-----o0o----- Đã đến đầu mùa hè, tia nắng ban mai lộ ra từng tầng mây trắng. Thành Thượng Lâm hiện lên như một hình trụ đứng thẳng bên trong bức tranh cổ đại.
Ngày nghỉ của Thu Đạo Học Viện đi qua. Đại ca Dương Khuyết, nhị ca Dương Văn Uyên của Dương Trạch đã kết thúc những ngày trở lại thành Thượng Lâm nghỉ ngơi, lại trở về bên trong Thu Đạo học viện được kiến lập ở trên núi Bất Chu Sơn của Vương quốc.
Bất Chu Sơn bởi vì được xây dựng cho người tu hành ở Vương quốc, cho nên nó ở Đại Diệp đều được gọi là Thánh sơn. Phạm vi thành trấn ở xung quanh trăm dặm cực kỳ phồn vinh. Mà Thu Đạo Học Viện liền chiếm trọn sự phát triển hơn nửa ngọn núi.
Thời điểm trước khi lên đường, Dương Văn Uyên lại còn vỗ vai Dương Trạch, mang theo dáng cười hưng phấn,
"Năm nay khi hoa Trúc Đào trên Bất Chu Sơn nở rộ, ta và đại ca sẽ ở cánh cổng chính của học viện, yên lặng chờ đợi thanh niên ưu tú nhất thành Thượng Lâm đến!"
Lúc nói lời tạm biệt lần này, đôi đào hoa nhãn xinh đẹp của Dương Văn Uyên nháy mắt ra hiệu với Dương Trạch. Vẻ tươi cười đôn hậu của Dương Khuyết không chứa được nửa phần tạp chất.
Trên thực tế, hai người cũng đều biết sự thật Dương Trạch đã trong vòng một đêm tấn cấp Tồn Ý Cảnh bát phẩm tu vi. Sau khi bọn họ đi rồi, chắc chắn việc này sẽ lại lần nữa khiếp sợ cả thành Thượng Lâm.
Chỉ là bọn họ nhìn không đến rồi, nhưng có lẽ không lâu về sau có thể ở Thu Đạo Học Viện, đón chào thời khắcTam đệ của bọn họ chính thức bước vào cánh cổng chính của học viện. Kẻ này mới năm trước còn bất quá chỉ là một tên thế tử bị mọi người bỏ quên.
Dương Khuyết cùng Dương Văn Uyên đi rồi, Dương Trạch mỗi ngày sau giờ ngọ cho đến trước lúc ngủ đều không có từ bỏ tu luyện đối với bản thân mình. Hắn còn có việc cần phải làm, cũng không phải tiến vào Đại Diệp mỗi người hướng tới Thu Đạo Học Viện. . . Mà là, ngăn cản trận tiếp theo làm cho Đại Diệp nguy cơ sự kiện phát sinh. Mà ở trước đó, tăng lên tu vi của mình, chính là bước quan trọng đầu tiên. Hắn vẫn như cũ mong mỏi hướng về cảnh giới đại tông sư có thể thần cản sát thần, phật ngăn sát phật bên trong mảnh nhỏ trí nhớ.
Sáng sớm hôm đó ở bên trong Hầu phủ, đại môn mới vừa bị mở ra, liền nhìn thấy bên ngoài đã đến một chiếc xe ngựa.
Sau đó bước xuống một vị nam tử trung niên mặc áo thanh sam, đối mặt quản sự trong phủ bước ra nghênh tiếp, người tới chỉ là điềm đạm hỏi,
"Xin hỏi, Dương thế tử hôm nay có ở trong phủ không?"
Thần thái khiêm tốn, hữu lễ. . . Nhưng cường đại.
Thu Đạo Học Viện chủ giáo sự Lí Đại Minh đến, lập tức nhấc lên Hầu phủ một hồi gợn sóng, Kỳ Xuân hầu tự mình tiếp đãi.
Khi Lí Đại Minh nói rõ ý đồ đến, là chuẩn bị đem một danh ngạch duy nhất tuyển thẳng vào Thu Đạo Học sắp xếp cho Dương Trạch, trong phủ như là nổi lên một hồi gió lốc, mỗi người đều sục sôi .
Thu Đạo Học Viện là nơi có tương lai nhất ở Đại Diệp, là địa phương mà người tu hành tiếp thu, khai thông tư tưởng, là thắng địa mà trong vương quốc hơn nhiều năm người tuổi trẻ cầu còn không được. Hàng năm đều tiến hành chiêu sinh, nhưng hàng năm mục tiêu của cuộc thi cùng quy mô tuyển chọn đều khác nhau rất lớn. Chỉ có một điểm giống nhau, đó chính là muốn đi vào Thu Đạo Học Viện, chính là chuyện cực kỳ khó khăn.
Vô luận Dương Trạch có hay không đạt đến Khí Hải Cảnh nhị phẩm đã ngoài tu vi, cũng không nói về Dương Trạch có phải hay không đánh Triệu Tấn một trận, ở Thượng Quan Yến trên tay toàn thân trở ra. Thậm chí trong phủ Lưu Khiêm, Tiết Nhiễm đẳng cấp người trẻ tuổi hoặc là thành Thượng Lâm những người kia như thế nào suy đoán Dương Trạch lần này có thể có thể thuận lợi thông qua cuộc thi tiến vào Thu Đạo Học Viện. Kia đều mang theo một phần không xác định nhân tố.
Bởi vì luôn luôn chuyện xấu, cố gắng năm nay chiêu sinh có 10 mấy danh ngạch, Dương Trạch chỉ là một người trong số đó. Cũng có có thể chỉ có 5 danh ngạch, cạnh tranh kịch liệt 5 danh ngạch không nhất định sẽ có Dương Trạch, Dương Trạch có lẽ còn có thể bởi vì phát huy thất thường mà mất đi tư cách tiến vào học viện.
Nhưng mà cho tới bây giờ, hết thảy suy đoán cùng tất cả không xác định không ổn định nhân tố cũng có thể vứt chi ngoài suy xét. Do Thu Đạo Học Viện chủ giáo sự tự mình đến thăm, miễn thử chiêu sinh nhập viện, toàn bộ thành Thượng Lâm chỉ sợ cũng chỉ có nơi đó không còn chi nhánh.
Sau đó là Kỳ Xuân hầu hoan hỉ khôn xiết, Sư nhan cực kỳ vui mừng, Dương Trạch ở dưới anh mắt và nụ cười ôn hòa của Lí Đại Minh, tiếp được phần kia đến từ Thu Đạo Học Viện vô số người cầu còn không được miễn thử danh ngạch. Trong phủ một đời tuổi trẻ tự sau sự kiện Nham Xuân Quán, đối với Dương Trạch là hoàn toàn đổi mới. Mà ngay cả Lưu Khiêm bọn người ở tại trước mặt Dương Trạch, cũng vô hình thân cận. Lần này Dương Trạch có thể miễn thử nhập viện, đối với người trẻ tuổi trong phủ mà nói, tức thì ngược lại thành một việc rạng rỡ mặt mũi, chủ đề nói chuyện say sưa.
Cuộc sống kế tiếp quả thật rất ăn ý.
Dương Trạch thuận tiện trong vòng mỗi một ngày, cũng sẽ ở sáng sớm đi đến nội viện ở ngoại điện, mỗi lần đều có thể chứng kiến thân ảnh của Kỷ Linh Nhi. Đôi khi cũng không có người, bất quá hắn thường thường sẽ rất có kinh nghiệm chờ thêm một thời gian ngắn, Kỷ Linh Nhi sau khi đã làm hết công việc sẽ đến. Có lẽ còn có thể mang theo một hộp điểm tâm làm cho Dương Trạch thèm ăn, sau đó trao đổi trong miệng hắn những kia câu chuyện thiên mã hành không.
Dương Trạch có đôi khi càng thêm quên mất linh hồn kiếp trước, giống như là một giấc mộng tồn tại ở trong trí nhớ, xa xôi đến cơ hồ khiến hắn sắp quên chính mình từ đâu mà đến.
Ở thế giới huyền bí này, hắn có được rất nhiều thứ, những thứ mà hắn đã từng khao khát nhưng không cách nào đạt được.
Đã muốn thăng làm Kỳ Xuân Bố Chính Sử Dương Hồng Viễn, người phụ thân bề ngoài nghiêm khắc, thật ra lúc nào cũng kỳ vọng con mình thành tài. Người mẹ Trình Anh hiền thục, dịu dàng luôn lo lắng quan tâm. Bọn họ làm nội tâm của hắn yên bình.
Còn có đại ca Dương Khuyết, nhị ca Dương Văn Uyên. Bọn họ làm trái tim nguội lạnh, cằn cỗi của hắn chạm đến ấm áp.
Cùng với Kỷ Linh Nhi ở sâu trong nội viện. Mới nhìn nàng rất kinh diễm. Mặc dù thấy được sa mỏng khẽ che thân thể của nàng, nhưng Dương Trạch cũng không có chút nào kích thích hay dục vọng đi khinh nhờn, nàng thuần khiết đến bất khả xâm phạm. Cảm giác như vậy đối với chính kẻ đã từng khinh bạc ngang ngạnh như hắn mà nói, vẫn là lần đầu tiên từ trước tới nay.
Cho nên từ trong tiềm thức, Dương Trạch đối với nàng thật gần gũi, kể cho nàng nghe những câu truyện cổ quái ly kỳ mà hắn chưa hề kể cho một người nào khác.
Dương Hồng Viễn, Trình Anh, Dương Khuyết, Dương Văn Uyên, những người đó lấp đầy sự trống rỗng bên trong linh hồn của hắn, làm hắn cảm giác được sự ấm cúng.
Mà hắn thường xuyên tới gặp Kỷ Linh Nhi, liền như là để cho linh hồn đã chết đi, chỉ còn lưu lại chút tàn dư của Dương Trạch đời trước ở tại đây tìm được nơi gửi gắm không muốn người nào biết.
Kể những câu truyện kia cho cô bé xinh đẹp thông minh đó, rồi nhìn nàng yên lặng lắng nghe. Điều này làm cho nội tâm của hắn rất an bình.
Cho nên hắn kể cho nàng nghe tiểu vương tử cùng hồ ly, bá tước Monte Cristo báo thù, Romeo cùng Juliet, chỉ tiếc những truyện này cũng không có thúc giục nước mắt của Kỷ Linh Nhi.
Vì thế hắn lại kể Khổng Tước Đông Nam Phi, từ khi Lưu Lan Chi hôn lễ kể đến Tiêu Trọng Khanh tự vẫn trên cành cây phía Đông Nam. . . Cùng với rất nhiều rất nhiều, giống như là một người trong nội tâm chất chứa rất bí mật, rốt cuộc tìm được một cách nào đó để thổ lộ, dùng phương thức như vậy, kể cho một người chăm chú lắng nghe sẽ có một cảm giác thoải mái vui vẻ. Huống chi trước mắt vẫn là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp.
"Cứ như vậy, Forrest Gump (2) vẫn chạy băng băng. . . Cũng bởi vì lần thứ nhất trên biển gió lốc, mà dựng lên nuôi tôm . . . Ngư trường, vì thế trở thành một trong những người giàu có nhất trên thế giới. . . Hắn chạy đi khắp thế giới, cuối cùng, về lại quê nhà. Lại có các loại kỳ ngộ, còn có một người con trai thông minh tuyệt đỉnh. . ."
"Như vậy Jenny cùng hắn lớn lên vẫn là chết rồi. . . Căn bệnh kia, chẳng lẻ không có thể xử dụng thượng đẳng nhất linh dược trị liệu tốt?"
Kỷ Linh Nhi ánh mắt sáng rỡ vi tức giận hồ nghi nhìn Dương Trạch.
"Cái này. . ."
Dương Trạch gãi gãi cái ót,
"Tóm lại đó là căn bệnh mà linh mẫn dược cũng không có thể trị được."
Cùng Kỷ Linh Nhi sóng vai ngồi ở một cột đá thật lớn kế bên ôn tuyền. Dương Trạch buông tay xuống, lại không cẩn thận để lên một vật mềm mại lạnh buốt ở bên cạnh.
Trong tay nhẵn nhụi mịn màng, nơi mềm mại kia lại truyền tới từng đợt rung động. Hắn ngay tức khắc đã rõ ràng chính mình có thể không cẩn thận mà chạm vào vật gì, nội tâm của Dương Trạch cũng nhịn không được mà nhảy lên từng hồi.
Sau đó cũng không biết sự thúc động từ đâu tới, ở chớp mắt ngay trong lúc địa phương mềm mại kia đang muốn rút ra khỏi bàn tay to lớn của Dương Trạch, 5 ngón tay phải của hắn thu lại vào trong, nắm chặt.
Nắm chặt lấy nơi mềm mại, mịn màng đang muốn rút đi kia.
Cảm giác nhỏ nhắn mềm yếu như không xương lại hơi có chút lạnh. Một thứ nào đó dạt dào thoáng qua rồi lại nắm thật chặt trong bàn tay. Liền nơi đó truyền đến một chút giãy dụa đều bị triệt tiêu mất.
Dương Trạch không có nhìn về phía bên cạnh, không phải là không muốn, trên thực tế giờ khắc này là cực kỳ muốn nhìn đến nữ tử bên cạnh là như thế nào xinh đẹp như tiên giáng trần.
Nhưng hắn lo lắng nếu mình nghiêng đầu nhìn Kỷ Linh Nhi, liền ngay cả phần này hưởng thụ nắm chặt tay nàng lại thật sự chẳng chốc sẽ trôi qua rồi. Đã muốn vô sỉ, thì phải vô sỉ triệt để một chút.
Cho nên Dương Trạch cũng lại không nhìn thấy trong mắt Kỷ Linh Nhi dâng lên tức giận, cùng với khuôn mặt ửng đỏ của nàng như ánh nắng chiều chiếu rọi Tuyết Sơn trên núi Thánh.
Kỷ Linh Nhi từ một bên giận dữ nhìn Dương Trạch, nghĩ thầm người này như thế nào có thể vô sỉ đến bình thản ung dung như vậy. Nếu như là Dương Trạch giờ phút này quay mặt lại, chỉ sợ cũng có thể chứng kiến Kỷ Linh Nhi có thể hóa thành một thanh kiếm đâm chết ánh mắt của hắn.
Thảm cỏ xanh bên cạnh Kỷ Linh Nhi đột nhiên bị một cổ uy áp vô hình một vòng rồi lại một vòng đè rạp trên mặt đất, như là trước mặt cô gái xinh đẹp này liên tiếp cúi đầu xưng thần. Cũng tựa hồ cổ tức giận ở trong lồng ngực của nàng khiến vô số sinh linh lạnh run.
Nhưng mà Dương Trạch lại điềm nhiên như không, mắt nhìn phía trước.
Sống hay chết, như là ở tại thời khắc kia chỉ cách nhau một ý niệm.
Kỷ Linh Nhi nhìn thấy thần sắc Dương Trạch trông thẳng phía trước, trong mắt lửa giận như sen lửa dâng lên lại khe khẽ sững sờ. Bởi vì nàng từ trong ánh mắt của Dương Trạch không nhìn thấy biểu lộ như trong tưởng tượng khinh bạc thực hiện được, như người đời quen thói ham muốn chinh phục cao cao tại thượng nữ thần, trái lại là một loại yên lặng nhìn thẳng phía trước.
Nữ hài kia mắt lộ giận dữ như hồng liên, ngồi ở băng đá, mắt nhìn về nam tử sơ cuồng sái dật phía trước. Bộ hình tượng này thật sự xiết chặt lòng người.
Kỷ Linh Nhi không chỉ từ trong ánh mắt của Dương Trạch thấy được một sự yên lặng không giải thích được, còn có một loại. . . biểu lộ hắn tựa hồ rất hưởng thụ.
Sự giận dữ trên mặt Kỷ Linh Nhi, cuối cùng vẫn còn suy yếu xuống dưới, đổi lấy lại hai mang tai của nàng đều có chút ửng đỏ.
Đầu khẽ cúi xuống, trong lòng tuy còn tức giận nhưng , nàng không phải là không thể đề tụ công lực đem Dương Trạch đang cầm tay của nàng đánh văng ra. Nhưng về sau, tình hình sẽ như thế nào?
Từ nhỏ nàng liền trải qua sự ấm lạnh trong cuộc đời con người, hiểu biết nhân tình thế thái, đã thấy nhiều quyền uy phù hoa cùng dung tục vặn vẹo. Đi đến bất kỳ một địa phương nào, cũng không cần hoài nghi đều sẽ gặp được những sự dối trá hoặc các loại khuôn mặt được giấu ở dưới mặt nạ, có ý đồ , hư vinh , chết lặng . . . Tầng tầng lớp lớp, tầng tầng bao vây cái thế giới này, không chỗ nào không có.
Cho nên bắt đầu từ một khắc nàng nhìn thấy Dương Trạch, liền như là nhìn thấy một tiểu nhân vật không đáng kể, coi thường như vậy. Thẳng đến lúc phát hiện hắn không giống người thường.
Mấy ngày này đến nay, nghe Dương Trạch trong miệng những câu chuyện đó, hoặc cảm động , hoặc quanh co , hoặc cố chấp . . . Đều làm cho nội tâm nàng vốn phẳng lặng như mặt hồ gương nhấc lên gợn sóng. Nàng cảm thấy dường như cùng hắn ở tại một chỗ như vậy, thời gian được nghe hắn dùng chất giọng từ tính kể những câu chuyện kia, cũng làm cho nàng thậm chí không hy vọng thời gian nhanh chóng trôi qua.
Bởi vì một khi trôi đi qua, nàng liền sẽ rời đi nơi này, tự nhiên cũng sẽ không nghe được những câu truyện mà tên thế tử Hầu phủ lỗ mãng này, mỗi ngày chạy đến trong nội viện kể cho nàng nghe. Cùng thản nhiên đứng ở một chỗ nói những lời nói dễ chịu thư thái như vậy.
Nàng sợ sau khi đánh văng ra cánh tay này của Dương Trạch , có một chút gì đó vi diệu tồn tại giữa hai người, sẽ bị phá hủy vĩnh viễn.
Cô bé ngẩng đầu lên, con ngươi trong sáng xẹt qua một tia thương tâm. Mà thôi, lại qua hai ngày, cuộc sống như vậy sau cùng cũng liền sẽ kết thúc thôi.
Vô hình áp lực xung quanh cỏ xanh đột nhiên biến mất, một lần nữa khôi phục tính dẻo dai, nhẹ nhàng đứng thẳng rung nhẹ.
Trong lúc đó yên khí từ ôn tuyền lượn lờ bốc lên.
Dương Trạch nắm lấy tay Kỷ Linh Nhi, ngồi im ở trên mặt băng ghế đá.
Im lặng không nói gì. Trống trải, vui mừng.-----o0o-----
Chú thích:
1. Khổng tước đông nam phi là tên một bài nhạc phủ đời Hán, đầu tiên được thấy trong "Ngọc đài tân vịnh" do Từ Lăng 徐陵 người nước Trần ở Nam triều biên soạn, đề là "Cổ thi vi Tiêu Trọng Khanh thê tác" 古詩為焦仲卿妻作 (Bài cổ thi làm thay vợ Tiêu Trọng Khanh), lời tự viết: "Hán mạt Kiến An trung, Lư Giang phủ tiểu lại Trọng Khanh thê Lưu thị, vị Trọng Khanh mẫu sở khiển, tự thệ bất giá. Kỳ gia bức chi, nãi một thuỷ nhi tử. Khanh văn chi, diệc tự ải ư đình thụ. Thời nhân thương chi, vi thi vân nhĩ" 漢末建安中,廬江府小吏仲卿妻劉氏