Khiếp sợ.
Vô cùng khiếp sợ.
Liễu Kình Vũ tuyệt đối không ngờ, ở thị trấn Hắc Môi nhỏ bé nhìn như không gợn sóng này lại tồn tại một bí mật to lớn như thế.
Mãi đến lúc này, Liễu Kình Vũ mới hiểu được phần nào vì sao lúc trước khi mình ở thành phố Liêu Nguyên tiếp nhận vụ án này, Tôn Ngọc Long lại phản ứng dữ dội như vậy. Bằng không, nếu thị trấn Hắc Môi không tồn tại một số chuyện vô cùng nhạy cảm như vậy, với cấp bậc của Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân một thị trấn nhỏ như Tô Lực Cường sao có thể mời được Bí thư Thị ủy Tôn Ngọc Long đích thân ra mặt chứ. Cho dù là Phó chủ tịch thị trấn Triệu Kim Long đích thân ra mặt cũng không được đấy chứ.
Hàng năm bán than đá đạt được mấy trăm triệu, thu nhập tài chính hàng năm lại không đến một triệu. Vậy số tiền bán than đá kia đi đâu? Chẳng lẽ lượng than đá khổng lồ như vậy, thị trấn Hắc Môi lại không có nổi một mỏ than nhà nước sao?
Chuyện này rốt cuộc là sao.
Trong khoảng thời gian ngắn, Liễu Kình Vũ vô cùng chấn động.
Tuy nhiên Liễu Kình Vũ là người thông minh. Khi thẩm vấn người nhà Triệu Kim Phượng, Vương Hải Bình, hắn từng quan sát qua vẻ mặt vài người khi bị thẩm vấn, phát hiện khi bọn họ đọc bản báo cáo về những chuyện có liên quan tới thị trấn Hắc Môi và mỏ than cho đám người Triệu Kim Phượng, vẻ mặt những người này có vẻ vô cùng tự nhiên. Dường như chuyện này bọn họ sớm đã biết không có gì là lạ cả.
Bởi vậy, nghi vấn trong lòng Liễu Kình Vũ càng ngày càng lớn. Bí mật đằng sau thị trấn Hắc Môi này rốt cuộc là như thế nào? Vì sao nhiều người như vậy tất cả đều có cùng một vẻ mặt này.
Dưới tình huống như vậy, Liễu Kình Vũ cũng không thể hiện nội tâm của mình ra ngoài, cũng không can thiệp vào việc thẩm tra của Tổ điều tra Trịnh Bác Phương bọn họ, để tránh bộc lộ ra suy nghĩ của mình. Sau đó, Liễu Kình Vũ vẫn như trước tập trung toàn bộ tâm trí vào vụ án oan của nhà Diêu Thúy Hoa.
Cùng với việc càng ngày càng nắm giữ được nhiều lời khai của nhân chứng, và việc Mao Kim Bân bị đưa về và thẩm vấn, vụ án mâu thuẫn giữa hai nhà Diêu Thúy Hoa và Vương Hải Bình dần dần lộ rõ.
Mao Kim Bân sau khi bị đám người Diêu Kiếm Phong đưa về phòng thẩm vấn, Diêu Kiếm Phong và Tần Phong đích thân phụ trách thẩm vấn. Trước chính sách hùng mạnh công tâm, trước chứng cớ xác thực trước mặt, Mao Kim Bân không thể không thành khẩn khai báo. Hoá ra, việc Mao Kim Bân gọi điện qua Cố Hướng Vĩ nhờ ông ta giúp làm giả chứng nhận cho người nhà Diêu Thúy Hoa là do Phó cục trưởng Cục Giám sát an toàn thành phố Liêu Nguyên, Mã Ích Bình nhờ cậy.
Nghe được tin này, Diêu Kiếm Phong, Tần Phong đều nhíu chặt mày.
Bởi vì thân là lực lượng trung kiên của Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang, hai người hiểu rõ hệ thống Cục Giám sát an toàn thành phố Liêu Nguyên có sức ảnh hưởng rất lớn đối với thị xã Đông Giang. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì thị xã Đông Giang là một nơi sản xuất than đá lớn, rất nhiều thị trấn trực thuộc đều có nguồn tài nguyên than đá phong phú, mà thị trấn Hắc Môi lại là nơi có trữ lượng lớn nhất trong đó. Giao thông, khai thác, trình độ phát triển cao nhất, nhưng mỏ than lại là nơi dễ xuất hiện sự cố an toàn nhất. Cho nên, cấp trên của Cục Giám sát an toàn có sức ảnh hưởng rất lớn đối với thị xã Đông Giang.
Hai người thương lượng một chút, không dám tự ý làm chủ, lập tức liên hệ với Liễu Kình Vũ.
Hai người đi vào phòng làm việc tạm thời của Liễu Kình Vũ, báo cáo lại lời khai của Mao Kim Bân cho Liễu Kình Vũ. Sau khi báo cáo xong, Diêu Kiếm Phong trầm giọng nói:
- Chủ nhiệm Liễu, trước mắt, vụ án này nếu chúng ta muốn tiếp tục tiến hành, sẽ gặp phải ba vấn đề nghiêm trọng khó giải quyết.
Thứ nhất, chúng ta chỉ là Ủy ban Kỷ luật cơ quan cấp một của thị xã Đông Giang, phạm vi quyền lực của chúng ta không thể ảnh hưởng được đến Cục Giám sát an toàn thành phố Liêu Nguyên. Hơn nữa vụ án liên quan tới Phó cục trưởng thường trực Mã Ích Bình, cấp bậc cao hơn chúng tôi. Nếu chúng tôi muốn mời Mã Ích Bình tới thị xã Đông Giang phối hợp cùng chúng ta điều tra, chỉ sợ rất khó thực hiện.
Thứ hai, bởi vì sức ảnh hưởng của Cục Giám sát an toàn thành phố Liêu Nguyên đối với thị xã Đông Giang chúng ta quá lớn. Trước kia mỗi khi đến ngày lễ ngày tết, lãnh đạo thị xã Đông Giang chúng ta đều đến Cục Giám sát an toàn thành phố tặng quà. Tình hình này, e rằng nếu chúng ta muốn mời Mã Ích Bình đến phối hợp điều tra cùng thị xã Đông Giang chúng ta thì ngay cả lãnh đạo Thị ủy của chúng ta cũng chưa chắc đã không gây trở ngại.
Thứ ba, nếu chúng ta không thể mời Mã Ích Bình đến phối hợp, vụ án này của chúng ta xem như chưa hoàn thiện. Một khi tin tức có liên quan bị lộ ra ngoài, những người đó bất cứ lúc nào cũng có thể phản cung, đến lúc đó chúng ta xem như uổng công rồi.
Chủ nhiệm Liễu, ngài xem bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?
Sau khi báo cáo xong, nét mặt Diêu Kiếm Phong và Tần Phong đều lộ vẻ nghiêm trọng.
Đối với bọn họ mà nói, đây là một cơ hội lập công cực kỳ khó có được. Bọn họ hiểu rõ, một khi vụ án Diêu Thúy Hoa này tiến hành thẩm tra, Tổ điều tra của bọn họ nhất định sẽ lập được nhiều công trạng. Tuy nhiên tất cả đều phụ thuộc vào việc Mã Ích Bình có chịu thừa nhận đã từng gọi điện cho Mao Kim Bân yêu cầu ông ta hỗ trợ làm giả giám định tàn tật cho Triệu Kim Phượng hay không.
Liễu Kình Vũ cũng thật sự không ngờ lại xảy ra thay đổi lớn như vậy. Liễu Kình Vũ vốn chỉ nghĩ, Mao Kim Bân hẳn là được anh trai của Triệu Kim Phượng là Triệu Kim Long đến tìm hoặc là trực tiếp tìm Cố Hướng Vĩ nhờ làm hộ. Nhưng thật không ngờ, chuyện này lại liên quan tới cả thành phố Liêu Nguyên kia. Hơn nữa còn là Phó cục trưởng thường trực Cục Giám sát an toàn trực tiếp ra mặt. Chuyện này thật sự có chút phiền phức rồi.
Bởi vì từ lời khai của người nhà Vương Hải Bình, Liễu Kình Vũ đã nhìn ra thị trấn Hắc Môi tồn tại vấn đề nghiêm trọng, vốn định âm thầm điều tra nghe ngóng một chút, âm thầm tiến hành. Nhưng hiện tại xem ra, cửa ải Mã Ích Bình này là chướng ngại không thể vượt qua của toàn bộ vụ án. Nếu không vượt qua chướng ngại vật này, vậy vụ án này nếu muốn kết thúc hoàn mỹ chỉ sợ rất khó, thậm chí có khả năng thất bại trong khoảnh khắc. Đây tuyệt đối không phải là kết quả Liễu Kình Vũ muốn thấy. Nhưng nếu quả thật đụng đến Mã Ích Bình, như vậy chuyện này tất sẽ kinh động đến rất nhiều người. Bước tiếp theo mình muốn âm thầm điều tra vấn đề mỏ than của thị trấn Hắc Môi cũng sẽ rất khó.
Bởi vì rất nhiều tham quan có khứu giác vô cùng nhạy bén, tính cảnh giác rất cao. Một khi bọn họ phát hiện mình đang tính toán ra tay với thị trấn Hắc Môi, như vậy chuyện của mình ở thị trấn Hắc Môi sẽ gặp phải chướng ngại rất lớn. Điều này cho dù là dùng đầu ngón chân Liễu Kình Vũ cũng có thể nghĩ ra được. Dù sao, một thị trấn có sản lượng than đá hàng năm trị giá vài trăm triệu lại chỉ có thu nhập tài chính không đến một triệu, nói như thế nào cũng không thể tin nổi. Trong chuyện này nếu là không liên quan tới lợi ích của cả một mạng lưới quan hệ mới là kỳ lạ đó.
Trong khoảng thời gian ngắn, Liễu Kình Vũ do dự.
Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng chỉ do dự trong chốc lát. Khi hắn nhớ tới cảnh tượng ngày hôm đó người phụ nữ Diêu Thúy Hoa đứng trước cửa lớn Ủy ban Kỷ luật Tỉnh, giữa làn mưa phùn, mặc một bộ quần áo rách rưới, lạnh run, cầm một ổ bánh ngô khô khốc, dùng hàm răng móm mém cố gắng ăn, thâm tâm Liễu Kình Vũ liền nhói đau. Cả nhà Diêu Thúy Hoa thật rất đáng thương, rất thê thảm, vụ án oan này sắp có thể tìm ra chân tướng rõ ràng rồi. Lúc này, điều mình cần phải suy xét không phải là công tác của mình có thuận lợi hay không, mà là mình có thực sự vì nhà Diêu Thúy Hoa hay không. Phải biết rằng, người nhà của Diêu Thúy Hoa đến giờ đã ngồi tù oan uổng bốn năm.
Đời người mấy ai sống được trăm năm, thời gian bốn năm đối với một người mà nói quý giá biết chừng nào.
Nếu Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật như mình không thể đòi lại công bằng cho người nhà Diêu Thúy Hoa, như vậy mình có tư cách gì để làm một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đây.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ vỗ mạnh xuống bàn nói:
- Chúng ta nhất định phải mời được Mã Ích Bình đến phối hợp điều tra cùng chúng ta.
Tần Phong cười khổ nói:
- Chủ nhiệm Liễu, vậy chúng ta mời như thế nào đây? Chuyện này chỉ sợ phải cần bên Thị ủy ra mặt.
Liễu Kình Vũ lắc đầu nói:
- Theo tình hình các anh phân tích, chuyện này nếu như mời Thị ủy ra mặt, tôi đoán rất có thể sẽ không giải quyết được gì, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến tiến triển của vụ án này, thậm chí là khiến cho những người khác phản cung. Chuyện này chúng ta nhất định phải lặng lẽ tiến hành. Đồng thời, nhất định phải mời đến một vị Phật đủ lớn đến giúp đỡ Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng ta.
Diêu Kiếm Phong nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, trong lòng liền kích động, nói:
- Chủ nhiệm Liễu, chẳng lẽ ngài muốn mời người của Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên tới hỗ trợ?
Liễu Kình Vũ lắc đầu nói:
- Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên tôi thực sự không quen biết ai. Tuy nhiên, vụ án này là do lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật tỉnh đích thân giao cho tôi làm. Tôi muốn xin lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật tỉnh trợ giúp một chút.
Diêu Kiếm Phong và Tần Phong nghe xong, ánh mắt đều lộ vẻ hưng phấn. Lúc bọn họ lựa chọn đi theo Liễu Kình Vũ kiên quyết giải quyết chuyện này, điều lo lắng nhất chính là Liễu Kình Vũ bỏ dở nửa chừng. Nếu vậy bọn họ vừa không đoạt được cái gì tốt từ chỗ Liễu Kình Vũ, lại đắc tội với Nghiêm Vệ Đông. Hiện tại Liễu Kình Vũ nói phía Ủy ban Kỷ luật tỉnh có người có thể hỗ trợ, điều này chứng minh Liễu Kình Vũ cũng có mạng lưới quan hệ. Nếu Liễu Kình Vũ thật sự có thể làm được chuyện này, điều này chứng minh năng lực và mạng lưới quan hệ của Liễu Kình Vũ cũng khá hùng mạnh đấy, đi theo lãnh đạo như vậy tuyệt đối không sai đâu.
Sau đó, Liễu Kình Vũ ra khỏi phòng, tới một phòng riêng, trực tiếp gọi điện thoại cho Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu, báo cáo lại tình hình có liên quan với Mã Ích Bình cho Hàn Nho Siêu. Hàn Nho Siêu nghe Liễu Kình Vũ báo cáo xong cũng chấn động. Mặc dù ông ta biết năng lực của Liễu Kình Vũ không tầm thường, nhưng không ngờ trong một khoảng thời gian ngắn Liễu Kình Vũ lại có thể điều tra vụ án đến trình độ này. Nói cách khác, Liễu Kình Vũ chỉ là dựa vào căn cứ chính xác đang nắm giữ theo liền đạp đổ những kết luận điều tra của Tổ điều tra trước kia. Cú chấn động này tuyệt đối là siêu cấp dũng mãnh đấy.
Sau khi nghe xong, Hàn Nho Siêu cười nói:
- Được, nếu là dính đến Phó cục trưởng thường trực Cục Giám sát an toàn thành phố Liêu Nguyên, chuyện này thực sự đã vượt khỏi phạm vi năng lực của Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang các cháu. Vừa hay chú cũng cảm thấy rất hứng thú với vụ án này, chú lập tức phái người đưa Mã Ích Bình tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh để nói chuyện cùng ông ta xem sao. Cháu gửi các tài liệu điện tử qua đây cho chú một bản.
- Được, cháu lập tức gửi qua cho chú.
Liễu Kình Vũ nói xong, liền gửi tài liệu lưu trong điện thoại cho Hàn Nho Siêu. Sau khi thông báo cho Hàn Nho Siêu xong, Liễu Kình Vũ bắt đầu chờ đợi.
Liễu Kình Vũ cũng không biết rằng, hành động của Ủy ban Kỷ luật tỉnh có triển khai thuận lợi hay không.
Nhưng, ngay khi Liễu Kình Vũ đang đợi tin tức từ Ủy ban Kỷ luật tỉnh, điện thoại của Tôn Ngọc Long đột nhiên gọi tới. Lúc ấy Liễu Kình Vũ vô cùng kinh ngạc. Đã trễ thế này Tôn Ngọc Long gọi điện thoại cho mình làm gì?
Vô cùng khiếp sợ.
Liễu Kình Vũ tuyệt đối không ngờ, ở thị trấn Hắc Môi nhỏ bé nhìn như không gợn sóng này lại tồn tại một bí mật to lớn như thế.
Mãi đến lúc này, Liễu Kình Vũ mới hiểu được phần nào vì sao lúc trước khi mình ở thành phố Liêu Nguyên tiếp nhận vụ án này, Tôn Ngọc Long lại phản ứng dữ dội như vậy. Bằng không, nếu thị trấn Hắc Môi không tồn tại một số chuyện vô cùng nhạy cảm như vậy, với cấp bậc của Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân một thị trấn nhỏ như Tô Lực Cường sao có thể mời được Bí thư Thị ủy Tôn Ngọc Long đích thân ra mặt chứ. Cho dù là Phó chủ tịch thị trấn Triệu Kim Long đích thân ra mặt cũng không được đấy chứ.
Hàng năm bán than đá đạt được mấy trăm triệu, thu nhập tài chính hàng năm lại không đến một triệu. Vậy số tiền bán than đá kia đi đâu? Chẳng lẽ lượng than đá khổng lồ như vậy, thị trấn Hắc Môi lại không có nổi một mỏ than nhà nước sao?
Chuyện này rốt cuộc là sao.
Trong khoảng thời gian ngắn, Liễu Kình Vũ vô cùng chấn động.
Tuy nhiên Liễu Kình Vũ là người thông minh. Khi thẩm vấn người nhà Triệu Kim Phượng, Vương Hải Bình, hắn từng quan sát qua vẻ mặt vài người khi bị thẩm vấn, phát hiện khi bọn họ đọc bản báo cáo về những chuyện có liên quan tới thị trấn Hắc Môi và mỏ than cho đám người Triệu Kim Phượng, vẻ mặt những người này có vẻ vô cùng tự nhiên. Dường như chuyện này bọn họ sớm đã biết không có gì là lạ cả.
Bởi vậy, nghi vấn trong lòng Liễu Kình Vũ càng ngày càng lớn. Bí mật đằng sau thị trấn Hắc Môi này rốt cuộc là như thế nào? Vì sao nhiều người như vậy tất cả đều có cùng một vẻ mặt này.
Dưới tình huống như vậy, Liễu Kình Vũ cũng không thể hiện nội tâm của mình ra ngoài, cũng không can thiệp vào việc thẩm tra của Tổ điều tra Trịnh Bác Phương bọn họ, để tránh bộc lộ ra suy nghĩ của mình. Sau đó, Liễu Kình Vũ vẫn như trước tập trung toàn bộ tâm trí vào vụ án oan của nhà Diêu Thúy Hoa.
Cùng với việc càng ngày càng nắm giữ được nhiều lời khai của nhân chứng, và việc Mao Kim Bân bị đưa về và thẩm vấn, vụ án mâu thuẫn giữa hai nhà Diêu Thúy Hoa và Vương Hải Bình dần dần lộ rõ.
Mao Kim Bân sau khi bị đám người Diêu Kiếm Phong đưa về phòng thẩm vấn, Diêu Kiếm Phong và Tần Phong đích thân phụ trách thẩm vấn. Trước chính sách hùng mạnh công tâm, trước chứng cớ xác thực trước mặt, Mao Kim Bân không thể không thành khẩn khai báo. Hoá ra, việc Mao Kim Bân gọi điện qua Cố Hướng Vĩ nhờ ông ta giúp làm giả chứng nhận cho người nhà Diêu Thúy Hoa là do Phó cục trưởng Cục Giám sát an toàn thành phố Liêu Nguyên, Mã Ích Bình nhờ cậy.
Nghe được tin này, Diêu Kiếm Phong, Tần Phong đều nhíu chặt mày.
Bởi vì thân là lực lượng trung kiên của Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang, hai người hiểu rõ hệ thống Cục Giám sát an toàn thành phố Liêu Nguyên có sức ảnh hưởng rất lớn đối với thị xã Đông Giang. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì thị xã Đông Giang là một nơi sản xuất than đá lớn, rất nhiều thị trấn trực thuộc đều có nguồn tài nguyên than đá phong phú, mà thị trấn Hắc Môi lại là nơi có trữ lượng lớn nhất trong đó. Giao thông, khai thác, trình độ phát triển cao nhất, nhưng mỏ than lại là nơi dễ xuất hiện sự cố an toàn nhất. Cho nên, cấp trên của Cục Giám sát an toàn có sức ảnh hưởng rất lớn đối với thị xã Đông Giang.
Hai người thương lượng một chút, không dám tự ý làm chủ, lập tức liên hệ với Liễu Kình Vũ.
Hai người đi vào phòng làm việc tạm thời của Liễu Kình Vũ, báo cáo lại lời khai của Mao Kim Bân cho Liễu Kình Vũ. Sau khi báo cáo xong, Diêu Kiếm Phong trầm giọng nói:
- Chủ nhiệm Liễu, trước mắt, vụ án này nếu chúng ta muốn tiếp tục tiến hành, sẽ gặp phải ba vấn đề nghiêm trọng khó giải quyết.
Thứ nhất, chúng ta chỉ là Ủy ban Kỷ luật cơ quan cấp một của thị xã Đông Giang, phạm vi quyền lực của chúng ta không thể ảnh hưởng được đến Cục Giám sát an toàn thành phố Liêu Nguyên. Hơn nữa vụ án liên quan tới Phó cục trưởng thường trực Mã Ích Bình, cấp bậc cao hơn chúng tôi. Nếu chúng tôi muốn mời Mã Ích Bình tới thị xã Đông Giang phối hợp cùng chúng ta điều tra, chỉ sợ rất khó thực hiện.
Thứ hai, bởi vì sức ảnh hưởng của Cục Giám sát an toàn thành phố Liêu Nguyên đối với thị xã Đông Giang chúng ta quá lớn. Trước kia mỗi khi đến ngày lễ ngày tết, lãnh đạo thị xã Đông Giang chúng ta đều đến Cục Giám sát an toàn thành phố tặng quà. Tình hình này, e rằng nếu chúng ta muốn mời Mã Ích Bình đến phối hợp điều tra cùng thị xã Đông Giang chúng ta thì ngay cả lãnh đạo Thị ủy của chúng ta cũng chưa chắc đã không gây trở ngại.
Thứ ba, nếu chúng ta không thể mời Mã Ích Bình đến phối hợp, vụ án này của chúng ta xem như chưa hoàn thiện. Một khi tin tức có liên quan bị lộ ra ngoài, những người đó bất cứ lúc nào cũng có thể phản cung, đến lúc đó chúng ta xem như uổng công rồi.
Chủ nhiệm Liễu, ngài xem bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?
Sau khi báo cáo xong, nét mặt Diêu Kiếm Phong và Tần Phong đều lộ vẻ nghiêm trọng.
Đối với bọn họ mà nói, đây là một cơ hội lập công cực kỳ khó có được. Bọn họ hiểu rõ, một khi vụ án Diêu Thúy Hoa này tiến hành thẩm tra, Tổ điều tra của bọn họ nhất định sẽ lập được nhiều công trạng. Tuy nhiên tất cả đều phụ thuộc vào việc Mã Ích Bình có chịu thừa nhận đã từng gọi điện cho Mao Kim Bân yêu cầu ông ta hỗ trợ làm giả giám định tàn tật cho Triệu Kim Phượng hay không.
Liễu Kình Vũ cũng thật sự không ngờ lại xảy ra thay đổi lớn như vậy. Liễu Kình Vũ vốn chỉ nghĩ, Mao Kim Bân hẳn là được anh trai của Triệu Kim Phượng là Triệu Kim Long đến tìm hoặc là trực tiếp tìm Cố Hướng Vĩ nhờ làm hộ. Nhưng thật không ngờ, chuyện này lại liên quan tới cả thành phố Liêu Nguyên kia. Hơn nữa còn là Phó cục trưởng thường trực Cục Giám sát an toàn trực tiếp ra mặt. Chuyện này thật sự có chút phiền phức rồi.
Bởi vì từ lời khai của người nhà Vương Hải Bình, Liễu Kình Vũ đã nhìn ra thị trấn Hắc Môi tồn tại vấn đề nghiêm trọng, vốn định âm thầm điều tra nghe ngóng một chút, âm thầm tiến hành. Nhưng hiện tại xem ra, cửa ải Mã Ích Bình này là chướng ngại không thể vượt qua của toàn bộ vụ án. Nếu không vượt qua chướng ngại vật này, vậy vụ án này nếu muốn kết thúc hoàn mỹ chỉ sợ rất khó, thậm chí có khả năng thất bại trong khoảnh khắc. Đây tuyệt đối không phải là kết quả Liễu Kình Vũ muốn thấy. Nhưng nếu quả thật đụng đến Mã Ích Bình, như vậy chuyện này tất sẽ kinh động đến rất nhiều người. Bước tiếp theo mình muốn âm thầm điều tra vấn đề mỏ than của thị trấn Hắc Môi cũng sẽ rất khó.
Bởi vì rất nhiều tham quan có khứu giác vô cùng nhạy bén, tính cảnh giác rất cao. Một khi bọn họ phát hiện mình đang tính toán ra tay với thị trấn Hắc Môi, như vậy chuyện của mình ở thị trấn Hắc Môi sẽ gặp phải chướng ngại rất lớn. Điều này cho dù là dùng đầu ngón chân Liễu Kình Vũ cũng có thể nghĩ ra được. Dù sao, một thị trấn có sản lượng than đá hàng năm trị giá vài trăm triệu lại chỉ có thu nhập tài chính không đến một triệu, nói như thế nào cũng không thể tin nổi. Trong chuyện này nếu là không liên quan tới lợi ích của cả một mạng lưới quan hệ mới là kỳ lạ đó.
Trong khoảng thời gian ngắn, Liễu Kình Vũ do dự.
Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng chỉ do dự trong chốc lát. Khi hắn nhớ tới cảnh tượng ngày hôm đó người phụ nữ Diêu Thúy Hoa đứng trước cửa lớn Ủy ban Kỷ luật Tỉnh, giữa làn mưa phùn, mặc một bộ quần áo rách rưới, lạnh run, cầm một ổ bánh ngô khô khốc, dùng hàm răng móm mém cố gắng ăn, thâm tâm Liễu Kình Vũ liền nhói đau. Cả nhà Diêu Thúy Hoa thật rất đáng thương, rất thê thảm, vụ án oan này sắp có thể tìm ra chân tướng rõ ràng rồi. Lúc này, điều mình cần phải suy xét không phải là công tác của mình có thuận lợi hay không, mà là mình có thực sự vì nhà Diêu Thúy Hoa hay không. Phải biết rằng, người nhà của Diêu Thúy Hoa đến giờ đã ngồi tù oan uổng bốn năm.
Đời người mấy ai sống được trăm năm, thời gian bốn năm đối với một người mà nói quý giá biết chừng nào.
Nếu Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật như mình không thể đòi lại công bằng cho người nhà Diêu Thúy Hoa, như vậy mình có tư cách gì để làm một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đây.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ vỗ mạnh xuống bàn nói:
- Chúng ta nhất định phải mời được Mã Ích Bình đến phối hợp điều tra cùng chúng ta.
Tần Phong cười khổ nói:
- Chủ nhiệm Liễu, vậy chúng ta mời như thế nào đây? Chuyện này chỉ sợ phải cần bên Thị ủy ra mặt.
Liễu Kình Vũ lắc đầu nói:
- Theo tình hình các anh phân tích, chuyện này nếu như mời Thị ủy ra mặt, tôi đoán rất có thể sẽ không giải quyết được gì, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến tiến triển của vụ án này, thậm chí là khiến cho những người khác phản cung. Chuyện này chúng ta nhất định phải lặng lẽ tiến hành. Đồng thời, nhất định phải mời đến một vị Phật đủ lớn đến giúp đỡ Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng ta.
Diêu Kiếm Phong nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, trong lòng liền kích động, nói:
- Chủ nhiệm Liễu, chẳng lẽ ngài muốn mời người của Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên tới hỗ trợ?
Liễu Kình Vũ lắc đầu nói:
- Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên tôi thực sự không quen biết ai. Tuy nhiên, vụ án này là do lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật tỉnh đích thân giao cho tôi làm. Tôi muốn xin lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật tỉnh trợ giúp một chút.
Diêu Kiếm Phong và Tần Phong nghe xong, ánh mắt đều lộ vẻ hưng phấn. Lúc bọn họ lựa chọn đi theo Liễu Kình Vũ kiên quyết giải quyết chuyện này, điều lo lắng nhất chính là Liễu Kình Vũ bỏ dở nửa chừng. Nếu vậy bọn họ vừa không đoạt được cái gì tốt từ chỗ Liễu Kình Vũ, lại đắc tội với Nghiêm Vệ Đông. Hiện tại Liễu Kình Vũ nói phía Ủy ban Kỷ luật tỉnh có người có thể hỗ trợ, điều này chứng minh Liễu Kình Vũ cũng có mạng lưới quan hệ. Nếu Liễu Kình Vũ thật sự có thể làm được chuyện này, điều này chứng minh năng lực và mạng lưới quan hệ của Liễu Kình Vũ cũng khá hùng mạnh đấy, đi theo lãnh đạo như vậy tuyệt đối không sai đâu.
Sau đó, Liễu Kình Vũ ra khỏi phòng, tới một phòng riêng, trực tiếp gọi điện thoại cho Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu, báo cáo lại tình hình có liên quan với Mã Ích Bình cho Hàn Nho Siêu. Hàn Nho Siêu nghe Liễu Kình Vũ báo cáo xong cũng chấn động. Mặc dù ông ta biết năng lực của Liễu Kình Vũ không tầm thường, nhưng không ngờ trong một khoảng thời gian ngắn Liễu Kình Vũ lại có thể điều tra vụ án đến trình độ này. Nói cách khác, Liễu Kình Vũ chỉ là dựa vào căn cứ chính xác đang nắm giữ theo liền đạp đổ những kết luận điều tra của Tổ điều tra trước kia. Cú chấn động này tuyệt đối là siêu cấp dũng mãnh đấy.
Sau khi nghe xong, Hàn Nho Siêu cười nói:
- Được, nếu là dính đến Phó cục trưởng thường trực Cục Giám sát an toàn thành phố Liêu Nguyên, chuyện này thực sự đã vượt khỏi phạm vi năng lực của Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang các cháu. Vừa hay chú cũng cảm thấy rất hứng thú với vụ án này, chú lập tức phái người đưa Mã Ích Bình tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh để nói chuyện cùng ông ta xem sao. Cháu gửi các tài liệu điện tử qua đây cho chú một bản.
- Được, cháu lập tức gửi qua cho chú.
Liễu Kình Vũ nói xong, liền gửi tài liệu lưu trong điện thoại cho Hàn Nho Siêu. Sau khi thông báo cho Hàn Nho Siêu xong, Liễu Kình Vũ bắt đầu chờ đợi.
Liễu Kình Vũ cũng không biết rằng, hành động của Ủy ban Kỷ luật tỉnh có triển khai thuận lợi hay không.
Nhưng, ngay khi Liễu Kình Vũ đang đợi tin tức từ Ủy ban Kỷ luật tỉnh, điện thoại của Tôn Ngọc Long đột nhiên gọi tới. Lúc ấy Liễu Kình Vũ vô cùng kinh ngạc. Đã trễ thế này Tôn Ngọc Long gọi điện thoại cho mình làm gì?