Quân mai phục này của Liễu Kình Vũ cũng quá hiểm, đó thực sự là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh đấy, hơn nữa còn là quân sư đáng tin cậy của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh.Đđối với quân mai phục như vậy Mạnh Khánh Nghĩa bó tay hoàn toàn rồi. Y hiểu đừng nói là y, cứ coi như Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên có tới e rằng cũng bị sốc thế thôi.
Mạnh Khánh Nghĩa là người hiểu chuyện, sau khi nghe xong những lời này của Đằng Kiến Hoa, y liền nói: - Phó chủ nhiệm Đằng à, thật ngại quá, tôi không ngờ một vụ án nhỏ như vậy của thành phố Liêu Nguyên chúng tôi lại làm kinh động tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh các ngài. Dù sao các ngài cũng đã tham dự vào rồi, vậy thì chúng tôi sẽ làm nhân viên hỗ trợ tới giúp việc vậy.
Dù biết mình không thể thực sự chủ đạo toàn bộ quá trình vụ án, nhưng Mạnh Khánh Nghĩa lại không muốn rút khỏi vụ án vào lúc này, bởi vì y phải nắm bắt được tình hình tiến triển của vụ án ở mọi lúc mọi nơi, để tiện cho việc báo cáo lãnh đạo, đó là chức trách của kẻ thuộc hạ như y.
Sau khi Đằng Kiến Hoa nghe xong chỉ cười nhạt: - Được, nếu đồng chí Mạnh Khánh Nghĩa đã nói như vậy, thế thì hãy cùng người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh chúng tôi đi đôn đốc vụ án này nhé. Quyền chủ đạo của vụ án này vẫn do Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang toàn quyền xử lý. Đi thôi, trước mắt chúng ta đi tới phòng làm việc bàn bạc chút nhé.
Nói xong, Đằng Kiến Hoa vỗ vai Mạnh Khánh Nghĩa và đi ra ngoài trước.
Mạnh Khánh Nghĩa thấy ngay cả Đằng Kiến Hoa cũng đi ra ngoài rồi, y cũng chỉ có thể đi theo mà thôi, cùng Đằng Kiến Hoa tới phòng họp của Ủy ban Kỷ luật thị xã.
Lúc này, trong phòng họp của Ủy ban Kỷ luật thị xã có ba nhân viên của Ủy ban Kỷ luật tỉnh sớm đã tới làm việc rồi.
Những xấp tài liệu trong tay họ đang lật là những báo cáo liên quan tới Trần Phú Tiêu do Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang cung cấp.
Sau khi ngồi xuống, Đằng Kiến Hoa cười nói: - Đồng chí Mạnh Khánh Nghĩa và các đồng chí Ủy ban Kỷ luật thành phố à, để bảo đảm tính nghiêm mật của vụ án, mời mọi người hãy bỏ hết dụng cụ thông tin lên bàn, do người chuyên phụ trách quản lý, chờ sau khi vụ án hoàn thành chúng tôi sẽ gửi trả lại mọi người, mong mọi người hợp tác.
Mạnh Khánh Nghĩa thấy vậy, trong lòng y tự nhủ nếu sớm biết như vậy chi bằng không tới là hơn, nhưng việc đã tới nước này, hối hận cũng muộn rồi, chỉ còn cách giao tất cả công cụ liên lạc ra thôi.
Sau khi Đằng Kiến Hoa đã ổn định được bên phía Mạnh Khánh Nghĩa, Liễu Kình Vũ cũng đã liên lạc với bên phía Diệp Kiến Quần qua điện thoại di động.
Tuy nhiên, tình huống mà Diệp Kiến Quần phản hồi lại khiến cho Liễu Kình Vũ chau mày, bởi vì Diệp Kiến Quần phản hồi lại cho biết Phạm Thiên Hoa và vợ gã nhất định không hé răng tiết lộ bất kỳ điều gì liên quan tới mối quan hệ giữa họ và công ty Thiên Hoành, hơn nữa họ còn yêu cầu luật sư phục vụ họ về mặt pháp luật.
Đối mặt với những vấn đề lấp liếm của họ, Diệp Kiến Quần vô cùng đau đầu, bởi vì gã hiểu rõ hành động lần này của có tính bột phát, nếu muốn phá án thực sự, vấn đề mấu chốt là hiệu suất và tốc độ, họ phải chạy đua với thời gian, bởi vì thời gian càng kéo dài thì phía bên Liễu Kình Vũ càng chịu nhiều áp lực, tính không chính xác của vụ án sẽ càng lớn.
Liễu Kình Vũ nghe tới đây liền trầm giọng: - Đồng chí Diệp Kiến Quần, anh là cán bộ của Ủy ban Kỷ luật cũ, tôi tin kinh nghiệm xử án của anh rất phong phú, chắc chắn anh sẽ có cách. Nói thực về phương diện thẩm vấn tôi là người ngoại đạo, nhưng tôi có thể cung cấp cho anh một vài cách thẩm vấn kẻ địch trong quân đội chúng tôi, đôi khi trong tình huống kẻ địch không muốn khai điều gì hết, chúng ta có thể chuyển hướng khác, quay sang hỏi về công việc, thông qua cuộc đối thoại, đi từ chi tiết nhỏ tìm ra điểm mâu thuẫn trong lời nói của đối phương, sau đó dần dần gia tăng áp lực.
Đồng thời, phải tránh những câu hỏi nhạy cảm mà hiện các anh rất muốn biết, mà tính cảnh giác trong lòng họ lại rất cao độ, bắt đầu từ chi tiết để nhanh chóng sử dụng phương thức hỏi han tăng áp lực tâm lý của đối phương. Tôi đề nghị anh có thể đặt một tấm kính cách âm hai bên giữa hai người, khiến giữa họ có thể thương thảo với nhau, đồng thời khi thẩm vấn các anh cũng liên tiếp ngầm ám thị đồng bọn của họ đã khai ra một số chuyện, thông qua phương thức này có thể khiến cho sự khủng hoảng giữa hai vợ chồng họ và cảm giác phạm tội cũng lớn lên, từ đó tăng thêm áp lực tâm lý.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Diệp Kiến Quần gật đầu đồng tình, trong lòng cũng đã hiểu ra. Gã biết vừa rồi mình vì đã lấy được bằng chứng ngân hàng có liên quan, nên khi thẩm vấn lại cũng có chút hơi gấp gáp, Liễu Kình Vũ nói như vậy, gã cũng thấy bình tĩnh hơn, qua sự nhắc nhở của Liễu Kình Vũ trong lòng gã cũng đã mạnh mẽ hơn, gã trầm trọng nới: - Chủ nhiệm Liễu, hãy cho tôi thêm nửa giờ nữa, tôi bảo đảm đối phương sẽ cung khai.
Quả nhiên, sau khi Liễu Kình Vũ gọi xong cú điện thoại, Diệp Kiến Quần đã đích thân xuất trận, tiến hành tiết tấu nhanh đối với Phạm Thiên Hoa và vợ gã Tiêu Nghệ Hồng, thẩm vấn với tần suất cao, đồng thời những nhân viên khác thì không ngừng tiến hành dùng luật, chính sách giáo dục với gã, dùng tới tỉnh cảm, lý tính, sau đó thì cố ý hỏi với tiết tấu chậm lại để khoảng không cho hai vợ chồng họ suy nghĩ. Bởi vì hai vợ chồng họ có thể quan sát đối phương thông qua tấm kính, điều này đã tăng thêm sự chú ý của đối phương, sau nửa giờ cuối cùng, Phạm Thiên Hoa và Tiêu Nghệ Hồng đã thừa nhận công ty Thiên Lộ vẫn là do Trần Phú Tiêu thành lập để rửa tiền và nhận hối lộ.
Đồng thời họ cũng đã cung cấp hàng loạt bằng chứng chứng minh trên 80% lợi nhuận của công ty này đều chuyển vào tài khoản ngân hàng của Trần Phú Tiêu với chứng minh nhân dân khác, tổng số khoảng hơn 80 triệu nhân dân tệ. Đồng thời, họ còn là người đại diện của Trần Phú Tiêu, đã từng dùng chứng minh thư khác của Trần Phú Tiêu mua một tòa biệt thự ở thành phố Liêu Nguyên, trị giá hơn 8 triệu nhân dân tệ, đồng thời trong tòa biệt thự này còn trang trí rất nhiều đồ trang sức, đồ hạng sang, vòng cổ kim cương, ngọc phỉ thúy, tranh chữ nổi tiếng, đồng hồ quý báu, xe hạng sang số lượng có hạn, giá trị xấp xỉ cũng khoảng 30 - 40 triệu nhân dân tệ.
Sau khi Diệp Kiến Quần bên này được Phạm Thiên Hoa và vợ gã Tiêu Nghệ Hồng cung cấp tài liệu đã nhanh chóng cử người đi xác thực và báo cáo nhanh cho Liễu Kình Vũ biết, đồng thời gửi tài liệu liên quan tới Trịnh Bác Phương đang ở bên khác thẩm vấn Trần Phú Tiêu.
Sau khi Trịnh Bác Phương nhận được những tài liệu này, trước tiên đã liên lạc với Liễu Kình Vũ, Diêu Kiếm Phong, bởi vì trước đây anh ta chưa từng làm việc ở Ủy ban Kỷ luật, nhưng anh ta là một người thiên về cân não, thiên về sử dụng trí tuệ và giao lưu. Qua cuộc trao đổi với Liễu Kình Vũ, Diêu Kiếm Phong, cuối cùng anh ta đã tổng hợp được ý kiến của cả ba người, đưa ra được phương thức thẩm vấn hoàn toàn mới.
Xét tới chức vụ lãnh đạo trong thời gian dài của Trần Phú Tiêu, có tính cảnh giác cực cao và kinh nghiệm xã hội phong phú, cho nên sau khi nhận được tài liệu liên quan, Trịnh Bác Phương đã không trực tiếp đưa cho Trần Phú Tiêu, mà trước tiên đưa Trần Phú Tiêu tới phòng thẩm vấn. Sau khi một nhân viên chuyên môn giảng hàng loạt chính sách cho Trần Phú Tiêu nghe, lúc này mới quẳng xấp tài liệu bằng chứng đó tới trước mặt Trần Phú Tiêu. Sau đó Trịnh Bác Phương cũng chưa vội thẩm vấn Trần Phú Tiêu mà tạm thời xử lý lạnh với y.
Chờ sau khi Trần Phú Tiêu xem hết tập tài liệu đó, Trịnh Bác Phương để y suy nghĩ một giờ, điều này đã tạo áp lực tâm lý rất lớn cho Trần Phú Tiêu. Bởi vì sau khi y xem xong sấp tài liệu này đã ý thức được mình cơ bản đã chấm hết rồi, bởi vì những tài liệu này chỉ có thân tín của mình mới có thể biết được.
Lại nửa giờ nữa tiếp tục trôi đi, trong tâm trạng lo âu cực độ của Trần Phú Tiêu, lúc này Trịnh Bác Phương mới cùng Phó chủ nhiệm phòng giám sát trực thuộc đồng thời xuất hiện triển khai thẩm vấn nghiêm khắc Trần Phú Tiêu. Ngoài phương thức thẩm vấn kết hợp cương nhu này họ còn gia tăng thêm áp lực tâm lý, cuối cùng Trần Phú Tiêu đã không thể chịu được, chưa tới nửa giờ thẩm vấn y đã nói hết mọi việc của mình, thừa nhận đã nhận hối lộ, tham nhũng, tham ô, không làm tròn trách nhiệm.
Đặc biệt là đã cấu kết với công ty Thiên Hoành, giở trò trong dự án đường cao tốc của thị xã Đông Giang tới thành phố Liêu Nguyên, qua các thủ đoạn tham nhũng đã lấy được ngân sách của dự án này. Nhưng điều khiến Trịnh Bác Phương không ngờ tới là dù Trần Phú Tiêu đã nói hết mọi vấn đề của mình rồi, nhưng lại phủ nhận giữa y và những người khác không hề có dính líu gì.
Điều này khiến Trịnh Bác Phương vô cùng ngạc nhiên, bởi vì Trịnh Bác Phương hiểu rất rõ, bản thân Trần Phú Tiêu chẳng qua chỉ là một Trưởng phòng giao thông thị xã mà thôi, quyền lực trong tay y có hạn, hơn nữa nhiều việc cơ bản không thể làm chủ được, mà sau khi Ủy ban Kỷ luật tỉnh tiến hành điều tra tài khoản ngân hàng của Trần Phú Tiêu mới phát hiện ra, nếu theo thông tin của Phạm Thiên Hoa cung cấp, số tiền trong tài khoản ngân hàng của Trần Phú Tiêu ít nhất cũng có tới 80 triệu nhân dân tệ, nhưng trên thực tế tài khoản ngân hàng của y lại chỉ có 30 triệu nhân dân tệ, ngoài ra 80 triệu nhân dân tệ kia không cánh mà bay.
Mặt khác Diệp Kiến Quần cũng cử một đội khác của Ủy ban Kỷ luật tới biệt thự của Trần Phú Tiêu điều tra, phát hiện thấy những vật quý có giá trị mà Phạm Thiên Hoa khai cũng có tới 2/3 số đó không cánh mà bay, không để lại dấu vết.
Trịnh Bác Phương liền báo cáo tình hình này cho Liễu Kình Vũ.
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong, trầm giọng nói: - Trần Phú Tiêu xảy ra tình huống này là rất bình thường, với thân phận của y thì y chắc chắn không dám nuốt hết một mình số tiền đó, phần lớn lợi ích y đã giao lại cho tập đoàn lợi ích khổng lồ đó. Về việc tiếp tục thẩm vấn Trần Phú Tiêu, bây giờ chủ yếu là vây bắt người phụ trách chính của công ty xây dựng Thiên Hoành.
Trịnh Bác Phương gật đầu: - Chủ nhiệm Liễu, mặc dù người đại diện pháp nhân của công ty Thiên Hoành là Trình Thiên Hoành, nhưng theo lời khai của Trần Phú Tiêu, người nắm quyền hành thực tế của công ty Thiên Hoành là Trình Thư Vũ cha của Trình Thiên Hoành. Mà phần lớn vốn của công ty Thiên Hoành đều nằm trong tài khoản ngân hàng của Trình Thư Vũ, cho nên dù chúng ta có bắt Trình Thiên Hoành đi nữa, e rằng cũng không có ích gì, con cá sấu thực sự chính là Trình Thư Vũ.
Liễu Kình Vũ gật đầu: - Đúng vậy, vậy thì chúng ta hãy bắt cả hai cha con họ lại.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ liền gọi điện cho Diêu Kiếm Phong, để gã cho tổ tuần tra của mình lập tức đi tìm Trình Thư Vũ và nhóm quản lý cấp cao của công ty Thiên Hoành.
Tuy nhiên, điều khiến Liễu Kình Vũ không ngờ tới chính là sau hai giờ rưỡi đồng hồ, Diêu Kiếm Phong báo cáo Liễu Kình Vũ nói nửa giờ trước Trình Thư Vũ đã lên máy bay sang Mỹ rồi, bây giờ máy bay đã bay sang địa phận ngoài nước rồi, không thể quay trở về được nữa. Đồng thời Diêu Kiếm Phong còn cho Liễu Kình Vũ biết, trong đội ngũ của gã đã phát hiện ra một người làm nội gián báo tin cho Trình Thư Vũ, đã tạm thời khống chế được rồi.
Khi báo cáo cho Liễu Kình Vũ, giọng Diêu Kiếm Phong cũng có phần áy náy
Mạnh Khánh Nghĩa là người hiểu chuyện, sau khi nghe xong những lời này của Đằng Kiến Hoa, y liền nói: - Phó chủ nhiệm Đằng à, thật ngại quá, tôi không ngờ một vụ án nhỏ như vậy của thành phố Liêu Nguyên chúng tôi lại làm kinh động tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh các ngài. Dù sao các ngài cũng đã tham dự vào rồi, vậy thì chúng tôi sẽ làm nhân viên hỗ trợ tới giúp việc vậy.
Dù biết mình không thể thực sự chủ đạo toàn bộ quá trình vụ án, nhưng Mạnh Khánh Nghĩa lại không muốn rút khỏi vụ án vào lúc này, bởi vì y phải nắm bắt được tình hình tiến triển của vụ án ở mọi lúc mọi nơi, để tiện cho việc báo cáo lãnh đạo, đó là chức trách của kẻ thuộc hạ như y.
Sau khi Đằng Kiến Hoa nghe xong chỉ cười nhạt: - Được, nếu đồng chí Mạnh Khánh Nghĩa đã nói như vậy, thế thì hãy cùng người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh chúng tôi đi đôn đốc vụ án này nhé. Quyền chủ đạo của vụ án này vẫn do Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang toàn quyền xử lý. Đi thôi, trước mắt chúng ta đi tới phòng làm việc bàn bạc chút nhé.
Nói xong, Đằng Kiến Hoa vỗ vai Mạnh Khánh Nghĩa và đi ra ngoài trước.
Mạnh Khánh Nghĩa thấy ngay cả Đằng Kiến Hoa cũng đi ra ngoài rồi, y cũng chỉ có thể đi theo mà thôi, cùng Đằng Kiến Hoa tới phòng họp của Ủy ban Kỷ luật thị xã.
Lúc này, trong phòng họp của Ủy ban Kỷ luật thị xã có ba nhân viên của Ủy ban Kỷ luật tỉnh sớm đã tới làm việc rồi.
Những xấp tài liệu trong tay họ đang lật là những báo cáo liên quan tới Trần Phú Tiêu do Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang cung cấp.
Sau khi ngồi xuống, Đằng Kiến Hoa cười nói: - Đồng chí Mạnh Khánh Nghĩa và các đồng chí Ủy ban Kỷ luật thành phố à, để bảo đảm tính nghiêm mật của vụ án, mời mọi người hãy bỏ hết dụng cụ thông tin lên bàn, do người chuyên phụ trách quản lý, chờ sau khi vụ án hoàn thành chúng tôi sẽ gửi trả lại mọi người, mong mọi người hợp tác.
Mạnh Khánh Nghĩa thấy vậy, trong lòng y tự nhủ nếu sớm biết như vậy chi bằng không tới là hơn, nhưng việc đã tới nước này, hối hận cũng muộn rồi, chỉ còn cách giao tất cả công cụ liên lạc ra thôi.
Sau khi Đằng Kiến Hoa đã ổn định được bên phía Mạnh Khánh Nghĩa, Liễu Kình Vũ cũng đã liên lạc với bên phía Diệp Kiến Quần qua điện thoại di động.
Tuy nhiên, tình huống mà Diệp Kiến Quần phản hồi lại khiến cho Liễu Kình Vũ chau mày, bởi vì Diệp Kiến Quần phản hồi lại cho biết Phạm Thiên Hoa và vợ gã nhất định không hé răng tiết lộ bất kỳ điều gì liên quan tới mối quan hệ giữa họ và công ty Thiên Hoành, hơn nữa họ còn yêu cầu luật sư phục vụ họ về mặt pháp luật.
Đối mặt với những vấn đề lấp liếm của họ, Diệp Kiến Quần vô cùng đau đầu, bởi vì gã hiểu rõ hành động lần này của có tính bột phát, nếu muốn phá án thực sự, vấn đề mấu chốt là hiệu suất và tốc độ, họ phải chạy đua với thời gian, bởi vì thời gian càng kéo dài thì phía bên Liễu Kình Vũ càng chịu nhiều áp lực, tính không chính xác của vụ án sẽ càng lớn.
Liễu Kình Vũ nghe tới đây liền trầm giọng: - Đồng chí Diệp Kiến Quần, anh là cán bộ của Ủy ban Kỷ luật cũ, tôi tin kinh nghiệm xử án của anh rất phong phú, chắc chắn anh sẽ có cách. Nói thực về phương diện thẩm vấn tôi là người ngoại đạo, nhưng tôi có thể cung cấp cho anh một vài cách thẩm vấn kẻ địch trong quân đội chúng tôi, đôi khi trong tình huống kẻ địch không muốn khai điều gì hết, chúng ta có thể chuyển hướng khác, quay sang hỏi về công việc, thông qua cuộc đối thoại, đi từ chi tiết nhỏ tìm ra điểm mâu thuẫn trong lời nói của đối phương, sau đó dần dần gia tăng áp lực.
Đồng thời, phải tránh những câu hỏi nhạy cảm mà hiện các anh rất muốn biết, mà tính cảnh giác trong lòng họ lại rất cao độ, bắt đầu từ chi tiết để nhanh chóng sử dụng phương thức hỏi han tăng áp lực tâm lý của đối phương. Tôi đề nghị anh có thể đặt một tấm kính cách âm hai bên giữa hai người, khiến giữa họ có thể thương thảo với nhau, đồng thời khi thẩm vấn các anh cũng liên tiếp ngầm ám thị đồng bọn của họ đã khai ra một số chuyện, thông qua phương thức này có thể khiến cho sự khủng hoảng giữa hai vợ chồng họ và cảm giác phạm tội cũng lớn lên, từ đó tăng thêm áp lực tâm lý.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Diệp Kiến Quần gật đầu đồng tình, trong lòng cũng đã hiểu ra. Gã biết vừa rồi mình vì đã lấy được bằng chứng ngân hàng có liên quan, nên khi thẩm vấn lại cũng có chút hơi gấp gáp, Liễu Kình Vũ nói như vậy, gã cũng thấy bình tĩnh hơn, qua sự nhắc nhở của Liễu Kình Vũ trong lòng gã cũng đã mạnh mẽ hơn, gã trầm trọng nới: - Chủ nhiệm Liễu, hãy cho tôi thêm nửa giờ nữa, tôi bảo đảm đối phương sẽ cung khai.
Quả nhiên, sau khi Liễu Kình Vũ gọi xong cú điện thoại, Diệp Kiến Quần đã đích thân xuất trận, tiến hành tiết tấu nhanh đối với Phạm Thiên Hoa và vợ gã Tiêu Nghệ Hồng, thẩm vấn với tần suất cao, đồng thời những nhân viên khác thì không ngừng tiến hành dùng luật, chính sách giáo dục với gã, dùng tới tỉnh cảm, lý tính, sau đó thì cố ý hỏi với tiết tấu chậm lại để khoảng không cho hai vợ chồng họ suy nghĩ. Bởi vì hai vợ chồng họ có thể quan sát đối phương thông qua tấm kính, điều này đã tăng thêm sự chú ý của đối phương, sau nửa giờ cuối cùng, Phạm Thiên Hoa và Tiêu Nghệ Hồng đã thừa nhận công ty Thiên Lộ vẫn là do Trần Phú Tiêu thành lập để rửa tiền và nhận hối lộ.
Đồng thời họ cũng đã cung cấp hàng loạt bằng chứng chứng minh trên 80% lợi nhuận của công ty này đều chuyển vào tài khoản ngân hàng của Trần Phú Tiêu với chứng minh nhân dân khác, tổng số khoảng hơn 80 triệu nhân dân tệ. Đồng thời, họ còn là người đại diện của Trần Phú Tiêu, đã từng dùng chứng minh thư khác của Trần Phú Tiêu mua một tòa biệt thự ở thành phố Liêu Nguyên, trị giá hơn 8 triệu nhân dân tệ, đồng thời trong tòa biệt thự này còn trang trí rất nhiều đồ trang sức, đồ hạng sang, vòng cổ kim cương, ngọc phỉ thúy, tranh chữ nổi tiếng, đồng hồ quý báu, xe hạng sang số lượng có hạn, giá trị xấp xỉ cũng khoảng 30 - 40 triệu nhân dân tệ.
Sau khi Diệp Kiến Quần bên này được Phạm Thiên Hoa và vợ gã Tiêu Nghệ Hồng cung cấp tài liệu đã nhanh chóng cử người đi xác thực và báo cáo nhanh cho Liễu Kình Vũ biết, đồng thời gửi tài liệu liên quan tới Trịnh Bác Phương đang ở bên khác thẩm vấn Trần Phú Tiêu.
Sau khi Trịnh Bác Phương nhận được những tài liệu này, trước tiên đã liên lạc với Liễu Kình Vũ, Diêu Kiếm Phong, bởi vì trước đây anh ta chưa từng làm việc ở Ủy ban Kỷ luật, nhưng anh ta là một người thiên về cân não, thiên về sử dụng trí tuệ và giao lưu. Qua cuộc trao đổi với Liễu Kình Vũ, Diêu Kiếm Phong, cuối cùng anh ta đã tổng hợp được ý kiến của cả ba người, đưa ra được phương thức thẩm vấn hoàn toàn mới.
Xét tới chức vụ lãnh đạo trong thời gian dài của Trần Phú Tiêu, có tính cảnh giác cực cao và kinh nghiệm xã hội phong phú, cho nên sau khi nhận được tài liệu liên quan, Trịnh Bác Phương đã không trực tiếp đưa cho Trần Phú Tiêu, mà trước tiên đưa Trần Phú Tiêu tới phòng thẩm vấn. Sau khi một nhân viên chuyên môn giảng hàng loạt chính sách cho Trần Phú Tiêu nghe, lúc này mới quẳng xấp tài liệu bằng chứng đó tới trước mặt Trần Phú Tiêu. Sau đó Trịnh Bác Phương cũng chưa vội thẩm vấn Trần Phú Tiêu mà tạm thời xử lý lạnh với y.
Chờ sau khi Trần Phú Tiêu xem hết tập tài liệu đó, Trịnh Bác Phương để y suy nghĩ một giờ, điều này đã tạo áp lực tâm lý rất lớn cho Trần Phú Tiêu. Bởi vì sau khi y xem xong sấp tài liệu này đã ý thức được mình cơ bản đã chấm hết rồi, bởi vì những tài liệu này chỉ có thân tín của mình mới có thể biết được.
Lại nửa giờ nữa tiếp tục trôi đi, trong tâm trạng lo âu cực độ của Trần Phú Tiêu, lúc này Trịnh Bác Phương mới cùng Phó chủ nhiệm phòng giám sát trực thuộc đồng thời xuất hiện triển khai thẩm vấn nghiêm khắc Trần Phú Tiêu. Ngoài phương thức thẩm vấn kết hợp cương nhu này họ còn gia tăng thêm áp lực tâm lý, cuối cùng Trần Phú Tiêu đã không thể chịu được, chưa tới nửa giờ thẩm vấn y đã nói hết mọi việc của mình, thừa nhận đã nhận hối lộ, tham nhũng, tham ô, không làm tròn trách nhiệm.
Đặc biệt là đã cấu kết với công ty Thiên Hoành, giở trò trong dự án đường cao tốc của thị xã Đông Giang tới thành phố Liêu Nguyên, qua các thủ đoạn tham nhũng đã lấy được ngân sách của dự án này. Nhưng điều khiến Trịnh Bác Phương không ngờ tới là dù Trần Phú Tiêu đã nói hết mọi vấn đề của mình rồi, nhưng lại phủ nhận giữa y và những người khác không hề có dính líu gì.
Điều này khiến Trịnh Bác Phương vô cùng ngạc nhiên, bởi vì Trịnh Bác Phương hiểu rất rõ, bản thân Trần Phú Tiêu chẳng qua chỉ là một Trưởng phòng giao thông thị xã mà thôi, quyền lực trong tay y có hạn, hơn nữa nhiều việc cơ bản không thể làm chủ được, mà sau khi Ủy ban Kỷ luật tỉnh tiến hành điều tra tài khoản ngân hàng của Trần Phú Tiêu mới phát hiện ra, nếu theo thông tin của Phạm Thiên Hoa cung cấp, số tiền trong tài khoản ngân hàng của Trần Phú Tiêu ít nhất cũng có tới 80 triệu nhân dân tệ, nhưng trên thực tế tài khoản ngân hàng của y lại chỉ có 30 triệu nhân dân tệ, ngoài ra 80 triệu nhân dân tệ kia không cánh mà bay.
Mặt khác Diệp Kiến Quần cũng cử một đội khác của Ủy ban Kỷ luật tới biệt thự của Trần Phú Tiêu điều tra, phát hiện thấy những vật quý có giá trị mà Phạm Thiên Hoa khai cũng có tới 2/3 số đó không cánh mà bay, không để lại dấu vết.
Trịnh Bác Phương liền báo cáo tình hình này cho Liễu Kình Vũ.
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong, trầm giọng nói: - Trần Phú Tiêu xảy ra tình huống này là rất bình thường, với thân phận của y thì y chắc chắn không dám nuốt hết một mình số tiền đó, phần lớn lợi ích y đã giao lại cho tập đoàn lợi ích khổng lồ đó. Về việc tiếp tục thẩm vấn Trần Phú Tiêu, bây giờ chủ yếu là vây bắt người phụ trách chính của công ty xây dựng Thiên Hoành.
Trịnh Bác Phương gật đầu: - Chủ nhiệm Liễu, mặc dù người đại diện pháp nhân của công ty Thiên Hoành là Trình Thiên Hoành, nhưng theo lời khai của Trần Phú Tiêu, người nắm quyền hành thực tế của công ty Thiên Hoành là Trình Thư Vũ cha của Trình Thiên Hoành. Mà phần lớn vốn của công ty Thiên Hoành đều nằm trong tài khoản ngân hàng của Trình Thư Vũ, cho nên dù chúng ta có bắt Trình Thiên Hoành đi nữa, e rằng cũng không có ích gì, con cá sấu thực sự chính là Trình Thư Vũ.
Liễu Kình Vũ gật đầu: - Đúng vậy, vậy thì chúng ta hãy bắt cả hai cha con họ lại.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ liền gọi điện cho Diêu Kiếm Phong, để gã cho tổ tuần tra của mình lập tức đi tìm Trình Thư Vũ và nhóm quản lý cấp cao của công ty Thiên Hoành.
Tuy nhiên, điều khiến Liễu Kình Vũ không ngờ tới chính là sau hai giờ rưỡi đồng hồ, Diêu Kiếm Phong báo cáo Liễu Kình Vũ nói nửa giờ trước Trình Thư Vũ đã lên máy bay sang Mỹ rồi, bây giờ máy bay đã bay sang địa phận ngoài nước rồi, không thể quay trở về được nữa. Đồng thời Diêu Kiếm Phong còn cho Liễu Kình Vũ biết, trong đội ngũ của gã đã phát hiện ra một người làm nội gián báo tin cho Trình Thư Vũ, đã tạm thời khống chế được rồi.
Khi báo cáo cho Liễu Kình Vũ, giọng Diêu Kiếm Phong cũng có phần áy náy