Lục Chấn Phong vừa đến tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây, vừa suy nghĩ mình nên đàm phán với đối phương như thế nào, nên đưa ra điều kiện ưu đãi như thế nào mới có thể giành được hạng mục này.
Nhưng đi được một đoạn, Lục Chấn Phong đột ngột dừng bước, đứng lại trầm tư suy nghĩ cẩn thận.
Bởi vì ông ta đột nhiên phát hiện chuyện này vô cùng kỳ quái. Trước kia, khi tranh giành lợi ích, với tính cách của Trịnh Hiểu Thành hẳn sớm đã âm thầm hành động, nghĩ mọi cách để che giấu tất cả tin tức, căn bản không thể khoe với mình, càng không thể khích lệ mình, nhưng hôm nay gọi điện thoại để kích thích mình, thậm chí trong điện thoại còn nói Liễu Kình Vũ vừa kí được hợp đồng với đối tác. Vậy không phải tiết lộ hết bí mật cho mình rồi sao?
Trịnh Hiểu Thành tại sao muốn đem tin tức quan trọng như vậy tiết lộ cho mình, chẳng lẽ chỉ là vì muốn chế nhạo mình
Không thể, tuyệt đối không thể. Trên quan trường, đứng trước lợi ích mọi người đều vô cùng khiêm tốn, nhất là khi lợi ích này còn chưa đạt được thì lại cần khiêm tốn hơn nữa.
Trịnh Hiểu Thành lại cố tình cao ngạo như vậy, rõ ràng là căn bản không thèm để ý đến lợi ích lần này. Nói như vậy lần này coi như chuyện Liễu Kình Vũ kí kết hợp đồng với Tập đoàn Hoàn Bảo Hà Tây, e rằng cũng không có thành tích cho Trịnh Hiểu Thành. Ông ta gọi điện thoại cho mình thật ra là có có mục đích, nhưng lại mượn danh nghĩa chế nhạo mình, nói với mình thông tin này để mình chen chân vào hạng mục này.
Nham hiểm, Trịnh Hiểu Thành thật sự là quá nham hiểm. Tuy nhiên mình lại là người đạt được lợi ích, âm mưu của Trịnh Hiểu Thành cũng không phải nhằm vào mình. Lễ vật này đã đưa đến tận nhà mình rồi làm sao có thể cự tuyệt được chứ.
Nghĩ đến đây, Lục Chấn Phong vừa khinh bỉ Trịnh Hiểu Thành không có nghĩa khí, không nắm chắc thời cơ, vừa suy nghĩ làm sao để có được hạng mục này. Ông ta nhanh chóng đi đến tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây.
…..
Đối với Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp mà nói, đây cũng là một buổi chiều vô cùng vất vả, bởi vì hiệu quả quảng cáo của Liễu Kình Vũ trong kế hoạch lần này rất tốt, nằm ngoài dự đoán của mọi người, cho nên lần này các vị quan khách trong triển lãm tìm đến Liễu Kình Vũ càng ngày càng nhiều. Mà kế hoạch quảng cáo hắn đưa ra thực sự khiến mọi người vô cùng bất ngờ và ngạc nhiên: “Miễn phí chuyến du lịch đến khu du lịch núi Thúy Bình thành phố Thương Sơn tỉnh Bạch Vân cho người thứ 1, người thứ 50, người thứ 100, người thứ 150…”. Quan khách đi tới nơi triển lãm này đều muốn có được giấy miễn phí du lịch. Giữa tháng 10, quận Tân Hoa sẽ tổ chức cho người có giấy khuyến mại đến khu du lịch núi Thúy Bình, tất cả chi phí đều do Khu du lịch núi Thùy Bình tài trợ.
Bất kể thế nào, khi mở cửa buổi chiều, trước gian triển lãm quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn đã có người xếp hàng dài đợi, đã trở thành gian triển lãm có sức thu hút nhất ở đây.
Mà Liễu Kình Vũ, Tần Duệ Tiệp cùng với mỗi người của đoàn đều giữ vững vị trị, mỗi vị khách vào khu triển lãm đều được đối đãi chân thành. Tuy rằng mỗi vị khách vào khu triển lãm lần này đều là tùy ý xem, thậm chí còn có rất nhiều cư dân, nhưng Liễu Kình Vũ không khinh thị bất cứ người nào, sự chân thành, nhiệt tình của bọn họ đã giành được những lời bình luận tốt nhất của những người tham gia triển lãm, danh tiếng càng ngày càng vang xa
Tuy rằng khi đóng cửa triển lãm cũng đã tương đối muộn, ngoài hạng mục của tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây, Liễu Kình Vũ bọn họ cũng không giành được bản hợp đồng nào khác, nhưng lại đối xử hết sức chân thành và nhiệt tình với những người đến tham gia triển lãm. Đồng thời Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp cũng phát hiện có một số người có thể trở thành nhà đầu tư tiềm năng cho quận Tân Hoa. Nhưng với mưu kế của Liễu Kình Vũ, hai người đều không áp dụng phương pháp quá nhiệt tình để lôi kéo đối phương nhưng họ lại giải thích tỉ mỉ các loại chính sách và quy trình của quận Tân Hoa, thêm nữa đưa ra hứa hẹn của Phòng Xúc tiến đầu tư về việc hỗ trợ các loại thủ tục trong công việc đầu tư sau này.
Cách làm của Liễu Kình Vũ bọn họ khác với nhiều Phòng Xúc tiến đầu tư chỉ nhìn thấy khách hàng tiềm năng liền nghĩ mọi cách để cuốn lấy họ bằng những viễn cảnh tươi đẹp.
Buổi tối, sau một ngày đầy vất vả, Liễu Kình Vũ dẫn theo tất cả nhân viên đến thành phố Nam Bình tìm một tiệm cơm vô cùng đặc biệt để ăn cơm. Sau khi ăn xong mọi người trở về nhà nghỉ còn Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp thì gọi một chiếc taxi đến khách sạn Quốc Mậu tham gia Hội nghị tổng kết mỗi ngày do Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm phụ trách chủ trì.
Trên đường đi, điện thoại của Liễu Kình Vũ đột nhiên vang lên.
Khi Liễu Kình Vũ bọn họ đến là khoảng 8 giờ tối, cách thời gian bắt đầu hội nghị khoảng 10 phút. Lúc này, trong phòng hội nghị đã có một số người của quận huyện khác chờ trong đó rồi.
Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp tìm được vị trí viết tên mình, sau khi ngồi xuống liền lặng lẽ chờ đợi.
Khoảng 20h10’, tất cả người phụ trách các đội, Chủ tịch Quận hoặc Bí thư Quận ủy cùng với Phó chủ tịch quận chủ quản các quận, Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư và nhân viên tham dự hội nghị toàn bộ đều đến đông đủ. Chủ tịch thành phố cũng đã bước vào phòng hội nghị, ngồi trên ghế chủ trì.
Sau khi ngồi xuống, ánh mắt của Lý Đức Lâm nhìn một vòng quanh phòng Hội nghị, khi ánh mắt của ông ta đảo qua chỗ Liễu Kình Vũ liền khẽ nhíu mày, sau đó tiếp tục.
Nhưng hành động vô ý này của Lý Đức Lâm lại được rất nhiều người ở trong phòng để mắt đến.
Dù sao mọi người đều là người trong quan trường, đoán ý qua lời nói và sắc mặt là kiến thức cơ bản. Từ động tác nhỏ này của Lý Đức Lâm có thể nhìn ra được, Lý Đức Lâm có chút thành kiến với Liễu Kình Vũ. Cho nên, khi mọi người nhìn về phía Liễu Kình Vũ lần nữa, trong ánh mắt lại có thêm chút gì đó rất mờ ám.
Sau khi liếc nhìn hết mọi người, Lý Đức Lâm kéo qua micro, trầm giọng nói :
- Được rồi, bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu cuộc họp. Có điều trước khi bắt đầu họp, tôi xin nhấn mạnh trước một chút về kỷ luật hội nghị. Tuy đã nhiều lần tham gia hội nghị như này, cũng biết kỷ luật của hội nghị rồi, nhưng dù sao cũng có một số đồng chí chưa tham gia hội nghị như này bao giờ, không biết kỷ luật của hội nghị.
Khi nói những lời này, ánh mắt của Lý Đức Lâm lại thoáng nhìn về phía Liễu Kình Vũ lần nữa, tiếp theo đọc một loạt kỷ luật của hội nghị.
Sau khi đọc xong kỷ luật của hội nghị, Lý Đức Lâm trở lại chuyện chính, trầm giọng nói:
- Được rồi, sau đây chúng ta bắt đầu dựa theo xếp hạng thu hút đầu tư của các quận huyện năm trước để báo cáo công tác, nói qua về tình hình thu hoạch của mỗi quận trong triển lãm hôm nay. Đầu tiên bắt đầu từ quận Lộ Bắc nhé.
Lý Đức Lâm nói xong, Chủ tịch quận Lộ Bắc - Lục Chấn Phong liền bắt đầu đứng lên báo cáo.
Bài phát biểu của Lục Chấn Phong rất máy móc. Đầu tiên là lời cảm ơn lãnh đạo, sau khi nói xong những lời khách sáo đó mới trực tiếp đi vào chủ đề, nhưng trước khi vào chủ đề trong ánh mắt ông ta mang theo chút khinh thường thoáng nhìn về phía Liễu Kình Vũ, sau đó mới vô cùng đắc ý nói:
- Chủ Tịch thành phố Lý, sau một ngày bận rộn, quận Lộ Bắc chúng tôi đã gặp sáu doanh nghiệp có hứng thú với quận Lộ Bắc chúng tôi, trong đó nổi danh nhất là tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây. Chiều ngày hôm nay, tôi đã nói chuyện với Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây, ngài Trần Long Bân. Căn cứ vào tình hình cuộc nói chuyện giữa tôi và ông ấy cho thấy tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây bọn họ chuẩn bị đầu tư năm mươi triệu vào tỉnh Bạch Vân chúng ta để xây dựng một nhà máy, phụ trách cung cấp hàng cho thị trường khu Đông Bắc. Đồng thời cũng sẽ lập nên tổng bộ tiêu thụ, hướng toàn bộ về địa khu Đông Bắc tiến hành tiêu thụ.
Hiện tại, Chủ tịch Hội đồng quản trị Trần Long Bân đã quyết định sẽ suy xét việc tiến hành đầu tư ở quận Lộ Bắc chúng tôi, ngày mai hoặc ngày kia chúng tôi sẽ chính thức ký kết hợp đồng hợp tác. Hợp đồng mẫu hai bên chúng tôi đều đã xác định rồi, bây giờ chỉ còn thiếu chữ ký đóng dấu của đối phương mà thôi.
Sau khi Lục Chấn Phong nói xong, trên mặt Lý Đức Lâm liền lộ ra vẻ hài lòng, gật đầu tán thưởng nói :
- Được, tốt, rất tốt. Hạng mục lớn năm mươi triệu, nếu quận Lộ Bắc các cậu đủ khả năng làm được, tôi sẽ ghi công lớn cho các cậu.
Sau khi nghe được những lời của Lý Đức Lâm và Lục Chấn Phong, sắc mặt của Trịnh Hiểu Thành ngồi bên cạnh Liễu Kình Vũ tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không ngừng mừng rỡ, thầm nghĩ trong lòng: “Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, ai bảo mày điên, ai bảo mày chống lại bố mày. Để xem bố mày có xử chết mày, gài bẫy chết mày được không”.
Nhưng, sau khi Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp nghe xong sắc mặt bỗng chốc liền thay đổi.
Bởi vì hai người bọn họ hiểu rõ, tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây cũng đã kí kết hợp đồng dự bị với bọn họ rồi, làm sao lại có thể tiến hành đàm phán với Lục Chấn Phong được chứ. Hơn nữa điểm mấu chốt nhất là, Lục Chấn Phong làm sao lại tìm được tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây chứ? Phải biết rằng, tin tức tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây muốn đến thành phố Thương Sơn tiến hành đầu tư chỉ có mình và Tần Duệ Tiệp cùng với toàn bộ người của tập đoàn biết, tin tức này cho đến bây giờ vẫn luôn trong trạng thái bảo mật, tại sao Lục Chấn Phong lại biết được chứ.
Liễu Kình Vũ nhanh chóng động não suy nghĩ, vừa mới nghĩ tới việc để lộ bí mật, hắn lập tức nghĩ đến một nhân vật nguy hiểm. Chính là Chủ tịch quận Trịnh Hiểu Thành ngồi ngay cạnh bên mình. Bởi vì hắn vẫn luôn cùng các đội viên trong đoàn của mình bận rộn, mọi người căn bản không thể tiết lộ, mà người duy nhất biết tin tức này mà không phải là đội của họ chính là Trịnh Hiểu Thành.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Liễu Kình Vũ nhìn sang phía Trịnh Hiểu Thành. Vừa đúng lúc này, ánh mắt của Trịnh Hiểu Thành cũng nhìn về phía Liễu Kình Vũ.
Ánh mắt của Trịnh Hiểu Thành rất bình thản, nhưng trong sự bình thản đó lại mang theo một chút miệt thị và khinh thường, thậm chí còn có vẻ giễu cợt.
Nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Hiểu Thành, cơn tức giận trong lòng Liễu Kình Vũ liền vụt lên. Tuy Trịnh Hiểu Thành một câu cũng không nói nhưng Liễu Kình Vũ đã hoàn toàn có thể khẳng định, tin tức này tuyệt đối là Trịnh Hiểu Thành tiết lộ ra ngoài.
Liễu Kình Vũ thật không ngờ, thân là Chủ tịch quận của quận Tân Hoa, vậy mà vì muốn đối phó với một cấp dưới, đem tin tức quan trọng như thế tiết lộ cho đối thủ cạnh tranh. Đây quả thực là không có chút nghĩa khí gì cả.
Hai nắm tay của Liễu Kình Vũ nắm thật chặt.
Lúc này, Trịnh Hiểu Thành nhìn Liễu Kình Vũ mang theo chút bất mãn, thấp giọng chất vấn:
- Liễu Kình Vũ, không phải nói anh nói các anh sắp ký kết hợp đồng với tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây sao, sao lại bị quận Lộ Bắc đoạt mất rồi.
Nghe đến đó, nắm đấm của Liễu Kình Vũ từ từ nâng lên.
Nhưng đi được một đoạn, Lục Chấn Phong đột ngột dừng bước, đứng lại trầm tư suy nghĩ cẩn thận.
Bởi vì ông ta đột nhiên phát hiện chuyện này vô cùng kỳ quái. Trước kia, khi tranh giành lợi ích, với tính cách của Trịnh Hiểu Thành hẳn sớm đã âm thầm hành động, nghĩ mọi cách để che giấu tất cả tin tức, căn bản không thể khoe với mình, càng không thể khích lệ mình, nhưng hôm nay gọi điện thoại để kích thích mình, thậm chí trong điện thoại còn nói Liễu Kình Vũ vừa kí được hợp đồng với đối tác. Vậy không phải tiết lộ hết bí mật cho mình rồi sao?
Trịnh Hiểu Thành tại sao muốn đem tin tức quan trọng như vậy tiết lộ cho mình, chẳng lẽ chỉ là vì muốn chế nhạo mình
Không thể, tuyệt đối không thể. Trên quan trường, đứng trước lợi ích mọi người đều vô cùng khiêm tốn, nhất là khi lợi ích này còn chưa đạt được thì lại cần khiêm tốn hơn nữa.
Trịnh Hiểu Thành lại cố tình cao ngạo như vậy, rõ ràng là căn bản không thèm để ý đến lợi ích lần này. Nói như vậy lần này coi như chuyện Liễu Kình Vũ kí kết hợp đồng với Tập đoàn Hoàn Bảo Hà Tây, e rằng cũng không có thành tích cho Trịnh Hiểu Thành. Ông ta gọi điện thoại cho mình thật ra là có có mục đích, nhưng lại mượn danh nghĩa chế nhạo mình, nói với mình thông tin này để mình chen chân vào hạng mục này.
Nham hiểm, Trịnh Hiểu Thành thật sự là quá nham hiểm. Tuy nhiên mình lại là người đạt được lợi ích, âm mưu của Trịnh Hiểu Thành cũng không phải nhằm vào mình. Lễ vật này đã đưa đến tận nhà mình rồi làm sao có thể cự tuyệt được chứ.
Nghĩ đến đây, Lục Chấn Phong vừa khinh bỉ Trịnh Hiểu Thành không có nghĩa khí, không nắm chắc thời cơ, vừa suy nghĩ làm sao để có được hạng mục này. Ông ta nhanh chóng đi đến tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây.
…..
Đối với Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp mà nói, đây cũng là một buổi chiều vô cùng vất vả, bởi vì hiệu quả quảng cáo của Liễu Kình Vũ trong kế hoạch lần này rất tốt, nằm ngoài dự đoán của mọi người, cho nên lần này các vị quan khách trong triển lãm tìm đến Liễu Kình Vũ càng ngày càng nhiều. Mà kế hoạch quảng cáo hắn đưa ra thực sự khiến mọi người vô cùng bất ngờ và ngạc nhiên: “Miễn phí chuyến du lịch đến khu du lịch núi Thúy Bình thành phố Thương Sơn tỉnh Bạch Vân cho người thứ 1, người thứ 50, người thứ 100, người thứ 150…”. Quan khách đi tới nơi triển lãm này đều muốn có được giấy miễn phí du lịch. Giữa tháng 10, quận Tân Hoa sẽ tổ chức cho người có giấy khuyến mại đến khu du lịch núi Thúy Bình, tất cả chi phí đều do Khu du lịch núi Thùy Bình tài trợ.
Bất kể thế nào, khi mở cửa buổi chiều, trước gian triển lãm quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn đã có người xếp hàng dài đợi, đã trở thành gian triển lãm có sức thu hút nhất ở đây.
Mà Liễu Kình Vũ, Tần Duệ Tiệp cùng với mỗi người của đoàn đều giữ vững vị trị, mỗi vị khách vào khu triển lãm đều được đối đãi chân thành. Tuy rằng mỗi vị khách vào khu triển lãm lần này đều là tùy ý xem, thậm chí còn có rất nhiều cư dân, nhưng Liễu Kình Vũ không khinh thị bất cứ người nào, sự chân thành, nhiệt tình của bọn họ đã giành được những lời bình luận tốt nhất của những người tham gia triển lãm, danh tiếng càng ngày càng vang xa
Tuy rằng khi đóng cửa triển lãm cũng đã tương đối muộn, ngoài hạng mục của tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây, Liễu Kình Vũ bọn họ cũng không giành được bản hợp đồng nào khác, nhưng lại đối xử hết sức chân thành và nhiệt tình với những người đến tham gia triển lãm. Đồng thời Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp cũng phát hiện có một số người có thể trở thành nhà đầu tư tiềm năng cho quận Tân Hoa. Nhưng với mưu kế của Liễu Kình Vũ, hai người đều không áp dụng phương pháp quá nhiệt tình để lôi kéo đối phương nhưng họ lại giải thích tỉ mỉ các loại chính sách và quy trình của quận Tân Hoa, thêm nữa đưa ra hứa hẹn của Phòng Xúc tiến đầu tư về việc hỗ trợ các loại thủ tục trong công việc đầu tư sau này.
Cách làm của Liễu Kình Vũ bọn họ khác với nhiều Phòng Xúc tiến đầu tư chỉ nhìn thấy khách hàng tiềm năng liền nghĩ mọi cách để cuốn lấy họ bằng những viễn cảnh tươi đẹp.
Buổi tối, sau một ngày đầy vất vả, Liễu Kình Vũ dẫn theo tất cả nhân viên đến thành phố Nam Bình tìm một tiệm cơm vô cùng đặc biệt để ăn cơm. Sau khi ăn xong mọi người trở về nhà nghỉ còn Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp thì gọi một chiếc taxi đến khách sạn Quốc Mậu tham gia Hội nghị tổng kết mỗi ngày do Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm phụ trách chủ trì.
Trên đường đi, điện thoại của Liễu Kình Vũ đột nhiên vang lên.
Khi Liễu Kình Vũ bọn họ đến là khoảng 8 giờ tối, cách thời gian bắt đầu hội nghị khoảng 10 phút. Lúc này, trong phòng hội nghị đã có một số người của quận huyện khác chờ trong đó rồi.
Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp tìm được vị trí viết tên mình, sau khi ngồi xuống liền lặng lẽ chờ đợi.
Khoảng 20h10’, tất cả người phụ trách các đội, Chủ tịch Quận hoặc Bí thư Quận ủy cùng với Phó chủ tịch quận chủ quản các quận, Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư và nhân viên tham dự hội nghị toàn bộ đều đến đông đủ. Chủ tịch thành phố cũng đã bước vào phòng hội nghị, ngồi trên ghế chủ trì.
Sau khi ngồi xuống, ánh mắt của Lý Đức Lâm nhìn một vòng quanh phòng Hội nghị, khi ánh mắt của ông ta đảo qua chỗ Liễu Kình Vũ liền khẽ nhíu mày, sau đó tiếp tục.
Nhưng hành động vô ý này của Lý Đức Lâm lại được rất nhiều người ở trong phòng để mắt đến.
Dù sao mọi người đều là người trong quan trường, đoán ý qua lời nói và sắc mặt là kiến thức cơ bản. Từ động tác nhỏ này của Lý Đức Lâm có thể nhìn ra được, Lý Đức Lâm có chút thành kiến với Liễu Kình Vũ. Cho nên, khi mọi người nhìn về phía Liễu Kình Vũ lần nữa, trong ánh mắt lại có thêm chút gì đó rất mờ ám.
Sau khi liếc nhìn hết mọi người, Lý Đức Lâm kéo qua micro, trầm giọng nói :
- Được rồi, bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu cuộc họp. Có điều trước khi bắt đầu họp, tôi xin nhấn mạnh trước một chút về kỷ luật hội nghị. Tuy đã nhiều lần tham gia hội nghị như này, cũng biết kỷ luật của hội nghị rồi, nhưng dù sao cũng có một số đồng chí chưa tham gia hội nghị như này bao giờ, không biết kỷ luật của hội nghị.
Khi nói những lời này, ánh mắt của Lý Đức Lâm lại thoáng nhìn về phía Liễu Kình Vũ lần nữa, tiếp theo đọc một loạt kỷ luật của hội nghị.
Sau khi đọc xong kỷ luật của hội nghị, Lý Đức Lâm trở lại chuyện chính, trầm giọng nói:
- Được rồi, sau đây chúng ta bắt đầu dựa theo xếp hạng thu hút đầu tư của các quận huyện năm trước để báo cáo công tác, nói qua về tình hình thu hoạch của mỗi quận trong triển lãm hôm nay. Đầu tiên bắt đầu từ quận Lộ Bắc nhé.
Lý Đức Lâm nói xong, Chủ tịch quận Lộ Bắc - Lục Chấn Phong liền bắt đầu đứng lên báo cáo.
Bài phát biểu của Lục Chấn Phong rất máy móc. Đầu tiên là lời cảm ơn lãnh đạo, sau khi nói xong những lời khách sáo đó mới trực tiếp đi vào chủ đề, nhưng trước khi vào chủ đề trong ánh mắt ông ta mang theo chút khinh thường thoáng nhìn về phía Liễu Kình Vũ, sau đó mới vô cùng đắc ý nói:
- Chủ Tịch thành phố Lý, sau một ngày bận rộn, quận Lộ Bắc chúng tôi đã gặp sáu doanh nghiệp có hứng thú với quận Lộ Bắc chúng tôi, trong đó nổi danh nhất là tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây. Chiều ngày hôm nay, tôi đã nói chuyện với Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây, ngài Trần Long Bân. Căn cứ vào tình hình cuộc nói chuyện giữa tôi và ông ấy cho thấy tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây bọn họ chuẩn bị đầu tư năm mươi triệu vào tỉnh Bạch Vân chúng ta để xây dựng một nhà máy, phụ trách cung cấp hàng cho thị trường khu Đông Bắc. Đồng thời cũng sẽ lập nên tổng bộ tiêu thụ, hướng toàn bộ về địa khu Đông Bắc tiến hành tiêu thụ.
Hiện tại, Chủ tịch Hội đồng quản trị Trần Long Bân đã quyết định sẽ suy xét việc tiến hành đầu tư ở quận Lộ Bắc chúng tôi, ngày mai hoặc ngày kia chúng tôi sẽ chính thức ký kết hợp đồng hợp tác. Hợp đồng mẫu hai bên chúng tôi đều đã xác định rồi, bây giờ chỉ còn thiếu chữ ký đóng dấu của đối phương mà thôi.
Sau khi Lục Chấn Phong nói xong, trên mặt Lý Đức Lâm liền lộ ra vẻ hài lòng, gật đầu tán thưởng nói :
- Được, tốt, rất tốt. Hạng mục lớn năm mươi triệu, nếu quận Lộ Bắc các cậu đủ khả năng làm được, tôi sẽ ghi công lớn cho các cậu.
Sau khi nghe được những lời của Lý Đức Lâm và Lục Chấn Phong, sắc mặt của Trịnh Hiểu Thành ngồi bên cạnh Liễu Kình Vũ tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không ngừng mừng rỡ, thầm nghĩ trong lòng: “Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, ai bảo mày điên, ai bảo mày chống lại bố mày. Để xem bố mày có xử chết mày, gài bẫy chết mày được không”.
Nhưng, sau khi Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp nghe xong sắc mặt bỗng chốc liền thay đổi.
Bởi vì hai người bọn họ hiểu rõ, tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây cũng đã kí kết hợp đồng dự bị với bọn họ rồi, làm sao lại có thể tiến hành đàm phán với Lục Chấn Phong được chứ. Hơn nữa điểm mấu chốt nhất là, Lục Chấn Phong làm sao lại tìm được tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây chứ? Phải biết rằng, tin tức tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây muốn đến thành phố Thương Sơn tiến hành đầu tư chỉ có mình và Tần Duệ Tiệp cùng với toàn bộ người của tập đoàn biết, tin tức này cho đến bây giờ vẫn luôn trong trạng thái bảo mật, tại sao Lục Chấn Phong lại biết được chứ.
Liễu Kình Vũ nhanh chóng động não suy nghĩ, vừa mới nghĩ tới việc để lộ bí mật, hắn lập tức nghĩ đến một nhân vật nguy hiểm. Chính là Chủ tịch quận Trịnh Hiểu Thành ngồi ngay cạnh bên mình. Bởi vì hắn vẫn luôn cùng các đội viên trong đoàn của mình bận rộn, mọi người căn bản không thể tiết lộ, mà người duy nhất biết tin tức này mà không phải là đội của họ chính là Trịnh Hiểu Thành.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Liễu Kình Vũ nhìn sang phía Trịnh Hiểu Thành. Vừa đúng lúc này, ánh mắt của Trịnh Hiểu Thành cũng nhìn về phía Liễu Kình Vũ.
Ánh mắt của Trịnh Hiểu Thành rất bình thản, nhưng trong sự bình thản đó lại mang theo một chút miệt thị và khinh thường, thậm chí còn có vẻ giễu cợt.
Nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Hiểu Thành, cơn tức giận trong lòng Liễu Kình Vũ liền vụt lên. Tuy Trịnh Hiểu Thành một câu cũng không nói nhưng Liễu Kình Vũ đã hoàn toàn có thể khẳng định, tin tức này tuyệt đối là Trịnh Hiểu Thành tiết lộ ra ngoài.
Liễu Kình Vũ thật không ngờ, thân là Chủ tịch quận của quận Tân Hoa, vậy mà vì muốn đối phó với một cấp dưới, đem tin tức quan trọng như thế tiết lộ cho đối thủ cạnh tranh. Đây quả thực là không có chút nghĩa khí gì cả.
Hai nắm tay của Liễu Kình Vũ nắm thật chặt.
Lúc này, Trịnh Hiểu Thành nhìn Liễu Kình Vũ mang theo chút bất mãn, thấp giọng chất vấn:
- Liễu Kình Vũ, không phải nói anh nói các anh sắp ký kết hợp đồng với tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây sao, sao lại bị quận Lộ Bắc đoạt mất rồi.
Nghe đến đó, nắm đấm của Liễu Kình Vũ từ từ nâng lên.