Giờ phút này, Liễu Kình Vũ vừa buông Philip và Abe ra liền cảm nhận được sự thay đổi phía sau. Hắn không hoảng sợ mà ngay lập tức cầm lấy hai cốc nước sôi tạt mạnh. Hai người đánh lén phía sau bị phỏng, lập tức kêu lên, bọt nước trên mặt cũng hiện ra.
Cùng lúc đó, Liễu Kình Vũ xoay người lại, thuận thế nắm lấy bình nước sôi đập đầu một tên vệ sĩ gần đấy.
Đầu của tên vệ sĩ hơi lệch một chút, bởi vì bị vây bên trong nên muốn tránh bình nước sôi, gã chỉ có thể di chuyển ở góc hẹp. Tuy nhiên gã quá tự tin, gã cho rằng mình đã tính toán khoảng cách rất tốt, cho rằng dựa vào phán đoán của mình, mặc dù góc di chuyển hơi nhỏ nhưng có thể đối phó với Liễu Kình Vũ.
Sau khi phán đoán chính xác, trong lòng gã buông lỏng rất nhiều, đồng thời tự hào, còn nghĩ bản thân mình quá hoành tráng.
Nhưng mà, vừa lúc đó, bình nước đột nhiên mở nắp, nước sôi trong bình lập tức bắn ra. Tuy rằng gã đã tận lực tránh né nhưng cũng không tránh được. Nước sôi tạt vào, gã lập tức bị bỏng, gào khóc thảm thiết.
Gã làm sao nghĩ đến, Liễu Kình Vũ quyết định dạy dỗ đám người này nên thời điểm ném bình nước cố ý làm mấy chuyện xấu, dùng chiêu ngầm để đánh tên này một phen.
Lập tức giải quyết được ba tên.
Đồng thời, ba tên vệ sĩ tiếp theo cũng bị Liễu Kình Vũ đánh bại. Tất cả đều nằm rạp trên mặt đất giống như người thực vật, không thể động đậy. Mấy tên bị bỏng đều trợn tròn mắt.
Những người thực sự há hốc mồm là ba gã Charlotte, Philip và Abe. Không ai trong số bọn họ nghĩ đến, vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này lại có võ công, thậm chí lại còn cao siêu đến vậy.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lạnh lùng xoay người lại, chỉ tay vào đám người Philip nói:
– Ba người các ông nghe cho rõ đây. Đây là địa bàn của thị xã Đông Giang chúng tôi, nếu các ông muốn buôn bán, chúng tôi không ngăn cản. Nhưng nếu các ông muốn làm mấy chuyện xấu, giở trò mánh khóe, tôi có trăm cách để các ông lập tức biến mất. Liễu Kình Vũ tôi chưa bao giờ sợ hãi trước bất kỳ uy hiếp nào, cũng không sợ bất kỳ sự khiêu chiến nào. Chỉ cần các ông làm ăn chân chính, Liễu Kình Vũ tôi đều tiếp đón.
Nói đến đây, hắn chỉ tay vào Abe:
– Abe, tôi biết người Nhật Bàn các ông làm ăn luôn luôn có âm mưu. Cho nên tôi nhắc nhở riêng ông một chút, nếu ông dùng thủ đoạn ở đây, tôi đảm bảo sẽ biến ông thành thái giám quay về Nhật đấy.
Nói xong, Liễu Kình Vũ ngẩng đầu ưỡn ngực xoay người đi ra ngoài. Ba người trong phòng nhìn bóng lưng Liễu Kình Vũ mà chỉ biết ngây người.
Lúc cửa phòng được đóng lại, cả ba người mới hoàn hồn.
Nhất là Abe, trong nháy mắt, Abe cực kỳ oán giận Liễu Kình Vũ. Lão quyết định kiếp này nhất định phải giết chết Liễu Kình Vũ. Nhất định phải nghĩ đủ biện pháp chỉnh chết Liễu Kình Vũ. Nhưng lão không thể hiện ra mặt mà chỉ nhìn về phía Philip và Charlotte nói:
– Thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lại có bản lĩnh kiêu ngạo như vậy. Các ông nói bước tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?
Lúc này, di động của Philip đột nhiên vang lên.
Philip cầm lên nghe một lúc, sau đó sắc mặt y âm trầm nói:
– Tôi vừa nhận được tin tức nội bộ. Lãnh đạo tỉnh Bạch Vân đã để ý tới dự án metan hydrat của thị xã Đông Giang, yêu cầu thị xã Đông Giang thực hiện dự án này nhất định phải đảm bảo lợi ích của tỉnh Bạch Vân đầu tiên.
Bởi vì Tập đoàn Tân Nguyên và tỉnh Bạch Vân sớm đã ký kết hợp đồng hợp tác. Cho nên lúc này dự án metan hydrat của thị xã Đông Giang vẫn do Tập đoàn Tân Nguyên đến làm. Tỉnh Bạch Vân, Thành phố Liêu Nguyên Thị xã Đông Giang chia lợi nhuận theo tỷ lệ hoa hồng khác nhau, cử nhân viên giám sát quản lý, tài vụ, kiểm toán… nhưng cũng không tham dự công tác quản lý toàn bộ hạng mục.
Abe nghe xong liền nhướn mày:
– Do Tập toàn Tân Nguyên làm? Xem ra tỉnh Bạch Vân vẫn tin tưởng Tập đoàn Tân Nguyên trong lĩnh vực này.
Philip cười khổ:
– Chẳng có cách nào khác, ai bảo tập đoàn năng lượng nước ngoài của chúng ta ở Trung Hoa có vô số việc xấu. Đối với người yêu nước của Trung Hoa, Tập đoàn Tân Nguyên rất có bối cảnh. Mặc dù bọn họ là doanh nghiệp tư nhân nhưng bọn họ buôn bán rất công bằng, luôn lấy nguyên tắc này làm chủ. Thời điểm cùng hợp rác với các cấp đơn vị của Trung Hoa làm cho địa phương có lợi ích rất lớn, cho nên, cán bộ địa phương cho dù là về thành tích, về lợi ích của quốc gia, dân tộc cũng vẫn chọn hợp tác với Tập đoàn Tân Nguyên.
Sắc mặt Charlotte cũng tràn đầy vẻ phẫn nộ:
– Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ tay trắng rời khỏi thị xã Đông Giang? Đây không phải là tác phong của tôi. Chúng ta không thể đi một chuyến uổng công thế này được.
Charlotte gật đầu:
– Đúng vậy, chúng ta không thể đi một chuyến không công như vậy. Theo tin tức tình báo của tôi: trước mắt Tập đoàn Tân Nguyên đang đàm phán hợp đồng cụ thể với tỉnh Bạch Vân. Tuy nhiên Tập đoàn Tân Nguyên cũng đã chính thức đề nghị với tỉnh Bạch Vân, bởi vì lúc này, Tập đoàn Tân Nguyên gặp một số khó khăn về tài chính, để đảm bảo dự án được tiến hành thuận lợi thì phải triển khai phương thức thu thập trong xã hội để lấp lỗ hổng tài chính này. Lỗ hổng tài chính vào khoảng 100 tỷ.
Ánh mắt Abe lập tức tỏa sáng:
– Nếu có 100 tỷ thì đây là cơ hội lớn đối với chúng ta. Mỗi bên xuất ra 30 tỷ là có thể có được phần trong hạng mục metan hydrat này. Lần kinh doanh này tuyệt tối có lợi không có hại. Tuy nhiên hiện tại phiêu lưu nhất chính là trữ lượng metan hydrat có bao nhiêu? Có thể mang lại lợi nhận xứng đáng cho chúng ta hay không?
Ngay tại thời điểm ba người Philip đang thảo luận phương án thao tác, tin tức vấn đề tài chính của Tập đoàn Tân Nguyên cũng đã đến tai tỉnh Bạch Vân. Trên Internet cũng xuất hiện tin tức tương tự. Cổ đông của Tập đoàn Tân Nguyên cũng lên tiếng trả lời nhưng cũng không đưa ra được bất kỳ lời giải thích nào. Tất cả mọi người đều đang đổ dồn sự chú ý vào họ.
Sáng thứ hai, sau khi nhận được tin tức, Tôn Ngọc Long và Bí thư Đảng ủy thị trấn Hắc Môi Vu Khánh Sinh, chuyên gia tài chính Ngô Lượng Khoan cùng nhau đi thành phố Liêu Nguyên, tới phòng làm việc của Bí Thư thành ủy Lý Vạn Quân.
Sau khi đóng cửa phòng, Tôn Ngọc Long vô cùng lo âu nói:
– Bí thư Lý, dự án metan hydrat này tiến triển thế nào rồi? Tôi nghe nói hạng mục này của thị xã Đông Giang đã giao cho Tập đoàn Tân Nguyên làm rồi.
Lý Vạn Quân trầm giọng nói:
– Hội nghị khẩn cấp của tỉnh được triệu tập suốt đêm qua để thảo luận việc này. Cuối cùng quyết định dự án này do Tập đoàn Tân Nguyên làm. Ở Tỉnh căn cứ vào những dự án mà tập đoàn Tân Nguyên hợp tác với các địa phương khác khá thành công nên quyết định để họ tiếp tục hạng mục này. Ở tỉnh, Thành phố Liêu Nguyên và thị xã Đông Giang chia lợi nhuận theo tỷ lệ ba phần. Phương án này cuối cùng cũng được xác định rồi.
Tôn Ngọc Long mở to hai mắt:
– Thì ra những tin tức trên mạng đều là sự thật?
Lý Vạn Quân gật đầu:
– Đúng vậy, tất cả những chuyện này đều là sự thật. Khác biệt duy nhất là, để đảm bảo dự án thuận lợi triển khai, trấn an các nhà đầu tư có thành ý hợp tác, ở tỉnh đang tiến hành thảo luận cùng Tập đoàn Tân Nguyên để ra quyết định cuối cùng. Lúc này phải thu thập tài chính trước. Trong lúc triển khai dự án, tất cả các nhà đầu tư nhất định phải chuyển khoản tài chính muốn đầu tư về cho Tập đoàn Tân Nguyên và tỉnh Bạch Vân. Cùng với việc nắm tài khoản trong tay và sau khi toàn bộ quy mô của hạng mục đầu tư được xác định, nếu thấy tài chính không đủ, các bên có thể đầu tư thêm. Tài chính đủ rồi, các bên có thể giảm đầu tư.
Tôn Ngọc Long nghe xong liền nhíu mày, trầm giọng nói:
– Bí thư Lý, chẳng lẽ không thể đợi đến khi toàn bộ dự án được thăm dò xong thì mới xác định khoản đầu tư à?
Lý Vạn Quân cười khổ:
– Không thể được. Lúc đàm phán tập đoàn Tân Nguyên cũng đã nói rồi. Mặc dù lỗ hổng tài chính của bọn họ hơn 100 tỷ, nhưng chỉ cần nửa năm sau họ hoàn toàn có thể bù đủ số tiền này. Cho nên Tập đoàn Tân Nguyên đề xuất, nếu như hiện tại đầu tư bỏ vốn, bọn họ có thể nhượng lại cổ phần tương ứng. Nhưng nếu nửa năm sau mới có tiền, bọn họ sẽ không cần bất cứ khoản đầu tư bỏ vốn nào, sẽ không nhượng cổ phần nữa.
Vào tình huống này, tôi cùng một số ít Ủy viên Thường vụ cố gắng thuyết phục mới quyết định phương án bỏ vốn đầu tư trước. Tập đoàn Tân Nguyên cũng đồng ý với phương án này. Lý do bọn họ đưa ra rất toàn diện. Đầu tiên, hiện tại là giai đoạn thăm dò trước khai thác, đều là bọn họ phụ trách tiến hành, các nơi không có bất kỳ khoản đầu tư nào. Hơn nửa năm sau bọn họ lại có thể gom đủ tiền, lúc đó mới góp vốn thì có ích lợi gì.
Vu Khánh Sinh đột nhiên nói:
– Bí thư Lý, tôi có một câu hỏi, nếu phải bỏ vốn đầu tư trước, chúng ta có cơ hội không? Có phải quá mạo hiểm hay không?
Lý Vạn Quân thản nhiên cười:
– Cơ hội, đương nhiên là có. Chỉ cần tôi còn ở vị trí này, chúng ta có bao nhiêu thực lực có thể đầu tư bấy nhiêu. Về phần mạo hiểm, nhất định là có. Tuy nhiên loại mạo hiểm này chủ yếu đến từ kết quả thăm dò cuối cùng.
Nói đến đây, Lý Vạn Quân nhìn về phía Ngô Lượng Khoan:
– Ngô tiên sinh, anh thấy thế nào?
Ngô Lượng Khoan cười:
– Tôi cũng có cùng suy nghĩ với Bí thư Lý, mạo hiểm thực sự chủ yếu từ kết quả thăm dò. Nhưng tôi tin tưởng, nếu Tập đoàn Tân Nguyên có thể xác định quy mô dự án vào lúc này, điều đó cho thấy họ tương đối nắm chắc dự án này. Chẳng sợ kết quả thăm dò cuối cùng chênh lệch so với dự đoán của bọn họ. Nhưng nếu dựa theo lợi ích của dự án mà nói, khoản đầu tư của chúng ta chắc chắn sẽ lấy lại được một con số lớn. Vấn đề duy nhất bây giờ là, chúng ta có thể đầu tư bao nhiêu?
Cùng lúc đó, Liễu Kình Vũ xoay người lại, thuận thế nắm lấy bình nước sôi đập đầu một tên vệ sĩ gần đấy.
Đầu của tên vệ sĩ hơi lệch một chút, bởi vì bị vây bên trong nên muốn tránh bình nước sôi, gã chỉ có thể di chuyển ở góc hẹp. Tuy nhiên gã quá tự tin, gã cho rằng mình đã tính toán khoảng cách rất tốt, cho rằng dựa vào phán đoán của mình, mặc dù góc di chuyển hơi nhỏ nhưng có thể đối phó với Liễu Kình Vũ.
Sau khi phán đoán chính xác, trong lòng gã buông lỏng rất nhiều, đồng thời tự hào, còn nghĩ bản thân mình quá hoành tráng.
Nhưng mà, vừa lúc đó, bình nước đột nhiên mở nắp, nước sôi trong bình lập tức bắn ra. Tuy rằng gã đã tận lực tránh né nhưng cũng không tránh được. Nước sôi tạt vào, gã lập tức bị bỏng, gào khóc thảm thiết.
Gã làm sao nghĩ đến, Liễu Kình Vũ quyết định dạy dỗ đám người này nên thời điểm ném bình nước cố ý làm mấy chuyện xấu, dùng chiêu ngầm để đánh tên này một phen.
Lập tức giải quyết được ba tên.
Đồng thời, ba tên vệ sĩ tiếp theo cũng bị Liễu Kình Vũ đánh bại. Tất cả đều nằm rạp trên mặt đất giống như người thực vật, không thể động đậy. Mấy tên bị bỏng đều trợn tròn mắt.
Những người thực sự há hốc mồm là ba gã Charlotte, Philip và Abe. Không ai trong số bọn họ nghĩ đến, vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này lại có võ công, thậm chí lại còn cao siêu đến vậy.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lạnh lùng xoay người lại, chỉ tay vào đám người Philip nói:
– Ba người các ông nghe cho rõ đây. Đây là địa bàn của thị xã Đông Giang chúng tôi, nếu các ông muốn buôn bán, chúng tôi không ngăn cản. Nhưng nếu các ông muốn làm mấy chuyện xấu, giở trò mánh khóe, tôi có trăm cách để các ông lập tức biến mất. Liễu Kình Vũ tôi chưa bao giờ sợ hãi trước bất kỳ uy hiếp nào, cũng không sợ bất kỳ sự khiêu chiến nào. Chỉ cần các ông làm ăn chân chính, Liễu Kình Vũ tôi đều tiếp đón.
Nói đến đây, hắn chỉ tay vào Abe:
– Abe, tôi biết người Nhật Bàn các ông làm ăn luôn luôn có âm mưu. Cho nên tôi nhắc nhở riêng ông một chút, nếu ông dùng thủ đoạn ở đây, tôi đảm bảo sẽ biến ông thành thái giám quay về Nhật đấy.
Nói xong, Liễu Kình Vũ ngẩng đầu ưỡn ngực xoay người đi ra ngoài. Ba người trong phòng nhìn bóng lưng Liễu Kình Vũ mà chỉ biết ngây người.
Lúc cửa phòng được đóng lại, cả ba người mới hoàn hồn.
Nhất là Abe, trong nháy mắt, Abe cực kỳ oán giận Liễu Kình Vũ. Lão quyết định kiếp này nhất định phải giết chết Liễu Kình Vũ. Nhất định phải nghĩ đủ biện pháp chỉnh chết Liễu Kình Vũ. Nhưng lão không thể hiện ra mặt mà chỉ nhìn về phía Philip và Charlotte nói:
– Thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lại có bản lĩnh kiêu ngạo như vậy. Các ông nói bước tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?
Lúc này, di động của Philip đột nhiên vang lên.
Philip cầm lên nghe một lúc, sau đó sắc mặt y âm trầm nói:
– Tôi vừa nhận được tin tức nội bộ. Lãnh đạo tỉnh Bạch Vân đã để ý tới dự án metan hydrat của thị xã Đông Giang, yêu cầu thị xã Đông Giang thực hiện dự án này nhất định phải đảm bảo lợi ích của tỉnh Bạch Vân đầu tiên.
Bởi vì Tập đoàn Tân Nguyên và tỉnh Bạch Vân sớm đã ký kết hợp đồng hợp tác. Cho nên lúc này dự án metan hydrat của thị xã Đông Giang vẫn do Tập đoàn Tân Nguyên đến làm. Tỉnh Bạch Vân, Thành phố Liêu Nguyên Thị xã Đông Giang chia lợi nhuận theo tỷ lệ hoa hồng khác nhau, cử nhân viên giám sát quản lý, tài vụ, kiểm toán… nhưng cũng không tham dự công tác quản lý toàn bộ hạng mục.
Abe nghe xong liền nhướn mày:
– Do Tập toàn Tân Nguyên làm? Xem ra tỉnh Bạch Vân vẫn tin tưởng Tập đoàn Tân Nguyên trong lĩnh vực này.
Philip cười khổ:
– Chẳng có cách nào khác, ai bảo tập đoàn năng lượng nước ngoài của chúng ta ở Trung Hoa có vô số việc xấu. Đối với người yêu nước của Trung Hoa, Tập đoàn Tân Nguyên rất có bối cảnh. Mặc dù bọn họ là doanh nghiệp tư nhân nhưng bọn họ buôn bán rất công bằng, luôn lấy nguyên tắc này làm chủ. Thời điểm cùng hợp rác với các cấp đơn vị của Trung Hoa làm cho địa phương có lợi ích rất lớn, cho nên, cán bộ địa phương cho dù là về thành tích, về lợi ích của quốc gia, dân tộc cũng vẫn chọn hợp tác với Tập đoàn Tân Nguyên.
Sắc mặt Charlotte cũng tràn đầy vẻ phẫn nộ:
– Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ tay trắng rời khỏi thị xã Đông Giang? Đây không phải là tác phong của tôi. Chúng ta không thể đi một chuyến uổng công thế này được.
Charlotte gật đầu:
– Đúng vậy, chúng ta không thể đi một chuyến không công như vậy. Theo tin tức tình báo của tôi: trước mắt Tập đoàn Tân Nguyên đang đàm phán hợp đồng cụ thể với tỉnh Bạch Vân. Tuy nhiên Tập đoàn Tân Nguyên cũng đã chính thức đề nghị với tỉnh Bạch Vân, bởi vì lúc này, Tập đoàn Tân Nguyên gặp một số khó khăn về tài chính, để đảm bảo dự án được tiến hành thuận lợi thì phải triển khai phương thức thu thập trong xã hội để lấp lỗ hổng tài chính này. Lỗ hổng tài chính vào khoảng 100 tỷ.
Ánh mắt Abe lập tức tỏa sáng:
– Nếu có 100 tỷ thì đây là cơ hội lớn đối với chúng ta. Mỗi bên xuất ra 30 tỷ là có thể có được phần trong hạng mục metan hydrat này. Lần kinh doanh này tuyệt tối có lợi không có hại. Tuy nhiên hiện tại phiêu lưu nhất chính là trữ lượng metan hydrat có bao nhiêu? Có thể mang lại lợi nhận xứng đáng cho chúng ta hay không?
Ngay tại thời điểm ba người Philip đang thảo luận phương án thao tác, tin tức vấn đề tài chính của Tập đoàn Tân Nguyên cũng đã đến tai tỉnh Bạch Vân. Trên Internet cũng xuất hiện tin tức tương tự. Cổ đông của Tập đoàn Tân Nguyên cũng lên tiếng trả lời nhưng cũng không đưa ra được bất kỳ lời giải thích nào. Tất cả mọi người đều đang đổ dồn sự chú ý vào họ.
Sáng thứ hai, sau khi nhận được tin tức, Tôn Ngọc Long và Bí thư Đảng ủy thị trấn Hắc Môi Vu Khánh Sinh, chuyên gia tài chính Ngô Lượng Khoan cùng nhau đi thành phố Liêu Nguyên, tới phòng làm việc của Bí Thư thành ủy Lý Vạn Quân.
Sau khi đóng cửa phòng, Tôn Ngọc Long vô cùng lo âu nói:
– Bí thư Lý, dự án metan hydrat này tiến triển thế nào rồi? Tôi nghe nói hạng mục này của thị xã Đông Giang đã giao cho Tập đoàn Tân Nguyên làm rồi.
Lý Vạn Quân trầm giọng nói:
– Hội nghị khẩn cấp của tỉnh được triệu tập suốt đêm qua để thảo luận việc này. Cuối cùng quyết định dự án này do Tập đoàn Tân Nguyên làm. Ở Tỉnh căn cứ vào những dự án mà tập đoàn Tân Nguyên hợp tác với các địa phương khác khá thành công nên quyết định để họ tiếp tục hạng mục này. Ở tỉnh, Thành phố Liêu Nguyên và thị xã Đông Giang chia lợi nhuận theo tỷ lệ ba phần. Phương án này cuối cùng cũng được xác định rồi.
Tôn Ngọc Long mở to hai mắt:
– Thì ra những tin tức trên mạng đều là sự thật?
Lý Vạn Quân gật đầu:
– Đúng vậy, tất cả những chuyện này đều là sự thật. Khác biệt duy nhất là, để đảm bảo dự án thuận lợi triển khai, trấn an các nhà đầu tư có thành ý hợp tác, ở tỉnh đang tiến hành thảo luận cùng Tập đoàn Tân Nguyên để ra quyết định cuối cùng. Lúc này phải thu thập tài chính trước. Trong lúc triển khai dự án, tất cả các nhà đầu tư nhất định phải chuyển khoản tài chính muốn đầu tư về cho Tập đoàn Tân Nguyên và tỉnh Bạch Vân. Cùng với việc nắm tài khoản trong tay và sau khi toàn bộ quy mô của hạng mục đầu tư được xác định, nếu thấy tài chính không đủ, các bên có thể đầu tư thêm. Tài chính đủ rồi, các bên có thể giảm đầu tư.
Tôn Ngọc Long nghe xong liền nhíu mày, trầm giọng nói:
– Bí thư Lý, chẳng lẽ không thể đợi đến khi toàn bộ dự án được thăm dò xong thì mới xác định khoản đầu tư à?
Lý Vạn Quân cười khổ:
– Không thể được. Lúc đàm phán tập đoàn Tân Nguyên cũng đã nói rồi. Mặc dù lỗ hổng tài chính của bọn họ hơn 100 tỷ, nhưng chỉ cần nửa năm sau họ hoàn toàn có thể bù đủ số tiền này. Cho nên Tập đoàn Tân Nguyên đề xuất, nếu như hiện tại đầu tư bỏ vốn, bọn họ có thể nhượng lại cổ phần tương ứng. Nhưng nếu nửa năm sau mới có tiền, bọn họ sẽ không cần bất cứ khoản đầu tư bỏ vốn nào, sẽ không nhượng cổ phần nữa.
Vào tình huống này, tôi cùng một số ít Ủy viên Thường vụ cố gắng thuyết phục mới quyết định phương án bỏ vốn đầu tư trước. Tập đoàn Tân Nguyên cũng đồng ý với phương án này. Lý do bọn họ đưa ra rất toàn diện. Đầu tiên, hiện tại là giai đoạn thăm dò trước khai thác, đều là bọn họ phụ trách tiến hành, các nơi không có bất kỳ khoản đầu tư nào. Hơn nửa năm sau bọn họ lại có thể gom đủ tiền, lúc đó mới góp vốn thì có ích lợi gì.
Vu Khánh Sinh đột nhiên nói:
– Bí thư Lý, tôi có một câu hỏi, nếu phải bỏ vốn đầu tư trước, chúng ta có cơ hội không? Có phải quá mạo hiểm hay không?
Lý Vạn Quân thản nhiên cười:
– Cơ hội, đương nhiên là có. Chỉ cần tôi còn ở vị trí này, chúng ta có bao nhiêu thực lực có thể đầu tư bấy nhiêu. Về phần mạo hiểm, nhất định là có. Tuy nhiên loại mạo hiểm này chủ yếu đến từ kết quả thăm dò cuối cùng.
Nói đến đây, Lý Vạn Quân nhìn về phía Ngô Lượng Khoan:
– Ngô tiên sinh, anh thấy thế nào?
Ngô Lượng Khoan cười:
– Tôi cũng có cùng suy nghĩ với Bí thư Lý, mạo hiểm thực sự chủ yếu từ kết quả thăm dò. Nhưng tôi tin tưởng, nếu Tập đoàn Tân Nguyên có thể xác định quy mô dự án vào lúc này, điều đó cho thấy họ tương đối nắm chắc dự án này. Chẳng sợ kết quả thăm dò cuối cùng chênh lệch so với dự đoán của bọn họ. Nhưng nếu dựa theo lợi ích của dự án mà nói, khoản đầu tư của chúng ta chắc chắn sẽ lấy lại được một con số lớn. Vấn đề duy nhất bây giờ là, chúng ta có thể đầu tư bao nhiêu?