Liễu Kình Vũ châm một điếu thuốc, đứng dậy, vừa hút thuốc vừa đi đi lại lại trong phòng.
Sâu trong nội tâm, Liễu Kình Vũ không ngừng phân tích thế cục Quan Sơn trước mắt. Giờ phút này, Liễu Kình Vũ đột nhiên nhớ tới một câu: “Miếu tiểu yêu phong đại, thủy thiển vương bát đa”!
Nước trong hồ Quan Sơn nông như vậy có kẻ làm mưa làm gió và nhân vật thực lực như thế, nếu mình muốn đứng vững ở chỗ này, thậm chí nắm đại cục trong tay, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Nhất là Thạch Chấn Cường không chỉ chiếm được ưu thế tuyệt đối ở bản địa, ở huyện cũng có người cho y chỗ dựa. Chính mình nếu muốn tiến hành phản chế với y, vấn đề cần phải chú ý thực sự là nhiều lắm. Nhưng tuyệt đối không được tiếp tục nhẫn nhịn giống như trước nữa.
Trước kia mình có thể nhẫn, đều là vì nhân dân Quan Sơn mà nghĩ, vì đại cục mà nghĩ. Hiện tại lợi ích của dân chúng đã được bảo đảm, mình tuyệt đối không thể tiếp tục ẩn nhẫn như thế này nữa rồi.
Thật là khó!
Cục diện thật quá gian nan!
Mình phải làm gì đây?
Liễu Kình Vũ không ngừng tự hỏi, phân tích. Hắn rất rõ, tuy rằng hoàn cảnh của mình so với Mạnh Hoan, Tần Duệ Tiệp cũng không kém, thậm chí còn mạnh hơn không chỉ gấp mười, gấp trăm lần. Nhưng trước khi chính mình quyết định chuyển quân lên biên chế đến Quan Sơn nhậm chức Chủ tịch thị trấn, cha từng đích thân nói với mình, trước khi mình đạt tới cấp giám đốc sở, ông sẽ không dành cho mình bất cứ ủng hộ nào. Chính mình hết thảy đều phải dựa vào mình mới được, trừ phi có người dám có gan sử dụng thủ đoạn khác thường đối phó với mình, nếu không mình ở trong quan trường có bị đối thủ chèn ép đến sít sao, cha cũng sẽ không xuất thủ. Bởi vì nếu như mình không thể dựa vào năng lực chính mình mà thăng cấp lên giám đốc sở, chỉ e dù có sự trợ giúp của cha mà được đề bạt lên cương vị Giám đốc sở cũng rất khó nắm thế cục trong tay. Dù sao một khi tới cấp bậc Giám đốc sở trở lên, bất kì người nào cũng không phải là nhân vật đơn giản, đều là phải cạnh tranh xông lên đạp đổ đối thủ, mỗi người đều có năng lực siêu phàm. Đối mặt với những đối thủ mạnh như vậy, nếu như không có đủ thực lực, thất bại là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Không được! Tuyệt đối không thể nhận thua! Liễu Kình Vũ mình có thể trở thành Đội trưởng trẻ tuổi nhất chiến đội Nanh Sói từ trước tới nay, có thể bình yên vô sự ngay cả ở nơi các thế lực đối địch dội mưa bom bão đạn, không lẽ mình lại nhận thua ở đây? Đó tuyệt đối không phải tính cách của Liễu Kình Vũ này! Thà rằng chết đứng, cũng tuyệt đối không thể quỳ mà sống!
Chịu nhục? Đi gặp quỷ đi! Bố mày xuất thân quân nhân, xương cốt rắn chắc, nếu không phải là vì dân chúng, dù có là bố Diêm Vương đến đây cũng không thể bắt bố mày chịu nhục!
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ trong tâm dần bình tĩnh lại, lại ngồi ở trên ghế, lấy ra một tờ giấy trắng, vẽ vẽ viết viết lên đó.
Hắn trước tiên viết tên của Thạch Chấn Cường, rồi vẽ một vòng tròn, sau đó bắt đầu viết lên xung quanh nó ưu thế của Thạch Chấn Cường: Bí thư đảng ủy thị trấn, chủ quản nhân, thế lực địa phương, thế lực dòng họ, đông đúc vây cánh. Theo sau đó, Liễu Kình Vũ lại viết tên của mình, khoanh một vòng. Có điều khi hắn muốn viết lên ưu thế của mình lại phát hiện mình chẳng có gì để viết cả.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của Liễu Kình Vũ đột nhiên thoáng nhìn thấy một tập văn kiện có liên quan đến chức trách và quyền hạn của Chủ tịch thị trấn đặt ở một góc bàn, ánh mắt của hắn lập tức bị hấp dẫn. Sau khi cẩn thận đọc lại, khóe miệng Liễu Kình Vũ đột nhiên lộ ra một nụ cười thản nhiên. Lập tức hắn đặt bút viết lên vài chữ bên ngoài vòng tròn viết tên chính mình: Nắm quyền tài chính.
Chính mình là Chủ tịch thị trấn mà. Phòng tài chính trực thuộc quyền quản lý của chính phủ thị trấn, hiện tại chỉ có Chủ tịch thị trấn có thể đặt bút ký một cái tên phê duyệt! Mặc dù Thạch Chấn Cường nắm quyền quản lý nhân sự, nhưng mình lại nắm giữ quyền tài chính, đây chính là quyền lực cơ bản nhất, tại sao mình có thể quên cái bảo bối này cơ chứ.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ đảo mắt, nảy ra ý hay. Hắn lập tức gọi một cú điện thoại gọi Trưởng phòng tài chính Trương Hoành Hiên qua đây, sau đó thản nhiên nói:
- Trưởng phòng Trương, lần trước tôi từng đề cập với ông, quy trình làm việc của Phòng tài chính thị trấn ông hẳn là hiểu rõ chứ?
Trương Hoành Hiên vội vàng gật đầu nói:
- Tôi hiểu, tôi hiểu!
Trương Hoành Hiên là một kẻ cáo già. Y có thể nhìn ra Liễu Kình Vũ tuy rằng trẻ tuổi nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn. Nhất là sau khi thấy hắn dám trực tiếp ra tay hành hung Hàn Quốc Khánh, thậm chí còn nghe nói Liễu Kình Vũ đến Chủ tịch huyện cũng dám đánh, cho nên khi đối mặt với Liễu Kình Vũ, y áp dụng thủ đoạn bằng mặt không bằng lòng. Liễu Kình Vũ nói cái gì y cứ nghe là được, nhưng chính là không làm theo ý tứ của Liễu Kình Vũ đấy.
Liễu Kình Vũ cũng không phải kẻ ngốc, hắn tự nhiên có thể đoán ra được tâm tư Trương Hoành Hiên. Tuy nhiên, lúc này đây, mấu chốt vẫn là hạ được Thạch Chấn Cường, liền thản nhiên nói:
- Trưởng phòng Trương à, theo tôi được biết, giữa ông và Bí thư Thạch có mối quan hệ đặc biệt tốt. Rất nhiều chuyện Bí thư Thạch chỉ bảo, ông đều làm theo. Vốn dĩ, Bí thư Thạch là nhân vật số một trong thị trấn, nếu là trong chuyện khác, tôi cũng sẽ không nói gì. Nhưng tôi hi vọng ông hiểu một chút, Phòng tài chính là cấp dưới trực thuộc quyền quản lý của Chính phủ thị trấn. Nắm giữ quyền tài chính dựa theo quy định có liên quan đều là do nhân vật đứng đầu chính phủ chịu trách nhiệm ký tên. Cho nên, tôi mặc kệ thị trấn Quan Sơn trước kia như thế nào, nhưng hiện tại tôi là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn, tôi hi vọng tất cả quy trình của Phòng tài chính thị trấn đều phải theo quy định bình thường. Nếu để cho tôi phát hiện Phòng tài chính trong quá trình làm việc tồn tại quy trình nào đó không ổn, thậm chí là có hành vi cố ý làm lộn xộn, đến lúc đó, tôi có thể sẽ đưa ra một vài biện pháp xử lý.
Liễu Kình Vũ nói vô cùng bình thản nhưng Trương Hoành Hiên lại cảm giác được lạnh cả sống lưng. Y dường như có thể cảm nhận được Liễu Kình Vũ kia ẩn trong giọng nói bình thản chứa đầy sát khí. Y vội vàng gật đầu nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, điểm này xin ngài yên tâm, tôi làm ở Phòng tài chính hơn 10 năm rồi, tới thời điểm hiện tại vẫn chưa xuất hiện vấn đề gì, quy trình tôi đều hiểu cả.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Ừ, ông hiểu là tốt rồi. Ồ, đúng rồi, có một việc tôi phải thông báo với ông một chút, vừa rồi tôi có đọc văn kiện liên quan đến chỉ thị Chủ tịch thị trấn ký tên phê duyệt, phát hiện trên đó rõ ràng có quy định: hễ là các khoản chi trong thị trấn cao hơn 1.000 tệ, không có Chủ tịch thị trấn ký tên, Phòng tài chính không được phép cấp cho thủ quỹ. Tôi mới nhậm chức Chủ tịch thị trấn, tạm thời cũng không đưa ra bất kì quy định gì khác, nhưng vẫn có thể rập theo khuôn quy định cũ ban hành chứ. Ngoài ra, tôi thấy trong điều quy định này còn viết: Hễ là khoản chi từ 500 tệ đến dưới 1.000 tệ mà vượt quá 5 lần cũng nhất định phải báo cáo với tôi. Tôi hi vọng Phòng tài chính các ông phải kiên quyết chịu trách nhiệm điều này, nếu xuất hiện bất kì vấn đề nào, Trưởng phòng tài chính ông chính là người chịu trách nhiệm đấy.
Liều Kình Vũ nói xong, thản nhiên liếc nhìn Trương Hoành Hiên một cái, bưng chén trà lên.
Trương Hoành Hiên nhìn thấy, vội vàng đứng dậy cáo từ.
Sau khi rời khỏi văn phòng của Liễu Kình Vũ, sắc mặt của Trương Hoành Hiên lập tức sa sầm lại. Y hiện tại đã nhìn ra, Liễu Kình Vũ tuy rằng ngoài mặt nói bình thản, trên thực tế lời nói của hắn ẩn chứa sát khí mãnh liệt. Cho nên Trương Hoành Hiên lập tức thấy khó khăn rồi.
Bởi y vô cùng rõ ràng, mặc dù mình là Trưởng phòng Tài chính, nhưng từ trước tới nay, vì Thạch Chấn Cường vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn, cho nên đời Chủ tịch thị trấn trước về cơ bản không thể nào áp chế được Phòng tài chính. Nếu Thạch Chấn Cường muốn tiêu tiền, về cơ bản chỉ cần nói một câu. Nhưng bây giờ Liễu Kình Vũ cứng rắn như vậy, y không thể không băn khoăn. Dù sao, nếu Liễu Kình Vũ thực sự muốn gây phiền phức cho mình, mình đúng là cũng rất khó đối phó. Hắn là một kẻ mà đến Chủ tịch huyện cũng dám hành hung. Hơn nữa lại có Phó chủ tịch thành phố Đường làm chỗ dựa vững chắc, mình khẳng định không thể trực tiếp đối kháng với hắn. Nhưng thế lực của Thạch Chấn Cường ở Quan Sơn lớn như vậy, không nghe lời ông ta cũng không được.
Đột nhiên, Trương Hoành Hiên đảo mắt, nảy ra một kế, y lập tức vội vội vàng vàng chạy tới phòng làm việc của Thạch Chấn Cường, đem chuyện Liễu Kình Vũ gọi mình qua đó tất cả thuật lại một lần. Sau khi kể xong có một chút khó khăn nói:
- Bí thư Thạch, ngài xem tôi bây giờ phải làm sao? Liễu Kình Vũ này rõ ràng chính là nhằm vào ngài. Nếu quả thật làm theo lời hắn nói thì về sau đại quyền tài chính đều do hắn quyết định. Ngài không thể không đề phòng.
Thạch Chấn Cường sau khi nghe xong, nhíu chặt mày lại. Thật không ngờ được Liễu Kình Vũ lại xuống tay từ Phòng tài chính, cũng khiến người ta bực bội đấy. Dù sao theo quy định, Phòng tài chính cũng là cấp dưới của bên chính quyền, nếu mình nhúng tay vào thì thật sự sẽ gây hiềm nghi. Tuy nhiên trước mặt Trương Hoành Hiên, y đương nhiên không biểu lộ điều gì. Chỉ có điều thản nhiên cười nói:
- Không sao cả, Liễu Kình Vũ hắn chỉ là một tên nhãi vắt mũi chưa sạch thì hiểu cái gì chứ. Chúng ta nên làm thế nào thì làm thế ấy, hắn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu. Ông cứ yên tâm làm công tác của ông là được, không cần lo lắng gì cả, hắn sẽ không động được đến ông. Dù sao ở thị trấn Quan Sơn, bất cứ kẻ nào muốn động chân động tay vào nhân sự mà không có sự cho phép của tôi, căn bản là chuyện không thể nào.
Nghe Thạch Chấn Cường nói như vậy, trong lòng Trương Hoành Hiên đã an tâm lại nhiều. Bởi y biết rõ, Thạch Chấn Cường và em họ y Thạch Cảnh Châu, một ủy viên tổ chức, chính là người cầm quyền nhân sự trong tay, người bình thường khó mà chống lại bọn họ. Cho nên, sâu trong tâm khảm, nỗi sợ hãi của Trương Hoành Hiên với Liễu Kình Vũ cũng đã giảm bớt đi nhiều. Có điều, y vẫn phải duy trì tỉnh táo, y tin rằng với sự nhắc nhở của mình, trong vụ việc của Phòng tài chính Thạch Chấn Cường nhất định sẽ đấu với Liễu Kình Vũ một trận.
Trương Hoành Hiên đoán không sai, nhưng phương hướng lại sai lầm rồi. Y cho rằng Thạch Chấn Cường sẽ thận trọng hơn một chút, hành sự kiềm chế hơn một chút. Nhưng trên thực tế, hoàn toàn tương phản.
Trương Hoành Hiên vừa mới rời khỏi, Thạch Chấn Cường liền bắt đầu cân nhắc biện pháp đối phó Liễu Kình Vũ. Hơn nữa Thạch Chấn Cường cuối cùng cũng quyết định chiến lược trực tiếp đánh vào mặt! Y muốn dùng sự thực nói cho Liễu Kình Vũ biết, ở thị trấn Quan Sơn này, Thạch Chấn Cường y mới là Lão Đại.
Trương Hoành Hiên vừa mới bước chân đi, Thạch Chấn Cường gọi một cú điện thoại, triệu Chủ nhiệm văn phòng trấn ủy Vương Đông Dương lại nói:
- Đông Dương, qua Phòng tài chính lấy một ít tiền, chia làm sáu khoản, khoản thứ nhất lấy 1.500 tệ, 5 khoản còn lại mỗi khoản lấy 600 tệ.
Sâu trong nội tâm, Liễu Kình Vũ không ngừng phân tích thế cục Quan Sơn trước mắt. Giờ phút này, Liễu Kình Vũ đột nhiên nhớ tới một câu: “Miếu tiểu yêu phong đại, thủy thiển vương bát đa”!
Nước trong hồ Quan Sơn nông như vậy có kẻ làm mưa làm gió và nhân vật thực lực như thế, nếu mình muốn đứng vững ở chỗ này, thậm chí nắm đại cục trong tay, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Nhất là Thạch Chấn Cường không chỉ chiếm được ưu thế tuyệt đối ở bản địa, ở huyện cũng có người cho y chỗ dựa. Chính mình nếu muốn tiến hành phản chế với y, vấn đề cần phải chú ý thực sự là nhiều lắm. Nhưng tuyệt đối không được tiếp tục nhẫn nhịn giống như trước nữa.
Trước kia mình có thể nhẫn, đều là vì nhân dân Quan Sơn mà nghĩ, vì đại cục mà nghĩ. Hiện tại lợi ích của dân chúng đã được bảo đảm, mình tuyệt đối không thể tiếp tục ẩn nhẫn như thế này nữa rồi.
Thật là khó!
Cục diện thật quá gian nan!
Mình phải làm gì đây?
Liễu Kình Vũ không ngừng tự hỏi, phân tích. Hắn rất rõ, tuy rằng hoàn cảnh của mình so với Mạnh Hoan, Tần Duệ Tiệp cũng không kém, thậm chí còn mạnh hơn không chỉ gấp mười, gấp trăm lần. Nhưng trước khi chính mình quyết định chuyển quân lên biên chế đến Quan Sơn nhậm chức Chủ tịch thị trấn, cha từng đích thân nói với mình, trước khi mình đạt tới cấp giám đốc sở, ông sẽ không dành cho mình bất cứ ủng hộ nào. Chính mình hết thảy đều phải dựa vào mình mới được, trừ phi có người dám có gan sử dụng thủ đoạn khác thường đối phó với mình, nếu không mình ở trong quan trường có bị đối thủ chèn ép đến sít sao, cha cũng sẽ không xuất thủ. Bởi vì nếu như mình không thể dựa vào năng lực chính mình mà thăng cấp lên giám đốc sở, chỉ e dù có sự trợ giúp của cha mà được đề bạt lên cương vị Giám đốc sở cũng rất khó nắm thế cục trong tay. Dù sao một khi tới cấp bậc Giám đốc sở trở lên, bất kì người nào cũng không phải là nhân vật đơn giản, đều là phải cạnh tranh xông lên đạp đổ đối thủ, mỗi người đều có năng lực siêu phàm. Đối mặt với những đối thủ mạnh như vậy, nếu như không có đủ thực lực, thất bại là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Không được! Tuyệt đối không thể nhận thua! Liễu Kình Vũ mình có thể trở thành Đội trưởng trẻ tuổi nhất chiến đội Nanh Sói từ trước tới nay, có thể bình yên vô sự ngay cả ở nơi các thế lực đối địch dội mưa bom bão đạn, không lẽ mình lại nhận thua ở đây? Đó tuyệt đối không phải tính cách của Liễu Kình Vũ này! Thà rằng chết đứng, cũng tuyệt đối không thể quỳ mà sống!
Chịu nhục? Đi gặp quỷ đi! Bố mày xuất thân quân nhân, xương cốt rắn chắc, nếu không phải là vì dân chúng, dù có là bố Diêm Vương đến đây cũng không thể bắt bố mày chịu nhục!
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ trong tâm dần bình tĩnh lại, lại ngồi ở trên ghế, lấy ra một tờ giấy trắng, vẽ vẽ viết viết lên đó.
Hắn trước tiên viết tên của Thạch Chấn Cường, rồi vẽ một vòng tròn, sau đó bắt đầu viết lên xung quanh nó ưu thế của Thạch Chấn Cường: Bí thư đảng ủy thị trấn, chủ quản nhân, thế lực địa phương, thế lực dòng họ, đông đúc vây cánh. Theo sau đó, Liễu Kình Vũ lại viết tên của mình, khoanh một vòng. Có điều khi hắn muốn viết lên ưu thế của mình lại phát hiện mình chẳng có gì để viết cả.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của Liễu Kình Vũ đột nhiên thoáng nhìn thấy một tập văn kiện có liên quan đến chức trách và quyền hạn của Chủ tịch thị trấn đặt ở một góc bàn, ánh mắt của hắn lập tức bị hấp dẫn. Sau khi cẩn thận đọc lại, khóe miệng Liễu Kình Vũ đột nhiên lộ ra một nụ cười thản nhiên. Lập tức hắn đặt bút viết lên vài chữ bên ngoài vòng tròn viết tên chính mình: Nắm quyền tài chính.
Chính mình là Chủ tịch thị trấn mà. Phòng tài chính trực thuộc quyền quản lý của chính phủ thị trấn, hiện tại chỉ có Chủ tịch thị trấn có thể đặt bút ký một cái tên phê duyệt! Mặc dù Thạch Chấn Cường nắm quyền quản lý nhân sự, nhưng mình lại nắm giữ quyền tài chính, đây chính là quyền lực cơ bản nhất, tại sao mình có thể quên cái bảo bối này cơ chứ.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ đảo mắt, nảy ra ý hay. Hắn lập tức gọi một cú điện thoại gọi Trưởng phòng tài chính Trương Hoành Hiên qua đây, sau đó thản nhiên nói:
- Trưởng phòng Trương, lần trước tôi từng đề cập với ông, quy trình làm việc của Phòng tài chính thị trấn ông hẳn là hiểu rõ chứ?
Trương Hoành Hiên vội vàng gật đầu nói:
- Tôi hiểu, tôi hiểu!
Trương Hoành Hiên là một kẻ cáo già. Y có thể nhìn ra Liễu Kình Vũ tuy rằng trẻ tuổi nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn. Nhất là sau khi thấy hắn dám trực tiếp ra tay hành hung Hàn Quốc Khánh, thậm chí còn nghe nói Liễu Kình Vũ đến Chủ tịch huyện cũng dám đánh, cho nên khi đối mặt với Liễu Kình Vũ, y áp dụng thủ đoạn bằng mặt không bằng lòng. Liễu Kình Vũ nói cái gì y cứ nghe là được, nhưng chính là không làm theo ý tứ của Liễu Kình Vũ đấy.
Liễu Kình Vũ cũng không phải kẻ ngốc, hắn tự nhiên có thể đoán ra được tâm tư Trương Hoành Hiên. Tuy nhiên, lúc này đây, mấu chốt vẫn là hạ được Thạch Chấn Cường, liền thản nhiên nói:
- Trưởng phòng Trương à, theo tôi được biết, giữa ông và Bí thư Thạch có mối quan hệ đặc biệt tốt. Rất nhiều chuyện Bí thư Thạch chỉ bảo, ông đều làm theo. Vốn dĩ, Bí thư Thạch là nhân vật số một trong thị trấn, nếu là trong chuyện khác, tôi cũng sẽ không nói gì. Nhưng tôi hi vọng ông hiểu một chút, Phòng tài chính là cấp dưới trực thuộc quyền quản lý của Chính phủ thị trấn. Nắm giữ quyền tài chính dựa theo quy định có liên quan đều là do nhân vật đứng đầu chính phủ chịu trách nhiệm ký tên. Cho nên, tôi mặc kệ thị trấn Quan Sơn trước kia như thế nào, nhưng hiện tại tôi là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn, tôi hi vọng tất cả quy trình của Phòng tài chính thị trấn đều phải theo quy định bình thường. Nếu để cho tôi phát hiện Phòng tài chính trong quá trình làm việc tồn tại quy trình nào đó không ổn, thậm chí là có hành vi cố ý làm lộn xộn, đến lúc đó, tôi có thể sẽ đưa ra một vài biện pháp xử lý.
Liễu Kình Vũ nói vô cùng bình thản nhưng Trương Hoành Hiên lại cảm giác được lạnh cả sống lưng. Y dường như có thể cảm nhận được Liễu Kình Vũ kia ẩn trong giọng nói bình thản chứa đầy sát khí. Y vội vàng gật đầu nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, điểm này xin ngài yên tâm, tôi làm ở Phòng tài chính hơn 10 năm rồi, tới thời điểm hiện tại vẫn chưa xuất hiện vấn đề gì, quy trình tôi đều hiểu cả.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Ừ, ông hiểu là tốt rồi. Ồ, đúng rồi, có một việc tôi phải thông báo với ông một chút, vừa rồi tôi có đọc văn kiện liên quan đến chỉ thị Chủ tịch thị trấn ký tên phê duyệt, phát hiện trên đó rõ ràng có quy định: hễ là các khoản chi trong thị trấn cao hơn 1.000 tệ, không có Chủ tịch thị trấn ký tên, Phòng tài chính không được phép cấp cho thủ quỹ. Tôi mới nhậm chức Chủ tịch thị trấn, tạm thời cũng không đưa ra bất kì quy định gì khác, nhưng vẫn có thể rập theo khuôn quy định cũ ban hành chứ. Ngoài ra, tôi thấy trong điều quy định này còn viết: Hễ là khoản chi từ 500 tệ đến dưới 1.000 tệ mà vượt quá 5 lần cũng nhất định phải báo cáo với tôi. Tôi hi vọng Phòng tài chính các ông phải kiên quyết chịu trách nhiệm điều này, nếu xuất hiện bất kì vấn đề nào, Trưởng phòng tài chính ông chính là người chịu trách nhiệm đấy.
Liều Kình Vũ nói xong, thản nhiên liếc nhìn Trương Hoành Hiên một cái, bưng chén trà lên.
Trương Hoành Hiên nhìn thấy, vội vàng đứng dậy cáo từ.
Sau khi rời khỏi văn phòng của Liễu Kình Vũ, sắc mặt của Trương Hoành Hiên lập tức sa sầm lại. Y hiện tại đã nhìn ra, Liễu Kình Vũ tuy rằng ngoài mặt nói bình thản, trên thực tế lời nói của hắn ẩn chứa sát khí mãnh liệt. Cho nên Trương Hoành Hiên lập tức thấy khó khăn rồi.
Bởi y vô cùng rõ ràng, mặc dù mình là Trưởng phòng Tài chính, nhưng từ trước tới nay, vì Thạch Chấn Cường vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn, cho nên đời Chủ tịch thị trấn trước về cơ bản không thể nào áp chế được Phòng tài chính. Nếu Thạch Chấn Cường muốn tiêu tiền, về cơ bản chỉ cần nói một câu. Nhưng bây giờ Liễu Kình Vũ cứng rắn như vậy, y không thể không băn khoăn. Dù sao, nếu Liễu Kình Vũ thực sự muốn gây phiền phức cho mình, mình đúng là cũng rất khó đối phó. Hắn là một kẻ mà đến Chủ tịch huyện cũng dám hành hung. Hơn nữa lại có Phó chủ tịch thành phố Đường làm chỗ dựa vững chắc, mình khẳng định không thể trực tiếp đối kháng với hắn. Nhưng thế lực của Thạch Chấn Cường ở Quan Sơn lớn như vậy, không nghe lời ông ta cũng không được.
Đột nhiên, Trương Hoành Hiên đảo mắt, nảy ra một kế, y lập tức vội vội vàng vàng chạy tới phòng làm việc của Thạch Chấn Cường, đem chuyện Liễu Kình Vũ gọi mình qua đó tất cả thuật lại một lần. Sau khi kể xong có một chút khó khăn nói:
- Bí thư Thạch, ngài xem tôi bây giờ phải làm sao? Liễu Kình Vũ này rõ ràng chính là nhằm vào ngài. Nếu quả thật làm theo lời hắn nói thì về sau đại quyền tài chính đều do hắn quyết định. Ngài không thể không đề phòng.
Thạch Chấn Cường sau khi nghe xong, nhíu chặt mày lại. Thật không ngờ được Liễu Kình Vũ lại xuống tay từ Phòng tài chính, cũng khiến người ta bực bội đấy. Dù sao theo quy định, Phòng tài chính cũng là cấp dưới của bên chính quyền, nếu mình nhúng tay vào thì thật sự sẽ gây hiềm nghi. Tuy nhiên trước mặt Trương Hoành Hiên, y đương nhiên không biểu lộ điều gì. Chỉ có điều thản nhiên cười nói:
- Không sao cả, Liễu Kình Vũ hắn chỉ là một tên nhãi vắt mũi chưa sạch thì hiểu cái gì chứ. Chúng ta nên làm thế nào thì làm thế ấy, hắn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu. Ông cứ yên tâm làm công tác của ông là được, không cần lo lắng gì cả, hắn sẽ không động được đến ông. Dù sao ở thị trấn Quan Sơn, bất cứ kẻ nào muốn động chân động tay vào nhân sự mà không có sự cho phép của tôi, căn bản là chuyện không thể nào.
Nghe Thạch Chấn Cường nói như vậy, trong lòng Trương Hoành Hiên đã an tâm lại nhiều. Bởi y biết rõ, Thạch Chấn Cường và em họ y Thạch Cảnh Châu, một ủy viên tổ chức, chính là người cầm quyền nhân sự trong tay, người bình thường khó mà chống lại bọn họ. Cho nên, sâu trong tâm khảm, nỗi sợ hãi của Trương Hoành Hiên với Liễu Kình Vũ cũng đã giảm bớt đi nhiều. Có điều, y vẫn phải duy trì tỉnh táo, y tin rằng với sự nhắc nhở của mình, trong vụ việc của Phòng tài chính Thạch Chấn Cường nhất định sẽ đấu với Liễu Kình Vũ một trận.
Trương Hoành Hiên đoán không sai, nhưng phương hướng lại sai lầm rồi. Y cho rằng Thạch Chấn Cường sẽ thận trọng hơn một chút, hành sự kiềm chế hơn một chút. Nhưng trên thực tế, hoàn toàn tương phản.
Trương Hoành Hiên vừa mới rời khỏi, Thạch Chấn Cường liền bắt đầu cân nhắc biện pháp đối phó Liễu Kình Vũ. Hơn nữa Thạch Chấn Cường cuối cùng cũng quyết định chiến lược trực tiếp đánh vào mặt! Y muốn dùng sự thực nói cho Liễu Kình Vũ biết, ở thị trấn Quan Sơn này, Thạch Chấn Cường y mới là Lão Đại.
Trương Hoành Hiên vừa mới bước chân đi, Thạch Chấn Cường gọi một cú điện thoại, triệu Chủ nhiệm văn phòng trấn ủy Vương Đông Dương lại nói:
- Đông Dương, qua Phòng tài chính lấy một ít tiền, chia làm sáu khoản, khoản thứ nhất lấy 1.500 tệ, 5 khoản còn lại mỗi khoản lấy 600 tệ.