Tôi cũng không biết mình có gì để nói nữa. Tôi có một người bạn cùng bàn, tôi thích cậu ấy, tôi muốn bên cạnh cậu ấy. Nhưng, tôi biết mình nên đăng kí học ban xã hội.
Tôi kể với chị tôi tên Cảnh Cảnh, cậu ấy tên là Dư Hoài. Tôi kể cho chị rất nhiều ưu điểm của Dư Hoài, cậu ấy ưu tú như thế nào, cậu ấy không kiêu ngạo ra sao, tôi cũng kể cho chị về cuốn vở ô li, về chuyện chúng tôi cùng diễn “ Công chúa Bạch Tuyết”, kể chuyện cậu ấy và Trần Tuyết Quân, kể chuyện cậu ấy bảo tôi đừng học ban xã hội, kể cậu ấy cầm máu mũi cho tôi,…
Rất nhiều chuyện vặt vãnh như thế.
Lạc Chỉ vừa nghe vừa mỉm cười, không hề cảm thấy phiền phức hay gì đó tương tự.
“Em thích cậu ấy nhưng cậu ấy không biết. Em cũng không biết cậu ấy có thích em hay không, cho nên em ở lại, tương lai và cậu ấy chưa chắc sẽ báo đáp em. Em cũng biết những chuyện mà không có đáp lại thì chẳng có ý nghĩa, không nên làm, nhưng em lại không nỡ, chỉ biết được đến đâu hay đến đó, đúng không?”
Tôi gật gật đầu: “ So sánh thì thấy em toàn nói lời thừa thãi.”
“ Không phải!” Lạc Chỉ lắc đầu: “Những lời em nói không hề thừa thãi”.
Mặt trời dần dần khuất sau tầng lầu nhưng đến lúc mặt trời thật sự tối vẫn còn một khoảng thời gian rất dài.
“Chị không giúp nổi em, chị thật sự không biết.” Chị ấy nói.
Tôi ngỡ chị ấy sẽ nói, đời người rất dài, cảm giác thích sẽ thay đổi, không đáng để hi sinh tương lai, em sẽ phải hối hận. Hoặc chị ấy sẽ nói, học ban xã hội rồi vẫn có thể tiếp tục thích cậu ấy, việc học là hàng đầu, em phải biết trước biết sau. Thậm chí, chị ấy sẽ nói, học ban tự nhiên cũng chưa chắc là không tốt, chỉ cần em cố gắng, cố theo bước chân của cậu ấy, rất có thể sẽ xảy ra kì tích.”
Thế nhưng, chị ấy lại nói: Chị không biết!
“Bản than chị còn không rỏ cuộc đời mình thì có thể dạy em gì đây.” Chị ấy ngoảnh lại nhìn mặt trời đang lặn, vừa có trạng thái nghiêm trang vừa chó chút bi thương.
“Chị này, chị có thích ai không?”
Chị ấy không nói có, cũng chẳng nói không: “Cảnh Cảnh, thực ra chị rất ngưỡng mộ em.”
Lại có người nói ngưỡng mộ tôi.
“Chị thật sự rất ngưỡng mộ, thích một người mà không kiềm chế được mà muốn cứ muốn tiến gần hơn đến cậu ấy, muốn hiểu tất cả về cậu ấy. Em có cơ hội đó, có thể lấy thân phận bạn bè để yêu cậu ấy, thường xuyên true đùa nhau, chê bai nhau, quan tâm nhau. Dẫu chỉ là bề ngoài, những cũng tốt hơn nhiều không gặp nổi, không chạm đến nổi, giả vờ không quen biết…”
“Chị…”
“Em ngỡ tỏ ra không hề quen biết không sao, bởi vì còn cần thời gian chuẩn bị, rồi có một ngày em sẽ để cậu ấy làm quen với con người tuyệt với nhất của em. Nhưng có lúc tình cảm với chuyện tốt hay không chẳng liên quan gì với nhau, chỉ chậm một giây, cho dù em có tốt đến đâu thì cái tốt của cậu ấy đã dành cho người khác mất rồi.”
Chị ấy quay lại nhìn tôi cười.
“Cho nên chị thật sự không giúp em được, không phải do ghen tị với em. Chị thật sự không biết. Chị không biết cái nào quan trọng hơn.”
Chuông tan học reo lên.
Tôi rất xin lỗi vì đã làm lỡ dỡ hai tiết tự học của chị ấy, Lạc Chỉ lắc đầu, vỗ đầu tôi.
Chị ấy ngồi trên bệ cửa sổ nhìn tôi, bóng tôi xa dần dần, tôi ngoảnh lại thì thấy chị đang cười với tôi, giống như hôm lễ kỉ niệm trường.
Bất chợt nhớ ra, lúc mới nhập học lớp 10, tôi nhìn dòng người qua lại nườm nượp mà bấm máy, trong đó có một tấm là của chị Lạc Chỉ, chị ấy thất thần nhìn về một hướng nào đó nhưng tôi không biết là đang nhìn ai.
Nhưng mà tôi biết, chị ấy sẽ không kể câu chuyện của chị, cho tôi.
No. 260
Rất nhiều người hỏi tôi có học ban xã hội hay không, tôi đều trả lời là vẫn chưa quyết định.
Còn Dư Hoài, không hề hỏi lấy tôi một lần.
Nhưng sau này cũng không cần hỏi nữa, vì lúc Trương Bình đến thu tờ đăng kí nguyện vọng ban xã hội, lớp tôi tổng cộng có bảy người đứng dậy nộp, trong đó có Giản Đơn, Tiêu Tiêu và tôi.
B lúc ấy nổ tung.
“Chẳng có nghĩa khí gì cả! Tôi cũng phải học ban xã hội!”
“Không phải cậu nói ai học xã hội là chạu cậu à?” Giản Đơn vui vẻ liếc xéo cậu ấy một cái.
B lập tức giơ tay lên chỉ thằng vào GIản Đơn: “Cháu gái!”
Lúc gặp ở trê bục giảng, Tiêu Tiêu nhìn tôi, có tiếc nuối, có chúc mừng, dường như tìm được một người bạn đồng hành.
Lúc tôi trở về chỗ, Dư Hoài đều nhìn tôi. Ánh mắt tôi không kịp tránh đi, chỉ thể ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy.
Sau đó cậy ấy nghiêng đầu sang chỗ khác.
Tháng sáu trôi qua vội vã như vậy đó.
No. 261
Trưa hôm kết thúc môn cuối cùng của kì thi cuối kì, B và Giản Đơn đột nhiên xông vào khu thi lớp 1 tìm tôi.
“Bọn mình ra ngoài chơi đi!” B hưng phấn đề nghị: “ Kính chúc hai cháu phản bội lớp 5 đi học ban xã hội.”
Tôi vừa dọn đồ vừa đồng ý.
Giản Đơn bỗng đỏ mặt, nói lí nhí: “Còn có cả hàn Tự”.
B bổ sung: “Nhưng tên này lại gọi them cả Từ Diên Lượng đi cùng, đúng là chẳng đâu vào đâu!”
Hai người đó đi tới, mỗi người một bên lôi tôi, đừng lề mề nữa, đi thôi, cùng ăn một bữa cơm, sau đó đi hát hoặc xem phim gì đó. “ Có thể xem “Thập diện mai phục” hoặc “Thiên cơ biến”, tớ nghe nói “Thập diện mai phục” không hay, Trang Tử Kháp không hiểu sao sống dai kinh, mãi mà không chết đó…”
(Thập diện mai phục: Một bộ phim cổ đại của Trung Quốc, do Chương Tử Di đóng vai chính. Bộ phim này giúp Chương Tử Di giành được giải ảnh hậu)
Tôi bất chợt quay người lại, nói: “Mọi người chờ chút, tôi đi gọi một người nữa.”
Tôi chạy nhanh vào trường, suýt nữa đâm phải một người đang đi từ trong lớp ra.
Là Dư Hoài. Cậu ấy cùng Giản Đơn và B, nói: “Các cậu định ra ngoài chơi à? Sao không gọi them tớ nữa hả?”
No, 262
Lúc xếp hàng mua ở KFC, B bị một người mang theo con chen vào hàng, cải mấy câu xong liền kéo mấy người không rỏ tình hình bọn tôi ra khỏi của hàng.
“Sao thế? Sao cậu không mắng người ta ngu?” Từ Diên Lượng khó hiểu.
“ Không mắng thì phải làm sao?” B tức điên: “ Tớ đánh đâu có lại người ta.”
Vậy là chúng tôi lại bắt đầu quay trở về con phố huyên náo tấp nập. Giản Đơn nhìn thấy giọt mồ hôi trên trán Hàn Tự thì thấy xót lắm, khuyên chúng tôi đừng kén cá chọn canh nữa, vào bừa một quán nào đấy ăn cho xong, dù sao cũng không đói lắm.
B không bằng long: “Cậu nghĩ tớ kén cá chọn canh à? Tớ lôi mấy cậu ra đây tất nhiên pahir chịu trách nhiệm, đây là mẫu tính! Nếu chỉ có mình tớ thì tớ ăn luôn bánh Oreo trong cặp là xong rồi.”
“Ăn Oreo xong đi ị, thật sự sẽ là màu đen?” Từ Diên Lượng hỏi.
“ Câm mồm!”
“Cậu bị bệnh à?”
Mọi người đều mắng cậu ấy ngay trước bữa ăn lại nói những lời tởm lợm như thế.
Chỉ có B vẫn bình thản gật đầu: “ Chẳng lẽ không phải thế à! Cậu về nhà thử mà xem, ăn năm cái bánh còn có thể ị ra Olymlic đấy!”
(ND: Trong tiếng Trung, Oreo và Olympic có âm đầu tiên giống nhau)
Suốt quãng đường Dư Hoài đều đứng bên cạnh tôi nhưng lại không nói chuyện với tôi.
Đúng là mọi người không đói lắm, cho nên chỉ ăn một chút đồ cạnh rạp chiếu phim cho kịp bộ phim “Thập diện mai phục” Chiếu lúc ba giờ chiều.
Trong phòng chiếu không ngờ lại chỉ có sáu chúng tôi.
“Bao cả rạp hơ hơ!” B nhảy lên bục, bắt chước nhà lãnh đạo quốc gia chỉ lên khoảng không của phòng chiếu cười ha ha: “Nào nào nào, đừng khách sáo, cứ ngồi đi.”
Vậy là Giản Đơn liền tìm một hàng để ngồi cùng Hàn Tự. Từ Diên Lượng còn tưởng tất cả mọi người ngồi cùng nhau nên cũng chạy xúm vào liền bị ánh mắt đằng đằng sát khí của Giản Đơn xua đuổi ra xa – “Tránh xa bọn tớ raaaaaaaaaa!”
Không biết từ khi nào Giản Đơn lại trở thành cô gái biết dùng ánh mắt để nói chuyện…
Tôi ngoảnh sang nhìn Dư Hoài vẫn còn đứng ở hàng ghế cuối cùng, hỏi: “Cậu ngồi ở đâu?”
“Đừng lo việc của tôi, tôi ngồi đâu chả được.”
Cậu bị bệnh gì à, giận cá chém thớt đấy à! Tôi liếc xéo cậu ấy một cái, mặc kệ cậu. Thế là tôi cứ chọn bừa một chỗ rồi ngồi xuống.
Sau đó, cậu ấy liền ngối xuống ghế bên tay phải của tôi.
Giống như trên lớp vậy. Sau này có lẽ sẽ không thể như thế này được nữa.
No. 263
Tôi vẫn chưa kịp hiểu được cảm xúc trong lòng tôi lúc này là sung sướng hay bi ai thì Từ Diên Lượng và B liền ngồi bên tay trái tôi. Tôi trợn mắt lên nhìn B, cậu ấy liền tiến sát về phía tai tôi nói nhỏ: “Cậu phải tha thứ cho tớ, nếu tớ hợp tác cho hai người thành đôi thì tớ và Từ Diên Lượng sẽ bị ép thành một đôi còn gì, cậu nở lòng nào hả?”
Chẳng mấy chốc phim bắt đầu chiếu. Tôi vô cùng hồi hộp khi phát hiện ngồi cùng hai người họ xem phim là một sai lầm.
“Kim Thành Võ đúng là diễn rất hay” B vừa ăn bắp rang bơ vừa thốt lên.
“Được rồi đó, đều là chạy theo trào lưu mà thôi.” Từ Diên Lượng chỉ vào màn chiếu: “ Cậu nhìn kĩ mà xem, cậu ấy có nhiều góc còn xấu hơn cả mình đó.”
“Từ Diên Lượng, cậu ca ngợi phần nào trên cơ thể mình cũng được, nhưng cũng không nhất thiết hạ người ta xuống cùng đẳng cấp với mình chứ?”
Một lúc sau, Từ Diên Lượng lại nói: “Tớ nghe nói Trương Nghệ Miêu và Trang Tử Kháp từng yêu nhau, bởi vì bề ngoài của Trang Tử Kháp rất giống Củng Lợi.”
“Thật hả?” Giọng của B không chú tâm cho lắm.
“Ai mà biết được, người trong cuộc tất nhiên không thừa nhận, hoặc là giải thích rất kính trọng tiền bối, là bạn cực kì tốt. Haiz! À, cậu có tin tình bạn đơn thuần giữa trai và gái không?”
“Người khác thì nói không chuẩn được, nhưng cậu với ai cũng rất đơn thuần.”
“Cậu dựa vào cái gì mà nói như thế?”
B cười lớn: “Dựa vào bề ngoài của cậu”
Nghe hai diễn viên tấu hài nói qua nói lại, cảnh bi thương mĩ lệ khi cô gái mù mà Trang Tử Kháp đóng chết ở trong rừng lá vàng cũng khiến tôi bật cười.”
Sau này, tôi không còn nhớ rỏ nội dung bộ phim này nữa, Trang Tử Kháp chết mấy lần và tại sao mãi không chết được? Còn nữ chính thích Lưu Đức Hoa hay Kim Thành Võ? Tôi không thể nhớ bất cứ chi tiết nào.
Tôi chỉ nhớ, giữa phim tôi nghiêng đầu rất nhiều lần, dung ánh sang yếu ớt còn sót lại để nhìn Dư Hoài, không dám động quá nhiều, vì sợ cậu ấy nhìn thấy.
Khung cảnh tối om của rạp chiếu phim chính là sự bảo vệ tự nhiên, đối lập hẳn với màn hình lớn sáng choang, ánh mắt của tôi chỉ là sự tồn tại quá đổi mịt mùng.
Những cũng rất tò mò. Cậu ấy biết tôi đang nhìn cậu ấy không? Cậu ấy có biết tại sao tôi lại đang nhìn cậy ấy không?
Dư Hoài, cậu có biết không vậy?
Người dịch: Hỏa Long Qủa
Biên tập: Iris
No.
Xem xong phim,ai ai cũng rất đói, vừa rời rạp đã gọi ngay hai chiếc taxi đi đến ngay quán bia thịt nướng Brazil nổi tiếng nhất trong thành phố, rồi bao một phòng nhỏ.
Đây là lần đầu tiên tôi ăn buffet thịt nướng, cứ cách một khoảng thời gian lại có người bưng một xiên thịt lớn mang vào, sau đó gỡ ra để vào đĩa mỗi người một chút thịt, vừa mới lạ, vừa thú vị.
“ Cảnh Cảnh, với kinh nghiệm ăn canh cây tê của bọn mình, tớ biết chắc chắn cậu sẽ là nữ chiến sĩ. Cậu nhất định phải giữ sức để ăn đến vòng hai, tôm lên cuối cùng, đừng dung sai chiến thuật đó.”lớn iếng dặn dò.
“Biến!” Tôi liếc xéo Dư Hoài đang cười mình: “Rõ ràng tớ ăn rất ít.”
Từ Diên Lượng đột nhiên đề nghị mọi người gọi một tá bia, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy đề nghị này quá to gan, nhưng cũng nôn nóng muốn thử.
“Từ Diên Lượng, cậu nên giảm cân đi, cứ uống bia thì bụng sẽ ngày càng to đó.” Gian Đơn hơi nhát, thử khuyên một câu.
“Tại sao tớ phải giảm câm?”Từ Diên Lượng vỗ bụng: “Tớ ăn béo không dễ dàng gì, phải tốn nhiều tiền của nhà tớ đó, tớ dựa vào đâu để giảm cân?”
“Cuối cùng hôm nay Từ Diên Lượng cũng nói tiếng người rồi” β phấn chấn, hô hào: “ không uống nhiều, chủ yếu cho có không khí, uống xong thì nhai kẹo cao su sẽ không có mùi nữa.
“ Nhai kẹo cao su để át mùi thuốc lá” Bạn thần kiến thức thường nhật Hàn Tự, cuối cùng không chịu được nữa, lên tiếng phủ đầu.
Tớ đồng ý! Dư Hoài bất chợt cất lời, dọa tôi một cái: “Kính chúc Cảnh Cảnh phản quốc!”
“ Dư Hoài, cậu hơi thiên vị đó nha, còn tớ nữa!” GIản Đơn đập bàn, phẫn nộ, “ Được thôi! Phục vụ, mang rượu ra đây.”
No.
Là ai nói chỉ uống một chút?
Vậy bây giờ ba tên ngốc đang ôm nhau hát, nhìn trông như “ An hem tốt “ kia là ai?
(ND: Nghĩa đen là ba anh em tốt, ở đây chỉ Hổ, Gấu và Sư tử - một tình bạn đặc biệt ở Công viên Noal’s Ark)
Khả năng uống rượu của Giản Đơn kém nhất,β giỏi hơn Gian Đơn chút, còn Từ Diên Lượng lại kém hơn cả Giản Đơn, vô cùng mất mặt.
Còn tôi lại là nữ trung hào kiệt, song rất chăm chạy vào nhà vệ sinh. Chắc chắn là tác dụng của gen trội từ bố mẹ tôi đây mà.
Kể cả tửu lượng cao nhưng vẫn hơi chóng mặt, chỉ là lí trí vẫn cố duy trì tác dụng mà thôi. Tôi cầm máy ảnh chụp cho ba tên ngốc đó rất nhiều bức ảnh, lại còn chụp cho tên mặt trắng Hàn Tự mấy tấm nhắm mắt dựa vào tường – Cậu ta càng uống mặt càng trắng.
Đối lập với cậu ta là Dư Hoài
Dư Hoài vốn dĩ da màu lúa mì, uống rượu vào lại thành Quan Công.
Tôi nhìn β và Giản Đơn đang ôm đầu khóc đau khổ, phút chốc hiểu được mấy cô chú nhìn thấy từ hồi nhỏ, trong phòng karaoke, sau khi uống rượu hát hò xong đa phần các cô chú đó đều nắm tay nhau tâm sự nỗi long, chuyện cũ móc từ thời tám hoánh nào cũng lôi ra lải nhải, mỗi người lớn không uống nhiều đối mặt với cảnh tượng này đều hết sức đau khổ.
Bọn trẻ con thì hiểu gì, bất kể người lớn trong nhà uống say thành bộ dạng gì chúng cũng chỉ quan tâm đến trò chơi của mình mà không hề phát hiện ra rất nhiều bí mật và câu chuyện đều trút hết bên cạnh mình.
Tôi đặt máy ảnh xuống lẵng lẽ nhìn Dư Hoài đang chìm trong suy tư ở bên cạnh, đột nhiên có chút kích động, muốn chạy qua rồi nhìn vào mắt cậu ấy hỏi, Dư Hoài, cậu có thích tớ không?
Cậu thích Cảnh Cảnh không?
Không phải kiểu thích của bạn bè
Không phải kiểu thích không đơn thuần
Cậu chịu nói cho tớ không, vì tớ thích cậu mà, rất thích rất thích, thích cậu hơn cả thích tớ.
Nhưng tôi chỉ chạy qua chỗ, βrồi cùng khóc với chúng nó.
Theo yêu cầu của Dư Hoài nhân viên phục vụ cầm máy ảnh rồi chụp cho lũ học sinh cấp ba bọn tôi đang chẳng ra đâu vào đâu một tấm ảnh chung.
Đột nhiên β hét lớn, “ Thành tích chết hết đi, chị đây vì bọn mày mới đi học đó”
Giản Đơn khóc huhu “ Dẫu có còn học chung một lớp nữa không, bọn mình vẫn luôn là bạn của nhau”
Tôi không nói câu nào, tôi ghét cảnh chia ly. Đến cả cảnh chia ly của bố mẹ tôi, tôi không nhớ nữa là.
Quên đi những chuyện bi thương là chức năng đặc biệt khác thường của tôi.
Tôi chỉ nghiên mặt nhìn Dư Hoài.
Là cảm giác của tôi sai ư? Là mặt của cậu ấy đỏ quá hay là mắt cậu ấy thật sự đỏ rồi?
No.
Thành phố Bắc Kinh tràn ngập cây xanh. Đêm mùa hè vô cùng mát mẻ,cái nóng bức ban ngày cũng theo mặt trời lặn khuất sau dãy núi, tất cả còn lại chỉ là làn gió mát dịu dàng.
Mấy người bọn tôi đi từ quán cơm ra, đi mãi đi mãi rồi tan rã. Ban đầu còn nghe thấy tiếng bọn β cãi nhau ầm ĩ, mơ mơ hồ hồ đi qua mấy cái ngã tư, đến khi nghoảnh lại thì sau lưng chỉ còn một mình Dư Hoài.
“ Đừng lo chúng nó gọi taxi về rồi”, cậu ấy thấy tôi căng thẳng liền giải thích.
….Hứa là bạn tốt một đời cơ mà, bỏ rơi tôi một mình thế này sao?
Tôi buộc phải thừa nhận mình có hơi choáng váng nhưng không có chướng ngại gì, tôi vẫn có thể đi thẳng.
“Để tôi đưa cậu về nhà.” Dư Hoài nói
Hình như cậu ấy tỉnh rượu rất nhanh. Còn trong long tôi bỗng dung có cảm giác mới lạ, loại cảm giác lạc quan mù quáng. Dường như bản thân cứ say như thế này mà về nhà hoàn toàn không cần lo bị mắng vậy.
Cảm giác này rốt cuộc là ai đem đến cho tôi? Bia, mùa hè hay là Dư Hoài?
Cậy ấy đi bên cạnh tôi, đôi lúc tôi choáng váng hoặc qua đường, cậu ấy liền kéo cánh tay tôi lại, rất nhẹ nhàng như sợ làm tôi giật mình.
“Tôi rất thích mùa hè.” Tôi nói.
“Ừ,Tớ cũng thích.” Dư Hoài nói.
“Tớ cảm thấy,” Tôi nghiêng mặt nhìn cậu ấy cười ngu ngơ: “Nếu thật sự có ngày tận thế, ngày đó chắc chắn không phải là mùa hè.”
Dư Hoài nhìn tôi dịu dàng, lặng yên nghe tôi lảm nhảm vớ vẩn, không hề ngăn lời tôi, cũng chẳng thấy phiền hà.
No.
Đến khi đi đến dưới tầng nhà tôi, tôi cũng dần dà tỉnh rượu, không nhớ mình đã nói những gì, nhưng có lẽ không nói những gì không nên nói.
Hai đứa đứng đối diện nhau, không dần sáng lên.
Đó là biểu cảm kích động và vui sướng nhất mà tôi từng nhìn thấy trên mặt Dư Hoài, cậu ấy cười không giữ lại chút gì cứ gật đầu mãi như vậy.
Tương lai và cậu ấy đều không chắc sẽ báo đáp sự ương bướng của tôi.
Nhưng khoảnh khắc này là đủ rồi.
Tuổi trẻ chính là vậy tuyệt vời đến mức giống như dẫu có trải qua thế nào cũng bị lãng phí. Vậy thì, chi bằng lãng phí trên người cậu đi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Người dịch: Hỏa Long Quả
Biên tập: Iris
No. 259
Lạc Chỉ lặng thinh nghe tôi điên cuồng kể chuyện.
Tôi cũng không biết mình có gì để nói nữa. Tôi có một người bạn cùng bàn, tôi thích cậu ấy, tôi muốn bên cạnh cậu ấy. Nhưng, tôi biết mình nên đăng kí học ban xã hội.
Tôi kể với chị tôi tên Cảnh Cảnh, cậu ấy tên là Dư Hoài. Tôi kể cho chị rất nhiều ưu điểm của Dư Hoài, cậu ấy ưu tú như thế nào, cậu ấy không kiêu ngạo ra sao, tôi cũng kể cho chị về cuốn vở ô li, về chuyện chúng tôi cùng diễn “ Công chúa Bạch Tuyết”, kể chuyện cậu ấy và Trần Tuyết Quân, kể chuyện cậu ấy bảo tôi đừng học ban xã hội, kể cậu ấy cầm máu mũi cho tôi,…
Rất nhiều chuyện vặt vãnh như thế.
Lạc Chỉ vừa nghe vừa mỉm cười, không hề cảm thấy phiền phức hay gì đó tương tự.
“Em thích cậu ấy nhưng cậu ấy không biết. Em cũng không biết cậu ấy có thích em hay không, cho nên em ở lại, tương lai và cậu ấy chưa chắc sẽ báo đáp em. Em cũng biết những chuyện mà không có đáp lại thì chẳng có ý nghĩa, không nên làm, nhưng em lại không nỡ, chỉ biết được đến đâu hay đến đó, đúng không?”
Tôi gật gật đầu: “ So sánh thì thấy em toàn nói lời thừa thãi.”
“ Không phải!” Lạc Chỉ lắc đầu: “Những lời em nói không hề thừa thãi”.
Mặt trời dần dần khuất sau tầng lầu nhưng đến lúc mặt trời thật sự tối vẫn còn một khoảng thời gian rất dài.
“Chị không giúp nổi em, chị thật sự không biết.” Chị ấy nói.
Tôi ngỡ chị ấy sẽ nói, đời người rất dài, cảm giác thích sẽ thay đổi, không đáng để hi sinh tương lai, em sẽ phải hối hận. Hoặc chị ấy sẽ nói, học ban xã hội rồi vẫn có thể tiếp tục thích cậu ấy, việc học là hàng đầu, em phải biết trước biết sau. Thậm chí, chị ấy sẽ nói, học ban tự nhiên cũng chưa chắc là không tốt, chỉ cần em cố gắng, cố theo bước chân của cậu ấy, rất có thể sẽ xảy ra kì tích.”
Thế nhưng, chị ấy lại nói: Chị không biết!
“Bản than chị còn không rỏ cuộc đời mình thì có thể dạy em gì đây.” Chị ấy ngoảnh lại nhìn mặt trời đang lặn, vừa có trạng thái nghiêm trang vừa chó chút bi thương.
“Chị này, chị có thích ai không?”
Chị ấy không nói có, cũng chẳng nói không: “Cảnh Cảnh, thực ra chị rất ngưỡng mộ em.”
Lại có người nói ngưỡng mộ tôi.
“Chị thật sự rất ngưỡng mộ, thích một người mà không kiềm chế được mà muốn cứ muốn tiến gần hơn đến cậu ấy, muốn hiểu tất cả về cậu ấy. Em có cơ hội đó, có thể lấy thân phận bạn bè để yêu cậu ấy, thường xuyên true đùa nhau, chê bai nhau, quan tâm nhau. Dẫu chỉ là bề ngoài, những cũng tốt hơn nhiều không gặp nổi, không chạm đến nổi, giả vờ không quen biết…”
“Chị…”
“Em ngỡ tỏ ra không hề quen biết không sao, bởi vì còn cần thời gian chuẩn bị, rồi có một ngày em sẽ để cậu ấy làm quen với con người tuyệt với nhất của em. Nhưng có lúc tình cảm với chuyện tốt hay không chẳng liên quan gì với nhau, chỉ chậm một giây, cho dù em có tốt đến đâu thì cái tốt của cậu ấy đã dành cho người khác mất rồi.”
Chị ấy quay lại nhìn tôi cười.
“Cho nên chị thật sự không giúp em được, không phải do ghen tị với em. Chị thật sự không biết. Chị không biết cái nào quan trọng hơn.”
Chuông tan học reo lên.
Tôi rất xin lỗi vì đã làm lỡ dỡ hai tiết tự học của chị ấy, Lạc Chỉ lắc đầu, vỗ đầu tôi.
Chị ấy ngồi trên bệ cửa sổ nhìn tôi, bóng tôi xa dần dần, tôi ngoảnh lại thì thấy chị đang cười với tôi, giống như hôm lễ kỉ niệm trường.
Bất chợt nhớ ra, lúc mới nhập học lớp 10, tôi nhìn dòng người qua lại nườm nượp mà bấm máy, trong đó có một tấm là của chị Lạc Chỉ, chị ấy thất thần nhìn về một hướng nào đó nhưng tôi không biết là đang nhìn ai.
Nhưng mà tôi biết, chị ấy sẽ không kể câu chuyện của chị, cho tôi.
No. 260
Rất nhiều người hỏi tôi có học ban xã hội hay không, tôi đều trả lời là vẫn chưa quyết định.
Còn Dư Hoài, không hề hỏi lấy tôi một lần.
Nhưng sau này cũng không cần hỏi nữa, vì lúc Trương Bình đến thu tờ đăng kí nguyện vọng ban xã hội, lớp tôi tổng cộng có bảy người đứng dậy nộp, trong đó có Giản Đơn, Tiêu Tiêu và tôi.
B lúc ấy nổ tung.
“Chẳng có nghĩa khí gì cả! Tôi cũng phải học ban xã hội!”
“Không phải cậu nói ai học xã hội là chạu cậu à?” Giản Đơn vui vẻ liếc xéo cậu ấy một cái.
B lập tức giơ tay lên chỉ thằng vào GIản Đơn: “Cháu gái!”
Lúc gặp ở trê bục giảng, Tiêu Tiêu nhìn tôi, có tiếc nuối, có chúc mừng, dường như tìm được một người bạn đồng hành.
Lúc tôi trở về chỗ, Dư Hoài đều nhìn tôi. Ánh mắt tôi không kịp tránh đi, chỉ thể ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy.
Sau đó cậy ấy nghiêng đầu sang chỗ khác.
Tháng sáu trôi qua vội vã như vậy đó.
No. 261
Trưa hôm kết thúc môn cuối cùng của kì thi cuối kì, B và Giản Đơn đột nhiên xông vào khu thi lớp 1 tìm tôi.
“Bọn mình ra ngoài chơi đi!” B hưng phấn đề nghị: “ Kính chúc hai cháu phản bội lớp 5 đi học ban xã hội.”
Tôi vừa dọn đồ vừa đồng ý.
Giản Đơn bỗng đỏ mặt, nói lí nhí: “Còn có cả hàn Tự”.
B bổ sung: “Nhưng tên này lại gọi them cả Từ Diên Lượng đi cùng, đúng là chẳng đâu vào đâu!”
Hai người đó đi tới, mỗi người một bên lôi tôi, đừng lề mề nữa, đi thôi, cùng ăn một bữa cơm, sau đó đi hát hoặc xem phim gì đó. “ Có thể xem “Thập diện mai phục” hoặc “Thiên cơ biến”, tớ nghe nói “Thập diện mai phục” không hay, Trang Tử Kháp không hiểu sao sống dai kinh, mãi mà không chết đó…”
(Thập diện mai phục: Một bộ phim cổ đại của Trung Quốc, do Chương Tử Di đóng vai chính. Bộ phim này giúp Chương Tử Di giành được giải ảnh hậu)
Tôi bất chợt quay người lại, nói: “Mọi người chờ chút, tôi đi gọi một người nữa.”
Tôi chạy nhanh vào trường, suýt nữa đâm phải một người đang đi từ trong lớp ra.
Là Dư Hoài. Cậu ấy cùng Giản Đơn và B, nói: “Các cậu định ra ngoài chơi à? Sao không gọi them tớ nữa hả?”
No, 262
Lúc xếp hàng mua ở KFC, B bị một người mang theo con chen vào hàng, cải mấy câu xong liền kéo mấy người không rỏ tình hình bọn tôi ra khỏi của hàng.
“Sao thế? Sao cậu không mắng người ta ngu?” Từ Diên Lượng khó hiểu.
“ Không mắng thì phải làm sao?” B tức điên: “ Tớ đánh đâu có lại người ta.”
Vậy là chúng tôi lại bắt đầu quay trở về con phố huyên náo tấp nập. Giản Đơn nhìn thấy giọt mồ hôi trên trán Hàn Tự thì thấy xót lắm, khuyên chúng tôi đừng kén cá chọn canh nữa, vào bừa một quán nào đấy ăn cho xong, dù sao cũng không đói lắm.
B không bằng long: “Cậu nghĩ tớ kén cá chọn canh à? Tớ lôi mấy cậu ra đây tất nhiên pahir chịu trách nhiệm, đây là mẫu tính! Nếu chỉ có mình tớ thì tớ ăn luôn bánh Oreo trong cặp là xong rồi.”
“Ăn Oreo xong đi ị, thật sự sẽ là màu đen?” Từ Diên Lượng hỏi.
“ Câm mồm!”
“Cậu bị bệnh à?”
Mọi người đều mắng cậu ấy ngay trước bữa ăn lại nói những lời tởm lợm như thế.
Chỉ có B vẫn bình thản gật đầu: “ Chẳng lẽ không phải thế à! Cậu về nhà thử mà xem, ăn năm cái bánh còn có thể ị ra Olymlic đấy!”
(ND: Trong tiếng Trung, Oreo và Olympic có âm đầu tiên giống nhau)
Suốt quãng đường Dư Hoài đều đứng bên cạnh tôi nhưng lại không nói chuyện với tôi.
Đúng là mọi người không đói lắm, cho nên chỉ ăn một chút đồ cạnh rạp chiếu phim cho kịp bộ phim “Thập diện mai phục” Chiếu lúc ba giờ chiều.
Trong phòng chiếu không ngờ lại chỉ có sáu chúng tôi.
“Bao cả rạp hơ hơ!” B nhảy lên bục, bắt chước nhà lãnh đạo quốc gia chỉ lên khoảng không của phòng chiếu cười ha ha: “Nào nào nào, đừng khách sáo, cứ ngồi đi.”
Vậy là Giản Đơn liền tìm một hàng để ngồi cùng Hàn Tự. Từ Diên Lượng còn tưởng tất cả mọi người ngồi cùng nhau nên cũng chạy xúm vào liền bị ánh mắt đằng đằng sát khí của Giản Đơn xua đuổi ra xa – “Tránh xa bọn tớ raaaaaaaaaa!”
Không biết từ khi nào Giản Đơn lại trở thành cô gái biết dùng ánh mắt để nói chuyện…
Tôi ngoảnh sang nhìn Dư Hoài vẫn còn đứng ở hàng ghế cuối cùng, hỏi: “Cậu ngồi ở đâu?”
“Đừng lo việc của tôi, tôi ngồi đâu chả được.”
Cậu bị bệnh gì à, giận cá chém thớt đấy à! Tôi liếc xéo cậu ấy một cái, mặc kệ cậu. Thế là tôi cứ chọn bừa một chỗ rồi ngồi xuống.
Sau đó, cậu ấy liền ngối xuống ghế bên tay phải của tôi.
Giống như trên lớp vậy. Sau này có lẽ sẽ không thể như thế này được nữa.
No. 263
Tôi vẫn chưa kịp hiểu được cảm xúc trong lòng tôi lúc này là sung sướng hay bi ai thì Từ Diên Lượng và B liền ngồi bên tay trái tôi. Tôi trợn mắt lên nhìn B, cậu ấy liền tiến sát về phía tai tôi nói nhỏ: “Cậu phải tha thứ cho tớ, nếu tớ hợp tác cho hai người thành đôi thì tớ và Từ Diên Lượng sẽ bị ép thành một đôi còn gì, cậu nở lòng nào hả?”
Chẳng mấy chốc phim bắt đầu chiếu. Tôi vô cùng hồi hộp khi phát hiện ngồi cùng hai người họ xem phim là một sai lầm.
“Kim Thành Võ đúng là diễn rất hay” B vừa ăn bắp rang bơ vừa thốt lên.
“Được rồi đó, đều là chạy theo trào lưu mà thôi.” Từ Diên Lượng chỉ vào màn chiếu: “ Cậu nhìn kĩ mà xem, cậu ấy có nhiều góc còn xấu hơn cả mình đó.”
“Từ Diên Lượng, cậu ca ngợi phần nào trên cơ thể mình cũng được, nhưng cũng không nhất thiết hạ người ta xuống cùng đẳng cấp với mình chứ?”
Một lúc sau, Từ Diên Lượng lại nói: “Tớ nghe nói Trương Nghệ Miêu và Trang Tử Kháp từng yêu nhau, bởi vì bề ngoài của Trang Tử Kháp rất giống Củng Lợi.”
“Thật hả?” Giọng của B không chú tâm cho lắm.
“Ai mà biết được, người trong cuộc tất nhiên không thừa nhận, hoặc là giải thích rất kính trọng tiền bối, là bạn cực kì tốt. Haiz! À, cậu có tin tình bạn đơn thuần giữa trai và gái không?”
“Người khác thì nói không chuẩn được, nhưng cậu với ai cũng rất đơn thuần.”
“Cậu dựa vào cái gì mà nói như thế?”
B cười lớn: “Dựa vào bề ngoài của cậu”
Nghe hai diễn viên tấu hài nói qua nói lại, cảnh bi thương mĩ lệ khi cô gái mù mà Trang Tử Kháp đóng chết ở trong rừng lá vàng cũng khiến tôi bật cười.”
Sau này, tôi không còn nhớ rỏ nội dung bộ phim này nữa, Trang Tử Kháp chết mấy lần và tại sao mãi không chết được? Còn nữ chính thích Lưu Đức Hoa hay Kim Thành Võ? Tôi không thể nhớ bất cứ chi tiết nào.
Tôi chỉ nhớ, giữa phim tôi nghiêng đầu rất nhiều lần, dung ánh sang yếu ớt còn sót lại để nhìn Dư Hoài, không dám động quá nhiều, vì sợ cậu ấy nhìn thấy.
Khung cảnh tối om của rạp chiếu phim chính là sự bảo vệ tự nhiên, đối lập hẳn với màn hình lớn sáng choang, ánh mắt của tôi chỉ là sự tồn tại quá đổi mịt mùng.
Những cũng rất tò mò. Cậu ấy biết tôi đang nhìn cậu ấy không? Cậu ấy có biết tại sao tôi lại đang nhìn cậy ấy không?