Trong cung , các đại thần đều theo Thuận đế tới Bắc Hương nên không khí trầm tĩnh hơn rất nhiều , không có những màn tranh đấu , lục đục với nhau .
Ánh dương quang ấm áp , thanh âm lão thái phó giảng bài chậm rì rì , Diểu Đông buồn ngủ .
Diểu Đông không thích học bài .
Tuy rằng hàng năm đến Bắc Hương nghỉ hè , Thuận đế nhàn nhạt phán một câu “Thái tử nên theo thái phó cố gắng học tập thêm” lưu lại độc mỗi mình trong cung . Bất quá Diểu Đông biết Thuận đế chẳng quan tâm gì đến bài vở của mình cả .
Hắn chỉ là muốn nói cho mọi người biết thái tử chẳng hề được sủng ái , trấn an một số người , đồng thời chọc tức vài người , khiến cho các triều thần cung phi ngấm ngầm có động tác — mà trên thực tế , tất cả đều nằm gọn trong lòng bàn tay hắn .
Kỳ thực Diểu Đông tuyệt không muốn đi Bắc Hương , chỉ là đối với chuyện học hành thì có chút oán niệm .
“Rốt cuộc là ai bịa ra chuyện phụ hoàng hồi cung chứ …..” Y cắn cắn chiếc đũa , thấp giọng lầm bầm .
“A di đà phật .” Tiểu Viên Tử làu bàu bên cạnh , đô đô miệng ca thán ” May mà có kẻ tung tin đồn … điện hạ người không quay về , ta sẽ bị lão thái phó dằn vặt đến chết mất ! Thực á !”
Diểu Đông nhìn nhìn hắn mỉm cười , Vô Xá vẫn trầm mặc bỗng mở miệng hỏi “Điện hạ , người đến Lê huyện sao ? Nghe nói nhị điện hạ cũng tới Lê huyện .”
‘Ừ’ Diểu Đông gật đầu , “Ta ở Lê huyện gặp được Trang Quý , Phủ Tử Dục , không có nguy hiểm gì cả.”
“Là như vậy sao … “. Chiếc đũa trong tay Vô Xá hơi dừng lại ,cúi đầu khóe miệng hiện lên tia trào phúng khó phát hiện .
Bầu trời đêm thực đẹp , những ngôi sao phát ra ánh sáng lấp lánh lấp lánh .
Diểu Đông không ngủ được , vì vậy đeo nhân bì diện cụ (mặt nạ da người ) trốn ra khỏi hoàng cung tản bộ .
Kỳ thực y vẫn thường không ngủ được , từ khi trúng Thiên Ti Ngưng , nó ăn sâu vào gân cốt y khiến y khó mà chịu đựng được cái lạnh , nhất là về đêm .
Nhất Tuần đại sư nói qua Thiên Ti Ngưng không có giải dược .
Vào lúc ấy , dựa vào niên kỉ của Phủ Tử Dương mà nói chỉ vừa chín tuổi , Diểu Đông chỉ đơn giản giương mắt , sau đó không chút nào lưu ý ‘À’ một tiếng .
Trước khi gặp được Lưu Quân , khi Lưu Quân biết y trúng Thiên Ti Ngưng , Diểu Đông đối với việc sống đến hơn mười tuổi sẽ chết cũng không có cảm tưởng gì lớn .
Y biết Thuận đế và Phủ Tử Dục sẽ không để y sống quá hai mươi tuổi , bởi vì hai mươi tuổi là làm lễ thành nhân , tế thiên địa thần thánh , hoàng tử sẽ có địa phương riêng của mình sau khi nhận được lời chúc phúc của đế vương. Mà người tham dự nghi thức với thân phận thái tử , tại đó đế vương trước mặt bách tính thiên hạ thừa nhận mới chính thức trở thành thái tử , người kế nhiệm tương lai .
Vào năm hai mươi tuổi ấy , Phủ Tử Dục chắc chắn sẽ phế đi mình mà chân chính trở thành thái tử , chỉ là không biết sẽ chết bởi phương thức nào mà thôi .
Sau đó Lưu Quân bảo sẽ thử chế giải dược , Diểu Đông cũng chỉ là cười hỏi một câu “Thật vậy chăng ? ” .
Y kỳ thực chỉ hỏi vậy thôi , cũng không cần đáp án . Độc này , giải được cũng tốt , giải không được cũng chẳng sao , không ảnh hưởng gì cả . Từ khi Chu hoàng hậu ra đi , Diểu Đông vốn không nhiều hỉ nộ ái ố dần phai nhạt đi , dự định cũng là chết đi .
Đại khái sống đến mười bảy tuổi , quyền thế Tần gia tan rã , trong cung căn cơ của Phủ Tử Dục vững chắc , thân thế thuận lợi được vạch trần , mọi người ủng hộ bước lên thái tử vị . Sau đó chính mình độc phát tử vong , lưu cho mọi người đại kết cục viên mãn vui mừng , cũng không thẹn với ủy thác của mẫu hậu trước lúc lâm chung .
Như vậy , còn sống , một chút cũng không hề nuối tiếc .
Hòn đá nhanh như chớp bay tới chân , cắt đứt suy nghĩ , Diểu Đông dừng bước , trong không khí truyền đến thanh âm bén nhọn của đao kiếm va chạm .
Trong rừng sâu tối đen như mực có người tranh đấu , số đông hắc y nhân chiếm ưu thế , người nọ bị vây ở giữa tựa hồ bị trọng thương , dần chống đỡ không nổi .
Phong Sơn ở ngoại thành , một đỉnh núi hẻo lánh , thường ngày có cực ít người qua lại , vì sao lại trở thành địa điểm yêu thích của bọn giang hồ thích chém giết nhau .
Diểu Đông muốn xoay người ly khai , thế nhưng mây bỗng nhiên tản ra , khuôn mặt dần rõ dưới ánh trăng khiến y dừng cước bộ .
Đại thúc ?
Hắc y nhân tung một đòn trí mạng , không kịp nghĩ tại sao hắn ở chỗ này , Diểu Đông vội vàng móc ra mê đạn , tung về hướng bên kia , ‘phịch’ một tiếng , bốn phía khói mịt mù .
Làn khói tử sắc có tác dụng làm người tạm thời mất đi thị lực , Diểu Đông sấn loạn cứu thanh y nhân ra , dùng cánh tay ôm lấy hắn , thi triển khinh công đào tẩu .
Ngay lập tức mũi kiếm lạnh lẽo đặt tại yết hầu y .
“Ai?” trong thanh âm thanh y nhân lộ ra hàn ý lạnh thấu xương , cảm giác áp bách không thở nổi.
“Diểu Đông.” Diểu Đông trả lời , sau đó triển khai bộ hình trận pháp vừa nghĩ đại thúc có nhớ tên mình hay không nha .
Cũng may thanh y nhân nhớ kỹ , kiếm trên cổ nhanh chóng rời đi .
Diểu Đông mím môi , tiếp tục mang theo thanh y nhân một đường chạy vội .
Khói mê dần mất đi dược hiệu , hình dạng Diểu Đông từng điểm từng điểm rõ ràng hiện lên . Thanh y nhân nghiêng đầu nhìn y đôi mắt và hàng mi , không hiểu sao khóe miệng câu ra tiếu ý .
“Muốn mang ta đi đâu ?”. Thanh y nhân kề sát vào lỗ tai Diểu Đông hỏi .
Khí tức ấm áp tại vành tai khiến Diểu Đông nhột nhạt , mất tự nhiên nghiêng đầu , trả lời “Một nơi an toàn .”
“Ồ?” Thanh y nhân từ chối cho ý kiến , Diểu Đông quay đầu lại nhìn thấy hắn một thân y bào nhiễm huyết , hơi nhíu mi .
“Lập tức sẽ tới nơi”. Nói xong câu này y liền im lặng , chỉ không ngừng tăng tốc phi nhanh .
Tại sơn lâm hầu như không tìm được phương hướng , cuối cùng cũng thấy tiểu viện với bảng hiệu ‘Phong Sơn’ , Diểu Đông thở phào nhẹ nhõm , dìu thanh y nhân lên giường , sau đó quen thuộc lấy ra thuốc mỡ và vải , cẩn cẩn dực dực băng bó cho hắn .
“Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy thôi … ” Diểu Đông rũ mắt nhìn vết thương còn đang ứ máu , ngữ điệu có chút lo lắng .
Thanh y nhân cười nhẹ một tiếng , nói : “Thương này có là gì .”
Diểu Đông liếc hắn một cái , ngồi xuống cạnh giường hỏi “Đại thúc chỉ có một mình à ? Vị Thỉ đâu ?”
“Hắn có việc khác phải làm .” Ngữ khí Thanh y nhân đạm xuống , tựa hồ không muốn nói , Diểu Đông gật đầu , cũng không hỏi lại .
Diểu Đông không nói lời nào , thanh y nhân cũng không , nhưng vẫn dùng một loại ánh mắt kỳ quái dõi theo y , Diểu Đông bị nhìn có chút khó chịu , tìm đề tài nói “Vừa rồi thật nguy hiểm a ….”
Diểu Đông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ , thanh y nhân nhìn vào chiếc cổ thon nhỏ của y , nổi lên ý đùa.
“Diểu Đông lo cho ta ?” hắn nhướng mày , trong giọng nói đậm ý trêu đùa .
Diểu Đông “A” một tiếng , âm điệu mơ hồ không rõ , chẳng khẳng định cũng không phủ định .
Thanh y nhân coi như y đồng ý , bắt đầu miêu tả lại cuộc chém giết ban nãy , lọc đi tiền căn hậu quả , hời hợt lộ ra âm mưu đáng sợ và nguy cơ tiềm ẩn , cùng với thanh y nhân kiêu ngạo thì chuyện đó chẳng đáng là gì .
Diểu Đông không yên lòng lắng nghe .
Ánh trăng lung linh , y thấy ánh trăng dịu dàng len theo song cửa chiếu vào , lấp lánh , bất giác nở nụ cười .
Có người đã nói , vô luận là ai bị thương , cũng sẽ có người vì hắn mà đau lòng .
Ánh trăng mơ màng , thoáng cái không rõ đường nhìn .
Diểu Đông chợt thấy chính mình khi còn nhỏ thương tích đầy người . Về đến nhà , Tố luống cuống tay chân thượng dược cho y , vẻ mặt yêu thương .
Sau đó trái tim của đứa nhỏ quật cường thoáng cái đã mở ra , y ghé vào lòng Tố , lần đầu vì ủy khuất nói không nên lời mà lệ rơi đầy mặt .
Ký ức như vậy đã bao lâu , Diểu Đông cứ ngỡ mới hôm qua , tựa hồ vươn tay là có thể chạm vào khí tức nhàn nhạt hương nước hoa quanh quẩn bên Tố .
Ánh trăng đại khái là bị mây che khuất , tia sáng thoáng biến mất .
Y quay đầu lại , dối diện là ánh mắt sâu thẳm của thanh y nhân vì vậy khẽ cười một chút , nói “Để người khác không đau lòng ,đại thúc cần phải cẩn thận … Tận lực đừng để cho bản thân thụ thương .”
Thanh y nhân ngồi dậy , sờ sờ đầu Diểu Đông .
Hắn bỗng nhiên có loại xung động muốn hỏi —- ngươi có đau lòng vì ta hay không ?
Thế nhưng chung quy vẫn không hỏi .
Đột ngột như vậy , hắn có trực giác Diểu Đông sẽ không nói dối , mà cái đáp án kia mình sẽ không là đáp án mình muốn , vậy nên , quên đi .
Diểu Đông ghé vào mép giường ngủ .
Y cự tuyệt ý tốt của thanh y nhân , không ngủ trên giường , cố chấp chịu đựng tư thế khó chịu mà ghé vào mép giường ngủ .
Y nói — giường quá nhỏ , sẽ đè lên vết thương của đại thúc .
Y nói — ta ở ngay bên cạnh , đại thúc nếu khó chịu chỉ cần gọi ta một tiếng, ta sẽ giúp ngươi .
Ngữ điệu mềm nhẹ , đôi mắt sạch sẽ , thái độ săn sóc không chút giả tạo , khiến trái tim từng chút từng chút trở nên mềm mại .
Ngón tay Thuận đế vòng quanh mái tóc Diểu Đông xoa nhẹ vài cái , sau đó dừng lại .
Diểu Đông như bị đánh thức , hô hấp trầm lại , nhưng lại sâu , có cảm giác y không muốn tỉnh lại .
Thuận đế cười nhẹ một tiếng , vứt bỏ những ý niệm không rõ trong đầu , nhìn ngắm khuôn mặt nhu thuận khi ngủ của Diểu Đông .
Tại vài lần gặp mặt , Thuận đế nhớ kỹ khuôn mặt Phủ Tử Dương miễn cưỡng chỉ có thể coi là thanh tú . Hắn tại diện cụ trên mặt Diểu Đông chậm rãi phe phẩy , ngón tay dừng lại một lúc lâu , cuối cùng thu tay về .
Thật khó có thể tưởng tượng ra được , thiếu niên này lại là nhi tử của trẫm .
Thuận đế thở dài , nhãn thần trong nháy mắt trở nên có chút phức tạp.