-----o0o-----
Mặc dù họ đã từng suy nghĩ qua, khi ra biển có thể gặp phải rất nhiều tình thế bất lợi, nhưng cuối cùng mọi người vẫn không có ngờ tới, vậy mà lại ở chỗ này đối diện với Thần Đạo Trai trai chủ .
Bên trong số đông thuyền viên có chút người xuất thân là tinh nhuệ hải quân. Sau khi cởi giáp quy điền thì cuộc sống an khang, trong lòng thường hướng về, nhớ lại những đoạn hành trình phía trên biển rộng.
Ngày đó nhận được mật lệnh của Xu Mật Viện một lần nữa ra khơi. Chuyến đi này đầy hưng phấn và chờ mong đối với rất nhiều người. Chủ yếu nhất chính là vì hộ tống người được thánh nữ Kỷ Linh Nhi nhìn trúng Thượng Lâm thành Kỳ Xuân phủ Dương Tam thế tử.
Có thể được thánh nữ nhìn trúng, người như vậy ở Đại Diệp tìm được ra mấy cái? Thậm chí ở dọc theo con đường lữ hành xuyên qua lục địa của Tây Đà sứ giả, có được bao nhiêu người như vậy?
Cho nên, mặc dù Dương Trạch đắc tội Tây Đà Thánh sứ, không thể không tạm thời tránh đi sự công kích. Nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng đây là Vương quốc ngộ biến tùng quyền.
Nên biết rằng người mà bọn họ đang hộ tống trong tương lai có thể là một tu hành giả cường đại có tư chất ưu việt ở Đại Diệp. Mọi thuyền viên đều xem đây là việc vinh quang không gì sánh được. Có lẽ ngày sau, bọn họ có thể vô cùng kiêu ngạo thuật lại đoạn cuộc sống đã từng bảo vệ và ngồi chung thuyền với hắn.
Hồng Lâu Thuyền uy danh hiển hách trên mặt sông Danube ở Đại Diệp, giờ phút này đem những phồn hoa cảnh trí ở trên người trong dĩ vãng vứt ra sau đầu.
Hồng lâu thuyền từng ở phía trên hải ngoại của Đại Diệp khiến cho người tu hành của Thần Đạo Trai nghe tên đã sợ mất mật. Lôi Đông Lai nhiều lần tức giận, nhưng mà lại bị bức bách tại áp lực của Đại Diệp. Dù cho tính tình hắn ương ngạnh, cũng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chẳng thể làm gì với Hồng Lâu thuyền.
Mà bây giờ khoảng cách trên bản đồ từ đây đến đất liền của Đại Diệp đã ở ngoài ngàn dặm. Bọn họ rốt cục gặp được kẻ đứng đầu của Thần Đạo Trai, Lộc Đảo quốc đệ nhất tu hành tông viện.
Trong tầm mắt, chiếc kỳ hạm Hắc Thủy Thần Đạo của Thần Đạo Trai như một một hòn núi nhỏ biết chuyển động, đang chậm rãi mang theo vẻ âm trầm cùng thần bí, xuất hiện dưới màn đêm. Như là một chiếc thuyền ma đột nhiên xuất hiện từ bên trong biển rộng chập chùng.
Mọi người ở trong yên tĩnh cảm nhận được lực áp bách đáng sợ truyền tới từ đầu kia của hải vực. Vừa nghĩ tới trên con thuyền kia, vẫn tồn tại Lộc Đảo quốc Thần Đạo Trai đạt tới Đạo Thông cảnh cường giả Lôi Đông Lai, không ít thuyền viên tinh nhuệ trên thuyền, ở dưới sự áp bách cùng sợ hãi, phảng phất đều giống như trở về tới bao nhiêu năm trước đầu đao liếm huyết ngày tháng tuế nguyệt. Những tình cảm mãnh liệt, những suy nghĩ trong lòng đã mai táng thật lâu cùng với huyết dịch bừng bừng tỉnh dậy.
Rất nhiều người nhè nhẹ khẽ vuốt vuốt cung nỏ, lưỡi đao bên hông.
Như là ở đánh thức lão bằng hữu đã ngủ say nhiều năm của mình.
Ánh mắt của rất nhiều người đồng loạt 1 lúc dừng ở trên người Bán Tàng Đại Sư.
Mọi người đều biết bên trong thành Thượng Lâm ở Đại Diệp thành, ngoại trừ tu hành đệ nhất thắng địa Thu Đạo Học Viện ở ngoài, cung thành chi bên cạnh còn có một tòa lớn ẩn vào thành phố chùa miểu tên là Nam Thư Tự. Nam Thư Tự Bán Tàng Đại Sư là sư huynh của Khương Qúy Dân, viện trưởng Thu Đạo Học Viện. Chính vì như thế, cho nên mọi người ở Đại Diệp đều biết hắn cũng là một tu hành giả có tu vi thâm bất khả trắc.
Cho nên lúc ban đầu khi thuyền viên biết được Bán Tàng Đại Sư cũng là một người trong số bọn họ, mỗi người đều sinh ra một cảm giác an tâm dạt dào trước nay chưa từng có. So sánh với việc đã lấy được mấy ngàn mấy vạn tiền tài, than thở lần này sẽ không vì cuộc sống tương lai mà phát sầu còn muốn càng khiến cho người ta thư thái. So sánh với không đếm xỉa đến chiến trường thiên quân vạn mã chiến trường còn muốn khiến cho người người có cảm giác vững vàng hơn. Thậm chí đã muốn sinh ra một loại nương tựa, một loại kính ngưỡng. Đây là lực lượng của người tu hành gây ra.
Phảng phất tại trước mặt của tu hành giả đầy huyền diệu này, hết thảy việc khó khăn của thế gian cũng có thể giải quyết dễ dàng, có bất cứ nơi nào gập ghềnh cũng có thể đơn giản bước qua.
Ở thời khắc nguy cấp nhất, Bán Tàng Đại Sư vẫn là thành lũy bảo hộ kiên cố cùng vũ lực cường hãn ở trong ánh mắt của mọi người.
Ống tay áo của Bán Tàng Đại Sư nhẹ nhàng giương lên, vươn tay ra đến, ở trên hư không ép xuống, ra hiệu bảo không cần phải kinh hoảng.
Hành động này rất vi diệu, chỉ là một động tác nhẹ nhàng, nhưng hoàn toàn chính xác để cho vô số người trên thuyền sinh ra cuồn cuộn niềm tin tưởng cùng sức mạnh.
Có một số người thậm chí nắm chặt chuôi đao, trong lòng sinh ra khí phách mạnh mẽ. Nghĩ thầm, có bao nhiêu người có thể cùng Du đại gia, Bán Tàng Đại Sư đứng sóng vai, cùng đối mặt với trai chủ của Thần Đạo Trai như hiện nay vậy. Dù chỉ có lần này tư lịch, đã đủ khiến cho người khác ngưỡng mộ!
Dương Trạch cũng rút đao ra. Vậy mà phát hiện mình trong lòng bàn tay của mình tràn đầy mồ hôi, không ngờ chỉ là nhìn chiếc cự hạm của Thần Đạo Trai ở xa xa cũng có thể khiến cho mình sinh ra cảm giác nguy hiểm như vậy, điều này làm cho Dương Trạch cảm thấy cực kỳ không thể tưởng tượng nổi. Trong đầu hắn có trí nhớ mảnh nhỏ của đại tông sư . Nhưng dù sao đó cũng chỉ là trí nhớ, giống như là mộng mị không giống thật.
Giờ phút này ở trong hiện thực, chỉ là loại này nhét đầy uy áp hòa khí phân, cũng đủ để làm hắn có lấm tấm mồ hôi động dung cảm giác. Không khỏi đối với cái này khắc dứt khoát ngăn tại hắn và Thần Đạo Trai thuyền hạm ở giữa Hồng lâu, nhìn với cặp mắt khác xưa.
Hồng lâu thuyền trăm buồm nộ trương, Du Tiểu Tiểu đứng thẳng phía trên đầu thuyền, uy phong nhìn ra cự hạm ở phía xa.
Cự hạm giương nanh múa vuốt chạy tới.
Ở một góc phía trên chiếc kỳ hạm có một bóng người lẳng lặng đứng thẳng, cái bóng đen kia ở khá xa trên tàu biển chỉ là không đủ một ngón tay tiết độ cao, nhưng mà tựa hồ mặt trước vùng biển, đều tràn ngập vẻ này cực kỳ đáng sợ tinh thần uy áp.
Du Tiểu Tiểu biết rõ đối phương trước tiên dùng tinh thần uy áp cách không áp chế hai chiếc thuyền của mình, bằng trước hết để cho những thuyền viên kia sợ hãi. Ở phía trên biển rộng quyết chiến, cũng không chỉ là hắn Lôi Đông Lai cùng Du Tiểu Tiểu, Bán Tàng Đại Sư đối kháng, mà là vô số người của hai bên phối hợp đối kháng. Kẻ này Lôi Đông Lai không hổ danh là Thần Đạo Trai trai chủ, rõ ràng dùng công tâm đi đầu, suy yếu sĩ khí quân mình, liền rất có thể thừa cơ hội mà chiến thắng.
Du Tiểu Tiểu tâm niệm như vậy, ở đầu thuyền có chút khom người cười,
"Không biết Lôi trai chủ đích thân đến nơi đây, không có từ xa tiếp đón, mong rằng thứ tội."
Nói chuyện như là bình thường, nhưng mà thanh âm của Du Tiểu Tiểu lại như lớn hơn mấy chục lần, xa truyền vùng biển, tốc hành tới cự hạm của đối phương.
Đầu kia truyện tới một sắc nhọn tiếng cười, mà ngay cả Dương Trạch chỗ khá xa chỗ này đội thuyền vị trí, đều phảng phất cảm giác cái thanh âm này là ở vang lên bên tai giống nhau,
"Du đại gia nói quá lời, có tội gì chứ, dùng uy vọng ngày nay của Du đại gia, nhìn thấy bổn vương cần chi phải đi xa đón tiếp?"
Cái thanh âm này cực kỳ cường thế, mặc dù lời nói giống như khách sáo, nhưng lại dấu diếm mũi nhọn, làm cho người có thể cảm giác được hắn thực chất bên trong rất cuồng vọng.
Du Tiểu Tiểu vuốt tóc bên thái dương , cười nói,
"Thân phận của Lôi trai chủ bất phàm, không nghĩ tới hôm nay tự mình đến ngăn chặn đội tàu buôn bán đi xa của chúng tôi, chẳng lẽ là bởi vì Tiểu Tiểu đã mạo phạm trai chủ?"
"Khửa khửa" tiếng cười tự mặt biển truyền đến,
"Có sự hộ tống của Hồng Lâu thuyền danh chấn Đông hải Du đại gia nàng, chiếc thương thuyền này quả thật là có mặt mũi thật lớn. Nếu ta không sớm có tai mắt truy tung, chỉ sợ còn thật là sẽ thả các ngươi đi qua con biển này."
Đầu kia lại là một hồi khửa khửa cười,
"Không bằng chúng ta làm một cuộc trao đổi được không, ta chỉ muốn một kẻ trong các ngươi. Một khi giao ra người này, ta tự nhiên tha cho các ngươi đi qua..."
Du Tiểu Tiểu ở đầu thuyền che mặt mỉm cười, thân hình run rẩy, nói,
"Bộ dáng của Lôi trai chủ nói được như thế chắc chắn, đích xác rất khiến người tâm động đâu rồi, không nói trước Du Tiểu Tiểu có người ngươi muốn giao ra hay không, cho dù là có... Sợ rằng ta cũng sẽ không giao. Bởi vì cái hải vực này, tựa hồ cũng không thuộc về Lộc Đảo quốc hải cảnh, đã không tại Lộc Đảo quốc hải cảnh, đó chính là ai tới ai đi cũng được.
Ta như thế nào tới, liền như thế nào đi. Không chút quan hệ đến Lôi trai chủ nì."
Phía trên cự hạm, Lôi Đông Lai một đầu tóc bạc sõa vai, nghe vậy mà không tức giận, chỉ là nhướng mày lại lần nữa cười, tiếng cười liền rung chuyển xa xa Hồng lâu thuyền buồm ông ông tác hưởng,
"Đã như vầy, bổn chủ cũng chỉ có thể tự mình ra tay lưu lại các ngươi. Hồng lâu thuyền tung hoành mấy chục năm, uy danh này chỉ sợ hôm nay..."
"Dừng ở đây rồi!"
Gió đêm thổi sương mù lượn lờ. Không chút nào không ảnh hưởng giờ phút này mặt biển kéo căng trương đến tâm mạch không khí.
Lôi Đông Lai dùng một bàn tay phải đang chắp phía sau khép lại thành chưởng, chậm rãi nâng lên.
Sau lưng vô số chỉnh tề sắp hàng ở thuyền thượng kia mấy trăm danh tiễn thủ, đều ào ào giơ lên trường cung trong tay.
Mũi tên trên trường cung bọc lấy vải vóc khó hiểu, nương theo sau trường cung nghiêng cử động hướng hư không, sau đó một chút Hỏa tinh ở hộp quẹt sát đụng hạ dấy lên đến, lập tức vô số Hỏa tinh dấy lên . Màu đen cự hạm tựa hồ thoáng cái sáng lên vô số tinh đèn.
Lôi Đông Lai bàn tay vung lên hạ xuống.
Một hồi sưu sưu sưu sưu tiếng sắc nhọn xé gió biển vang lên. Những kia Hỏa tinh phô thiên cái địa bay về phía phía chân trời, kéo đi từng đạo yên khói lượn lờ xoay tròn, hướng phía Hồng lâu cùng Dương Trạch thuyền bao trùm mà xuống.
Du Tiểu Tiểu nhảy lên chỗ cao nhất của Hồng lâu thuyền, trong tay hai đạo Hồng Lăng dài đến mấy trượng, quán chú kình lực, liền như là sắt thép, ở trên trời lượn vòng, ngăn trở vô số mũi tên, sau đó bức lui trở về, lập tức Hắc Thủy Thần Đạo số không nhỏ tiễn thủ gặp nạn rơi biển.
Nhưng là cũng không có thiếu hỏa tiễn trở thành cá lọt lưới, rơi lên trên Hồng lâu thuyền, bắn trúng thuyền viên, bắn trúng thu chi không và buồm, bắn trúng thân tàu boong tàu, như là vô số hỏa trùng cắn lên Hồng lâu cự hạm.
Có...khác một số nhỏ hỏa tiễn hướng Dương Trạch chỗ đội thuyền bắn thẳng đến mà đến, Bán Tàng Đại Sư chỉa xuống đất nhảy hướng giữa không trung, một tay tay áo chém ra, mặt trước tới là không thiếu hỏa tiễn đều bị hắn Thiên Huyền Cảnh công pháp 【 Vô Lượng Nghiệp Hỏa 】 đốt được chỉ còn phấn đen.
Mà trên thuyền các thủy thủ ngoại trừ lập tức kéo dài đi bị thương thuyền viên ở ngoài, liền nhanh chóng tiến lên đập chết những thứ này dừng ở trên thuyền hỏa tiễn.
Cùng lúc đó, Hồng lâu thuyền bên kia truyền đến Du Tiểu Tiểu cách không truyền âm,
"Các ngươi lập tức xuôi theo kế hoạch đường thẳng thoát ly! Để cho ta ngăn trở Lôi Đông Lai!"
Mọi người lập tức như nước đun sôi trào, đều hết sức xôn xao .
Du Tiểu Tiểu thanh âm như lưỡi đao khiển trách người lại lại lần nữa vang vọng bên tai,
"Không đi nhanh lên, còn chần chờ cái gì!"
Mọi người rất nhanh tỉnh táo lại. Rõ ràng đây là trước mắt biện pháp duy nhất. Họ nhìn về phía Dương Trạch.
Trong lúc Dương Trạch dừng lại, thanh âm của Du Tiểu Tiểu lại lần nữa truyền đến,
"Cút nhanh lên! Dương Trạch ngươi chớ quên, ngươi còn thiếu nợ ta số vàng kia, nhớ kỹ, cho ta sống thật tốt, sau đó chạy trở về đem vàng đến đưa ta."
Vô số thuyền viên lập tức vào chỗ của mình, kéo buồm lên, kéo tay lái hướng ra vùng biển, đội thuyền bắt đầu gia tăng tốc độ thoát đi.
Dương Trạch nhìn về Hồng lâu thuyền theo giằng co biến thành toàn lực tiến lên ở phương xa, hướng về phía Hắc Thủy Thần Đạo bay thẳng mà đi. Trái tim như bị người khác từ trong hư không chính tay nắm chặt.
Chứng kiến Hồng Lâu thuyền tăng tốc lái tới. Lôi Đông Lai hừ lạnh một tiếng, trở tay cầm bên cạnh bong thuyền một chiếc búa cực lớn, chiều rộng bằng người bình thường bước 1 bước, cán búa cao đến đầu người.
Hắn một tay cầm cán búa, hời hợt rút ra ném lên trời. Lôi Đông Lai vươn tay ra cách không một trảo, toàn bộ búa lớn không ngờ lăng không bị vô số hồ quang điện bao vây, cực kỳ đồ sộ.
Lập tức chân hắn bước lên trước một bước, 5 ngón tay cụp lại thành trảo, hướng phía Hồng lâu thuyền đẩy nhẹ.
Chiếc búa lớn đầy lôi điện bên trong không trung, đột nhiên như có linh tính, dường như bị người cầm nắm giữa không trung, nhanh chóng xoay tròn mạnh mẽ bay ra! Hướng phía Du Tiểu Tiểu đứng trên thuyền vút trời mà đi!
Chớp mắt là tới!
Du Tiểu Tiểu theo tại chỗ nhảy lên. Búa lớn bắn qua bể nát tầng thứ mười của Hồng Lâu dưới chân nàng..
Ở Dương Trạch đám người trên thân tàu, chứng kiến xa xa Lôi Đông Lai ném ra ngoài cự vật, sau đó kia cự vật liền thẳng tắp đánh trúng Hồng lâu, Hồng lâu thuyền trên lầu đột nhiên bị nhất tề tiêu diệt, vô số do cột gỗ, vải vóc, gia sản vân vân cấu thành vật, lập tức hóa thành hỏa cầu, như là xếp gỗ bị tách ra một bực như nhau đẩy bay hướng mặt biển.
Thân ảnh màu đỏ của Du Tiểu Tiểu rơi xuống đất, cự vật giữa không trung kia ở bờ biển đã lách qua một vòng, lại thẳng tắp trở lại đánh nát thuyền Hồng Lâu. Cự phủ khổng lồ chặt đứt trụ cột, chặt đứt ván cửa, chặt đứt cự khâm, xuyên phá trong thuyền có bất cứ gì ngăn cản vật, kể cả sắt thép, kể cả thân thể con người.
Như là khoan sắt nung đỏ cắm vào trong tuyết. Sau đó mang theo khổng lồ lực phá hoại xuyên thấu mà qua. Lại lần nữa bay về phía xa xa, đạt được công kích động năng một lần nữa trở về.
Như thế như vậy qua lại, vô số người ý đồ đi ngăn cản chuôi này búa lớn, nhưng mà có bất cứ gì tu vi nhỏ yếu nhào tới cầm kiếm chém về phía đều bị lập tức bị đánh nát hoặc văng ra xa trên mặt biển.
Không thể ngăn cản.
Chỉ thấy danh chấn Đại Diệp Hồng lâu thuyền bị không ngừng tàn phá qua lại quét ngang xuyên thủng, mà thân ảnh màu đỏ của Du Tiểu Tiểu nhấp nhô lướt nhảy trên thuyền, nhằm vào búa lớn mà quấn lấy.
Nhưng là dùng Hồng lâu thuyền không ngừng tàn phá làm đại giá.
Lập tức chiếc bóng màu hồng cùng búa lớn ở giữa không trung đụng tại một chỗ. Hồng ảnh bị chấn động, tuy rằng thành công ngăn trở búa lớn nhưng cũng rơi xuống mặt thuyền.
Một hồi lâu chiếc bóng đó lại nặng nề nhảy lên, lại lần nữa nghênh hướng búa lớn bay tới. Bất quá nhìn ra được vô luận tốc độ vẫn là thân hình của nàng, đều so sánh với trước kia chậm chạp không ít.
Sau đó hồng ảnh lần nữa đánh lên búa lớn, song song bị đẩy lui nhưng thường thường lại hung hãn không sợ chết lao thẳng tới. Giữa cảnh tượng như vậy, một cây cột buồm ở trong biển lửa chậm rãi gẫy nát rồi rớt xuống.
Càng ngày càng xa Dương Trạch mọi người thấy cảnh này, mỗi người trợn mắt muốn nứt.
Rất khó tưởng tượng này khi đối mặt với lôi điện chi uy của chíêc cự phủ kia, bên trong thân ảnh mảnh mai nhu nhược đó, lại ẩn dấu sự cường hãn không sợ chết như thế.
Có người tại loại tràng cảnh đầy vẻ hủy diệt này gắt gao cắn chặt hàm răng, cắn đến răng ngà rạn nứt, cắn đến đôi môi rướm máu, cũng gắt gao nhịn xuống trong ánh mắt sớm đã tràn ngập nước mắt không cho những thứ này thuộc về nam nhân cùng biển rộng nước mắt, dễ dàng hoa rơi xuống.
Nhưng mà lại ngăn không được nước mắt rơi như mưa.
Từ nay về sau Đại Diệp, không còn có Hồng lâu thuyền.
Dương Trạch vẫn còn nhớ rõ khi mình ở trong mưa gió thành Thượng Lâm, nghe Du Tiểu Tiểu dùng một bộ dáng trưởng bối nghiêm khắc giáo huấn, lại ngẫu nhiên có thể gặp biểu lộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của nàng.
Tựa hồ lại thấy nàng vào ngày đó ở trước mặt nói với hắn,
"Ngươi nhất định phải ở bên kia, sống thật tốt . Cho ta kiếm được vàng đem trở về."
Nàng không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành như nữ thần. Nàng chỉ có một đôi mắt nhỏ dài đầy tinh tế, khuôn mặt cũng không tính dễ nhìn.
Ở trong trành cảnh Hồng lâu thuyền không ngừng bị tàn phá hủy diệt ở phương xa. Khuôn mặt đó lại rực sáng chân thực ở trong trí nhớ của Dương Trạch, nhu hòa mà bình tĩnh.
Dương Trạch tụ tập toàn lực một quyền nện ở trên mạn thuyền, Phanh! Mạn thuyền bị đánh rách tả tơi, hai mắt ửng đỏ đáng sợ, hắn vô cùng khát vọng có được lực lượng, sau đó quay người giết trở lại! Để cho Lôi Đông Lai cần phải trả một cái giá lớn!
"Bán Tàng Đại Sư!"
Bên người có người ào ào kinh hô.
Mắt thấy Hồng Lâu thuyền phía đối diện sắp bị phá hủy, Bán Tàng Đại Sư bắn người mà dậy, hướng về phía dưới mặt biển, nhảy lên trên một khối ván gỗ, ngự vật lướt đi như ca nô vượt sóng hướng phía Hồng lâu bên kia, tăng bào trong gió tung bay, thanh âm lại còn xa xôi truyền đến,
"Các ngươi y theo kế hoạch đường biển mà đi! Chúng ta ở Địa Hải gặp mặt!"
Phốc! Buồm gặp gió kéo căng trương!
Dương Trạch và những người xung quanh lập tức dùng tốc độ cao nhất thoát ly, rời đi cái hải vực này, cũng đem những kia thấu trời cao địa hỏa quang vứt tại đường chân trời phía dưới.
Mọi người cứ như vậy thông qua Phong Minh Hạp, không còn có Hồng Lâu Thuyền cùng Bán Tàng Đại Sư tin tức.
Trên thuyền đi hướng Địa Hải Chi Cảnh Hoàng Kim Thủy Đạo, mọi người trầm mặc đi hẹn ước năm ngày sau đó. Tiếp giáp Địa Hải. Lại không ngờ tới một hồi cực kỳ cuồng mãnh gió lốc, điên cuồng đánh úp lại.
Thân tàu ở gió lốc sóng lớn lôi cuốn ở trong cơ hồ như lá cây một bực như nhau phiêu diêu không chịu nổi. Mọi người mới từ Thần Đạo Trai trên tay chạy ra, lại mất đi sự hộ tống hai người tu hành cường đại. Tinh thần đã sớm xuống thấp, thân thể cũng rã rời. Đối mặt sóng gió như vậy, lực ý chí đã ở tan rã cực nhanh, người trên thuyền bị vứt được ngã trái ngã phải. Có một số trực tiếp bị cuốn trôi theo sóng lớn, nuốt vào đại dương bao la.
Dương Trạch bắt lấy dây thừng trên thân tàu , toàn lực vận công cùng chống lại bão táp. Lúc này hắn mới cảm nhận được uy lực cuồng mãng trong gió lốc , mới cảm nhận được sự đáng sợ của lực lượng tự nhiên. Cũng khó trách mỗi người đều muốn tu hành. Tu hành đi thông đường lên thiên đạo, liền có thể để cho thân thể của phàm nhân, có được uy năng hô phong hoán vũ long trời lở đất giống như vậy.
Ở trong gió lốc khổ sở kiên trì được một ngày một đêm, Dương Trạch rốt cục không chịu nổi. Ở dưới sự tập kích của một ngọn sóng lớn, hắn mất đi tri giác, chìm vào hôn mê.-----o0o-----
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện