Ngày nghỉ Tết âm lịch kết thúc, Liễu Kình Vũ cũng thêm một tuổi nữa, đã 23 tuổi, công tác của Liễu Kình Vũ ở Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm cũng bắt đầu bước vào một giai đoạn mới.
Nhưng, Liễu Kình Vũ thật sự không ngờ chính là, ngay ngày đầu tiên vừa mới đi làm, hắn liền bị Hàn Minh Cường đánh lén.
Bởi vì ngày đầu tiên đi làm sau Tết âm lịch, Liễu Kình Vũ trước tiên liền mở buổi họp đầu tiên của các thành viên tổ Đảng trong Phòng sau tết âm lịch. Trong cuộc họp Liễu Kình Vũ yêu cầu các thành viên tổ Đảng nhất định phải kiềm chế bản thân. Tết âm lịch đã qua, mọi người nhất định phải chú tâm vào công việc, sẽ sớm tiến hành bố trí công tác cho các bộ môn, bảo đảm toàn bộ hệ thống quản lý đô thị vận hành đâu vào đấy, vì dân chúng mà làm việc, tuyệt đối không thể vẽ đường cho hươu chạy, càng không thể ức hiếp dân chúng. Nếu phát hiện sẽ xử lý thẳng tay.
Thái độ của Liễu Kình Vũ vô cùng rõ ràng, các thành viên trong tổ Đảng tất nhiên cũng vô cùng coi trọng. Lúc này, trong lòng tất cả các thành viên tổ Đảng đều đã có một loại cảm giác, vị Trưởng phòng Liễu Kình Vũ này càng ngày càng ra dáng Trưởng phòng. Mà so ra, vị Phó phòng thường trực Hàn Minh Cường này cũng càng ngày càng ra dáng Phó phòng thường trực. Kiểu ra chỉ thị thay cho Trưởng phòng của Phó phòng thường trực cũng đã lâu không xuất hiện nữa. Rất nhiều người trong lòng đều biết rằng, hiện tại, cuộc so đấu giữa Trưởng phòng và Phó phòng thường trực mới chính thức diễn ra, hơn nữa còn bước vào giai đoạn rất kịch liệt. Ai có thể giành được thắng lợi cuối cùng trong giai đoạn này. Cuối cùng ai có thể nắm trong tay toàn bộ đại cục của Phòng Quản lý đô thị. Cho nên, lúc này, từng thành viên tổ Đảng đều thật cẩn thận, nhất là khi lựa chọn phe phái cho mình, lại càng cẩn thận khác thường, không ai lại dễ dàng tỏ thái độ, bởi vì không ai biết giữa Liễu Kình Vũ và Hàn Minh Cường rốt cuộc ai sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng.
Thời gian họp Liễu Kình Vũ nói vô cùng ngắn gọn, căn bản không thao thao bất tuyệt gì cả, gọn gàng mà linh hoạt tổng kết một chút công tác của năm trước, bố trí công tác họp hằng năm một chút, đề ra một vài yêu cầu, không đến nửa giờ liền tuyên bố giải tán.
Sau khi tan họp, Liễu Kình Vũ trở lại phòng làm việc liền lập tức vùi đầu vào công việc. Bởi vì khi nghỉ Tết âm lịch, Liễu Kình Vũ mặc dù đang nghỉ ngơi ở nhà, nhưng trong khoảng thời gian này, Liễu Kình Vũ cũng không ngừng xem xét các vấn đề có liên quan đến công việc, làm sao để đẩy mạnh quản lý các bộ môn trong Phòng Quản lý đô thị, làm sao để bảo đảm toàn bộ hệ thống Phòng Quản lý đô thị có thể đạt được hiệu suất cao, vận hành ổn định, làm sao để giảm bớt mâu thuẫn và xung đột giữa hệ thống quản lý đô thị và dân chúng. Hắn đã bắt đầu có một số quy hoạch và ý tưởng bước đầu, khi nghỉ Tết âm lịch bởi vì các vấn đề xã giao khá nhiều. Mặc dù có ý tưởng lại không có bao nhiêu thời gian sửa lại, bây giờ trở về, hắn mới có thể sửa sang lại những ý tưởng trước đó một chút, làm thành văn bản, soạn thảo nghiêm chỉnh thành phương hướng chỉ đạo công tác của năm.
Tuy rằng hệ thống Phòng Quản lý đô thị là một hệ thống vô cùng mẫn cảm, là một nơi chứa rất nhiều mâu thuẫn và xung đột khá kịch liệt, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị bãi chức giống mấy Trưởng phòng trước đây. Nhưng Liễu Kình Vũ cũng không bằng lòng rập theo khuôn cũ, áp dụng phương thức trung lập, vô vị để trải nghiệm kiếp sống chính trị của mình, đối với hắn mà nói, ở vị trí nào, nghĩ việc của vị trí đó, không cầu thăng quan phát tài, nhưng cầu có thể vì lão bách tính làm nhiều việc một chút, nhưng cầu có thể mang đến chút thay đổi cho bầu không khí của Phòng Quản lý đô thị.
Ngay khi Liễu Kình Vũ đang bận rộn sửa sang lại suy nghĩ của mình.
Chánh văn phòng Long Tường vẻ mặt đầy tức giận vội vã không gõ cửa đã đi vào, thanh âm có chút lo âu nói:
- Trưởng phòng, vừa rồi tôi nhìn thấy Hàn Minh Cường, Lưu Thiên Hoa, Trương Tân Sinh cùng với Khương Lập Vũ bốn người bọn họ dẫn theo tất cả lãnh đạo chủ chốt chủ quản các bộ môn của bọn họ đến đứng ở bên ngoài cửa lớn trụ sở Phòng của chúng ta, dường như đang chờ lãnh đạo nào đó lại đây. Chi bằng chúng ta cũng đi ra ngoài xem xem, nếu chẳng may thật sự có lãnh đạo đến đây nhìn thấy chúng ta không có ở đó, chúng ta có vẻ không lễ phép.
Lúc nói chuyện, sắc mặt Long Tường có vẻ hết sức khó coi, rất rõ ràng, anh ta vô cùng bất mãn với đám người Hàn Minh Cường. Phải biết rằng, thân là Chánh văn phòng, anh ta không nhận được bất kỳ thông báo nào, không thể đưa ra một sự an bài chuẩn xác, một khi lãnh đạo cấp trên trách tội xuống, một Chánh văn phòng như anh ta cũng khó tránh khỏi trách nhiệm. Đến lúc đó mình có thể phải chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe Long Tường tường thuật lại xong, sắc mặt cũng âm trầm xuống.
Liễu Kình Vũ cũng không phải đồ ngốc, theo những gì Long Tường nói, hắn có thể đoán được rất có thể là có lãnh đạo xuống thị sát rồi. Nhưng vấn đề là Chánh văn phòng như Long Tường cũng không biết chuyện này, ngay cả một Trưởng phòng như hắn cũng không biết chuyện này, nhưng một Phó phòng thường trực như Hàn Minh Cường lại biết chuyện này. Hơn nữa khi bọn họ đi ra ngoài nghênh đón cũng không gọi mình. Điều này chứng minh Hàn Minh Cường đang muốn thị uy với mình, muốn khiến mình khó xử. Nếu như vào lúc này mình tùy tiện đi ra ngoài theo chân bọn họ cùng đi nghênh đón, nhưng trong lòng căn bản không biết bọn họ nghênh đón ai, thì thật sự quá mất mặt rồi.
Vấn đề mấu chốt nhất là, nếu người mà Hàn Minh Cường bọn họ đi nghênh đón không phải lãnh đạo, mà là đi ra ngoài hút điếu thuốc, tán gẫu, mình lại cố tình cho là bọn họ đi ra ngoài nghênh đón lãnh đạo, thì thật là ngu quá rồi. Đến lúc đó người trong Phòng nếu thấy được, vậy thể diện của hắn biết để đi đâu. Hơn nữa Liễu Kình Vũ tin, nếu Hàn Minh Cường bày ra cục diện này, như vậy hắn khẳng định có mười phần nắm chắc có thể thu phục mình. Nói cách khác, cho dù mình đi theo bọn họ ra ngoài hay là ở lại văn phòng, gã đều có thể thong dong bày thế cục, thông qua việc này để bẫy mình.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của Liễu Kình Vũ không khỏi lộ ra một tia cười lạnh, liền nói với Long Tường:
- Long Tường, chuyện này dù sao chúng ta cũng không được thông báo gì cả. Chúng ta coi như không biết là được rồi, kệ ai muốn tới thì tới, chúng ta cứ làm tốt công tác của mình là được rồi.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Long Tường liền biết, tính bướng bỉnh của vị lãnh đạo này lại nổi lên rồi. Tuy nhiên anh ta cũng biết, Liễu Kình Vũ tuy rằng tính tình quật cường, nhưng khi làm việc rất biết suy nghĩ, lãnh đạo nói làm như thế nào, anh ta cũng cứ dựa theo ý của Liễu Kình Vũ mà chấp hành, trực tiếp trở về văn phòng, coi như mắt không thấy tâm thanh tịnh.
Ngoài cửa lớn Phòng Quản lý đô thị.
Bốn người Hàn Minh Cường, Lưu Thiên Hoa, Trương Tân Sinh, Khương Lập Vũ đứng nghênh đón, vừa nhìn phía Đông, vừa thấp giọng trò chuyện.
Khương Lập Vũ có chút do dự nói:
- Phó phòng Hàn, chúng ta không thông báo trước cho Trưởng phòng Liễu, hắn biết liệu có mất hứng hay không?
Hàn Minh Cường thản nhiên cười nói:
- Mất hứng, hắn có cao hứng hay không, có liên quan gì với chúng ta chứ. Chúng ta nhiều người như vậy trùng trùng điệp điệp đi ra, chẳng lẽ Liễu Kình Vũ hắn ta không nhìn thấy sao. Nhìn thấy hỏi một tiếng không phải được rồi sao. Nếu hắn không muốn ra nghênh tiếp, chúng ta cũng không có cách nào buộc hắn ra phải không. Dù sao người ta là Trưởng phòng, còn là Trưởng phòng trẻ tuổi nhất của thành phố Thương Sơn chúng ta, người ta có tiền đó.
Trong lúc nói chuyện, trên mặt Hàn Minh Cường đầy vẻ khinh thường. Lúc đó, nội tâm của y đang suy nghĩ xem Liễu Kình Vũ rốt cuộc có thể đi ra hay không. Hơn nữa y sớm đã chuẩn bị hết cả. Nếu Liễu Kình Vũ thật sự tới, y sẽ khiến Liễu Kình Vũ mất mặt, nếu không ra ngoài, hắn sẽ khiến lãnh đạo tới thị sát nảy sinh bất mãn kịch liệt với Liễu Kình Vũ. Cho nên, bất kể Liễu Kình Vũ đi ra hay không, hôm nay tất cả đều nằm trong sự khống chế của Hàn Minh Cường. Hơn nữa, y còn chuẩn bị cho Liễu Kình Vũ một quả bom lớn, đợi sau khi lãnh đạo tới quả bom kia sẽ bùng nổ. Lần đây, gã quyết định ra tay độc ác, y muốn cho Liễu Kình Vũ hoàn toàn mất đi sức chiến đấu trong chuyện này, thậm chí muốn đuổi thẳng cổ Liễu Kình Vũ đi. Mà quả bom này, Hàn Minh Cường đã chuẩn bị tốt từ lúc Liễu Kình Vũ còn chưa nhậm chức. Lúc đó y nghĩ, nếu Trưởng phòng mới nhậm chức không nghe sự chỉ huy của mình, không cam lòng làm một con rối, y sẽ bấm kíp nổ quả bom hẹn giờ này. Hiện tại, Hàn Minh Cường càng ngày càng khâm phục sự đa mưu túc trí của mình, hiện tại y cũng có chút khâm phục chính mình.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hàn Minh Cường nhìn đồng hồ đeo tay. Y biết rằng, Liễu Kình Vũ nhất định vì danh dự của hắn mà không xuống đây, Hàn Minh Cường cười đắc ý rồi, thầm nghĩ trong lòng: "Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, tôi biết ngay anh nhất định sẽ vì thể diện của mình mà không chịu xuống. Như thế càng tốt, càng giúp cho bố cục của tôi thực hiện càng thêm thuận lợi. Đây chính là kết quả mà tôi kỳ vọng nhất, Liễu Kình Vũ, lần này anh nhất định phải chết".
Lại qua chừng 15 phút nữa, lúc này, các thành viên khác trong tổ Đảng và các lãnh đạo chủ quản các phòng của Phòng Quản lý đô thị cảm thấy mọi chuyện có gì đó không đúng. Đám người Hàn Minh Cường bọn họ, trong gió rét yên lặng chờ đợi, bọn họ cũng không ngờ Liễu Kình Vũ lại to gan như vậy.
Lúc này, đám người Hàn Minh Cường nhìn thấy một đoàn xe từ khúc quẹo đằng xa chạy đến.
Hàn Minh Cường mỉm cười, y biết rằng, hiện tại, tất cả mọi chuyện đều đã dựa theo kế hoạch của mình mà tiến hành.
Một lát sau, đoàn xe đi tới, dừng lại ở ngoài cửa lớn Phòng Quản lý đô thị, Hàn Minh Cường vội đi đầu tiếp đón, sau đó vô cùng cung kính mở cửa chiếc xe dẫn đầu đoàn xe.
Sau khi cửa xe mở ra, Phó Chủ tịch thành phố chủ quản xây dựng đô thị thành phố Thương Sơn Mã Hoành Vĩ từ phía trên đi xuống, Mã Hoành Vĩ mặc một bộ Âu phục màu đen, thắt cà vạt, tóc hoa râm, có vẻ vô cùng có tinh thần.
Sau khi ông ta xuống xe, từ trong ô tô, Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức, Chủ tịch huyện Hạ Quang Minh, Phó chủ tịch huyện chủ quản xây dựng đô thị và quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm, Từ Kiến Hoa cũng từ trên ô tô đi xuống.
Sau khi các vị lãnh đạo bước xuống, quy trình thứ nhất là bắt tay với các đồng chí Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm.
Giờ phút này, đứng ở bên cạnh Mã Hoành Vĩ, Hạ Chính Đức và Hạ Quang Minh đều nhíu mày, sắc mặt hai người đều có chút âm trầm.
Bởi vì bọn họ phát hiện, lúc này trong đội ngũ đón tiếp của Phòng Quản lý đô thị, tất cả các thành viên khác của tổ Đảng đều tới, duy chỉ có Trưởng phòng Phòng Quản lý đô thị Liễu Kình Vũ không xuất hiện.
Lúc này, sắc mặt của Từ Kiến Hoa phát lạnh, cau mày nói với Hàn Minh Cường:
- Trưởng phòng Liễu không ở trong Phòng sao, tại sao anh ta không ra nghênh tiếp lãnh đạo xuống thị sát vậy?
Nhưng, Liễu Kình Vũ thật sự không ngờ chính là, ngay ngày đầu tiên vừa mới đi làm, hắn liền bị Hàn Minh Cường đánh lén.
Bởi vì ngày đầu tiên đi làm sau Tết âm lịch, Liễu Kình Vũ trước tiên liền mở buổi họp đầu tiên của các thành viên tổ Đảng trong Phòng sau tết âm lịch. Trong cuộc họp Liễu Kình Vũ yêu cầu các thành viên tổ Đảng nhất định phải kiềm chế bản thân. Tết âm lịch đã qua, mọi người nhất định phải chú tâm vào công việc, sẽ sớm tiến hành bố trí công tác cho các bộ môn, bảo đảm toàn bộ hệ thống quản lý đô thị vận hành đâu vào đấy, vì dân chúng mà làm việc, tuyệt đối không thể vẽ đường cho hươu chạy, càng không thể ức hiếp dân chúng. Nếu phát hiện sẽ xử lý thẳng tay.
Thái độ của Liễu Kình Vũ vô cùng rõ ràng, các thành viên trong tổ Đảng tất nhiên cũng vô cùng coi trọng. Lúc này, trong lòng tất cả các thành viên tổ Đảng đều đã có một loại cảm giác, vị Trưởng phòng Liễu Kình Vũ này càng ngày càng ra dáng Trưởng phòng. Mà so ra, vị Phó phòng thường trực Hàn Minh Cường này cũng càng ngày càng ra dáng Phó phòng thường trực. Kiểu ra chỉ thị thay cho Trưởng phòng của Phó phòng thường trực cũng đã lâu không xuất hiện nữa. Rất nhiều người trong lòng đều biết rằng, hiện tại, cuộc so đấu giữa Trưởng phòng và Phó phòng thường trực mới chính thức diễn ra, hơn nữa còn bước vào giai đoạn rất kịch liệt. Ai có thể giành được thắng lợi cuối cùng trong giai đoạn này. Cuối cùng ai có thể nắm trong tay toàn bộ đại cục của Phòng Quản lý đô thị. Cho nên, lúc này, từng thành viên tổ Đảng đều thật cẩn thận, nhất là khi lựa chọn phe phái cho mình, lại càng cẩn thận khác thường, không ai lại dễ dàng tỏ thái độ, bởi vì không ai biết giữa Liễu Kình Vũ và Hàn Minh Cường rốt cuộc ai sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng.
Thời gian họp Liễu Kình Vũ nói vô cùng ngắn gọn, căn bản không thao thao bất tuyệt gì cả, gọn gàng mà linh hoạt tổng kết một chút công tác của năm trước, bố trí công tác họp hằng năm một chút, đề ra một vài yêu cầu, không đến nửa giờ liền tuyên bố giải tán.
Sau khi tan họp, Liễu Kình Vũ trở lại phòng làm việc liền lập tức vùi đầu vào công việc. Bởi vì khi nghỉ Tết âm lịch, Liễu Kình Vũ mặc dù đang nghỉ ngơi ở nhà, nhưng trong khoảng thời gian này, Liễu Kình Vũ cũng không ngừng xem xét các vấn đề có liên quan đến công việc, làm sao để đẩy mạnh quản lý các bộ môn trong Phòng Quản lý đô thị, làm sao để bảo đảm toàn bộ hệ thống Phòng Quản lý đô thị có thể đạt được hiệu suất cao, vận hành ổn định, làm sao để giảm bớt mâu thuẫn và xung đột giữa hệ thống quản lý đô thị và dân chúng. Hắn đã bắt đầu có một số quy hoạch và ý tưởng bước đầu, khi nghỉ Tết âm lịch bởi vì các vấn đề xã giao khá nhiều. Mặc dù có ý tưởng lại không có bao nhiêu thời gian sửa lại, bây giờ trở về, hắn mới có thể sửa sang lại những ý tưởng trước đó một chút, làm thành văn bản, soạn thảo nghiêm chỉnh thành phương hướng chỉ đạo công tác của năm.
Tuy rằng hệ thống Phòng Quản lý đô thị là một hệ thống vô cùng mẫn cảm, là một nơi chứa rất nhiều mâu thuẫn và xung đột khá kịch liệt, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị bãi chức giống mấy Trưởng phòng trước đây. Nhưng Liễu Kình Vũ cũng không bằng lòng rập theo khuôn cũ, áp dụng phương thức trung lập, vô vị để trải nghiệm kiếp sống chính trị của mình, đối với hắn mà nói, ở vị trí nào, nghĩ việc của vị trí đó, không cầu thăng quan phát tài, nhưng cầu có thể vì lão bách tính làm nhiều việc một chút, nhưng cầu có thể mang đến chút thay đổi cho bầu không khí của Phòng Quản lý đô thị.
Ngay khi Liễu Kình Vũ đang bận rộn sửa sang lại suy nghĩ của mình.
Chánh văn phòng Long Tường vẻ mặt đầy tức giận vội vã không gõ cửa đã đi vào, thanh âm có chút lo âu nói:
- Trưởng phòng, vừa rồi tôi nhìn thấy Hàn Minh Cường, Lưu Thiên Hoa, Trương Tân Sinh cùng với Khương Lập Vũ bốn người bọn họ dẫn theo tất cả lãnh đạo chủ chốt chủ quản các bộ môn của bọn họ đến đứng ở bên ngoài cửa lớn trụ sở Phòng của chúng ta, dường như đang chờ lãnh đạo nào đó lại đây. Chi bằng chúng ta cũng đi ra ngoài xem xem, nếu chẳng may thật sự có lãnh đạo đến đây nhìn thấy chúng ta không có ở đó, chúng ta có vẻ không lễ phép.
Lúc nói chuyện, sắc mặt Long Tường có vẻ hết sức khó coi, rất rõ ràng, anh ta vô cùng bất mãn với đám người Hàn Minh Cường. Phải biết rằng, thân là Chánh văn phòng, anh ta không nhận được bất kỳ thông báo nào, không thể đưa ra một sự an bài chuẩn xác, một khi lãnh đạo cấp trên trách tội xuống, một Chánh văn phòng như anh ta cũng khó tránh khỏi trách nhiệm. Đến lúc đó mình có thể phải chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe Long Tường tường thuật lại xong, sắc mặt cũng âm trầm xuống.
Liễu Kình Vũ cũng không phải đồ ngốc, theo những gì Long Tường nói, hắn có thể đoán được rất có thể là có lãnh đạo xuống thị sát rồi. Nhưng vấn đề là Chánh văn phòng như Long Tường cũng không biết chuyện này, ngay cả một Trưởng phòng như hắn cũng không biết chuyện này, nhưng một Phó phòng thường trực như Hàn Minh Cường lại biết chuyện này. Hơn nữa khi bọn họ đi ra ngoài nghênh đón cũng không gọi mình. Điều này chứng minh Hàn Minh Cường đang muốn thị uy với mình, muốn khiến mình khó xử. Nếu như vào lúc này mình tùy tiện đi ra ngoài theo chân bọn họ cùng đi nghênh đón, nhưng trong lòng căn bản không biết bọn họ nghênh đón ai, thì thật sự quá mất mặt rồi.
Vấn đề mấu chốt nhất là, nếu người mà Hàn Minh Cường bọn họ đi nghênh đón không phải lãnh đạo, mà là đi ra ngoài hút điếu thuốc, tán gẫu, mình lại cố tình cho là bọn họ đi ra ngoài nghênh đón lãnh đạo, thì thật là ngu quá rồi. Đến lúc đó người trong Phòng nếu thấy được, vậy thể diện của hắn biết để đi đâu. Hơn nữa Liễu Kình Vũ tin, nếu Hàn Minh Cường bày ra cục diện này, như vậy hắn khẳng định có mười phần nắm chắc có thể thu phục mình. Nói cách khác, cho dù mình đi theo bọn họ ra ngoài hay là ở lại văn phòng, gã đều có thể thong dong bày thế cục, thông qua việc này để bẫy mình.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của Liễu Kình Vũ không khỏi lộ ra một tia cười lạnh, liền nói với Long Tường:
- Long Tường, chuyện này dù sao chúng ta cũng không được thông báo gì cả. Chúng ta coi như không biết là được rồi, kệ ai muốn tới thì tới, chúng ta cứ làm tốt công tác của mình là được rồi.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Long Tường liền biết, tính bướng bỉnh của vị lãnh đạo này lại nổi lên rồi. Tuy nhiên anh ta cũng biết, Liễu Kình Vũ tuy rằng tính tình quật cường, nhưng khi làm việc rất biết suy nghĩ, lãnh đạo nói làm như thế nào, anh ta cũng cứ dựa theo ý của Liễu Kình Vũ mà chấp hành, trực tiếp trở về văn phòng, coi như mắt không thấy tâm thanh tịnh.
Ngoài cửa lớn Phòng Quản lý đô thị.
Bốn người Hàn Minh Cường, Lưu Thiên Hoa, Trương Tân Sinh, Khương Lập Vũ đứng nghênh đón, vừa nhìn phía Đông, vừa thấp giọng trò chuyện.
Khương Lập Vũ có chút do dự nói:
- Phó phòng Hàn, chúng ta không thông báo trước cho Trưởng phòng Liễu, hắn biết liệu có mất hứng hay không?
Hàn Minh Cường thản nhiên cười nói:
- Mất hứng, hắn có cao hứng hay không, có liên quan gì với chúng ta chứ. Chúng ta nhiều người như vậy trùng trùng điệp điệp đi ra, chẳng lẽ Liễu Kình Vũ hắn ta không nhìn thấy sao. Nhìn thấy hỏi một tiếng không phải được rồi sao. Nếu hắn không muốn ra nghênh tiếp, chúng ta cũng không có cách nào buộc hắn ra phải không. Dù sao người ta là Trưởng phòng, còn là Trưởng phòng trẻ tuổi nhất của thành phố Thương Sơn chúng ta, người ta có tiền đó.
Trong lúc nói chuyện, trên mặt Hàn Minh Cường đầy vẻ khinh thường. Lúc đó, nội tâm của y đang suy nghĩ xem Liễu Kình Vũ rốt cuộc có thể đi ra hay không. Hơn nữa y sớm đã chuẩn bị hết cả. Nếu Liễu Kình Vũ thật sự tới, y sẽ khiến Liễu Kình Vũ mất mặt, nếu không ra ngoài, hắn sẽ khiến lãnh đạo tới thị sát nảy sinh bất mãn kịch liệt với Liễu Kình Vũ. Cho nên, bất kể Liễu Kình Vũ đi ra hay không, hôm nay tất cả đều nằm trong sự khống chế của Hàn Minh Cường. Hơn nữa, y còn chuẩn bị cho Liễu Kình Vũ một quả bom lớn, đợi sau khi lãnh đạo tới quả bom kia sẽ bùng nổ. Lần đây, gã quyết định ra tay độc ác, y muốn cho Liễu Kình Vũ hoàn toàn mất đi sức chiến đấu trong chuyện này, thậm chí muốn đuổi thẳng cổ Liễu Kình Vũ đi. Mà quả bom này, Hàn Minh Cường đã chuẩn bị tốt từ lúc Liễu Kình Vũ còn chưa nhậm chức. Lúc đó y nghĩ, nếu Trưởng phòng mới nhậm chức không nghe sự chỉ huy của mình, không cam lòng làm một con rối, y sẽ bấm kíp nổ quả bom hẹn giờ này. Hiện tại, Hàn Minh Cường càng ngày càng khâm phục sự đa mưu túc trí của mình, hiện tại y cũng có chút khâm phục chính mình.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hàn Minh Cường nhìn đồng hồ đeo tay. Y biết rằng, Liễu Kình Vũ nhất định vì danh dự của hắn mà không xuống đây, Hàn Minh Cường cười đắc ý rồi, thầm nghĩ trong lòng: "Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, tôi biết ngay anh nhất định sẽ vì thể diện của mình mà không chịu xuống. Như thế càng tốt, càng giúp cho bố cục của tôi thực hiện càng thêm thuận lợi. Đây chính là kết quả mà tôi kỳ vọng nhất, Liễu Kình Vũ, lần này anh nhất định phải chết".
Lại qua chừng 15 phút nữa, lúc này, các thành viên khác trong tổ Đảng và các lãnh đạo chủ quản các phòng của Phòng Quản lý đô thị cảm thấy mọi chuyện có gì đó không đúng. Đám người Hàn Minh Cường bọn họ, trong gió rét yên lặng chờ đợi, bọn họ cũng không ngờ Liễu Kình Vũ lại to gan như vậy.
Lúc này, đám người Hàn Minh Cường nhìn thấy một đoàn xe từ khúc quẹo đằng xa chạy đến.
Hàn Minh Cường mỉm cười, y biết rằng, hiện tại, tất cả mọi chuyện đều đã dựa theo kế hoạch của mình mà tiến hành.
Một lát sau, đoàn xe đi tới, dừng lại ở ngoài cửa lớn Phòng Quản lý đô thị, Hàn Minh Cường vội đi đầu tiếp đón, sau đó vô cùng cung kính mở cửa chiếc xe dẫn đầu đoàn xe.
Sau khi cửa xe mở ra, Phó Chủ tịch thành phố chủ quản xây dựng đô thị thành phố Thương Sơn Mã Hoành Vĩ từ phía trên đi xuống, Mã Hoành Vĩ mặc một bộ Âu phục màu đen, thắt cà vạt, tóc hoa râm, có vẻ vô cùng có tinh thần.
Sau khi ông ta xuống xe, từ trong ô tô, Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức, Chủ tịch huyện Hạ Quang Minh, Phó chủ tịch huyện chủ quản xây dựng đô thị và quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm, Từ Kiến Hoa cũng từ trên ô tô đi xuống.
Sau khi các vị lãnh đạo bước xuống, quy trình thứ nhất là bắt tay với các đồng chí Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm.
Giờ phút này, đứng ở bên cạnh Mã Hoành Vĩ, Hạ Chính Đức và Hạ Quang Minh đều nhíu mày, sắc mặt hai người đều có chút âm trầm.
Bởi vì bọn họ phát hiện, lúc này trong đội ngũ đón tiếp của Phòng Quản lý đô thị, tất cả các thành viên khác của tổ Đảng đều tới, duy chỉ có Trưởng phòng Phòng Quản lý đô thị Liễu Kình Vũ không xuất hiện.
Lúc này, sắc mặt của Từ Kiến Hoa phát lạnh, cau mày nói với Hàn Minh Cường:
- Trưởng phòng Liễu không ở trong Phòng sao, tại sao anh ta không ra nghênh tiếp lãnh đạo xuống thị sát vậy?