Lối vào hộp đêm Roi Galant là một khung ảnh bằng vàng cao hơn 2 mét, có lẽ đã từng bao bọc bức chân dung vĩ đại của một nhà quý tộc châu Âu. Nó nằm trong một góc kín đáo của “nhà bếp” - phòng đánh roulette và boule công cộng, nơi nhiều bàn vẫn đang bận rộn. Trong khi nắm tay Vesper và dẫn nàng bước lên bậc thềm mạ vàng, Bond cưỡng lại nỗi thèm muốn vay tiền thủ quỹ và đánh tối đa ở bàn gần nhất. Nhưng anh biết đấy là một cử chỉ rẻ tiền vụn vặt để “lòe bọn trưởng giả”. Dù thắng hoặc thua, điều đó sẽ là một cú đá phản vào vận may mà anh đã nhận được.
Hộp đêm nhỏ và tối, chỉ được thắp nến trong những chân đèn mạ vàng, tỏa ra ánh sáng ấm áp phản chiếu qua những tấm gương bọc khung mạ vàng nhiều hơn nữa trên tường. Các bức tường được phủ sa-tanh đỏ tối, ghế dựa và ghế dài bọc vải mềm màu đỏ hài hòa. Ở góc xa là nhóm tam tấu gồm một đàn piano, một guitar điện và trông đang trình tấu “La Vie en Rose”, tiếng nhạc ngọt ngào thầm lặng. Sự cám dỗ nhỏ giọt xuống bầu không khí rộn ràng lặng lẽ. Với Bond, dường như tất cả những đôi tình nhân hẳn đang say đắm chạm vào nhau dưới gầm bàn.
Họ được mời đến một bàn trong góc gần cửa. Bond gọi một chai Veuve Clicquot, trứng tráng và thịt lợn muối.
Họ ngồi yên thưởng thức âm nhạc một lúc, rồi Bond quay sang Vesper: “Thật tuyệt vời được ngồi đây với em và biết rằng công việc đã xong. Một kết thúc đáng yêu cho một ngày - ngày phát phần thưởng”.
Anh chờ đợi nàng mỉm cười. Vesper trả lời, “Vâng, chẳng phải thế sao?” bằng giọng nói có chút lạnh nhạt. Có vẻ như nàng đang chăm chú nghe nhạc. Một khuỷu tay tì lên bàn đỡ lấy cằm nhưng bằng mu chứ không phải lòng bàn tay; và Bond để ý thấy các khớp đốt ngón tay trắng bệch như thể nàng đang siết chặt nắm tay.
Vesper cầm một điếu thuốc của Bond giữa ngón cái và hai ngón đầu tiên tay phải như họa sĩ cầm bút chì; và mặc dù hút thuốc với vẻ điềm tĩnh, thỉnh thoảng nàng lại dụi vào cái gạt tàn trong khi thuốc không có tàn.
Bond nhìn thấy những chuyện nhỏ nhặt này vì anh mạnh mẽ cảm nhận nàng, và bởi vì anh muốn kéo nàng dựa vào cảm xúc âm cúng cùng nỗi khoái cảm thanh thản. Nhưng Bond chấp nhận thái độ dè dặt của Vesper. Anh nghĩ nó xuất phát từ mong muốn tự bảo vệ trước anh, hoặc là phản ứng trước vẻ lạnh nhạt của anh với nàng vào đầu buổi tối, vẻ lạnh nhạt cố ý của anh mà Bond biết đã bị xem là sự khước từ.
Anh tỏ ra kiên nhẫn, uống champagne và trò chuyện về những sự kiện trong ngày, về cá tính của Mathis và Leister; và về những hậu quả có thể đối với Le Chiffre. Anh kín đáo, chỉ nói về các khía cạnh sự kiện mà hẳn là nàng đã được London chỉ dẫn.
Vesper hời hợt đáp lời. Nàng nói rằng, dĩ nhiên, họ đã nhận diện hai gã sát thủ nhưng không nghi ngờ gì khi gã đàn ông có cây gậy chống đến đứng sau lưng ghế của Bond. Họ không ngờ có toan tính ra tay ngay trong sòng bạc. Ngay sau khi Bond và Leiter rời khỏi đó để đi bộ về khách sạn, Vesper đã gọi điện thoại đến Paris và báo cáo cho đại diện của M biết kết quả cuộc chơi. Nàng đã phải nói năng thận trọng và người nhân viên gác máy mà không bình luận. Vesper đã được chỉ thị làm như thế bất kể kết quả ra sao. M. đã đòi hỏi thông tin cho đích thân ông ta, vào bất cứ lúc nào trong ngày lẫn đêm.
Đấy là tất cả những gì cô gái nói. Nàng nhấm nháp champagne, rất ít khi liếc nhìn Bond. Nàng không cười. Bond cảm thấy nản lòng. Anh uống nhiều rượu và gọi thêm một chai. Trứng tráng được dọn ra, họ ăn trong im lặng.
Đến 4 giờ sáng, Bond sắp gọi tính hóa đơn thì gã quản lý khách sạn xuất hiện tại bàn và xin gặp cô Lynd. Gã trao cho nàng một mẩu giấy mà Vesper hấp tấp cầm lấy và đọc.
“Ồ, chỉ là Mathis thôi”, Vesper thốt lên. “Anh ấy nói mời em ra lối vào. Anh ấy có tin nhắn cho anh. Có lẽ anh ấy không mặc dạ phục hay gì đó. Em không đi lâu đâu. Sau đó có lẽ chúng ta sẽ về nhà”.
Nàng gượng cười với Bond. “Em e rằng tối nay không hứng thú lắm với anh bên cạnh. Một ngày khá căng thẳng, em rất tiếc”.
Bond chiếu lệ đáp lại rồi đứng dậy, đẩy bàn ăn lùi lại. “Anh sẽ lấy hóa đơn”, Bond nói và nhìn cô gái đi vài bước đến lôi vào.
Anh ngồi xuống, đốt một điếu thuốc. Anh cảm thấy thất bại. Đột nhiên Bond nhận ra mình rất mệt mỏi. Không khí ngột ngạt của căn phòng đập vào anh cũng như nó đã đập anh tại Casino vào những giờ đầu ngày hôm trước. Bond gọi tính hóa đơn và uống đầy miệng ngụm champagne cuối cùng. Rượu có vị đắng, đúng như cảm giác ly đầu tiên luôn luôn gây ra sau khi uống quá nhiều. Hẳn anh sẽ thích nhìn khuôn mặt vui tươi của Mathis và nghe tin tức của anh ta, thậm chí có thể là một lời chúc mừng.
Đột nhiên mẩu giấy nhắn Vesper có vẻ lạ thường đối với Bond. Mathis sẽ không hành động như thế. Hẳn anh ta sẽ yêu cầu cả hai đến gặp anh ta ở quầy rượu trong Casino, hoặc anh ta sẽ gặp họ ở hộp đêm, bất kể kiểu cách y phục. Họ sẽ cùng vui cười và Mathis sẽ hào hứng. Anh ta có nhiều điều để kể cho Bond nghe, nhiều hơn những gì Bond phải nói: việc bắt giữ gã Bulgaria, kẻ có lẽ đã khai báo thêm nữa; cuộc săn đuổi gã giết mướn có cây gậy chống; những hành vi của Le Chiffre khi gã rời Casino.
Bond rùng mình. Anh hấp tấp thanh toán hóa đơn mà không chờ lấy tiền thối, đẩy lùi bàn ăn và nhanh nhẹn bước qua lối vào, không ghi nhận những lời chúc ngủ ngon của quản lý khách sạn và người gác cửa.
Bond vội vã băng qua phòng đánh bạc, thận trọng nhìn xuôi ngược lối vào dài. Anh nguyền rủa và bước nhanh hơn. Chỉ có một hoặc hai nhân viên, hai hoặc ba người đàn ông và phụ nữ diện dạ phục đang lấy vật dụng ở phòng giữ quần áo.
Không có Vesper. Không có Mathis.
Bond gần như vùng chạy. Anh ra đến lối vào, nhìn xuống dọc theo những bậc thềm bên trái và bên phải và trong số ít ỏi xe còn lại.
Người gác cửa tiến về phía Bond.
“Thưa, ông gọi taxi?”
Bond xua anh ta sang một bên và chạy xuống thềm, nhìn chằm vào những bóng tối, khí trời ban đêm lạnh ngắt trên thái dương đổ mồ hôi.
Được nửa đường thì Bond nghe một tiếng kêu mơ hồ, rồi tiếng cửa xe đóng sầm bên tay phải. Với một tiếng gầm và lắp bắp phát ra từ ống xả, một chiếc Citroen cau có phóng ra khỏi bóng tối, lọt vào ánh trăng, bánh xe trước trượt khô khốc trên lớp sỏi lỏng lẻo của sân trước.
Đuôi xe lắc lư trên những chiếc lò xo nhún như thể có một vụ vật lộn đang diễn ra trên băng ghế sau.
Gầm lên một tiếng, chiếc xe ào ra đến cánh cổng vào rộng rãi trong làn sỏi vung vãi. Một vật nhỏ màu đen bắn ra ngoài cửa xe sau, rơi phịch xuống bồn hoa. Có tiếng lốp cao su rít lên khi bánh xe cạ vào đại lộ trong một cú cua trái gắt, tiếng vọng điếc tai từ ống xả của một chiếc Citroen đang chạy số hai, một cú giật vào số tốc độ lớn nhất. Rồi tiếng răng rắc nhanh chóng giảm xuống khi chiếc xe phóng đi giữa các cửa hàng trên trục đường chính về phía đường ra biển.
Bond biết anh sẽ tìm ra túi xách của Vesper giữa những bụi hoa.
Anh chạy ngược về cùng với túi xách, băng qua lối đi trải sỏi đến những bậc thềm được chiếu sáng rỡ và lục lọi cái túi trong khi người gác cửa xun xoe quanh anh.
Mảnh giấy bị vò nát ở đây, giữa những vật dụng nữ tính:
“Em có thể ra hành lang một lúc không? Anh có tin tức cho bạn cùng đi với em.
René Mathis”.