
Năm Vân Tự Thanh rời khỏi Trường An, năm ấy hắn mới ba tuổi, có người lúc ba tuổi còn chưa biết đi, nhưng khi Vân Tự Thanh ba tuổi, đã nhớ kỹ phương hướng Trường An, nhớ kỹ gánh nặng trên bờ vai phụ thân lạc đã hạ thủ.
Khi đó, hắn chưa gọi là Vân Tự Thanh, hắn tên là Lí Diễm, phụ thân hắn Lí Tiêu là phụ tá của thái tử. Trong cuộc chiến tranh đoạt vương vị, ông là một trong vô số quân cờ bị vứt bỏ. Hắn luôn luôn nhớ lời phụ thân nói, phò tá một thế hệ minh quân, tạo phúc cho dân chúng trong thiên hạ. Hắn cũng nhớ được khi nói lời này, đôi tay đặt trên vai hắn có lực lượng bao quát cả núi sông, hắn càng nhớ rõ khi bị bắt rời khỏi thành Trường An, đôi tay ấy đã không ngừng run rẩy.
Đón Lí Diễm, là bạn tri kỉ tốt nhất của Lí Tiêu Vân Thiên Xu, Lí Tiêu đến chết cũng không rời khỏi Trường An thành.
Ông chỉ là con tốt thí trong cuộc chiến của thái tử tranh đoạt vương vị, thất bại rồi thân vong, kết quả cuối cùng lại ngoài dự đoán của mọi người, giống như một trò đùa buồn cười.
Cũng nên như thế —— ngư ông đắc lợi —— một hoàng tử bình thường đi lên ngôi vị hoàng đế.
Thời điểm Vân Tự Thanh trở lại Trường An, Vân Thiên Xu nói với hắn, đây là nơi phụ thân con gửi gắm toàn bộ hi vọng. Dù chết, ông ấy cũng phải hóa thành một làn khói ở thành Trường An, con không thể hủy diệt nơi này.
Vài năm sau nhớ lại câu nói kia, Vân Tự Thanh nở nụ cười.
Vân thúc, con không thể hủy diệt thành Trường An.
Bởi vì Trường An đã bị hủy.
Trường An đã quên phụ thân hắn. Lí Tiêu một thế hệ tài tử tâm lo cho thiên hạ chí ở núi sông, một Lí Tiêu mặc dù chết nhưng không hề hối hận vì là một thế hệ trung thần, một Lí Tiêu phải chết nhưng vẫn thấy phẩm chất cứng cỏi trong tận xương tủy của một thế hệ hiệp khách. Đúng vậy, Trường An đã quên.
Lí Tiêu năm đó, gửi gắm hết hi vọng vào một tòa thành như vậy, nhưng khi quay đầu lại, hoàng cung oai nghiêm tráng lệ nhất trong thiên hạ, chẳng qua cũng chỉ là ẩn lang giấu cẩu(có thứ bẩn thỉu; kẻ phản gián ẩn nấp ngay trong lực lượng).
Vân Tự Thanh luôn muốn hỏi phụ thân, nếu quân, không phải là minh quân, dân chúng thiên hạ cũng không có mắt nhìn đúng sai, vậy bọn họ, dùng máu viết nên sử sách, lại bị dòng đời lãng quên, bọn họ nên đi đâu đây?
Vân Tự Thanh nhìn trên ánh trăng phủ khắp bốn phương trời đất, im lặng chờ đợi.
Viên Kiệt Cao từ phía sau bước đến bên cạnh hắn.
“Vân đại nhân.” Viên Kiệt Cao đứng trong bóng tối.
Thậm chí Vân Tự Thanh không nâng mắt nhìn hắn.
“Tôi cũng là bất đắc dĩ.” Viên Kiệt Cao khẽ thở dài.
khóe miệng Vân Tự Thanh cong lên, “Tôi biết.”
Viên Kiệt Cao còn nói: “Huynh rất giống phụ thân mình.”
Mắt Vân Tự Thanh chớp chớp, rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn.”Huynh sai rồi, chúng ta không giống nhau.”
“Đến một giây cuối cùng ông ấy luôn ôm hy vọng với đất nước này, nhưng tôi, có lẽ trước đó, đã tuyệt vọng.”
“Tôi dùng thời gian năm năm, đưa bản thân mình vào một cái lưới, ngày mai huynh sẽ nhìn thấy, cái võng được bện nên bởi cừu hận, ghen tị và xấu xa vững chắc đến mức không gì phá nổi!”
Viên Kiệt Cao chấn động, cười khổ nói: “Năm năm qua, huynh gây thù oán khắp nơi, ngay cả dân chúng trong thiên hạ muốn huynh sống, cũng không thể chống lại hàng trăm tấu trương trên triều muốn bức tử huynh. Huynh làm thế, rốt cuộc vì cái gì?”
Vân Tự Thanh cười cười, “Ban đầu, không nghĩ tới, sau này, lại không nghĩ ra.”
“Về cha ta, đa tạ Viên thế thúc nhắc nhở.”
Nhìn Vân Tự Thanh, Viên Kiệt Cao nói: “Rất nhiều người hâm mộ huynh, huynh làm được những việc mà bọn họ gian khổ học tập suốt mười năm luôn muốn làm, nhưng cuối cùng, bọn họ không dám làm cũng không làm được.”
“Mỗi người đều cúi đầu trước tình thế, cúi đầu trước cuộc đời. Hoàng đế ở địa vị cao cao tại thường, ánh mắt nhìn thấy, là một rừng đầu đông nghìn nghịt. Hắn không nhìn thấy sắc mặt bọn họ, chỉ nghe thấy âm thanh bọn họ hô vạn tuế. Đầu cúi thấp, bổn phận chỉ bọn họ là thần tử, còn người không muốn cúi đầu, dám ngẩng cao đầu, chỉ có thể đợi đến kết cục trời đất đảo lộn trên đoạn đầu đài nhận một đao.”
“Lí Diễm, huynh thật sự không hối hận sao?”
Vân Tự Thanh có chút mờ mịt, “Hối hận thì đã sao? Không hối hận thì sao? Từ một giây tôi bước chân vào Trường An, tôi đã không có lựa chọn. Tôi chỉ biết đấu với trời, đấu với quan, chiến thắng thì đấu tiếp, nếu thua, xin Viên đại nhân tiễn tôi một đoạn đường.”
Một tiếng thở dài vang lên, Viên Kiệt Cao biến mất trong bóng tối.
Chỉ có Vân Tự Thanh còn đang nói: “Tôi tiếc nuối nhất chỉ vì mình là một học trò nhưng bất lực, ngay cả khi có Đồ Long đao, cũng không có sức đấu phá thương khung…”
Thẩm Thuần vẫn cho rằng, trong Vân phủ gió êm sóng lặng, trong thành Trường An cũng gió êm sóng lặng.
Nhưng trên thực tế, có lẽ đó chỉ là do nàng nghĩ sai. Tất cả mọi thứ chẳng qua là yên tĩnh trước bão gió.
Mặc dù là mặt biển tĩnh lặng thì bên dưới cũng có sóng giết khí.
Trong buổi lâm triều hôm nay, cả thành Trường An nổ tung.
Thanh thiên Ngự Sử Vân Tự Thanh bị tống vào ngục.
Tội danh là vu cáo mệnh quan triều đình, còn người tự xưng là bị vu cáo kia, chính là Lâm Chính Phàm, kẻ khiến dân chúng thành Trường An nghiến răng nghiến lợi.
Vân Tự Thanh bình tĩnh vào tù, đây là chuyện xảy ra trong dự kiến, hắn cũng đang chờ đợi một kết cục cuối cùng.
Tựa như ngày đó hắn hỏi Vân Tả.
Chọn lớn hay chọn nhỏ?
Trên triều đình chuyện này rất phức tạp, tâm lí Vân Tự Thanh cũng rắc rối đan xen. Thẩm Thuần đơn thuần không hiểu rõ tình thế, nàng chỉ nghĩ nếu sư phụ nói kiếp nạn đến, mình chỉ cần cứu hắn ra là không có việc gì nữa.
Đối với Thẩm Thuần mà nói, đây cũng là chuyện xảy ra trong dự kiến, nàng chỉ không đoán trước được, tính nghiêm trọng của nó.
Khó hiểu nhìn Vân Tả đứng chắn trước mặt nàng, Thẩm Thuần nghi hoặc nói, “Huynh không đi cứu đại nhân sao?”
Vân Tả lắc lắc đầu, “Cậu làm như vậy, không cứu được ngài ấy!”
Thẩm Thuần nói: “Một cước của tôi đá văng ngục giam, kéo ngài ấy bỏ chạy, không phải cứu ra sao?”
Vân Tả nói: “Cậu có thể đưa ngài ra khỏi nhà giam hữu hình nhưng có thể cứu ngài ấy khỏi nhà giam tâm hồn vô hình không?”
Thẩm Thuần thấy khó hiểu.
Vân Tả nói: “Thực ra ngài ấy là người yếu đuối, năm năm, ngài sớm đã sức cùng lực kiệt, bây giờ ngài đang tự cho mình một lý do, cho mình một lý do để tiếp tục không kiên trì nữa.”
Vân Tả nói: “Tôi kể cho cậu một chuyện xưa.”
Vân Tả nói chuyện xưa này rất dài, vẻn vẹn hai mươi năm, nhưng thời gian hắn nói rất ngắn. Hóa ra trong hai mươi năm đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng nếu kể ra cũng chỉ có mấy chuyện chính. Những chuyện này thường xuyên xảy ra trong lịch sử, không ngừng tái diễn bi – hài kịch.
Năm Vân Tự Thanh rời khỏi Trường An, năm ấy hắn mới ba tuổi, có người lúc ba tuổi còn chưa biết đi, nhưng khi Vân Tự Thanh ba tuổi, đã nhớ kỹ phương hướng Trường An, nhớ kỹ gánh nặng trên bờ vai phụ thân lạc đã hạ thủ.
Khi đó, hắn chưa gọi là Vân Tự Thanh, hắn tên là Lí Diễm, phụ thân hắn Lí Tiêu là phụ tá của thái tử. Trong cuộc chiến tranh đoạt vương vị, ông là một trong vô số quân cờ bị vứt bỏ. Hắn luôn luôn nhớ lời phụ thân nói, phò tá một thế hệ minh quân, tạo phúc cho dân chúng trong thiên hạ. Hắn cũng nhớ được khi nói lời này, đôi tay đặt trên vai hắn có lực lượng bao quát cả núi sông, hắn càng nhớ rõ khi bị bắt rời khỏi thành Trường An, đôi tay ấy đã không ngừng run rẩy.
Đón Lí Diễm, là bạn tri kỉ tốt nhất của Lí Tiêu Vân Thiên Xu, Lí Tiêu đến chết cũng không rời khỏi Trường An thành.
Ông chỉ là con tốt thí trong cuộc chiến của thái tử tranh đoạt vương vị, thất bại rồi thân vong, kết quả cuối cùng lại ngoài dự đoán của mọi người, giống như một trò đùa buồn cười.
Cũng nên như thế —— ngư ông đắc lợi —— một hoàng tử bình thường đi lên ngôi vị hoàng đế.
Thời điểm Vân Tự Thanh trở lại Trường An, Vân Thiên Xu nói với hắn, đây là nơi phụ thân con gửi gắm toàn bộ hi vọng. Dù chết, ông ấy cũng phải hóa thành một làn khói ở thành Trường An, con không thể hủy diệt nơi này.
Vài năm sau nhớ lại câu nói kia, Vân Tự Thanh nở nụ cười.
Vân thúc, con không thể hủy diệt thành Trường An.
Bởi vì Trường An đã bị hủy.
Trường An đã quên phụ thân hắn. Lí Tiêu một thế hệ tài tử tâm lo cho thiên hạ chí ở núi sông, một Lí Tiêu mặc dù chết nhưng không hề hối hận vì là một thế hệ trung thần, một Lí Tiêu phải chết nhưng vẫn thấy phẩm chất cứng cỏi trong tận xương tủy của một thế hệ hiệp khách. Đúng vậy, Trường An đã quên.
Lí Tiêu năm đó, gửi gắm hết hi vọng vào một tòa thành như vậy, nhưng khi quay đầu lại, hoàng cung oai nghiêm tráng lệ nhất trong thiên hạ, chẳng qua cũng chỉ là ẩn lang giấu cẩu(có thứ bẩn thỉu; kẻ phản gián ẩn nấp ngay trong lực lượng).
Vân Tự Thanh luôn muốn hỏi phụ thân, nếu quân, không phải là minh quân, dân chúng thiên hạ cũng không có mắt nhìn đúng sai, vậy bọn họ, dùng máu viết nên sử sách, lại bị dòng đời lãng quên, bọn họ nên đi đâu đây?
Vân Tự Thanh nhìn trên ánh trăng phủ khắp bốn phương trời đất, im lặng chờ đợi.
Viên Kiệt Cao từ phía sau bước đến bên cạnh hắn.
“Vân đại nhân.” Viên Kiệt Cao đứng trong bóng tối.
Thậm chí Vân Tự Thanh không nâng mắt nhìn hắn.
“Tôi cũng là bất đắc dĩ.” Viên Kiệt Cao khẽ thở dài.
khóe miệng Vân Tự Thanh cong lên, “Tôi biết.”
Viên Kiệt Cao còn nói: “Huynh rất giống phụ thân mình.”
Mắt Vân Tự Thanh chớp chớp, rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn.”Huynh sai rồi, chúng ta không giống nhau.”
“Đến một giây cuối cùng ông ấy luôn ôm hy vọng với đất nước này, nhưng tôi, có lẽ trước đó, đã tuyệt vọng.”
“Tôi dùng thời gian năm năm, đưa bản thân mình vào một cái lưới, ngày mai huynh sẽ nhìn thấy, cái võng được bện nên bởi cừu hận, ghen tị và xấu xa vững chắc đến mức không gì phá nổi!”
Viên Kiệt Cao chấn động, cười khổ nói: “Năm năm qua, huynh gây thù oán khắp nơi, ngay cả dân chúng trong thiên hạ muốn huynh sống, cũng không thể chống lại hàng trăm tấu trương trên triều muốn bức tử huynh. Huynh làm thế, rốt cuộc vì cái gì?”
Vân Tự Thanh cười cười, “Ban đầu, không nghĩ tới, sau này, lại không nghĩ ra.”
“Về cha ta, đa tạ Viên thế thúc nhắc nhở.”
Nhìn Vân Tự Thanh, Viên Kiệt Cao nói: “Rất nhiều người hâm mộ huynh, huynh làm được những việc mà bọn họ gian khổ học tập suốt mười năm luôn muốn làm, nhưng cuối cùng, bọn họ không dám làm cũng không làm được.”
“Mỗi người đều cúi đầu trước tình thế, cúi đầu trước cuộc đời. Hoàng đế ở địa vị cao cao tại thường, ánh mắt nhìn thấy, là một rừng đầu đông nghìn nghịt. Hắn không nhìn thấy sắc mặt bọn họ, chỉ nghe thấy âm thanh bọn họ hô vạn tuế. Đầu cúi thấp, bổn phận chỉ bọn họ là thần tử, còn người không muốn cúi đầu, dám ngẩng cao đầu, chỉ có thể đợi đến kết cục trời đất đảo lộn trên đoạn đầu đài nhận một đao.”
“Lí Diễm, huynh thật sự không hối hận sao?”
Vân Tự Thanh có chút mờ mịt, “Hối hận thì đã sao? Không hối hận thì sao? Từ một giây tôi bước chân vào Trường An, tôi đã không có lựa chọn. Tôi chỉ biết đấu với trời, đấu với quan, chiến thắng thì đấu tiếp, nếu thua, xin Viên đại nhân tiễn tôi một đoạn đường.”
Một tiếng thở dài vang lên, Viên Kiệt Cao biến mất trong bóng tối.
Chỉ có Vân Tự Thanh còn đang nói: “Tôi tiếc nuối nhất chỉ vì mình là một học trò nhưng bất lực, ngay cả khi có Đồ Long đao, cũng không có sức đấu phá thương khung…”