Diểu Đông nghĩ , Tô Thánh của Bội Thủy thật sự là một người kỳ quái .
“Đây là người đầu tiên…..đem ngươi nhét qua một bên bất kể bằng hữu a .”
Không có khách khứa tụ hội , hoa viên vô cùng yên ắng , thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang . Khí trời mát mẻ , thường thường có vài cơn gió thổi nhẹ qua , Diểu Đông tựa vào tay vịn trong đình nghỉ mát , thoải mái mà ca thán .
“Tô Thánh cao ngạo cũng là bình thường”, thanh y nhân trả lời , “Cho chúng ta trụ lại là đã chừa mặt mũi cho ta rồi !”
Diểu Đông cười cười , quay đầu lại muốn nói gì đó , nhưng không ngờ lại thấy nhãn thần tựa tiếu phi tiếu của người nọ .
Diểu Đông hơi có chút run sợ , liền quay lại , đôi mắt hạ thấp .
Diểu Đông biết thanh y nhân không phải là một người đơn giản . Không phải bởi vì hắn có những bằng hữu địa vị bất phàm , mà đôi lúc hắn lơ đãng lại toát ra khí thế bất phàm , bễ nghễ thiên hạ khó lòng mà xâm phạm .
Cái loại khí thế này ….Diểu Đông từng bắt gặp trên người Thuận đế .
Sợi tóc tại thái dương bị gió thổi bay phất phơ , mê hoặc ánh nhìn . Diểu Đông hết lần này tới lần khác liên tưởng đến Thuận đế .
Lại nói , Thuận đế cũng đã ngoài ba mươi , bất quá nhìn qua thì còn rất trẻ , không giống như là đã bước qua tuổi trung niên.
Diểu Đông cũng không có tỉ mỉ quan sát tướng mạo của Thuận đế , bởi vì ở trong cung thỉnh thoảng nhìn thấy hắn, Diểu Đông đều bị khí thế trong mắt của hắn ép tới không thở nổi ,vì vậy liền cúi đầu , không muốn lại nhìn vào đôi mắt ấy .
Kỳ thực Thuận đế là người phi thường tuấn mỹ , chỉ là khí chất toát ra quá mức cao quý khiến người khác nghĩ rằng dung nhan của hắn tựa hồ vĩnh viễn sẽ không bao giờ phai nhạt theo thời gian. Khi nhìn vào sẽ bị thu hút ngay bởi uy nghiêm của bậc đế vương tôn quý .
Lại một người hoàn mỹ a . Ngón tay chậm rãi vuốt ve qua lại tay vịn , Diểu Đông suy nghĩ miên man.
Hẳn là Diểu Đông với Thuận đế phải tương đối thân cận .
Thế nhưng cũng chỉ là ‘hẳn là’
Diểu Đông là thái tử , thái tử so với các hoàng tử khác mà nói thì cơ hội gặp mặt Thuận đế nhiều hơn một ít — chí ít bề ngoài là thế . Thế nhưng quan hệ giữa Diểu Đông và Thuận đế kỳ thực không thể nào thân thiết được .
Mười sáu năm sống chung ,thời gian Thuận đế phạt y so với thời gian nói chuyện cùng y còn nhiều hơn .
Phương diện này bị nhiều nhân tố chi phối , tỷ như Diểu Đông , tỷ như Thuận đế , tỷ như Tần quý phi .
Vì quyền , vì lợi , vì cầu sinh tồn .
Bất quá những điều này đều không quan hệ , có thể không dính dáng đến tình cảm cá nhân , Diểu Đông sẽ không chán ghét Thuận đế .
Không ghét và cũng không thích . Đối với Diểu Đông mà nói Thuận đế chỉ như một khái niệm mơ hồ , thỉnh thoảng nhớ tới thì cảm thán một câu – Là một người hoàn mỹ a .
Tiếp đến , suy nghĩ của y bắt đầu luân chuyển , chuyển đến nơi khác .
Không biết Vô Xá có khỏe không ? Tiểu Viên Tử luôn to mồm gào lên sẽ không gặp phiền phức gì đấy chứ ?. A , quên mất Thuận đế cùng các hoàng tử, phi tần , đại thần còn đang ngốc lăng tại Bắc Hương , dù cho gây ra phiền phức cũng sẽ không quá lo đi…..
Chuyển , chuyển , chuyển , tâm tư lại tụ trên người Chu hoàng hậu .
Sau đó là Tố An
Sau đó ….Diểu Đông nhíu nhíu mày , trong mắt mới bắt đầu hiện lên tia ấm áp .
“Đợi lát nữa ra ngoài tản bộ với Tô Thánh .”. Bị bỏ quên sang một bên , thanh y nhân bỗng nhiên mở miệng .
Tinh thần chạy đi dường như vẫn chưa quay trở lại , Diểu Đông lười biếng nằm sấp dưới ánh mặt trời , hàm xúc bất minh ‘ừm’ một tiếng .
Sau giờ ngọ thì ra ngoài tản bộ , Diểu Đông chỉ thấy một mình Tô Thánh .
Tô Thánh và thanh y nhân sóng vai đi tới , Diểu Đông đi theo sau bọn họ , buồn chán dùng đầu ngón chân nghịch nghịch hòn đá nhỏ .
Tuy nhiên Diểu Đông buồn chán cũng không bao lâu liền bị những hoa văn điêu khắc kỳ quái trên đường hấp dẫn .
Chậm rãi bị thanh y nhân và Tô Thánh bỏ lại phía sau , Diểu Đông hăng hái bừng bừng bắt đầu nghiên cứu thành trấn ngập tràn nơi đây , một trong những điểm đặc sắc tại Bội Thủy .
Như là mái nhà tạo hình đặc biệt , hoặc như công dụng bất minh của thạch bàn , theo dòng nước chiết thành hai dòng song song …Cho dù là mặt tiền của một cửa hàng trưng bày một văn tự so với nơi khác bất đồng về bố cục , cũng khiến y dừng bước nhìn ngắm một hồi .
Cho nên , khi y ngẩng đầu thì kinh ngạc phát hiện thanh y nhân và Tô Thánh bị một đám người theo sau .
Đám người ồn ào, thanh âm rất ầm ĩ . Diểu Đông chậm chạp đi , mơ hồ thấy Tô Thánh quay đầu lại cùng người nói chuyện thì khuôn mặt hiện lên cuồng quyền , cùng với thanh y nhân biểu tình bất biến , vẫn y nét cười quen thuộc .
Chuyện gì xảy ra … Diểu Đông nhức đầu , thì thào tự nói .
Người bên cạnh nghe y nói , khó tin đề cao ngữ điệu “Lẽ nào ngươi không phải đến thỉnh Tô tiên sinh giải đáp thắc mắc?”
Diểu Đông quay đầu nhìn hắn , hiển nhiên bị đoàn người nhiệt tình kia và tên thanh niên này làm kinh ngạc . Khi biết Diểu Đông là người bên ngoài , hắn liền dịu giọng giải thích những điểm đặc biệt ở Bội Thủy.
Nguyên lai Tô Thánh kia nổi tiếng là học thức uyên bác , tài sáng tạo hơn người , có lời đồn không có vấn đề gì trên đời có thể làm khó hắn . Vì vậy rất nhiều người kéo đến trước cửa thỉnh giáo hắn , phá vỡ yên tĩnh của Tô Thánh . Sau này hắn cự tuyệt tiếp khách , bất luận người nào , thân phận gì tới cửa đều không chút khách khí đuổi ra ngoài . Cũng bởi vậy , văn nhân học sĩ tại Bội Thủy có nghi vấn hay nỗi khổ gì đều không có chỗ cầu giải .
” …. Thế nhưng , Tô tiên sinh phẩm chất cao thượng —-”
“Vì vậy mới cố ý dùng thời gian tản bộ cho mọi người có cơ hội giải đáp những nan đề.” Diểu Đông tiếp lời hắn nói .
Người thanh niên cố sức gật đầu , Diểu Đông nhìn thấy biểu tình dị thường chăm chú của hắn , nhịn không được nhếch lên khóe môi “Chúng ta bị bỏ lại rất xa a .” Diểu Đông chỉa chỉa về phía trước , cười nói “Chúng ta nhanh nhanh tiến lên đi .”
Người thanh niên ‘ai nha’ một tiếng , liền chạy lên phía trước , nhưng vẫn ngoái đầu lại nhìn Diểu Đông . Diểu Đông phất phất tay với hắn , cước bộ vẫn như trước , chậm rì rì .
Diểu Đông không thể nào lý giải sự sùng bái điên cuồng đối với học giả của con người ở thế giới này , nhưng điều này ….mọi người thật đơn thuần , thật đáng yêu .
Người thanh niên đã biến mất trong đám đông , Diểu Đông thu hồi đường nhìn , lại nheo mắt nhìn lên bầu trời , do dự có nên chăng tại Bội Thủy mở ra một hành trình riêng thuộc về mình .
Quyết định còn chưa đưa ra thì biến cố còn mọc tràn lan . Đường cái náo nhiệt bỗng nhiên an tĩnh một hồi , sau lại càng thêm ầm ĩ . Đoàn người sùng bái ầm ầm lên , theo những ngôn từ trách cứ sắc bén của bọn họ Diểu Đông đại khái cũng biết đã xảy ra chuyện gì — kỳ thực bất quá chỉ là một đám trẻ nhỏ chơi trò giả chiến tranh , đang đùa giỡn cao hứng nên không chú ý tới đường Tô Thánh đi tản bộ , không cẩn thận nện đất vào người hắn .
Đứa bé bị mọi người trách mắng chạy qua một bên , Tô Thánh lau lau vết bẩn trên bạch bào , bực dọc nói “Được rồi , đi thôi” . Phía sau có người tán thán Tô tiên sinh quả thực đại lượng , Tô Thánh cũng không phản ứng, cau mày đi thẳng .
Đoàn người hỗn loạn đuổi theo sau , Diểu Đông đứng yên nhìn đứa nhỏ đang mím môi , sắp khóc .
Y xoay người lặng lẽ chạy đến bên cạnh chúng .
Bọn nhỏ ngượng ngùng đứng ngốc nơi đó , vẻ mặt uể oải . Cô bé ném trúng Tô Thánh đưa hai tay quệt nước mắt , lầm bầm “Ta không phải cố ý mà….”
Diểu Đông cười cười , xoa đầu nàng , sau đó khom lưng nhặt lên một viên đất sét , lấy tay ngắt vài cái .
“Ngươi xem , con thỏ .”
Con thỏ đất sét nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay của Diểu Đông , cô bé sợ hãi khẽ mở tay hí mắt nhìn , một lúc sau chun chun mũi ,nhỏ giọng nói “Thiếu con mắt ….”
” Không sao . ” Diểu Đông nhếch lên khóe môi “Chúng ta có thể dùng cành cây làm con mắt cho bạn thỏ a .”
Cô bé thoáng cái đã quên khóc , vội vàng đi kiếm cành cây theo chỉ đạo của Diểu Đông điểm bên trái một cái , điểm bên phải một cái, lập tức con thỏ hoàn hình .
“Oa—- ” cô bé cầm con thỏ đất sét hài lòng xoay một vòng , những đứa trẻ khác cũng vứt bỏ ngại ngùng đối với người xa lạ , như ong võ tổ ùa tới , xôn xao xôn xao .
“Đaị ca ca có thể nắn con cọp không ? tiểu cẩu nữa ? ngựa nè ? còn có đại tướng quân ! Ở đầu đường của chúng ta có một người nắn tượng a , nắn đại tướng quân oai phong lẫm liệt! Thế nhưng nương không mua cho , đại ca ca có thể nắn đại tướng quân hay không nha…..~~”
Diểu Đông kiên nhẫn trả lời từng câu từng câu ,cuối cùng nói “Ta dạy cho các ngươi nắn , được chứ ?”
Bọn nhỏ hoan hô một tiếng , ngồi xuống học Diểu Đông nắn tượng đất . Đáng tiếc bọn chúng an tĩnh không bao lâu , lại dùng đất đùa giỡn tán loạn .
Diểu Đông ở một bên mỉm cười , mặc cho bọn nó làm bẩn hề hề lên y phục .
Chạy mệt , bọn chúng ngôi xuống đất nghỉ ngơi , tùy hứng yêu cầu Diểu Đông kể chuyện xưa cho chúng nghe . Diểu Đông bất đắc dĩ , cầm lấy hầu tử vừa nắn bắt đầu kể, một câu chuyện đơn giản , thế mà những hài tử trừng to mắt , đặc biệt chăm chú lắng nghe .
Mặt trời dần khuất dạng , phụ mẫu bọn nhỏ tốp năm tốp ba đi tìm , hoặc cười , hoặc mắng dẫn bọn chúng về nhà .
“Diểu Đông ca ca ngày mai còn tới chơi cùng ta không ?” Cô bé một tay nắm tay mẫu thân , một tay cầm bạn thỏ , lưu luyến hỏi.
Diểu Đông sờ sờ đầu nàng , chỉ mỉm cười ,không nói lời. nào .
Nữ nhân ôn nhu cười , cúi đầu có điểm trách cứ bảo nàng không nên phiền phức đại ca ca . Bé con bất mãn ngẩng đầu cãi lại , hai người vừa nói chuyện từ từ đi xa , nhân ảnh tựa hồ phát sáng dưới ánh mặt trời chiếu rọi .
Diểu Đông yên lặng nhìn theo , trên mặt hiên lên nét cười nhợt nhạt .
Hoàng hôn luôn luôn ấm áp như vậy , vô luận là quá khứ hay hiện tại .
Đã đến lúc đói bụng . Đã đến lúc buồn ngủ , có người sẽ nói , bầu trời tối đen rồi chúng ta về nhà nha
Mang con rời khỏi đây , về nhà nha .
Diểu Đông ngẩng đầu , tia sáng màu cam xoa lên mi tâm của y khiến khuôn mặt bình thường bỗng nhiên có chút không thực .
Phảng phất nhẹ nhàng , tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ sẽ tiêu thất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Thanh y nhân bình trụ hô hấp , nhẹ nhàng gọi Diểu Đông
Gió thổi bay mái tóc dài , quay đầu lại ,ánh dương quang như bị cắt nát , hóa thành một đàn bướm kim sắc bay ra .
Có thể do mặt trời chiều quá mức mỹ lệ , Diểu Đông bỗng nhiên cười rộ lên , nói “Ừm , ta là Diểu Đông , Diểu Đông của tháng mười hai .”
Còn nhớ rõ buổi hoàng hôn xa xôi kia , buổi hoàng hôn khiến con người ta phải rơi lệ .
Nếu như một người tịch mịch dưới ánh hoàng hôn , vậy chờ một chút sẽ có người mang con trở về nhà nha .
Thiếu nữ kia tên là Tố ôn nhu cười , làn da trắng như tuyết , mái tóc đen dài ,xinh đẹp như nàng công chúa bước ra từ trong tranh .
Diểu Đông bảy tuổi hé ra khuôn mặt quật cường , ngẩng cao đầu nói
Sau đó ???
Sau đó …hình như hạnh phúc bắt đầu rồi .