Lưu Thiên Hoa mặt đầy vẻ phẫn nộ nói:
- Lão Hàn, trong hội nghị hôm nay tên nhãi Liễu Kình Vũ quả thực quá kiêu ngạo rồi, hoàn toàn không nể mặt chúng ta, còn thu lại quyền tài chính và nhân sự. Không có hai vũ khí này, e là tháng ngày về sau của chúng ta không dễ qua. Không có quyền lực tài vụ, e là sau này chúng ta muốn làm việc gì cũng khó. Người bên dưới không kiếm được lợi ích gì chỗ chúng ta, e là không nghe lời như trước nữa.
Trương Tân Sinh gật đầu đáp:
- Đúng vậy, lão Hàn, không ngờ tên nhãi Liễu Kình Vũ này lại tuyên bố cắt giảm Phó phòng trong hội nghị, đồng thời còn đề nghị để Trần Thiên Lâm đảm nhiệm người phụ trách chủ yếu trong đợt một khảo hạch. Đây rõ ràng là ám chỉ mọi người rằng, Phó phòng mà hắn muốn cắt giảm sẽ là tôi hoặc Thiên Hoa. Mà chúng tôi lại do đích thân anh đề bạt lên. Liễu Kình Vũ làm vậy cơ bản là nhằm vào anh. Tên nhóc này quá ngông cuồng rồi, chúng ta bắt buộc phải phản kích mới được.
Thực ra, lúc này trong lòng Hàn Minh Cường phẫn nộ hơn hai người nhiều lần. Hiện tại, y hận không thể đánh cho Liễu Kình Vũ một trận. Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ được giấu trong lòng mà không có cách nào nói ra. Nhưng lúc này, trong đầu Hàn Minh Cường lại có ý nghĩ, làm thế nào để lợi dụng cơ hội này cho Liễu Kình Vũ bài học nhớ đời. Y muốn Liễu Kình Vũ và toàn thể người trong Phòng quản lý đô thị hiểu rằng, dù Liễu Kình Vũ có thu quyền tài vụ về thì cũng không mạnh bằng Hàn Minh Cường y, Liễu Kình Vũ không thể xoay chuyển được toàn cục.
Nhưng phải làm thế nào đây? Trong đầu Hàn Minh Cường nảy ra các loại đối sách.
Đột nhiên, mắt Hàn Minh Cường sáng lên, đầu óc y bỗng nghĩ đến một kế tuyệt diệu, mặt lộ nụ cười lạnh:
- Ha ha, tôi có một cách, có thể cho hắn một bài học nhớ đời. Tôi phải để hắn biết rằng, không có Hàn Minh Cường này, Liễu Kình Vũ hắn không làm được trò trống gì.
Nghe Hàn Minh Cường nói vậy, Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh đều lộ ra vẻ hưng phấn, đồng thanh hỏi:
- Lão Hàn, làm thế nào?
Hàn Minh Cường cười đắc ý nói:
- Các anh nghĩ xem, mặc dù Liễu Kình Vũ thu hồi quyền tài vụ, nhưng hắn không biết rằng, việc về tài vụ không đơn giản như bề mặt của nói. Có việc tôi có thể làm rất tốt, nhưng hắn chưa chắc đã làm được. Nhóm đại gia trong Phòng tài chính huyện đều dễ hầu hạ như vậy sao, Liễu Kình Vũ không tạo điều kiện cho họ, họ sẽ dễ dàng phê duyệt tiền bạc cho hắn sao? Với tính cách của Liễu Kình Vũ, hắn sẽ tạo điều kiện cho họ sao? Hắn không tạo điều kiện cho họ, chẳng phải sẽ xuất hiện mâu thuẫn sao?
Hơn nữa sắp tới kỳ nghỉ tết, sắp tới thời điểm Phòng quản lý đô thị của chúng ta phát tiền thưởng, chẳng phải vốn chúng ta đã chuẩn bị xong khoản tiền biếu cho những đại gia kia rồi sao, lập tức bảo bên tài vụ hủy bỏ những tài khoản đó, để Liễu Kình Vũ tự mình đi xử lý. Đến lúc đó, bên Phòng tài chính không đưa tiền về cho đội chấp pháp chúng ta, tôi xem Liễu Kình Vũ làm cách nào để phát tiền thưởng cho toàn thể cán bộ công nhân viên chức. Không có tiền thưởng, xem những người kia có nhổ nước miếng nhấn chìm hắn không.
Còn nữa, mặc dù dự toán tài vụ năm tới của Phòng quản lý đô thị chúng ta đã báo lên trên, cũng đã được phê duyệt, nhưng hiện tại Chủ tịch huyện Hạ chẳng phải vừa nhậm chức sao, hơn nữa lúc trước còn liên tiếp xảy ra hai chuyện khiến Liễu Kình Vũ và Chủ tịch huyện Hạ mâu thuẫn nặng nề, chúng ta chỉ cần đền chỗ Chủ tịch huyện Hạ kia nói khoác vài câu, nói là Liễu Kình Vũ thu hồi quyền tài vụ, để Chủ tịch huyện đưa ra chút trở ngại về dự toán tài vụ cho Phòng quản lý đô thị chúng ta. Đến lúc đó Liễu Kình Vũ không có cách nào giải quyết vấn đề. Hắn muốn giải quyết vấn đề, bắt buộc phải ngoan ngoãn cầu cứu chúng ta. Đến lúc, quyền tài vụ mà hắn lấy về sẽ phải trả lại cho tôi. Hừ, đấu với tôi, Liễu Kình Vũ còn non lắm.
Sau khi nghe chủ ý của Hàn Minh Cường, Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh lộ ra vẻ hưng phấn, ra sức gật đầu:
- Tốt, đúng là chủ ý hay, lần này, Liễu Kình Vũ thảm bại không còn nghi ngờ gì nữa. Hiện tại chúng tôi đang đợi xem trò cười của Liễu Kình Vũ.
Vào lúc ba người Hàn Minh Cường đang bày ra âm mưu quỷ kế, Liễu Kình Vũ và Phó phòng Trần Thiên Lâm lại đang cùng nhau thảo luận công việc.
Nếu Trần Thiên Lâm quyết định tạm thời về trận doanh của Liễu Kình Vũ, vậy thì sẽ làm đến nơi đến chốn. Đầu tiên, ông ta báo cáo nội dung cụ thể công tác kế hoạch hóa gia đình do mình chủ quản với Liễu Kình Vũ. Đợi sau khi báo cáo xong, mới xin chỉ thị của Liễu Kình Vũ xem đợt khảo hạch này nên làm thế nào.
Thái độ này của Trần Thiên Lân khiến Liễu Kình Vũ khá hài lòng. Bất kể Trần Thiên Lâm có thật lòng muốn xin chỉ thị của mình không, nhưng ít nhất thái độ là vậy.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Phó phòng Trần, tôi sẽ cung cấp cho ông một đề xuất khảo hạch. Lúc trước chẳng phải tôi chế định phương án khảo hạch đồng thời thông qua hội nghị tổ Đảng xét duyệt sao. Phương án khảo hạch đó vẫn nên chấp hành, nhưng dù gì phương án đó cũng thuộc về chủ quản khảo hạch, sẽ tồn tại một vài khác biệt. Tôi đề xuất tổ khảo hạch các ông hãy dựa trên cơ sở của phương án khảo hạch đó, thêm một nội dung khảo hạch mới: Đó chính là trực tiếp tiến hành điều tra trên đường phố, để các nhân viên hiệp quản, bao gồm nhân viên chính thức của Phòng quản lý đô thị cũng như những nhân viên phụ trợ của họ đồng thời tiếp nhận bỏ phiếu biểu quyết từ những người bán hàng rong ngoài phố trong phạm vi họ phụ trách, hơn nữa không ký tên.
Còn nữa, các ông cần thiết lập một hòm thư báo cáo, để những người bán hàng rong, các hộ buôn bán trên phố, người dân có thể trực tiếp báo cáo. Như vậy, tổ khảo hạch của các ông có thể biết được tình dân, ý dân. Đây mới chính là phản ánh khách quan nhất đối với trạng thái công tác của họ. So sánh hai phương án, tiến hành xét điểm tổng hợp. Những nhân viên có điểm tổng hợp thấp nhất, bị người dân phản ánh dữ dội nhất sẽ trực tiếp bị đào thải trong đợt một. Về phần những nhân viên biên chế chính thức được người dân xét điểm tương đối thấp, ý kiến quần chúng lớn, các ông cũng cần thu thập lại. Tạm thời đừng động đến bọn họ, đến lúc đó phản hồi ý kiến lại với tôi là được rồi, cũng tạm thời đừng công khai.
Nghe xong chỉ thị của Liễu Kình Vũ, trong lòng Trần Thiên Lâm thầm kinh ngạc. Ông ta không ngờ rằng, Liễu Kình Vũ thực sự đưa ra chỉ thị cho mình, hơn nữa chỉ thị còn tương đối chuyên nghiệp và lợi hại, không chỉ làm suy yếu tỉ lệ mình giở trò trong quá trình khảo hạch. Hơn nữa còn để nhân viên biên chế chính thức Đại đội chấp pháp như mình cùng nhân viên hiệp quản tiếp nhận bỏ phiếu từ người dân. Chiêu này quả thực rất lợi hại. Mặc dù tạm thời Liễu Kình Vũ không có ý động đến những nhân viên biên chế chính thức, nhưng công tác tiền kỳ vẫn làm tương đối đầy đủ. Một khi mình thực sự làm theo ý kiến của Liễu Kình Vũ, vậy thì con đường sự nghiệp sau này sẽ gắn chặt với Liễu Kình Vũ. Đến lúc đó, khi nhóm người Hàn Minh Cường biết được chuyện này, tuyệt đối sẽ coi mình là người của Liễu Kình Vũ, không cho mình đường lui. Còn nếu không làm theo chỉ thị của Liễu Kình Vũ, vậy thì đến lúc đó, Liễu Kình Vũ có chừa lại đường lui nào cho mình hay không, có liệt mình vào đối tượng bị cắt giảm hay không còn chưa biết.
Lúc này, Trần Thiên Lâm không thể không thừa nhận, nếu luận về đấu tranh chính trị, kẻ lõi đời trong chốn quan trường như mình quả thực không đủ tinh lực, không thể theo kịp tốc độ tư duy thay đổi nhanh chóng của Liễu Kình Vũ. Cho nên, lúc này nghe thấy chỉ thị của Liễu Kình Vũ, Trần Thiên Lâm cuối cùng cũng hạ quyết tâm gia nhập trận doanh của Liễu Kình Vũ. Nếu không, ông ta không còn bất kỳ được lui, chỉ có thể lựa chọn nghỉ hưu, hoặc điều đến vị trí nhàn hạ. Nhưng năm nay ông ta mới năm mươi tuổi, còn mười năm nữa, quả thực ông ta không cam tâm sau này cứ lăn lộn tẻ nhạt như vậy. Dù gì, quyền lực chính là thuốc phiện tinh thần, một khi đã nếm thử, khó mà cai được.
Cho nên, đợi Liễu Kình Vũ nói xong, ông ta lập tức không do dự mà gật đầu đáp:
- Được, Trưởng phòng Liễu, tôi sẽ nghiêm túc làm việc theo chỉ thị của ngài. Trong quá trình công tác thường ngày, tôi sẽ cùng đồng chí Long Tường làm tốt các dự án công tác, tôn trọng ý kiến của đồng chí Long Tường.
Nghe Trần Thiên Lâm nói vậy, Liễu Kình Vũ biết, lúc này ông ta đã hạ quyết tâm gia nhập trận doanh của mình, đúng với điều hắn mong đợi. Bởi hắn từng nghiên cứu qua hồ sơ lý lịch của Trần Thiên Lâm, biết trước đây ông ta từng làm Phó chủ tịch thị trấn, hơn nữa còn làm rất tốt. Qua nhiều lần thay đổi nhân sự như vậy mà ông ta vẫn giữ được vị trí cho mình như vậy, tuyệt đối là người có năng lực, là người khôn ngoan. Cho nên, đối với loại người này, hắn vui lòng lôi kéo. Hơn nữa hắn phải nhanh chóng xoay chuyển cục diện trong tổ Đảng. Ngoài Lâm Tiểu Tà ra không có ai ủng hộ, hắn bắt buộc phải lôi kéo thành viên tổ Đảng đến doanh trận của mình. Lâm Tiểu Tà là người đầu tiên, lại còn là người chủ động nhất. Đối với y, hắn hoàn toàn yên tâm. Người thứ hai là Trần Thiên Lâm, người thứ ba là Ngô Vũ Hào. Trần Thiên Lâm đã tìm đến mình báo cáo công việc, còn Ngô Vũ Hào chưa tới. Nhưng Liễu Kình Vũ không nóng vội, bởi hắn biết, nóng vội không giải quyết được vấn đề, phải đi từng bước từng bước một.
Đợi Trần Thiên Lâm rời khỏi không lâu, Lâm Tiểu Tà liền đến báo cáo công tác với Liễu Kình Vũ. Là người chủ đạo đợt khảo hạch thứ hai, Lâm Tiểu Tà rất rõ ràng trách nhiệm mình gánh vác. Y cũng hiểu rằng, đây là Liễu Kình Vũ bày tỏ thiện ý với mình. Thông qua vài lần Liễu Kình Vũ ra tay, y đã ý thức được trí tuệ năng lực của Liễu Kình Vũ là tuyệt đối cao. Đi theo lãnh đạo như vậy tuyệt đối có tiền đồ. Đương nhiên, nguy hiểm cũng rất lớn. Nhưng làm gì mà chẳng có nguy hiểm chứ. Cho nên, lần này y trực tiếp đến văn phòng của Liễu Kình Vũ báo cáo công việc, muốn bày tỏ thái độ của mình. Điều đó thể hiện, từ ngày hôm nay trở đi, y chính thức đứng trong trận doanh của Liễu Kình Vũ.
Đợi Lâm Tiểu Tà rời khỏi, sắc mặt Liễu Kình Vũ lộ ra nét hưng phấn. Hắn biết, lần này hắn đã nắm được ba phiếu trong cuộc họp Đảng, cũng sẽ không bị Phó phòng Thường vụ là Hàn Minh Cường chèn ép nữa.
Đúng lúc này, lại có người gõ cửa.
Theo đó, Trưởng phòng tài vụ Vương Ngọc Cần đi vào. Sắc mặt của chị ta có chút khó coi. Sau khi tiến vào, ngồi vào ghế đối diện với Liễu Kình Vũ, sắc mặt đem theo vài phần tức giận nói:
- Trưởng phòng Liễu, Trưởng phòng tài vụ như tôi không có cách nào làm tiếp rồi. Phòng tài chính Huyện hiện không chuyển tiền xuống, tiền thưởng của mọi người tết này không có cách nào phát đi, phải cần Trưởng phòng đích thân ra tay phối hợp.
- Lão Hàn, trong hội nghị hôm nay tên nhãi Liễu Kình Vũ quả thực quá kiêu ngạo rồi, hoàn toàn không nể mặt chúng ta, còn thu lại quyền tài chính và nhân sự. Không có hai vũ khí này, e là tháng ngày về sau của chúng ta không dễ qua. Không có quyền lực tài vụ, e là sau này chúng ta muốn làm việc gì cũng khó. Người bên dưới không kiếm được lợi ích gì chỗ chúng ta, e là không nghe lời như trước nữa.
Trương Tân Sinh gật đầu đáp:
- Đúng vậy, lão Hàn, không ngờ tên nhãi Liễu Kình Vũ này lại tuyên bố cắt giảm Phó phòng trong hội nghị, đồng thời còn đề nghị để Trần Thiên Lâm đảm nhiệm người phụ trách chủ yếu trong đợt một khảo hạch. Đây rõ ràng là ám chỉ mọi người rằng, Phó phòng mà hắn muốn cắt giảm sẽ là tôi hoặc Thiên Hoa. Mà chúng tôi lại do đích thân anh đề bạt lên. Liễu Kình Vũ làm vậy cơ bản là nhằm vào anh. Tên nhóc này quá ngông cuồng rồi, chúng ta bắt buộc phải phản kích mới được.
Thực ra, lúc này trong lòng Hàn Minh Cường phẫn nộ hơn hai người nhiều lần. Hiện tại, y hận không thể đánh cho Liễu Kình Vũ một trận. Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ được giấu trong lòng mà không có cách nào nói ra. Nhưng lúc này, trong đầu Hàn Minh Cường lại có ý nghĩ, làm thế nào để lợi dụng cơ hội này cho Liễu Kình Vũ bài học nhớ đời. Y muốn Liễu Kình Vũ và toàn thể người trong Phòng quản lý đô thị hiểu rằng, dù Liễu Kình Vũ có thu quyền tài vụ về thì cũng không mạnh bằng Hàn Minh Cường y, Liễu Kình Vũ không thể xoay chuyển được toàn cục.
Nhưng phải làm thế nào đây? Trong đầu Hàn Minh Cường nảy ra các loại đối sách.
Đột nhiên, mắt Hàn Minh Cường sáng lên, đầu óc y bỗng nghĩ đến một kế tuyệt diệu, mặt lộ nụ cười lạnh:
- Ha ha, tôi có một cách, có thể cho hắn một bài học nhớ đời. Tôi phải để hắn biết rằng, không có Hàn Minh Cường này, Liễu Kình Vũ hắn không làm được trò trống gì.
Nghe Hàn Minh Cường nói vậy, Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh đều lộ ra vẻ hưng phấn, đồng thanh hỏi:
- Lão Hàn, làm thế nào?
Hàn Minh Cường cười đắc ý nói:
- Các anh nghĩ xem, mặc dù Liễu Kình Vũ thu hồi quyền tài vụ, nhưng hắn không biết rằng, việc về tài vụ không đơn giản như bề mặt của nói. Có việc tôi có thể làm rất tốt, nhưng hắn chưa chắc đã làm được. Nhóm đại gia trong Phòng tài chính huyện đều dễ hầu hạ như vậy sao, Liễu Kình Vũ không tạo điều kiện cho họ, họ sẽ dễ dàng phê duyệt tiền bạc cho hắn sao? Với tính cách của Liễu Kình Vũ, hắn sẽ tạo điều kiện cho họ sao? Hắn không tạo điều kiện cho họ, chẳng phải sẽ xuất hiện mâu thuẫn sao?
Hơn nữa sắp tới kỳ nghỉ tết, sắp tới thời điểm Phòng quản lý đô thị của chúng ta phát tiền thưởng, chẳng phải vốn chúng ta đã chuẩn bị xong khoản tiền biếu cho những đại gia kia rồi sao, lập tức bảo bên tài vụ hủy bỏ những tài khoản đó, để Liễu Kình Vũ tự mình đi xử lý. Đến lúc đó, bên Phòng tài chính không đưa tiền về cho đội chấp pháp chúng ta, tôi xem Liễu Kình Vũ làm cách nào để phát tiền thưởng cho toàn thể cán bộ công nhân viên chức. Không có tiền thưởng, xem những người kia có nhổ nước miếng nhấn chìm hắn không.
Còn nữa, mặc dù dự toán tài vụ năm tới của Phòng quản lý đô thị chúng ta đã báo lên trên, cũng đã được phê duyệt, nhưng hiện tại Chủ tịch huyện Hạ chẳng phải vừa nhậm chức sao, hơn nữa lúc trước còn liên tiếp xảy ra hai chuyện khiến Liễu Kình Vũ và Chủ tịch huyện Hạ mâu thuẫn nặng nề, chúng ta chỉ cần đền chỗ Chủ tịch huyện Hạ kia nói khoác vài câu, nói là Liễu Kình Vũ thu hồi quyền tài vụ, để Chủ tịch huyện đưa ra chút trở ngại về dự toán tài vụ cho Phòng quản lý đô thị chúng ta. Đến lúc đó Liễu Kình Vũ không có cách nào giải quyết vấn đề. Hắn muốn giải quyết vấn đề, bắt buộc phải ngoan ngoãn cầu cứu chúng ta. Đến lúc, quyền tài vụ mà hắn lấy về sẽ phải trả lại cho tôi. Hừ, đấu với tôi, Liễu Kình Vũ còn non lắm.
Sau khi nghe chủ ý của Hàn Minh Cường, Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh lộ ra vẻ hưng phấn, ra sức gật đầu:
- Tốt, đúng là chủ ý hay, lần này, Liễu Kình Vũ thảm bại không còn nghi ngờ gì nữa. Hiện tại chúng tôi đang đợi xem trò cười của Liễu Kình Vũ.
Vào lúc ba người Hàn Minh Cường đang bày ra âm mưu quỷ kế, Liễu Kình Vũ và Phó phòng Trần Thiên Lâm lại đang cùng nhau thảo luận công việc.
Nếu Trần Thiên Lâm quyết định tạm thời về trận doanh của Liễu Kình Vũ, vậy thì sẽ làm đến nơi đến chốn. Đầu tiên, ông ta báo cáo nội dung cụ thể công tác kế hoạch hóa gia đình do mình chủ quản với Liễu Kình Vũ. Đợi sau khi báo cáo xong, mới xin chỉ thị của Liễu Kình Vũ xem đợt khảo hạch này nên làm thế nào.
Thái độ này của Trần Thiên Lân khiến Liễu Kình Vũ khá hài lòng. Bất kể Trần Thiên Lâm có thật lòng muốn xin chỉ thị của mình không, nhưng ít nhất thái độ là vậy.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Phó phòng Trần, tôi sẽ cung cấp cho ông một đề xuất khảo hạch. Lúc trước chẳng phải tôi chế định phương án khảo hạch đồng thời thông qua hội nghị tổ Đảng xét duyệt sao. Phương án khảo hạch đó vẫn nên chấp hành, nhưng dù gì phương án đó cũng thuộc về chủ quản khảo hạch, sẽ tồn tại một vài khác biệt. Tôi đề xuất tổ khảo hạch các ông hãy dựa trên cơ sở của phương án khảo hạch đó, thêm một nội dung khảo hạch mới: Đó chính là trực tiếp tiến hành điều tra trên đường phố, để các nhân viên hiệp quản, bao gồm nhân viên chính thức của Phòng quản lý đô thị cũng như những nhân viên phụ trợ của họ đồng thời tiếp nhận bỏ phiếu biểu quyết từ những người bán hàng rong ngoài phố trong phạm vi họ phụ trách, hơn nữa không ký tên.
Còn nữa, các ông cần thiết lập một hòm thư báo cáo, để những người bán hàng rong, các hộ buôn bán trên phố, người dân có thể trực tiếp báo cáo. Như vậy, tổ khảo hạch của các ông có thể biết được tình dân, ý dân. Đây mới chính là phản ánh khách quan nhất đối với trạng thái công tác của họ. So sánh hai phương án, tiến hành xét điểm tổng hợp. Những nhân viên có điểm tổng hợp thấp nhất, bị người dân phản ánh dữ dội nhất sẽ trực tiếp bị đào thải trong đợt một. Về phần những nhân viên biên chế chính thức được người dân xét điểm tương đối thấp, ý kiến quần chúng lớn, các ông cũng cần thu thập lại. Tạm thời đừng động đến bọn họ, đến lúc đó phản hồi ý kiến lại với tôi là được rồi, cũng tạm thời đừng công khai.
Nghe xong chỉ thị của Liễu Kình Vũ, trong lòng Trần Thiên Lâm thầm kinh ngạc. Ông ta không ngờ rằng, Liễu Kình Vũ thực sự đưa ra chỉ thị cho mình, hơn nữa chỉ thị còn tương đối chuyên nghiệp và lợi hại, không chỉ làm suy yếu tỉ lệ mình giở trò trong quá trình khảo hạch. Hơn nữa còn để nhân viên biên chế chính thức Đại đội chấp pháp như mình cùng nhân viên hiệp quản tiếp nhận bỏ phiếu từ người dân. Chiêu này quả thực rất lợi hại. Mặc dù tạm thời Liễu Kình Vũ không có ý động đến những nhân viên biên chế chính thức, nhưng công tác tiền kỳ vẫn làm tương đối đầy đủ. Một khi mình thực sự làm theo ý kiến của Liễu Kình Vũ, vậy thì con đường sự nghiệp sau này sẽ gắn chặt với Liễu Kình Vũ. Đến lúc đó, khi nhóm người Hàn Minh Cường biết được chuyện này, tuyệt đối sẽ coi mình là người của Liễu Kình Vũ, không cho mình đường lui. Còn nếu không làm theo chỉ thị của Liễu Kình Vũ, vậy thì đến lúc đó, Liễu Kình Vũ có chừa lại đường lui nào cho mình hay không, có liệt mình vào đối tượng bị cắt giảm hay không còn chưa biết.
Lúc này, Trần Thiên Lâm không thể không thừa nhận, nếu luận về đấu tranh chính trị, kẻ lõi đời trong chốn quan trường như mình quả thực không đủ tinh lực, không thể theo kịp tốc độ tư duy thay đổi nhanh chóng của Liễu Kình Vũ. Cho nên, lúc này nghe thấy chỉ thị của Liễu Kình Vũ, Trần Thiên Lâm cuối cùng cũng hạ quyết tâm gia nhập trận doanh của Liễu Kình Vũ. Nếu không, ông ta không còn bất kỳ được lui, chỉ có thể lựa chọn nghỉ hưu, hoặc điều đến vị trí nhàn hạ. Nhưng năm nay ông ta mới năm mươi tuổi, còn mười năm nữa, quả thực ông ta không cam tâm sau này cứ lăn lộn tẻ nhạt như vậy. Dù gì, quyền lực chính là thuốc phiện tinh thần, một khi đã nếm thử, khó mà cai được.
Cho nên, đợi Liễu Kình Vũ nói xong, ông ta lập tức không do dự mà gật đầu đáp:
- Được, Trưởng phòng Liễu, tôi sẽ nghiêm túc làm việc theo chỉ thị của ngài. Trong quá trình công tác thường ngày, tôi sẽ cùng đồng chí Long Tường làm tốt các dự án công tác, tôn trọng ý kiến của đồng chí Long Tường.
Nghe Trần Thiên Lâm nói vậy, Liễu Kình Vũ biết, lúc này ông ta đã hạ quyết tâm gia nhập trận doanh của mình, đúng với điều hắn mong đợi. Bởi hắn từng nghiên cứu qua hồ sơ lý lịch của Trần Thiên Lâm, biết trước đây ông ta từng làm Phó chủ tịch thị trấn, hơn nữa còn làm rất tốt. Qua nhiều lần thay đổi nhân sự như vậy mà ông ta vẫn giữ được vị trí cho mình như vậy, tuyệt đối là người có năng lực, là người khôn ngoan. Cho nên, đối với loại người này, hắn vui lòng lôi kéo. Hơn nữa hắn phải nhanh chóng xoay chuyển cục diện trong tổ Đảng. Ngoài Lâm Tiểu Tà ra không có ai ủng hộ, hắn bắt buộc phải lôi kéo thành viên tổ Đảng đến doanh trận của mình. Lâm Tiểu Tà là người đầu tiên, lại còn là người chủ động nhất. Đối với y, hắn hoàn toàn yên tâm. Người thứ hai là Trần Thiên Lâm, người thứ ba là Ngô Vũ Hào. Trần Thiên Lâm đã tìm đến mình báo cáo công việc, còn Ngô Vũ Hào chưa tới. Nhưng Liễu Kình Vũ không nóng vội, bởi hắn biết, nóng vội không giải quyết được vấn đề, phải đi từng bước từng bước một.
Đợi Trần Thiên Lâm rời khỏi không lâu, Lâm Tiểu Tà liền đến báo cáo công tác với Liễu Kình Vũ. Là người chủ đạo đợt khảo hạch thứ hai, Lâm Tiểu Tà rất rõ ràng trách nhiệm mình gánh vác. Y cũng hiểu rằng, đây là Liễu Kình Vũ bày tỏ thiện ý với mình. Thông qua vài lần Liễu Kình Vũ ra tay, y đã ý thức được trí tuệ năng lực của Liễu Kình Vũ là tuyệt đối cao. Đi theo lãnh đạo như vậy tuyệt đối có tiền đồ. Đương nhiên, nguy hiểm cũng rất lớn. Nhưng làm gì mà chẳng có nguy hiểm chứ. Cho nên, lần này y trực tiếp đến văn phòng của Liễu Kình Vũ báo cáo công việc, muốn bày tỏ thái độ của mình. Điều đó thể hiện, từ ngày hôm nay trở đi, y chính thức đứng trong trận doanh của Liễu Kình Vũ.
Đợi Lâm Tiểu Tà rời khỏi, sắc mặt Liễu Kình Vũ lộ ra nét hưng phấn. Hắn biết, lần này hắn đã nắm được ba phiếu trong cuộc họp Đảng, cũng sẽ không bị Phó phòng Thường vụ là Hàn Minh Cường chèn ép nữa.
Đúng lúc này, lại có người gõ cửa.
Theo đó, Trưởng phòng tài vụ Vương Ngọc Cần đi vào. Sắc mặt của chị ta có chút khó coi. Sau khi tiến vào, ngồi vào ghế đối diện với Liễu Kình Vũ, sắc mặt đem theo vài phần tức giận nói:
- Trưởng phòng Liễu, Trưởng phòng tài vụ như tôi không có cách nào làm tiếp rồi. Phòng tài chính Huyện hiện không chuyển tiền xuống, tiền thưởng của mọi người tết này không có cách nào phát đi, phải cần Trưởng phòng đích thân ra tay phối hợp.