Nhưng khi hắn trở lại đông cung thì đón tiếp hắn là Chính Khả Xuân, còn Tuyết Kiều thì chán ghét liếc hắn một cái rồi xoay người đi vào bên trong.
Địch Tu Tư ngẩn người, mọi chờ mong, tưởng tượng tan biến giống như bị chậu nước lạnh tạt khắp người, vẻ tươi cười cũng biến mất, Chính Khả Xuân thấy hắn như vậy thì trong lòng càng bất an “ điện hạ, người vất vả rồi, để thiếp thân chuẩn bị nước cho ngài tắn”
” Không cần, Tuyết Kiều sao lại vậy?’ Địch Tu Tư nhíu mày nhìn thân ảnh biến mất của Tuyết Kiều, hắn không cho rằng Chính Khả Xuân làm gì ủy khuất nàng nhưng sao nàng lại nhìn hắn như vậy?
” Đều là thiếp thân không tốt!” Chính Khả Xuân nói xong liền quỳ xuống, Địch Tu Tư vội vàng đỡ nàng “ Chính Khả Xuân, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Chính Khả Xuân không dám giấu diếm, lập tức kể lại cuộc nói chuyện của nàng và Tuyết Kiều cho Địch Tu Tư nghe, vừa nghe tới câu “ hoa tâm tiểu phi trùng” thì mặt của Địch Tu Tư đã đen như đít chảo.
” Tốt lắm! Chính Khả Xuân, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta đã biết!” Địch Tu Tư nghiến răng nghiến lợi nói
” Điện hạ, ngài đừng nóng giận, Tuyết Kiều cô nương không phải cố ý, tính nàng đơn thuần cũng không hiểu được ý nghĩa sâu xa bên trong, ngài có trách thì trách thiếp thân đi, đều do thiếp thân khôn tốt, đề cập tới đề tài này” Chính Khả Xuân nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy thì lại quỳ xuống, vẻ mặt lo lắng, nói thế nào thì Tuyết Kiều cũng là binh vực cho nàng nên mới nói điện hạ như thế, nếu điện hạ giận Tuyết Kiều cô nương thì chi bằng trừng phạt nàng.
“Chính Khả Xuân, ngươi đứng lên cho ta, chuyện này không liên quan đến ngươi” Địch Tu Tư biết hắn không có tư cách nổi giận, Tuyết Kiều nói hắn như vậy cũng đúng, chính xác là hắn đối với các hồng nhan tri kỷ của mình không giống như tình cảm Như Mặc dành cho Bắc Dao Quang, hắn cũngcho phép người khác nói hắn hoa tâm, không biết vì sao, Tuyết Kiều nói như vậy thì hắn lại thấy tức giận
Trong lúc hắn đang mơ hồ có tình cảm với nàng thì nàng lại nói vĩnh viễn không yêu một nam nhân như vậy, nên nến nói hắn không chấp nhận Tuyết Kiều phê bình hắn thì chi bằng nói hắn không chịu được nàng còn chưa hiểu tình yêu là gì đã phủ quyết hắn.
” Điện hạ–” Chính Khả Xuân cố chấp không chịu đứng lên, bộ dáng điện hạ như vậy khẳng định là đại hỏa sắp bùng nổ.
” Ngươi nếu không chịu đứng dậy thì liền quỳ đi” Địch Tu Tư đang giận chó đánh mèo, hắn nghĩ tính tình Chính Khả Xuân và Tuyết Kiều hợp nhau, không ngờ mới ngày đầu tiên nàng đã khiến cho Tuyết Kiều đánh giá và phản cảm hắn như vậy. Tuy hắn biết mọi việc đều xuất phát từ hắn, nhưng hắn vẫn muốn trách Chính Khả Xuân, cho nên hắn vẫn thực kiên nhẫn với một nữ nhân ôn nhu như nàng ,không muốn nói những lời lạnh lùng, tàn nhẫn, mà nàng vẫn cố chấp quỳ, làm cho nhẫn nại của hắn đã đến cực điểm, lập tức phất tay áo đi về phía phòng của Tuyết Kiều.
Chính Khả Xuân bị dọa câm như hế, nước mắt lưng tròng,vẫn còn quỳ trên sàn nhà lạnh như băng, trơ mắt nhìn Địch Tu Tư tức giận rời đi, trong lòng cảm thấy lo lắng thay cho Tuyết Kiều. Điện hạ thực sự thay đổi, trước kia hắn sẽ không vì một việc nhỏ mà nổi trận lôi đình, hơn nữa hắn cũng biết Tuyết Kiều cô nương rất đơn thuần, những lời như vậy cũng không có ác ý nhưng mà hắn lại nổi giận, theo hắn nhiều năm như vậy, nàng chưa từng hắn giận dữ như thế, nhưng lại vì Tuyết Kiều cô nương mà thay đổi, cũng không biết là tốt hay xấu.
Dùng sức đá văng cánh cửa, Địch Tu Tư một bụng lửa giận đi vào trong, Tuyết Kiều đang ngồi dưới đất, xoay lưng lại phía hắn, nghe tiếng động lớn thì giật mình quay lại, nhìn thấy vẻ mặt của Địch Tu Tư thì cũng không cao hứng, nàng còn chưa tức giận hắn thì hắn tức giận nàng cái gì chứ?
“Địch Tu Tư, ngươi đá hư cửa rồi, đây là phòng của Chính Khả Xuân tỷ tỷ a” Tuyết Kiều đứng lên, đối diện Địch Tu Tư nói.
“Ngươi còn phá hư phòng của ta kìa, ta có trách ngươi sao?” Địch Tu Tư lạnh lùng nhìn nàng.
Tuyết Kiều ngẩn ra,” Ta, ta cũng không phải cố ý, ai cho ngươi, ngươi—-”
” Ta làm sao vậy, ta cùng nữ nhân thích ta lên giường thì có gì không đúng? Ngươi cái gì cũng không hiểu thì dựa vào đâu mà nói ta là hoa tâm tiểu phi trùng? Còn nói sẽ không yêu một người giống như ta, ta có cầu ngươi yêu ta sao?”
Địch Tu Tư hỏi một thôi một hồi, không thừa nhận tự tôn của mình đã bị tổn thương nghiêm trọng, nữ nhân này không biết hắn đẹp thì cũng thôi đi nhưng ai cho nàng dám khinh thường hắn? hắn thừa nhận hắn không phải là một kẻ chung tình, nhưng một người không hiểu tình là gì như Tuyết Kiều dám nói hắn hoa tâm? Hắn có đặt đao lên cổ Chính Khả Xuân các nàng, ép các nàng yêu hắn sao, vậy sao nàng lại đổ hết trách nhiệm cho hắn
“Địch Tu Tư ngươi thực rất kỳ quái, ta không có nói gì sai, ngươi cần gì phải tức giận như vậy? ngươi như vậy sẽ làm Chính Khả Xuân tỷ tỷ sợ, tỷ ấy không cho ta nói gì, ta cũng chưa nói gì với ngươi, sao ngươi lại tức giận? các tỷ tỷ ấy yêu ngươi như vậy, sao ngươi không thể yêu một người, chính ngươi làm sai mà còn kiến chuyện với ta, thực sự rất buồn cười”
Tuyết Kiều thấy những nam tử nàng đã gặp qua như Như Mặc hay Tuyết Ưng tính khí không có thay đổi thất thường như Địch Tu Tư, làm nàng có chút khó hiểu, nàng cũng bực mình, tức giận hắn vì sao có Chính Khả Xuân tỷ tỷ tốt với hắn như vậy mà hắn còn thấy chưa đủ, nếu không phải trước khi đi, ca ca đã dặn nàng phải bao dung cho Địch Tu Tư một chút thì nàng đã sớm nổi giận với hắn rồi.
” Ta buồn cười? Ta chịu đủ rồi, Tuyết Kiều, ngươi hiện tại lập tức đi theo ta, ta sẽ đưa ngươi về lại chỗ Như Mặc, cuộc thách đố này coi như ta thua, sau này ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi và đám người Như Mặc nữa, ta không cần phải chứng minh gì nữa, dù sao thì trong mắt ngươi ta cũng là người xấu, mọi người đều đẹp hơn ta, mọi người đều đúng, chỉ có ta là sai, ngươi không phải nghĩ ta như thế sao? Một khi đã vậy, ta không thấy không cần phải chứng minh gì nữa, tất cả đều không quan trọng, hơn nữa ngươi cũng không phải là người nào, ta cần gì phải chứng minh với ngươi? Không có ý kiến của ngươi, ta cũng không việc gì”
Địch Tu Tư thực sự cảm thấy mọi việc không có ý nghĩa gì nữa cả, hiện tại hắn rất hối hận vì đã đánh cuộc với Tuyết Kiều, thậm chí hắn còn cảm thấy lúc trước hắn không nên cùng Như Mặc và Tuyết Ưng đi tìm Ảnh Nhiên, nếu lúc đó hắn không nhất định đòi đi theo thì hắn đã không quen biết Tuyết Kiều thì bây giờ hắn đâu có tức giận đến vậy, đúng là hắn tự làm tự chịu mà. Bây giờ hắn quyết định chấm dứt mọi sai lầm của mình, làm cho tất cả trở lại như lúc ban đầu, đưa Tuyết Kiều hoàn hảo về bên Như Mặc, còn hắn tiếp tục làm Điệp vương tự do, phong lưu.
Biểu tình của Địch Tu Tư thật bi thương mà Tuyết Kiều khi nhìn thấy hắn như vậy thì trong lòng cũng thấy không vui, tuy rằng hắn giận dữ với nàng nhưng xem ra hắn cũng thực thương tâm, tựa như ngày đó hắn nói lời làm nàng tổn thương, trong lòng nàng cũng thấy rất khó chịu, nhưng mà nàng không có nói cái gì quá phận với hắn, sao hắn lại lộ ra biểu tình như vậy?
Tuyết Kiều không chớp mắt, mới nghe nói hắn đưa nàng quay lại chỗ ca ca và Dao Quang tỷ tỷ thì nàng rất hứng nhưng một giây sau đã không còn hứng khởi nữa, nghĩ đến ca ca và Dao Quang tỷ tỷ là một đôi, Thanh Liên ca ca và Bảo Bảo chất nữ cũng là một đôi, ngay cả tiểu chất Mặc Mặc và Vân Thư cũng là một cặp, rồi Thanh Nhi ca ca và Ngọc Linh Lung tỷ tỷ, còn có Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên nữa, đều có đôi có cặp mà nàng thì cô đơn một mình, tuy rằng mọi người đều đối xử tốt với nàng, nhưng nàng vẫn có cảm giác mình chen ngang, phá đám bọn họ.
Nàng không hiểu vì sao ca ca rồi những người khác đều đối xử ân cần với nàng, mà chỉ duy có Địch Tu Tư là luôn tức giận nàng, rống nàng, tuy vậy nàng cũng không có chấp nhặt chuyện hắn không lễ phép với nàng, thậm chí là hắn có gọi nàng là nhân ngư ngu ngốc thì nàng chỉ cảm thấy đây là biểu hiện sợ hãi của hắn mà thôi.
Nhưng mà bây giờ hắn lại muốn đuổi nàng đi, để nàng cô đơn một mình sao? Nhìn bộ dáng phẫn nộ, bi thương như con thú nhỏ của hắn, Tuyết Kiều không biết nên làm thế nào.
Chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, không ai dạy nàng nhưng theo bản năng nàng ôm lấy Địch Tu Tư “ đừng đưa ta về chỗ của ca ca, ta muốn ở lại đây”
Thực ra khi bả vai mảnh khảnh của Tuyết Kiều dựa vào vai hắn thì Địch Tu Tư đã thất thần, hắn thậm chí đã quên đi mình vì sao phẫn nộ, chỉ ngơ ngác nhìn chủ nhân của cánh tay trắng như tuyết kia, mà khi âm thanh như cầu xin của nàng lọt vào tau hắn thì Địch Tu Tư cảm thấy như đang mơ, Tuyết Kiều ngây thơ không biết biểu đạt cảm ơn thế nào lại có thể làm ra động tác này sao?
Nàng thế nhưng lại ôm hắn, còn thỉnh cầu hắn đừng đuổi nàng đi? Không phải nàng rất thích Như Mặc và luôn cho rằng hắn là người xấu sao?
Nhưng mà nhiệt độ lạnh lẽo trên cơ thể là thật, làn da mịn màng, mềm mại chạm vào da hắn cũng là thất, thậm chí hơi thở nhẹ nhàng cũng là thật, nàng mềm mại dựa sát vào ngực hắn, dù cách vật liệu may mặc nhưng hắn vẫn cảm giác được vật nữ tính mềm mại của nàng đang làm hắn nay sinh phản ứng bản năng mãnh liệt
” Tuyết, Tuyết Kiều, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì sao?”
Địch Tu Tư cố gắng nói với mình ngàn vạn lần không được do dự nhưng hết thảy đã không kịp nữa rồi
Hắn muốn mang nàng nhanh chóng rời đi, chỉ cần đem nàng rời đi thì mọi thứ đều còn kịp, hắn sẽ trở lại là một Điệp vương tuyệt mỹ tiêu sái trước kia mà nàng vẫn là một nhân ngư đơn thuần, thiện lương, bọn họ vốn là hai người không cùng đường, không nên cũng không có khả đi tới tận cùng cùng nhau, nhưng lòng nghĩ vậy mà không khống chế được cảm xúc, đưa mắt nhìn Tuyết Kiều, chờ mong
“Địch Tu Tư, ngươi đừng đuổi ta về chỗ ca ca, ta muốn ở lại đây” Tuyết Kiều vừa lặp lại, vừa ôm chặt lấy tay của Địch Tu Tư
“không phải ngươi nói ta là người xấy sao? Không phải ngươi nói ta buồn cười sao? Vì cái gì còn muốn ở lại đây?” Địch Tu Tư càng thêm mơ hồ, không hiểu trong lòng Tuyết Kiều rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
“Ngươi mắng ta, rống ta, còn khi dễ ta nữa, mà Dao Quang tỷ tỷ và ca ca không có như vậy” sau một hồi nghĩ ngợi, Tuyết Kiều trả lời
Địch Tu Tư đổ mồ hôi trán, đây là lý do quái quỷ gì vậy? Tuyết Kiều thích bị ngược sao?? Hắn rống nàng, mắng nàng lại khi dễ nàng mà nàng đó lại là nguyên nhân nàng muốn ở lại đây? Địch Tu Tư quả thật không biết nên khóc hay cười.
“Ta có thể xem đây là lời khen tặng sao?” Địch Tu Tư đưa tay xoa trán “ Tuyết Kiều, ta mệt mỏi, ta vẫn nên đưa ngươi về lại chỗ Như Mặc thôi, ta muốn quay lại những ngày tháng tiêu dao trước kia, không muốn vì người mà làm ảnh hưởng đến tâm tình của ta”
” Địch Tu Tư, ta mặc kệ, ta không đi, ta muốn ở tại chỗ này, ta thích Chính Khả Xuân tỷ tỷ, thích nơi này, ta không quay về, ta cam đoan sau này sẽ không bao giờ nói ngươi là người xấu nữa, cũng không quấy rầy ngươi và tình nhân thân thiết, ta cũng không cần xiêm y xinh đẹp hay là cái giường thơm kia nữa, ta sẽ ở lại đây”
Tuyết Kiều vẻ mặt đau lòng nói ra nhiều cái nàng không cần, mà cứ một câu ta không cần thì mặt nàng lại ảo não thêm một phần, tựa hồ như nàng phải từ bỏ những thứ mà mình yêu quý, làm cho người ta thấy nàng như vậy thì không đành lòng, Địch Tu Tư cau mày, nghe nàng hi sinh nhiều thứ như vậu thì cũng biết nàng quyết tâm ở lại đây, nhưng vẫn không hiểu rốt cuộc vì sao nàng muốn ở lại.
Nhưng ngực của hắn bởi vì nàng dùng sức lắc đầu mà làm cho vật nữ tính mềm mại theo động tác của nàng không ngừng cọ xát vào ngực hắn, Địch Tu Tư rõ ràng cảm giác được biến hóa của cơ thể hắn, cả người nóng lên, không thể nâng hai vai của nàng, tách nàng ra khỏi thân thể hắn “ Tuyết Kiều, ngươi phải hiểu cho rõ, nếu muốn ở lại đây thì phải tuân thủ quy tắc của ta, hơn nữa sau này ta tùy thời sẽ mắng ngươi, rống ngươi, khi dễ ngươi, vậy ngươi vẫn còn muốn ở lại sao?”
Tuyết Kiều thấy hắn nhăn mặt nhiều hơn, bộ dáng phẫn nộ hơn, nghĩ rằng hắn vẫn muốn đuổi nàng đi nên càng ra sức ôm chặt cánh tay của hắn, dùng sức gật đầu “ ta muốn, ta muốn, ta sẽ ở lại đây, tuân theo quy củ của ngươi”
“Vậy trước tiên ngươi buông ra” Địch Tu Tư bị nàng ôm lấy thì cả người như phát hỏa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ cháy, tiểu nhân ngư này không có một chút tự giác của nữ nhân sao? Cứ vậy mà ôm lấy một nam nhân? Nghĩ lại thì Tuyết Kiều cũng chỉ là bán nhân mà thôi, nàng còn chưa thể biến ra hai chân, cho nên cũng không thể xem nàng là nữ nhân chân chính, vì vậy làm sao nàng hiểu được một nữ nhân ôm một nam nhân thì nghĩa là gì?
Mà hắn, vì lần thân mật ngoài ý muốn này mà toàn thân nóng bừng, không muốn để nàng phát hiện ra hắn xấu hổ, cho nên Địch Tu Tư yêu cầu Tuyết Kiều chủ động buông hắn ra
“Vậy ngươi có đáp ứng sẽ không đuổi ta đi không?” Tuyết Kiều không nghe lời hắn, nàng chỉ nghĩ Địch Tu Tư đã có chút mềm lòng nên phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội,để hắn đáp ứng không đuổi nàng đi, nên hoàn toàn không biết tới sự thống khổ của Địch Tu Tư.
“Không đuổi ngươi đi nữa, ngươi nhanh buông ta” Địch Tu Tư mặc đỏ bừng,rống lên
Hắn rất muốn dùng sức đẩy nàng ra nhưng chỉ sợ vừa tiếp xúc với làn da của nàng thì sẽ không dừng lại được, dục vọng thân thể sẽ vì thế mà sôi trào. Rốt cuộc hắn không thể dối gạt bản thân được nữa, hắn đúng là đã động tâm vì tiểu nhân ngư này, ngay cả thân thể cũng động tình.
Chết tiệt, một đời anh danh, thế nhưng liền mạc danh kỳ diệu thua trên tay Nhân Ngư ngu ngốc này, bi kịch là chính hắn cũng không hiểu hắn thích Nhân Ngư ngu ngốc này vì cái gì?
Chẳng lẽ là nhất kiến chung tình sao?
Nhưng khi hắn trở lại đông cung thì đón tiếp hắn là Chính Khả Xuân, còn Tuyết Kiều thì chán ghét liếc hắn một cái rồi xoay người đi vào bên trong.
Địch Tu Tư ngẩn người, mọi chờ mong, tưởng tượng tan biến giống như bị chậu nước lạnh tạt khắp người, vẻ tươi cười cũng biến mất, Chính Khả Xuân thấy hắn như vậy thì trong lòng càng bất an “ điện hạ, người vất vả rồi, để thiếp thân chuẩn bị nước cho ngài tắn”
” Không cần, Tuyết Kiều sao lại vậy?’ Địch Tu Tư nhíu mày nhìn thân ảnh biến mất của Tuyết Kiều, hắn không cho rằng Chính Khả Xuân làm gì ủy khuất nàng nhưng sao nàng lại nhìn hắn như vậy?
” Đều là thiếp thân không tốt!” Chính Khả Xuân nói xong liền quỳ xuống, Địch Tu Tư vội vàng đỡ nàng “ Chính Khả Xuân, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Chính Khả Xuân không dám giấu diếm, lập tức kể lại cuộc nói chuyện của nàng và Tuyết Kiều cho Địch Tu Tư nghe, vừa nghe tới câu “ hoa tâm tiểu phi trùng” thì mặt của Địch Tu Tư đã đen như đít chảo.
” Tốt lắm! Chính Khả Xuân, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta đã biết!” Địch Tu Tư nghiến răng nghiến lợi nói
” Điện hạ, ngài đừng nóng giận, Tuyết Kiều cô nương không phải cố ý, tính nàng đơn thuần cũng không hiểu được ý nghĩa sâu xa bên trong, ngài có trách thì trách thiếp thân đi, đều do thiếp thân khôn tốt, đề cập tới đề tài này” Chính Khả Xuân nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy thì lại quỳ xuống, vẻ mặt lo lắng, nói thế nào thì Tuyết Kiều cũng là binh vực cho nàng nên mới nói điện hạ như thế, nếu điện hạ giận Tuyết Kiều cô nương thì chi bằng trừng phạt nàng.
“Chính Khả Xuân, ngươi đứng lên cho ta, chuyện này không liên quan đến ngươi” Địch Tu Tư biết hắn không có tư cách nổi giận, Tuyết Kiều nói hắn như vậy cũng đúng, chính xác là hắn đối với các hồng nhan tri kỷ của mình không giống như tình cảm Như Mặc dành cho Bắc Dao Quang, hắn cũngcho phép người khác nói hắn hoa tâm, không biết vì sao, Tuyết Kiều nói như vậy thì hắn lại thấy tức giận
Trong lúc hắn đang mơ hồ có tình cảm với nàng thì nàng lại nói vĩnh viễn không yêu một nam nhân như vậy, nên nến nói hắn không chấp nhận Tuyết Kiều phê bình hắn thì chi bằng nói hắn không chịu được nàng còn chưa hiểu tình yêu là gì đã phủ quyết hắn.
” Điện hạ–” Chính Khả Xuân cố chấp không chịu đứng lên, bộ dáng điện hạ như vậy khẳng định là đại hỏa sắp bùng nổ.
” Ngươi nếu không chịu đứng dậy thì liền quỳ đi” Địch Tu Tư đang giận chó đánh mèo, hắn nghĩ tính tình Chính Khả Xuân và Tuyết Kiều hợp nhau, không ngờ mới ngày đầu tiên nàng đã khiến cho Tuyết Kiều đánh giá và phản cảm hắn như vậy. Tuy hắn biết mọi việc đều xuất phát từ hắn, nhưng hắn vẫn muốn trách Chính Khả Xuân, cho nên hắn vẫn thực kiên nhẫn với một nữ nhân ôn nhu như nàng ,không muốn nói những lời lạnh lùng, tàn nhẫn, mà nàng vẫn cố chấp quỳ, làm cho nhẫn nại của hắn đã đến cực điểm, lập tức phất tay áo đi về phía phòng của Tuyết Kiều.
Chính Khả Xuân bị dọa câm như hế, nước mắt lưng tròng,vẫn còn quỳ trên sàn nhà lạnh như băng, trơ mắt nhìn Địch Tu Tư tức giận rời đi, trong lòng cảm thấy lo lắng thay cho Tuyết Kiều. Điện hạ thực sự thay đổi, trước kia hắn sẽ không vì một việc nhỏ mà nổi trận lôi đình, hơn nữa hắn cũng biết Tuyết Kiều cô nương rất đơn thuần, những lời như vậy cũng không có ác ý nhưng mà hắn lại nổi giận, theo hắn nhiều năm như vậy, nàng chưa từng hắn giận dữ như thế, nhưng lại vì Tuyết Kiều cô nương mà thay đổi, cũng không biết là tốt hay xấu.
Dùng sức đá văng cánh cửa, Địch Tu Tư một bụng lửa giận đi vào trong, Tuyết Kiều đang ngồi dưới đất, xoay lưng lại phía hắn, nghe tiếng động lớn thì giật mình quay lại, nhìn thấy vẻ mặt của Địch Tu Tư thì cũng không cao hứng, nàng còn chưa tức giận hắn thì hắn tức giận nàng cái gì chứ?
“Địch Tu Tư, ngươi đá hư cửa rồi, đây là phòng của Chính Khả Xuân tỷ tỷ a” Tuyết Kiều đứng lên, đối diện Địch Tu Tư nói.
“Ngươi còn phá hư phòng của ta kìa, ta có trách ngươi sao?” Địch Tu Tư lạnh lùng nhìn nàng.
Tuyết Kiều ngẩn ra,” Ta, ta cũng không phải cố ý, ai cho ngươi, ngươi—-”
” Ta làm sao vậy, ta cùng nữ nhân thích ta lên giường thì có gì không đúng? Ngươi cái gì cũng không hiểu thì dựa vào đâu mà nói ta là hoa tâm tiểu phi trùng? Còn nói sẽ không yêu một người giống như ta, ta có cầu ngươi yêu ta sao?”
Địch Tu Tư hỏi một thôi một hồi, không thừa nhận tự tôn của mình đã bị tổn thương nghiêm trọng, nữ nhân này không biết hắn đẹp thì cũng thôi đi nhưng ai cho nàng dám khinh thường hắn? hắn thừa nhận hắn không phải là một kẻ chung tình, nhưng một người không hiểu tình là gì như Tuyết Kiều dám nói hắn hoa tâm? Hắn có đặt đao lên cổ Chính Khả Xuân các nàng, ép các nàng yêu hắn sao, vậy sao nàng lại đổ hết trách nhiệm cho hắn
“Địch Tu Tư ngươi thực rất kỳ quái, ta không có nói gì sai, ngươi cần gì phải tức giận như vậy? ngươi như vậy sẽ làm Chính Khả Xuân tỷ tỷ sợ, tỷ ấy không cho ta nói gì, ta cũng chưa nói gì với ngươi, sao ngươi lại tức giận? các tỷ tỷ ấy yêu ngươi như vậy, sao ngươi không thể yêu một người, chính ngươi làm sai mà còn kiến chuyện với ta, thực sự rất buồn cười”
Tuyết Kiều thấy những nam tử nàng đã gặp qua như Như Mặc hay Tuyết Ưng tính khí không có thay đổi thất thường như Địch Tu Tư, làm nàng có chút khó hiểu, nàng cũng bực mình, tức giận hắn vì sao có Chính Khả Xuân tỷ tỷ tốt với hắn như vậy mà hắn còn thấy chưa đủ, nếu không phải trước khi đi, ca ca đã dặn nàng phải bao dung cho Địch Tu Tư một chút thì nàng đã sớm nổi giận với hắn rồi.
” Ta buồn cười? Ta chịu đủ rồi, Tuyết Kiều, ngươi hiện tại lập tức đi theo ta, ta sẽ đưa ngươi về lại chỗ Như Mặc, cuộc thách đố này coi như ta thua, sau này ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi và đám người Như Mặc nữa, ta không cần phải chứng minh gì nữa, dù sao thì trong mắt ngươi ta cũng là người xấu, mọi người đều đẹp hơn ta, mọi người đều đúng, chỉ có ta là sai, ngươi không phải nghĩ ta như thế sao? Một khi đã vậy, ta không thấy không cần phải chứng minh gì nữa, tất cả đều không quan trọng, hơn nữa ngươi cũng không phải là người nào, ta cần gì phải chứng minh với ngươi? Không có ý kiến của ngươi, ta cũng không việc gì”
Địch Tu Tư thực sự cảm thấy mọi việc không có ý nghĩa gì nữa cả, hiện tại hắn rất hối hận vì đã đánh cuộc với Tuyết Kiều, thậm chí hắn còn cảm thấy lúc trước hắn không nên cùng Như Mặc và Tuyết Ưng đi tìm Ảnh Nhiên, nếu lúc đó hắn không nhất định đòi đi theo thì hắn đã không quen biết Tuyết Kiều thì bây giờ hắn đâu có tức giận đến vậy, đúng là hắn tự làm tự chịu mà. Bây giờ hắn quyết định chấm dứt mọi sai lầm của mình, làm cho tất cả trở lại như lúc ban đầu, đưa Tuyết Kiều hoàn hảo về bên Như Mặc, còn hắn tiếp tục làm Điệp vương tự do, phong lưu.
Biểu tình của Địch Tu Tư thật bi thương mà Tuyết Kiều khi nhìn thấy hắn như vậy thì trong lòng cũng thấy không vui, tuy rằng hắn giận dữ với nàng nhưng xem ra hắn cũng thực thương tâm, tựa như ngày đó hắn nói lời làm nàng tổn thương, trong lòng nàng cũng thấy rất khó chịu, nhưng mà nàng không có nói cái gì quá phận với hắn, sao hắn lại lộ ra biểu tình như vậy?
Tuyết Kiều không chớp mắt, mới nghe nói hắn đưa nàng quay lại chỗ ca ca và Dao Quang tỷ tỷ thì nàng rất hứng nhưng một giây sau đã không còn hứng khởi nữa, nghĩ đến ca ca và Dao Quang tỷ tỷ là một đôi, Thanh Liên ca ca và Bảo Bảo chất nữ cũng là một đôi, ngay cả tiểu chất Mặc Mặc và Vân Thư cũng là một cặp, rồi Thanh Nhi ca ca và Ngọc Linh Lung tỷ tỷ, còn có Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên nữa, đều có đôi có cặp mà nàng thì cô đơn một mình, tuy rằng mọi người đều đối xử tốt với nàng, nhưng nàng vẫn có cảm giác mình chen ngang, phá đám bọn họ.
Nàng không hiểu vì sao ca ca rồi những người khác đều đối xử ân cần với nàng, mà chỉ duy có Địch Tu Tư là luôn tức giận nàng, rống nàng, tuy vậy nàng cũng không có chấp nhặt chuyện hắn không lễ phép với nàng, thậm chí là hắn có gọi nàng là nhân ngư ngu ngốc thì nàng chỉ cảm thấy đây là biểu hiện sợ hãi của hắn mà thôi.
Nhưng mà bây giờ hắn lại muốn đuổi nàng đi, để nàng cô đơn một mình sao? Nhìn bộ dáng phẫn nộ, bi thương như con thú nhỏ của hắn, Tuyết Kiều không biết nên làm thế nào.
Chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, không ai dạy nàng nhưng theo bản năng nàng ôm lấy Địch Tu Tư “ đừng đưa ta về chỗ của ca ca, ta muốn ở lại đây”
Thực ra khi bả vai mảnh khảnh của Tuyết Kiều dựa vào vai hắn thì Địch Tu Tư đã thất thần, hắn thậm chí đã quên đi mình vì sao phẫn nộ, chỉ ngơ ngác nhìn chủ nhân của cánh tay trắng như tuyết kia, mà khi âm thanh như cầu xin của nàng lọt vào tau hắn thì Địch Tu Tư cảm thấy như đang mơ, Tuyết Kiều ngây thơ không biết biểu đạt cảm ơn thế nào lại có thể làm ra động tác này sao?
Nàng thế nhưng lại ôm hắn, còn thỉnh cầu hắn đừng đuổi nàng đi? Không phải nàng rất thích Như Mặc và luôn cho rằng hắn là người xấu sao?
Nhưng mà nhiệt độ lạnh lẽo trên cơ thể là thật, làn da mịn màng, mềm mại chạm vào da hắn cũng là thất, thậm chí hơi thở nhẹ nhàng cũng là thật, nàng mềm mại dựa sát vào ngực hắn, dù cách vật liệu may mặc nhưng hắn vẫn cảm giác được vật nữ tính mềm mại của nàng đang làm hắn nay sinh phản ứng bản năng mãnh liệt
” Tuyết, Tuyết Kiều, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì sao?”
Địch Tu Tư cố gắng nói với mình ngàn vạn lần không được do dự nhưng hết thảy đã không kịp nữa rồi
Hắn muốn mang nàng nhanh chóng rời đi, chỉ cần đem nàng rời đi thì mọi thứ đều còn kịp, hắn sẽ trở lại là một Điệp vương tuyệt mỹ tiêu sái trước kia mà nàng vẫn là một nhân ngư đơn thuần, thiện lương, bọn họ vốn là hai người không cùng đường, không nên cũng không có khả đi tới tận cùng cùng nhau, nhưng lòng nghĩ vậy mà không khống chế được cảm xúc, đưa mắt nhìn Tuyết Kiều, chờ mong
“Địch Tu Tư, ngươi đừng đuổi ta về chỗ ca ca, ta muốn ở lại đây” Tuyết Kiều vừa lặp lại, vừa ôm chặt lấy tay của Địch Tu Tư
“không phải ngươi nói ta là người xấy sao? Không phải ngươi nói ta buồn cười sao? Vì cái gì còn muốn ở lại đây?” Địch Tu Tư càng thêm mơ hồ, không hiểu trong lòng Tuyết Kiều rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
“Ngươi mắng ta, rống ta, còn khi dễ ta nữa, mà Dao Quang tỷ tỷ và ca ca không có như vậy” sau một hồi nghĩ ngợi, Tuyết Kiều trả lời
Địch Tu Tư đổ mồ hôi trán, đây là lý do quái quỷ gì vậy? Tuyết Kiều thích bị ngược sao?? Hắn rống nàng, mắng nàng lại khi dễ nàng mà nàng đó lại là nguyên nhân nàng muốn ở lại đây? Địch Tu Tư quả thật không biết nên khóc hay cười.
“Ta có thể xem đây là lời khen tặng sao?” Địch Tu Tư đưa tay xoa trán “ Tuyết Kiều, ta mệt mỏi, ta vẫn nên đưa ngươi về lại chỗ Như Mặc thôi, ta muốn quay lại những ngày tháng tiêu dao trước kia, không muốn vì người mà làm ảnh hưởng đến tâm tình của ta”
” Địch Tu Tư, ta mặc kệ, ta không đi, ta muốn ở tại chỗ này, ta thích Chính Khả Xuân tỷ tỷ, thích nơi này, ta không quay về, ta cam đoan sau này sẽ không bao giờ nói ngươi là người xấu nữa, cũng không quấy rầy ngươi và tình nhân thân thiết, ta cũng không cần xiêm y xinh đẹp hay là cái giường thơm kia nữa, ta sẽ ở lại đây”
Tuyết Kiều vẻ mặt đau lòng nói ra nhiều cái nàng không cần, mà cứ một câu ta không cần thì mặt nàng lại ảo não thêm một phần, tựa hồ như nàng phải từ bỏ những thứ mà mình yêu quý, làm cho người ta thấy nàng như vậy thì không đành lòng, Địch Tu Tư cau mày, nghe nàng hi sinh nhiều thứ như vậu thì cũng biết nàng quyết tâm ở lại đây, nhưng vẫn không hiểu rốt cuộc vì sao nàng muốn ở lại.
Nhưng ngực của hắn bởi vì nàng dùng sức lắc đầu mà làm cho vật nữ tính mềm mại theo động tác của nàng không ngừng cọ xát vào ngực hắn, Địch Tu Tư rõ ràng cảm giác được biến hóa của cơ thể hắn, cả người nóng lên, không thể nâng hai vai của nàng, tách nàng ra khỏi thân thể hắn “ Tuyết Kiều, ngươi phải hiểu cho rõ, nếu muốn ở lại đây thì phải tuân thủ quy tắc của ta, hơn nữa sau này ta tùy thời sẽ mắng ngươi, rống ngươi, khi dễ ngươi, vậy ngươi vẫn còn muốn ở lại sao?”
Tuyết Kiều thấy hắn nhăn mặt nhiều hơn, bộ dáng phẫn nộ hơn, nghĩ rằng hắn vẫn muốn đuổi nàng đi nên càng ra sức ôm chặt cánh tay của hắn, dùng sức gật đầu “ ta muốn, ta muốn, ta sẽ ở lại đây, tuân theo quy củ của ngươi”
“Vậy trước tiên ngươi buông ra” Địch Tu Tư bị nàng ôm lấy thì cả người như phát hỏa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ cháy, tiểu nhân ngư này không có một chút tự giác của nữ nhân sao? Cứ vậy mà ôm lấy một nam nhân? Nghĩ lại thì Tuyết Kiều cũng chỉ là bán nhân mà thôi, nàng còn chưa thể biến ra hai chân, cho nên cũng không thể xem nàng là nữ nhân chân chính, vì vậy làm sao nàng hiểu được một nữ nhân ôm một nam nhân thì nghĩa là gì?
Mà hắn, vì lần thân mật ngoài ý muốn này mà toàn thân nóng bừng, không muốn để nàng phát hiện ra hắn xấu hổ, cho nên Địch Tu Tư yêu cầu Tuyết Kiều chủ động buông hắn ra
“Vậy ngươi có đáp ứng sẽ không đuổi ta đi không?” Tuyết Kiều không nghe lời hắn, nàng chỉ nghĩ Địch Tu Tư đã có chút mềm lòng nên phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội,để hắn đáp ứng không đuổi nàng đi, nên hoàn toàn không biết tới sự thống khổ của Địch Tu Tư.
“Không đuổi ngươi đi nữa, ngươi nhanh buông ta” Địch Tu Tư mặc đỏ bừng,rống lên
Hắn rất muốn dùng sức đẩy nàng ra nhưng chỉ sợ vừa tiếp xúc với làn da của nàng thì sẽ không dừng lại được, dục vọng thân thể sẽ vì thế mà sôi trào. Rốt cuộc hắn không thể dối gạt bản thân được nữa, hắn đúng là đã động tâm vì tiểu nhân ngư này, ngay cả thân thể cũng động tình.
Chết tiệt, một đời anh danh, thế nhưng liền mạc danh kỳ diệu thua trên tay Nhân Ngư ngu ngốc này, bi kịch là chính hắn cũng không hiểu hắn thích Nhân Ngư ngu ngốc này vì cái gì?
Chẳng lẽ là nhất kiến chung tình sao?
Điệp Vương Hoặc Ái (Điệp Vương Đích Nhân Ngư Tân Nương) - Chapter 16
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhưng khi hắn trở lại đông cung thì đón tiếp hắn là Chính Khả Xuân, còn Tuyết Kiều thì chán ghét liếc hắn một cái rồi xoay người đi vào bên trong.
Địch Tu Tư ngẩn người, mọi chờ mong, tưởng tượng tan biến giống như bị chậu nước lạnh tạt khắp người, vẻ tươi cười cũng biến mất, Chính Khả Xuân thấy hắn như vậy thì trong lòng càng bất an “ điện hạ, người vất vả rồi, để thiếp thân chuẩn bị nước cho ngài tắn”
” Không cần, Tuyết Kiều sao lại vậy?’ Địch Tu Tư nhíu mày nhìn thân ảnh biến mất của Tuyết Kiều, hắn không cho rằng Chính Khả Xuân làm gì ủy khuất nàng nhưng sao nàng lại nhìn hắn như vậy?
” Đều là thiếp thân không tốt!” Chính Khả Xuân nói xong liền quỳ xuống, Địch Tu Tư vội vàng đỡ nàng “ Chính Khả Xuân, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Chính Khả Xuân không dám giấu diếm, lập tức kể lại cuộc nói chuyện của nàng và Tuyết Kiều cho Địch Tu Tư nghe, vừa nghe tới câu “ hoa tâm tiểu phi trùng” thì mặt của Địch Tu Tư đã đen như đít chảo.
” Tốt lắm! Chính Khả Xuân, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta đã biết!” Địch Tu Tư nghiến răng nghiến lợi nói
” Điện hạ, ngài đừng nóng giận, Tuyết Kiều cô nương không phải cố ý, tính nàng đơn thuần cũng không hiểu được ý nghĩa sâu xa bên trong, ngài có trách thì trách thiếp thân đi, đều do thiếp thân khôn tốt, đề cập tới đề tài này” Chính Khả Xuân nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy thì lại quỳ xuống, vẻ mặt lo lắng, nói thế nào thì Tuyết Kiều cũng là binh vực cho nàng nên mới nói điện hạ như thế, nếu điện hạ giận Tuyết Kiều cô nương thì chi bằng trừng phạt nàng.
“Chính Khả Xuân, ngươi đứng lên cho ta, chuyện này không liên quan đến ngươi” Địch Tu Tư biết hắn không có tư cách nổi giận, Tuyết Kiều nói hắn như vậy cũng đúng, chính xác là hắn đối với các hồng nhan tri kỷ của mình không giống như tình cảm Như Mặc dành cho Bắc Dao Quang, hắn cũngcho phép người khác nói hắn hoa tâm, không biết vì sao, Tuyết Kiều nói như vậy thì hắn lại thấy tức giận
Trong lúc hắn đang mơ hồ có tình cảm với nàng thì nàng lại nói vĩnh viễn không yêu một nam nhân như vậy, nên nến nói hắn không chấp nhận Tuyết Kiều phê bình hắn thì chi bằng nói hắn không chịu được nàng còn chưa hiểu tình yêu là gì đã phủ quyết hắn.
” Điện hạ–” Chính Khả Xuân cố chấp không chịu đứng lên, bộ dáng điện hạ như vậy khẳng định là đại hỏa sắp bùng nổ.
” Ngươi nếu không chịu đứng dậy thì liền quỳ đi” Địch Tu Tư đang giận chó đánh mèo, hắn nghĩ tính tình Chính Khả Xuân và Tuyết Kiều hợp nhau, không ngờ mới ngày đầu tiên nàng đã khiến cho Tuyết Kiều đánh giá và phản cảm hắn như vậy. Tuy hắn biết mọi việc đều xuất phát từ hắn, nhưng hắn vẫn muốn trách Chính Khả Xuân, cho nên hắn vẫn thực kiên nhẫn với một nữ nhân ôn nhu như nàng ,không muốn nói những lời lạnh lùng, tàn nhẫn, mà nàng vẫn cố chấp quỳ, làm cho nhẫn nại của hắn đã đến cực điểm, lập tức phất tay áo đi về phía phòng của Tuyết Kiều.
Chính Khả Xuân bị dọa câm như hế, nước mắt lưng tròng,vẫn còn quỳ trên sàn nhà lạnh như băng, trơ mắt nhìn Địch Tu Tư tức giận rời đi, trong lòng cảm thấy lo lắng thay cho Tuyết Kiều. Điện hạ thực sự thay đổi, trước kia hắn sẽ không vì một việc nhỏ mà nổi trận lôi đình, hơn nữa hắn cũng biết Tuyết Kiều cô nương rất đơn thuần, những lời như vậy cũng không có ác ý nhưng mà hắn lại nổi giận, theo hắn nhiều năm như vậy, nàng chưa từng hắn giận dữ như thế, nhưng lại vì Tuyết Kiều cô nương mà thay đổi, cũng không biết là tốt hay xấu.
Dùng sức đá văng cánh cửa, Địch Tu Tư một bụng lửa giận đi vào trong, Tuyết Kiều đang ngồi dưới đất, xoay lưng lại phía hắn, nghe tiếng động lớn thì giật mình quay lại, nhìn thấy vẻ mặt của Địch Tu Tư thì cũng không cao hứng, nàng còn chưa tức giận hắn thì hắn tức giận nàng cái gì chứ?
“Địch Tu Tư, ngươi đá hư cửa rồi, đây là phòng của Chính Khả Xuân tỷ tỷ a” Tuyết Kiều đứng lên, đối diện Địch Tu Tư nói.
“Ngươi còn phá hư phòng của ta kìa, ta có trách ngươi sao?” Địch Tu Tư lạnh lùng nhìn nàng.
Tuyết Kiều ngẩn ra,” Ta, ta cũng không phải cố ý, ai cho ngươi, ngươi—-”
” Ta làm sao vậy, ta cùng nữ nhân thích ta lên giường thì có gì không đúng? Ngươi cái gì cũng không hiểu thì dựa vào đâu mà nói ta là hoa tâm tiểu phi trùng? Còn nói sẽ không yêu một người giống như ta, ta có cầu ngươi yêu ta sao?”
Địch Tu Tư hỏi một thôi một hồi, không thừa nhận tự tôn của mình đã bị tổn thương nghiêm trọng, nữ nhân này không biết hắn đẹp thì cũng thôi đi nhưng ai cho nàng dám khinh thường hắn? hắn thừa nhận hắn không phải là một kẻ chung tình, nhưng một người không hiểu tình là gì như Tuyết Kiều dám nói hắn hoa tâm? Hắn có đặt đao lên cổ Chính Khả Xuân các nàng, ép các nàng yêu hắn sao, vậy sao nàng lại đổ hết trách nhiệm cho hắn
“Địch Tu Tư ngươi thực rất kỳ quái, ta không có nói gì sai, ngươi cần gì phải tức giận như vậy? ngươi như vậy sẽ làm Chính Khả Xuân tỷ tỷ sợ, tỷ ấy không cho ta nói gì, ta cũng chưa nói gì với ngươi, sao ngươi lại tức giận? các tỷ tỷ ấy yêu ngươi như vậy, sao ngươi không thể yêu một người, chính ngươi làm sai mà còn kiến chuyện với ta, thực sự rất buồn cười”
Tuyết Kiều thấy những nam tử nàng đã gặp qua như Như Mặc hay Tuyết Ưng tính khí không có thay đổi thất thường như Địch Tu Tư, làm nàng có chút khó hiểu, nàng cũng bực mình, tức giận hắn vì sao có Chính Khả Xuân tỷ tỷ tốt với hắn như vậy mà hắn còn thấy chưa đủ, nếu không phải trước khi đi, ca ca đã dặn nàng phải bao dung cho Địch Tu Tư một chút thì nàng đã sớm nổi giận với hắn rồi.
” Ta buồn cười? Ta chịu đủ rồi, Tuyết Kiều, ngươi hiện tại lập tức đi theo ta, ta sẽ đưa ngươi về lại chỗ Như Mặc, cuộc thách đố này coi như ta thua, sau này ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi và đám người Như Mặc nữa, ta không cần phải chứng minh gì nữa, dù sao thì trong mắt ngươi ta cũng là người xấu, mọi người đều đẹp hơn ta, mọi người đều đúng, chỉ có ta là sai, ngươi không phải nghĩ ta như thế sao? Một khi đã vậy, ta không thấy không cần phải chứng minh gì nữa, tất cả đều không quan trọng, hơn nữa ngươi cũng không phải là người nào, ta cần gì phải chứng minh với ngươi? Không có ý kiến của ngươi, ta cũng không việc gì”
Địch Tu Tư thực sự cảm thấy mọi việc không có ý nghĩa gì nữa cả, hiện tại hắn rất hối hận vì đã đánh cuộc với Tuyết Kiều, thậm chí hắn còn cảm thấy lúc trước hắn không nên cùng Như Mặc và Tuyết Ưng đi tìm Ảnh Nhiên, nếu lúc đó hắn không nhất định đòi đi theo thì hắn đã không quen biết Tuyết Kiều thì bây giờ hắn đâu có tức giận đến vậy, đúng là hắn tự làm tự chịu mà. Bây giờ hắn quyết định chấm dứt mọi sai lầm của mình, làm cho tất cả trở lại như lúc ban đầu, đưa Tuyết Kiều hoàn hảo về bên Như Mặc, còn hắn tiếp tục làm Điệp vương tự do, phong lưu.
Biểu tình của Địch Tu Tư thật bi thương mà Tuyết Kiều khi nhìn thấy hắn như vậy thì trong lòng cũng thấy không vui, tuy rằng hắn giận dữ với nàng nhưng xem ra hắn cũng thực thương tâm, tựa như ngày đó hắn nói lời làm nàng tổn thương, trong lòng nàng cũng thấy rất khó chịu, nhưng mà nàng không có nói cái gì quá phận với hắn, sao hắn lại lộ ra biểu tình như vậy?
Tuyết Kiều không chớp mắt, mới nghe nói hắn đưa nàng quay lại chỗ ca ca và Dao Quang tỷ tỷ thì nàng rất hứng nhưng một giây sau đã không còn hứng khởi nữa, nghĩ đến ca ca và Dao Quang tỷ tỷ là một đôi, Thanh Liên ca ca và Bảo Bảo chất nữ cũng là một đôi, ngay cả tiểu chất Mặc Mặc và Vân Thư cũng là một cặp, rồi Thanh Nhi ca ca và Ngọc Linh Lung tỷ tỷ, còn có Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên nữa, đều có đôi có cặp mà nàng thì cô đơn một mình, tuy rằng mọi người đều đối xử tốt với nàng, nhưng nàng vẫn có cảm giác mình chen ngang, phá đám bọn họ.
Nàng không hiểu vì sao ca ca rồi những người khác đều đối xử ân cần với nàng, mà chỉ duy có Địch Tu Tư là luôn tức giận nàng, rống nàng, tuy vậy nàng cũng không có chấp nhặt chuyện hắn không lễ phép với nàng, thậm chí là hắn có gọi nàng là nhân ngư ngu ngốc thì nàng chỉ cảm thấy đây là biểu hiện sợ hãi của hắn mà thôi.
Nhưng mà bây giờ hắn lại muốn đuổi nàng đi, để nàng cô đơn một mình sao? Nhìn bộ dáng phẫn nộ, bi thương như con thú nhỏ của hắn, Tuyết Kiều không biết nên làm thế nào.
Chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, không ai dạy nàng nhưng theo bản năng nàng ôm lấy Địch Tu Tư “ đừng đưa ta về chỗ của ca ca, ta muốn ở lại đây”
Thực ra khi bả vai mảnh khảnh của Tuyết Kiều dựa vào vai hắn thì Địch Tu Tư đã thất thần, hắn thậm chí đã quên đi mình vì sao phẫn nộ, chỉ ngơ ngác nhìn chủ nhân của cánh tay trắng như tuyết kia, mà khi âm thanh như cầu xin của nàng lọt vào tau hắn thì Địch Tu Tư cảm thấy như đang mơ, Tuyết Kiều ngây thơ không biết biểu đạt cảm ơn thế nào lại có thể làm ra động tác này sao?
Nàng thế nhưng lại ôm hắn, còn thỉnh cầu hắn đừng đuổi nàng đi? Không phải nàng rất thích Như Mặc và luôn cho rằng hắn là người xấu sao?
Nhưng mà nhiệt độ lạnh lẽo trên cơ thể là thật, làn da mịn màng, mềm mại chạm vào da hắn cũng là thất, thậm chí hơi thở nhẹ nhàng cũng là thật, nàng mềm mại dựa sát vào ngực hắn, dù cách vật liệu may mặc nhưng hắn vẫn cảm giác được vật nữ tính mềm mại của nàng đang làm hắn nay sinh phản ứng bản năng mãnh liệt
” Tuyết, Tuyết Kiều, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì sao?”
Địch Tu Tư cố gắng nói với mình ngàn vạn lần không được do dự nhưng hết thảy đã không kịp nữa rồi
Hắn muốn mang nàng nhanh chóng rời đi, chỉ cần đem nàng rời đi thì mọi thứ đều còn kịp, hắn sẽ trở lại là một Điệp vương tuyệt mỹ tiêu sái trước kia mà nàng vẫn là một nhân ngư đơn thuần, thiện lương, bọn họ vốn là hai người không cùng đường, không nên cũng không có khả đi tới tận cùng cùng nhau, nhưng lòng nghĩ vậy mà không khống chế được cảm xúc, đưa mắt nhìn Tuyết Kiều, chờ mong
“Địch Tu Tư, ngươi đừng đuổi ta về chỗ ca ca, ta muốn ở lại đây” Tuyết Kiều vừa lặp lại, vừa ôm chặt lấy tay của Địch Tu Tư
“không phải ngươi nói ta là người xấy sao? Không phải ngươi nói ta buồn cười sao? Vì cái gì còn muốn ở lại đây?” Địch Tu Tư càng thêm mơ hồ, không hiểu trong lòng Tuyết Kiều rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
“Ngươi mắng ta, rống ta, còn khi dễ ta nữa, mà Dao Quang tỷ tỷ và ca ca không có như vậy” sau một hồi nghĩ ngợi, Tuyết Kiều trả lời
Địch Tu Tư đổ mồ hôi trán, đây là lý do quái quỷ gì vậy? Tuyết Kiều thích bị ngược sao?? Hắn rống nàng, mắng nàng lại khi dễ nàng mà nàng đó lại là nguyên nhân nàng muốn ở lại đây? Địch Tu Tư quả thật không biết nên khóc hay cười.
“Ta có thể xem đây là lời khen tặng sao?” Địch Tu Tư đưa tay xoa trán “ Tuyết Kiều, ta mệt mỏi, ta vẫn nên đưa ngươi về lại chỗ Như Mặc thôi, ta muốn quay lại những ngày tháng tiêu dao trước kia, không muốn vì người mà làm ảnh hưởng đến tâm tình của ta”
” Địch Tu Tư, ta mặc kệ, ta không đi, ta muốn ở tại chỗ này, ta thích Chính Khả Xuân tỷ tỷ, thích nơi này, ta không quay về, ta cam đoan sau này sẽ không bao giờ nói ngươi là người xấu nữa, cũng không quấy rầy ngươi và tình nhân thân thiết, ta cũng không cần xiêm y xinh đẹp hay là cái giường thơm kia nữa, ta sẽ ở lại đây”
Tuyết Kiều vẻ mặt đau lòng nói ra nhiều cái nàng không cần, mà cứ một câu ta không cần thì mặt nàng lại ảo não thêm một phần, tựa hồ như nàng phải từ bỏ những thứ mà mình yêu quý, làm cho người ta thấy nàng như vậy thì không đành lòng, Địch Tu Tư cau mày, nghe nàng hi sinh nhiều thứ như vậu thì cũng biết nàng quyết tâm ở lại đây, nhưng vẫn không hiểu rốt cuộc vì sao nàng muốn ở lại.
Nhưng ngực của hắn bởi vì nàng dùng sức lắc đầu mà làm cho vật nữ tính mềm mại theo động tác của nàng không ngừng cọ xát vào ngực hắn, Địch Tu Tư rõ ràng cảm giác được biến hóa của cơ thể hắn, cả người nóng lên, không thể nâng hai vai của nàng, tách nàng ra khỏi thân thể hắn “ Tuyết Kiều, ngươi phải hiểu cho rõ, nếu muốn ở lại đây thì phải tuân thủ quy tắc của ta, hơn nữa sau này ta tùy thời sẽ mắng ngươi, rống ngươi, khi dễ ngươi, vậy ngươi vẫn còn muốn ở lại sao?”
Tuyết Kiều thấy hắn nhăn mặt nhiều hơn, bộ dáng phẫn nộ hơn, nghĩ rằng hắn vẫn muốn đuổi nàng đi nên càng ra sức ôm chặt cánh tay của hắn, dùng sức gật đầu “ ta muốn, ta muốn, ta sẽ ở lại đây, tuân theo quy củ của ngươi”
“Vậy trước tiên ngươi buông ra” Địch Tu Tư bị nàng ôm lấy thì cả người như phát hỏa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ cháy, tiểu nhân ngư này không có một chút tự giác của nữ nhân sao? Cứ vậy mà ôm lấy một nam nhân? Nghĩ lại thì Tuyết Kiều cũng chỉ là bán nhân mà thôi, nàng còn chưa thể biến ra hai chân, cho nên cũng không thể xem nàng là nữ nhân chân chính, vì vậy làm sao nàng hiểu được một nữ nhân ôm một nam nhân thì nghĩa là gì?
Mà hắn, vì lần thân mật ngoài ý muốn này mà toàn thân nóng bừng, không muốn để nàng phát hiện ra hắn xấu hổ, cho nên Địch Tu Tư yêu cầu Tuyết Kiều chủ động buông hắn ra
“Vậy ngươi có đáp ứng sẽ không đuổi ta đi không?” Tuyết Kiều không nghe lời hắn, nàng chỉ nghĩ Địch Tu Tư đã có chút mềm lòng nên phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội,để hắn đáp ứng không đuổi nàng đi, nên hoàn toàn không biết tới sự thống khổ của Địch Tu Tư.
“Không đuổi ngươi đi nữa, ngươi nhanh buông ta” Địch Tu Tư mặc đỏ bừng,rống lên
Hắn rất muốn dùng sức đẩy nàng ra nhưng chỉ sợ vừa tiếp xúc với làn da của nàng thì sẽ không dừng lại được, dục vọng thân thể sẽ vì thế mà sôi trào. Rốt cuộc hắn không thể dối gạt bản thân được nữa, hắn đúng là đã động tâm vì tiểu nhân ngư này, ngay cả thân thể cũng động tình.
Chết tiệt, một đời anh danh, thế nhưng liền mạc danh kỳ diệu thua trên tay Nhân Ngư ngu ngốc này, bi kịch là chính hắn cũng không hiểu hắn thích Nhân Ngư ngu ngốc này vì cái gì?