Tôi,β và Giản Đơn cùng nhau trèo lên tầng thượng khu hành chính. Cửa sắt đã lâu không mở nên chỉ có thể mở được một khe nhỏ, bọn tôi đều phải lách người qua, cũng bởi thế đồng phục bám kha khá bụi bẩn.
Β nói, góc này nhìn lễ tốt nghiệp là tuyệt vời nhất
Lại một năm cấp ba kết thúc, đợi đám người trên sân vận động đi rồi, chúng tôi sẽ là học sih lớp 12
Cùng trải qua hai năm, cuối cùng chúng tôi đã đứng được lên đỉnh cao quyền lực của Chấn Hoa
Cảm giác này vô cùng kì diệu, Tôi từng sợ con quái vật này, lúc điểm danh, mỗi khi chụp một tấm ảnh đều như người du khách tâm hồn trên mây. Tôi biết mình đứng ở đâu, cũng biết tiếng tăm của nó ở bên ngoài, trước khi nó phát hiện ra bản chất thaạt của tôi, trên góc độ tâm lí tôi phải từ chối nó trước đã.
Vậy mà hôm nay, tôi có thể tùy tiện nói với chú tài xế taxi tôi là học sinh của Chấn Hoa, không phải chột dạ về thành tích học tập của mình, cũng có thể hồn nhiên nhận lời tán dương của tài xế về Chấn Hoa. Khen ngợi là bạn, chê bai là thù.
Tôi đã là học sinh 12 của Chấn Hoa rồi.
Quá trình buỏi lễ này vô cùng rườm rà, tôi chỉ quan tâm đến chuyện chị Lạc Chỉ làm lễ chào cờ mà thôi.
Thi đại học chị ấy vẫn luôn đứng đầu. Giản Đơn và β sau khi biết tôi lại có thể quen một vị thần thánh học ban xã hội như thế mà vẫn còn cứng cổ ở lại lớp 5 học ban tự nhiên đều cho rằng đầu óc tôi chắc chắn có vấn đề.
“ Cậu đi học ban xã hội đã có đại thần bảo kê rồi, thường ngày chăm hun đúc một chút, bét nhất cũng thi đỗ một trường kha khá, thế mà cậu lại cứ lì ở đây học ban tự nhiên, nghĩ quái gì vậy hả?”
Bị một người còn coi đời như rác hơn cả tôi dạy đời, thật là sao có cái lí do đó?
Đúng lúc Dư Hoài đến cướp lời để thể hiện sự trong sạch:”Đây là vấn đề tư chất, Tớ đã đủ trâu rồi, hun đúc ở khoảnh cách gần hai năm cũng không đúc thành thiên tài được đấy thôi!”
Kết quả là tất cả bọn họ đều cười vào mặt tôi
“Là chị đó hả?” β chỉ vào cô gái đang đứng ở cột cờ
Tôi nheo mắt:” Xa quá, nhìn không rõ, cậu chọn chỗ quái gì thế này.”
“Để quan sát đại cục, vừa nhìn biết cậu không làm quan được rồi”. Β khinh thường
Một lát sau, giọng của chủ nhiệm trong loa đã chứng minh phán đoán của chúng tôi. Người kéo cờ là Lạc Chỉ
“Đó là Thịnh Hoài Nam à? Cái anh đứng bên cạnh kéo cờ là Thịnh Hoài Nam hả?” Giản Đơn không thèm quan tâm nữ thần ban xã hội, cô nàng chỉ quan tâm trai đpẹ mà thôi.
“Không phải, tên mà đài nhắc đến không phải tên đó.” Tôi lắc đầu.
“Ồ!”, Giản Đơn buông thõng vai, không nói nữa.
Β nhanh nhạy tin tức hơn nhiều:” Hình như Thịnh Hoài Nam thi trượt, không được đứng đầu. Nhưng cũng chẳng sao, thi không tốt thì vẫn như thế thôi, phải vào đâu thì vào đó, hơn nữa tớ nghe nói nửa năm trước anh ấy đã lấy được cơ hội bảo đảm rồi.”
Cả lễ chào cơ đều hết sức nhàm chán, ba người chúng tôi vốn dĩ định thông qua học hỏi nhiệt huyết tuổi trẻ của các tiền bối mà khơi dậy tinh thần cho bản thân, tiếp sức cho lớp 12 sắp tới, ai ngờ quá trình lại bình thản không có gì đặc biệt
Điểm sáng duy nhất chính là chuyện chị Lạc Chỉ kéo cờ kéo hỏng mất,
Không biết chị căng thẳng điều gì hay lại khiến cờ Tổ Quốc như con thỏ, nhảy từng bước từng bước lên đỉnh cột, làm toàn trường cười điên đảo, ba đứa chúng tôi cũng cừoi thành một đám.
“Người học giỏi nhình như tú chi có chút không cân đối.” Β nói:” Cậu nhìn đàn chị của cậu kìa, kéo cờ cũng kéo không xong.”
Tôi tự nhiên phải lấy lại danh dự cho đàn chị: “ Thi đại học có phải thi kéo cờ đâu.”
“Đi thôi đi thôi, về lớp, tớ còn có đề chưa làm. Chiều thấy giải bài tập rồi.” Giản Đơn đã quay người ra về.
Tôi và β nhìn nhau.
Gọi Giản Đơn ra đây xem lễ tốt nghiệp là để cho cậu ấy vui lên chút, lớp 12 đến rồi, cậu ấy nhất định phải vực dậy tinh thần
Nhưng lễ tốt nghiệp quá nhàm làm cho tôi và β cực kì thất vọng, Càng khỏi nhắc đến vụ cổ vũ tinh thần Giản Đơn. Không khí chẳng có chút náo nhiệt, các đàn anh đàn chị lớp 12 trên sân vận động yên tĩnh đến mức dường như đây chỉ là lễ chào cờ bình thường.
β nói họ vừa mới biét kết quả thi đại học, vẫn còn chưa điền nguyện vọng, Người nào cũng có nỗi niềm riêng, vận mệnh còn chưa biết thế nào thì ai còn có tâm trạng đi nhớ thương tuổi học trò.
Tôi hiểu
Thương cảm thời gian cần an nhàn rảnh rỗi, những người bận bịu sinh tồn chỉ lo đến ngày mai, không để ý nổi quay đâì nhìn về quá khứ.
Trước khi đi, tôi vẫn nhấc máy ảnh lên, chụp nhiều bức với những góc độ khác nhau, nghĩ khi có cơ hội, nhất định sẽ đưa cho chị Lạc Chỉ xem.
Quên không nói, tôi sớm đã thay đổi tình hình rồi.
Bố tôi đã chi tiền cho tôi
No 270
Một năm trôi qua nhanh như thoi đưa.
Lại có một lớp học sinh mới nhập học lại đại hội thể dực thể thaom lại kỉ niệm thành lập trường, họp xướng 12-9, năm mới, cuộc thi bóng rổ cho nam, cuộc thi bóng chuyền cho nữ... và thi đại học cao đẳng. Đối với Chấn Hoa mà nói, thi đại học đồng nghĩa với li biệt, thi cao đẳng đồng nghĩa với tương phùng.
Cuộc sống của tôi ngoài những điểm xuyết náo nhiệt tươi đẹp này ra, màu nên vẫn là màu trắng phau của tờ đề và màu xnah biếc của bút bi.
Thi tháng kết thúc, thở phào nhẹ nhõm; qua hai tuần lại bắt đầu ôn tập kì thi tháng tiếp theo, lại một lần nữa căng thẳng lo lắng, ghét bản thân, cắn răng đi thị; lại kết thúc, lại thở phào nhẹ nhõm... tâm trạng và hi sinh giống như đồ thị hàm số f(x)=sinx, lên cao xuống thấp đều có chu kì, cứ đều đặn tuần hoàn như vậy, dường như không có điểm kết thúc, cứ mơ mơ màng màng dùng hêt thời gian,
Trước sau tôi không dám nói tôi kiên trì học ban tự nhiên là đúng hay sai
Hồi đầu bố mẹ tôi cực kì giận dữ, tôi lại cố chấp không chịu quay đầu. Từ trước đến giờ, tôi chưa từng kiên trì vì việc nào đến vậy, điều này khiến bố mẹ tôi bắt đầu hoài nghi liệu có phải tôi thược sự yêu thích ban tự nhiên hay không. Tôi đã lợi dụng sự hiểu nhầm và chiều chuộng của họ.. Sau đó, bố mẹ tôi cực kì thích tự an ủi mình, nhiều trường có nguyện vọng tuyển ban tự nhiên hơn, chuyên ngành phong phú đa dạng, sự lựa chọn của con gái là đúng, nhất định là đúng.
Thế nhưng tôi vẫn học các môn tự nhiên chẳng khá khẩm gì.
Sau khi chính thức phân ban, tốc độ giảng bài môn tự nhiên nhanh hơn lớp 10 khá nhiều, tuy luôn có sự giúp đỡ của Dư Hoài nhưng tôi vẫn luôn có chút cảm giác phải “ gắng sức.”
Đây là chuyện không có cách nào khác.
Tôi sớm đã đoán được các giả phải trả, tuy mỗi ngày đều đặt mình vào môi trường áp lực và thất bịa nhưng thật sự không hề dễ chịu hơn so với tưởng tượng chút nào.
No 271
May mà còn bạn bè, còn có Dư Hoàn, cho nên vẫn có thể cắn răng kiên trì.
Các thầy cô dạy năm lớp 11 của chúng tôi thay đổi mấy người ngoài thầy Trương Bình, Trương Phong và cô Trương dạy văn vẫn giữ nguyên thì có Lại Xuân Dương. Nhưng lúc gần đến thi cuối kì Trương Bình đột nhiên nói cho chúng tôi biết Lại Xuân Dương đã từ chức và chuyển trường rồi.
Ai cũng bàng hoàng, chỉ có tôi biết tại sao.
Tuần trước, túi của cô Tề bị giật chỗ gần viện, tôi và bố đến đồn công an khu trực thuộc tỉnh báo án. Ở ngay đại sảng, tôi nhìn thấy Lại Xuân Dương đang ngồi trên băng ghế dài ôm mặt khóc.
Mức độ ngượng ngùng khi bắt gặp Lại Xuân Dương ở đây còn kinh khủng hơn lần trước tôi ở trong nhà vệ sinh nữ đi nặng xong các một cánh cửa bắt gặp chủ nhiệm đang xếp hàng.
Tôi cầu cho cô ấy đừng nhìn thấy tôi, nhưng Lại Xuân Dương vừa ngẩng đầu thì hai chúng tôi đã bốn mắt nhìn nhau.
Tôi nuốt tiếng chào cô Lại vào trong, giả vờ không quen biết cô. Tôi và bố đi tìm nhân viên làm việc, nhân cơ hôiị họ tường thuật lại quá trình bị cướp, tôi bí mật trốn ra đại sảnh.
“Cô Lại, em và bố đến đây báo án, em... bọn em bị giật đồ. À, cái đó, ban nãy không chào hỏi cô, thật ngại quá.”
Tôi không biết cô ấy xuất hiện ở đây để làm gì, tôi nghĩ cô cũng không muốn bắt gặp phụ huynh học sinh nên ban nẫy không có chào hỏi.
Tôi ngỡ cô bị bệnh, bởi vì cô đã xin nghỉ ốm tận mấy ngày, mấy tiết tiếng Anh gần đây đều là có thầy cô khác dạy thay.
Cô Lại hiểu ý của tôi rất nhanh, cười cảm kích một cái, khuôn mặt tiều tụy có rất nhiều da chết, dôi mắt vô hồn thất thần.
“Con gái cô bỏ nhà đi rồi!” Cô nói rất nhỏ, nghe thấy được sự mệt mỏi trong giọng nói: “Đã một tuần không thấy, cô sợ em nó chết rồi.”
Lúc nói đến câu cuối cô Lại khóc, một cô giáo 40 tuổi đầu lại ở trước mặt một cô học sinh 18 là tôi khóc như một đứa trẻ già nua.
Cũng không biết tại sao tôi nhớ lại năm lớp 10. Cô cướp điện thoại của tôi không thành công liền “ dạy dỗ” tôi cả buổi, cuối cùng tự nói một mình:” Các em đó, không ai nghe lời tôi hết.”
Câu đó, thật ra không phải nói với chúng tôi nhỉ?
Con cô Lại 14 tuổi, đang thời trẻ trâu,cầm tiền ở lại nhà đi Đại Liên gặp bạn trên mạng 30 tuổi.Đã đi một tuần nay, điện thoại cũng tắt nguồn, không có chút tin tức gì.
Ngày nào cô cũng ngồi ở đại sảnh đồn công an, cô mong có tin tức gì thì mình sẽ là người biết đầu tiên.
Nhưng không hề có bất cứ tin tức nào, chỉ chờ được lập án
Tôi không biết tại sao chồng cô không xuất hiện, nhưng đây cũng không phải là chuyện tôi có thể hỏi. Trước khi rời đi, tôi nắm chặt tay cô nói mọi người giúp đỡ cô, chúng tôi giúp cô đăng tin tìm kiếm trên mạng,bảo cô gửi số QQ của con gái qua, tôi tìm giúp cô...
Cô chỉ cừoi hết sức thê lương, lắc lắc đầu nói: “ Đứa trẻ ngốc này.”
Khi tôi rời đồn công an, cô vẫn ngồi ở đại sảnh, cả người gầy đến mưucs đáng thương, không ngừng nhìn dáo dác, không biết đang nghĩ gì.
Giống hệt một lần cô chìm vào hư không trên lớp
Trên lớp, cô sẽ đột nhiên nhìn về phía tôi, gọi tôi trả lời những vấn đề đâu đâu- nhưng lần này, cô không hề ngẩng đầu lên nhìn tôi nữa.
Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Lại Xuân Dương.
No.272
Chúng tôi lớn rồi, hình tượng thầy cô giáo không còn vĩ đại, toàn năng hơn cả bố mẹ như năm nào nữa. Chúng tôi không còn để mặc cho thầy cô không nói lí khinh thường cũng không còn kinh ngạc vì sự mềm yếu và bất lực như mọi người ở ngoài kia của thầy cô. Họ chỉ là những ngừơi bình thường làm nghề giáo viên, cũng sẽ phạm lỗi, cũng phiền não vì cuộc sống củi gạo dầu muối.
Ví như Trương Bình không có cách nào nâng thành tích trung bình của lớp 5 lên, vẫn thương xuyên bị thầy chủ nhiệm trách mắng, sau khu chia tay bạn gái cũng ngẩn ngơ, gầy đi rất nhiều.
Ví như cô chủ nhiệm lớp 1 Du Đan trong thời khắc quan trọng này lại mang thai, cá phụ huynh đề đơn xin đổi giáo viên chủ nhiệm, vì giai đoạn cuối cấp này không thể đêt một cô giáo không thể tập trung tinh thần sức lực làm lỡ dở; nhưng Du Đan lại quyên không chịu từ chức, cũng vì lớp 1 là lớp mũi nhọn, làm sao cô ấy có thể dâng tay không trái chín mình bồi dưỡng suốt hai năm trời cho kẻ khác.
Ví như Lại Xuân Dương
Có lúc nhìn họ tôi rất muốn nói lời cảm ơn
Cuộc dống của tôi là một hành trình nhiệm vụ đơn tuyến, không cần lựa chọn không cần dứt bỏ, không cần vật lộn, không cần đấu tranh,chỉ cần học là được, chỉ cần chạy hướng về mục tiêu là được, đừng lạc lối.
Tất cả người lớn đều cố gắng để chúng tôi không bị phân tâm vì việc khác, nguyện thay chúng tôi nhận hết phiền não, trừ phiền não từ việc học hành, loại bỏ mọi chướng ngạy, tắc đường, ngã rẽ, chỉ cần chạy là được, chạy càng nhanh càng tốt.
Cuối cùng có một ngày, tôi cũng sẽ biến thành một ngừoi lớn đầy phièn muộn, ăn bát bỏ mâm, sống thế nào cũng cảm giác có gì đó sai sai.
Ngày đó rồi sẽ đến
Tôi sẽ là một người lớn như thế nào nhỉ?
Tôi ngoảnh đầu nhìn Dư Hoài ngồi cạnh đang vì cuộc thi cuối cùng mà tranh đấu từng giây từng phút, tự dưng nhớ đến ngày học sinh mới đi báo danh hai nămvề trươc, tôi hỏi cậu ấy hết sức ngu ngơ, nếu có một ngày cậu cũng thành bố trẻ con, câụ sẽ như thế nào nhỉ?
Bây giờ tôi vẫn muốn biết đáp án cho vấn đề đó, điều khác là, tôi càng muốn tận mắt chứng kiến ngày đó
Tên của Giản Đơn và tôi giống nhau, đều được đệm họ mẹ vào. Tất nhiên là điểm không giống với tôi đó là bố mẹ cô ấy vẫn luôn hạnh phúc bên nhau, rất thắm thiết.
“ bố mẹ tớ rất chiều tớ, tớ muốn làm gì họ đều ủng hộ tớ hết. trước giờ tớ cũng rất ngoan, không đời hư cái gì cả. lúc còn nhỏ nghĩ là sua này lướn lên sẽ tìm một người bạn trai tốt như bố tớ vậy, sau đó sẽ yêu đương rồi kết hôn với người đó, giống như bố meh tớ sống tới bạc đầu giai lão.”
Giản Đơn đúng là rất đơn giản. cô ấy luôn tin voà sự thuỷ chung, trọn đời trọn kiếp; cho nên khi quen β từ khi còn học cấp , cô ấy đã nhận định β sẽ là người bạn thân cả đời này của mình. Và trước khi voà cấp một, cô ấy đã quen Hàn Tự, Hàn Tự…
Dòng suy nghĩ của tôi đều xoay quanh hai chữ Hàn Tự này.
Dòng suy nghĩ của tôi đều xoay quanh hai chữ Hàn Tự này.
“ Bình thường các câu có cảm thấy việc tớ lúc nào cũng chạy theo Hàn Tự là rất mặt dày không?” Giản Đơn không còn khóc nữa, lúc nói lời này còn mỉm cười.
Cô ấy không còn là cô gái hay đỏ mặt mỗi khi bị chúng tôi mang Hàn Tự ra trêu đùa rồi chạy khắp nơi đánh người nữa.
Tôi lắc đầu, đáp:” sao có thể chứ!”
Giản Đơn trước giờ không bao giờ suy nghĩ lung tung, không bao giờ suy tính thiệt hơn, không bao giờ nói Tớ thích cậu, không bao giờ để Hàn Tự vì cô ấy mà làm điều gì, nhung trước giờ cũng không bao giờ nghi ngờ hay dao động gì cả.
Cô ấy luôn đối xử rất tốt với Hàn Tự. khiến người khác thật ngưỡng mộ.
.
Bố mẹ của Giản Đơn không bao giờ ép buộc cô ấy phải đi học bất kì môn năng khiếu nào: vũ đạo, ca hát, Olympic Toán hay Tiếng Anh,… Bởi thế, chỉ cần là thứ cô ấy cảm thấy hứng thú, học đều ủng hộ hết lòng.
Ví dụ, trước khi đi học cô ấy nhìn thấy một tài nữ cổ đại tay trắng ngần đang mài mực trong phim rồi nhị nhàng giơ cổ tay lên, một giây sua ống kính chuyển qua một đoạ chữ khải tinh tế, tài tử phong lưu bên cạnh gật đầu không ngừng, chữ đẹp lắm, chữ đẹp lắm…
Cô ấy lập tức nhảy lên sô pha hét to, mẹ ơi, con muốn học thư pháp!
Khi còn nhỏ, Giản Đơn luôn không hiểu một đạo lý, thứ mà tài tử đó coi trọng vĩnh viễn không phỉa là chữ mà là gương mặt của cô nương viết chữ đó.
Do đó, Giản Đơn rất hào hứng đến Cung văn hoá thiếu nhi học thư pháp, đeo hai túi cát lên cổ tay hai ngày đã mệt đến nỗi phát khóc, thề là sẽ không đến đó nữa. bố mẹ khuyên cô ấy nên kiên trì thêm vài ngày nữa, học hành cần phải có quá trình, không được sợ gian nan, khổ ải.
Trong mấy ngày nay, Giản Đơn đã gặp Hàn Tự.
Nằm sấp lên trước tủ kính triễn lãm các tác phẩm đoạt giải của các học viên cung văn hoá thiếu nhi, một đứa bé chỉ vào một bức tranh chữ rồng bay phượng múa nói đây là tác phẩm đoạt giải của nó.
Chữ đẹp quá! Đẹp thật!
Giản Đơn kéo dài âm điệu, tựa như muốn cưa đại gia khuê tứ phong lưu này.
Đứa bé tria tròn mắt nhìn Giản Đơn dường như bị cô bé nhìn đã không có phẩm vị và sức thu hút này khen ngợi là một điều cô cùng mất mặt.
Nếu như là như vậy thì tại sao khi đó lại nói với một cô bé xa lạ rằng chữ đó là do cậu viết?
Hàn Tự từ bé chằng đáng yêu gì hết.
Tóm lại, Giản Đơn vì học muốn học chữ như các chị khuê nữ kia mới đến đây học, nhưng vì một ngày này, gặp được đại gia khuê tú biết viết chữ trong cuộc đời cô ấy.
Thế lúc ấy Hàn Tự đang ở đâu?
Tình cảm này lại không có cách nào hiểu được tình cảm kia. Ví như tôi hiểu tại sao tôi thích Dư Hoài nhưng lại không hiểu tại sao Giản Đơn thích Hàn tự.
Một người thì giống như một người hầu chưa bao giờ tiết kiệm lời ca ngợi của mìn, còn một người thì giống như “đại tiểu thư” chẳng bao giờ để ý đến lời ca ngợi của người hầu đó. Vậy, rốt cuộc tình cảm giữa Gian Đơn và Hàn Tự bắt đầu từ bao giờ? Tôi hoàn toàn không tìm ra chút manh mối nào.
Tựa như vào một ngày nào đó khi tuổi trẻ bắt đầu, bị đùa giỡn vài câu; lại tựa như một ngày nào đó, biến nam chính trong phim thần tượng thành Hàn Tự… số mệnh của mỗi người đều là một hoa văn đặc biệt, hoa văn của Giản Đơn, đều khảm nên nhưng hoạ tiết liên quan đến Hàn Tự.
Có những chuyện nói ra rồi sẽ bị người khác chửi mắng và coi thường. ví dụ như Giản Đơn vì tương lai của mình sau này mà cắn răng quyết định vào học ban xã hội, Hàn Tự cũng chẳng giữ lại, chỉ đến khi ăn thịt nướng, uống hết rượu và nói lời từ biệt mới nói một câu, sau này cũng không có ai có thể tốt với tôi như cậu.
Vì thế vào một buổi tối muộn mùa hè năm ngoái, Giản Đơn về nhà nói với bố mẹ cô ấy không muốn học Văn nữa.
Có phải con người sẽ có chút triệu chứng của Stockholm tiềm ẩn không? Bỏ ra một ngàn một vạn nhưng lại chỉ cần đổi lấy một câu than thở đã cảm thấy cái gì cũng đáng giả cả.
Giản Đơn đã quen với việc làm bất cứ việc gì đầu tiên luôn nghĩ đến Hàn Tự. có thể lớp tôi mới quen Dư Hoài, cho nên thỉnh thoảng nhìn thấy thái độ đó là lẽ dĩ nhiên của cậu ấy, tôi sẽ cảm thấy bất mãn. Thế nhưng, Giản Đơn từ nhỏ đã điên cuồng bám lấy Hàn Tự, “vì cậu ấy tốt” đã biến thành thói quen; đó là một phần trong quá trình trưởng thành của cô ấy, lẽ dĩ nhiên là thế, không cần phải ngừng lại để suy nghĩ.
Chẳng cần Hàn Tự đáp lại, những lúc nhìn thấy Hàn Tự vui vẻ vì thuận buồm xuôi gió, tự nhiên cô ấy cũng sẽ vui vẻ. cô ấy dùng sự vui vẻ đó của bản thân làm thù lao cho đoạn tình cảm này.
“ sau này tớ đã hiểu”, Giản Đơn cười nói: “ cậu ấy thích tớ đối xử tốt với cậu ấy nhưng cậu ấy lại không thích tớ”.
“sao cậu ấy lại không…” tôi theo bản năng thốt lên lời an ủi cô ấy.
“tớ biết”. Giản Đơn cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
.
Tôi luôn chê bai phim điện ảnh và phim thần tượng, ở đó, điều không nên nghe thất thì luôn bị nghe thấy, thứ không nên nhìn thấy thì luôn bị nhìn thấy…
Tôi không bies rằng có phải Giản Đơn nghĩ như thế không.
Cô ấy trốn tiết thể dục, nằm trườn trên bàn ngut, lúc tỉnh lải phát hiện cả lớp đều đã đi hết. Quyển vở bài tập bảo bối của Hàn Tự bị rơi xuống đất, cô ấy nhặt lên, không cẩn thận phủi làm rơi mấy mảnh giấy nhỏ. Đó đều là những lời nói chuyện phiếm hằng ngày của Hàn Tự và Bối Lâm. Giản Đơn ngồi ở bên chỗ của Hàn Tự rất lâu, ấy vậy àm không hề phát hiện ra Hàn Tự và Bối Lâm có trao đổi cái gì.
Lúc Bối Lâm chuyển đến lớp không lâu Giản Đơn đã từng nói, con người cô ấy không lạnh nhật phản cảm như tôi và β nghĩ, thỉnh thoảng cậu ấy cũng nói chuyện với cô ấy.
Song, khi nói chuyện đều là về Hàn Tự
Giản Đơn là người có suy nghĩ như thế này, cô ấy cho rằng Bối Lâm giống như tôi và β, nhìn một cái là phát hiện ra cô ấy có tình ý với Hàn Tự, cố ý dùng chủ đề này để lôi kéo quan hệ, cho nên mới hồn nhiên nói hết tất cả những gì cô ấy biết về Hàn Tự cho Bối Lâm
Bối Lâm là một cô gái rất thông minh.
Trong cuộc trò chuyện hằng ngày, cô ấy luôn giả vờ mang bộ dạng không biết tí gì về Hàn Tự, những câu nói ra đều là “vô ý” nói về sở thích và chuyện cũ của Hàn Tự.
Cứ như mới gặp đã biết từ lâu.
Giống như là ông trời sợ Giản Đơn không chết tâm vậy, lúc cô ây vòng qua chỗ bóng nhà thể chất thì nhìn thấy Hàn Tự và Bối Lâm tránh những hoạt động ngoài kia của mọi người, ngồi ở bậc cầu thang nói chuyện.
Bối Lâm nói rằng, cô ấy rất ngưỡng mộ Giản Đơn.
Giản Đơn không biết rằng cuộc sống thật sự của Bối Lâm có bao nhiêu điều tồi tệ, cho nên cô ấy luông ngưỡng mộ bộ dạng Giản Đơn hiện giờ.
“ cô ấy và β đều khiến nguwoif khác thật ngưỡng mộ. tớ ngưỡng mộ những con người được ông trời ưu ái một phượng diện nào đó. Dư Hoài thông minh, gia đình Giản Đơn lại hạnh phúc và đơn giản, β có thể đi Bắc Kinh để chiếm được ưu thế về điểm số, còn gia cảnh của Cảnh Cảnh hình như lại rất giàu. Tớ nói với cậu điều này không phải là ai oán số phận. nhưng, có những lúc tớ thật sự ngưỡng mộ họ. lúc mệt mỏi luôn muốn tìm một người để tâm sự, dường như như thế mới có dũng khí tiếp tục cổ vũ bản thân. Thật may là đã có cậu”.
Bối Lâm không thích nới chuyện, nhưng không có nghĩa cô ấy không bies cách nói chuyện.
Giản Đơn nhìn thấy Hàn Tự nhẹ nhàng vỗ vai Bối Lâm.
Hàn Tự nói: “ tôi với cậu đều cùng một loại người. cuộc sống của bọn họ, bọn mình với không tới đâu, tớ và cậu chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi”.
“bọn họ” và “bọn mình”
Giản Đơn phát hiện ra, hoá ra trước giờ cô ấy không hề hiểu Hàn Tự.
Giản Đơn biết Hàn Tự rất thuần khiết, cũng biết sự thuần khiết đó bắt nguồn khi còn nhỏ bị một con chó của họ hàng cưỡng ép “hôn sâu kiểu Pháp”, nhưng lại không biết nhà họ hàng đó rất giàu lại có thế lực. cậu khóc rất lâu, rất lâu, bố mẹ nói lý lẽ, người cô lại khinh miệt không thèm để ý đến, chỉ lo dỗ con chó nhà mình. Cô ấy biêt Hàn Tự học cái gì cũng đều giỏi nhưng lại không biết chơi bài ở lớp thư pháp của cung thiếu nhi, nói không liền không học nữa, nhưng Hàn Tự lại không dám lãng phí tiền học phí lấy một cắc…
Giản Đơn tùng cho rằng Hàn Tự không thích nói chuyện.
Sau này cô ấy mới biết, Hàn Tự chỉ là không thích nói chuyện với cô ấy mà thôi.
Màu xanh là của Hàn Tự, Giản Đơn nhìn một cái là nhận ra liền.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Người dịch:Hòa Long Quả
Biên tập:iris
No.269
Tôi,β và Giản Đơn cùng nhau trèo lên tầng thượng khu hành chính. Cửa sắt đã lâu không mở nên chỉ có thể mở được một khe nhỏ, bọn tôi đều phải lách người qua, cũng bởi thế đồng phục bám kha khá bụi bẩn.
Β nói, góc này nhìn lễ tốt nghiệp là tuyệt vời nhất
Lại một năm cấp ba kết thúc, đợi đám người trên sân vận động đi rồi, chúng tôi sẽ là học sih lớp 12
Cùng trải qua hai năm, cuối cùng chúng tôi đã đứng được lên đỉnh cao quyền lực của Chấn Hoa
Cảm giác này vô cùng kì diệu, Tôi từng sợ con quái vật này, lúc điểm danh, mỗi khi chụp một tấm ảnh đều như người du khách tâm hồn trên mây. Tôi biết mình đứng ở đâu, cũng biết tiếng tăm của nó ở bên ngoài, trước khi nó phát hiện ra bản chất thaạt của tôi, trên góc độ tâm lí tôi phải từ chối nó trước đã.
Vậy mà hôm nay, tôi có thể tùy tiện nói với chú tài xế taxi tôi là học sinh của Chấn Hoa, không phải chột dạ về thành tích học tập của mình, cũng có thể hồn nhiên nhận lời tán dương của tài xế về Chấn Hoa. Khen ngợi là bạn, chê bai là thù.
Tôi đã là học sinh 12 của Chấn Hoa rồi.
Quá trình buỏi lễ này vô cùng rườm rà, tôi chỉ quan tâm đến chuyện chị Lạc Chỉ làm lễ chào cờ mà thôi.
Thi đại học chị ấy vẫn luôn đứng đầu. Giản Đơn và β sau khi biết tôi lại có thể quen một vị thần thánh học ban xã hội như thế mà vẫn còn cứng cổ ở lại lớp 5 học ban tự nhiên đều cho rằng đầu óc tôi chắc chắn có vấn đề.
“ Cậu đi học ban xã hội đã có đại thần bảo kê rồi, thường ngày chăm hun đúc một chút, bét nhất cũng thi đỗ một trường kha khá, thế mà cậu lại cứ lì ở đây học ban tự nhiên, nghĩ quái gì vậy hả?”
Bị một người còn coi đời như rác hơn cả tôi dạy đời, thật là sao có cái lí do đó?
Đúng lúc Dư Hoài đến cướp lời để thể hiện sự trong sạch:”Đây là vấn đề tư chất, Tớ đã đủ trâu rồi, hun đúc ở khoảnh cách gần hai năm cũng không đúc thành thiên tài được đấy thôi!”
Kết quả là tất cả bọn họ đều cười vào mặt tôi
“Là chị đó hả?” β chỉ vào cô gái đang đứng ở cột cờ
Tôi nheo mắt:” Xa quá, nhìn không rõ, cậu chọn chỗ quái gì thế này.”
“Để quan sát đại cục, vừa nhìn biết cậu không làm quan được rồi”. Β khinh thường
Một lát sau, giọng của chủ nhiệm trong loa đã chứng minh phán đoán của chúng tôi. Người kéo cờ là Lạc Chỉ
“Đó là Thịnh Hoài Nam à? Cái anh đứng bên cạnh kéo cờ là Thịnh Hoài Nam hả?” Giản Đơn không thèm quan tâm nữ thần ban xã hội, cô nàng chỉ quan tâm trai đpẹ mà thôi.
“Không phải, tên mà đài nhắc đến không phải tên đó.” Tôi lắc đầu.
“Ồ!”, Giản Đơn buông thõng vai, không nói nữa.
Β nhanh nhạy tin tức hơn nhiều:” Hình như Thịnh Hoài Nam thi trượt, không được đứng đầu. Nhưng cũng chẳng sao, thi không tốt thì vẫn như thế thôi, phải vào đâu thì vào đó, hơn nữa tớ nghe nói nửa năm trước anh ấy đã lấy được cơ hội bảo đảm rồi.”
Cả lễ chào cơ đều hết sức nhàm chán, ba người chúng tôi vốn dĩ định thông qua học hỏi nhiệt huyết tuổi trẻ của các tiền bối mà khơi dậy tinh thần cho bản thân, tiếp sức cho lớp 12 sắp tới, ai ngờ quá trình lại bình thản không có gì đặc biệt
Điểm sáng duy nhất chính là chuyện chị Lạc Chỉ kéo cờ kéo hỏng mất,
Không biết chị căng thẳng điều gì hay lại khiến cờ Tổ Quốc như con thỏ, nhảy từng bước từng bước lên đỉnh cột, làm toàn trường cười điên đảo, ba đứa chúng tôi cũng cừoi thành một đám.
“Người học giỏi nhình như tú chi có chút không cân đối.” Β nói:” Cậu nhìn đàn chị của cậu kìa, kéo cờ cũng kéo không xong.”
Tôi tự nhiên phải lấy lại danh dự cho đàn chị: “ Thi đại học có phải thi kéo cờ đâu.”
“Đi thôi đi thôi, về lớp, tớ còn có đề chưa làm. Chiều thấy giải bài tập rồi.” Giản Đơn đã quay người ra về.
Tôi và β nhìn nhau.
Gọi Giản Đơn ra đây xem lễ tốt nghiệp là để cho cậu ấy vui lên chút, lớp 12 đến rồi, cậu ấy nhất định phải vực dậy tinh thần
Nhưng lễ tốt nghiệp quá nhàm làm cho tôi và β cực kì thất vọng, Càng khỏi nhắc đến vụ cổ vũ tinh thần Giản Đơn. Không khí chẳng có chút náo nhiệt, các đàn anh đàn chị lớp 12 trên sân vận động yên tĩnh đến mức dường như đây chỉ là lễ chào cờ bình thường.
β nói họ vừa mới biét kết quả thi đại học, vẫn còn chưa điền nguyện vọng, Người nào cũng có nỗi niềm riêng, vận mệnh còn chưa biết thế nào thì ai còn có tâm trạng đi nhớ thương tuổi học trò.
Tôi hiểu
Thương cảm thời gian cần an nhàn rảnh rỗi, những người bận bịu sinh tồn chỉ lo đến ngày mai, không để ý nổi quay đâì nhìn về quá khứ.
Trước khi đi, tôi vẫn nhấc máy ảnh lên, chụp nhiều bức với những góc độ khác nhau, nghĩ khi có cơ hội, nhất định sẽ đưa cho chị Lạc Chỉ xem.
Quên không nói, tôi sớm đã thay đổi tình hình rồi.
Bố tôi đã chi tiền cho tôi
No 270
Một năm trôi qua nhanh như thoi đưa.
Lại có một lớp học sinh mới nhập học lại đại hội thể dực thể thaom lại kỉ niệm thành lập trường, họp xướng 12-9, năm mới, cuộc thi bóng rổ cho nam, cuộc thi bóng chuyền cho nữ... và thi đại học cao đẳng. Đối với Chấn Hoa mà nói, thi đại học đồng nghĩa với li biệt, thi cao đẳng đồng nghĩa với tương phùng.
Cuộc sống của tôi ngoài những điểm xuyết náo nhiệt tươi đẹp này ra, màu nên vẫn là màu trắng phau của tờ đề và màu xnah biếc của bút bi.
Thi tháng kết thúc, thở phào nhẹ nhõm; qua hai tuần lại bắt đầu ôn tập kì thi tháng tiếp theo, lại một lần nữa căng thẳng lo lắng, ghét bản thân, cắn răng đi thị; lại kết thúc, lại thở phào nhẹ nhõm... tâm trạng và hi sinh giống như đồ thị hàm số f(x)=sinx, lên cao xuống thấp đều có chu kì, cứ đều đặn tuần hoàn như vậy, dường như không có điểm kết thúc, cứ mơ mơ màng màng dùng hêt thời gian,
Trước sau tôi không dám nói tôi kiên trì học ban tự nhiên là đúng hay sai
Hồi đầu bố mẹ tôi cực kì giận dữ, tôi lại cố chấp không chịu quay đầu. Từ trước đến giờ, tôi chưa từng kiên trì vì việc nào đến vậy, điều này khiến bố mẹ tôi bắt đầu hoài nghi liệu có phải tôi thược sự yêu thích ban tự nhiên hay không. Tôi đã lợi dụng sự hiểu nhầm và chiều chuộng của họ.. Sau đó, bố mẹ tôi cực kì thích tự an ủi mình, nhiều trường có nguyện vọng tuyển ban tự nhiên hơn, chuyên ngành phong phú đa dạng, sự lựa chọn của con gái là đúng, nhất định là đúng.
Thế nhưng tôi vẫn học các môn tự nhiên chẳng khá khẩm gì.
Sau khi chính thức phân ban, tốc độ giảng bài môn tự nhiên nhanh hơn lớp 10 khá nhiều, tuy luôn có sự giúp đỡ của Dư Hoài nhưng tôi vẫn luôn có chút cảm giác phải “ gắng sức.”
Đây là chuyện không có cách nào khác.
Tôi sớm đã đoán được các giả phải trả, tuy mỗi ngày đều đặt mình vào môi trường áp lực và thất bịa nhưng thật sự không hề dễ chịu hơn so với tưởng tượng chút nào.
No 271
May mà còn bạn bè, còn có Dư Hoàn, cho nên vẫn có thể cắn răng kiên trì.
Các thầy cô dạy năm lớp 11 của chúng tôi thay đổi mấy người ngoài thầy Trương Bình, Trương Phong và cô Trương dạy văn vẫn giữ nguyên thì có Lại Xuân Dương. Nhưng lúc gần đến thi cuối kì Trương Bình đột nhiên nói cho chúng tôi biết Lại Xuân Dương đã từ chức và chuyển trường rồi.
Ai cũng bàng hoàng, chỉ có tôi biết tại sao.
Tuần trước, túi của cô Tề bị giật chỗ gần viện, tôi và bố đến đồn công an khu trực thuộc tỉnh báo án. Ở ngay đại sảng, tôi nhìn thấy Lại Xuân Dương đang ngồi trên băng ghế dài ôm mặt khóc.
Mức độ ngượng ngùng khi bắt gặp Lại Xuân Dương ở đây còn kinh khủng hơn lần trước tôi ở trong nhà vệ sinh nữ đi nặng xong các một cánh cửa bắt gặp chủ nhiệm đang xếp hàng.
Tôi cầu cho cô ấy đừng nhìn thấy tôi, nhưng Lại Xuân Dương vừa ngẩng đầu thì hai chúng tôi đã bốn mắt nhìn nhau.
Tôi nuốt tiếng chào cô Lại vào trong, giả vờ không quen biết cô. Tôi và bố đi tìm nhân viên làm việc, nhân cơ hôiị họ tường thuật lại quá trình bị cướp, tôi bí mật trốn ra đại sảnh.
“Cô Lại, em và bố đến đây báo án, em... bọn em bị giật đồ. À, cái đó, ban nãy không chào hỏi cô, thật ngại quá.”
Tôi không biết cô ấy xuất hiện ở đây để làm gì, tôi nghĩ cô cũng không muốn bắt gặp phụ huynh học sinh nên ban nẫy không có chào hỏi.
Tôi ngỡ cô bị bệnh, bởi vì cô đã xin nghỉ ốm tận mấy ngày, mấy tiết tiếng Anh gần đây đều là có thầy cô khác dạy thay.
Cô Lại hiểu ý của tôi rất nhanh, cười cảm kích một cái, khuôn mặt tiều tụy có rất nhiều da chết, dôi mắt vô hồn thất thần.
“Con gái cô bỏ nhà đi rồi!” Cô nói rất nhỏ, nghe thấy được sự mệt mỏi trong giọng nói: “Đã một tuần không thấy, cô sợ em nó chết rồi.”
Lúc nói đến câu cuối cô Lại khóc, một cô giáo 40 tuổi đầu lại ở trước mặt một cô học sinh 18 là tôi khóc như một đứa trẻ già nua.
Cũng không biết tại sao tôi nhớ lại năm lớp 10. Cô cướp điện thoại của tôi không thành công liền “ dạy dỗ” tôi cả buổi, cuối cùng tự nói một mình:” Các em đó, không ai nghe lời tôi hết.”
Câu đó, thật ra không phải nói với chúng tôi nhỉ?
Con cô Lại 14 tuổi, đang thời trẻ trâu,cầm tiền ở lại nhà đi Đại Liên gặp bạn trên mạng 30 tuổi.Đã đi một tuần nay, điện thoại cũng tắt nguồn, không có chút tin tức gì.
Ngày nào cô cũng ngồi ở đại sảnh đồn công an, cô mong có tin tức gì thì mình sẽ là người biết đầu tiên.
Nhưng không hề có bất cứ tin tức nào, chỉ chờ được lập án
Tôi không biết tại sao chồng cô không xuất hiện, nhưng đây cũng không phải là chuyện tôi có thể hỏi. Trước khi rời đi, tôi nắm chặt tay cô nói mọi người giúp đỡ cô, chúng tôi giúp cô đăng tin tìm kiếm trên mạng,bảo cô gửi số QQ của con gái qua, tôi tìm giúp cô...
Cô chỉ cừoi hết sức thê lương, lắc lắc đầu nói: “ Đứa trẻ ngốc này.”
Khi tôi rời đồn công an, cô vẫn ngồi ở đại sảnh, cả người gầy đến mưucs đáng thương, không ngừng nhìn dáo dác, không biết đang nghĩ gì.
Giống hệt một lần cô chìm vào hư không trên lớp
Trên lớp, cô sẽ đột nhiên nhìn về phía tôi, gọi tôi trả lời những vấn đề đâu đâu- nhưng lần này, cô không hề ngẩng đầu lên nhìn tôi nữa.
Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Lại Xuân Dương.
No.272
Chúng tôi lớn rồi, hình tượng thầy cô giáo không còn vĩ đại, toàn năng hơn cả bố mẹ như năm nào nữa. Chúng tôi không còn để mặc cho thầy cô không nói lí khinh thường cũng không còn kinh ngạc vì sự mềm yếu và bất lực như mọi người ở ngoài kia của thầy cô. Họ chỉ là những ngừơi bình thường làm nghề giáo viên, cũng sẽ phạm lỗi, cũng phiền não vì cuộc sống củi gạo dầu muối.
Ví như Trương Bình không có cách nào nâng thành tích trung bình của lớp 5 lên, vẫn thương xuyên bị thầy chủ nhiệm trách mắng, sau khu chia tay bạn gái cũng ngẩn ngơ, gầy đi rất nhiều.
Ví như cô chủ nhiệm lớp 1 Du Đan trong thời khắc quan trọng này lại mang thai, cá phụ huynh đề đơn xin đổi giáo viên chủ nhiệm, vì giai đoạn cuối cấp này không thể đêt một cô giáo không thể tập trung tinh thần sức lực làm lỡ dở; nhưng Du Đan lại quyên không chịu từ chức, cũng vì lớp 1 là lớp mũi nhọn, làm sao cô ấy có thể dâng tay không trái chín mình bồi dưỡng suốt hai năm trời cho kẻ khác.
Ví như Lại Xuân Dương
Có lúc nhìn họ tôi rất muốn nói lời cảm ơn
Cuộc dống của tôi là một hành trình nhiệm vụ đơn tuyến, không cần lựa chọn không cần dứt bỏ, không cần vật lộn, không cần đấu tranh,chỉ cần học là được, chỉ cần chạy hướng về mục tiêu là được, đừng lạc lối.
Tất cả người lớn đều cố gắng để chúng tôi không bị phân tâm vì việc khác, nguyện thay chúng tôi nhận hết phiền não, trừ phiền não từ việc học hành, loại bỏ mọi chướng ngạy, tắc đường, ngã rẽ, chỉ cần chạy là được, chạy càng nhanh càng tốt.
Cuối cùng có một ngày, tôi cũng sẽ biến thành một ngừoi lớn đầy phièn muộn, ăn bát bỏ mâm, sống thế nào cũng cảm giác có gì đó sai sai.
Ngày đó rồi sẽ đến
Tôi sẽ là một người lớn như thế nào nhỉ?
Tôi ngoảnh đầu nhìn Dư Hoài ngồi cạnh đang vì cuộc thi cuối cùng mà tranh đấu từng giây từng phút, tự dưng nhớ đến ngày học sinh mới đi báo danh hai nămvề trươc, tôi hỏi cậu ấy hết sức ngu ngơ, nếu có một ngày cậu cũng thành bố trẻ con, câụ sẽ như thế nào nhỉ?
Bây giờ tôi vẫn muốn biết đáp án cho vấn đề đó, điều khác là, tôi càng muốn tận mắt chứng kiến ngày đó