Mông Nã và Lôi Khế Nhĩ đến một cửa hiệu gần khách sạn, họ dành nhiều thời gian ở kệ sách, Mông Nã và cậu mua một số nhạc phổ cùng nhau trao đổi.
Lôi Khế Nhĩ còn mua bản đồ hướng dẫn nước Pháp, mang theo để tiện theo dõi.
Trở về khách sạn, bận rộn với những việc riêng của họ, Lôi Khế Nhĩ còn tranh thủ thời gian mở laptop chơi game.
“Tôi rõ ràng đã nói mang hành lí gọn nhẹ, không nghĩ tới cậu cư nhiên còn mang theo laptop.”
“Laptop chính là cuộc sống của tôi.” Một ngày không có internet, sẽ cảm thấy đáng sợ.
“Tôi tưởng rằng đàn violon mới là cuộc sống của cậu.” Mông Nã cười nói
“Đàn violon là linh hồn của tôi!” Lôi Khế Nhĩ nhanh chóng đáp lại.
Mông Nã bật cười, “Đúng, đúng.”
“Anh không nghĩ vậy sao ?”
“Đàn violon giống như nữ nhân của tôi, tôi muốn nữ nhân của tôi phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vời sung sướng.” Mông Nã hi hi cười, nói ra ý nghĩ của chính mình. Bất quá cũng bởi vậy mà âm sắc của Lôi Khế Nhĩ và hắn có chút bất đồng, âm nhạc Lôi Khế Nhĩ thuần khiết thiêng liêng còn âm nhạc của hắn lại phong phú cảm tình.
Lôi Khế Nhĩ hiểu được, nhìn nhau mà cười.
Buổi tối Lôi Khế Nhĩ và Lý Ngang nhắn tin, nhân cơ hội này cậu hỏi y đối với đàn violon có nhận định như thế nào.
Lý Ngang trả lời.
Lôi Khế Nhĩ kể lại cho Mông Nã nghe, Mông Nã nghe xong cười to một trận.
“Cậu ta luôn tự phụ như vậy sao ?”
“Đúng vậy. Anh ấy khi đã quyết định chuyện gì, rất ít người có thể lay chuyển ý định của anh ấy.” Lôi Khế Nhĩ gật đầu, anh cậu quả thật là như thế đấy, tính cách cực kì vương giả.
“Ngay cả cậu cũng không thể lay chuyển cậu ta sao ?”
“Tôi ?” Lôi Khế Nhĩ cười khẽ, nhún vai, “Anh hai luôn luôn có lý, đáng tiếc tôi cũng không lay chuyển được quyết định của anh ấy. Đừng nói là tôi, ngay cả ba mẹ cũng rất khó ảnh hưởng anh ấy.”
Mông Nã lại suy nghĩ, Lý Ngang thế nhưng có thể nắm chắc đối phương trong tay khiến đối phương không thể lẫn tránh được liệu rằng Lôi Khế Nhĩ có cảm thấy được điều này không đây ~~~
Lôi Khế Nhĩ hình như nhớ tới việc gì, đột nhiên tối sầm lại, Mông Nã không dám làm phiền cậu, quay lại nghiên cứu nhạc phổ của chính mình.
Lôi Khế Nhĩ nghĩ, nếu Lý Ngang cùng ba mẹ bọn họ nói chuyện kết hôn, cho dù lúc đó vợ chồng Ngải Đức phản đối, Lý Ngang vẫn sẽ dẫn cậu đi công chứng. Đây là chuyện không cần hoài nghi. Nếu vậy, chẳng thà bọn họ lén đi công chứng, rồi vĩnh viễn cùng một chỗ, cũng vĩnh viễn giữ bí mật.
Nếu có thể nói như vậy, cậu nhưng thật ra không ngại chuyện kết hôn này, bởi vì cho dù không kết hôn, bọn họ cũng nhất định sẽ ở cùng nhau.
Lôi Khế Nhĩ suy nghĩ, cũng không biết chính mình làm phức tạp cái gì.
Ngày mai cậu mang đàn violon đi Pháp quốc, cảm giác chính mình tựa hồ cách Lý Ngang càng gần thêm một bước.
Anh hai, anh biết không? Em tham gia chuyến du lịch lần này thật ý nghĩa, chính là trong lòng nghĩ muốn càng thêm gần gũi anh mà thôi.
Lôi Khế Nhĩ ấn xuống phím điện thoại, cùng anh cậu nói ngủ ngon.
Lôi Khế Nhĩ còn mua bản đồ hướng dẫn nước Pháp, mang theo để tiện theo dõi.
Trở về khách sạn, bận rộn với những việc riêng của họ, Lôi Khế Nhĩ còn tranh thủ thời gian mở laptop chơi game.
“Tôi rõ ràng đã nói mang hành lí gọn nhẹ, không nghĩ tới cậu cư nhiên còn mang theo laptop.”
“Laptop chính là cuộc sống của tôi.” Một ngày không có internet, sẽ cảm thấy đáng sợ.
“Tôi tưởng rằng đàn violon mới là cuộc sống của cậu.” Mông Nã cười nói
“Đàn violon là linh hồn của tôi!” Lôi Khế Nhĩ nhanh chóng đáp lại.
Mông Nã bật cười, “Đúng, đúng.”
“Anh không nghĩ vậy sao ?”
“Đàn violon giống như nữ nhân của tôi, tôi muốn nữ nhân của tôi phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vời sung sướng.” Mông Nã hi hi cười, nói ra ý nghĩ của chính mình. Bất quá cũng bởi vậy mà âm sắc của Lôi Khế Nhĩ và hắn có chút bất đồng, âm nhạc Lôi Khế Nhĩ thuần khiết thiêng liêng còn âm nhạc của hắn lại phong phú cảm tình.
Lôi Khế Nhĩ hiểu được, nhìn nhau mà cười.
Buổi tối Lôi Khế Nhĩ và Lý Ngang nhắn tin, nhân cơ hội này cậu hỏi y đối với đàn violon có nhận định như thế nào.
Lý Ngang trả lời.
Lôi Khế Nhĩ kể lại cho Mông Nã nghe, Mông Nã nghe xong cười to một trận.
“Cậu ta luôn tự phụ như vậy sao ?”
“Đúng vậy. Anh ấy khi đã quyết định chuyện gì, rất ít người có thể lay chuyển ý định của anh ấy.” Lôi Khế Nhĩ gật đầu, anh cậu quả thật là như thế đấy, tính cách cực kì vương giả.
“Ngay cả cậu cũng không thể lay chuyển cậu ta sao ?”
“Tôi ?” Lôi Khế Nhĩ cười khẽ, nhún vai, “Anh hai luôn luôn có lý, đáng tiếc tôi cũng không lay chuyển được quyết định của anh ấy. Đừng nói là tôi, ngay cả ba mẹ cũng rất khó ảnh hưởng anh ấy.”
Mông Nã lại suy nghĩ, Lý Ngang thế nhưng có thể nắm chắc đối phương trong tay khiến đối phương không thể lẫn tránh được liệu rằng Lôi Khế Nhĩ có cảm thấy được điều này không đây ~~~
Lôi Khế Nhĩ hình như nhớ tới việc gì, đột nhiên tối sầm lại, Mông Nã không dám làm phiền cậu, quay lại nghiên cứu nhạc phổ của chính mình.
Lôi Khế Nhĩ nghĩ, nếu Lý Ngang cùng ba mẹ bọn họ nói chuyện kết hôn, cho dù lúc đó vợ chồng Ngải Đức phản đối, Lý Ngang vẫn sẽ dẫn cậu đi công chứng. Đây là chuyện không cần hoài nghi. Nếu vậy, chẳng thà bọn họ lén đi công chứng, rồi vĩnh viễn cùng một chỗ, cũng vĩnh viễn giữ bí mật.
Nếu có thể nói như vậy, cậu nhưng thật ra không ngại chuyện kết hôn này, bởi vì cho dù không kết hôn, bọn họ cũng nhất định sẽ ở cùng nhau.
Lôi Khế Nhĩ suy nghĩ, cũng không biết chính mình làm phức tạp cái gì.
Ngày mai cậu mang đàn violon đi Pháp quốc, cảm giác chính mình tựa hồ cách Lý Ngang càng gần thêm một bước.
Anh hai, anh biết không? Em tham gia chuyến du lịch lần này thật ý nghĩa, chính là trong lòng nghĩ muốn càng thêm gần gũi anh mà thôi.
Lôi Khế Nhĩ ấn xuống phím điện thoại, cùng anh cậu nói ngủ ngon.