Kế hoạch cự tuyệt Bạch Lộ lần này coi như thất bại triệt để. Vốn định gạt Bạch Lộ khỏi thế trận, ai ngờ sẩy một li đi một dặm, tôi thành ra tự dồn mình vào đường cùng. Giờ rước họa vào thân, sau này đối diện với Bạch Lộ tôi biết ăn nói làm sao? Trên đường từ trường Bạch Lộ quay về, tôi lái xe mà lòng nặng trĩu: nhỡ ngay tối nay Bạch Lộ gọi cho chị nói chuyện hai chúng tôi thì chẳng phải tôi sẽ lập tức bị Bạch Lâm gạt khỏi danh sách dự bị, đá sang danh sách chuyển nhượng hay sao? Có khi còn tức khắc bị chuyển nhượng cũng nên! Xem ra tôi vẫn còn trẻ người non dạ! Hành sự quá bốc đồng, chẳng suy xét tới hậu quả sau này… Người tôi yêu nhất, người mỗi ngày tôi nhớ tới nhiều nhất, trước sau vẫn là Bạch Lâm... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù gì Bạch Lộ cũng chẳng sống được bao lâu nữa, đến lúc đó Bạch Lâm vẫn là của tôi mà! (Sặc! Phỉ phui cái mồm! Tởm lợm! Phỉ nhổ! Bạch Lộ của tôi sẽ không chết!)
Xe đi chầm chậm, bỗng nhớ ra lát nữa tôi còn phải đối diện với Tưởng Nam, đây cũng là một nhân vật có vấn đề! Tôt nhất là chị đừng có ý đồ bất chính với tôi, không thì tôi càng thảm hơn. Tưởng Nam còn khó đối phó hơn Bạch Lộ gấp vạn lần! Bạch Lâm, Bạch Lộ, nếu như lại thêm cả Tưởng Nam nữa thì khác gì ba con cá. Tôi đây chỉ có hai tay thôi, làm sao bắt được cả ba con? Nghĩ ngợi mãi khiến lòng dạ rối bời, chẳng bao lâu đã về đến nhà Tưởng Nam.
Đến khi tôi đứng trước cửa nhà Tưởng Nam thì đã hơn mười một giờ, đưa tay ấn chuông nhưng lại đắn đo: Tưởng Nam liệu đã ngủ chưa? Nghĩ vậy song tay vẫn ấn. Sau mấy tiếng kính koong, cửa mở ra, Tưởng Nam xuất hiện trước mặt tôi.
Thấy Tưởng Nam ra mở cửa nhanh như vậy, trong tôi liền có dự cảm chẳng lành. Chị rõ ràng đang chờ tôi mà! Quả nhiên, Tưởng Nam vừa thấy tôi đã hỏi phủ đầu: “Thế nào rồi? Đã nói rõ ràng mọi chuyện chưa?”
Trời! Có phải phụ nữ đều tọc mạch thế không? Tưởng Nam ơi là Tưởng Nam, thật hổ cho cái danh xưng người phụ nữ thép của chị, mặt thì lúc nào cũng lạnh tanh, đúng là tự bôi đen thanh danh mà!
Tôi ậm ừ cho qua. Tưởng Nam lại nói: “Những chuyện thế này, càng sớm nói rõ ràng càng tốt. Nếu như dai dẳng không dứt thì chỉ càng be bét hơn thôi.” Nghe Tưởng Nam nói vậy tôi càng thấy những việc với Bạch Lộ tối nay quả là không nên. Đúng vậy, tối nay tôi đã ghi một bàn thắng vô cùng tuyệt vời, nhưng đó là một quả đá phản lưới nhà! Hậu quả vô cùng nghiêm trọng! Bạch Lộ là một cô gái mới lớn, em có thể chỉ cần tình yêu, nhưng tôi thì không thể! Hơn nữa, kể cả nếu chỉ tính đến ái tình, thì người tôi yêu thực sự là Bạch Lâm cơ! Xem ra hành sự bốc đồng chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ làm loạn thêm mà thôi.
Tưởng Nam dường như nhận ra tôi có vẻ không vui, cười nói: “Đi ngủ sớm đi! Chuyện này coi như đã qua rồi. Ngày mai chị sẽ dẫn cậu đi chơi cho khuây khỏa, được không nào? Tới lúc đó còn có cả một vị khách bí mật tháp tùng nữa đấy!”
Vị khách bí mật? Tôi bất giác ngẩn người, nghĩ ngay đến lão khốn họ Lâm.
Đêm nằm trên giường mãi chẳng thấy buồn ngủ. Hoàn toàn không phải tôi phấn khích vì cái năm dương lịch mới đang đến, chỉ là mấy ngày gần đây xảy ra một số chuyện quá phức tạp, làm đầu óc tôi chật cứng, không ngủ yên được.
Đầu tiên người khiến tôi không sao bình tĩnh nổi chính là Bạch Lộ. Gương mặt xinh đẹp, thuần khiết, không chút giả dối của em cứ hiển hiện mãi trong đầu tôi. Thực lòng tôi rất khâm phục em. Em trông yếu ớt là vậy, nhưng bên trong lại chứa đựng một ý chí kiên cường. Rõ ràng em biết mình không thể sống được lâu nhưng ngày nào cũng tươi cười vui vẻ. Em đã sống thật chân thực, thật rạng rỡ. Ngay đến tình yêu em dành cho tôi cũng thật thuần khuyết, chẳng màng tất thảy. Thực ra tối nay tôi khởi động con Trojan kia cũng chính là vì lây tinh thần ấy của em. Tôi đột nhiên hiểu ra vì sao trước sau tôi vẫn không thể dành tình yêu mãnh liệt cho Bạch Lộ, hoàn toàn không phải vì tôi không muốn yêu em, mà là vì tôi dám yêu em, tôi không xứng để yêu em. Mỗi lần đối diện với em, tôi luôn cảm thấy rất tự ti. Trong tôi lúc nào cũng mang một ý nghĩ: một tên khốn nạn như tôi sao đủ tư cách có được tình yêu của Bạch Lộ? Nhưng chỉ trời biết vì sao, em lại yêu một thằng như tôi, mà còn yêu rất sâu đậm. Tôi thật không biết về sau nên đối diện với em như thế nào đây.
Đương nhiên, cuộc sống ngắn ngủi mà Bạch Lộ nhắc tới cũng khiến tôi bất an, chỉ nghĩ đến chuyện em lìa đời sớm là tôi đã lặng đi vì đau lòng. Tuy nhiên với trình độ y học hiện nay, hẳn có thể cứu được em. Tôi nghĩ, cái còn thiếu ở đây chắc chỉ là tiền thôi!
Tiếp đến là Bạch Lâm. Tính ra mới có hai ngày chưa gặp Bạch Lâm nhưng tôi cảm thấy như mình đã cách xa nàng hai thế kỷ. Nhất là kể từ khi nghe Bạch Lộ nói nàng và tay Hình hình như đã giải tán, tôi lại càng muốn bay ngay về bên nàng, đích thân hỏi xem nàng và tôi có hy vọng tiến tới hay không. Nàng quả phụ đáng yêu mà cũng đáng hận này, từ trước tới nay tôi mãi không thể hiểu được rốt cuộc nàng muốn gì. Nàng không giống Bạch Lộ, Bạch Lộ cần lãng mạn, tôi có thể cho em. Nhưng thứ Bạch Lâm muốn là gì? Tôi có thể cho nàng được không?
Cuối cùng là người đang ở rất gần tôi, chỉ cách tôi có một bức tường, Tưởng Nam. Trước đây tuy tôi cũng có chút ảo tưởng với chị, nhưng lớn hơn cả vẫn là tình cảm chị em. Có điều mọi chuyện dường như đang bắt đầu thay đổi. Thực ra một người cô độc, ngày ngày vật lộn giữa trung tâm quyền lực, quẩn quanh giữa đám đàn ông và bị đàn ông đùa giỡn như Tưởng Nam, hơn ai hết lại là người khao khát tình cảm chân thành nhất. Tối đó ở Ngu Lạc Thành, tôi điên cuồng đi tìm Tưởng Nam, chị cũng biết sự căng thẳng lo lắng đó của tôi hoàn toàn không có chút gì giả dối. Thế là tình cảm dành cho tôi cùng bắt đầu khác trước.
Ông trời ơi! Tôi chỉ muốn ghi một bàn thôi, cớ gì ông cứ bắt tôi lập hat-trick cơ chứ?
Trằn trọc suy nghĩ mãi, càng nghĩ lại càng rối. Mãi đến gần sáng tôi mới thiếp đi. Không biết bao lâu sau, tôi mơ màng nghe tiếng người gõ cửa, cốc cốc cốc cốc. Mở mắt ra, nghĩ: là Tưởng Nam chăng? Nhưng tiếng gõ cửa này không giống với phong cách của Tưởng Nam! Đang đoán già đoán non, tôi loáng thoáng nghe bên ngoài có tiếng trẻ con gọi: “Cậu ơi, mở cửa! Cậu ơi, mở cửa!”
Tôi ngẩn người, trong đầu hiện lên hình ảnh một cậu nhóc, vội vàng xỏ dép chạy ra mở cửa, bên ngoài quả nhiên là thằng bé đó. Mấy tháng không gặp, thằng bé đã béo quay, trông hệt như một chú gấu trúc nhỏ. Nó vừa trông thấy tôi đã nói oang oang: “Cậu là con heo lười, mẹ bảo cậu là con heo đại lười, ngủ đến tận trưa mà vẫn còn ngái ngủ!”
Tôi giơ tay ra phát yêu vào cái má béo núc ních của nó, hỏi: “Sao cháu lại đến đây?” Thằng bé đáp: “Mẹ nói hôm nay cậu sẽ dẫn cháu đi Viện Hải dương học!”
Tôi nhìn thằng bé tròn xoe mắt chớp chớp, thầm nghĩ: hóa ra vị khách bí mật Tưởng Nam nói tới là Đá Nhỏ!
51.
Lúc này Tưởng Nam cũng đã bước đến, tôi nhìn chị nghĩ tới chuyện chị bảo với Đá Nhỏ tôi là con heo đại lười, bất giác đỏ mặt. Tưởng Nam chắc cũng nghe thấy mấy lời Đá Nhỏ vừa bô bô, cũng tỏ vẻ ngại ngùng. Thấy tôi vẫn mặc áo ngủ chị liền bảo: “Tiểu Triệu, mau thay đồ đi, không lạnh đấy!”
Tôi định quay về phòng thay đồ, không ngờ Đá Nhỏ đã phán ngay: “Cậu là đồ ngốc, cậu không biết mặc quần áo, mẹ mặc cho cậu đi!” Chỉ một câu đó thôi cũng đủ làm tôi suýt ngất, Tuỏng Nam đứng một bên cũng đỏ bừng mặt. Tôi vội vàng đóng cửa, vội vàng mặc đồ nhanh nhất có thể. Sau đó lại mở cửa ra lần nữa, thấy Đá Nhỏ vẫn đứng ngoài, bèn bẹo má nó một cái cho bõ tức.
Nói thực, tôi quả không ngờ vị khách bí mật Tưởng Nam nói đến lại là Đá Nhỏ. Bởi lần trước Tưởng Nam từng vì chuyện bế Đá Nhỏ ra ngoài chơi mà cãi nhau với chồng cũ, hôm đó là lần đầu tiên tôi thấy Tưởng Nam khóc. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tưởng Nam là mẹ của Đá Nhỏ, muốn đưa Đá Nhỏ đi chơi là việc không ai có lý do ngăn cấm.
Tôi vừa ra khỏi phòng ngủ, Đá Nhỏ liền kêu gào đòi đi Viện Hải dương học. Không còn cách nào khác, tôi chưa kịp ăn sáng (thực ra đã sắp trưa rồi!) đã phải bế nó cùng Tưởng Nam ra ngoài. Tưởng Nam nằng nặc bảo tôi ăn sáng rồi hẵng đi, tôi nói đặc tính của heo lười là bữa sáng bữa trưa gộp vào làm một. Tưởng Nam nghe vậy mặt đỏ ửng, không nói thêm gì nữa. Vậy là ngày đầu tiên của năm mới đã bị Đá Nhỏ độc chiếm rồi.
Đi chơi cùng hai mẹ con Tưởng Nam vẫn khiến tôi ngại ngùng. Khi lái xe trên đường thì không sao, nhưng đến vườn bách thú, đi vào đâu tôi cũng thấy không thoải mái. Tôi bế Đá Nhỏ, Tưởng Nam đi bên cạnh, có vẻ hơi tựa vào vai tôi. Cảm giác này thật giống như một gia đình ba người đi chơi. Lại còn là kiểu gia đình vợ lớn chồng bé nữa! Có lúc ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh nhìn sang khiến tôi hơi ngượng. May mà Đá Nhỏ chốc chốc lại gọi cậu ơi cậu ơi giúp tôi giữ chút thể diện.
Chơi trong vườn bách thú cả một ngàv, Đá Nhỏ vui đến quên trời đất. Tưởng Nam thấy con vui, mặt cũng rạng rỡ tươi cười. Tôi thầm nghĩ kể từ khi tôi và Tưởng Nam biết nhau tới nay, tổng số lần chị cười chắc cũng chẳng nhiều hơn hôm nay!
Chơi một mạch đến hơn năm giờ chiều, Đá Nhỏ mới bị tôi “cưỡng bế” lên xe.
Buổi tối về đến nhà, Tưởng Nam liền vào bếp, tôi muốn phụ giúp nhưng lại được phân công ngồi xem hoạt hình cùng Đá Nhỏ. Xem hoạt hình với Đá Nhỏ được một lúc, tôi vô cùng kinh ngạc. Tên bộ phim hình như là “Trư Bát Giới từ trên trời rơi xuống”, tóm lại là kể chuyện về Trư Bát Giới. Tôi xem được hai tập, đã phải phục sát đất công lực dâm ý của tay biên kịch bộ phim hoạt hình này! Mẹ kiếp. lại còn cho Trư Bát Giới chinh phục được cả Hằng Nga lẫn cô con gái ở Cao Lão trang cơ chứ, nói như vậy thì ông đây bắt cá ba tay chẳng lẽ cũng hợp tình hợp lý ư?
Đang xem hay (phỉ nhổ một chút trình độ cảm thụ của mình), chợt nghe bủm một tiếng, hình như có ai vừa xì hơi. Ngay sau đó tôi thấy Đá Nhỏ đứng bật dậy, lúi húi tìm gì trên ghế sofa. Vừa tìm vừa kêu: “Cậu ơi, cháu xì hơi. Cậu ơi, cháu xì hơi.” Tôi mới đầu còn ngẩn người, sau mới định thần lại, hóa ra là tên nhóc này đang tìm cái hơi nó vừa xì. Sặc, trẻ con đúng là trẻ con, đáng yêu thật!
Bữa tối hôm đó được Tưởng Nam chuẩn bị rất thịnh soạn. Con bay trên trời, thứ chạy dưới đất, con bơi dưới nước, thứ nhảy trên cỏ, gi gỉ gì gi cái gì cũng có, kẹo bánh hoa quả nước ngọt cũng không thiếu. Đá Nhỏ ngồi bên cạnh tôi, tay chỉ trỏ miệng gào lên: Cậu ơi, cháu ăn thịt béo! Cháu ăn thịt béo!
Tôi nghe mà đần mặt, “thịt béo” là cái thứ gì? Tưởng Nam ngồi bên bật cười nói: “Là thịt mỡ đấy!”
Sặc, tôi gắp một miếng thịt cho Đá Nhỏ, trong lòng thầm khâm phục khả năng ngôn ngữ bẩm sinh của thằng bé này. Từ “thịt béo” nghe rất sáng tạo đấy chứ!
Các món Tưởng Nam nấu rất ngon, nhưng Đá Nhỏ tính trẻ con, ăn được mấy miếng là thôi không ăn nữa, khiến Tưởng Nam phải đuổi vòng quanh nhà bón cơm. Cuối cùng Tưởng Nam cũng hết cách, bê bát cơm đến trước mặt tôi nói: “Đá Nhỏ, con không ăn là mẹ không yêu con đâu. Mẹ yêu cậu, mẹ bón cho cậu ăn đấy!”
Đá Nhỏ nghe vậy lập tức chạy ào đến tranh mồi với tôi. Tôi, tôi đã lưu lạc đến bước đường này rồi cơ đấy. Nhưng khi Tưởng Nam nói câu “mẹ yêu cậu”, vẻ mặt ấy, giọng nói ấy tự nhiên biết bao! Tôi thực sự cảm thấy một không khí gia đình ấm cúng.
Ăn xong lại chơi cùng Đá Nhỏ một lúc, tới chín giờ Tưởng Nam bế Đá Nhỏ về phòng ngủ. Tôi ngồi xem ti vi một mình thấy chán, cũng quay về phòng mình.
Nằm trên giường bỗng nhớ đến Bạch Lộ, cả ngày hôm nay tôi không gọi điện cho em, không biết em có buồn không? Nhưng kể cũng lạ... Bạch Lộ cả ngày cũng chẳng gọi cho tôi. Đến lúc lôi điện thoại ra mới rõ nguyên nhân, cái điện thoại cùi của tôi từ hôm qua đã tắt ngúm mà tôi quên khuấy mất.
Vứt điện thoại qua một bên, tắt đèn đi ngủ. Vừa đặt đầu xuống gối liền bắt đầu nhớ Bạch Lâm. Giữa Bạch Lâm và tay Hình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai người có thật đã chia tay rồi không? Và, “lần đầu tiên” anh ta nói hôm trước là thế nào? Nhân vật thần bí trong chuyện này rốt cuộc là ai?
Suy tính mấy chuyện này xong tôi chợt nhớ ra qua năm mới là đến kỳ nghỉ đông, tới lúc đó Bạch Lộ quay về nhà, tôi sẽ mắc kẹt giữa hai chiến tuyến mất! Hừ… tới lúc đó e rằng chỉ có thể cầu trời phù hộ thôi…
Cứ thế tôi mơ mơ màng màng, thẫn thờ đến tận khuya. Đang sắp thiếp đi, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa uỳnh uỳnh như sấm rền, tôi còn tưởng trời đã sáng rồi, chắc Đá Nhỏ lại đến gõ cửa rồi đây. Nhưng mở mắt ra nhìn bốn bề tối đen như mực, vẫn đang nửa đêm mà! Đầu óc tôi tê dại, cứ mê man nằm đấy, cũng không ra mở cửa. Lúc này có tiếng Tưởng Nam gọi từ bên ngoài: “Tiểu Triệu, Tiểu Triệu!”, giọng vô cùng hoảng hốt khiến tôi giật nẩy, không biết Tưởng Nam xảy ra chuyện gì, lập tức bật dậy như lò xo, chạy ra mở cửa.
Cửa mở, trước mặt tôi là Tưởng Nam đang vô cùng hoảng loạn.
Lúc nhìn thấy Tưởng Nam, tôi khá bàng hoàng. Chưa bao giờ tôi thấy Tưởng Nam hoảng hốt thế này. Ngay hôm chị cãi nhau với chồng cũ, giận đến phát khóc, tôi cũng không thấy nét hoảng loạn nào trên mặt chị. Cả buổi tối ở Côn Sơn, say mèm là thế nhưng chị cũng không hề sợ hãi. Tôi vốn cho rằng Tưởng Nam lúc nào cũng bình tĩnh ung dung, không ngờ cũng có lúc luống cuống cơ đấy!
“Sao thế chị?” Những suy nghĩ vừa rồi chỉ ập đến trong nháy mắt, thấy Tưởng Nam cuống cuồng như vậy, tim tôi cũng đập nhanh theo, vội vàng hỏi. Tưởng Nam chưa kịp trả lời, tôi đã nghe thấy từ phòng chị vọng ra tiếng Đá Nhỏ đang gào khóc: “Mẹ ơi, mẹ ơi!” Lẽ nào Đá Nhỏ xảy ra chuyện gì?
Tưởng Nam nghe tiếng Đá Nhỏ khóc, liền mặc tôi đứng đấy, lao như điên về phòng. Tôi sợ hai mẹ con xảy ra chuyện gì bắt trắc, cũng lập tức chạy theo.
Vừa vào phòng đã thấy Đá Nhỏ nằm trên giường lăn lộn, miệng mếu máo gọi: “Mẹ ơi, đau bụng… mẹ ơi, đau bụng…” Tiếng gào khóc nghe rất thảm thiết. Vừa nãy tôi ở trong phòng ngủ không nghe thấy gì, một là vì kết cấu nhà Tưởng Nam, phòng khác cách phòng ngủ nhà rất xa, hai là cách âm giữa các phòng rất tốt. Giờ nghe Đá Nhỏ gào khóc thảm thương thế này, vừa đau lòng, vừa choáng váng đầu óc.
52.
Tưởng Nam chạy bổ đến bên giường, ôm Đá Nhỏ vào lòng vỗ về nói: “Mẹ đây mẹ đây, Đá Nhỏ đừng khóc… Mẹ ở đây rồi, Đá Nhỏ đừng khóc nữa…” Đầu tóc chị rối bung, vẻ mặt hoảng loạn, tròng mắt ầng ậng nước, chẳng còn đâu tư thái của một người đàn bà thép.
Tôi đứng bên nhìn, bất giác nhớ đến mẹ mình. Xem ra dù các ông bố bà mẹ có kiên cường đến nhường nào, nhìn thấy con mình đau là chẳng ai chịu nổi.
“Thế này là sao?” Tôi bước lại, hỏi.
“Thằng bé đau bụng quá.” Tưởng Nam nhìn tôi, nói: “Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?” Ánh mặt chị cầu cứu, khiến tôi bất giác thấy mình cần có trách nhiệm.
“Đau bụng? Hay ăn phải thứ gì lạ bụng rồi?” Lúc này Đá Nhỏ càng khóc thảm thiết hơn, Tưởng Nam lòng đã rối như tơ vò, chỉ biết nói: “Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?” Tôi nói: “Thế này không được đâu, phải đi bệnh viện!” Tưởng Nam nghe vậy liền bế Đá Nhỏ định chạy ra ngoài, tôi ngăn chị lại, nói: “Đợi em một chút, em đi mặc áo, còn nữa, đưa chìa khóa xe và chìa khóa gara cho em, em đi lấy xe!”
Đến bệnh viện cũng đã gần hai giờ sáng, đăng ký nhập khoa cấp cứu, bác sĩ khám xong, nói có thể là viêm ruột thừa cấp tính. Tiếp đó liền sắp xếp cho Đá Nhỏ thử máu, siêu âm, cuối cùng xác nhận đúng là viêm ruột thừa, phải tiến hành phẫu thuật. Sau đó bác sĩ kê thuốc, truyền nước cho Đá Nhỏ. Tôi đi nộp viện phí, còn Tưởng Nam túc trực bên thằng bé. Mọi việc đã sắp xếp xong xuôi chỉ còn đợi phẫu thuật.
Đá Nhỏ bị cơn đau hành hạ lại thêm cả kim truyền giày vò, đã khóc đến không còn ra dạng người nữa, Tưởng Nam nhìn con, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tôi thấy Tường Nam như vậy, bất chợt dâng lên cảm giác phải lòng chị. Có lẽ, tôi đã phải lòng ánh mắt chị nhìn Đá Nhỏ. Ánh mắt đó quá rung động. Hoặc cũng có thể vì trong tôi hơi có chút phức cảm Oedipus[1] chăng! Tôi nhận ra tình cảm của mình đối với Tưởng Nam đã thay đổi, tôi say đắm vầng sáng chói lọi của tình mẫu tử ở chị.
[1] Một trong những anh hùng nổi tiếng trong thần thoại Hy Lạo, chàng là người giết cha cưới mẹ.
Phẫu thuật được tiến hành kiểu nội soi gì đó, nghe đâu là một phương pháp mổ khá tiên tiến. Phẫu thuật xong đã là sáng hôm sau. Tưởng Nam cả đêm không chợp mắt, tôi cũng khô héo cùng chị. Đến giờ ăn sáng, bụng cứ kêu ùng ục, tôi bèn nói với Tưởng Nam một tiếng rồi chạy ra ngoài mua đồ ăn. Ra ngoài mới biết trời đang mưa, tí tách rả rích. Tôi đội mưa chạy đi mua đồ ăn, mang về bệnh viện cho Tưởng Nam. Tưỏng Nam chẳng còn bụng dạ nào mà ăn, nhưng vì tôi mất công mua, nên chị không nỡ phụ công tôi, miễn cưỡng ăn được nửa chiếc bánh bao, rồi chẳng nuốt thêm gì nữa, sữa đậu nóng tôi mua chị cũng không uống ngụm nào. Nhìn vẻ tiều tụy trên khuôn mặt Tưởng Nam, tôi lại thắt lòng. Thực ra Đá Nhỏ đã qua cơn nguy kịch, ca phẫu thuật rất thành công. Nhưng bác sĩ nói có thể sẽ phát sinh một số biến chứng như viêm màng bụng các loại, nên phải nằm viện mấy ngày để theo dõi.
Cứ mãi thế đến tối, Tưởng Nam vẫn không ăn thêm gì vào bụng. Tám giờ hơn, điện thoại của Tưởng Nam đổ chuông. Chị rút điện thoại ra nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, hàng lông mày chau lại, định không nghe, nhưng cuối cùng vẫn nhận điện. Nói chuyện điện thoại xong sắc mặt Tưởng Nam càng khó coi hơn, tôi thầm nghĩ: lẽ nào lại là lão khốn họ Lâm đáng chết kia gọi tới?
Sau cuộc gọi, Tưởng Nam bắt đầu nhấp nhổm không yên, đi đi lại lại trong phòng bệnh, dường như rất khó chịu. Tôi rất muốn hỏi chị ai vừa gọi tới, nhưng cuối cùng lại cố kìm lòng. Đá Nhỏ nằm trên giường bệnh đã ngủ rồi, chai nước truyền nhỏ giọt tí tách. Tưởng Nam đi lại một lúc, rồi như sợ mình làm ồn khiến con tỉnh giấc, bèn đứng im bên giường, thẫn thờ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Bên ngoài mưa vẫn rơi, rả rích rả rích, cơn mưa đã lớn hơn ban sáng rất nhiều.
Tôi ngồi trên ghế thấy buồn chán, chỉ còn biết đếm từng giọt nước truyền chảy xuống. Chừng hai mươi phút sau, từ ngoài phòng bệnh vọng tới tiếng bước chân gấp gáp. Tôi giật mình, đang nghĩ liệu đó có phải là ngừi vừa gọi điện cho Tưởng Nam không, thì cửa phòng bật mở, một người từ bên ngoài bước vào.
Tôi quay lại nhìn, mới đầu còn ngẩn người, sau mới nhận ra, người mới đến hóa ra là chồng cũ của Tưởng Nam, bố của Đá Nhỏ, tên ngốc họ Cố gì đó (Minh Hạo chăng?).
Tưởng Nam nghe tiếng mở cửa liền quay người lại, nhìn thấy anh ta, Tưởng Nam miệng méo xẹo, như tỏ vẻ hơi coi thường.
Sắc mặt Cố Minh Hạo cũng lập tức trở nên khó coi lạ thường, đầu tóc lẫn áo quần đều ướt nước mưa, chắc vừa nghe tin bệnh tình Đá Nhỏ liền vội vàng chạy đến đây không kịp mang ô. Anh ta bước vào, đầu tiên là nhìn Đá Nhỏ, sau đó ánh mắt chuyển sang Tưởng Nam, bừng bừng tức giận, vẻ như lại muốn cãi vã. Tưởng Nam cũng nhìn lại anh ta chẳng khách khí, ánh mắt hai người giao nhau, tưởng chừng nghe thấy tiếng xoẹt xoẹt như đang giao chiến. Nếu không phải vì sợ cãi cọ đánh thức Đá Nhỏ, chắc họ đã sớm làm um lên rồi.
Hai người đôi co bằng mắt một hồi, rồi Cố Minh Hạo bất chợt nhìn sang tôi. Tôi giật thót mình, tự dưng thấy chột dạ. Anh ta cười nhạt, nói nhỏ, “Bảo sao con xảy ra chuyện, hừ, hóa ra cô chỉ lo vui vẻ với thằng oắt này.”
Sặc! Tôi ngồi bên nghe không khỏi chửi thầm trong lòng. Cái gì mà thằng oắt này? Tôi còn chưa oắt bằng anh đâu! Nhờ anh dùng ngôn từ văn minh như lần trước có được không? Nghe còn thuận tai đôi chút!
Tưởng Nam liền vặc lại: “Họ Cố kia, anh đừng có tưởng ai cũng bỉ ổi như anh!”
“Tôi bỉ ổi?” Cố Minh Hạo bắt đầu lớn tiếng: “Cô mới gọi là đê tiện ấy! Ra ngoài đong giai!”
Mặt Tưởng Nam đỏ bừng bừng, định nói gì, nhưng lại cúi xuống nhìn con, nín nhịn, chỉ bảo: “Con vừa làm phẫu thuật xong, tôi không thèm đôi co ở đây với anh!” Nói xong liền quay mặt đi, không nhìn Cố Minh Hạo nữa.
“Hừ! Cô cũng biết quan tâm đến con cơ đấy?” Cơn giận của Cố Minh Hạo lúc này đã bốc lên, anh ta định chửi rủa nhưng lại sợ đánh thức con, đành nói với Tưởng Nam: “Cô ra đây cho tôi!” Nói xong liền quay ngoắt đi ra ngoài. Tưởng Nam hơi do dự rồi cũng đi theo. Tôi cũng muốn theo chị nhưng lại nghĩ: đây là chuyện giữa hai vợ chồng họ, tôi tham gia bừa vào làm gì!
Mới nghĩ vậy đã nghe hai người bên ngoài bắt đầu cuộc cãi vã, ban đầu còn kiềm chế, nhưng về sau âm lượng mỗi lúc một lớn hơn, cuối cùng đột nhiên bốp một tiếng, ngay sau đó là tiếng Tưởng Nam kêu “á”, rồi một tiếng bịch nghe như có ai vừa ngã xuống đất. Tôi choáng váng, vội vàng mở cửa chạy ra, liền thấy Cố Minh Hạo đang đứng cuối hành lang, lồng ngực phập phồng, cơn giận vẫn ngùn ngụt, Tưởng Nam thì ngã dưới đất, tay ôm mặt, hẳn vừa bị Cố Minh Hạo cho một cái bạt tai.
53.
Tôi vừa thấy Tưởng Nam ngã sóng soài, tim liền thắt lại, miệng gọi lớn: “Chị!”, rồi cuống cuồng chạy lại bên Tưởng Nam. Đến nơi, Tưởng Nam đã đứng lên. Bên má trái chị còn hằn đỏ mấy vết ngón tay, khóe miệng rướm máu. Mắt chị ầng ậng nước, không biết vì tức hay vì đau, nhưng chị gắng gượng không để nước mắt trào ra. Tôi thấy chị như vậy, khí nóng bốc lên phừng phừng: Mẹ kiếp, tên khốn họ Cố này nhìn cũng ra người ra ngợm, không ngờ lại là hạng đánh phụ nữ! Mà còn đánh Tưởng Nam của ông đây nữa! Tôi đang đắn đo, còn chưa quyết định có nên ra tay hay không thì tên khốn kia đã buông thêm câu: “Được lắm, tới giúp sức phải không?”
Tôi vốn đã giận điên người, giờ nghe thêm giọng điệu khiêu khích của hắn, làm sao còn nhịn nổi. Liếc thấy hắn ta không hề có ý phòng bị, bèn lập tức lao như tên bắn về phía trước, giơ tay giáng một cú vào mặt hắn. (Tôi không muốn đánh lén đâu, nhưng tên khốn này cao to hơn tôi rất nhiều, nếu đấu tay đôi chắc tôi không lại được hắn, vạn bất đắc dĩ, đành bỉ ổi một chút vậy…)
Trước đây hồi đi học tôi cũng có đánh nhau vài trận, hiểu rõ đạo lý tiên hạ thủ vi cường. Đòn này tôi lấy hết sức giáng thật mạnh, cứ ngỡ đủ khiến hắn ta tối tăm mặt mày. Thật không ngờ, không thể nào ngờ, tên khốn này phản ứng quá nhanh, chỉ né người sang phải đã tránh được đòn của tôi, ngay tức khắc vòng tay phải lên giáng trả, tốc độ nhanh ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi không kịp phản ứng gì, chỉ thấy dưới cằm bị một lực mạnh vô cùng giáng vào, cả người mất thăng bằng, đổ rầm một cái xuống đất.
Ngã xong chỉ thấy nửa bên mặt tê dại, đầu ong ong muốn ngất luôn. Tưởng Nam hét lên thất thanh, bổ nhào về phía tôi, gọi: “Tiểu Triệu, Tiểu Triệu!” Thấy chị quan tâm mình như vậy, tôi cũng ấm lòng, nói: “Em không sao!” giọng thều thào, đầu lưỡi đã chẳng còn nghe tôi điều khiển nữa.
Tưởng Nam nói: “Cậu đánh với anh ta làm cái gì! Trước đây anh ta học quyền Anh đấy!”
Sặc, sao chị không nói sớm! Chán quá đi thôi... Giờ nằm dưới đất tôi thấy mình thật bất lực khiếp nhược. Nhìn Tưởng Nam bị ức hiếp, vốn định giúp chị trút giận, nào ngờ bản thân lại quá vô dụng. Nghĩ vậy, tôi ngẩng mặt nhìn Tưởng Nam, Tưởng Nam cũng nhìn tôi, nước mắt cuối cùng cũng trào ra. Tôi thấy chị khóc, trong lòng tự nhiên lại hừng hực dũng khí: Chẳng qua cũng chỉ bị đánh chút thôi, có đáng gì! Nghĩ đến đây, tôi lồm cồm bò dậy, hếch mặt, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tên ngu kia. Tên khốn ấy cười gằn: ”Sao? Còn muốn ăn thêm quả nữa?”
Sặc! Biết mấy chiêu quyền Anh là giỏi lắm đấy? Tôi hằn học nghĩ: nghe nói võ Thái có thể khắc chế được quyền Anh, nhưng đáng tiếc là tôi không biết... hay là thử Cửu âm bạch cốt trảo? Thần quyền ngôi sao kim cương? Phong chí thương? Súng cao su? Hay là gồng hết sức mạnh trong người? Sặc! Tôi đâu phải là Hoàng Dung mà đòi có mấy thứ võ công ấy… Xem ra lại vẫn chỉ có thể đánh lén thôi… Nghĩ đến đây, tôi nhân lúc Cố Minh Hạo không chú ý đấm cho hắn một quả.
Bốp! Lần này là bụng! Mẹ kiếp, tôi lại trúng đòn rồi. Bụng dạ lộn tùng phèo hết cả, đau không tả nổi. Tôi không tự chủ được khuỵu ngay xuống, mặt cách chân Cố Minh Hạo chừng hai gang tay, hắn chỉ cần nhấc chân lên một cái là dễ dàng đá văng tôi luôn. Nhưng hắn vẫn đứng yên, chắc là coi thường tên nhãi nhép như tôi đây!
“Tôi đã bảo cậu đừng đánh nữa mà!” Tưởng Nam từ phía sau xông tới, chắn trước mặt tôi. Tôi ở đằng sau Tưởng Nam, bị chị che hết ánh sáng nên cảm thấy hơi tăm tối, lòng cũng tối sầm lại. Buồn bực đến cực độ, bản tính ngoan cố của tôi từ trong gân cốt bùng lên. Từ nhỏ tôi đã rất ngang bướng, mẹ bảo tôi sinh ra đã có cái tính thân lừa ưa nặng, đuổi không đi, đánh không chạy... Mẹ kiếp, hôm nay ông đây quyết sống mái với mày! Không thắng được mày, chẳng lẽ ông không liều chết được!
Lúc này cơn giận đã bốc lên, tôi đứng dậy, đẩy Tưởng Nam sang một bên lại nhìn tên khốn kia khinh bỉ. Hắn nhìn bộ dạng tôi bất giác cũng sững người, hẳn là không ngờ tôi lại ngoan cường đến vậy.
Tưởng Nam thấy tôi hăng như gà chọi, vẫn còn muốn xông tới đánh nhau tiếp, liền đưa tay ngăn tôi lại, nói “Cậu không đánh nổi đâu, mặc kệ anh ta đi!” Tôi không buồn nhìn chị, chỉ chậm rãi vùng ra, xông đến trước mặt tên khốn kia nói rành rọt từng từ: “Tôi nói cho anh biết, nếu lần sau còn đánh chị tôi, tôi có mất cái mạng này cũng phải đánh chết anh!” (Haizz… chắc câu này của tôi cũng chẳng có sức sát thương gì cả...)
Tiếng đôi co đánh đấm lúc này đã quá to, vài người nhà bệnh nhân từ các phòng khác đã chạy ra ngó nghiêng. Có vài cô y tá, thấy bộ dạng chúng tôi quá khủng khiếp nên chỉ đứng từ xa không dám lại gần. Tưởng Nam tuy bị tôi hất tay ra nhưng vẫn ra sức kéo tôi lại.
Cố Minh Hạo thấy Tưởng Nam quan tâm tôi như vậy, sắc mặt càng trở nên khó coi. Tôi ngoài mặt tuy vẫn làm ra vẻ ngoan cường sống mái, nhưng trong lòng đã rõ mười mươi số mình chỉ có bị đánh. Tưởng Nam kéo tôi lại, luôn miệng nói đừng đánh đừng đánh. Đúng lúc ấy, một bà y tá già (chắc là y tá trưởng) bước lại, nói với chúng tôi: “Đây là bệnh viện, các người làm ồn cái gì thế, còn đánh nữa tôi gọi 110 đấy!”
Tưởng Nam nghe vậy liền ra sức kéo, tôi bị chị kéo đến vẹo cả người. Cố Minh Hạo cười gằn, đi thẳng về phòng bệnh của Đá Nhỏ. Tưỏng Nam liền kéo tôi thẳng xuống tầng. Tuy trong lòng vẫn đang phẫn nộ, nhưng tôi biết có sống chết đánh bừa cũng chẳng ý nghĩa gì.
Chúng tôi không đi thang máy mà bước từng bước xuống thang bộ. Cầu thang vắng ngắt, tiếng bước chân tôi âm vang kỳ lạ.
“Chị… phó giám đốc Tưởng” tôi nói “chị không đi xem Đá Nhỏ thế nào à?” Tưởng Nam lắc đầu: “Anh ta không cho tôi ở lại đâu.” Nói rồi chị im lặng, cúi gằm mặt bước xuống cầu thang, như đang nghĩ ngợi gì đó. Xuống đến cổng lớn mới nhận ra bên ngoài mưa đã to hơn rất nhiều, tưởng như có ai từ trên trời đang trút nước ào ào xuống vậy.
“Chị đợi ở đây một lúc, em đi lấy xe.” Tôi nhìn cơn mưa bên ngoài, rồi nói với Tưởng Nam.
54.
Tôi xông ra khỏi khu nội trú, chạy như bay giữa trời mưa. Những hạt nước mưa vô tình táp vào mặt khiến tôi thấy dễ chịu, chỉ muốn hét lên mấy tiếng cho thỏa, nhưng cuối cùng kiềm chế được. Lúc này, sự tê dại trên má đã tiêu tan, nước mưa chảy xuống miệng tôi, cảm thấy rát bỏng. Đến được chỗ để xe thì đã ướt sạch như chuột lột. Lên xe, khỏi động máy, rồi lái đến trưóc cửa khu bệnh nhân nội trú đón Tưởng Nam, tôi mở cửa gọi: “Phó giám đốc, mau lên xe đi!”
Tưởng Nam lên xe, tôi đang định lái đi thì Tưởng Nam ngăn lại.
“Tiểu Triệu!” Tưởng Nam nói.
“Sao thế, phó giám đốc?”
“Vừa nãy cậu gọi tôi là chị chẳng phải vẫn tốt ư, sao giờ lại đổi thành phó giám đốc thế?” Tưởng Nam nói, giọng dịu dàng mang theo chút trách móc. Tôi đỏ mặt, ấp úng mấy tiếng nhưng vẫn không tìm được lý do. “Tiểu Triệu.” Tưởng Nam nhìn chăm chú mặt tôi, lại hỏi: “Có đau không?”
Tôi lắc đầu, còn chưa kịp nói gì, cánh tay Tưởng Nam đã đột ngột đưa ra, nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng tôi. Vừa xoa, vừa khe khẽ nói: “Chỗ này chảy máu rồi....”
Trái tim tôi bỗng chốc đập nhanh thình thịch. Ngón tay Tưởng Nam rất mượt, mang chút ấm áp lại mát rượi. Tôi cảm thấy bên khóe miệng, trên bờ môi tê tê rất dễ chịu, cảm giac đau đớn ban nãy dường như đã biến mất hoàn toàn.
“Tiểu Triệu!” Tưởng Nam lại khẽ gọi. Hương thơm thoang thoảng trên đầu ngón tay chị khiến lòng tôi chao đảo từng hồi, có chút hưng phấn, nhưng nhiều hơn cả lại là sợ hãi, không dám đáp lời.
“Vừa nãy ở trên kia, cậu nói có thể bỏ mạng vì chị, có thật không?” Tưởng Nam rụt tay lại, nhìn tôi, sự ấm áp trong ánh mắt có thể làm tan chảy mọi thứ. Tôi run lẩy bẩy, không tự chủ được thốt ra một tiếng “ừ”. Nhưng nghĩ lại biểu hiện của mình ban nãy lại thấy hơi hổ thẹn. Đang định nói mấy câu khiêm tốn, đột nhiên nhận thấy Tưởng Nam sáp lại, ngay sau đó miệng tôi được một thứ rất mềm rất thơm lấp kín.
Một tiếng nổ đoàng vang lên trong đầu tôi, không thể tin nổi. Tôi đang chết lặng thì đầu lưỡi chị đã nhẹ nhàng liếm lên vết thương trên miệng tôi. Cảm giác rất đau, rất ngứa, cũng rất đê mê, tôi gần như muốn ngất. Bên ngoài mưa vẫn như trút nước, nước mưa táp vào kính, từng giọt từng giọt nhanh chóng hòa vào nhau, đoạn rất nhanh chóng bị cần gạt mưa gạt đi.
Tôi hoàn toàn không ngờ Tưởng Nam lại hôn mình, mà còn là một nụ hôn ướt át thế này. Tôi đâu phải thái giám, mà có là thái giám thì trước tình cảnh này cũng chẳng thể không có chút phản ứng! Hơn nữa, cảm giác của tôi đối với Bạch Lộ và đối với Tưởng Nam không giống nhau. Tuy lúc vừa gặp Bạch Lộ, tôi cũng đã nghĩ bậy bạ vô cùng, nhưng sau khi tiếp xúc, tôi nhận ra em là một người con gái vô cùng thuần khiết, thuần khiết đến nỗi khiến người ta không sao dậy nổi tà tâm. Vì vậy đối với em, tôi hoàn toàn không có ảo tưởng gì. Nhưng Tưởng Nam lại khác, chị rất giống Asakawa Ran, địa vị thì cao vời vợi, đến ngay cả cuộc sống cũng bí hiểm, tất cả đủ để kích thích dục vọng của tôi. Hơn nữa, sâu thẳm trong lòng tôi còn ẩn chứa chút phức cảm Oedipus biến thái, vậy nên, giờ phút này khi đón nhận nụ hôn của Tưởng Nam, tôi thực sự không thể làm chủ nổi mình nữa.
Không thể phủ nhận kỹ thuật hôn của Tưởng Nam rất điêu luyện khiến tôi thấy đê mê, tưởng như đang lơ lửng giữa không trung. Lúc này chẳng còn bất cứ điều gì trói buộc trong lòng tôi nữa. Bạch Lâm Bạch Lộ, và cả tình chị em ám muội với Tưởng Nam, tất thảy đều đã bị thiêu rụi trong nụ hôn nóng bỏng của Tưởng Nam. Đúng lúc tôi định ôm lấy Tưởng Nam đảo khách làm chủ, thì chị đột ngột chấm dứt nụ hôn ấy. Khoảnh khắc hai cặp môi rời nhau, tôi chỉ muốn chết ngay lập tức, cảm giác đó trống rỗng biết bao, vô vọng biết bao.
“Tiểu Triệu!” Tiếng Tưởng Nam lại vang lên, tôi đờ đẫn, không còn biết đến trả lời.
“Cậu…“ Tưởng Nam dường như hơi do dự: “Cậu biết vì sao chị lại đối tốt với cậu như thế không?”
Sặc! Giờ đâu phải lúc nói mấy chuyện đó! Giờ là lúc đó đó chứ! Chị kiss được một nửa rồi đột ngột xoay sang thảo luận chuyện khác thế này thật chẳng có tí trách nhiệm gì cả... Mãi mới đến được cao trào, tôi còn chưa kịp phản ứng mà chị đã cắt đứt luôn rồi, thế này thật quá lắm! Lòng tôi buồn rười rượi, nhưng cũng rất tò mò: Đúng rồi! Vì sao chị lại đối tốt vói tôi như vậy? Tôi đánh nhau thua mà cũng có phần thưởng an ủi... Nghĩ đến đây tôi không kìm được nhìn sang Tưởng Nam, ánh mắt đầy nghi vấn.
Tưởng Nam đưa tay vuốt tóc, rồi bật đầu CD, chọn một lúc, tiếng nhạc bài “Yesterday” vang lên. Tôi ngẩn người, không hiểu vì sao chị tự dưng bật nhạc.
“Cậu có thích bài này không?” chị hỏi tôi.
Tôi gật đầu, nói: “John Lennon luôn là thần tượng của tôi.”
“Ha ha.” Tưởng Nam bật cười, nói: “Bài hát này thực ra là của Paul McCartney...”
Tôi thầm thấy hổ thẹn: không ngờ mình mê mệt The Beatles bao lâu như vậy mà ngay đến thường thức này cũng không biết...
“Thực ra ban đầu chị cũng giống cậu, mãi đến khi gặp phải một fan trung thành của The Beatles mới biết bài hát này không phải do Lennon hát.”
Một fan trung thành của The Beatles? Tôi giật mình, đang định hỏi đã nghe Tưởng Nam cướp lời giải đáp; “Kể ra, cậu rất giống người đó…”
55.
Nghe câu nói của Tưởng Nam, tôi ngẩn người, liền sau đó, một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện. Sặc! Câu nói này (chính là câu “Cậu rất giống người đó…”) chẳng phải xếp thứ ba trong mười câu nói khiến người ta đau lòng nhất sao? Nghĩ đến đây, hương vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi Tưởng Nam còn lưu lại trên miệng tôi lập tức trở nên đắng chát: Vừa rồi là chị hôn tôi hay hôn người đó?
Tưởng Nam chẳng hề biết chị đã làm tôi đau, ánh mắt vẫn xa xăm mơ màng. Trong tiếng hát của Paul, trong tiếng guitar bện cùng đàn dây, chị hồ như đang nhớ lại những ký ức tươi đẹp: “Ba năm trước, lúc đó Đá Nhỏ còn chưa đầy hai tuổi. Ở công ty có một nhân viên mới, ừm, cậu ấy là sinh viên mới tốt nghiệp, trông rất nho nhã…”
Lời Tưởng Nam rót thẳng vào tai tôi, không sót một từ. Thực lòng, tôi không muốn nghe câu chuyện đó của chị. Nhưng tôi không thể ngăn Tưởng Nam, cũng không thể bịt tai lại, tôi chỉ có thể chết lặng, nhìn trân trân vào tấm kính chắn gió trước mặt. Tấm kính đã sớm nhòa đi vì cơn mưa, được cần gạt nưóc làm sáng trong vài giây rồi ngay lập tức mờ mịt lại.
Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao Tưởng Nam lại nhìn mình bằng con mắt khác. Nguyên nhân rất đơn giản, như chị đã nói, vì tôi giống một người. Một người từng có một quãng tình cảm đặc biệt với Tưởng Nam. Nghe xong câu chuyện của Tưởng Nam, tôi dấy lên một cảm giác, chuyện giữa chị và người đó rất giống chuyện giữa tôi và Bạch Lâm.
Gã trai đó cũng vừa tốt nghiệp ra trường, Tưởng Nam là đồng nghiệp của anh ta. Theo tôi đoán thì gã này cũng thuộc loại háo sắc như tôi, mê đắm trước sắc đẹp của chị. Cũng giống tôi và Bạch Lâm lúc mới bắt đầu, đầu tiên là những tạp niệm ngập tràn trong đầu, sau đó mới phát hiện ra mình không chỉ đã yêu nàng, mà còn yêu rất sâu đậm.
Lúc đó Tưởng Nam đã kết hôn, hơn nữa lại đã có Đá Nhỏ. Chị biết gã nhóc đẹp trai kia thích mình, bản thân chị cũng thích gã, nhưng nhiều hơn cả vẫn là kiểu tình cảm yêu quý của chị gái đối với em trai. Gã trai đó đối với Tưởng Nam cũng giống như tôi đối với Bạch Lâm, tuy có ý đồ bất chính nhưng hoàn toàn không có hành động gì đen tối. Quan hệ giữa hai người rất tốt, duy trì giữa ranh giới chị em và tình nhân.
Về sau chuyện của hai người bị chồng của Tưởng Nam phát hiện, tên khốn họ Cố vai u thịt bắp, tính tình cũng thô lỗ không kém. Hắn biết được chuyện này, đương nhiên bắt đầu nghi ngờ Tưởng Nam và gã trai kia đã vượt khỏi ranh giới, nảy sinh chuyện gì đó khuất tất. Giữa hai vợ chồng mất đi sự tin tưởng, kết cục chỉ suy luận thôi cũng đủ rõ. Quan hệ giữa hai người bắt đầu trở nên lạnh nhạt.
Tên khốn họ Cố không giống những người đàn ông Thượng Hải khác, hễ lên cơn giận là động chân động tay, Tưởng Nam bị hắn đánh, có lúc chạy tới bên gã trai kia dốc bầu tâm sự. Cứ thế, càng lúc chị càng rời xa chồng, ngả về phía gã trai kia. Nhưng giữa họ vẫn chỉ là mối quan hệ thuần khiết, hoặc có thể nói là một kiểu tình yêu trên tinh thần.
Giữa hai người tuy không có gì, nhưng người ngoài đâu nghĩ như vậy! Tin đồn hai người cặp kè với nhau ngày càng lan rộng trong công ty, và đương nhiên không hề khách khí truyền thẳng đến tai tên khốn họ Cố.
Họ Cố đưa ra đề nghị ly hôn, hơn nữa còn đòi quyền nuôi Đá Nhỏ. Tưởng Nam đương nhiên không đồng ý, nhưng khi ra tòa phán quyết, tên khốn họ Cố lấy lý do Tưỏng Nam ngoại tình, hơn nữa thu nhập của hắn ta cũng cao hơn Tưởng Nam, thích hợp làm người giám hộ của Đá Nhỏ hơn. Kết quả tòa án điều tra, thấy đúng là có những tin đồn như vậy, liền tước quyền nuôi con của Tưởng Nam.
Tưởng Nam kể đến đây rồi không nói gì thêm, tôi ngẩn người ngồi nghe, siết chặt tay trước việc Tưởng Nam bị tước quyền nuôi con. Một người mẹ không được nuôi dưỡng đứa con mình rứt ruột đẻ ra, hẳn là đau khổ biết nhường nào!
Khi Tưởng Nam kể câu chuyện này, đầu CD cứ phát đi phát lại bài “Yesterday”. Tôi hình dung trong đầu khung cảnh Tưởng Nam cùng gã trai đó nghe bài hát này, Tưởng Nam nói chị rất thích nhạc của John Lennon, gã trai kia cười nói với Tưởng Nam, bài này của Paul McCartney...
Tôi bỗng thấy quan tâm tới gã trai đó, bèn cất tiếng hỏi, lần đầu tiên từ khi được nghe kể chuyện: “Người đó sao rồi?”
Tưởng Nam không trả lời ngay, đờ đẫn nhìn mưa ngoài cửa kính. Lâu sau, từ miệng chị thốt ra hai từ: “Chết rồi!”
Anh ta chết rồi? Tôi bất giác rùng mình, hỏi lại: “Sao lại chết?”
Tưởng Nam cắn môi, chậm rãi nói: “Hôm đó bị thua kiện, tâm trạng tôi hết sức tồi tệ, uống rất nhiều rượu, cậu ấy tới tìm tôi, tôi liền chửi rủa cậu ấy, nói chỉ tại cậu ấy mà tôi mất Đá Nhỏ. Cậu ấy nghe xong không nói gì, ngay trong đêm đó, cậu ấy...” Tuy giọng Tưởng Nam đều đều bình thản kỳ lạ, nhưng trong giọng nói thản nhiên ấy lại mang một nỗi bi thương nặng nề vô cùng.
Tôi nghe chị nói, không sao gọi rõ nổi tên của thứ cảm xúc trong lòng mình. Tôi nghĩ mọi việc nhất định không nhẹ nhàng đơn giản như Tưởng Nam kể, bên trong nhất định còn rất nhiều rất nhiều uẩn khúc. Nhưng Tưởng Nam không thể nói rõ mọi chuyện, bởi đó nhất định là nỗi đau không thể nào xoa dịu trong lòng chị.
Tôi im lặng nghĩ, Tưởng Nam cũng không nói gì thêm nữa, bên ngoài mưa vẫn rơi, rả rích không thôi. Giọng Paul McCartney buồn bã vang lên trong xe tĩnh lặng: “Why she had to go I don’t know she wouldn’t say. I said something wrong. Now I long for yesterday…”
56.
Vừa rồi khi Tưởng Nam hôn tôi, tôi đã thực sự rung động. Lúc đó tôi quả thực rất muốn làm chuyện đó với chị, bởi tôi biết Tưởng Nam không giống như Bạch Lộ, giả như tôi và chị có làm chuyện ấy đi chăng nữa thì chị cũng sẽ không bắt tôi chịu trách nhiệm. Nhưng giờ đây thứ dục vọng ấy đã hoàn toàn biến mất, một phần là bởi câu chuyện đau thương kia; một phần vì, tôi biết Tưởng Nam hôn tôi chỉ vì tôi giống với người trong lòng chị.
Lần đầu tiên gặp tôi, có lẽ Tưởng Nam đã thấy tôi rất giống người đó, vì vậy chị có thiện cảm với tôi, mới cho tôi qua vòng phỏng vấn. Sau đó chúng tôi cùng đi Thượng Hải, qua tiếp xúc có thể chị thấy tính cách tôi cũng rất giống anh ta, nên mới kêu tôi gọi bằng chị. Về sau, tôi ở Côn Sơn, sự quan tâm tôi dành cho chị đã khiến tình cảm của chị đối với tôi dần dần thay đổi. Cuối cùng, là tối nay, tôi nói có thể chết vì chị. Chắc chắn vì chuyện này mà chị lại nhớ tới người kia, người đã thực sự chết vì chị. Bởi vậy chị mới hỏi lời tôi nói có phải thật không, mới hôn tôi dịu dàng đến thế.
Tình cảm giữa người với người là thế đấy, luôn không ngừng biến đổi. Vì lòng người quá dễ dàng đổi thay, chỉ một sự việc, một lời nói thôi đã có thể gây ảnh hưởng đáng kể.
Tôi ngồi trong xe, lặng lẽ nghĩ, đầu óc vừa như rất tỉnh táo, nhưng dường như cũng rất hỗn loạn. Tự nhiên tôi nhớ đến Bạch Lâm. Rất có thể chuyện giữa Tưởng Nam và anh chàng kia sẽ lại xảy ra với tôi và Bạch Lâm, người thay thế Đá Nhỏ trong chuyện này rất có thể là Bạch Lộ. Giả dụ có một ngày Bạch Lộ biết được người tôi thích là chị gái em, với bệnh tim của em thì đến trăm phần trăm là đứt. Nếu như lại để Bạch Lâm biết quan hệ giữa tôi và Bạch Lộ, biết được em nàng hóa ra vì thế mà chết, liệu nàng có tha thứ cho tôi không? Sặc! Chắc chắn nàng sẽ không bỏ qua cho tôi! Tới lúc đó nếu như nàng lại chửi rủa tôi như Tưởng Nam chửi rủa anh chàng kia, liệu tôi có vì thế mà tìm đến cái chết không?
Trong đầu đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe có tiếng nhạc vang lên xen giữa giọng hát của Paul McCartney, vô cùng chói tai. Tôi mới đầu còn sững người, nhưng tức thì nhận ra đó là chuông điện thoại của Tưởng Nam, xem ra chị lại có điện thoại rồi, lần này thì là ai đây?
Tôi đoán già đoán non, Tưởng Nam bên cạnh vẫn đờ đẫn ngồi yên như chẳng hề có ý nghe máy. Nhưng chị cũng không tắt máy, mặc cho tiếng chuông đáng ghét ấy réo lên không ngừng. Tôi chột dạ, loáng thoáng đoán ra cuộc điện thoại này đến tám phần mười là của lão quỷ háo sắc họ Lâm kia. Vì nếu là điện thoại của người khác, với tâm trạng của Tưởng Nam lúc này, tuyệt đối chị sẽ không nói nhiều lời tắt máy luôn. Nhớ lại trước đây đã mấy lần nghe thấy tiếng chuông này, xem ra không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đây là lão!
Biết đây là điện thoại con quỷ háo sắc kia gọi đến tuy trong lòng tôi rất không thoải mái, nhưng thấy Tưởng Nam không nghe điện thoại của lão ta, tôi có hơi vui vui. Trước đây bất kể là lúc nào Tưởng Nam cũng không dám làm trái lão khốn ấy nửa phần. Lẽ nào bây giờ Tưởng Nam không còn muốn tiếp tục dây dưa với lão? Nghĩ vậy, tôi bèn quay sang nhìn Tưởng Nam, bất ngờ nhận ra trong mắt chị đã lại đong đầy nước mắt. Cuối cùng hai khóe mắt chẳng thể chứa nổi thêm nữa, nước mắt chầm chậm lăn xuống má.
Thấy Tưởng Nam khóc, trong lòng tôi lại dậy lên một cảm xúc không thể diễn tả. Tôi thấy mình quá vô dụng, Bạch Lộ và Tưởng Nam tốt vói tôi là thế, nhưng tôi không làm được gì cho hai người. Bạch Lộ yêu tôi như vậy, tôi lại chẳng thể cho em tình yêu. Rõ ràng tôi biết em sẽ không sống được bao lâu, nhưng vẫn chẳng có cách nào giúp em. Tôi muốn trút giận cho Tưởng Nam, kết quả lại bị người ta cho một trận. Giờ đây chị khóc, tôi cũng chỉ biết giương mắt mà nhìn.
Tiếng chuông điện thoại đáng ghét kia cuối cùng cũng tắt, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, im lặng nhìn Tưởng Nam rơi lệ. Bất chợt tôi nghĩ có thể mình đã coi Tưởng Nam như vật thay thế cho Bạch Lâm. Bởi mỗi khi trở nên yếu đuối, Tưởng Nam đều có biểu hiện giống hệt Bạch Lâm.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, chẳng hề có ý dừng lại.
Tưởng Nam khóc một trận rồi dùng mu bàn tay quệt nước mắt. Tôi đang định nói câu gì đó, đã lại thấy chị rút điện thoại ra.
“A lô!” Đến khi điện thoại kết nối, trên mặt chị đã chẳng còn chút nào vẻ đau buồn khiến người ta tan nát cõi lòng kia nữa, giọng chị trở nên nhẹ nhàng đáng yêu lạ thường: “Giám đốc Lâm ạ? Vừa nãy em không nghe thấy chuông điện thoại… Vâng, vâng, sao cơ, giờ anh đang ở Thượng Hải à…Vâng, vâng, sao ạ, giờ qua chỗ anh á?”
Tôi thật không ngờ trong lúc này Tưởng Nam lại chủ động gọi điện cho lão già họ Lâm kia, sặc, chị đang diễn trò gì thế? Chị sợ lão khốn đó đến thế sao? Càng nghĩ càng thấy như có thứ gì đó chèn cứng trong lòng, tôi thấy vô cùng thất vọng về Tưởng Nam: bình thường đã đành, với tâm trạng như hôm nay mà chị còn để ý đến lão khốn ấy được, thật là... hừ...
Tưởng Nam nghe xong điện thoại bèn nhìn sang tôi, môi chị mấp máy như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng vẫn giữ thái độ im lặng. Tôi đau đớn, đến nỗi chẳng thể kiểm soát được cảm xúc mình lúc này. Tôi cười nhạt, rất muốn mỉa mai mấy câu, nhưng nhớ lại bộ dạng khóc lóc của chị ban nãy, lại không nhẫn tâm thốt ra. Do dự một hồi, tôi mở cửa bước xuống xe, không buồn nhìn Tưởng Nam.
“Tiểu Triệu!” Tưởng Nam từ trong xe gọi với theo. Tôi vờ như không nghe thấy, phăm phăm đi về phía trước. Nước mưa rơi xuống táp lên nguời, như thể phá tan những đè nén trong xe ban nãy. Thực ra tôi phản ứng gay gắt như vậy là muốn ngăn Tưởng Nam tới chỗ lão khốn kia! Nhưng xem ra tôi thất bại rồi, Tưởng Nam tuy ở trong xe gào to gọi tên tôi nhưng chẳng hề đuổi theo. Cảm giác hụt hẫng dồn dập ập đến. Bên ngoài, mặt đất sũng nước, dưới ánh đèn hắt lại toàn một màu thê lương.
Tôi bước đi trong mưa, nội tâm hệt như thế giới bên ngoài, rào rào mưa trút. Ra khỏi cổng bệnh viện, tôi đứng lại. Tôi không biết mình nên đi đâu. Bốn bề đều mưa như thác đổ, chẳng thể phân biệt nổi phương hướng.
Đang lúc mù mịt, bỗng nghe phía sau có tiếng xe tiến đến. Tôi biết đó là Tưởng Nam nên chẳng quay đầu lại. Chiếc xe đỗ lại sau lưng tôi, nghe có tiếng cửa xe bật mở, sau đó là tiếng Tưởng Nam.
“Tiểu Triệu!” Tiếng chị hòa trong tiếng mưa rào rào truyền đến tai tôi: “Chúng ta về nhà thôi!”
Sao? Tôi ngạc nhiên, bất giác ngoái lại nhìn Tưởng Nam. Chị đứng trong mưa, dáng vẻ có chút cô quạnh, mưa ướt đẫm tóc khiến chị toát lên một vẻ dịu dàng không sao diễn tả nổi.
Chúng tôi đứng nhìn nhau từ xa, ở giữa là một bức tường mưa.
“Tiểu Triệu, chúng ta về nhà đi!” chị nhắc lại lần nữa.
“Về nhà?” Tôi suýt nữa thì nói: Chị không tới chỗ lão khốn đó nữa ư? Nhưng lời vừa đến đầu lưỡi đã kịp nuốt ngay vào. Sặc! Giờ nhắc đến lão khốn đó thì hỏng hết cả không khí!
“Ừ!” Tưởng Nam gật đầu, ngừng một thoáng, chị nói tiếp: “Nhưng cậu phải đồng ý với chị một việc!”
“Cậu…“ Tưởng Nam bỗng phì cười, “sau này không được ghen lung tung nữa!”
Sặc! Tôi ghen! Suýt chút nữa thì ngất mất, Tưởng Nam lại cho rằng tôi đang ghen với lão khốn họ Lâm? Nhưng nghĩ lại thì tôi cũng hơi ghen thật…
Tưởng Nam cười tươi tắn, như một đóa hoa nở rộ trong mưa. Tôi nhìn chị mà chợt sững người, tôi càng lúc càng tiến sâu vào mối quan hệ này mất rồi...
.
Kế hoạch cự tuyệt Bạch Lộ lần này coi như thất bại triệt để. Vốn định gạt Bạch Lộ khỏi thế trận, ai ngờ sẩy một li đi một dặm, tôi thành ra tự dồn mình vào đường cùng. Giờ rước họa vào thân, sau này đối diện với Bạch Lộ tôi biết ăn nói làm sao? Trên đường từ trường Bạch Lộ quay về, tôi lái xe mà lòng nặng trĩu: nhỡ ngay tối nay Bạch Lộ gọi cho chị nói chuyện hai chúng tôi thì chẳng phải tôi sẽ lập tức bị Bạch Lâm gạt khỏi danh sách dự bị, đá sang danh sách chuyển nhượng hay sao? Có khi còn tức khắc bị chuyển nhượng cũng nên! Xem ra tôi vẫn còn trẻ người non dạ! Hành sự quá bốc đồng, chẳng suy xét tới hậu quả sau này… Người tôi yêu nhất, người mỗi ngày tôi nhớ tới nhiều nhất, trước sau vẫn là Bạch Lâm... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù gì Bạch Lộ cũng chẳng sống được bao lâu nữa, đến lúc đó Bạch Lâm vẫn là của tôi mà! (Sặc! Phỉ phui cái mồm! Tởm lợm! Phỉ nhổ! Bạch Lộ của tôi sẽ không chết!)
Xe đi chầm chậm, bỗng nhớ ra lát nữa tôi còn phải đối diện với Tưởng Nam, đây cũng là một nhân vật có vấn đề! Tôt nhất là chị đừng có ý đồ bất chính với tôi, không thì tôi càng thảm hơn. Tưởng Nam còn khó đối phó hơn Bạch Lộ gấp vạn lần! Bạch Lâm, Bạch Lộ, nếu như lại thêm cả Tưởng Nam nữa thì khác gì ba con cá. Tôi đây chỉ có hai tay thôi, làm sao bắt được cả ba con? Nghĩ ngợi mãi khiến lòng dạ rối bời, chẳng bao lâu đã về đến nhà Tưởng Nam.
Đến khi tôi đứng trước cửa nhà Tưởng Nam thì đã hơn mười một giờ, đưa tay ấn chuông nhưng lại đắn đo: Tưởng Nam liệu đã ngủ chưa? Nghĩ vậy song tay vẫn ấn. Sau mấy tiếng kính koong, cửa mở ra, Tưởng Nam xuất hiện trước mặt tôi.
Thấy Tưởng Nam ra mở cửa nhanh như vậy, trong tôi liền có dự cảm chẳng lành. Chị rõ ràng đang chờ tôi mà! Quả nhiên, Tưởng Nam vừa thấy tôi đã hỏi phủ đầu: “Thế nào rồi? Đã nói rõ ràng mọi chuyện chưa?”
Trời! Có phải phụ nữ đều tọc mạch thế không? Tưởng Nam ơi là Tưởng Nam, thật hổ cho cái danh xưng người phụ nữ thép của chị, mặt thì lúc nào cũng lạnh tanh, đúng là tự bôi đen thanh danh mà!
Tôi ậm ừ cho qua. Tưởng Nam lại nói: “Những chuyện thế này, càng sớm nói rõ ràng càng tốt. Nếu như dai dẳng không dứt thì chỉ càng be bét hơn thôi.” Nghe Tưởng Nam nói vậy tôi càng thấy những việc với Bạch Lộ tối nay quả là không nên. Đúng vậy, tối nay tôi đã ghi một bàn thắng vô cùng tuyệt vời, nhưng đó là một quả đá phản lưới nhà! Hậu quả vô cùng nghiêm trọng! Bạch Lộ là một cô gái mới lớn, em có thể chỉ cần tình yêu, nhưng tôi thì không thể! Hơn nữa, kể cả nếu chỉ tính đến ái tình, thì người tôi yêu thực sự là Bạch Lâm cơ! Xem ra hành sự bốc đồng chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ làm loạn thêm mà thôi.
Tưởng Nam dường như nhận ra tôi có vẻ không vui, cười nói: “Đi ngủ sớm đi! Chuyện này coi như đã qua rồi. Ngày mai chị sẽ dẫn cậu đi chơi cho khuây khỏa, được không nào? Tới lúc đó còn có cả một vị khách bí mật tháp tùng nữa đấy!”
Vị khách bí mật? Tôi bất giác ngẩn người, nghĩ ngay đến lão khốn họ Lâm.
Đêm nằm trên giường mãi chẳng thấy buồn ngủ. Hoàn toàn không phải tôi phấn khích vì cái năm dương lịch mới đang đến, chỉ là mấy ngày gần đây xảy ra một số chuyện quá phức tạp, làm đầu óc tôi chật cứng, không ngủ yên được.
Đầu tiên người khiến tôi không sao bình tĩnh nổi chính là Bạch Lộ. Gương mặt xinh đẹp, thuần khiết, không chút giả dối của em cứ hiển hiện mãi trong đầu tôi. Thực lòng tôi rất khâm phục em. Em trông yếu ớt là vậy, nhưng bên trong lại chứa đựng một ý chí kiên cường. Rõ ràng em biết mình không thể sống được lâu nhưng ngày nào cũng tươi cười vui vẻ. Em đã sống thật chân thực, thật rạng rỡ. Ngay đến tình yêu em dành cho tôi cũng thật thuần khuyết, chẳng màng tất thảy. Thực ra tối nay tôi khởi động con Trojan kia cũng chính là vì lây tinh thần ấy của em. Tôi đột nhiên hiểu ra vì sao trước sau tôi vẫn không thể dành tình yêu mãnh liệt cho Bạch Lộ, hoàn toàn không phải vì tôi không muốn yêu em, mà là vì tôi dám yêu em, tôi không xứng để yêu em. Mỗi lần đối diện với em, tôi luôn cảm thấy rất tự ti. Trong tôi lúc nào cũng mang một ý nghĩ: một tên khốn nạn như tôi sao đủ tư cách có được tình yêu của Bạch Lộ? Nhưng chỉ trời biết vì sao, em lại yêu một thằng như tôi, mà còn yêu rất sâu đậm. Tôi thật không biết về sau nên đối diện với em như thế nào đây.
Đương nhiên, cuộc sống ngắn ngủi mà Bạch Lộ nhắc tới cũng khiến tôi bất an, chỉ nghĩ đến chuyện em lìa đời sớm là tôi đã lặng đi vì đau lòng. Tuy nhiên với trình độ y học hiện nay, hẳn có thể cứu được em. Tôi nghĩ, cái còn thiếu ở đây chắc chỉ là tiền thôi!
Tiếp đến là Bạch Lâm. Tính ra mới có hai ngày chưa gặp Bạch Lâm nhưng tôi cảm thấy như mình đã cách xa nàng hai thế kỷ. Nhất là kể từ khi nghe Bạch Lộ nói nàng và tay Hình hình như đã giải tán, tôi lại càng muốn bay ngay về bên nàng, đích thân hỏi xem nàng và tôi có hy vọng tiến tới hay không. Nàng quả phụ đáng yêu mà cũng đáng hận này, từ trước tới nay tôi mãi không thể hiểu được rốt cuộc nàng muốn gì. Nàng không giống Bạch Lộ, Bạch Lộ cần lãng mạn, tôi có thể cho em. Nhưng thứ Bạch Lâm muốn là gì? Tôi có thể cho nàng được không?
Cuối cùng là người đang ở rất gần tôi, chỉ cách tôi có một bức tường, Tưởng Nam. Trước đây tuy tôi cũng có chút ảo tưởng với chị, nhưng lớn hơn cả vẫn là tình cảm chị em. Có điều mọi chuyện dường như đang bắt đầu thay đổi. Thực ra một người cô độc, ngày ngày vật lộn giữa trung tâm quyền lực, quẩn quanh giữa đám đàn ông và bị đàn ông đùa giỡn như Tưởng Nam, hơn ai hết lại là người khao khát tình cảm chân thành nhất. Tối đó ở Ngu Lạc Thành, tôi điên cuồng đi tìm Tưởng Nam, chị cũng biết sự căng thẳng lo lắng đó của tôi hoàn toàn không có chút gì giả dối. Thế là tình cảm dành cho tôi cùng bắt đầu khác trước.
Ông trời ơi! Tôi chỉ muốn ghi một bàn thôi, cớ gì ông cứ bắt tôi lập hat-trick cơ chứ?
Trằn trọc suy nghĩ mãi, càng nghĩ lại càng rối. Mãi đến gần sáng tôi mới thiếp đi. Không biết bao lâu sau, tôi mơ màng nghe tiếng người gõ cửa, cốc cốc cốc cốc. Mở mắt ra, nghĩ: là Tưởng Nam chăng? Nhưng tiếng gõ cửa này không giống với phong cách của Tưởng Nam! Đang đoán già đoán non, tôi loáng thoáng nghe bên ngoài có tiếng trẻ con gọi: “Cậu ơi, mở cửa! Cậu ơi, mở cửa!”
Tôi ngẩn người, trong đầu hiện lên hình ảnh một cậu nhóc, vội vàng xỏ dép chạy ra mở cửa, bên ngoài quả nhiên là thằng bé đó. Mấy tháng không gặp, thằng bé đã béo quay, trông hệt như một chú gấu trúc nhỏ. Nó vừa trông thấy tôi đã nói oang oang: “Cậu là con heo lười, mẹ bảo cậu là con heo đại lười, ngủ đến tận trưa mà vẫn còn ngái ngủ!”
Tôi giơ tay ra phát yêu vào cái má béo núc ních của nó, hỏi: “Sao cháu lại đến đây?” Thằng bé đáp: “Mẹ nói hôm nay cậu sẽ dẫn cháu đi Viện Hải dương học!”
Tôi nhìn thằng bé tròn xoe mắt chớp chớp, thầm nghĩ: hóa ra vị khách bí mật Tưởng Nam nói tới là Đá Nhỏ!
.
Lúc này Tưởng Nam cũng đã bước đến, tôi nhìn chị nghĩ tới chuyện chị bảo với Đá Nhỏ tôi là con heo đại lười, bất giác đỏ mặt. Tưởng Nam chắc cũng nghe thấy mấy lời Đá Nhỏ vừa bô bô, cũng tỏ vẻ ngại ngùng. Thấy tôi vẫn mặc áo ngủ chị liền bảo: “Tiểu Triệu, mau thay đồ đi, không lạnh đấy!”
Tôi định quay về phòng thay đồ, không ngờ Đá Nhỏ đã phán ngay: “Cậu là đồ ngốc, cậu không biết mặc quần áo, mẹ mặc cho cậu đi!” Chỉ một câu đó thôi cũng đủ làm tôi suýt ngất, Tuỏng Nam đứng một bên cũng đỏ bừng mặt. Tôi vội vàng đóng cửa, vội vàng mặc đồ nhanh nhất có thể. Sau đó lại mở cửa ra lần nữa, thấy Đá Nhỏ vẫn đứng ngoài, bèn bẹo má nó một cái cho bõ tức.
Nói thực, tôi quả không ngờ vị khách bí mật Tưởng Nam nói đến lại là Đá Nhỏ. Bởi lần trước Tưởng Nam từng vì chuyện bế Đá Nhỏ ra ngoài chơi mà cãi nhau với chồng cũ, hôm đó là lần đầu tiên tôi thấy Tưởng Nam khóc. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tưởng Nam là mẹ của Đá Nhỏ, muốn đưa Đá Nhỏ đi chơi là việc không ai có lý do ngăn cấm.
Tôi vừa ra khỏi phòng ngủ, Đá Nhỏ liền kêu gào đòi đi Viện Hải dương học. Không còn cách nào khác, tôi chưa kịp ăn sáng (thực ra đã sắp trưa rồi!) đã phải bế nó cùng Tưởng Nam ra ngoài. Tưởng Nam nằng nặc bảo tôi ăn sáng rồi hẵng đi, tôi nói đặc tính của heo lười là bữa sáng bữa trưa gộp vào làm một. Tưởng Nam nghe vậy mặt đỏ ửng, không nói thêm gì nữa. Vậy là ngày đầu tiên của năm mới đã bị Đá Nhỏ độc chiếm rồi.
Đi chơi cùng hai mẹ con Tưởng Nam vẫn khiến tôi ngại ngùng. Khi lái xe trên đường thì không sao, nhưng đến vườn bách thú, đi vào đâu tôi cũng thấy không thoải mái. Tôi bế Đá Nhỏ, Tưởng Nam đi bên cạnh, có vẻ hơi tựa vào vai tôi. Cảm giác này thật giống như một gia đình ba người đi chơi. Lại còn là kiểu gia đình vợ lớn chồng bé nữa! Có lúc ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh nhìn sang khiến tôi hơi ngượng. May mà Đá Nhỏ chốc chốc lại gọi cậu ơi cậu ơi giúp tôi giữ chút thể diện.
Chơi trong vườn bách thú cả một ngàv, Đá Nhỏ vui đến quên trời đất. Tưởng Nam thấy con vui, mặt cũng rạng rỡ tươi cười. Tôi thầm nghĩ kể từ khi tôi và Tưởng Nam biết nhau tới nay, tổng số lần chị cười chắc cũng chẳng nhiều hơn hôm nay!
Chơi một mạch đến hơn năm giờ chiều, Đá Nhỏ mới bị tôi “cưỡng bế” lên xe.
Buổi tối về đến nhà, Tưởng Nam liền vào bếp, tôi muốn phụ giúp nhưng lại được phân công ngồi xem hoạt hình cùng Đá Nhỏ. Xem hoạt hình với Đá Nhỏ được một lúc, tôi vô cùng kinh ngạc. Tên bộ phim hình như là “Trư Bát Giới từ trên trời rơi xuống”, tóm lại là kể chuyện về Trư Bát Giới. Tôi xem được hai tập, đã phải phục sát đất công lực dâm ý của tay biên kịch bộ phim hoạt hình này! Mẹ kiếp. lại còn cho Trư Bát Giới chinh phục được cả Hằng Nga lẫn cô con gái ở Cao Lão trang cơ chứ, nói như vậy thì ông đây bắt cá ba tay chẳng lẽ cũng hợp tình hợp lý ư?
Đang xem hay (phỉ nhổ một chút trình độ cảm thụ của mình), chợt nghe bủm một tiếng, hình như có ai vừa xì hơi. Ngay sau đó tôi thấy Đá Nhỏ đứng bật dậy, lúi húi tìm gì trên ghế sofa. Vừa tìm vừa kêu: “Cậu ơi, cháu xì hơi. Cậu ơi, cháu xì hơi.” Tôi mới đầu còn ngẩn người, sau mới định thần lại, hóa ra là tên nhóc này đang tìm cái hơi nó vừa xì. Sặc, trẻ con đúng là trẻ con, đáng yêu thật!
Bữa tối hôm đó được Tưởng Nam chuẩn bị rất thịnh soạn. Con bay trên trời, thứ chạy dưới đất, con bơi dưới nước, thứ nhảy trên cỏ, gi gỉ gì gi cái gì cũng có, kẹo bánh hoa quả nước ngọt cũng không thiếu. Đá Nhỏ ngồi bên cạnh tôi, tay chỉ trỏ miệng gào lên: Cậu ơi, cháu ăn thịt béo! Cháu ăn thịt béo!
Tôi nghe mà đần mặt, “thịt béo” là cái thứ gì? Tưởng Nam ngồi bên bật cười nói: “Là thịt mỡ đấy!”
Sặc, tôi gắp một miếng thịt cho Đá Nhỏ, trong lòng thầm khâm phục khả năng ngôn ngữ bẩm sinh của thằng bé này. Từ “thịt béo” nghe rất sáng tạo đấy chứ!
Các món Tưởng Nam nấu rất ngon, nhưng Đá Nhỏ tính trẻ con, ăn được mấy miếng là thôi không ăn nữa, khiến Tưởng Nam phải đuổi vòng quanh nhà bón cơm. Cuối cùng Tưởng Nam cũng hết cách, bê bát cơm đến trước mặt tôi nói: “Đá Nhỏ, con không ăn là mẹ không yêu con đâu. Mẹ yêu cậu, mẹ bón cho cậu ăn đấy!”
Đá Nhỏ nghe vậy lập tức chạy ào đến tranh mồi với tôi. Tôi, tôi đã lưu lạc đến bước đường này rồi cơ đấy. Nhưng khi Tưởng Nam nói câu “mẹ yêu cậu”, vẻ mặt ấy, giọng nói ấy tự nhiên biết bao! Tôi thực sự cảm thấy một không khí gia đình ấm cúng.
Ăn xong lại chơi cùng Đá Nhỏ một lúc, tới chín giờ Tưởng Nam bế Đá Nhỏ về phòng ngủ. Tôi ngồi xem ti vi một mình thấy chán, cũng quay về phòng mình.
Nằm trên giường bỗng nhớ đến Bạch Lộ, cả ngày hôm nay tôi không gọi điện cho em, không biết em có buồn không? Nhưng kể cũng lạ... Bạch Lộ cả ngày cũng chẳng gọi cho tôi. Đến lúc lôi điện thoại ra mới rõ nguyên nhân, cái điện thoại cùi của tôi từ hôm qua đã tắt ngúm mà tôi quên khuấy mất.
Vứt điện thoại qua một bên, tắt đèn đi ngủ. Vừa đặt đầu xuống gối liền bắt đầu nhớ Bạch Lâm. Giữa Bạch Lâm và tay Hình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai người có thật đã chia tay rồi không? Và, “lần đầu tiên” anh ta nói hôm trước là thế nào? Nhân vật thần bí trong chuyện này rốt cuộc là ai?
Suy tính mấy chuyện này xong tôi chợt nhớ ra qua năm mới là đến kỳ nghỉ đông, tới lúc đó Bạch Lộ quay về nhà, tôi sẽ mắc kẹt giữa hai chiến tuyến mất! Hừ… tới lúc đó e rằng chỉ có thể cầu trời phù hộ thôi…
Cứ thế tôi mơ mơ màng màng, thẫn thờ đến tận khuya. Đang sắp thiếp đi, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa uỳnh uỳnh như sấm rền, tôi còn tưởng trời đã sáng rồi, chắc Đá Nhỏ lại đến gõ cửa rồi đây. Nhưng mở mắt ra nhìn bốn bề tối đen như mực, vẫn đang nửa đêm mà! Đầu óc tôi tê dại, cứ mê man nằm đấy, cũng không ra mở cửa. Lúc này có tiếng Tưởng Nam gọi từ bên ngoài: “Tiểu Triệu, Tiểu Triệu!”, giọng vô cùng hoảng hốt khiến tôi giật nẩy, không biết Tưởng Nam xảy ra chuyện gì, lập tức bật dậy như lò xo, chạy ra mở cửa.
Cửa mở, trước mặt tôi là Tưởng Nam đang vô cùng hoảng loạn.
Lúc nhìn thấy Tưởng Nam, tôi khá bàng hoàng. Chưa bao giờ tôi thấy Tưởng Nam hoảng hốt thế này. Ngay hôm chị cãi nhau với chồng cũ, giận đến phát khóc, tôi cũng không thấy nét hoảng loạn nào trên mặt chị. Cả buổi tối ở Côn Sơn, say mèm là thế nhưng chị cũng không hề sợ hãi. Tôi vốn cho rằng Tưởng Nam lúc nào cũng bình tĩnh ung dung, không ngờ cũng có lúc luống cuống cơ đấy!
“Sao thế chị?” Những suy nghĩ vừa rồi chỉ ập đến trong nháy mắt, thấy Tưởng Nam cuống cuồng như vậy, tim tôi cũng đập nhanh theo, vội vàng hỏi. Tưởng Nam chưa kịp trả lời, tôi đã nghe thấy từ phòng chị vọng ra tiếng Đá Nhỏ đang gào khóc: “Mẹ ơi, mẹ ơi!” Lẽ nào Đá Nhỏ xảy ra chuyện gì?
Tưởng Nam nghe tiếng Đá Nhỏ khóc, liền mặc tôi đứng đấy, lao như điên về phòng. Tôi sợ hai mẹ con xảy ra chuyện gì bắt trắc, cũng lập tức chạy theo.
Vừa vào phòng đã thấy Đá Nhỏ nằm trên giường lăn lộn, miệng mếu máo gọi: “Mẹ ơi, đau bụng… mẹ ơi, đau bụng…” Tiếng gào khóc nghe rất thảm thiết. Vừa nãy tôi ở trong phòng ngủ không nghe thấy gì, một là vì kết cấu nhà Tưởng Nam, phòng khác cách phòng ngủ nhà rất xa, hai là cách âm giữa các phòng rất tốt. Giờ nghe Đá Nhỏ gào khóc thảm thương thế này, vừa đau lòng, vừa choáng váng đầu óc.
.
Tưởng Nam chạy bổ đến bên giường, ôm Đá Nhỏ vào lòng vỗ về nói: “Mẹ đây mẹ đây, Đá Nhỏ đừng khóc… Mẹ ở đây rồi, Đá Nhỏ đừng khóc nữa…” Đầu tóc chị rối bung, vẻ mặt hoảng loạn, tròng mắt ầng ậng nước, chẳng còn đâu tư thái của một người đàn bà thép.
Tôi đứng bên nhìn, bất giác nhớ đến mẹ mình. Xem ra dù các ông bố bà mẹ có kiên cường đến nhường nào, nhìn thấy con mình đau là chẳng ai chịu nổi.
“Thế này là sao?” Tôi bước lại, hỏi.
“Thằng bé đau bụng quá.” Tưởng Nam nhìn tôi, nói: “Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?” Ánh mặt chị cầu cứu, khiến tôi bất giác thấy mình cần có trách nhiệm.
“Đau bụng? Hay ăn phải thứ gì lạ bụng rồi?” Lúc này Đá Nhỏ càng khóc thảm thiết hơn, Tưởng Nam lòng đã rối như tơ vò, chỉ biết nói: “Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?” Tôi nói: “Thế này không được đâu, phải đi bệnh viện!” Tưởng Nam nghe vậy liền bế Đá Nhỏ định chạy ra ngoài, tôi ngăn chị lại, nói: “Đợi em một chút, em đi mặc áo, còn nữa, đưa chìa khóa xe và chìa khóa gara cho em, em đi lấy xe!”
Đến bệnh viện cũng đã gần hai giờ sáng, đăng ký nhập khoa cấp cứu, bác sĩ khám xong, nói có thể là viêm ruột thừa cấp tính. Tiếp đó liền sắp xếp cho Đá Nhỏ thử máu, siêu âm, cuối cùng xác nhận đúng là viêm ruột thừa, phải tiến hành phẫu thuật. Sau đó bác sĩ kê thuốc, truyền nước cho Đá Nhỏ. Tôi đi nộp viện phí, còn Tưởng Nam túc trực bên thằng bé. Mọi việc đã sắp xếp xong xuôi chỉ còn đợi phẫu thuật.
Đá Nhỏ bị cơn đau hành hạ lại thêm cả kim truyền giày vò, đã khóc đến không còn ra dạng người nữa, Tưởng Nam nhìn con, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tôi thấy Tường Nam như vậy, bất chợt dâng lên cảm giác phải lòng chị. Có lẽ, tôi đã phải lòng ánh mắt chị nhìn Đá Nhỏ. Ánh mắt đó quá rung động. Hoặc cũng có thể vì trong tôi hơi có chút phức cảm Oedipus[] chăng! Tôi nhận ra tình cảm của mình đối với Tưởng Nam đã thay đổi, tôi say đắm vầng sáng chói lọi của tình mẫu tử ở chị.
[] Một trong những anh hùng nổi tiếng trong thần thoại Hy Lạo, chàng là người giết cha cưới mẹ.
Phẫu thuật được tiến hành kiểu nội soi gì đó, nghe đâu là một phương pháp mổ khá tiên tiến. Phẫu thuật xong đã là sáng hôm sau. Tưởng Nam cả đêm không chợp mắt, tôi cũng khô héo cùng chị. Đến giờ ăn sáng, bụng cứ kêu ùng ục, tôi bèn nói với Tưởng Nam một tiếng rồi chạy ra ngoài mua đồ ăn. Ra ngoài mới biết trời đang mưa, tí tách rả rích. Tôi đội mưa chạy đi mua đồ ăn, mang về bệnh viện cho Tưởng Nam. Tưỏng Nam chẳng còn bụng dạ nào mà ăn, nhưng vì tôi mất công mua, nên chị không nỡ phụ công tôi, miễn cưỡng ăn được nửa chiếc bánh bao, rồi chẳng nuốt thêm gì nữa, sữa đậu nóng tôi mua chị cũng không uống ngụm nào. Nhìn vẻ tiều tụy trên khuôn mặt Tưởng Nam, tôi lại thắt lòng. Thực ra Đá Nhỏ đã qua cơn nguy kịch, ca phẫu thuật rất thành công. Nhưng bác sĩ nói có thể sẽ phát sinh một số biến chứng như viêm màng bụng các loại, nên phải nằm viện mấy ngày để theo dõi.
Cứ mãi thế đến tối, Tưởng Nam vẫn không ăn thêm gì vào bụng. Tám giờ hơn, điện thoại của Tưởng Nam đổ chuông. Chị rút điện thoại ra nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, hàng lông mày chau lại, định không nghe, nhưng cuối cùng vẫn nhận điện. Nói chuyện điện thoại xong sắc mặt Tưởng Nam càng khó coi hơn, tôi thầm nghĩ: lẽ nào lại là lão khốn họ Lâm đáng chết kia gọi tới?
Sau cuộc gọi, Tưởng Nam bắt đầu nhấp nhổm không yên, đi đi lại lại trong phòng bệnh, dường như rất khó chịu. Tôi rất muốn hỏi chị ai vừa gọi tới, nhưng cuối cùng lại cố kìm lòng. Đá Nhỏ nằm trên giường bệnh đã ngủ rồi, chai nước truyền nhỏ giọt tí tách. Tưởng Nam đi lại một lúc, rồi như sợ mình làm ồn khiến con tỉnh giấc, bèn đứng im bên giường, thẫn thờ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Bên ngoài mưa vẫn rơi, rả rích rả rích, cơn mưa đã lớn hơn ban sáng rất nhiều.
Tôi ngồi trên ghế thấy buồn chán, chỉ còn biết đếm từng giọt nước truyền chảy xuống. Chừng hai mươi phút sau, từ ngoài phòng bệnh vọng tới tiếng bước chân gấp gáp. Tôi giật mình, đang nghĩ liệu đó có phải là ngừi vừa gọi điện cho Tưởng Nam không, thì cửa phòng bật mở, một người từ bên ngoài bước vào.
Tôi quay lại nhìn, mới đầu còn ngẩn người, sau mới nhận ra, người mới đến hóa ra là chồng cũ của Tưởng Nam, bố của Đá Nhỏ, tên ngốc họ Cố gì đó (Minh Hạo chăng?).
Tưởng Nam nghe tiếng mở cửa liền quay người lại, nhìn thấy anh ta, Tưởng Nam miệng méo xẹo, như tỏ vẻ hơi coi thường.
Sắc mặt Cố Minh Hạo cũng lập tức trở nên khó coi lạ thường, đầu tóc lẫn áo quần đều ướt nước mưa, chắc vừa nghe tin bệnh tình Đá Nhỏ liền vội vàng chạy đến đây không kịp mang ô. Anh ta bước vào, đầu tiên là nhìn Đá Nhỏ, sau đó ánh mắt chuyển sang Tưởng Nam, bừng bừng tức giận, vẻ như lại muốn cãi vã. Tưởng Nam cũng nhìn lại anh ta chẳng khách khí, ánh mắt hai người giao nhau, tưởng chừng nghe thấy tiếng xoẹt xoẹt như đang giao chiến. Nếu không phải vì sợ cãi cọ đánh thức Đá Nhỏ, chắc họ đã sớm làm um lên rồi.
Hai người đôi co bằng mắt một hồi, rồi Cố Minh Hạo bất chợt nhìn sang tôi. Tôi giật thót mình, tự dưng thấy chột dạ. Anh ta cười nhạt, nói nhỏ, “Bảo sao con xảy ra chuyện, hừ, hóa ra cô chỉ lo vui vẻ với thằng oắt này.”
Sặc! Tôi ngồi bên nghe không khỏi chửi thầm trong lòng. Cái gì mà thằng oắt này? Tôi còn chưa oắt bằng anh đâu! Nhờ anh dùng ngôn từ văn minh như lần trước có được không? Nghe còn thuận tai đôi chút!
Tưởng Nam liền vặc lại: “Họ Cố kia, anh đừng có tưởng ai cũng bỉ ổi như anh!”
“Tôi bỉ ổi?” Cố Minh Hạo bắt đầu lớn tiếng: “Cô mới gọi là đê tiện ấy! Ra ngoài đong giai!”
Mặt Tưởng Nam đỏ bừng bừng, định nói gì, nhưng lại cúi xuống nhìn con, nín nhịn, chỉ bảo: “Con vừa làm phẫu thuật xong, tôi không thèm đôi co ở đây với anh!” Nói xong liền quay mặt đi, không nhìn Cố Minh Hạo nữa.
“Hừ! Cô cũng biết quan tâm đến con cơ đấy?” Cơn giận của Cố Minh Hạo lúc này đã bốc lên, anh ta định chửi rủa nhưng lại sợ đánh thức con, đành nói với Tưởng Nam: “Cô ra đây cho tôi!” Nói xong liền quay ngoắt đi ra ngoài. Tưởng Nam hơi do dự rồi cũng đi theo. Tôi cũng muốn theo chị nhưng lại nghĩ: đây là chuyện giữa hai vợ chồng họ, tôi tham gia bừa vào làm gì!
Mới nghĩ vậy đã nghe hai người bên ngoài bắt đầu cuộc cãi vã, ban đầu còn kiềm chế, nhưng về sau âm lượng mỗi lúc một lớn hơn, cuối cùng đột nhiên bốp một tiếng, ngay sau đó là tiếng Tưởng Nam kêu “á”, rồi một tiếng bịch nghe như có ai vừa ngã xuống đất. Tôi choáng váng, vội vàng mở cửa chạy ra, liền thấy Cố Minh Hạo đang đứng cuối hành lang, lồng ngực phập phồng, cơn giận vẫn ngùn ngụt, Tưởng Nam thì ngã dưới đất, tay ôm mặt, hẳn vừa bị Cố Minh Hạo cho một cái bạt tai.
.
Tôi vừa thấy Tưởng Nam ngã sóng soài, tim liền thắt lại, miệng gọi lớn: “Chị!”, rồi cuống cuồng chạy lại bên Tưởng Nam. Đến nơi, Tưởng Nam đã đứng lên. Bên má trái chị còn hằn đỏ mấy vết ngón tay, khóe miệng rướm máu. Mắt chị ầng ậng nước, không biết vì tức hay vì đau, nhưng chị gắng gượng không để nước mắt trào ra. Tôi thấy chị như vậy, khí nóng bốc lên phừng phừng: Mẹ kiếp, tên khốn họ Cố này nhìn cũng ra người ra ngợm, không ngờ lại là hạng đánh phụ nữ! Mà còn đánh Tưởng Nam của ông đây nữa! Tôi đang đắn đo, còn chưa quyết định có nên ra tay hay không thì tên khốn kia đã buông thêm câu: “Được lắm, tới giúp sức phải không?”
Tôi vốn đã giận điên người, giờ nghe thêm giọng điệu khiêu khích của hắn, làm sao còn nhịn nổi. Liếc thấy hắn ta không hề có ý phòng bị, bèn lập tức lao như tên bắn về phía trước, giơ tay giáng một cú vào mặt hắn. (Tôi không muốn đánh lén đâu, nhưng tên khốn này cao to hơn tôi rất nhiều, nếu đấu tay đôi chắc tôi không lại được hắn, vạn bất đắc dĩ, đành bỉ ổi một chút vậy…)
Trước đây hồi đi học tôi cũng có đánh nhau vài trận, hiểu rõ đạo lý tiên hạ thủ vi cường. Đòn này tôi lấy hết sức giáng thật mạnh, cứ ngỡ đủ khiến hắn ta tối tăm mặt mày. Thật không ngờ, không thể nào ngờ, tên khốn này phản ứng quá nhanh, chỉ né người sang phải đã tránh được đòn của tôi, ngay tức khắc vòng tay phải lên giáng trả, tốc độ nhanh ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi không kịp phản ứng gì, chỉ thấy dưới cằm bị một lực mạnh vô cùng giáng vào, cả người mất thăng bằng, đổ rầm một cái xuống đất.
Ngã xong chỉ thấy nửa bên mặt tê dại, đầu ong ong muốn ngất luôn. Tưởng Nam hét lên thất thanh, bổ nhào về phía tôi, gọi: “Tiểu Triệu, Tiểu Triệu!” Thấy chị quan tâm mình như vậy, tôi cũng ấm lòng, nói: “Em không sao!” giọng thều thào, đầu lưỡi đã chẳng còn nghe tôi điều khiển nữa.
Tưởng Nam nói: “Cậu đánh với anh ta làm cái gì! Trước đây anh ta học quyền Anh đấy!”
Sặc, sao chị không nói sớm! Chán quá đi thôi... Giờ nằm dưới đất tôi thấy mình thật bất lực khiếp nhược. Nhìn Tưởng Nam bị ức hiếp, vốn định giúp chị trút giận, nào ngờ bản thân lại quá vô dụng. Nghĩ vậy, tôi ngẩng mặt nhìn Tưởng Nam, Tưởng Nam cũng nhìn tôi, nước mắt cuối cùng cũng trào ra. Tôi thấy chị khóc, trong lòng tự nhiên lại hừng hực dũng khí: Chẳng qua cũng chỉ bị đánh chút thôi, có đáng gì! Nghĩ đến đây, tôi lồm cồm bò dậy, hếch mặt, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tên ngu kia. Tên khốn ấy cười gằn: ”Sao? Còn muốn ăn thêm quả nữa?”
Sặc! Biết mấy chiêu quyền Anh là giỏi lắm đấy? Tôi hằn học nghĩ: nghe nói võ Thái có thể khắc chế được quyền Anh, nhưng đáng tiếc là tôi không biết... hay là thử Cửu âm bạch cốt trảo? Thần quyền ngôi sao kim cương? Phong chí thương? Súng cao su? Hay là gồng hết sức mạnh trong người? Sặc! Tôi đâu phải là Hoàng Dung mà đòi có mấy thứ võ công ấy… Xem ra lại vẫn chỉ có thể đánh lén thôi… Nghĩ đến đây, tôi nhân lúc Cố Minh Hạo không chú ý đấm cho hắn một quả.
Bốp! Lần này là bụng! Mẹ kiếp, tôi lại trúng đòn rồi. Bụng dạ lộn tùng phèo hết cả, đau không tả nổi. Tôi không tự chủ được khuỵu ngay xuống, mặt cách chân Cố Minh Hạo chừng hai gang tay, hắn chỉ cần nhấc chân lên một cái là dễ dàng đá văng tôi luôn. Nhưng hắn vẫn đứng yên, chắc là coi thường tên nhãi nhép như tôi đây!
“Tôi đã bảo cậu đừng đánh nữa mà!” Tưởng Nam từ phía sau xông tới, chắn trước mặt tôi. Tôi ở đằng sau Tưởng Nam, bị chị che hết ánh sáng nên cảm thấy hơi tăm tối, lòng cũng tối sầm lại. Buồn bực đến cực độ, bản tính ngoan cố của tôi từ trong gân cốt bùng lên. Từ nhỏ tôi đã rất ngang bướng, mẹ bảo tôi sinh ra đã có cái tính thân lừa ưa nặng, đuổi không đi, đánh không chạy... Mẹ kiếp, hôm nay ông đây quyết sống mái với mày! Không thắng được mày, chẳng lẽ ông không liều chết được!
Lúc này cơn giận đã bốc lên, tôi đứng dậy, đẩy Tưởng Nam sang một bên lại nhìn tên khốn kia khinh bỉ. Hắn nhìn bộ dạng tôi bất giác cũng sững người, hẳn là không ngờ tôi lại ngoan cường đến vậy.
Tưởng Nam thấy tôi hăng như gà chọi, vẫn còn muốn xông tới đánh nhau tiếp, liền đưa tay ngăn tôi lại, nói “Cậu không đánh nổi đâu, mặc kệ anh ta đi!” Tôi không buồn nhìn chị, chỉ chậm rãi vùng ra, xông đến trước mặt tên khốn kia nói rành rọt từng từ: “Tôi nói cho anh biết, nếu lần sau còn đánh chị tôi, tôi có mất cái mạng này cũng phải đánh chết anh!” (Haizz… chắc câu này của tôi cũng chẳng có sức sát thương gì cả...)
Tiếng đôi co đánh đấm lúc này đã quá to, vài người nhà bệnh nhân từ các phòng khác đã chạy ra ngó nghiêng. Có vài cô y tá, thấy bộ dạng chúng tôi quá khủng khiếp nên chỉ đứng từ xa không dám lại gần. Tưởng Nam tuy bị tôi hất tay ra nhưng vẫn ra sức kéo tôi lại.
Cố Minh Hạo thấy Tưởng Nam quan tâm tôi như vậy, sắc mặt càng trở nên khó coi. Tôi ngoài mặt tuy vẫn làm ra vẻ ngoan cường sống mái, nhưng trong lòng đã rõ mười mươi số mình chỉ có bị đánh. Tưởng Nam kéo tôi lại, luôn miệng nói đừng đánh đừng đánh. Đúng lúc ấy, một bà y tá già (chắc là y tá trưởng) bước lại, nói với chúng tôi: “Đây là bệnh viện, các người làm ồn cái gì thế, còn đánh nữa tôi gọi đấy!”
Tưởng Nam nghe vậy liền ra sức kéo, tôi bị chị kéo đến vẹo cả người. Cố Minh Hạo cười gằn, đi thẳng về phòng bệnh của Đá Nhỏ. Tưỏng Nam liền kéo tôi thẳng xuống tầng. Tuy trong lòng vẫn đang phẫn nộ, nhưng tôi biết có sống chết đánh bừa cũng chẳng ý nghĩa gì.
Chúng tôi không đi thang máy mà bước từng bước xuống thang bộ. Cầu thang vắng ngắt, tiếng bước chân tôi âm vang kỳ lạ.
“Chị… phó giám đốc Tưởng” tôi nói “chị không đi xem Đá Nhỏ thế nào à?” Tưởng Nam lắc đầu: “Anh ta không cho tôi ở lại đâu.” Nói rồi chị im lặng, cúi gằm mặt bước xuống cầu thang, như đang nghĩ ngợi gì đó. Xuống đến cổng lớn mới nhận ra bên ngoài mưa đã to hơn rất nhiều, tưởng như có ai từ trên trời đang trút nước ào ào xuống vậy.
“Chị đợi ở đây một lúc, em đi lấy xe.” Tôi nhìn cơn mưa bên ngoài, rồi nói với Tưởng Nam.
.
Tôi xông ra khỏi khu nội trú, chạy như bay giữa trời mưa. Những hạt nước mưa vô tình táp vào mặt khiến tôi thấy dễ chịu, chỉ muốn hét lên mấy tiếng cho thỏa, nhưng cuối cùng kiềm chế được. Lúc này, sự tê dại trên má đã tiêu tan, nước mưa chảy xuống miệng tôi, cảm thấy rát bỏng. Đến được chỗ để xe thì đã ướt sạch như chuột lột. Lên xe, khỏi động máy, rồi lái đến trưóc cửa khu bệnh nhân nội trú đón Tưởng Nam, tôi mở cửa gọi: “Phó giám đốc, mau lên xe đi!”
Tưởng Nam lên xe, tôi đang định lái đi thì Tưởng Nam ngăn lại.
“Tiểu Triệu!” Tưởng Nam nói.
“Sao thế, phó giám đốc?”
“Vừa nãy cậu gọi tôi là chị chẳng phải vẫn tốt ư, sao giờ lại đổi thành phó giám đốc thế?” Tưởng Nam nói, giọng dịu dàng mang theo chút trách móc. Tôi đỏ mặt, ấp úng mấy tiếng nhưng vẫn không tìm được lý do. “Tiểu Triệu.” Tưởng Nam nhìn chăm chú mặt tôi, lại hỏi: “Có đau không?”
Tôi lắc đầu, còn chưa kịp nói gì, cánh tay Tưởng Nam đã đột ngột đưa ra, nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng tôi. Vừa xoa, vừa khe khẽ nói: “Chỗ này chảy máu rồi....”
Trái tim tôi bỗng chốc đập nhanh thình thịch. Ngón tay Tưởng Nam rất mượt, mang chút ấm áp lại mát rượi. Tôi cảm thấy bên khóe miệng, trên bờ môi tê tê rất dễ chịu, cảm giac đau đớn ban nãy dường như đã biến mất hoàn toàn.
“Tiểu Triệu!” Tưởng Nam lại khẽ gọi. Hương thơm thoang thoảng trên đầu ngón tay chị khiến lòng tôi chao đảo từng hồi, có chút hưng phấn, nhưng nhiều hơn cả lại là sợ hãi, không dám đáp lời.
“Vừa nãy ở trên kia, cậu nói có thể bỏ mạng vì chị, có thật không?” Tưởng Nam rụt tay lại, nhìn tôi, sự ấm áp trong ánh mắt có thể làm tan chảy mọi thứ. Tôi run lẩy bẩy, không tự chủ được thốt ra một tiếng “ừ”. Nhưng nghĩ lại biểu hiện của mình ban nãy lại thấy hơi hổ thẹn. Đang định nói mấy câu khiêm tốn, đột nhiên nhận thấy Tưởng Nam sáp lại, ngay sau đó miệng tôi được một thứ rất mềm rất thơm lấp kín.
Một tiếng nổ đoàng vang lên trong đầu tôi, không thể tin nổi. Tôi đang chết lặng thì đầu lưỡi chị đã nhẹ nhàng liếm lên vết thương trên miệng tôi. Cảm giác rất đau, rất ngứa, cũng rất đê mê, tôi gần như muốn ngất. Bên ngoài mưa vẫn như trút nước, nước mưa táp vào kính, từng giọt từng giọt nhanh chóng hòa vào nhau, đoạn rất nhanh chóng bị cần gạt mưa gạt đi.
Tôi hoàn toàn không ngờ Tưởng Nam lại hôn mình, mà còn là một nụ hôn ướt át thế này. Tôi đâu phải thái giám, mà có là thái giám thì trước tình cảnh này cũng chẳng thể không có chút phản ứng! Hơn nữa, cảm giác của tôi đối với Bạch Lộ và đối với Tưởng Nam không giống nhau. Tuy lúc vừa gặp Bạch Lộ, tôi cũng đã nghĩ bậy bạ vô cùng, nhưng sau khi tiếp xúc, tôi nhận ra em là một người con gái vô cùng thuần khiết, thuần khiết đến nỗi khiến người ta không sao dậy nổi tà tâm. Vì vậy đối với em, tôi hoàn toàn không có ảo tưởng gì. Nhưng Tưởng Nam lại khác, chị rất giống Asakawa Ran, địa vị thì cao vời vợi, đến ngay cả cuộc sống cũng bí hiểm, tất cả đủ để kích thích dục vọng của tôi. Hơn nữa, sâu thẳm trong lòng tôi còn ẩn chứa chút phức cảm Oedipus biến thái, vậy nên, giờ phút này khi đón nhận nụ hôn của Tưởng Nam, tôi thực sự không thể làm chủ nổi mình nữa.
Không thể phủ nhận kỹ thuật hôn của Tưởng Nam rất điêu luyện khiến tôi thấy đê mê, tưởng như đang lơ lửng giữa không trung. Lúc này chẳng còn bất cứ điều gì trói buộc trong lòng tôi nữa. Bạch Lâm Bạch Lộ, và cả tình chị em ám muội với Tưởng Nam, tất thảy đều đã bị thiêu rụi trong nụ hôn nóng bỏng của Tưởng Nam. Đúng lúc tôi định ôm lấy Tưởng Nam đảo khách làm chủ, thì chị đột ngột chấm dứt nụ hôn ấy. Khoảnh khắc hai cặp môi rời nhau, tôi chỉ muốn chết ngay lập tức, cảm giác đó trống rỗng biết bao, vô vọng biết bao.
“Tiểu Triệu!” Tiếng Tưởng Nam lại vang lên, tôi đờ đẫn, không còn biết đến trả lời.
“Cậu…“ Tưởng Nam dường như hơi do dự: “Cậu biết vì sao chị lại đối tốt với cậu như thế không?”
Sặc! Giờ đâu phải lúc nói mấy chuyện đó! Giờ là lúc đó đó chứ! Chị kiss được một nửa rồi đột ngột xoay sang thảo luận chuyện khác thế này thật chẳng có tí trách nhiệm gì cả... Mãi mới đến được cao trào, tôi còn chưa kịp phản ứng mà chị đã cắt đứt luôn rồi, thế này thật quá lắm! Lòng tôi buồn rười rượi, nhưng cũng rất tò mò: Đúng rồi! Vì sao chị lại đối tốt vói tôi như vậy? Tôi đánh nhau thua mà cũng có phần thưởng an ủi... Nghĩ đến đây tôi không kìm được nhìn sang Tưởng Nam, ánh mắt đầy nghi vấn.
Tưởng Nam đưa tay vuốt tóc, rồi bật đầu CD, chọn một lúc, tiếng nhạc bài “Yesterday” vang lên. Tôi ngẩn người, không hiểu vì sao chị tự dưng bật nhạc.
“Cậu có thích bài này không?” chị hỏi tôi.
Tôi gật đầu, nói: “John Lennon luôn là thần tượng của tôi.”
“Ha ha.” Tưởng Nam bật cười, nói: “Bài hát này thực ra là của Paul McCartney...”
Tôi thầm thấy hổ thẹn: không ngờ mình mê mệt The Beatles bao lâu như vậy mà ngay đến thường thức này cũng không biết...
“Thực ra ban đầu chị cũng giống cậu, mãi đến khi gặp phải một fan trung thành của The Beatles mới biết bài hát này không phải do Lennon hát.”
Một fan trung thành của The Beatles? Tôi giật mình, đang định hỏi đã nghe Tưởng Nam cướp lời giải đáp; “Kể ra, cậu rất giống người đó…”
.
Nghe câu nói của Tưởng Nam, tôi ngẩn người, liền sau đó, một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện. Sặc! Câu nói này (chính là câu “Cậu rất giống người đó…”) chẳng phải xếp thứ ba trong mười câu nói khiến người ta đau lòng nhất sao? Nghĩ đến đây, hương vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi Tưởng Nam còn lưu lại trên miệng tôi lập tức trở nên đắng chát: Vừa rồi là chị hôn tôi hay hôn người đó?
Tưởng Nam chẳng hề biết chị đã làm tôi đau, ánh mắt vẫn xa xăm mơ màng. Trong tiếng hát của Paul, trong tiếng guitar bện cùng đàn dây, chị hồ như đang nhớ lại những ký ức tươi đẹp: “Ba năm trước, lúc đó Đá Nhỏ còn chưa đầy hai tuổi. Ở công ty có một nhân viên mới, ừm, cậu ấy là sinh viên mới tốt nghiệp, trông rất nho nhã…”
Lời Tưởng Nam rót thẳng vào tai tôi, không sót một từ. Thực lòng, tôi không muốn nghe câu chuyện đó của chị. Nhưng tôi không thể ngăn Tưởng Nam, cũng không thể bịt tai lại, tôi chỉ có thể chết lặng, nhìn trân trân vào tấm kính chắn gió trước mặt. Tấm kính đã sớm nhòa đi vì cơn mưa, được cần gạt nưóc làm sáng trong vài giây rồi ngay lập tức mờ mịt lại.
Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao Tưởng Nam lại nhìn mình bằng con mắt khác. Nguyên nhân rất đơn giản, như chị đã nói, vì tôi giống một người. Một người từng có một quãng tình cảm đặc biệt với Tưởng Nam. Nghe xong câu chuyện của Tưởng Nam, tôi dấy lên một cảm giác, chuyện giữa chị và người đó rất giống chuyện giữa tôi và Bạch Lâm.
Gã trai đó cũng vừa tốt nghiệp ra trường, Tưởng Nam là đồng nghiệp của anh ta. Theo tôi đoán thì gã này cũng thuộc loại háo sắc như tôi, mê đắm trước sắc đẹp của chị. Cũng giống tôi và Bạch Lâm lúc mới bắt đầu, đầu tiên là những tạp niệm ngập tràn trong đầu, sau đó mới phát hiện ra mình không chỉ đã yêu nàng, mà còn yêu rất sâu đậm.
Lúc đó Tưởng Nam đã kết hôn, hơn nữa lại đã có Đá Nhỏ. Chị biết gã nhóc đẹp trai kia thích mình, bản thân chị cũng thích gã, nhưng nhiều hơn cả vẫn là kiểu tình cảm yêu quý của chị gái đối với em trai. Gã trai đó đối với Tưởng Nam cũng giống như tôi đối với Bạch Lâm, tuy có ý đồ bất chính nhưng hoàn toàn không có hành động gì đen tối. Quan hệ giữa hai người rất tốt, duy trì giữa ranh giới chị em và tình nhân.
Về sau chuyện của hai người bị chồng của Tưởng Nam phát hiện, tên khốn họ Cố vai u thịt bắp, tính tình cũng thô lỗ không kém. Hắn biết được chuyện này, đương nhiên bắt đầu nghi ngờ Tưởng Nam và gã trai kia đã vượt khỏi ranh giới, nảy sinh chuyện gì đó khuất tất. Giữa hai vợ chồng mất đi sự tin tưởng, kết cục chỉ suy luận thôi cũng đủ rõ. Quan hệ giữa hai người bắt đầu trở nên lạnh nhạt.
Tên khốn họ Cố không giống những người đàn ông Thượng Hải khác, hễ lên cơn giận là động chân động tay, Tưởng Nam bị hắn đánh, có lúc chạy tới bên gã trai kia dốc bầu tâm sự. Cứ thế, càng lúc chị càng rời xa chồng, ngả về phía gã trai kia. Nhưng giữa họ vẫn chỉ là mối quan hệ thuần khiết, hoặc có thể nói là một kiểu tình yêu trên tinh thần.
Giữa hai người tuy không có gì, nhưng người ngoài đâu nghĩ như vậy! Tin đồn hai người cặp kè với nhau ngày càng lan rộng trong công ty, và đương nhiên không hề khách khí truyền thẳng đến tai tên khốn họ Cố.
Họ Cố đưa ra đề nghị ly hôn, hơn nữa còn đòi quyền nuôi Đá Nhỏ. Tưởng Nam đương nhiên không đồng ý, nhưng khi ra tòa phán quyết, tên khốn họ Cố lấy lý do Tưỏng Nam ngoại tình, hơn nữa thu nhập của hắn ta cũng cao hơn Tưởng Nam, thích hợp làm người giám hộ của Đá Nhỏ hơn. Kết quả tòa án điều tra, thấy đúng là có những tin đồn như vậy, liền tước quyền nuôi con của Tưởng Nam.
Tưởng Nam kể đến đây rồi không nói gì thêm, tôi ngẩn người ngồi nghe, siết chặt tay trước việc Tưởng Nam bị tước quyền nuôi con. Một người mẹ không được nuôi dưỡng đứa con mình rứt ruột đẻ ra, hẳn là đau khổ biết nhường nào!
Khi Tưởng Nam kể câu chuyện này, đầu CD cứ phát đi phát lại bài “Yesterday”. Tôi hình dung trong đầu khung cảnh Tưởng Nam cùng gã trai đó nghe bài hát này, Tưởng Nam nói chị rất thích nhạc của John Lennon, gã trai kia cười nói với Tưởng Nam, bài này của Paul McCartney...
Tôi bỗng thấy quan tâm tới gã trai đó, bèn cất tiếng hỏi, lần đầu tiên từ khi được nghe kể chuyện: “Người đó sao rồi?”
Tưởng Nam không trả lời ngay, đờ đẫn nhìn mưa ngoài cửa kính. Lâu sau, từ miệng chị thốt ra hai từ: “Chết rồi!”
Anh ta chết rồi? Tôi bất giác rùng mình, hỏi lại: “Sao lại chết?”
Tưởng Nam cắn môi, chậm rãi nói: “Hôm đó bị thua kiện, tâm trạng tôi hết sức tồi tệ, uống rất nhiều rượu, cậu ấy tới tìm tôi, tôi liền chửi rủa cậu ấy, nói chỉ tại cậu ấy mà tôi mất Đá Nhỏ. Cậu ấy nghe xong không nói gì, ngay trong đêm đó, cậu ấy...” Tuy giọng Tưởng Nam đều đều bình thản kỳ lạ, nhưng trong giọng nói thản nhiên ấy lại mang một nỗi bi thương nặng nề vô cùng.
Tôi nghe chị nói, không sao gọi rõ nổi tên của thứ cảm xúc trong lòng mình. Tôi nghĩ mọi việc nhất định không nhẹ nhàng đơn giản như Tưởng Nam kể, bên trong nhất định còn rất nhiều rất nhiều uẩn khúc. Nhưng Tưởng Nam không thể nói rõ mọi chuyện, bởi đó nhất định là nỗi đau không thể nào xoa dịu trong lòng chị.
Tôi im lặng nghĩ, Tưởng Nam cũng không nói gì thêm nữa, bên ngoài mưa vẫn rơi, rả rích không thôi. Giọng Paul McCartney buồn bã vang lên trong xe tĩnh lặng: “Why she had to go I don’t know she wouldn’t say. I said something wrong. Now I long for yesterday…”
.
Vừa rồi khi Tưởng Nam hôn tôi, tôi đã thực sự rung động. Lúc đó tôi quả thực rất muốn làm chuyện đó với chị, bởi tôi biết Tưởng Nam không giống như Bạch Lộ, giả như tôi và chị có làm chuyện ấy đi chăng nữa thì chị cũng sẽ không bắt tôi chịu trách nhiệm. Nhưng giờ đây thứ dục vọng ấy đã hoàn toàn biến mất, một phần là bởi câu chuyện đau thương kia; một phần vì, tôi biết Tưởng Nam hôn tôi chỉ vì tôi giống với người trong lòng chị.
Lần đầu tiên gặp tôi, có lẽ Tưởng Nam đã thấy tôi rất giống người đó, vì vậy chị có thiện cảm với tôi, mới cho tôi qua vòng phỏng vấn. Sau đó chúng tôi cùng đi Thượng Hải, qua tiếp xúc có thể chị thấy tính cách tôi cũng rất giống anh ta, nên mới kêu tôi gọi bằng chị. Về sau, tôi ở Côn Sơn, sự quan tâm tôi dành cho chị đã khiến tình cảm của chị đối với tôi dần dần thay đổi. Cuối cùng, là tối nay, tôi nói có thể chết vì chị. Chắc chắn vì chuyện này mà chị lại nhớ tới người kia, người đã thực sự chết vì chị. Bởi vậy chị mới hỏi lời tôi nói có phải thật không, mới hôn tôi dịu dàng đến thế.
Tình cảm giữa người với người là thế đấy, luôn không ngừng biến đổi. Vì lòng người quá dễ dàng đổi thay, chỉ một sự việc, một lời nói thôi đã có thể gây ảnh hưởng đáng kể.
Tôi ngồi trong xe, lặng lẽ nghĩ, đầu óc vừa như rất tỉnh táo, nhưng dường như cũng rất hỗn loạn. Tự nhiên tôi nhớ đến Bạch Lâm. Rất có thể chuyện giữa Tưởng Nam và anh chàng kia sẽ lại xảy ra với tôi và Bạch Lâm, người thay thế Đá Nhỏ trong chuyện này rất có thể là Bạch Lộ. Giả dụ có một ngày Bạch Lộ biết được người tôi thích là chị gái em, với bệnh tim của em thì đến trăm phần trăm là đứt. Nếu như lại để Bạch Lâm biết quan hệ giữa tôi và Bạch Lộ, biết được em nàng hóa ra vì thế mà chết, liệu nàng có tha thứ cho tôi không? Sặc! Chắc chắn nàng sẽ không bỏ qua cho tôi! Tới lúc đó nếu như nàng lại chửi rủa tôi như Tưởng Nam chửi rủa anh chàng kia, liệu tôi có vì thế mà tìm đến cái chết không?
Trong đầu đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe có tiếng nhạc vang lên xen giữa giọng hát của Paul McCartney, vô cùng chói tai. Tôi mới đầu còn sững người, nhưng tức thì nhận ra đó là chuông điện thoại của Tưởng Nam, xem ra chị lại có điện thoại rồi, lần này thì là ai đây?
Tôi đoán già đoán non, Tưởng Nam bên cạnh vẫn đờ đẫn ngồi yên như chẳng hề có ý nghe máy. Nhưng chị cũng không tắt máy, mặc cho tiếng chuông đáng ghét ấy réo lên không ngừng. Tôi chột dạ, loáng thoáng đoán ra cuộc điện thoại này đến tám phần mười là của lão quỷ háo sắc họ Lâm kia. Vì nếu là điện thoại của người khác, với tâm trạng của Tưởng Nam lúc này, tuyệt đối chị sẽ không nói nhiều lời tắt máy luôn. Nhớ lại trước đây đã mấy lần nghe thấy tiếng chuông này, xem ra không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đây là lão!
Biết đây là điện thoại con quỷ háo sắc kia gọi đến tuy trong lòng tôi rất không thoải mái, nhưng thấy Tưởng Nam không nghe điện thoại của lão ta, tôi có hơi vui vui. Trước đây bất kể là lúc nào Tưởng Nam cũng không dám làm trái lão khốn ấy nửa phần. Lẽ nào bây giờ Tưởng Nam không còn muốn tiếp tục dây dưa với lão? Nghĩ vậy, tôi bèn quay sang nhìn Tưởng Nam, bất ngờ nhận ra trong mắt chị đã lại đong đầy nước mắt. Cuối cùng hai khóe mắt chẳng thể chứa nổi thêm nữa, nước mắt chầm chậm lăn xuống má.
Thấy Tưởng Nam khóc, trong lòng tôi lại dậy lên một cảm xúc không thể diễn tả. Tôi thấy mình quá vô dụng, Bạch Lộ và Tưởng Nam tốt vói tôi là thế, nhưng tôi không làm được gì cho hai người. Bạch Lộ yêu tôi như vậy, tôi lại chẳng thể cho em tình yêu. Rõ ràng tôi biết em sẽ không sống được bao lâu, nhưng vẫn chẳng có cách nào giúp em. Tôi muốn trút giận cho Tưởng Nam, kết quả lại bị người ta cho một trận. Giờ đây chị khóc, tôi cũng chỉ biết giương mắt mà nhìn.
Tiếng chuông điện thoại đáng ghét kia cuối cùng cũng tắt, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, im lặng nhìn Tưởng Nam rơi lệ. Bất chợt tôi nghĩ có thể mình đã coi Tưởng Nam như vật thay thế cho Bạch Lâm. Bởi mỗi khi trở nên yếu đuối, Tưởng Nam đều có biểu hiện giống hệt Bạch Lâm.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, chẳng hề có ý dừng lại.
Tưởng Nam khóc một trận rồi dùng mu bàn tay quệt nước mắt. Tôi đang định nói câu gì đó, đã lại thấy chị rút điện thoại ra.
“A lô!” Đến khi điện thoại kết nối, trên mặt chị đã chẳng còn chút nào vẻ đau buồn khiến người ta tan nát cõi lòng kia nữa, giọng chị trở nên nhẹ nhàng đáng yêu lạ thường: “Giám đốc Lâm ạ? Vừa nãy em không nghe thấy chuông điện thoại… Vâng, vâng, sao cơ, giờ anh đang ở Thượng Hải à…Vâng, vâng, sao ạ, giờ qua chỗ anh á?”
Tôi thật không ngờ trong lúc này Tưởng Nam lại chủ động gọi điện cho lão già họ Lâm kia, sặc, chị đang diễn trò gì thế? Chị sợ lão khốn đó đến thế sao? Càng nghĩ càng thấy như có thứ gì đó chèn cứng trong lòng, tôi thấy vô cùng thất vọng về Tưởng Nam: bình thường đã đành, với tâm trạng như hôm nay mà chị còn để ý đến lão khốn ấy được, thật là... hừ...
Tưởng Nam nghe xong điện thoại bèn nhìn sang tôi, môi chị mấp máy như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng vẫn giữ thái độ im lặng. Tôi đau đớn, đến nỗi chẳng thể kiểm soát được cảm xúc mình lúc này. Tôi cười nhạt, rất muốn mỉa mai mấy câu, nhưng nhớ lại bộ dạng khóc lóc của chị ban nãy, lại không nhẫn tâm thốt ra. Do dự một hồi, tôi mở cửa bước xuống xe, không buồn nhìn Tưởng Nam.
“Tiểu Triệu!” Tưởng Nam từ trong xe gọi với theo. Tôi vờ như không nghe thấy, phăm phăm đi về phía trước. Nước mưa rơi xuống táp lên nguời, như thể phá tan những đè nén trong xe ban nãy. Thực ra tôi phản ứng gay gắt như vậy là muốn ngăn Tưởng Nam tới chỗ lão khốn kia! Nhưng xem ra tôi thất bại rồi, Tưởng Nam tuy ở trong xe gào to gọi tên tôi nhưng chẳng hề đuổi theo. Cảm giác hụt hẫng dồn dập ập đến. Bên ngoài, mặt đất sũng nước, dưới ánh đèn hắt lại toàn một màu thê lương.
Tôi bước đi trong mưa, nội tâm hệt như thế giới bên ngoài, rào rào mưa trút. Ra khỏi cổng bệnh viện, tôi đứng lại. Tôi không biết mình nên đi đâu. Bốn bề đều mưa như thác đổ, chẳng thể phân biệt nổi phương hướng.
Đang lúc mù mịt, bỗng nghe phía sau có tiếng xe tiến đến. Tôi biết đó là Tưởng Nam nên chẳng quay đầu lại. Chiếc xe đỗ lại sau lưng tôi, nghe có tiếng cửa xe bật mở, sau đó là tiếng Tưởng Nam.
“Tiểu Triệu!” Tiếng chị hòa trong tiếng mưa rào rào truyền đến tai tôi: “Chúng ta về nhà thôi!”
Sao? Tôi ngạc nhiên, bất giác ngoái lại nhìn Tưởng Nam. Chị đứng trong mưa, dáng vẻ có chút cô quạnh, mưa ướt đẫm tóc khiến chị toát lên một vẻ dịu dàng không sao diễn tả nổi.
Chúng tôi đứng nhìn nhau từ xa, ở giữa là một bức tường mưa.
“Tiểu Triệu, chúng ta về nhà đi!” chị nhắc lại lần nữa.
“Về nhà?” Tôi suýt nữa thì nói: Chị không tới chỗ lão khốn đó nữa ư? Nhưng lời vừa đến đầu lưỡi đã kịp nuốt ngay vào. Sặc! Giờ nhắc đến lão khốn đó thì hỏng hết cả không khí!
“Ừ!” Tưởng Nam gật đầu, ngừng một thoáng, chị nói tiếp: “Nhưng cậu phải đồng ý với chị một việc!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
50.
Kế hoạch cự tuyệt Bạch Lộ lần này coi như thất bại triệt để. Vốn định gạt Bạch Lộ khỏi thế trận, ai ngờ sẩy một li đi một dặm, tôi thành ra tự dồn mình vào đường cùng. Giờ rước họa vào thân, sau này đối diện với Bạch Lộ tôi biết ăn nói làm sao? Trên đường từ trường Bạch Lộ quay về, tôi lái xe mà lòng nặng trĩu: nhỡ ngay tối nay Bạch Lộ gọi cho chị nói chuyện hai chúng tôi thì chẳng phải tôi sẽ lập tức bị Bạch Lâm gạt khỏi danh sách dự bị, đá sang danh sách chuyển nhượng hay sao? Có khi còn tức khắc bị chuyển nhượng cũng nên! Xem ra tôi vẫn còn trẻ người non dạ! Hành sự quá bốc đồng, chẳng suy xét tới hậu quả sau này… Người tôi yêu nhất, người mỗi ngày tôi nhớ tới nhiều nhất, trước sau vẫn là Bạch Lâm... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù gì Bạch Lộ cũng chẳng sống được bao lâu nữa, đến lúc đó Bạch Lâm vẫn là của tôi mà! (Sặc! Phỉ phui cái mồm! Tởm lợm! Phỉ nhổ! Bạch Lộ của tôi sẽ không chết!)
Xe đi chầm chậm, bỗng nhớ ra lát nữa tôi còn phải đối diện với Tưởng Nam, đây cũng là một nhân vật có vấn đề! Tôt nhất là chị đừng có ý đồ bất chính với tôi, không thì tôi càng thảm hơn. Tưởng Nam còn khó đối phó hơn Bạch Lộ gấp vạn lần! Bạch Lâm, Bạch Lộ, nếu như lại thêm cả Tưởng Nam nữa thì khác gì ba con cá. Tôi đây chỉ có hai tay thôi, làm sao bắt được cả ba con? Nghĩ ngợi mãi khiến lòng dạ rối bời, chẳng bao lâu đã về đến nhà Tưởng Nam.
Đến khi tôi đứng trước cửa nhà Tưởng Nam thì đã hơn mười một giờ, đưa tay ấn chuông nhưng lại đắn đo: Tưởng Nam liệu đã ngủ chưa? Nghĩ vậy song tay vẫn ấn. Sau mấy tiếng kính koong, cửa mở ra, Tưởng Nam xuất hiện trước mặt tôi.
Thấy Tưởng Nam ra mở cửa nhanh như vậy, trong tôi liền có dự cảm chẳng lành. Chị rõ ràng đang chờ tôi mà! Quả nhiên, Tưởng Nam vừa thấy tôi đã hỏi phủ đầu: “Thế nào rồi? Đã nói rõ ràng mọi chuyện chưa?”
Trời! Có phải phụ nữ đều tọc mạch thế không? Tưởng Nam ơi là Tưởng Nam, thật hổ cho cái danh xưng người phụ nữ thép của chị, mặt thì lúc nào cũng lạnh tanh, đúng là tự bôi đen thanh danh mà!
Tôi ậm ừ cho qua. Tưởng Nam lại nói: “Những chuyện thế này, càng sớm nói rõ ràng càng tốt. Nếu như dai dẳng không dứt thì chỉ càng be bét hơn thôi.” Nghe Tưởng Nam nói vậy tôi càng thấy những việc với Bạch Lộ tối nay quả là không nên. Đúng vậy, tối nay tôi đã ghi một bàn thắng vô cùng tuyệt vời, nhưng đó là một quả đá phản lưới nhà! Hậu quả vô cùng nghiêm trọng! Bạch Lộ là một cô gái mới lớn, em có thể chỉ cần tình yêu, nhưng tôi thì không thể! Hơn nữa, kể cả nếu chỉ tính đến ái tình, thì người tôi yêu thực sự là Bạch Lâm cơ! Xem ra hành sự bốc đồng chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ làm loạn thêm mà thôi.
Tưởng Nam dường như nhận ra tôi có vẻ không vui, cười nói: “Đi ngủ sớm đi! Chuyện này coi như đã qua rồi. Ngày mai chị sẽ dẫn cậu đi chơi cho khuây khỏa, được không nào? Tới lúc đó còn có cả một vị khách bí mật tháp tùng nữa đấy!”
Vị khách bí mật? Tôi bất giác ngẩn người, nghĩ ngay đến lão khốn họ Lâm.
Đêm nằm trên giường mãi chẳng thấy buồn ngủ. Hoàn toàn không phải tôi phấn khích vì cái năm dương lịch mới đang đến, chỉ là mấy ngày gần đây xảy ra một số chuyện quá phức tạp, làm đầu óc tôi chật cứng, không ngủ yên được.
Đầu tiên người khiến tôi không sao bình tĩnh nổi chính là Bạch Lộ. Gương mặt xinh đẹp, thuần khiết, không chút giả dối của em cứ hiển hiện mãi trong đầu tôi. Thực lòng tôi rất khâm phục em. Em trông yếu ớt là vậy, nhưng bên trong lại chứa đựng một ý chí kiên cường. Rõ ràng em biết mình không thể sống được lâu nhưng ngày nào cũng tươi cười vui vẻ. Em đã sống thật chân thực, thật rạng rỡ. Ngay đến tình yêu em dành cho tôi cũng thật thuần khuyết, chẳng màng tất thảy. Thực ra tối nay tôi khởi động con Trojan kia cũng chính là vì lây tinh thần ấy của em. Tôi đột nhiên hiểu ra vì sao trước sau tôi vẫn không thể dành tình yêu mãnh liệt cho Bạch Lộ, hoàn toàn không phải vì tôi không muốn yêu em, mà là vì tôi dám yêu em, tôi không xứng để yêu em. Mỗi lần đối diện với em, tôi luôn cảm thấy rất tự ti. Trong tôi lúc nào cũng mang một ý nghĩ: một tên khốn nạn như tôi sao đủ tư cách có được tình yêu của Bạch Lộ? Nhưng chỉ trời biết vì sao, em lại yêu một thằng như tôi, mà còn yêu rất sâu đậm. Tôi thật không biết về sau nên đối diện với em như thế nào đây.
Đương nhiên, cuộc sống ngắn ngủi mà Bạch Lộ nhắc tới cũng khiến tôi bất an, chỉ nghĩ đến chuyện em lìa đời sớm là tôi đã lặng đi vì đau lòng. Tuy nhiên với trình độ y học hiện nay, hẳn có thể cứu được em. Tôi nghĩ, cái còn thiếu ở đây chắc chỉ là tiền thôi!
Tiếp đến là Bạch Lâm. Tính ra mới có hai ngày chưa gặp Bạch Lâm nhưng tôi cảm thấy như mình đã cách xa nàng hai thế kỷ. Nhất là kể từ khi nghe Bạch Lộ nói nàng và tay Hình hình như đã giải tán, tôi lại càng muốn bay ngay về bên nàng, đích thân hỏi xem nàng và tôi có hy vọng tiến tới hay không. Nàng quả phụ đáng yêu mà cũng đáng hận này, từ trước tới nay tôi mãi không thể hiểu được rốt cuộc nàng muốn gì. Nàng không giống Bạch Lộ, Bạch Lộ cần lãng mạn, tôi có thể cho em. Nhưng thứ Bạch Lâm muốn là gì? Tôi có thể cho nàng được không?
Cuối cùng là người đang ở rất gần tôi, chỉ cách tôi có một bức tường, Tưởng Nam. Trước đây tuy tôi cũng có chút ảo tưởng với chị, nhưng lớn hơn cả vẫn là tình cảm chị em. Có điều mọi chuyện dường như đang bắt đầu thay đổi. Thực ra một người cô độc, ngày ngày vật lộn giữa trung tâm quyền lực, quẩn quanh giữa đám đàn ông và bị đàn ông đùa giỡn như Tưởng Nam, hơn ai hết lại là người khao khát tình cảm chân thành nhất. Tối đó ở Ngu Lạc Thành, tôi điên cuồng đi tìm Tưởng Nam, chị cũng biết sự căng thẳng lo lắng đó của tôi hoàn toàn không có chút gì giả dối. Thế là tình cảm dành cho tôi cùng bắt đầu khác trước.
Ông trời ơi! Tôi chỉ muốn ghi một bàn thôi, cớ gì ông cứ bắt tôi lập hat-trick cơ chứ?
Trằn trọc suy nghĩ mãi, càng nghĩ lại càng rối. Mãi đến gần sáng tôi mới thiếp đi. Không biết bao lâu sau, tôi mơ màng nghe tiếng người gõ cửa, cốc cốc cốc cốc. Mở mắt ra, nghĩ: là Tưởng Nam chăng? Nhưng tiếng gõ cửa này không giống với phong cách của Tưởng Nam! Đang đoán già đoán non, tôi loáng thoáng nghe bên ngoài có tiếng trẻ con gọi: “Cậu ơi, mở cửa! Cậu ơi, mở cửa!”
Tôi ngẩn người, trong đầu hiện lên hình ảnh một cậu nhóc, vội vàng xỏ dép chạy ra mở cửa, bên ngoài quả nhiên là thằng bé đó. Mấy tháng không gặp, thằng bé đã béo quay, trông hệt như một chú gấu trúc nhỏ. Nó vừa trông thấy tôi đã nói oang oang: “Cậu là con heo lười, mẹ bảo cậu là con heo đại lười, ngủ đến tận trưa mà vẫn còn ngái ngủ!”
Tôi giơ tay ra phát yêu vào cái má béo núc ních của nó, hỏi: “Sao cháu lại đến đây?” Thằng bé đáp: “Mẹ nói hôm nay cậu sẽ dẫn cháu đi Viện Hải dương học!”
Tôi nhìn thằng bé tròn xoe mắt chớp chớp, thầm nghĩ: hóa ra vị khách bí mật Tưởng Nam nói tới là Đá Nhỏ!
51.
Lúc này Tưởng Nam cũng đã bước đến, tôi nhìn chị nghĩ tới chuyện chị bảo với Đá Nhỏ tôi là con heo đại lười, bất giác đỏ mặt. Tưởng Nam chắc cũng nghe thấy mấy lời Đá Nhỏ vừa bô bô, cũng tỏ vẻ ngại ngùng. Thấy tôi vẫn mặc áo ngủ chị liền bảo: “Tiểu Triệu, mau thay đồ đi, không lạnh đấy!”
Tôi định quay về phòng thay đồ, không ngờ Đá Nhỏ đã phán ngay: “Cậu là đồ ngốc, cậu không biết mặc quần áo, mẹ mặc cho cậu đi!” Chỉ một câu đó thôi cũng đủ làm tôi suýt ngất, Tuỏng Nam đứng một bên cũng đỏ bừng mặt. Tôi vội vàng đóng cửa, vội vàng mặc đồ nhanh nhất có thể. Sau đó lại mở cửa ra lần nữa, thấy Đá Nhỏ vẫn đứng ngoài, bèn bẹo má nó một cái cho bõ tức.
Nói thực, tôi quả không ngờ vị khách bí mật Tưởng Nam nói đến lại là Đá Nhỏ. Bởi lần trước Tưởng Nam từng vì chuyện bế Đá Nhỏ ra ngoài chơi mà cãi nhau với chồng cũ, hôm đó là lần đầu tiên tôi thấy Tưởng Nam khóc. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tưởng Nam là mẹ của Đá Nhỏ, muốn đưa Đá Nhỏ đi chơi là việc không ai có lý do ngăn cấm.
Tôi vừa ra khỏi phòng ngủ, Đá Nhỏ liền kêu gào đòi đi Viện Hải dương học. Không còn cách nào khác, tôi chưa kịp ăn sáng (thực ra đã sắp trưa rồi!) đã phải bế nó cùng Tưởng Nam ra ngoài. Tưởng Nam nằng nặc bảo tôi ăn sáng rồi hẵng đi, tôi nói đặc tính của heo lười là bữa sáng bữa trưa gộp vào làm một. Tưởng Nam nghe vậy mặt đỏ ửng, không nói thêm gì nữa. Vậy là ngày đầu tiên của năm mới đã bị Đá Nhỏ độc chiếm rồi.
Đi chơi cùng hai mẹ con Tưởng Nam vẫn khiến tôi ngại ngùng. Khi lái xe trên đường thì không sao, nhưng đến vườn bách thú, đi vào đâu tôi cũng thấy không thoải mái. Tôi bế Đá Nhỏ, Tưởng Nam đi bên cạnh, có vẻ hơi tựa vào vai tôi. Cảm giác này thật giống như một gia đình ba người đi chơi. Lại còn là kiểu gia đình vợ lớn chồng bé nữa! Có lúc ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh nhìn sang khiến tôi hơi ngượng. May mà Đá Nhỏ chốc chốc lại gọi cậu ơi cậu ơi giúp tôi giữ chút thể diện.
Chơi trong vườn bách thú cả một ngàv, Đá Nhỏ vui đến quên trời đất. Tưởng Nam thấy con vui, mặt cũng rạng rỡ tươi cười. Tôi thầm nghĩ kể từ khi tôi và Tưởng Nam biết nhau tới nay, tổng số lần chị cười chắc cũng chẳng nhiều hơn hôm nay!
Chơi một mạch đến hơn năm giờ chiều, Đá Nhỏ mới bị tôi “cưỡng bế” lên xe.
Buổi tối về đến nhà, Tưởng Nam liền vào bếp, tôi muốn phụ giúp nhưng lại được phân công ngồi xem hoạt hình cùng Đá Nhỏ. Xem hoạt hình với Đá Nhỏ được một lúc, tôi vô cùng kinh ngạc. Tên bộ phim hình như là “Trư Bát Giới từ trên trời rơi xuống”, tóm lại là kể chuyện về Trư Bát Giới. Tôi xem được hai tập, đã phải phục sát đất công lực dâm ý của tay biên kịch bộ phim hoạt hình này! Mẹ kiếp. lại còn cho Trư Bát Giới chinh phục được cả Hằng Nga lẫn cô con gái ở Cao Lão trang cơ chứ, nói như vậy thì ông đây bắt cá ba tay chẳng lẽ cũng hợp tình hợp lý ư?
Đang xem hay (phỉ nhổ một chút trình độ cảm thụ của mình), chợt nghe bủm một tiếng, hình như có ai vừa xì hơi. Ngay sau đó tôi thấy Đá Nhỏ đứng bật dậy, lúi húi tìm gì trên ghế sofa. Vừa tìm vừa kêu: “Cậu ơi, cháu xì hơi. Cậu ơi, cháu xì hơi.” Tôi mới đầu còn ngẩn người, sau mới định thần lại, hóa ra là tên nhóc này đang tìm cái hơi nó vừa xì. Sặc, trẻ con đúng là trẻ con, đáng yêu thật!
Bữa tối hôm đó được Tưởng Nam chuẩn bị rất thịnh soạn. Con bay trên trời, thứ chạy dưới đất, con bơi dưới nước, thứ nhảy trên cỏ, gi gỉ gì gi cái gì cũng có, kẹo bánh hoa quả nước ngọt cũng không thiếu. Đá Nhỏ ngồi bên cạnh tôi, tay chỉ trỏ miệng gào lên: Cậu ơi, cháu ăn thịt béo! Cháu ăn thịt béo!
Tôi nghe mà đần mặt, “thịt béo” là cái thứ gì? Tưởng Nam ngồi bên bật cười nói: “Là thịt mỡ đấy!”
Sặc, tôi gắp một miếng thịt cho Đá Nhỏ, trong lòng thầm khâm phục khả năng ngôn ngữ bẩm sinh của thằng bé này. Từ “thịt béo” nghe rất sáng tạo đấy chứ!
Các món Tưởng Nam nấu rất ngon, nhưng Đá Nhỏ tính trẻ con, ăn được mấy miếng là thôi không ăn nữa, khiến Tưởng Nam phải đuổi vòng quanh nhà bón cơm. Cuối cùng Tưởng Nam cũng hết cách, bê bát cơm đến trước mặt tôi nói: “Đá Nhỏ, con không ăn là mẹ không yêu con đâu. Mẹ yêu cậu, mẹ bón cho cậu ăn đấy!”
Đá Nhỏ nghe vậy lập tức chạy ào đến tranh mồi với tôi. Tôi, tôi đã lưu lạc đến bước đường này rồi cơ đấy. Nhưng khi Tưởng Nam nói câu “mẹ yêu cậu”, vẻ mặt ấy, giọng nói ấy tự nhiên biết bao! Tôi thực sự cảm thấy một không khí gia đình ấm cúng.
Ăn xong lại chơi cùng Đá Nhỏ một lúc, tới chín giờ Tưởng Nam bế Đá Nhỏ về phòng ngủ. Tôi ngồi xem ti vi một mình thấy chán, cũng quay về phòng mình.
Nằm trên giường bỗng nhớ đến Bạch Lộ, cả ngày hôm nay tôi không gọi điện cho em, không biết em có buồn không? Nhưng kể cũng lạ... Bạch Lộ cả ngày cũng chẳng gọi cho tôi. Đến lúc lôi điện thoại ra mới rõ nguyên nhân, cái điện thoại cùi của tôi từ hôm qua đã tắt ngúm mà tôi quên khuấy mất.
Vứt điện thoại qua một bên, tắt đèn đi ngủ. Vừa đặt đầu xuống gối liền bắt đầu nhớ Bạch Lâm. Giữa Bạch Lâm và tay Hình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai người có thật đã chia tay rồi không? Và, “lần đầu tiên” anh ta nói hôm trước là thế nào? Nhân vật thần bí trong chuyện này rốt cuộc là ai?
Suy tính mấy chuyện này xong tôi chợt nhớ ra qua năm mới là đến kỳ nghỉ đông, tới lúc đó Bạch Lộ quay về nhà, tôi sẽ mắc kẹt giữa hai chiến tuyến mất! Hừ… tới lúc đó e rằng chỉ có thể cầu trời phù hộ thôi…
Cứ thế tôi mơ mơ màng màng, thẫn thờ đến tận khuya. Đang sắp thiếp đi, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa uỳnh uỳnh như sấm rền, tôi còn tưởng trời đã sáng rồi, chắc Đá Nhỏ lại đến gõ cửa rồi đây. Nhưng mở mắt ra nhìn bốn bề tối đen như mực, vẫn đang nửa đêm mà! Đầu óc tôi tê dại, cứ mê man nằm đấy, cũng không ra mở cửa. Lúc này có tiếng Tưởng Nam gọi từ bên ngoài: “Tiểu Triệu, Tiểu Triệu!”, giọng vô cùng hoảng hốt khiến tôi giật nẩy, không biết Tưởng Nam xảy ra chuyện gì, lập tức bật dậy như lò xo, chạy ra mở cửa.
Cửa mở, trước mặt tôi là Tưởng Nam đang vô cùng hoảng loạn.
Lúc nhìn thấy Tưởng Nam, tôi khá bàng hoàng. Chưa bao giờ tôi thấy Tưởng Nam hoảng hốt thế này. Ngay hôm chị cãi nhau với chồng cũ, giận đến phát khóc, tôi cũng không thấy nét hoảng loạn nào trên mặt chị. Cả buổi tối ở Côn Sơn, say mèm là thế nhưng chị cũng không hề sợ hãi. Tôi vốn cho rằng Tưởng Nam lúc nào cũng bình tĩnh ung dung, không ngờ cũng có lúc luống cuống cơ đấy!
“Sao thế chị?” Những suy nghĩ vừa rồi chỉ ập đến trong nháy mắt, thấy Tưởng Nam cuống cuồng như vậy, tim tôi cũng đập nhanh theo, vội vàng hỏi. Tưởng Nam chưa kịp trả lời, tôi đã nghe thấy từ phòng chị vọng ra tiếng Đá Nhỏ đang gào khóc: “Mẹ ơi, mẹ ơi!” Lẽ nào Đá Nhỏ xảy ra chuyện gì?
Tưởng Nam nghe tiếng Đá Nhỏ khóc, liền mặc tôi đứng đấy, lao như điên về phòng. Tôi sợ hai mẹ con xảy ra chuyện gì bắt trắc, cũng lập tức chạy theo.
Vừa vào phòng đã thấy Đá Nhỏ nằm trên giường lăn lộn, miệng mếu máo gọi: “Mẹ ơi, đau bụng… mẹ ơi, đau bụng…” Tiếng gào khóc nghe rất thảm thiết. Vừa nãy tôi ở trong phòng ngủ không nghe thấy gì, một là vì kết cấu nhà Tưởng Nam, phòng khác cách phòng ngủ nhà rất xa, hai là cách âm giữa các phòng rất tốt. Giờ nghe Đá Nhỏ gào khóc thảm thương thế này, vừa đau lòng, vừa choáng váng đầu óc.
52.
Tưởng Nam chạy bổ đến bên giường, ôm Đá Nhỏ vào lòng vỗ về nói: “Mẹ đây mẹ đây, Đá Nhỏ đừng khóc… Mẹ ở đây rồi, Đá Nhỏ đừng khóc nữa…” Đầu tóc chị rối bung, vẻ mặt hoảng loạn, tròng mắt ầng ậng nước, chẳng còn đâu tư thái của một người đàn bà thép.
Tôi đứng bên nhìn, bất giác nhớ đến mẹ mình. Xem ra dù các ông bố bà mẹ có kiên cường đến nhường nào, nhìn thấy con mình đau là chẳng ai chịu nổi.
“Thế này là sao?” Tôi bước lại, hỏi.
“Thằng bé đau bụng quá.” Tưởng Nam nhìn tôi, nói: “Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?” Ánh mặt chị cầu cứu, khiến tôi bất giác thấy mình cần có trách nhiệm.
“Đau bụng? Hay ăn phải thứ gì lạ bụng rồi?” Lúc này Đá Nhỏ càng khóc thảm thiết hơn, Tưởng Nam lòng đã rối như tơ vò, chỉ biết nói: “Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?” Tôi nói: “Thế này không được đâu, phải đi bệnh viện!” Tưởng Nam nghe vậy liền bế Đá Nhỏ định chạy ra ngoài, tôi ngăn chị lại, nói: “Đợi em một chút, em đi mặc áo, còn nữa, đưa chìa khóa xe và chìa khóa gara cho em, em đi lấy xe!”
Đến bệnh viện cũng đã gần hai giờ sáng, đăng ký nhập khoa cấp cứu, bác sĩ khám xong, nói có thể là viêm ruột thừa cấp tính. Tiếp đó liền sắp xếp cho Đá Nhỏ thử máu, siêu âm, cuối cùng xác nhận đúng là viêm ruột thừa, phải tiến hành phẫu thuật. Sau đó bác sĩ kê thuốc, truyền nước cho Đá Nhỏ. Tôi đi nộp viện phí, còn Tưởng Nam túc trực bên thằng bé. Mọi việc đã sắp xếp xong xuôi chỉ còn đợi phẫu thuật.
Đá Nhỏ bị cơn đau hành hạ lại thêm cả kim truyền giày vò, đã khóc đến không còn ra dạng người nữa, Tưởng Nam nhìn con, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tôi thấy Tường Nam như vậy, bất chợt dâng lên cảm giác phải lòng chị. Có lẽ, tôi đã phải lòng ánh mắt chị nhìn Đá Nhỏ. Ánh mắt đó quá rung động. Hoặc cũng có thể vì trong tôi hơi có chút phức cảm Oedipus[1] chăng! Tôi nhận ra tình cảm của mình đối với Tưởng Nam đã thay đổi, tôi say đắm vầng sáng chói lọi của tình mẫu tử ở chị.
[1] Một trong những anh hùng nổi tiếng trong thần thoại Hy Lạo, chàng là người giết cha cưới mẹ.
Phẫu thuật được tiến hành kiểu nội soi gì đó, nghe đâu là một phương pháp mổ khá tiên tiến. Phẫu thuật xong đã là sáng hôm sau. Tưởng Nam cả đêm không chợp mắt, tôi cũng khô héo cùng chị. Đến giờ ăn sáng, bụng cứ kêu ùng ục, tôi bèn nói với Tưởng Nam một tiếng rồi chạy ra ngoài mua đồ ăn. Ra ngoài mới biết trời đang mưa, tí tách rả rích. Tôi đội mưa chạy đi mua đồ ăn, mang về bệnh viện cho Tưởng Nam. Tưỏng Nam chẳng còn bụng dạ nào mà ăn, nhưng vì tôi mất công mua, nên chị không nỡ phụ công tôi, miễn cưỡng ăn được nửa chiếc bánh bao, rồi chẳng nuốt thêm gì nữa, sữa đậu nóng tôi mua chị cũng không uống ngụm nào. Nhìn vẻ tiều tụy trên khuôn mặt Tưởng Nam, tôi lại thắt lòng. Thực ra Đá Nhỏ đã qua cơn nguy kịch, ca phẫu thuật rất thành công. Nhưng bác sĩ nói có thể sẽ phát sinh một số biến chứng như viêm màng bụng các loại, nên phải nằm viện mấy ngày để theo dõi.
Cứ mãi thế đến tối, Tưởng Nam vẫn không ăn thêm gì vào bụng. Tám giờ hơn, điện thoại của Tưởng Nam đổ chuông. Chị rút điện thoại ra nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, hàng lông mày chau lại, định không nghe, nhưng cuối cùng vẫn nhận điện. Nói chuyện điện thoại xong sắc mặt Tưởng Nam càng khó coi hơn, tôi thầm nghĩ: lẽ nào lại là lão khốn họ Lâm đáng chết kia gọi tới?
Sau cuộc gọi, Tưởng Nam bắt đầu nhấp nhổm không yên, đi đi lại lại trong phòng bệnh, dường như rất khó chịu. Tôi rất muốn hỏi chị ai vừa gọi tới, nhưng cuối cùng lại cố kìm lòng. Đá Nhỏ nằm trên giường bệnh đã ngủ rồi, chai nước truyền nhỏ giọt tí tách. Tưởng Nam đi lại một lúc, rồi như sợ mình làm ồn khiến con tỉnh giấc, bèn đứng im bên giường, thẫn thờ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Bên ngoài mưa vẫn rơi, rả rích rả rích, cơn mưa đã lớn hơn ban sáng rất nhiều.
Tôi ngồi trên ghế thấy buồn chán, chỉ còn biết đếm từng giọt nước truyền chảy xuống. Chừng hai mươi phút sau, từ ngoài phòng bệnh vọng tới tiếng bước chân gấp gáp. Tôi giật mình, đang nghĩ liệu đó có phải là ngừi vừa gọi điện cho Tưởng Nam không, thì cửa phòng bật mở, một người từ bên ngoài bước vào.
Tôi quay lại nhìn, mới đầu còn ngẩn người, sau mới nhận ra, người mới đến hóa ra là chồng cũ của Tưởng Nam, bố của Đá Nhỏ, tên ngốc họ Cố gì đó (Minh Hạo chăng?).
Tưởng Nam nghe tiếng mở cửa liền quay người lại, nhìn thấy anh ta, Tưởng Nam miệng méo xẹo, như tỏ vẻ hơi coi thường.
Sắc mặt Cố Minh Hạo cũng lập tức trở nên khó coi lạ thường, đầu tóc lẫn áo quần đều ướt nước mưa, chắc vừa nghe tin bệnh tình Đá Nhỏ liền vội vàng chạy đến đây không kịp mang ô. Anh ta bước vào, đầu tiên là nhìn Đá Nhỏ, sau đó ánh mắt chuyển sang Tưởng Nam, bừng bừng tức giận, vẻ như lại muốn cãi vã. Tưởng Nam cũng nhìn lại anh ta chẳng khách khí, ánh mắt hai người giao nhau, tưởng chừng nghe thấy tiếng xoẹt xoẹt như đang giao chiến. Nếu không phải vì sợ cãi cọ đánh thức Đá Nhỏ, chắc họ đã sớm làm um lên rồi.
Hai người đôi co bằng mắt một hồi, rồi Cố Minh Hạo bất chợt nhìn sang tôi. Tôi giật thót mình, tự dưng thấy chột dạ. Anh ta cười nhạt, nói nhỏ, “Bảo sao con xảy ra chuyện, hừ, hóa ra cô chỉ lo vui vẻ với thằng oắt này.”
Sặc! Tôi ngồi bên nghe không khỏi chửi thầm trong lòng. Cái gì mà thằng oắt này? Tôi còn chưa oắt bằng anh đâu! Nhờ anh dùng ngôn từ văn minh như lần trước có được không? Nghe còn thuận tai đôi chút!
Tưởng Nam liền vặc lại: “Họ Cố kia, anh đừng có tưởng ai cũng bỉ ổi như anh!”
“Tôi bỉ ổi?” Cố Minh Hạo bắt đầu lớn tiếng: “Cô mới gọi là đê tiện ấy! Ra ngoài đong giai!”
Mặt Tưởng Nam đỏ bừng bừng, định nói gì, nhưng lại cúi xuống nhìn con, nín nhịn, chỉ bảo: “Con vừa làm phẫu thuật xong, tôi không thèm đôi co ở đây với anh!” Nói xong liền quay mặt đi, không nhìn Cố Minh Hạo nữa.
“Hừ! Cô cũng biết quan tâm đến con cơ đấy?” Cơn giận của Cố Minh Hạo lúc này đã bốc lên, anh ta định chửi rủa nhưng lại sợ đánh thức con, đành nói với Tưởng Nam: “Cô ra đây cho tôi!” Nói xong liền quay ngoắt đi ra ngoài. Tưởng Nam hơi do dự rồi cũng đi theo. Tôi cũng muốn theo chị nhưng lại nghĩ: đây là chuyện giữa hai vợ chồng họ, tôi tham gia bừa vào làm gì!
Mới nghĩ vậy đã nghe hai người bên ngoài bắt đầu cuộc cãi vã, ban đầu còn kiềm chế, nhưng về sau âm lượng mỗi lúc một lớn hơn, cuối cùng đột nhiên bốp một tiếng, ngay sau đó là tiếng Tưởng Nam kêu “á”, rồi một tiếng bịch nghe như có ai vừa ngã xuống đất. Tôi choáng váng, vội vàng mở cửa chạy ra, liền thấy Cố Minh Hạo đang đứng cuối hành lang, lồng ngực phập phồng, cơn giận vẫn ngùn ngụt, Tưởng Nam thì ngã dưới đất, tay ôm mặt, hẳn vừa bị Cố Minh Hạo cho một cái bạt tai.
53.
Tôi vừa thấy Tưởng Nam ngã sóng soài, tim liền thắt lại, miệng gọi lớn: “Chị!”, rồi cuống cuồng chạy lại bên Tưởng Nam. Đến nơi, Tưởng Nam đã đứng lên. Bên má trái chị còn hằn đỏ mấy vết ngón tay, khóe miệng rướm máu. Mắt chị ầng ậng nước, không biết vì tức hay vì đau, nhưng chị gắng gượng không để nước mắt trào ra. Tôi thấy chị như vậy, khí nóng bốc lên phừng phừng: Mẹ kiếp, tên khốn họ Cố này nhìn cũng ra người ra ngợm, không ngờ lại là hạng đánh phụ nữ! Mà còn đánh Tưởng Nam của ông đây nữa! Tôi đang đắn đo, còn chưa quyết định có nên ra tay hay không thì tên khốn kia đã buông thêm câu: “Được lắm, tới giúp sức phải không?”
Tôi vốn đã giận điên người, giờ nghe thêm giọng điệu khiêu khích của hắn, làm sao còn nhịn nổi. Liếc thấy hắn ta không hề có ý phòng bị, bèn lập tức lao như tên bắn về phía trước, giơ tay giáng một cú vào mặt hắn. (Tôi không muốn đánh lén đâu, nhưng tên khốn này cao to hơn tôi rất nhiều, nếu đấu tay đôi chắc tôi không lại được hắn, vạn bất đắc dĩ, đành bỉ ổi một chút vậy…)
Trước đây hồi đi học tôi cũng có đánh nhau vài trận, hiểu rõ đạo lý tiên hạ thủ vi cường. Đòn này tôi lấy hết sức giáng thật mạnh, cứ ngỡ đủ khiến hắn ta tối tăm mặt mày. Thật không ngờ, không thể nào ngờ, tên khốn này phản ứng quá nhanh, chỉ né người sang phải đã tránh được đòn của tôi, ngay tức khắc vòng tay phải lên giáng trả, tốc độ nhanh ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi không kịp phản ứng gì, chỉ thấy dưới cằm bị một lực mạnh vô cùng giáng vào, cả người mất thăng bằng, đổ rầm một cái xuống đất.
Ngã xong chỉ thấy nửa bên mặt tê dại, đầu ong ong muốn ngất luôn. Tưởng Nam hét lên thất thanh, bổ nhào về phía tôi, gọi: “Tiểu Triệu, Tiểu Triệu!” Thấy chị quan tâm mình như vậy, tôi cũng ấm lòng, nói: “Em không sao!” giọng thều thào, đầu lưỡi đã chẳng còn nghe tôi điều khiển nữa.
Tưởng Nam nói: “Cậu đánh với anh ta làm cái gì! Trước đây anh ta học quyền Anh đấy!”
Sặc, sao chị không nói sớm! Chán quá đi thôi... Giờ nằm dưới đất tôi thấy mình thật bất lực khiếp nhược. Nhìn Tưởng Nam bị ức hiếp, vốn định giúp chị trút giận, nào ngờ bản thân lại quá vô dụng. Nghĩ vậy, tôi ngẩng mặt nhìn Tưởng Nam, Tưởng Nam cũng nhìn tôi, nước mắt cuối cùng cũng trào ra. Tôi thấy chị khóc, trong lòng tự nhiên lại hừng hực dũng khí: Chẳng qua cũng chỉ bị đánh chút thôi, có đáng gì! Nghĩ đến đây, tôi lồm cồm bò dậy, hếch mặt, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tên ngu kia. Tên khốn ấy cười gằn: ”Sao? Còn muốn ăn thêm quả nữa?”
Sặc! Biết mấy chiêu quyền Anh là giỏi lắm đấy? Tôi hằn học nghĩ: nghe nói võ Thái có thể khắc chế được quyền Anh, nhưng đáng tiếc là tôi không biết... hay là thử Cửu âm bạch cốt trảo? Thần quyền ngôi sao kim cương? Phong chí thương? Súng cao su? Hay là gồng hết sức mạnh trong người? Sặc! Tôi đâu phải là Hoàng Dung mà đòi có mấy thứ võ công ấy… Xem ra lại vẫn chỉ có thể đánh lén thôi… Nghĩ đến đây, tôi nhân lúc Cố Minh Hạo không chú ý đấm cho hắn một quả.
Bốp! Lần này là bụng! Mẹ kiếp, tôi lại trúng đòn rồi. Bụng dạ lộn tùng phèo hết cả, đau không tả nổi. Tôi không tự chủ được khuỵu ngay xuống, mặt cách chân Cố Minh Hạo chừng hai gang tay, hắn chỉ cần nhấc chân lên một cái là dễ dàng đá văng tôi luôn. Nhưng hắn vẫn đứng yên, chắc là coi thường tên nhãi nhép như tôi đây!
“Tôi đã bảo cậu đừng đánh nữa mà!” Tưởng Nam từ phía sau xông tới, chắn trước mặt tôi. Tôi ở đằng sau Tưởng Nam, bị chị che hết ánh sáng nên cảm thấy hơi tăm tối, lòng cũng tối sầm lại. Buồn bực đến cực độ, bản tính ngoan cố của tôi từ trong gân cốt bùng lên. Từ nhỏ tôi đã rất ngang bướng, mẹ bảo tôi sinh ra đã có cái tính thân lừa ưa nặng, đuổi không đi, đánh không chạy... Mẹ kiếp, hôm nay ông đây quyết sống mái với mày! Không thắng được mày, chẳng lẽ ông không liều chết được!
Lúc này cơn giận đã bốc lên, tôi đứng dậy, đẩy Tưởng Nam sang một bên lại nhìn tên khốn kia khinh bỉ. Hắn nhìn bộ dạng tôi bất giác cũng sững người, hẳn là không ngờ tôi lại ngoan cường đến vậy.
Tưởng Nam thấy tôi hăng như gà chọi, vẫn còn muốn xông tới đánh nhau tiếp, liền đưa tay ngăn tôi lại, nói “Cậu không đánh nổi đâu, mặc kệ anh ta đi!” Tôi không buồn nhìn chị, chỉ chậm rãi vùng ra, xông đến trước mặt tên khốn kia nói rành rọt từng từ: “Tôi nói cho anh biết, nếu lần sau còn đánh chị tôi, tôi có mất cái mạng này cũng phải đánh chết anh!” (Haizz… chắc câu này của tôi cũng chẳng có sức sát thương gì cả...)
Tiếng đôi co đánh đấm lúc này đã quá to, vài người nhà bệnh nhân từ các phòng khác đã chạy ra ngó nghiêng. Có vài cô y tá, thấy bộ dạng chúng tôi quá khủng khiếp nên chỉ đứng từ xa không dám lại gần. Tưởng Nam tuy bị tôi hất tay ra nhưng vẫn ra sức kéo tôi lại.
Cố Minh Hạo thấy Tưởng Nam quan tâm tôi như vậy, sắc mặt càng trở nên khó coi. Tôi ngoài mặt tuy vẫn làm ra vẻ ngoan cường sống mái, nhưng trong lòng đã rõ mười mươi số mình chỉ có bị đánh. Tưởng Nam kéo tôi lại, luôn miệng nói đừng đánh đừng đánh. Đúng lúc ấy, một bà y tá già (chắc là y tá trưởng) bước lại, nói với chúng tôi: “Đây là bệnh viện, các người làm ồn cái gì thế, còn đánh nữa tôi gọi 110 đấy!”
Tưởng Nam nghe vậy liền ra sức kéo, tôi bị chị kéo đến vẹo cả người. Cố Minh Hạo cười gằn, đi thẳng về phòng bệnh của Đá Nhỏ. Tưỏng Nam liền kéo tôi thẳng xuống tầng. Tuy trong lòng vẫn đang phẫn nộ, nhưng tôi biết có sống chết đánh bừa cũng chẳng ý nghĩa gì.
Chúng tôi không đi thang máy mà bước từng bước xuống thang bộ. Cầu thang vắng ngắt, tiếng bước chân tôi âm vang kỳ lạ.
“Chị… phó giám đốc Tưởng” tôi nói “chị không đi xem Đá Nhỏ thế nào à?” Tưởng Nam lắc đầu: “Anh ta không cho tôi ở lại đâu.” Nói rồi chị im lặng, cúi gằm mặt bước xuống cầu thang, như đang nghĩ ngợi gì đó. Xuống đến cổng lớn mới nhận ra bên ngoài mưa đã to hơn rất nhiều, tưởng như có ai từ trên trời đang trút nước ào ào xuống vậy.
“Chị đợi ở đây một lúc, em đi lấy xe.” Tôi nhìn cơn mưa bên ngoài, rồi nói với Tưởng Nam.
54.
Tôi xông ra khỏi khu nội trú, chạy như bay giữa trời mưa. Những hạt nước mưa vô tình táp vào mặt khiến tôi thấy dễ chịu, chỉ muốn hét lên mấy tiếng cho thỏa, nhưng cuối cùng kiềm chế được. Lúc này, sự tê dại trên má đã tiêu tan, nước mưa chảy xuống miệng tôi, cảm thấy rát bỏng. Đến được chỗ để xe thì đã ướt sạch như chuột lột. Lên xe, khỏi động máy, rồi lái đến trưóc cửa khu bệnh nhân nội trú đón Tưởng Nam, tôi mở cửa gọi: “Phó giám đốc, mau lên xe đi!”
Tưởng Nam lên xe, tôi đang định lái đi thì Tưởng Nam ngăn lại.
“Tiểu Triệu!” Tưởng Nam nói.
“Sao thế, phó giám đốc?”
“Vừa nãy cậu gọi tôi là chị chẳng phải vẫn tốt ư, sao giờ lại đổi thành phó giám đốc thế?” Tưởng Nam nói, giọng dịu dàng mang theo chút trách móc. Tôi đỏ mặt, ấp úng mấy tiếng nhưng vẫn không tìm được lý do. “Tiểu Triệu.” Tưởng Nam nhìn chăm chú mặt tôi, lại hỏi: “Có đau không?”
Tôi lắc đầu, còn chưa kịp nói gì, cánh tay Tưởng Nam đã đột ngột đưa ra, nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng tôi. Vừa xoa, vừa khe khẽ nói: “Chỗ này chảy máu rồi....”
Trái tim tôi bỗng chốc đập nhanh thình thịch. Ngón tay Tưởng Nam rất mượt, mang chút ấm áp lại mát rượi. Tôi cảm thấy bên khóe miệng, trên bờ môi tê tê rất dễ chịu, cảm giac đau đớn ban nãy dường như đã biến mất hoàn toàn.
“Tiểu Triệu!” Tưởng Nam lại khẽ gọi. Hương thơm thoang thoảng trên đầu ngón tay chị khiến lòng tôi chao đảo từng hồi, có chút hưng phấn, nhưng nhiều hơn cả lại là sợ hãi, không dám đáp lời.
“Vừa nãy ở trên kia, cậu nói có thể bỏ mạng vì chị, có thật không?” Tưởng Nam rụt tay lại, nhìn tôi, sự ấm áp trong ánh mắt có thể làm tan chảy mọi thứ. Tôi run lẩy bẩy, không tự chủ được thốt ra một tiếng “ừ”. Nhưng nghĩ lại biểu hiện của mình ban nãy lại thấy hơi hổ thẹn. Đang định nói mấy câu khiêm tốn, đột nhiên nhận thấy Tưởng Nam sáp lại, ngay sau đó miệng tôi được một thứ rất mềm rất thơm lấp kín.
Một tiếng nổ đoàng vang lên trong đầu tôi, không thể tin nổi. Tôi đang chết lặng thì đầu lưỡi chị đã nhẹ nhàng liếm lên vết thương trên miệng tôi. Cảm giác rất đau, rất ngứa, cũng rất đê mê, tôi gần như muốn ngất. Bên ngoài mưa vẫn như trút nước, nước mưa táp vào kính, từng giọt từng giọt nhanh chóng hòa vào nhau, đoạn rất nhanh chóng bị cần gạt mưa gạt đi.
Tôi hoàn toàn không ngờ Tưởng Nam lại hôn mình, mà còn là một nụ hôn ướt át thế này. Tôi đâu phải thái giám, mà có là thái giám thì trước tình cảnh này cũng chẳng thể không có chút phản ứng! Hơn nữa, cảm giác của tôi đối với Bạch Lộ và đối với Tưởng Nam không giống nhau. Tuy lúc vừa gặp Bạch Lộ, tôi cũng đã nghĩ bậy bạ vô cùng, nhưng sau khi tiếp xúc, tôi nhận ra em là một người con gái vô cùng thuần khiết, thuần khiết đến nỗi khiến người ta không sao dậy nổi tà tâm. Vì vậy đối với em, tôi hoàn toàn không có ảo tưởng gì. Nhưng Tưởng Nam lại khác, chị rất giống Asakawa Ran, địa vị thì cao vời vợi, đến ngay cả cuộc sống cũng bí hiểm, tất cả đủ để kích thích dục vọng của tôi. Hơn nữa, sâu thẳm trong lòng tôi còn ẩn chứa chút phức cảm Oedipus biến thái, vậy nên, giờ phút này khi đón nhận nụ hôn của Tưởng Nam, tôi thực sự không thể làm chủ nổi mình nữa.
Không thể phủ nhận kỹ thuật hôn của Tưởng Nam rất điêu luyện khiến tôi thấy đê mê, tưởng như đang lơ lửng giữa không trung. Lúc này chẳng còn bất cứ điều gì trói buộc trong lòng tôi nữa. Bạch Lâm Bạch Lộ, và cả tình chị em ám muội với Tưởng Nam, tất thảy đều đã bị thiêu rụi trong nụ hôn nóng bỏng của Tưởng Nam. Đúng lúc tôi định ôm lấy Tưởng Nam đảo khách làm chủ, thì chị đột ngột chấm dứt nụ hôn ấy. Khoảnh khắc hai cặp môi rời nhau, tôi chỉ muốn chết ngay lập tức, cảm giác đó trống rỗng biết bao, vô vọng biết bao.
“Tiểu Triệu!” Tiếng Tưởng Nam lại vang lên, tôi đờ đẫn, không còn biết đến trả lời.
“Cậu…“ Tưởng Nam dường như hơi do dự: “Cậu biết vì sao chị lại đối tốt với cậu như thế không?”
Sặc! Giờ đâu phải lúc nói mấy chuyện đó! Giờ là lúc đó đó chứ! Chị kiss được một nửa rồi đột ngột xoay sang thảo luận chuyện khác thế này thật chẳng có tí trách nhiệm gì cả... Mãi mới đến được cao trào, tôi còn chưa kịp phản ứng mà chị đã cắt đứt luôn rồi, thế này thật quá lắm! Lòng tôi buồn rười rượi, nhưng cũng rất tò mò: Đúng rồi! Vì sao chị lại đối tốt vói tôi như vậy? Tôi đánh nhau thua mà cũng có phần thưởng an ủi... Nghĩ đến đây tôi không kìm được nhìn sang Tưởng Nam, ánh mắt đầy nghi vấn.
Tưởng Nam đưa tay vuốt tóc, rồi bật đầu CD, chọn một lúc, tiếng nhạc bài “Yesterday” vang lên. Tôi ngẩn người, không hiểu vì sao chị tự dưng bật nhạc.
“Cậu có thích bài này không?” chị hỏi tôi.
Tôi gật đầu, nói: “John Lennon luôn là thần tượng của tôi.”
“Ha ha.” Tưởng Nam bật cười, nói: “Bài hát này thực ra là của Paul McCartney...”
Tôi thầm thấy hổ thẹn: không ngờ mình mê mệt The Beatles bao lâu như vậy mà ngay đến thường thức này cũng không biết...
“Thực ra ban đầu chị cũng giống cậu, mãi đến khi gặp phải một fan trung thành của The Beatles mới biết bài hát này không phải do Lennon hát.”
Một fan trung thành của The Beatles? Tôi giật mình, đang định hỏi đã nghe Tưởng Nam cướp lời giải đáp; “Kể ra, cậu rất giống người đó…”
55.
Nghe câu nói của Tưởng Nam, tôi ngẩn người, liền sau đó, một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện. Sặc! Câu nói này (chính là câu “Cậu rất giống người đó…”) chẳng phải xếp thứ ba trong mười câu nói khiến người ta đau lòng nhất sao? Nghĩ đến đây, hương vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi Tưởng Nam còn lưu lại trên miệng tôi lập tức trở nên đắng chát: Vừa rồi là chị hôn tôi hay hôn người đó?
Tưởng Nam chẳng hề biết chị đã làm tôi đau, ánh mắt vẫn xa xăm mơ màng. Trong tiếng hát của Paul, trong tiếng guitar bện cùng đàn dây, chị hồ như đang nhớ lại những ký ức tươi đẹp: “Ba năm trước, lúc đó Đá Nhỏ còn chưa đầy hai tuổi. Ở công ty có một nhân viên mới, ừm, cậu ấy là sinh viên mới tốt nghiệp, trông rất nho nhã…”
Lời Tưởng Nam rót thẳng vào tai tôi, không sót một từ. Thực lòng, tôi không muốn nghe câu chuyện đó của chị. Nhưng tôi không thể ngăn Tưởng Nam, cũng không thể bịt tai lại, tôi chỉ có thể chết lặng, nhìn trân trân vào tấm kính chắn gió trước mặt. Tấm kính đã sớm nhòa đi vì cơn mưa, được cần gạt nưóc làm sáng trong vài giây rồi ngay lập tức mờ mịt lại.
Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao Tưởng Nam lại nhìn mình bằng con mắt khác. Nguyên nhân rất đơn giản, như chị đã nói, vì tôi giống một người. Một người từng có một quãng tình cảm đặc biệt với Tưởng Nam. Nghe xong câu chuyện của Tưởng Nam, tôi dấy lên một cảm giác, chuyện giữa chị và người đó rất giống chuyện giữa tôi và Bạch Lâm.
Gã trai đó cũng vừa tốt nghiệp ra trường, Tưởng Nam là đồng nghiệp của anh ta. Theo tôi đoán thì gã này cũng thuộc loại háo sắc như tôi, mê đắm trước sắc đẹp của chị. Cũng giống tôi và Bạch Lâm lúc mới bắt đầu, đầu tiên là những tạp niệm ngập tràn trong đầu, sau đó mới phát hiện ra mình không chỉ đã yêu nàng, mà còn yêu rất sâu đậm.
Lúc đó Tưởng Nam đã kết hôn, hơn nữa lại đã có Đá Nhỏ. Chị biết gã nhóc đẹp trai kia thích mình, bản thân chị cũng thích gã, nhưng nhiều hơn cả vẫn là kiểu tình cảm yêu quý của chị gái đối với em trai. Gã trai đó đối với Tưởng Nam cũng giống như tôi đối với Bạch Lâm, tuy có ý đồ bất chính nhưng hoàn toàn không có hành động gì đen tối. Quan hệ giữa hai người rất tốt, duy trì giữa ranh giới chị em và tình nhân.
Về sau chuyện của hai người bị chồng của Tưởng Nam phát hiện, tên khốn họ Cố vai u thịt bắp, tính tình cũng thô lỗ không kém. Hắn biết được chuyện này, đương nhiên bắt đầu nghi ngờ Tưởng Nam và gã trai kia đã vượt khỏi ranh giới, nảy sinh chuyện gì đó khuất tất. Giữa hai vợ chồng mất đi sự tin tưởng, kết cục chỉ suy luận thôi cũng đủ rõ. Quan hệ giữa hai người bắt đầu trở nên lạnh nhạt.
Tên khốn họ Cố không giống những người đàn ông Thượng Hải khác, hễ lên cơn giận là động chân động tay, Tưởng Nam bị hắn đánh, có lúc chạy tới bên gã trai kia dốc bầu tâm sự. Cứ thế, càng lúc chị càng rời xa chồng, ngả về phía gã trai kia. Nhưng giữa họ vẫn chỉ là mối quan hệ thuần khiết, hoặc có thể nói là một kiểu tình yêu trên tinh thần.
Giữa hai người tuy không có gì, nhưng người ngoài đâu nghĩ như vậy! Tin đồn hai người cặp kè với nhau ngày càng lan rộng trong công ty, và đương nhiên không hề khách khí truyền thẳng đến tai tên khốn họ Cố.
Họ Cố đưa ra đề nghị ly hôn, hơn nữa còn đòi quyền nuôi Đá Nhỏ. Tưởng Nam đương nhiên không đồng ý, nhưng khi ra tòa phán quyết, tên khốn họ Cố lấy lý do Tưỏng Nam ngoại tình, hơn nữa thu nhập của hắn ta cũng cao hơn Tưởng Nam, thích hợp làm người giám hộ của Đá Nhỏ hơn. Kết quả tòa án điều tra, thấy đúng là có những tin đồn như vậy, liền tước quyền nuôi con của Tưởng Nam.
Tưởng Nam kể đến đây rồi không nói gì thêm, tôi ngẩn người ngồi nghe, siết chặt tay trước việc Tưởng Nam bị tước quyền nuôi con. Một người mẹ không được nuôi dưỡng đứa con mình rứt ruột đẻ ra, hẳn là đau khổ biết nhường nào!
Khi Tưởng Nam kể câu chuyện này, đầu CD cứ phát đi phát lại bài “Yesterday”. Tôi hình dung trong đầu khung cảnh Tưởng Nam cùng gã trai đó nghe bài hát này, Tưởng Nam nói chị rất thích nhạc của John Lennon, gã trai kia cười nói với Tưởng Nam, bài này của Paul McCartney...
Tôi bỗng thấy quan tâm tới gã trai đó, bèn cất tiếng hỏi, lần đầu tiên từ khi được nghe kể chuyện: “Người đó sao rồi?”
Tưởng Nam không trả lời ngay, đờ đẫn nhìn mưa ngoài cửa kính. Lâu sau, từ miệng chị thốt ra hai từ: “Chết rồi!”
Anh ta chết rồi? Tôi bất giác rùng mình, hỏi lại: “Sao lại chết?”
Tưởng Nam cắn môi, chậm rãi nói: “Hôm đó bị thua kiện, tâm trạng tôi hết sức tồi tệ, uống rất nhiều rượu, cậu ấy tới tìm tôi, tôi liền chửi rủa cậu ấy, nói chỉ tại cậu ấy mà tôi mất Đá Nhỏ. Cậu ấy nghe xong không nói gì, ngay trong đêm đó, cậu ấy...” Tuy giọng Tưởng Nam đều đều bình thản kỳ lạ, nhưng trong giọng nói thản nhiên ấy lại mang một nỗi bi thương nặng nề vô cùng.
Tôi nghe chị nói, không sao gọi rõ nổi tên của thứ cảm xúc trong lòng mình. Tôi nghĩ mọi việc nhất định không nhẹ nhàng đơn giản như Tưởng Nam kể, bên trong nhất định còn rất nhiều rất nhiều uẩn khúc. Nhưng Tưởng Nam không thể nói rõ mọi chuyện, bởi đó nhất định là nỗi đau không thể nào xoa dịu trong lòng chị.
Tôi im lặng nghĩ, Tưởng Nam cũng không nói gì thêm nữa, bên ngoài mưa vẫn rơi, rả rích không thôi. Giọng Paul McCartney buồn bã vang lên trong xe tĩnh lặng: “Why she had to go I don’t know she wouldn’t say. I said something wrong. Now I long for yesterday…”
56.
Vừa rồi khi Tưởng Nam hôn tôi, tôi đã thực sự rung động. Lúc đó tôi quả thực rất muốn làm chuyện đó với chị, bởi tôi biết Tưởng Nam không giống như Bạch Lộ, giả như tôi và chị có làm chuyện ấy đi chăng nữa thì chị cũng sẽ không bắt tôi chịu trách nhiệm. Nhưng giờ đây thứ dục vọng ấy đã hoàn toàn biến mất, một phần là bởi câu chuyện đau thương kia; một phần vì, tôi biết Tưởng Nam hôn tôi chỉ vì tôi giống với người trong lòng chị.
Lần đầu tiên gặp tôi, có lẽ Tưởng Nam đã thấy tôi rất giống người đó, vì vậy chị có thiện cảm với tôi, mới cho tôi qua vòng phỏng vấn. Sau đó chúng tôi cùng đi Thượng Hải, qua tiếp xúc có thể chị thấy tính cách tôi cũng rất giống anh ta, nên mới kêu tôi gọi bằng chị. Về sau, tôi ở Côn Sơn, sự quan tâm tôi dành cho chị đã khiến tình cảm của chị đối với tôi dần dần thay đổi. Cuối cùng, là tối nay, tôi nói có thể chết vì chị. Chắc chắn vì chuyện này mà chị lại nhớ tới người kia, người đã thực sự chết vì chị. Bởi vậy chị mới hỏi lời tôi nói có phải thật không, mới hôn tôi dịu dàng đến thế.
Tình cảm giữa người với người là thế đấy, luôn không ngừng biến đổi. Vì lòng người quá dễ dàng đổi thay, chỉ một sự việc, một lời nói thôi đã có thể gây ảnh hưởng đáng kể.
Tôi ngồi trong xe, lặng lẽ nghĩ, đầu óc vừa như rất tỉnh táo, nhưng dường như cũng rất hỗn loạn. Tự nhiên tôi nhớ đến Bạch Lâm. Rất có thể chuyện giữa Tưởng Nam và anh chàng kia sẽ lại xảy ra với tôi và Bạch Lâm, người thay thế Đá Nhỏ trong chuyện này rất có thể là Bạch Lộ. Giả dụ có một ngày Bạch Lộ biết được người tôi thích là chị gái em, với bệnh tim của em thì đến trăm phần trăm là đứt. Nếu như lại để Bạch Lâm biết quan hệ giữa tôi và Bạch Lộ, biết được em nàng hóa ra vì thế mà chết, liệu nàng có tha thứ cho tôi không? Sặc! Chắc chắn nàng sẽ không bỏ qua cho tôi! Tới lúc đó nếu như nàng lại chửi rủa tôi như Tưởng Nam chửi rủa anh chàng kia, liệu tôi có vì thế mà tìm đến cái chết không?
Trong đầu đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe có tiếng nhạc vang lên xen giữa giọng hát của Paul McCartney, vô cùng chói tai. Tôi mới đầu còn sững người, nhưng tức thì nhận ra đó là chuông điện thoại của Tưởng Nam, xem ra chị lại có điện thoại rồi, lần này thì là ai đây?
Tôi đoán già đoán non, Tưởng Nam bên cạnh vẫn đờ đẫn ngồi yên như chẳng hề có ý nghe máy. Nhưng chị cũng không tắt máy, mặc cho tiếng chuông đáng ghét ấy réo lên không ngừng. Tôi chột dạ, loáng thoáng đoán ra cuộc điện thoại này đến tám phần mười là của lão quỷ háo sắc họ Lâm kia. Vì nếu là điện thoại của người khác, với tâm trạng của Tưởng Nam lúc này, tuyệt đối chị sẽ không nói nhiều lời tắt máy luôn. Nhớ lại trước đây đã mấy lần nghe thấy tiếng chuông này, xem ra không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đây là lão!
Biết đây là điện thoại con quỷ háo sắc kia gọi đến tuy trong lòng tôi rất không thoải mái, nhưng thấy Tưởng Nam không nghe điện thoại của lão ta, tôi có hơi vui vui. Trước đây bất kể là lúc nào Tưởng Nam cũng không dám làm trái lão khốn ấy nửa phần. Lẽ nào bây giờ Tưởng Nam không còn muốn tiếp tục dây dưa với lão? Nghĩ vậy, tôi bèn quay sang nhìn Tưởng Nam, bất ngờ nhận ra trong mắt chị đã lại đong đầy nước mắt. Cuối cùng hai khóe mắt chẳng thể chứa nổi thêm nữa, nước mắt chầm chậm lăn xuống má.
Thấy Tưởng Nam khóc, trong lòng tôi lại dậy lên một cảm xúc không thể diễn tả. Tôi thấy mình quá vô dụng, Bạch Lộ và Tưởng Nam tốt vói tôi là thế, nhưng tôi không làm được gì cho hai người. Bạch Lộ yêu tôi như vậy, tôi lại chẳng thể cho em tình yêu. Rõ ràng tôi biết em sẽ không sống được bao lâu, nhưng vẫn chẳng có cách nào giúp em. Tôi muốn trút giận cho Tưởng Nam, kết quả lại bị người ta cho một trận. Giờ đây chị khóc, tôi cũng chỉ biết giương mắt mà nhìn.
Tiếng chuông điện thoại đáng ghét kia cuối cùng cũng tắt, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, im lặng nhìn Tưởng Nam rơi lệ. Bất chợt tôi nghĩ có thể mình đã coi Tưởng Nam như vật thay thế cho Bạch Lâm. Bởi mỗi khi trở nên yếu đuối, Tưởng Nam đều có biểu hiện giống hệt Bạch Lâm.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, chẳng hề có ý dừng lại.
Tưởng Nam khóc một trận rồi dùng mu bàn tay quệt nước mắt. Tôi đang định nói câu gì đó, đã lại thấy chị rút điện thoại ra.
“A lô!” Đến khi điện thoại kết nối, trên mặt chị đã chẳng còn chút nào vẻ đau buồn khiến người ta tan nát cõi lòng kia nữa, giọng chị trở nên nhẹ nhàng đáng yêu lạ thường: “Giám đốc Lâm ạ? Vừa nãy em không nghe thấy chuông điện thoại… Vâng, vâng, sao cơ, giờ anh đang ở Thượng Hải à…Vâng, vâng, sao ạ, giờ qua chỗ anh á?”
Tôi thật không ngờ trong lúc này Tưởng Nam lại chủ động gọi điện cho lão già họ Lâm kia, sặc, chị đang diễn trò gì thế? Chị sợ lão khốn đó đến thế sao? Càng nghĩ càng thấy như có thứ gì đó chèn cứng trong lòng, tôi thấy vô cùng thất vọng về Tưởng Nam: bình thường đã đành, với tâm trạng như hôm nay mà chị còn để ý đến lão khốn ấy được, thật là... hừ...
Tưởng Nam nghe xong điện thoại bèn nhìn sang tôi, môi chị mấp máy như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng vẫn giữ thái độ im lặng. Tôi đau đớn, đến nỗi chẳng thể kiểm soát được cảm xúc mình lúc này. Tôi cười nhạt, rất muốn mỉa mai mấy câu, nhưng nhớ lại bộ dạng khóc lóc của chị ban nãy, lại không nhẫn tâm thốt ra. Do dự một hồi, tôi mở cửa bước xuống xe, không buồn nhìn Tưởng Nam.
“Tiểu Triệu!” Tưởng Nam từ trong xe gọi với theo. Tôi vờ như không nghe thấy, phăm phăm đi về phía trước. Nước mưa rơi xuống táp lên nguời, như thể phá tan những đè nén trong xe ban nãy. Thực ra tôi phản ứng gay gắt như vậy là muốn ngăn Tưởng Nam tới chỗ lão khốn kia! Nhưng xem ra tôi thất bại rồi, Tưởng Nam tuy ở trong xe gào to gọi tên tôi nhưng chẳng hề đuổi theo. Cảm giác hụt hẫng dồn dập ập đến. Bên ngoài, mặt đất sũng nước, dưới ánh đèn hắt lại toàn một màu thê lương.
Tôi bước đi trong mưa, nội tâm hệt như thế giới bên ngoài, rào rào mưa trút. Ra khỏi cổng bệnh viện, tôi đứng lại. Tôi không biết mình nên đi đâu. Bốn bề đều mưa như thác đổ, chẳng thể phân biệt nổi phương hướng.
Đang lúc mù mịt, bỗng nghe phía sau có tiếng xe tiến đến. Tôi biết đó là Tưởng Nam nên chẳng quay đầu lại. Chiếc xe đỗ lại sau lưng tôi, nghe có tiếng cửa xe bật mở, sau đó là tiếng Tưởng Nam.
“Tiểu Triệu!” Tiếng chị hòa trong tiếng mưa rào rào truyền đến tai tôi: “Chúng ta về nhà thôi!”
Sao? Tôi ngạc nhiên, bất giác ngoái lại nhìn Tưởng Nam. Chị đứng trong mưa, dáng vẻ có chút cô quạnh, mưa ướt đẫm tóc khiến chị toát lên một vẻ dịu dàng không sao diễn tả nổi.
Chúng tôi đứng nhìn nhau từ xa, ở giữa là một bức tường mưa.
“Tiểu Triệu, chúng ta về nhà đi!” chị nhắc lại lần nữa.
“Về nhà?” Tôi suýt nữa thì nói: Chị không tới chỗ lão khốn đó nữa ư? Nhưng lời vừa đến đầu lưỡi đã kịp nuốt ngay vào. Sặc! Giờ nhắc đến lão khốn đó thì hỏng hết cả không khí!
“Ừ!” Tưởng Nam gật đầu, ngừng một thoáng, chị nói tiếp: “Nhưng cậu phải đồng ý với chị một việc!”